🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Cuộc nổi dậy này có sự tham gia của Ngũ quân đô đốc phủ, vô cùng phô trương, tiếng búa đập vào cửa và tiếng gươm va chạm, chém giết bao trùm hoàng thành, tất cả cửa từng ngôi nhà trong hoàng thành đóng kín mít, cho đến khi đã im lặng cũng không dám ra ngoài.

Ngọn lửa ở cổng thành gần như chiếu sáng bầu trời, có thể mơ hồ nhìn thấy nha môn của Hình bộ, một quan viên của Hình Bộ vừa thu lại tầm mắt, đã nghe thấy tiếng bước chân từ đại lao truyền đến. Ông ta vội vàng mang theo cấp dưới chắp tay, gọi một tiếng "Đại nhân".

Thị vệ đi ra trước lui sang một bên cầm ngọn đèn dầu, một người đàn ông mặc quan phục đỏ thẫm thêu hạc từ trong ngục tối đi ra, đứng ở cửa cùng thị vệ nhìn về phía cửa thành, chạm vào chuỗi hạt trên cổ tay, sau một lúc thì tiếc nuối nói.

"Cũng là lỗi của ta, không để mắt đến Ân Thủ Phủ, để hắn sợ tội tự sát."

Quan viên hình bộ hơi giật mình, nhưng ngoài mặt lại cười nói: "Đại nhân sao lại nói thế? Ân Tu Hiền mưu phản, sợ tội tự sát thì có liên quan gì đến đại nhân?"

Người đàn ông quay đầu lại nhìn ông ta mỉm cười.

Quan viên cung kính tiễn người đàn ông đi, lau mồ hôi lạnh trên trán, cùng vài cấp dưới bước vào ngục, đến phòng giam của Ân Tu Hiền, thương cảm nhìn ông già chết vì trúng độc bên trong.

Trong phòng giam lạnh lẽo chỉ có một tấm chiếu rơm mục nát, Ân thủ phụ, kẻ nắm gần như mọi quyền trong triều, mặc triều phục uy nghiêm, mái tóc bạc phơ rối tung, nằm trên chiếu rơm, miệng còn đang chảy máu từ từ, đôi mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào phía trước, nhưng không có ai ở đó.

Một người đàn ông ăn mặc như cai ngục tò mò tiến lên một bước, hạ giọng nói: "Đại nhân, Ân thủ phụ có thực sự sợ tội tự sát không?"

Đại lao Hình bộ tràn ngập mùi ô uế, vị quan này lấy khăn tay bịt mũi miệng, lạnh lùng nói: "Không nên hỏi thì đừng hỏi."

...

Khi quân công thành đánh vào cửa thành, tất cả các dinh thự đều bừng tỉnh, sai gia nhân đi kiểm tra, thấy quân Ngũ Thành Binh mã tư ùa nhau chạy về cổng thành, quát lớn người dân về nhà đóng cửa, bọn họ biết đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, lúc này trong phủ của các đại thần đều đã bật đèn, thị vệ túc trực ở cửa, mãi cho đến khi người của Ngũ thành Binh mã tư đến gõ cửa, nói với họ rằng đã không sao, các đại thần mới thở phào nhẹ nhõm hỏi cặn kẽ chuyện gì đã xảy ra.

Câu trả lời nhận được quá kinh khủng.

Văn phủ, hậu viện.

Bên ngoài ồn ào, từng nhóm người cầm đuốc chạy qua cửa, Văn Diệu Nhan luống cuống, đứng dậy đi ra cửa xem mấy lần, thị nữ Đào Hồng còn tưởng rằng cô ta lo lắng đại nhân vẫn chưa trở lại, đi theo an ủi.

"Tiểu thư, đại nhân sẽ bình an trở về, bên ngoài nguy hiểm, ngài đi về trước đi."

Văn Diệu Nhan vắt khăn tay, gượng cười với nha hoàn, không nói gì.

Làm sao cô ta yên tâm được! Kế hoạch ban đầu của cô ả là nói với Ân Tu Hiền về kế hoạch giết ông ta của Văn Ngọc Thư, để cô ả có thể đưa Văn Tư Oánh đến chỗ Giang Ngôn Khanh và Thích Vận, cô ta lờ mờ nhớ rằng Văn Ngọc Thư dường như đã âm thầm giúp đỡ mấy quan lại bị Âm Đảng bức hại, chuyện này có thể tẩy trắng cho cậu một ít, mọi người sau này đều sẽ cho rằng cậu nằm gai nếm mật, chỉ cần báo chuyện này cho hai người, chờ họ điều tra rõ là cô ta có thể an ổn sống tiếp.

Nhưng Ân Tu Hiền lại đi làm phản, ông ta điên rồi à? Trong mắt Văn Diệu Nhan hiện lên một tia lo lắng, nếu như Ân Tu Hiền trở thành hoàng đế, khỏi cần nghĩ cũng biết cô ta không còn cơ hội sống sót.

Khi cô ả đang rối như canh hẹ, đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, một trong những lính canh gần đó đặt kiếm xuống, mở cửa nói vài lời với người đưa tin ở cửa, Văn Diệu Nhan vội vàng sai Đào Hồng đi hỏi tình hình thế nào, Đào Hồng rất nhanh liền trở về, vẻ mặt vui vẻ.

Cô hành lễ với Văn Diệu Nhan, vui vẻ nói: "Tiểu thư, không sao rồi! Nghe nói phản tặc đã bị bắt vào đại lao. Đại nhân xử lý xong việc có thể quay lại."

Sắc mặt Văn Diệu Nhan trong nháy mắt tái nhợt, lạnh lẽo nghĩ, xong rồi.

Ả cứng ngắc đứng tại chỗ không nói lời nào, Đào Hồng từ vui mừng biến thành nghi hoặc, ngập ngừng gọi một câu:

"Tiểu thư?"

Văn Diệu Nhan tựa hồ giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy vào phòng ngủ, Đào Hồng kinh ngạc nhìn bóng lưng của ả, "a" một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Vào phòng, cô ta thu dọn vài thứ trang sức, đóng gói thành một bọc, định lợi dụng Văn Ngọc Thư không có ở đây giám sát mình, lén lút trốn qua cửa hông, Đào Hồng ra sức ngăn cản, nhưng bị cô ả trừng mắt quát lớn.

Văn Diệu Nhan cõng túi trên lưng, vội vàng đi về phía cửa hông, trong đầu đã tính sẵn sẽ đi những món đồ này lấy ít tiền, đến một nơi không ai biết, bắt chước mấy nhân vật chính xuyên qua trong tiểu thuyết, dùng kiến thức hiện đại để làm một ít xà phòng nước hoa gì đấy bán lấy tiền, không cần phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ thế này.

Nhưng còn chưa kịp đi cửa hông ra ngoài, cô đã bị cảnh vệ tuần tra chặn lại, Văn Diệu Nhan giữ chặt tay nải, hít sâu một hơi, đang định mắng cảnh vệ buông cô ta ra, thì cảnh vệ ở phía sau ngẩng đầu lên rồi cung kính chắp tay trầm giọng nói:

"Đại nhân."

Thân thể ả như nhũn ra, chậm rãi quay đầu lại, cửa hông mở toang, mấy thị vệ cầm đuốc đứng sau lưng một người đàn ông mặc triều phục màu đỏ tươi, ánh mắt nhu hòa nhìn cô ta, kinh ngạc nói:

"Đã muộn như vậy, ngươi định đi đâu?"

Văn Diệu Nhan đầu óc trống rỗng, cười cứng ngắc: "Huynh...... Huynh trưởng."

Ngọn đuốc trong tay thị vệ khẽ nổ lách tách hỏa hoa, người đàn ông đứng ở cửa không nói lời nào, chậm rãi sờ chuỗi hạt trên cổ tay, nhìn ả một lát, cười tủm tỉm nói:

"Ta là huynh trưởng của ngươi à?"

"Bang ——"

Tay nải rơi xuống đất, đồ trang sức vương vãi khắp sàn nhà.

Văn Diệu Nhan mặt tái nhợt nhìn người đàn ông như đã biết tất cả, run rẩy ngã xuống đất, suýt chút nữa không thở nổi.

666 vẫn đang lải nhải trong đầu Văn Ngọc Thư.

[Thiên đạo còn chưa lủng thành cái sàng, linh hồn ngoài tuyệt đối không thể ngang nhiên tiến vào lấy thân xác. Em ruột của nguyên chủ, Văn Diệu Nhan trước đó một đoạn thời gian bị bệnh nặng, mạng vừa tắt, nữ chính mượn xác hoàn hồn, ký chủ cũng vậy, những thế giới nhỏ mới sinh này gặp vấn đề nên hỗn loạn, ý thức đang hồi phục của thiên đạo được đánh thức, đang cố gắng hết sức để đảo ngược, nhưng dù sao đã trễ một thời gian, linh hồn của nạn nhân từ lâu đã đầu thai sang kiếp sau, bắt đầu một cuộc sống mới, không có cách nào để cưỡng chế triệu hồi về, vì vậy chúng tôi chỉ có thể để ký chủ ra tay.]

666 trong lòng thở dài, chủ nhân lúc trước của nó vất vả lắm mới khôi phục được ý thức thiên đạo, nhưng những tiểu thế giới mới này lại làm hư bột hư đường hết, nó thật sự tức cái mình thay cho chủ nhân trước.

Trong lòng Văn Ngọc Thư xẹt qua một tia nuối tiếc, cậu vừa mới hỏi hệ thống linh hồn của em gái nguyên chủ có thể trở về hay không, liền thu được kết quả như trên, nếu như vậy, cậu cũng không còn gì để nói với nữ chính.

Cậu không nhìn nữ chính đang hoảng loạn nữa mà bình tĩnh thu hồi ánh mắt, để thị vệ đưa cho ả một ly rượu độc, một mình bước ra khỏi phủ.

...

Năm mới đầu tiên khi tiểu hoàng đế lên nắm quyền rất quạnh quẽ, vài ngày trước, thủ phụ Ân Tu Hiền và hai đô đốc Tả hữu của Ngũ Thành Binh mã tư nổi dậy làm phản, sau khi bị bắt thì sợ tội tự sát. Hôm sau thượng triều, thủ hạ của Ân Tu Hiền bị thanh lý từng người một, nhà cửa bị lục soát, triều đình mở một cuộc thanh trừng lớn, nhưng nội các không có nhiều thay đổi, con nuôi cũ của Ân Tu Hiền vẫn ngồi ở vị trí thứ phụ.

Trong khoảng thời gian đó, quá nhiều người bị chặt đầu, tuyết trên cổng tò vò Tây Tứ bị nhuộm đỏ, dưới hoàn cảnh như vậy, quan nào còn tâm trạng ăn mừng năm mới, cứ nơm nớp đề phòng sợ sẽ vô tình liên lụy đến mình.

Văn phủ đương nhiên không bận tâm việc này, thậm chí còn có hai người không mời mà tới.

Giang Ngôn Khanh và Thích Vận nảy ra sáng kiến kinh nghiệm, cứ hạ triều là ôm cây đợi thỏ ở nha môn Công bộ, đợi Văn Ngọc Thư xử lý xong công việc rồi cùng cậu về phủ, lúc vào cửa còn ngang nhiên liếc nhìn các cung thủ tuần tra, vênh váo bước vào thư phòng, coi Văn phủ như nhà của mình.

Kể từ khi Ân Tu Hiền qua đời, hai người họ đã hoàn toàn không còn lo lắng nữa, tân niên hai người cũng dọn đồ vào ở, đón đêm giao thừa cùng cha con nhà Văn, làm một phong xì lì cho Oánh tỷ nhi, bí mật giấu dưới gối. Tất nhiên cũng không quên phần Văn đại nhân, chỉ là khi Văn đại nhân nhìn thấy phong bao lì xì thì đã qua mùng một Tết, tân niên nghỉ phép, cậu dành cả ngày lăn lộn với hai người yêu của mình, trên người cả ba không ai lành lặn, ba người trên người cũng chưa một khối hảo chỗ ngồi, Thích Vận và Giang Ngôn Khanh bị đầu ngón tay cào ra từng vệt vết máu, thân thể trắng nõn của Văn Ngọc Thư cũng che kín đầy dấu vết ái muội, hoạt sắc sinh hương.

Ngày thứ hai, sáng sớm.

Văn Ngọc Thư từ giữa hai người chậm rãi tỉnh lại, nhìn hai người đàn ông ngủ hai bên, cậu nằm ở trên giường, lười biếng gối cánh tay, từ dưới gối lấy ra một phong thư màu đỏ góc đỏ. Cậu nhìn vài đồng tiền có dòng chữ "tiêu tai trừ họa" và "Phúc sơn thọ hải" trên phong bao đỏ, không nhịn được cười.

Thực sự dụ cậu như dụ Oánh tỷ nhi.

Cậu bọc những đồng xu lại trong giấy đỏ, nhét lại dưới gối, nằm xuống gối nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Kỳ nghỉ năm mới trôi qua nhanh chóng, mọi người chuẩn bị thượng triều, là thời điểm mọi việc đang chờ hoàn thành, vô cùng bận rộn, nội các do Giang Ngôn Khanh và Văn Ngọc Thư đảm nhận, Lại bộ cũng lần nữa được giao cho cậu. Khi Thích Vận vào cung bảo tiểu hoàng đế chọn Văn Ngọc Thư làm thầy của mình, tiểu hoàng đế n vẫn còn miễn cưỡng, nhưng bây giờ có vẻ như đã thực sự ngưỡng mộ kiến ​​​​thức của vị lão sư này.

Văn Ngọc Thư cũng không để hắn thất vọng, cậu từng chút một đưa cải cách vào từng phủ huyện, về cơ bản chấm dứt tình trạng sưu cao thuế nặng, chiếm dụng đất, khi những người này phản ứng thì đã quá muộn. Các quan viên không cam lòng, ai nấy đều trông đợi Giang Ngôn Khanh ra tay. Dù sao thì Giang Ngôn Khanh cũng là một thế huân quý tộc, nếu điều này tiếp tục xảy ra, lợi ích của y cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng ai có thể ngờ rằng Giang Ngôn Khanh không nói một lời, cung kính đồng ý, giúp Văn Ngọc Thư hoàn thành công việc, khiến các quan viên ở nhà tức giận mắng mỏ. Cũng may Văn Ngọc Thư cũng biết rằng lương của các quan viên quá thấp. Muốn cho ngựa chạy, không thể để cho chúng ăn quá ít cỏ, không làm quá đáng, các quan viên cũng nhịn xuống.

Sáu bộ mỗi người thi hành nhiệm vụ của mình, triều đình dần yên tĩnh trở lại.

Trên triều ổn định, nhưng Giang Ngôn Khanh và Thích Vận gần đây rất chán nản, họ tiếp cận Văn Ngọc Thư, Văn Ngọc Thư không từ chối, cũng hay móc mỉa họ trong những lời nói ôn tồn như trước, nhưng dù có bao nhiêu lần họ tỏ thái độ, còn đùa rằng sẽ làm mẹ kế của Oánh tỷ nhi, người này chỉ cười hớp trà rồi phớt lờ họ, khiến cả hai cảm thấy bất an không thể nói thành lời, giống như chuyện sẽ mãi không thể có kết thúc viên mãn.

Cho đến một ngày, ở nhà nghe tin Văn đại nhân đến Hâm Nhã các uống rượu với đồng nghiệp, một người bẻ đũa, người kia đập vỡ ly rượu, vùng dậy đến Hâm Nhã Các bắt người.

Đàn sáo du dương, vũ điệu tinh xảo, khách nhân đang uống rượu nói cười, Hâm Nhã Các không phải câu lan ngõa xá, nhưng cũng không khác lắm, chỉ là sang chảnh hơn mà thôi. Sau khi đùa giỡn với một vị khách ở tầng dưới, Trang mụ mụ cười khanh khách phe phẩy quạt, đột đang ở chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông từ cửa bước vào, Trang mụ mụ khựng lại, tim đập loạn nhịp.

Một trong hai người mặc hắc y anh tuấn lạnh lùng, một người mặc y phục đỏ tươi, lúc không cười à nhìn đôi mắt phượng hẹp dài rất hung hãn, hai người đều khoác áo choàng trên vai, không khí lạnh bao phủ, mặt sa sầm.

Trang mụ mụ kinh hãi ai gu một tiếng, vừa định kéo váy trốn đi, sau đó kỳ lạ nhận ra đây là hai người đàn ông, không phải bà xã nhà ai, vậy tại sao trong bộ dạng như đi đánh ghen vậy.

Trang mụ mụ tò mò nhìn một lúc, không lâu sau, hai người từ phòng riêng trên lầu đi xuống cùng một người đàn ông mặc áo xanh, dường như nhìn thấy cảnh gì đó bên trong, sắc mặt lúc xanh lúc đen, không nhịn được nữa mà nghiến răng chất vấn người đàn ông làm sao cậu có thể uống rượu phụ nữ rót, và cậu đang làm gì ở cái nơi câu lan ngõa xá này? Muốn cưới con hồ ly tinh nào?

Người đàn ông rất bất lực nói mình chỉ uống rượu và hẹn với đồng nghiệp,khó có thể không đi.

Chiếc quạt trong tay Trang mụ mụ rơi phịch xuống.

Ba người dây dưa với nhau, nháy mắt đã đến mùa thu, Thích Vận và Giang Ngôn Khanh vẫn không có một danh phân nghiêm túc. Ngày ngày trôi qua, ngân khố quốc gia ngày càng đầy. Vị vua mới của bộ tộc Cáp Tát lên ngôi, biên giới nổ ra chiến tranh, tướng quân Thích Vận lĩnh mệnh xuất chinh, tiểu hoàng đế hỏi hắn có muốn gì không, Thích Vận quỳ trong đại điện trầm giọng nói:

"Nếu như thần bình an trở về, xin hoàng thượng ban tứ hôn cho thần cùng Văn các lão."

Tiểu Hoàng đế rầm một phát ngã khỏi ghế rồng.

Văn Ngọc Thư cũng sửng sốt.

Các quan văn võ đều giật mình, miệng há hốc, vội bước lên.

"Hoàng thượng ——"

"Bệ hạ ——"

Tiểu Hoàng đế lung tung đẩy tay thái giám ra, vẻ mặt kinh hãi nhìn Thích Vận, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đang nói ai? ?"

Thích Vận: "Văn các lão."

Tiểu hoàng đế kinh ngạc nhìn quan văn, nuốt nước miếng, ngẫm lại, thúc thúc đang lừa hắn, dù hạ chỉ tứ hôn hay là thuận miệng đồng ý, thái hậu cũng sẽ vì mặt mũi tiểu hoàng đế mà nhân nhượng, nhưng xong rồi có thể sẽ khóc lóc ỉ ôi với tiểu hoàng đế tận cả tuần sau đó!!

Nghĩ tới đây, tiểu Hoàng đế vội vàng xua tay, quên mất cả xưng trẫm: "Ta, ta mặc kệ, ngươi, ngươi tự đi nói với mẫu hậu đi."

"Bãi....bãi triều!"

Hoàng đế nhỏ chạy đi nhanh chóng.

Thích Vận quỳ một gối, ngơ ngác nhìn bóng lưng của hoàng đế.

Sao đứa nhỏ này hôm nay thông minh đột xuất thế?

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro