🌾[THIẾU NIÊN KHỜ KHẠO].8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tưởng Hoành cố hết sức đem thiếu niên khờ trở về ổ, hắn vừa mới làm thịt thỏ, còn chưa kịp ăn thì một thanh niên trong thôn vừa mới kết hôn năm nay bước vào cửa, vừa nhìn thấy Văn Ngọc Thư đã túc giận nói.

"Ngọc Thư, sao cậu còn ở đây với anh trai? Ngọc Quỳnh bị bệnh hai ngày rồi, còn phải cho gà vịt ăn, lúc rảnh rỗi còn không biết quay lại giúp."

Văn Ngọc Thư đang cầm miếng thịt thỏ vẻ mặt thất thần, nhìn vẻ mặt không vui của đối phương, lại liếc nhìn miếng thịt thỏ thơm phức giữa đôi đũa.

Trương Thu Lai: "Còn nhìn cái gì nữa?" Anh ta bất mãn lẩm bẩm một tiếng đồ ngu, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đối diện liếc mắt một cái, sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên chột dạ, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, giải thích: "Anh ơi, gì vậy, Ngọc Quỳnh vẫn đang đợi cậu ta về đấy."

Tưởng Hoành không nhấc mi, ngồi trên ghế đẩu châm thuốc hút một hơi, mặc kệ hắn.

Trương Thu Lai xoa mũi, không dám thúc giục nữa.

Văn Ngọc Thư miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác, vô vùng ấm ức nói với Tưởng Hoành mình phải trở về chăm sóc vợ, rồi đi theo Trương Thu Lai.

Trên chiếc bàn gỗ nhỏ là thịt thỏ vừa được xào thơm phức trong một chiếc nồi lớn, vị cay nhẹ quyện với mùi thơm của thịt, vừa ngửi nước miếng đã chảy đầy mồm, cơm trong hai bát đầy vung, đậm đà hương thơm.

Tưởng Hoành ngồi một mình bên bàn, trên bàn tay thô ráp cầm điếu thuốc đang châm lửa, liếc nhìn đồ ăn chưa đụng tới lấy một miếng, hừ lạnh:

"Vừa lúc, tiết kiệm đồ ăn."

Nói vậy, nhưng người đàn ông chỉ động hai chiếc đũa, ăn hết nửa bát cơm với trứng tráng rồi vào phòng.

...

Văn Ngọc Thư từ lúc về đến giờ đã hai ngày không đi ra ngoài, Tưởng Hoành làm xong việc, ngồi dưới gốc cây dương, không đánh bài mà chỉ im lặng hút thuốc. Mấy người đánh bài bên cạnh cũng không biết sao lại bàn tán đúng chuyện nhà họ Văn. Một người đàn ông hút thuốc, chua chát nói:

"Văn Ngọc Quỳnh dáng vẻ ngay ngắn chỉnh tề, cả ngày đều mặc quần áo sạch sẽ, không giống một cô gái nông thôn, thằng nhóc đần kia thật sự không biết hưởng phúc, ngày nào cũng chạy ra ngoài, nếu tôi mà có được cô vợ như thế .. chậc... Ở nhà cả ngày trông vợ cũng được."

Chuyện phiếm về nhà Văn rất nhiều, những người khác cũng không quan tâm, cảm thán theo một hai tiếng, liền chợt nhận ra mặt Tưởng Hoành đen như đít nồi, tức thì không ai dám nói gì nữa.

Tưởng Hoành dựa vào cây dương to, một chân gác lên, gõ rơi tàn thuốc, cười nói: "Hâm mộ thế thì cưới đi."

(tặng ngay một slot ăn bánh ngô chấm muối =))))

Người đàn ông tức giận ngậm miệng lại.

Tưởng Hoành ấn điếu thuốc xuống đất, day day vài cái rồi sải bước xuống ruộng, đi làm.

Dưới gốc cây dương, vài người chơi bài đưa mắt nhìn nhau, tự hỏi tại sao lại khiến người đàn ông tức giận.

...

Buổi trưa, Tưởng Hoành thay quần áo. Hắn không ra đồng, đi lang thang lên núi chừng hai canh giờ, mang theo một con thỏ chết đến nhà Văn.

Cửa nhà họ Văn mở toang, lúc Tưởng Hoành tới, một con mèo nhỏ bẩn thỉu đang chặt củi bằng một cái rìu lớn, đã hai ngày không gặp, Văn Ngọc Thư lại ăn mặc rách rưới như một tên ăn mày nhỏ bé không ai thương.

Tưởng Hoành đứng ở cửa, đau lòng cực kỳ.

"Ngọc Thư." Hắn gọi.

Văn Ngọc Thư đang chăm chỉ chặt củi, gỗ quá dày, sức cậu yếu, phải chặt ba lần mới chẻ đôi, hai ngày nay, ngày nào cậu cũng ăn bánh ngô ngâm nước muối, nửa đêm đói như dạ dày có lửa, mồ hôi nhễ nhại hoài niệm với hệ thống thịt thỏ ngày hôm đó, không ngừng nuốt nước bọt.

Đột nhiên cậu nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu, hai mắt liền sáng lên.

"Anh!"

Cậu ném phăng rìu đi, lao mình vào vòng tay của người đàn ông.

"Sao anh đến đây?"

"Anh đến thăm em một chút." Tưởng Hoành nắm tay cậu, nhìn bàn tay bẩn thỉu lỗ nhỏ cùng vết chai, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của cậu, cau mày: "Lại gầy rồi, sao lại như ăn xin không đủ sống thế này."

Giữa ban ngày ban mặt, người đàn ông không hề sợ bị người phụ nữ trong nhà phát hiện, hắn cúi đầu hôn thiếu niên nhỏ ngốc nghếch, hàm răng trắng khẽ cắn lên đôi môi mềm mại của cậu, trầm giọng nói:

"Có nhớ anh không?"

Văn Ngọc Thư liếm liếm đôi môi bị cắn của mình, hơi thở gấp gáp, thân thể bị chơi mở không thể chịu được khi ngửi thấy mùi của đối phương, còn chưa kịp nói gì, cánh cửa phía sau đột nhiên kẽo kẹt đẩy ra.

Người phụ nữ ho khan, yếu ớt hỏi: "Anh Tưởng đến chơi ạ?" Cô ta không hề hùng hổ như buổi sáng Văn Ngọc Thư vừa cắn một miếng trứng của cô ta bị cô ta véo eo, cay nghiệt mắng mỏ.

Văn Ngọc Quỳnh đang thêu hoa trong phòng, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện vội vàng thu dọn đồ đi ra, vừa nói một câu như vậy liền nhìn thấy người đàn ông đang nắm tay thiếu niên ngốc nói gì đó.

Tưởng Hoành rất tự nhiên bỏ tay Văn Ngọc Thư xuống, không chút chột dạ liếc nhìn cô ta một cái: "Đúng vậy, nghe nói cô bị bệnh, tôi sợ Ngọc Thư ở nhà một mình bận quá, nên đến giúp."

Văn Ngọc Quỳnh không nghi ngờ bất cứ điều gì, thay vào đó lại càng tin những lời đàm tiếu trong làng hơn. Hôm nay cô ta ăn mặc giản dị, đứng ở cửa và dịu dàng nhìn ra, rất có dáng dấp làm người yêu thương, ra vẻ như muốn nói gì đó mà lại có Văn Ngọc Thư nên không nói, chỉ cười.

"Vậy phiền anh Tưởng rồi."

Có cô ta ở đây, Tưởng Hoành không tiện làm gì quá phận với Văn Ngọc Thư, hắn ừ một tiếng, buông con thỏ xuống, giúp Văn Ngọc Thư chẻ củi.

Người đàn ông mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc, chỉ bổ một rìu gỗ đã thành hai nửa, rất có năng lực. Văn Ngọc Quỳnh bưng một chén trà thảo dược cho hắn, cũng không trở về phòng, cùng hắn tán gẫu vài câu. Người đàn ông không cao hứng, trả lời rất chiếu lệ, Văn Ngọc Quỳnh liếc qua thiếu niên ngốc bên cạnh, cho là do có tên ngốc này người đàn ông mới không dám thân cận với mình, ghét đến ngứa cả răng.

Hắn vung tay ra bổ vào củi, cây gỗ gãy làm đôi, Văn Ngọc Thư lấy một cây gỗ mới đặt lên, người nọ đá nhẹ vào mông cậu một cái.

"Đi, đi tắm đi, anh không cần em giúp."

Văn Ngọc Thư Quỳnh vẫn luôn làm kỳ đà cản mũi, cô ta đứng cách đó không xa có vẻ như đang nói đùa: "Ngọc Thư đần, không có anh trai không làm việc gì được, lần nào chưa gì cũng lại tự làm mình bẩn thỉu, bốc mùi khó chịu, không biết có rơi xuống chuồng heo khi đang cho heo ăn không nữa."

Văn Ngọc Thư: "..." Cô mới là rơi vào chuồng heo ấy!

Tưởng Hoành không nói chuyện, tiếp tục đốn củi, trong lòng thầm nghĩ, ngốc cũng chẳng sao, hắn nuôi nổi là được.

Lúc Văn Ngọc Thư đi tắm rửa xong thay quần áo đi ra, Tưởng Hoành đã chặt củi xong rồi, củi lửa đủ đốt được mấy ngày đặt bên bếp, chỉnh tề ngay ngắn.

Người đàn ông không hề nhàn rỗi, sau khi chặt củi lại đi gánh nước, đổ đầy hai cái lu lớn, ngồi trên chiếc ghế đẩu cắt một mớ cỏ cho heo, cất vào bao.

Văn Ngọc Quỳnh từ phòng bếp đi ra ngoài sân, không nhìn thấy Văn Ngọc Thư liền gọi Tưởng Hoành:

"Anh, anh muốn ăn thỏ nấu món gì?"

Tưởng Hoành ngẩng đầu nhìn cô ta, bỏ dao phay xuống: "Không cần cô giúp. Cô đang bị bệnh mà? Trở về nhà nghỉ ngơi đi, để tôi làm."

Khuôn mặt của Văn Ngọc Quỳnh đỏ bừng, cô lắc đầu: "Không sao đâu, nhà rất nhiều việc, sau khi ba mẹ mất cũng chỉ còn mình tôi bận bịu, lúc ốm đau cũng không được nhàn rỗi."

Người trẻ trong thôn thích những cô gái ưa nhìn và có thể sinh con, Người già thích kiểu con gái làm việc nhanh nhẹn, siêng năng, Văn Ngọc Quỳnh không biết Tưởng Hoành thích gì nên tự khắc họa mình là một cô gái gái mồ côi không nơi nương tựa, lại đã chọn ra một số từ đáng yêu để nói.

Tưởng Hoành cổ đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt không thay đổi, rửa tay, đặt thùng tỏi trên bàn đá ngoài sân, trầm ngâm nói: "Được rồi,vậy cô bóc tỏi đi, ngâm tỏi đường để ăn dần."

Văn Ngọc Quỳnh: "???"

Tưởng Hoành lướt qua cô ta nhìn Văn Ngọc Thư đã thay xong quần áo, nói với cậu: "Em vào bếp với anh phụ một chút đi." Văn Ngọc Thư nói "vâng" rồi ngoan ngoãn đi theo.

Mùa hè nóng nực, cửa phòng bếp thường xuyên mở, nhưng nhìn cái bàn đá ngoài sân cũng không thấy gì, hai người vào bếp liền thấp thỏm xoắn xít lấy nhau, Tưởng Hoành ôm eo Văn Ngọc Thư, đưa tay vào áo cậu sờ sờ xoa xoa lên ngực nhỏ, hôn lên miệng, thấp giọng hỏi.

"Em còn chưa nói, em có nhớ anh không?"

Văn Ngọc Thư không ngờ người đàn ông lại gan như vậy, khẽ lắc người kêu lên một tiếng, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy tình dục, đôi mắt đen láy lộ rõ ​​vẻ đơn thuần, nhưng khi nhìn người lại vô cùng quyến rũ.

Đầu vú nhỏ bị xoa véo, khoái cảm ùa đến đến hết đợt này đến đợt khác, thiếu niên khờ không biết xấu hổ là gì nên dùng vật nhỏ đang cương lên ​​của mình cạ lên chân người đàn ông, ậm ừ cho qua chuyện:

"Muốn ... ưm... có nhớ."

Tưởng Hoành hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Nhớ chỗ nào?" Tay kia bóp chặt cặp mông hếch của Văn Ngọc Thư dưới lớp quần: "Có phải chỗ này nhớ gậy của anh không?"

"Ư ..." Tay hắn quá mạnh, Văn Ngọc Thư nằm trong ngực hắn lắc lư thân thể, khó chịu vặn vẹo thắt lưng.

Tưởng Hoành cảm thấy phía dưới đau nhói, hơi thở nóng rực, hắn trầm giọng mắng: "Cạ cái gì mà cạ, sao lại dâm như thế? Lại chảy nước rồi đúng không? Tối nay anh dùng gậy lớn bịt chặt lỗ nhỏ của em lại nhé? Bịt cả một đêm."

Hắn nắm chặt lấy cái mông của Văn Ngọc Thư, lấy tay từ dưới quần áo ra, véo cằm Văn Ngọc Thư, lòng bàn tay xoa nhẹ một lúc mới mở miệng, cất giọng khàn khàn nói.

"Mở miệng cho anh trai hôn."

Văn Ngọc Thư ngoan ngoãn há miệng, được người đàn ông tóm cằm hôn thật thoải mái, cái lưỡi nóng bỏng, khóe môi chảy nước bọt, người đàn ông thở gấp duỗi ra đầu lưỡi giúp cậu liếm sạch sẽ, sau đó không biết làm sao bị hắn lừa gạt, cậu mơ mơ màng màng quỳ xuống ăn dương vật.

Cửa mở, nữ chính đang bóc tỏi bên ngoài, chỉ cần quay lại sẽ thấy nam chính trong bếp vốn phải nấu ăn đã cởi quần ra, để lộ một cây hàng thịt dày màu tím đen nhét vào miệng thiếu niên. Thiếu niên quỳ gối giữa hai chân hắn, hai má phồng lên, rưng rưng nước mắt mê man, ​​cái lưỡi trơn tuột chọc vào lỗ nhỏ đã chảy nước ròng ròng.

Khỏi phải bàn sung sướng như thế nào.

Thời gian eo hẹp, Tưởng Hoành không kêu cậu ăn hết, hắn tự xóc thân gậy, thở hổn hển hưởng thụ từng đợt mút mát sảng khoái trên quy đầu, eo hông cường tráng khẽ run lên, sướng tê.

Tưởng Hoành trời sinh bị sắc tố nặng, cây hàng tuy rất đen nhưng không có mùi hôi, Văn Ngọc Thư khóe miệng chảy ra nước, lúc mút mát còn phát ra tiếng chùn chụt, hai má ửng hồng phồng lên, hút lấy dương vật của nam chính, rõ ràng nữ chính có thể phát hiện ra họ đang ngoại tình trong bếp bất cứ lúc nào, nhưng dương vật nhỏ trong quần lại cứng lên, như thể nhận được kích thích vụng trộm.

Người đàn ông trong bếp kìm nén tiếng thở phì phò, một tay vòng qua dương vật của mình tự xóc xóc, đôi mắt thú nhìn chằm chằm vào thiếu niên nhỏ đang há miệng ăn dương vật của mình. Sự tương phản rõ ràng giữa làn da trắng nõn của thiếu niên và cây gậy tím đen tác động thị giác mạnh mẽ, giống như hắn đang làm ô uế một tờ giấy trắng tinh bằng một cây gậy thịt bẩn.

Huống chi đối phương còn vừa bú vừa liếm.

Người đàn ông khẽ rên một tiếng, cơ bắp căng vồng, hắn co giật dương vật đen đặc của mình trong miệng thiếu niên, nước miếng của thiếu niên từ từ chảy ra, làm ướt cằm. Cậu nhìn hắn bằng đôi mắt ầng ậng nước, hai má phồng lên, ngậm lấy dương vật của hắn, háu ăn liếm mút.

"Muốn uống tinh dịch của anh à? Hừm... anh cho em uống hết!!"

Tưởng Hoành gầm lên một tiếng bị kìm nén, đẩy mạnh vào trong miệng, nhanh chóng di chuyển dương vật của mình, một dòng tinh dịch xộc vào miệng thiếu niên, Văn Ngọc Thư "mm" một tiếng, nước mắt rơi xuống, rơm rớm nhìn Tưởng Hoành.

Gân xanh nhói lên, mùi vị cực lạc bùng nổ trong tâm trí, Tưởng Hoành thở hổn hển, xương cụt và lưng dều sướng đến tê dại, chờ bắn hết sạch tinh dịch mới rút ra khỏi miệng Văn Ngọc Thư.

Thiếu niên quỳ trên mặt đất, hai mắt ươn ướt, chóp mũi đỏ bừng. Cậu mở cái miệng đỏ tươi cùng đầu lưỡi nhỏ nhắn ngậm lấy một vũng trắng đục, từ từ chảy xuôi nhỏ giọt xuống dưới.

Tưởng Hoành hít một hơi nặng nề, vừa định bảo Văn Ngọc Thư nhả ra, cậu liền ngậm miệng lại, ực một tiếng nuốt xuống, sau đó ấm ức khóc.

"Anh, anh đang làm gì vậy, sao anh lại đi tiểu ..."

Cậu còn chưa kịp nói xong đã bị Tưởng Hoành che miệng lại, giọng nói khó hiểu của Văn Ngọc Quỳnh từ trong sân truyền đến.

"Anh à, có chuyện gì vậy? Sao em lại nghe thấy tiếng Ngọc Thư khóc? Hay em vào giúp anh nhé."

Tưởng Hoành còn chưa kịp cột lại dây quần, dương vật vừa được đưa ra khỏi miệng thiếu niên ướt át nhỏ nước, hắn che miệng Văn Ngọc Thư, cao giọng nói: "Không cần, không có gì."

Nói xong, hắn lại nhét cây hàng vào trong đũng quần, đi đến dỗ dành Văn Ngọc Thư đang tức giận đến khóc.

Người đàn ông không chút e dè hôn hôn cậu, buồn cười: "Đó không phải là nước tiểu, ông tổ tôi ơi, em khe khẽ thôi. Khi nào anh xào thịt thỏ xong thì ngậm cho em một lần nhé?"

Nếu ống khói không có khói, Văn Ngọc Quỳnh sẽ nghi ngờ.

Văn Ngọc Thư khịt mũi đồng ý. Cậu vẫn chấp niệm lần ăn hụt thịt thỏ khi đó, trông mong hỏi anh trai:

"Anh ơi, món thỏ hôm đó ăn có ngon không?"

Tưởng Hoành xử lý con thỏ to béo không nhìn lên: "Ăn ngon, không có em, mình anh ăn hết sạch. Giờ thỏ trên núi như thành tinh hết rồi, không dễ bắt, lát nữa em ăn nhiều một chút."

Văn Ngọc Thư "ò" một tiếng, cậu ngồi trên ghế, dương vật cứng ngắc, ánh mắt không ngừng nhìn về phía anh trai, lẩm bẩm nói:

"Anh ơi, phía dưới của em cứng quá, khó chịu quá."

Tưởng Hoành cạch cạch chặt thịt, hùng hổ văng tục,

"Chờ."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro