🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Mưa nhỏ giọt từ mái hiên, tiếng lộp độp êm tai, trong phòng, người đàn ông tuấn tú mặc quan phục nhất phẩm lười biếng ngồi trên ghế thái sư. Một bàn tay thon dài còn nắm chặt ống tay áo đồng liêu của mình không bỏ. Cả hai đều đang mặc triều phục màu đỏ tươi, một đứng một ngồi chợt khiến khung cảnh trở nên ái muội.

Văn đại nhân nhìn hiền lành, tính tình tốt nhưng lại đặc biệt tàn nhẫn vô tình, dưới ánh mắt cười cợt của một đại nhân khác, cậu chậm rãi phủi ống tay áo, nhẹ nhàng nói:

"Được Giang đại nhân hâm mộ người ta phải đào tim đào phổi. Văn mỗ phúc mỏng, không nhận nổi."

Dù là là ngưỡng mộ hay ái mộ, người này chỉ đang tìm chuyện vui mà thôi, cậu không tin lấy một chữ.

Giang Ngôn Khanh nắm lấy cổ tay cậu, kéo đến bên cạnh mình, cong cong đuôi mắt trách móc: "Sao Văn đại nhân nói cứ như Ngôn Khanh đây là yêu quái trên sơn dã chuyên đi ăn tim gan người thế."

Văn Ngọc Thư thở dài: "... Giang đại nhân, có gì cứ nói, động tay động chân làm gì?"

Cậu khẽ hất tay, Giang Ngôn Khanh nắm chặt cổ tay cậu không cho cậu vùng ra, cười cười, chậm rãi hỏi:

"Nghe nói Văn đại nhân dùng danh nghĩa Ngôn Khanh đi ban ân cho người khác, ra đến năm trăm lượng, thật hào phóng, khiến người ta cảm thấy thú vị, không ngờ tới... Nhưng chuyện này không giống như tác phong của Văn đại nhân ngài nhỉ."

Y muốn xem Văn Ngọc Thư sẽ biểu hiện ra sao khi phát hiện ra mình bị nắm nhược điểm, nhưng đáng tiếc, người này luôn có vẻ ngoài dịu dàng tao nhã, vẻ mặt điềm tĩnh, cũng không sợ y nói chuyện có thể đẩy cậu vào chỗ chết này với cha nuôi Ân Tu Hiền của cậu.

Người đàn ông như lương thiện cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Một nhà quý tộc như Giang đại nhân dĩ nhiên không hiểu những khó khăn của một gia đình nghèo khó. Nếu Tu Cẩn không nghe theo, chẳng phải kết cục cũng sẽ giống với tân khoa Trạng nguyên? Chăm chỉ học tập mười năm, đến phút cuối cùng ngay cả tiền lộ phí cũng không có..."

Lời nói thật đáng thương, nhưng Giang Ngôn Khanh lại cười, như thể thương hại người trước mặt: "Văn đại nhân thế này là đang nằm gai nếm mật à?"

Văn Ngọc Thư không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ bất đắc dĩ cười cười không nói.

Giang Ngôn Khanh thầm nghĩ, nếu không phải y mà là người khác có mặt ở đây hôm nay thì đã tin từ lâu rồi, nhưng y biết người đàn ông hiền lành ôn tồn này có tâm địa thâm độc như thế nào, người này có thể lợi dụng bất cứ thứ gì, bất cứ ai, cho dù có lý do thì ý do đó nhiều nhất cũng chiếm một chỗ bé tý trong lòng cậu. Nếu một ngày nào đó cậu phải đối phó với Ân Tu Hiền, nhất định là do cha nuôi tốt của cậu chọc giận cậu, hoặc là. ..cậu vốn không có ý định tiếp tục tuân theo lệnh ai.

Cũng chính vì điều này mà Giang Ngôn Khanh luôn rất vui khi được gặp kỳ phùng địch thủ của mình mỗi khi lên triều, mới khiêu khích cậu hết lần này đến lần khác, không ngừng.

"Nếu Văn đại nhân nói thế với Thích nhị, có khi hăn tin một chút, nhưng nói với Ngôn Khanh thì..."

Y vẫn nắm chặt cổ tay Văn Ngọc Thư không buông, ngón tay cái sờ sờ hạt phật châu ẩm ướt, cong khóe môi đa tình lưu luyến nói. : "Ta ngưỡng mộ Văn đại nhân đã lâu, hiểu rõ ngài hơn cả Phật..."

"Một tâm địa đầy xảo trá."

Văn Ngọc Thư rốt cuộc cũng ngước mắt lên, nhìn đối thủ chính trị đang ngồi trên ghế thái sư, đột nhiên nở nụ cười, thở dài thườn thượt:

"Thật phí lời Văn mỗ."

Hai con cáo già đã thành tinh, ai chơi giỏi hơn ai đâu.

"Đã muộn rồi, Giang đại nhân," Văn Ngọc Thư thu hồi vẻ mặt vô tội, liếc nhìn người đang nắm tay mình, dịu dàng hỏi: "Ngài còn muốn nắm tay Văn mỗ bao lâu nữa?"

Giang Ngôn Khanh cười, thản nhiên nói: "Nắm cả đời có được không."

Vừa định thả Văn Ngọc Thư ra, y chợt nhìn thấy trên tay người này có một vết bầm, vết ngón tay bị phật châu che lại một chút, không nhìn kỹ sẽ không thấy. Y nhướng mày, chậm rãi nói: "Văn đại nhân bị tên yêu râu xanh nào niết thế này? Hằn lại cả dấu."

Vừa nói, y vừa nắm cổ tay, chuẩn bị đưa ra trước mắt nhìn cho kỹ, nhưng Văn đại nhân vẫn luôn cười dịu dàng sắc mặt hơi thay đổi, cố sức rút tay ra khỏi tay y.

Giang Ngôn Thanh nhướng mày nhìn cậu, lúc này mới ý thức được phản ứng của mình quá mức kịch liệt, liền bình tĩnh nói: "Giang đại nhân nhìn nhầm rồi, là dấu vết do Phật châu ấn xuống... Cũng đã muộn rồi, Giang đại nhân cáo từ." Cậu chắp tay hành lễ nói xong, xoay người rời đi.

Nhưng mới đi được mấy bước, liền bị một cánh tay ôm lấy eo bế lên, Giang Ngôn Khanh bế cậu vòng qua bình phong đến giường nghỉ mềm mại, Văn Ngọc Thư ngoài ý muốn bị ném xuống giường, mặt cau lại:

"Giang các lão, ngươi làm gì vậy!"

Giang Ngôn Khanh quỳ trên giường, khom người ngăn cậu cử động, dùng một tay nhẹ nhàng kéo cổ áo cậu ra nhìn thoáng vào bên trong. Quả nhiên, dưới vẻ ngoài dịu dàng nhã nhặn của Văn đại nhân đầy dấu vết ái muội, làn da mỏng manh tinh tế làm các vết đỏ rất chói mắt.

Văn Ngọc Thư lúc này đã hoàn toàn tức giận, vẻ mặt càng lúc càng cáu: "Giang Ngôn Khanh!"

Giang Ngôn Khanh nhìn xuống những dấu vết đó, đôi mắt phượng dài và hẹp khi vô cảm trở nên hung dữ hơn, một lúc lâu sau mới nhìn vào mắt cậu mỉm cười:

"Cô nương nhà ai lại lỗ mãng như vậy? Ngôn Khanh nhìn thấy mà đau lòng, Văn đại nhân có bị thương không? Để ta nhìn cho kỹ..."

Y không nhịn được xé toạc triều phục màu đỏ tươi của Văn Ngọc Thư, Văn Ngọc Thư đương nhiên không muốn, giãy giụa ở dưới người y, kìm nén lửa giận bảo y đừng chạm vào mình, nhưng thắt lưng da lại bị người đàn ông này xé từng cái một, triều phục màu đỏ tươi xộc xệch hở hang, làn da lộ ra trắng như tuyết, những vết đỏ do môi lưỡi yêu thích để lại chi chít, cảnh xuân hấp dẫn chết người.

Giang Ngôn Khanh chưa bao giờ nhìn thấy Văn Ngọc Thư như vậy trước đây, quần áo xộc xệch, núm vú sưng đỏ lộ ra, trên đôi chân thon dài cũng có vài dấu ngón tay, nhìn phát là biết do đàn ông làm. Y cảm thấy không vui, có lẽ không thể nào tưởng tượng rằng đối thủ chính trị khiến y cảm thấy như gặp kỳ phùng địch thủ này lại có ngày bị người đàn ông khác đè dưới thân.

"Giang Ngôn Khanh, ngươi muốn làm cái quỷ gì?" Văn Ngọc Thư nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ. Ngoài nội các luôn có quan viên qua lại, cậu đương nhiên không dám la to, nhưng dáng vẻ này lại càng khơi dậy tính tình độc đoán của Giang Ngôn Khanh.

"Trong tay Văn đại nhân còn có Phật châu, sao lại càn rỡ như vậy..." Y vươn tay lưu loát cởi tràng hạt trên tay cậu, cong khóe môi nhẹ giọng nói: "Ngôn Khanh nhất định phải thay Phật tổ dạy cho Văn đại nhân vì tội phá giới."

Hành động của hắn cực kỳ ngang ngược, Văn Ngọc Thư cũng thích muốn chết, thầm nghĩ dạy dỗ kiểu gì đây? Kịch bản này trong hơn một trăm GB cậu chưa từng xem qua, nhưng mặt ngoài vẫn sa sầm, vừa giãy giụa đã bị Giang Ngôn Khanh trói hai tay, đè lên đôi chân trắng nõn của mình, còn liếc nhìn cái lỗ hơi sưng giữa cặp mông trắng như tuyết. Dưới ống tay áo màu đỏ tươi, một ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng vân vê hai hạt đàn hương màu xanh lục, khẽ chạm vào nơi hơi đỏ và sưng lên, sau đó một nhát chọc hai hạt vào trong.

Vật tròn tiến vào trong cơ thể, dị vật cảm giác rất rõ ràng, Văn Ngọc Thư lập tức cứng đờ, cậu đã 30 tuổi, còn lớn tuổi hơn Giang Ngôn Khanh, thế mà lại bị đối thủ nhỏ tuổi hơn đè lên giường, lấy chuỗi hạt cậu đeo nhiều năm mà chơi đùa.

Cổ họng cậu thắt lại: "Tên đê tiện..."

Giang Ngôn Khanh nhìn lỗ nhỏ từng chút một mở ra ăn hạt châu, cười nói: "Ta chỉ đút vào hai hạt, ngươi yên tâm."

Lỗ dâm giữa bờ mông trắng nõn còn chưa tiêu sưng, tràn ngập màu sắc dâm mỹ, hai hạt châu Phật bằng gỗ đàn hương màu xanh chất lượng cao bị nuốt vào. Giang Ngôn Khanh cầm lấy tua rua, hơi kéo ra ngoài là có thể cảm nhận được lực hút lại mạnh mẽ, vài hạt ngọc phun ra từ lỗ hoa đỏ tươi, hạt phật dần dần được bao phủ bởi một tầng nước óng ánh, thân thể bị khai phá cả đêm bị hạt phật châu cọ xát, thịt ruột sưng đỏ không ngừng co rút lại, tiết ra dâm dịch để lấy lòng.

Lóp nhóp sùn sụt, ngón tay cầm tua rua giật giật qua lại, tiếng nước nhỏ phát ra, màng nhầy nóng bỏng quấn chặt lấy hạt châu cứng rắn, vừa mấp máy, hạt châu lăn vào trong thịt mềm, lúc đè ép đến điểm nhạy cảm, lỗ dâm thoải mái co giật, nước ấm chảy ra liên tục, dần dần, lỗ hoa càng lúc càng ẩm ướt, chất lỏng trong suốt chảy ra còn mang theo hương thơm dâm mỹ.

Văn Ngọc Thư nghiến răng không chịu phát ra tiếng, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập tràn ra, khiến người tê dại ngứa ngáy.

Nơi đầu ngón tay Giang Ngôn Khanh thỉnh thoảng chạm vào nơi ướt át mềm mại, mùi dâm mỹ trong hơi thở càng lúc càng nồng nặc, tiếng nước càng lúc càng lớn, lóp nha lóp nhóp, nước tiết ra xối ướt cả tràng hạt phật, cứ nhỏ giọt trên giường, làm ướt cả ga trải giường trong nháy mắt.

"Ưm......"

Triều bào thêu chim hạc rộng thùng thình khoác trên thân hình thon dài, lộ ra một mảnh ngực trắng nõn, đầu vú sưng đỏ bị bú mút nhô ra, hai chân thon dài lộ ra khỏi triều bào đỏ thẫm. Một vật giống như tạc từ ngọc bích ẩn hiện đứng thẳng, chuỗi hạt cậu đeo trên tay quanh năm bị nhét vào người, mang đến cho cậu một sự kích thích mạnh mẽ. Văn đại nhân thở dốc không ngừng, nào còn chút bản lĩnh không chớp mắt khi bị hành quyết.

Giang Ngôn Khanh tối sầm mắt, chậm rãi nói: "Văn đại nhân ra thật nhiều nước ... chuỗi hạt Phật ướt cả rồi."

Vừa nói, y càng làm tàn nhẫn hơn, chuỗi hạt Phật bao phủ chất lỏng trong cơ thể nhanh chóng ra vào lỗ thịt đang co rút chặt chẽ của cậu, chất lỏng nóng hổi vẩy khắp nơi, v bàn chân của Văn Ngọc Thư cọ xát trên giường, ngửa cổ ướt đẫm mồ hôi, cả người run lẩy bẩy.

"Dừng... dừng lại!!"

Hạt Phật châu bị thịt mềm hút vào không biết đè trúng chỗ nào, cậu có vẻ như vừa vui vừa khó chịu, lúc này bên ngoài vang lên tiếng quan viên chào hỏi mơ hồ. Giang Ngôn Khanh cảm giác được nơi kia càng lúc càng mút chặt, một tay bịt miệng Văn Ngọc Thư, tay kia cầm chuỗi tràng hạt ấm áp đẩy vào trong, dùng sức đè mạnh, ấn ra một tiếng "phụt", lười nhác nói:

"Suỵt, đừng để ai nghe thấy."

Hơi thở ẩm ướt của Văn Ngọc Thư phả vào tay y, cơ thể run rẩy, vật như làm bằng ngọc kia cứng ngắc giơ cao, một luồng nhiệt nóng bùng lên, bụng dưới như có lửa đốt, cả người mươt mồ hôi run rẩy. Người đàn ông thở càng lúc càng nặng nề, bàn tay cầm hạt châu run lên, Văn Ngọc Thư còn tưởng rằng y đã nhét thứ đó vào, đang xâm phạm thân thể mình, đột nhiên hạt châu cứng rắn đè vào một chỗ phồng lên, lỗ dâm ướt át đột nhiên co rút co rút , khoái cảm hủy diệt bùng nổ trong đầu, cậu mơ hồ phát ra một tiếng rên rỉ, run rẩy tiết ra một dòng lớn chất lỏng nóng bỏng.

Cơ thể cậu nhanh chóng mất đi sức lực, đầu óc choáng váng vì khoái cảm, nhưng trái tim Giang Ngôn Khanh lại ngứa ngáy khó chịu vì hơi thở nóng ẩm cậu phả ra trên tay.

Y lấy chuỗi hạt Phật ra, dùng bàn tay dính đầy chất lỏng dâm mỹ bóp cằm Văn Ngọc Thư, một tay chống lên giường, khom người lại gần mặt cậu, hơi thở dây dưa với nhau, ánh mắt vô thức rơi vào một vết thương nhỏ trên môi, ngón tay cái lướt nhẹ vào đó.

"Văn đại nhân thơm quá..."

Y là tuýp người muốn làm gì thì làm, huống chi ở đó cũng có phản ứng, nhìn thấy Văn Ngọc Thư mọi ngày trên triều tung hoành bị mình làm déne mặt đỏ bừng, đuôi mày cuối mắt đều gợi cảm, thầm nghĩ nếu như không thể tưởng tượng được, y nên tự mình thử xem cảm giác đè người này xuống dưới thân yêu thương là như thế nào.

Nghĩ đến đây, y liền cúi đầu thăm dò hôn một cái, chỉ là môi chạm môi không nhúc nhích, từng lớp mùi đàn hương tràn vào trong cơ thể, yết hầu co rút. Rõ ràng vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, thế mà giờ tim như đập lỗi một nhịp. Một luồng nhiệt nóng dồn đến bụng dưới, nơi đó đã phản ứng nhanh chóng đứng thẳng dậy rõ ràng.

...... Thật là kỳ lạ.

Đầu lưỡi quét qua khe hở giữa hai môi, sau đó cạy hàm răng của cậu ra, đưa vào môi lưỡi cậu.

Cái lưỡi mềm mại trơn trượt bị đầu lưỡi của y chạm vào ngay lập tức hoảng sợ bỏ chạy, Văn Ngọc Thư hoàn hồn khỏi khoái cảm, mở to hai mắt nhìn y như nhìn thấy ma, Giang Ngôn Khanh nếm thử hương vị thơm ngon, lưu luyến không rời mà dây dưa. Vừa mới âu yếm ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại đã bị tàn nhẫn cắn một cái, Giang Ngôn Khanh nhíu mày, rút đầu lưỡi rướm máu ra khỏi hai cánh môi.

Quá kinh khủng, Văn Ngọc Thư tái nhợt mặt đá y một cước, lăn dọc giường nghỉ ngã xuống đất, mới vừa đi một bước, cố gắng trốn tránh nơi thị phi này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cậu, áp cậu xuống, một cây gậy thịt nóng hổi cạ vào nơi ẩm ướt mềm mại, tựa hồ cả cây đều sắp tiến vào.

Văn Ngọc Thư loạng choạng, đến lúc này cũng khó có thể bình tĩnh lại, hô hấp có chút rối loạn lạnh giọng nói:

"Giang đại nhân. . . Ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, ngươi là người của phái Thanh Lưu ngươi xác định muốn dây dưa với Ân đảng xú danh ta sao? Ngươi sẽ mất đi trong sạch, khiến người chửi rủa."

Người đằng sau cười ậm ừ:

"Chẳng qua là trên giường cãi, dưới giường cũng cãi ... Mất đi trong sạch cho Văn các lão, Ngôn Khanh cam tâm tình nguyện."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro