🌾[THIẾU NIÊN KHỜ KHẠO].5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tưởng Hoành tóm cằm Văn Ngọc Thư, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của cậu, thở dốc cúi đầu chặn lại khuôn miệng của cậu.

Tiếng nức nở khiến lòng hắn ngứa ngáy bỗng chốc biến mất.

Đôi môi mềm mại chạm vào khiến Tưởng Hoành mất đi lý trí, hắn hé răng ra, cái lưỡi thô to đượm mùi thuốc lá quấn lấy, mạnh mẽ sục sạo trong khoang miệng của Văn Ngọc Thư, hắn cắn chặt lấy cái lưỡi ẩm ướt, mút mạnh.

Quá bạo lực, Văn Ngọc Thư đau đến phát run, hàm bị một tay bóp chặt phải há to miệng ăn một cái đầu lưỡi lớn, mùi thuốc lá khó chịu theo đầu lưỡi liếm láp xâm lược quét qua toàn bộ khoang miệng của cậu, gốc lưỡi tê dại vì bị hút, run lên vì nóng, nước bọt dần dần chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng của Văn Ngọc Thư.

Ánh trăng lọt vào trong nhà, tiếng nước nhóp nhép hòa lẫn tiếng thở hổn hển như dã thú của người đàn ông, cùng tiếng rên rỉ gợi tình khi nuốt nước bọt khiến người ta đỏ mặt tim đập. Trên giường đất, một người đàn ông cường tráng kéo căng cơ bắp đặt một thiếu niên ngờ nghệch mảnh mai mềm mại dưới thân. Hai chân trắng nõn của Văn Ngọc Thư lấm tấm những vết tinh dịch, bị nụ hôn kéo dài làm run rẩy cơ thể, không khí nóng lên đến mức chỉ cần một mồi lửa là có thể bùng cháy.

"Mm......"

Một tiếng rên rỉ như con thú nhỏ khiến người đàn ông tỉnh lại khỏi mê tình.

Hắn chợt nhận ra mình đang làm gì, vội vàng rút lưỡi, xấu hổ lăn ra khỏi người cậu, ngây người nhìn sợi chỉ bạc bị kéo ra rồi đứt lìa nơi khóe môi đỏ bừng của thiếu niên.

Thiếu niên khờ khạo nằm trên giường, hai cái núm vú to đỏ lè ra ngoài chiếc áo may ô trắng, hai chân và dương vật dính đầy tinh dịch đặc quánh do hắn xuất tinh, như thể bị hắn vấy bẩn. Cậu dường như không biết anh trai mình đã làm gì mình, yếu ớt thè ra đầu lưỡi đỏ mềm ướt át.

Đôi mắt đen trong veo ngấn lệ, ngây thơ thở hổn hển nói: "Anh ơi, sao anh lại cắn vào miệng em?"

Tưởng Hoành sững sờ nhìn cậu, gậy thịt đen tím dính đầy tinh dịch ngẩng lên thật cao, không có hề dấu hiệu sẽ mềm. Hắn run tay nhét lại dương vật đang nổi loạn của mình vào trong đũng quần, lồng ngực nở nang phập phồng kịch liệt, suýt nữa thì lộn nhào xuống giường, giày xỏ chiếc có chiếc không, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.

Nam chính hoài nghi nhân sinh không biết sau khi mình rời đi, thiếu niên ngốc bị hắn bắt nạt đầy tinh dịch trên chân trở mình cười nhạo, ánh mắt lười biếng tràn đầy trêu tức.

Văn Ngọc Thư thản nhiên lau sạch tinh dịch trên chân, đánh một cái ngáp dài rồi tiếp tục ngủ.

Tưởng Hoành tội nghiệp ngồi ngoài cửa nghe tiếng dế cả đêm. Hắn ngậm điếu thuốc, bên chân rơi một đống tàn thuốc, phiền muộn vừa hút vừa đập muỗi.

Bình minh ló dạng, mọi hộ gia đình đều nghi ngút khói bếp. Không lâu sau, những người mặc quần áo lấm lem ra đồng với nông cụ. Buổi sáng không nóng, nếu trì hoãn đến trưa, mặt trời chói chang nhất làm việc không nổi.

Vương Nhị cầm nông cụ đi ngang qua nhà Tưởng Hoành, thoáng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn chân dài ngồi sụp xuống ghế đẩu nhỏ bên cửa, lông mày nhíu lại, dựa vào khung cửa ngủ, kinh ngạc hét lên:

"Anh, sao anh ngủ ở đây?"

Tưởng Hoành chưa ngủ được bao nhiêu đã phải giật mình tỉnh dậy, ngồi trên ghế đẩu nhỏ xoa xoa cổ, ngày hôm qua hút quá nhiều thuốc lá, giọng nói khàn khàn đến suýt tắt tiếng, nói dối chớp mắt: "Ngày hôm qua anh ngắm trăng ngủ quên."

Vương Nhị bĩu môi, thầm nghĩ anh trai từng lên thành phố lớn mở mang tầm mắt, trăng dưới quê thì có gì đẹp đến mức mà ngồi ngắm rồi ngủ quên.

"À, vậy em đi trước nhé."

Anh ta không nghi ngờ điều gì, chào hỏi rồi đi ra ruộng. Nhìn bóng lưng của anh ta, Tưởng Hoành thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ngồi đó một lúc rồi vào rửa mặt, đánh răng, ra chuồng gà lấy ra hai quả trứng, rửa sạch rồi ném vào nồi nấu chín.

Sau khi nấu xong bữa ăn, người đàn ông mắt thâm quầng bước vào nhà.

Thiếu niên khờ khạo chiếm lấy giường của hắn, giang chân giang tay ngủ như một con ỉn con, không bị ảnh hưởng bởi những gì đã xảy ra đêm qua.

Tưởng Hoành đứng bên cạnh nhìn Văn Ngọc Thư, hắn biết thiếu niên ngốc rất ưa nhìn, nhưng hôm qua sao hắn không nhận ra thiếu niên ngốc mặc áo của mình lại có vẻ ngây thơ quyến rũ đến thế, áo may ô rộng thùng thình không che giấu được bất cứ thứ gì, lộ ra cánh tay và chân trắng mềm.

... Núm vú và cậu nhỏ cũng hồng hào, không hề có một sợi lông, sạch sẽ dễ thương không chịu được.

Sáng sớm Tưởng Hoành đã miệng lưỡi khô khốc, nhìn đi chỗ khác, đẩy đẩy gọi Văn Ngọc Thư dậy.

Hắn khàn giọng nói: "Bao nhiêu tuổi rồi? Ngủ mông trần không thấy xấu hổ à."

Văn Ngọc Thư mơ màng ngồi dậy, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Mông của em bị anh làm ướt rồi, mặc quần khó chịu lắm."

Tưởng Hoành đùng một cái đỏ hết mặt, ánh mắt không khống chế được liếc nhìn bờ mông tròn hẩy của Văn Ngọc Thư, hung tợn nói:

"Hừm, nói nhảm gì vậy, anh làm mông em lúc nào, mặc quần vào, rửa mặt rồi ăn cơm."

Văn Ngọc Thư ngoan ngoãn vâng một tiếng.

Tưởng Hoành nấu cháo kê, hấp lại bánh bao làm tối qua, còn thêm hai quả trứng.

Các món ăn đã được dọn ra, bốc khói nóng hổi.

Trứng gà mới đẻ rất khó bóc vỏ, Văn Ngọc Thư cẩn thận bóc xong, quả trứng mấp mô thiếu vài miếng lòng trắng trứng. Cậu nâng mông lên, vươn tay bỏ vào bát cháo của Tưởng Hoành. Hắn liếc nhìn cái bát, không chê quả trứng xấu xí trong đó, cầm lên ăn.

Văn Ngọc Thư bóc một quả khác, thỏa mãn cắn một cái, từ lúc xuyên qua đến giờ cậu chỉ ăn bánh ngô ngâm nước muối sắp khóc, nước bọt không ngừng tiết ra.

A a a a ngon quá.

"Anh." Cậu gọi Tưởng Hoành.

Tưởng Hoành bưng bát húp ngụm cháo, ngày hôm qua hắn ngủ không ngon, ánh mắt lười biếng, "Hả?"

Văn Ngọc Thư ngây thơ nói: "Nếu như ngươi buổi tối anh cắn miệng em, em nhất định sẽ không khóc."

"Phụt."

Tưởng Hoành phun ra một ngụm cháo, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.

...

Sau khi thu hoạch lúa xong vẫn còn nhiều việc, lúa phải được bó lại từng bó đem đi tuốt, sau khi tuốt xong thì đem ra bãi phơi nắng cho khô, không thì rất dễ nảy mầm. Phơi khô lúa xong mới tính là kết thúc vụ mùa.

Văn Ngọc Thư hai ngày nay mệt như chó, nhìn thấy lúa hai chân đã va vào nhau lẩy bẩy. Cậu đã rất nhiều lần phàn nàn hệ thống người ta đi gạ nam chính, bị gậy thịt đâm mông đau lưng đau miệng đau. Cậu thì cả người lấm lem bụi đất, đau không chừa một chỗ nào.

Mặt trời như thiêu như đốt, hun đúc người dưới đất đến phiền lòng, xe đầu kéo trên đường đất vàng thổi tro lên, xám xịt đứng cạnh nhau không thấy bóng dáng, Văn Ngọc Thư bẩn thỉu kinh khủng, hai chân run lẩy bẩy đem thóc ra bãi phơi xong, ngồi bệt mông xuống đất hở hổn hển.

Cậu mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, trên người dính bẩn xám xịt.

Tưởng Hoành mặc một chiếc áo may ô sờn sờn, cơ bắp lấm tấm một lớp mồ hôi mịn, từ sân phơi lúa nhà hắn đi tưới, dò xét Văn Ngọc Thư bẩn thỉu, nhíu mày.

"Anh đã bảo em cánh bãi tuốt lúa cho anh, lát nữa anh sẽ mang ra cho em à? Làm được cái gì đâu, người thì bé choắt, không sợ vỡ thành từng mảnh à."

Văn Ngọc Thư lau mặt, thở phì phò nói: "Vợ nói không thể làm phiền anh, phải tự mình làm." Tưởng Hoành nghẹn họng một hồi, khóe môi giật giật, nhưng hắn không cười: "Em vẫn nghe lời vợ quá nhỉ."

Văn Ngọc Thư nghe hắn ám chỉ, chỉ bày ra biểu cảm tưởng như là đang được khen, xấu hổ cười cười.

Nụ cười trên môi Tưởng Hoành biến mất, hắn lấy hộp thuốc ra, châm một điếu thuốc.

Nhưng mà mấy chuyến vừa rồi Tưởng Hoành vẫn không cho cậu làm, giúp cậu tuốt lúa, phơi thóc. Người trong thôn thấy Tưởng Hoành giúp thiếu niên khờ mấy ngày này, ai cũng kinh ngạc xì xầm vài ba câu.

Văn Ngọc Thư Văn đi theo phía sau nam chính, liền nhận được một đám ánh mắt ghen tị, ghen ghét cùng hận ý, nhìn nam chính dễ dàng xách một trăm ký gạo, nện đôi chân dài đi về phía trước, lưng rộng, eo chó đực đầy sức lực, mông cũng săn chắc, một lớp mồ hôi trên cơ bắp màu lúa mì lộ ra, cuối cùng cậu cũng đã hiểu tại sao những người đàn ông có năng lực ở thời đại này lại hấp dẫn nhất đối với các cô gái.

Mặt trời dần lặn, công việc cũng gần xong xuôi, mồ hôi của Văn Ngọc Thư trộn với tro, xám xịt dày lên như bùn. Cậu không chịu nổi cảm giác nhớp nháp trên người nên chạy ra sông tắm.

Tưởng Hoành ngồi trên tảng đá lớn bên sông hút thuốc, nói rằng trời nóng, ngồi bên sông hóng gió mát một chút.

Nước sông chảy xiết, mát mẻ dễ chịu, Văn Ngọc Thư híp mắt thoải mái, còn chưa muốn đi ra, đột nhiên một giọng nữ thẹn thùng quen thuộc bị gió thổi vào tai.

"Anh Tưởng, mấy ngày nay anh vất vả vì gia đình em. Đây là đôi giày em may. Anh thử xem có vừa không."

Đó là giọng của nữ chính.

Văn Ngọc Thư Tư cằm nhỏ nước, ngẩng đầu nhìn.

Tảng đá lớn chắn ngang người cậu, Văn Ngọc Quỳnh không nhìn thấy, cô ta mặc một chiếc váy mới thắt bím hai bím tóc, trên tóc cài chút hoa dại, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đang cầm một đôi giày mới đứng trước mặt Tưởng Hoành, xấu hổ nhìn xuống.

Tưởng Hoành ngậm điếu thuốc không ngẩng đầu lên: "Trở về đi, tôi chỉ giúp Ngọc Thư."

Văn Ngọc Quỳnh không ngờ người đàn ông sẽ từ chối, vẻ mặt ngượng ngùng trở nên khó coi, cô ta cố nặn ra một nụ cười:

"Anh Tưởng..."

Văn Ngọc Thư Tư nhìn cảnh này uể oải nghĩ, nữ chính có tầm nhìn xa trông rộng, không muốn làm vợ của một kẻ ngốc nghếch, cảm thấy đàn ông trong thôn không đủ tốt để theo đuổi mình nên chấm trúng Tưởng Hoành. Trong cốt truyện ban đầu, Tưởng Hoành không cứu thiếu niên ngốc mà chỉ vớt xác cậu lên, nữ chính trong lòng vui như trẩy hội, ngoài mặt lại khóc ngất đi. Nam chính cảm thấy áy náy, lúc thu hoạch lúa thấy cô ta cô đơn đáng thương làm việc, liền giúp cô ta. Cứ như thế nữ chính giẫm lên xác của vị hôn phu của mình thu phục nam chính.

Tiếng nước chảy ào ào, Văn Ngọc Thư nghe không rõ, chỉ có thể nhìn thấy đằng kia, Văn Ngọc Quỳnh không giấu được vẻ mặt nói vài câu với Tưởng Hoành, đang muốn xỏ giày vào chân hắn, Tưởng Hoành liền cau mày né tránh.

Vẻ mặt hắn nhẹ tênh, không biết nói gì mà sắc mặt Văn Ngọc Quỳnh tái mét, cô ta lau nước mắt như thể không chịu nổi nhục nhã mà bỏ chạy.

Vẻ mặt của Tưởng Hoành vẫn không thay đổi.

Văn Ngọc Thư rụt đầu lại, đứng ở bên sông rũ quần áo, mặc vào xong trở về bãi phơi thóc với Tưởng Hoành.

Sau khi xong việc, mọi người quây quần cùng nhau đánh bài, vừa thấy Tưởng Hoành liền gọi hắn đến chơi một vài ván, Tưởng Hoành bước tới, cười nói gì đó với họ rồi lười biếng cầm lấy một bộ bài.

Hắn số hên, gan lớn, bài gì cũng dám cược, vài người cười nói vui vẻ, Văn Ngọc Thư đứng sau hắn thích thú quan sát.

Chơi được bốn năm vòng, tiếng gõ "ding ding ding ding" giòn giã và vui tai vang lên, những đứa trẻ đang chơi dưới bùn đứng dậy chạy đến nắm tay người lớn hét vang đòi kẹo.

Văn Ngọc Thư chưa bao giờ thấy cách mua kẹo này nên tò mò vươn cổ.

Tưởng Hoành ném ra một lá bài, từ trong túi móc ra mấy xu đưa cho cậu: "Đi, mua kẹo ăn đi."

Những người xung quanh nhìn nhau, nhưng không nói gì.

Văn Ngọc Thư sung sướng reo lên, cầm lấy tiền, hòa vào đám trẻ mua kẹo.

Kẹo được một ông lão bán kẹo cõng giỏ trúc đi bán, được đập ra từng miếng và bọc trong một lớp đường cát trắng. Văn Ngọc Thư mua hai phần, đưa cho Tưởng Hoành, hắn nghiêng đầu nói không thích nên đưa hết cho cậu.

Sau đó, hắn ném chỗ bài còn lại trong tay ra, tiếp tục cười đùa nói chuyện.

Văn Ngọc Thư ngồi bên cạnh, nặn một miếng rồi nhét vào miệng, hương vị bột mì trong miệng tan ra một chút, mùi thơm của đường mạch nha dần dần tràn ra, miếng đường trong miệng cũng từ cứng thành mềm, càng nhai càng thấy thơm, đặc đến mức dính chặt hai hàm răng vào nhau. Trong thời đại còn khó khăn, ăn một viên kẹo như vậy có thể vui cả ngày.

Văn Ngọc Thư vừa ăn một miếng, liếm liếm đôi môi dính đường cát, cẩn thận cất viên kẹo đi, không nỡ ăn.

Tưởng Hoành cầm bài, liếc nhìn cậu: "Sao, ăn không ngon à?"

Thiếu niên khờ khạo vội vàng lắc đầu: "Ăn ngon, Ngọc Thư không ăn nữa, để dành cho vợ."

Tưởng Hoành tối sầm mặt lại, trong lòng như bị nghẹn một cái gì không nuốt xuống được, cười nhạo: "Lông còn chưa mọc, còn đi lo cho vợ."

Người đàn ông đối diện với hắn rút một lá bài, vui nhộn pha trò, "Anh ơi, làm sao anh biết Ngọc Thư chưa mọc lông?"

Những người xung quanh cười ồ.

Tưởng Hoành không nói chuyện, hắn ngậm điếu thuốc cười gằn.

Văn Ngọc Thư chớp mắt, chọc hệ thống mấy lần làm nó bi bi bi kêu lớn.

[Quao, hệ thống mày có nghe thấy chưa? Nam chính đúng là lưu manh!]

[Hệ thống: ... Ký chủ, cậu cũng có vừa gì đâu.]

Văn Ngọc Thư nghĩ nghĩ, ừ ha. Cậu ôm kẹo như một đứa trẻ con, sợ làm phiền Tưởng Hoành đang chơi bài nên ghé vào tai hắn nói nhỏ.

"Anh, em đi đây."

Tưởng Hoành mặt vô cảm ném một lá bài ra, không lên tiếng, Văn Ngọc Thư biết hắn tâm tình không tốt, cho nên cố ý chọc giận hắn, vui vẻ đi trước, đi chưa được bao xa sắc mặt Tưởng Hoành liền tối sầm lại, ném bài đi.

"Hai người cứ tiếp tục chơi."

Hắn đứng dậy sải bước đuổi kịp Văn Ngọc Thư, túm lấy cổ áo cậu bế vào trong bãi ngô đồng.

Đám đàn ông không biết chuyện gì đang xảy ra, mặt đần thối.

Còn chưa đến lúc thu hoạch ngô, ruộng ngô mơn mởn một mảng xanh, người ở bên trong, nhìn từ bên ngoài không thấy.

Tưởng Hoành đặt Văn Ngọc Thư ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng quạu đeo, hắn chướng mắt nhìn cậu. "Ngồi đây ăn kẹo, ăn không hết thì khỏi về."

Văn Ngọc Thư bất đắc dĩ, muốn đưa kẹo cho vợ, nhưng kẹo này là anh bỏ tiền ra mua, nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Đường mạch nha tan ra dính vào răng, Văn Ngọc Thư nhai mỏi cả mồm, chưa kịp ăn hết kẹo, anh trai dường như không vội vàng chút nào, đốt một điếu thuốc rồi đứng đó nhìn cậu ăn.

Văn Ngọc Thư khịt mũi chịu thua, dùng bàn tay dính đầy đường áo kéo lấy góc áo Tưởng Hoành, ngẩng đầu lên:

"Anh ơi, em cho anh cắn miệng em được không? Em mới ăn kẹo, ngọt lắm."

Khóe môi cậu cũng còn dính chút đường, lúc nói ra còn mang theo hương ngọt ngào, trong đôi mắt sạch sẽ đơn giản phản chiếu bóng dáng hắn, nũng nịu như một đứa trẻ đang thương lượng.

"Ngọt lắm, kẹo để ngày mai ăn tiếp."

Tưởng Hoành nặng nề nhìn chằm chằm cậu, hầu kết nhô lên trượt lên trượt xuống, bàn tay cầm điếu thuốc nhéo cằm cậu.

"Thật không? Ngọt cỡ nào? Để anh nếm thử."

-

Bình thường edit mấy bộ khác nó dài lúc chuyển xưng hô hông sao, đến bộ này mỗi TG có 10 mấy chương sau 2 3 chương là phải đổi xưng hô, gắt quá không kịp đội nón luôn =)))

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro