🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Văn Ngọc Thư nhẹ giọng hồi đáp: "Giang đại nhân, xin đừng trách tội sai người."

Người này mặc triều phục nhất phẩm, tâm tư khó dò, đứng ở trước Hoàng Cực Điện nhẹ giọng với họ. Thích Vận cùng Giang Ngôn Khanh ánh mắt hơi tối lại, trong lòng tựa hồ có một luồng nhiệt nóng dâng lên, trong đầu bọn họ suy nghĩ rất nhiều, nhưng đều là ý đồ dơ bẩn không thể nói ra ngoài.

"Văn đại nhân đã chịu đựng đủ nghĩa phụ của ngươi rồi đấy à?" Thích Vận bình tĩnh nói, yết hầu trượt trượt.

Văn Ngọc Thư vân vê phật châu, mặt mày lộ ra một tia ý cười, lại có chút tò mò: "Ta không giống phụ trọng thuần thần chịu nhẫn nhục sao?"

Thích Vận trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp: "Giống, sao lại không giống, Trương Tân đại nhân cũng tin tưởng vững chắc Văn các lão là phụ trọng thuần thần chịu nhẫn nhục cơ mà."

"Đại tướng quân và Giang đại nhân thì sao?" Văn Ngọc Thư cười hỏi.

Giang Ngôn Khanh cũng cười, nhìn người đàn ông điềm tĩnh chậm rãi nói: "Văn đại nhân không phải là người thỏa hiệp."

Văn Ngọc Thư làm quan nhiều năm như vậy, vì quốc lợi dân làm việc, cũng vì Ân Tu Hiền làm chuyện xấu. Cậu không phải người thỏa hiệp, cũng không phải nịnh thần. Giống như Giang Ngôn Khanh đã từng nói, nếu ngày nào đó cậu trở mặt với Ân Tu Hiền, nhất định là cha nuôi đã chọc giận cậu, hoặc là cậu không muốn bị kiểm soát bởi bên kia suốt phần đời còn lại của mình.

Văn Ngọc Thư đứng ở bậc thang cuối cùng bên ngoài Hoàng Cực Điện, nhìn bọn họ một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói:

"Không ngờ trong triều này người biết Tu Cẩn nhiều nhất lại là Thích tướng quân và Giang đại nhân."

...

Ngày tháng ngày trôi qua, trận tuyết đầu đông rơi xuống, cung điện tường đỏ ngói xanh phủ đầy tuyết trắng lạnh lẽo, các tiểu thái giám đỏ mặt vì lạnh, cúi đầu vội vàng rời đi nơi này. Năm nay không sôi nổi như những năm trước, có quá nhiều việc xảy ra, đâu đâu cũng là sự im lặng.

Lửa than trong Nội các cháy hừng hực, trà tỏa ra hương thơm nồng ấm, mấy vị trưởng lão trong nội các mặc triều phục đỏ thẫm đang thảo luận về thuế khóa năm nay, Văn Ngọc Thư ngồi trên ghế uống trà, không xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Các trưởng lão đang nói chuyện, không khỏi nhìn về phía người đàn ông đang nhấm nháp trà, cùng nguyên phụ đang nhắm mắt trầm tư, trước đó vài ngày quan hệ của hai người đã xảy ra rạn nứt. Sau khi chái trai của Nguyên phụ vào đại lao, quyền lực của Lại bộ của Văn Ngọc Thư bị Nguyên phụ tước đi, bây giờ Văn Các lão chỉ phụ trách Công bộ, quyền lực một lúc từ trên rơi xuống dưới, nhưng vì có công lao giúp đỡ thiên tai phía nam nên được hoàng thượng sủng ái, mọi người tán thưởng, không ai dám coi thường cậu, chỉ là bởi vì oai của Nguyên phụ, ngoại trừ người hạ quyết tâm đi theo cậu, những người khác đều không dám tới gần cậu quá mức.

Sau khi thảo luận xong, tất cả các đại thần đều đứng dậy và đi ra ngoài, trước khi Văn Ngọc Thư bước ra khỏi cửa, Ân Tu Hiền đã nhẹ nhàng gọi lại.

"Tu Cẩn."

Văn Ngọc Thư khoác trên vai một chiếc áo khoác xám lông chuột, bước qua ngưỡng cửa thì dừng lại, quay đầu lại, nói:

"Thưa, nghĩa phụ có dặn dò gì?"

Ân Tu Hiền bình tĩnh nhấp một ngụm trà, đặt anh ta sang một bên, một lúc lâu sau mới đóng nắp tách lại, ân cần nói: "Tu Cẩn gần đây thật nhàn hạ."

Văn Ngọc Thư cười nói: "Vâng ạ, Công bộ không bận, con có thể đi nghỉ một chút."

Ân Tu Hiền ngồi trên ghế đại sư vững vàng như núi, nho nhã cười: "Thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút cũng tốt, chỉ sợ thời gian dài sau này sẽ không còn gần gũi được trung tâm quyền lực được nữa. Ngươi làm quan trong nhiều năm như vậy, mọi thứ đều do chính ngươi dày công xây dựng ra, sao lại phải thất bại trong chớp nhoáng như thế."

Đôi mắt sắc sảo của ông ta nhìn sâu vào người đàn ông ôn hòa và dịu dàng, giọng nói già nua trầm xuống:

"Ngươi phải nhớ kỹ, nghĩa phụ có thể để cho ngươi sống, cũng có thể để cho ngươi chết."

Ông ta nói lời này không chút kiêng dè, cũng không giữ thể diện cho Văn đại nhân, các đại thần chưa đi xa nghe được giật mình, cảm giác không tốt, họ quay đầu trong tuyết bay nhìn vào trong phòng.

Tuyết rơi đầy trời, ông ta vẫn luôn ngồi ở trên ghế đại sư, bưng chén trà nhìn phía trước, một người đàn ông dong dỏng cao mặc triều phục màu đỏ tươi đứng ở giữa, bình tĩnh chắp tay:

"Tu Cẩn cảm tạ nghĩa phụ dạy dỗ."

Văn Ngọc Thư thu áo choàng đi ra khỏi Nội các, Công bộ thượng thư muốn đi theo nhưng lại bị cậu giơ tay ngăn cản, một mình bỏ đi.

Mùa đông gió to, lạnh không chịu nổi, cậu vừa mới đi ra ngoài không xa liền nhìn thấy bên đường có một người cầm ô giấy dầu màu xanh lam, thân hình cao lớn thẳng tắp, một thân triều phục đỏ thẫm, đang nhàn nhã ngắm tuyết, không cần nhìn mặt cũng biết người này là ai.

Nhìn thấy cậu, Giang Ngôn Khanh cầm ô đi tới che cho cậu một nửa, hai người sánh vai đi về hướng Đông Hoa môn, y thở ra một làn khói trắng: "...Lạnh quá."

"Đã nói chuyện với nguyên phụ xong chưa?"

Văn Ngọc Thư bình tĩnh liếc y một cái: "Lạnh như vậy, Giang đại nhân ở chỗ này làm gì?"

Giang Ngôn Khanh cười, trêu chọc: "Đương nhiên là đợi Văn đại nhân. Mấy ngày nay Văn đại nhân bị bỏ mặc, thật đáng thương, Ngôn Khanh đau lòng muốn chết."

Tuyết rơi ngoài ô, trên đường không một bóng người, Văn Ngọc Thư cùng y đi về phía trước, từ miệng mũi thở ra khói trắng, nhẹ giọng nói:

"Giang đại nhân nên chăm sóc bản thân nhiều hơn."

"Nếu Văn đại nhân quan tâm ta như vậy, hay là về Giang phủ với Ngôn Khanh đi, Ngôn Khanh vuốt chăn đón chào." Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ cong, thở ra một hơi khí nóng: "Vừa lúc trời trở lạnh, Thích Nhị đã chuẩn bị một nồi thịt cừu và rượu ngon, định đền tội cho Văn tiên sinh, chúng ta không say không về."

Nam tử nho nhã nho nhã nghe vậy có chút kinh ngạc: "Tướng quân xin lỗi ta sao?" Cậu cười nói: "Thật là lạ, trong mắt đại tướng quân, Văn mỗ phải là nịnh thần máu mạnh mới đúng."

Giang Ngôn Khanh nhịn không được khẽ cười một tiếng, Văn đại nhân thật là thù dai. Họ biết người này bụng dạ xấu xa, không bao giờ làm mấy chuyện nằm gai nếm mật, nhưng dù cậu trong sạch hay ra sao, làm thì làm, không làm thì thôi. Với cả nếu không chuộc tội đàng hoàng, người này có khi ghim họ đến cả đời mất.

Y còn muốn làm mẹ kế cho Oánh tỷ nhi nữa mà.

"Đúng đúng đúng, ta và Thích Nhị mắt mù tim mù, nhìn không thấu lòng tốt của Văn đại nhân, chúng ta muốn xin lỗi Văn đại nhân thôi mà?"

Cả hai người đều mặc quan phục nhất phẩm, che chung một ô giấy màu xanh, sóng vai nhau đi về phía trước trong tuyết, giọng nói của họ dần trở nên mơ hồ.

.....

Ân Tu Hiền quá độc đoán chuyên quyền, đối với con nuôi không chút nương tay, Văn Ngọc Thư mất quyền lực nhưng được tiểu hoàng đế trọng dụng, với chiếu chỉ khen ngợi kiến ​​thức, Văn Ngọc Thư trở thành sư phụ của tiểu hoàng đế, là Đế sư. Tuy nói Văn Ngọc Thư có công lớn trong kế hoạch cứu trợ thiên tai, nhưng người nào có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là đang tát vào mặt Ân Tu Hiền, Ân Tu Hiền vẻ mặt bình tĩnh, không ai biết ông ta đang suy nghĩ gì.

Triều đình sắp nổi sóng, mấy quan lớn nhỏ đều bị cuốn vào giữa, mỗi lần vào triều đều run rẩy cúi đầu giả chết, sợ trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, tội vạ đến trên đầu họ.

Hạ triều, tất cả các quan lại rời đi, Văn Ngọc Thư ngang nhiên rời đi cùng Giang Ngôn Khanh và Thích Vận, Ân Tu Hiền nhìn từ phía sau, khuôn mặt tối sầm.

Ba người này lại bắt tay với nhau.

Thị vệ liếc về phía trước, trầm giọng nói: "Đại nhân, người bên trong gửi thư nói rằng mấy ngày trước Văn Ngọc Thư đã đưa con gái đến Hầu phủ, an ninh ở đó nghiêm ngặt, người của chúng thần không đột nhập vào được."

Khuôn mặt già nua của Ân Tu Hiền vô cảm: "Hắn có thể tin tưởng Thích Vận à, sao cũng được." Ông ta quay đi, được các thị vệ đỡ lên xe ngựa.

Ở một bên khác, ba người cùng nhau đi ra ngoài, Giang Ngôn Khanh thản nhiên nói: "Bên cạnh Uông Đức Hữu có người của ta, nghe nói gần đây hắn tính tình không tốt, trừng phạt mấy tên thái giám trẻ tuổi, có lẽ đang rất sốt ruột."

Văn Ngọc Thư suy nghĩ: "Nội cung nằm trong tay Uông Đức Hữu, cũng nguy hiểm. Hoàng đế và thái hậu có thể được bảo vệ chu đáo không?"

Thích Vận trả lời cậu: "Đừng lo lắng, hai thái giám bên cạnh hoàng đế và thái hậu đều tinh thông võ nghệ, họ có thể bảo vệ họ rời đi khi cần thiết, nhưng Cẩm Y vệ và Kim Ngô vệ không đáng tin cậy, Cẩm Y vệ dựa lưng vào Đông Xưởng, nếu có xung đột rất rắc rối. Cấm quân là quân của ta, có thể sử dụng."

"Ngươi sắp xếp cũng thật chu toàn."

Ba người cùng nhau đi ra ngoài cửa cung, dừng lại, Thích Vận liếc mắt sang mấy thị vệ phía sau Văn Ngọc Thư: "Ta để Khúc Phong đi theo ngươi, ngươi cũng nên là cẩn thận trong thời gian này, phải kiểm tra những thứ ở lối vào, cũng như xe ngựa."

Càng nói hắn càng lo lắng, đôi lông mày tuấn mỹ cau lại: "Hay ngươi chuyển đến đây ở cùng ta cũng được."

Văn Ngọc Thư đứng ở bên cạnh xe ngựa, bất đắc dĩ nói: "Không được, thả dây câu này mới câu được cá lớn."

Cậu vẫn cần lợi dụng nữ chính để đưa tin cho Ân Tu Hiền, bắt gọn cả hai nữa mà.

"Oánh nhi thế nào? Ở với ngươi có ngoan không?" Văn Ngọc Thư nhớ con gái mình.

Vẫn còn Văn Diệu Nhan trong Văn phủ, không an toàn, để tránh việc nữ chính đưa Văn Tư Oánh ra ngoài giao cho Ân Tu Hiền, mấy ngày trước Văn Ngọc Thư đã thu dọn đồ đạc và đồ chơi của con bé, dẫn đến chỗ Thích Vận, hai ngày nay tôi bận rộn, làm xong việc thì trời đã tối, vẫn chưa có thời gian qua thăm con gái.

Thích Vận yêu ai yêu cả đường đi, coi Văn Tư Oánh như con gái mình: "Có, nó rất ngoan ngoãn, không khóc hay làm phiền gì, ngày hôm qua ta đưa nó đi trượt băng, bắt cá nướng ăn bên ngoài. Nó chỉ nhớ ngươi, luôn hỏi ta khi nào ngươi sẽ đến thăm."

Văn Ngọc Thư nghe vậy trong lòng mềm nhũn, sờ sờ tràng hạt trên cổ tay , tùy ý dùng đầu ngón tay vặn xoắn, nhìn tường đỏ ngói xanh cung điện:

"Sớm thôi."

Trở về ăn cơm xong, Văn Ngọc Thư mang theo người của mình trở lại nha môn Công bộ, tiếp tục đào hố cho Ân Tu Hiền và nữ chính, thời gian từng chút một trôi qua, khi cậu ra khỏi nha môn, bên ngoài trời đã tối.

Mấy tiểu quan vừa bận rộn về phủ, vừa tán gẫu vừa đi dạo bên ngoài, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân.

Quay đầu lại, họ thấy một người đàn ông mặc quan phục viên lĩnh màu đỏ tươi đang đi tới, khoác một chiếc áo choàng dày trên vai, trông hiền lành nhưng lại tâm tư khó dò, phía sau còn có bốn thị vệ mang đao kiếm.

Các tiểu quan vội tránh ra, chắp tay cung kính với người đàn ông, khi họ ngẩng đầu lên, người đàn ông đã rời đi cùng với thị vệ.

Ra khỏi nha môn Công bộ, Khúc Phong nhìn ra bên ngoài, nhắc nhở: "Đại nhân."

Văn Ngọc Thư đứng ở bậc thang trên cùng, "Ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn xuống.

Một chiếc xe ngựa trang nghiêm với hai chiếc đèn lồng treo trên đó dừng lại trước Nha môn Công bộ, con ngựa cao hí vang, Giang Ngôn Khanh và Thích Vận mặc áo choàng đứng bên ngoài trò chuyện, thở ra làn sương trắng. Văn Ngọc Thư bảo thị vệ tránh ra một chút, tự mình đi xuống.

"Sao các ngươi ở đây?"

Giang Ngôn Khanh cụp mắt xuống: "Ta và Thích Nhị lo lắng nên đến đón ngươi trở về." Y đặt lò sưởi tay vào tay Văn Ngọc Thư, nhẹ nhàng mở cửa xe ngựa, cười "suỵt" một tiếng.

Văn Ngọc Thư bưng sưởi tay nhìn vào trong xe, trong xe phủ một tấm chăn mềm, một cô gái nhỏ mặc áo khoác váy đang nhắm mắt nằm ở bên trong, ôm chăn trong tay, hô hấp đều đều, thật ra đã ngủ rồi. .

Lò sưởi trong tay tỏa ra hơi nóng, cậu dịu dàng nhìn cô bé đang ngủ ngon lành trong xe ngựa, Thích Vận và Giang Ngôn Khanh đứng hai bên trái phải cậu, mệt mỏi trong lòng dần tiêu tan.

"Bên ngoài lạnh lắm, lên xe trước đi." Thích Vận hạ giọng: "Ta kêu phòng bếp nấu canh cho ngươi, hôm nay cùng ta trở về Hầu phủ đi?"

Văn Ngọc Thư nghĩ nghĩ, cũng tốt, con gái chờ cậu đã ngủ gục, ngày mai nếu tỉnh lại không thấy cậu chắc sẽ buồn lắm.

Cậu gọi Lịch Trung lại, vẻ mặt bình tĩnh trầm ngâm một lát, sau đó dặn dò anh ta vài lời.

Lịch Trung cung kính tuân lệnh.

Văn phủ.

"Choang ——"

Văn Diệu Nhan lỡ tay làm đổ chén trà, cô ta mặc kệ quần áo có ướt hay không, gằn giọng:

"Ngươi nói cái gì? Huynh trưởng tối nay không trở về, đi chùa Bàn Bạch?"

Đào Hồng sửng sốt, không hiểu vì sao tiểu thư lại kích động như vậy: "Vâng ạ... nô tỳ nói chuyện phiếm với thị vệ vài câu, thị vệ nói gần đây đại nhân có gặp qua mấy vị cao tăng đắc đạo, còn nói yêu quái mượn xác hoàn hồn gì đó? Không biết đã đọc sách gì."

Văn Diệu Nhan sắc mặt tái nhợt, nàng nắm chặt hai tay, không được, nhất định phải nhanh lên.

...

Ân Hi bị giam trong nhà tù trong một thời gian dài, không có quyết định cách kết án gã. Ân Tu Hiền đề nghị rằng sự việc nên chấm dứt, nhưng lại bị Giang Ngôn Khanh ậm ừ cho qua. Thấy đối phương cắn mãi không buông, Ân Tu Hiền mí mắt hơi nhảy, trong lòng càng ngày càng bất an.

Trở về phủ, ông ta đứng bên cửa sổ suy nghĩ một lúc, rồi sai người nói với Văn Diệu Nhan để mắt đến anh trai cô ta.

Ân Tu Hiền bất an, ông ta không thích cảm giác bị mất kiểm soát, ông ta nhắm mắt ngồi trên ghế thái sư suy nghĩ xem vấn đề phát sinh ở chỗ nào, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì đã có người nôn nóng gõ cửa thư phòng.

Thị vệ thấp giọng, giống như kinh ngạc nói: "Đại nhân, Uông Phụng bút đã chết, nghe nói hắn ám sát hoàng thượng, tiểu thái giám xung quanh hoàng thượng dốc hết sức mới hạ được hắn."

Ân Tu Hiền đột nhiên nhướng mi, sau đó sắc mặt trầm xuống, trong phòng chìm vào yên tĩnh chết người, ông ta nói:

"Đi, gọi các phụ tá đến bàn bạc sự tình."

Thị vệ nhận lệnh, vừa định rời đi, trong phòng làm việc lờ mờ ánh sáng lại truyền đến một giọng nói bình tĩnh: "Cho người đi thông báo Tả Quân Đô Đốc Phủ và Hữu Quân Đô Đốc Phủ."

Thị vệ toát mồ hôi lạnh, kinh hãi quay đầu lại, nhìn thư phòng thắp nến lung linh, nuốt nước miếng.

"Vâng!"

Ân phủ đèn đuốc sáng trưng, mấy phụ tá đang tranh cãi không ngừng về vấn đề phản quốc, Ân Tu Hiền yên lặng lắng nghe, không có bất kỳ phản ứng nào, cho đến khi một thị vệ bước vào, mặt nghiêm trọng chắp tay:

"Đại nhân, bên đó có tin tức nói rằng thiếu gia khi ở kinh thành ăn chơi trác táng có liên hệ với gián điệp Nhật Bản, đoạt được mấy món đồ Nhật Bản. Văn Ngọc Thư dự định sáng mai lâm triều sẽ dùng chuyện này buộc tội nhà Ân có liên hệ với quân Nhật Bản, âm mưu gây rối, và ngôi nhà mà Thiếu gia mua ở phía nam cũng có vấn đề, là ... là ... "

Ân Tu Hiền mặt không đổi sắc: "Làm sao vậy?"

Thị vệ cắn răng nói: "Phía dưới căn nhà kia là long mạch!"

Tất cả người có mặt đều cả kinh.

Ân Tu Hiền nhắm mắt lại, một lúc sau mới hậm hực mắng: "Đồ ngu!"

Ông ta nắm quyền nhiều năm như vậy, nhưng lại hoàn toàn bị hủy diệt ở trong tay con cháu không nên thân!

Tả đô đốc của Ngũ Quân Đô Đốc phủ tối sầm ánh mắt : "Đại nhân, chúng ta không thể đợi được nữa."

Các phụ tá ngừng nói chuyện, họ biết Ân Tu Hiền đã bị dồn vào đường cùng, không có lối thoát.

Quả nhiên, Ân Tu Hiền mở mắt ra, trong mắt u ám, trầm giọng ra lệnh: "Võ An Hầu Thích Vận can thiệp vào chính trị, soán ngôi đoạt quyền, hãm hại Uông đại nhân, ngươi và ta sẽ cùng vì nước trừ hại!"

Đô đốc tả hữu đồng thời đứng dậy cười.

"Vâng!"

...

Cẩm y vệ và Kim ngô vệ trong cung đột nhiên làm phản, cố gắng bắt giữ hoàng đế và thái hậu làm con tin. Quân đội kinh thành mai phục từ lâu lao ra chiến đấu, đàn áp quân phản loạn. Ngoài cửa thành, đuốc lửa sáng ngời, Quan Đô đốc tả hữu tập hợp ngoài cổng, đang ra sức phá cổng bằng cọc gỗ tròn, cổng thành nặng nề phát ra âm thanh chói tai.

Những người từ Ngũ Thành Binh Mã Tư đang canh gác trong kinh thành, bắt giữ bất cứ ai nhân cơ hội gây rối để duy trì luật pháp và trật tự, những người còn lại thì chặn cổng.

"Rầm—"

Cửa thành bị đánh ra một khe hở, sau đó lại đóng lại, trước khi cửa thành bị đánh tung, quân tiếp viện từ doanh trại Kinh thành kéo đến, móng ngựa nổ vang, kỵ binh xông lên, Thần Cơ Doanh nổ pháo xông lên phía trước mở đường, hàng loạt quả đạn rơi xuống nổ tung trong đám đông phía đối diện.

Con ngựa hoảng sợ, người ngồi trên đó loạng choạng di chuyển, Ân Tu Hiền bối rối nắm lấy dây cương: "Chuyện gì vậy? Trung quân đô đốc phủ đã ngăn người đến Thần Cơ Doanh truyền tin, tìm cớ để cách chức những tướng lĩnh đó rồi cơ mà?" Người của bọn họ đâu!"

Trên danh nghĩa, doanh trại ở Kinh thành vẫn thuộc quyền quản lý của Ngũ Quân Đô Đốc, cho dù có nghe lời Thích Vận, chỉ cần Ngũ quân Đô đốc phái người đến quấy rầy bọn họ, bọn họ cũng không thể trái lệnh.

Hai vị chỉ huy cũng sắc mặt khó coi, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, cố gắng trấn tĩnh lại, chỉ huy Tả Quân Đô Đốc Phủ cười lạnh nói: "Không sao, Thần Cơ Doanh không quá nhiều pháo binh, Ngũ Quân phủ chúng ta đông gấp đôi bọn họ!"

Hữu quân Đô đốc phủ nghiến răng quát: "Tiếp tục công thành! Không được lui!!"

Bên ngoài tiếng la hét giết chóc dậy trời, máu chảy khắp mặt đất, cổng thành không thể chống đỡ, cuối cùng, với những nỗ lực không ngừng của Ngũ Quân đô đốc phủ, "rầm--" một tiếng cổng thành đã mở. Nhưng thế gian khó đoán, Ân Tu Hiền không vào, bọn họ đang đợi thêm chi viện đến, nhưng nhóm chi viện này đột nhiên trở mặt, nhân lúc mọi người sơ hở, phối hợp với Tam Đại doanh tấn công, bắt sống được Ân Tu Hiền và Tả Hữu đô đốc.

"Nguyên Hồng Văn, ngươi dám làm phản?!"

Người đàn ông cao lớn dũng mãnh cưỡi trên hắc mã phi nước đại, nhìn chằm chằm đám người bị đè trên mặt đất, thành thật cười với bọn họ: "Thật xin lỗi, hai vị." Hắn lại nhìn về phía Ân Tu Hiền cho dù thành tù nhân vẫn cứ giữ khuôn mặt bình tĩnh, cười: "Nguyên phụ, thực xin lỗi."

Không ai hiểu rõ tầm quan trọng của binh quyền hơn Ân Tu Hiền, nếu ông ta dám gọi người từ Ngũ Quân Đô Đốc phủ, điều đó chứng tỏ rằng những người này là những người ông ta tin tưởng nhất,Nguyên Hồng Văn trở mặt làm ông ta không thể nào ngờ tới. Ân Tu Hiền phớt lờ hắn, lạnh lùng nhìn phía trước, đám đông tách ra, Giang Ngôn Khanh và Văn Ngọc Thư từ phía sau cung thủ đi tới.

Lúc này ông ta cũng hiểu ra vì sao không có tin tức gì từ Trung quân đô đốc, e là cũng đã trở mặt giống Nguyên Hồng Văn.

Văn Ngọc Thư nhìn ông ta, bất đắc dĩ thở dài: "Nguyên phụ, người thật là mê muội, bệ hạ coi trọng người như vậy, ngươi lại làm ra chuyện phản nghịch thế này."

Được làm vua thua làm giặc, Ân Tu Hiền không còn gì để nói, Văn Ngọc Thư nhờ người đưa ông ta và hai đô đốc vào ngục trước, một lúc sau, Thích Vận cưỡi ngựa trở lại, áo giáp màu đen trên người còn vết máu chưa khô, tóc buộc cao bằng phát quan màu bạc, trên người toàn thân là máu tươi nồng đậm cùng sát khí bốc ra. Hắn chào các tướng lĩnh Tam quân, xuống ngựa, sải bước đi tới trước mặt Văn Ngọc Thư, nhìn cậu từ trên xuống dưới năm lần bảy lượt.

"Thái hậu và Hoàng thượng đâu?" Văn Ngọc Thư hỏi hắn.

"Đã hồi cung, người đâu?"

Khi đó Văn Ngọc Thư mới yên tâm đi giải quyết việc của Ân Tu Hiền, Ân Tu Hiền không thể ở lại lâu hơn, nhất định không cho ông ta cơ hội lật ngược tình thế, cậu giao chuyện ở đây cho hai người, dẫn lính canh đến đại lao.

Nhà tù tràn ngập mùi ẩm mốc, thậm chí không có cửa sổ, Ân Tu Hiền vẫn mặc bộ triều phục uy nghiêm của quan chức nhất phẩm, ngồi trên sàn nhà, đã nắm quyền lực to trong triều nhiều năm, đã lâu ông ta không thất thế như này, nghe thấy tiếng bước chân, ông ta chậm rãi híp mắt nhìn về phía cửa phòng giam.

"Ngươi dùng cái gì mua chuộc những người này?" Ông ta cất giọng già nua bình tĩnh hỏi.

Lịch Trung cung kính cầm ngọn đèn dầu, ánh sáng ấm áp nhàn nhạt xua tan bóng tối, Văn Ngọc Thư khoác trên vai một chiếc áo choàng dày, đứng dưới ánh đèn dầu bên ngoài phòng giam, nhìn lão nhân bên trong, chuỗi hạt gỗ đàn hương đỏ lấp ló nhô ra khỏi cổ tay áo, nhẹ nhàng nói: "Hầu hết các học sĩ trong nội các đều quay lưng lại với Tu Cẩn, nghĩa phụ có biết tại sao không?"

Ân Tu Hiền khẽ giật mình, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: "Nói."

"Bởi vì bọn họ sợ ngài."

"Nghĩa phụ còn nhớ sứ giả dệt Tô Châu Du Anh Quang không?" Văn Ngọc Thư điềm tĩnh cười, "Năm đó khi hắn phạm sai lầm, nghĩa phụ ám chỉ Tu Cẩn dạy cho hắn một bài học, cũng để răn đe những người khác. Du Anh Quang bị chặt đầu, phải chém hai lần mới chết, tiếng kêu thảm thiết thế nào, đại thần nào có mặt mà không sợ, bọn họ kính trọng nghĩa phụ, nhưng càng sợ chính mình sẽ có một ngày như vậy. Dù sao nghĩa phụ cùng chỉ vì một đứa cháu trai không nên thân, mà ngay cả đứa con nuôi đi theo ngài làm tùy tùng, vì ngài làm nhiều chuyện như vậy cũng vứt bỏ, huống chi bọn họ."

Ân Tu Hiền chậm rãi thở ra một hơi, năng lượng trong cơ thể nháy mắt bị rút đi hết, tựa hồ già đi mười tuổi. Ông ta không cam lòng nhìn người đàn ông cười nói nhỏ nhẹ trước cửa ngục.

"Lão già này cả ngày đi săn ngỗng trời, lại không nghĩ tới có một ngày bị chim én chọc mù mắt."

Văn Ngọc Thư mỉm cười, dịu dàng nói: "Nghĩa phụ, đã đến lúc lên đường."

Vẻ mặt của Ân Tu Hiền đột nhiên thay đổi.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro