🌾[THIẾU NIÊN KHỜ KHẠO].9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Ống khói bốc khói nghi ngút, nhà bếp càng thêm khói và mùi thịt thỏ xào cay nồng. Văn Ngọc Quỳnh lột tỏi móng tay mỏi nhừ, ngửi thấy mùi thơm muốn vào xem nhưng cảm thấy thế này không kín đáo, đành đợi hơn nửa tiếng đồng hồ Văn Ngọc Thư mới bưng thịt thỏ đi ra, có thể do gần lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, môi đỏ mọng răng trắng.

Không có ai khác ở xung quanh, Văn Ngọc Quỳnh lộ ra bản chất thật của mình, vừa trợn mắt kinh tởm vừa lột vỏ tỏi. Là đàn ông lại mềm mại và trắng trẻo, không có chút nam tính. Cô ta được bố mẹ nhà Văn cứu, nhưng họ cũng không thể để cô ta kết hôn với một thằng ngu yếu nhớt để báo ơn chứ.

Cô ta ném một nửa củ tỏi vào thùng rác, tranh thủ Tưởng Hoành chưa bước ra hạ giọng:

"Ăn cơm xong anh đi chơi, hay là trở về phòng đi, đừng quấy rầy tôi và anh Tưởng, anh có nghe không?"

Văn Ngọc Thư đang ngồi trên bệ đá, hồi tưởng lại khoái cảm được người đàn ông ngậm trong bếp, hoàn hồn, "À".

Cậu thầm nghĩ mình đã cưa được nam chính rồi, đã đến lúc phải xử nữ chính báo thù cho nguyên chủ.

Văn Ngọc Quỳnh không biết cậu đang nghĩ gì, nhìn thấy cậu đồng ý, cô ta hài lòng, hốt vỏ tỏi đi rửa tay. Một lúc sau, Tưởng Hoành bưng một nồi cá kho sải bước ra khỏi phòng bếp, đặt lên bàn.

"Được rồi, ăn cơm đi."

Người đàn ông nấu ăn ngon, lại vừa nấu xong còn nóng hôi hổi, cuối cùng Văn Ngọc Thư cũng được ăn thịt thỏ cậu tâm niệm bấy lâu, nước mắt lưng tròng xới một nửa bát cơm, giống như thoát khỏi tai họa vậy. Tưởng Hoành chọn miếng ngon mềm nhất cho vào bát của cậu. Văn Ngọc Quỳnh không thích ăn cay lắm, ăn được hai đũa thì tập trung ăn cá kho.

Sau khi ăn tối, Văn Ngọc Thư rất nghe lời, nói đi ra ngoài chơi, người đàn ông mặt mũi tối sầm túm cổ áo bảo cậu dọn dẹp phòng bếp, Văn Ngọc Quỳnh muốn nói chuyện với người đàn ông, nhưng hắn cũng ngậm điếu thuốc vào bếp giúp dọn dẹp.

Văn Ngọc Quỳnh nán lại ở cửa phòng bếp một lúc nhưng không tìm được cơ hội thích hợp, chỉ đành đợi một lúc, đợi đến tối, khi Tưởng Hoành và Văn Ngọc Thư trở về phòng cũng không bắt được cơ hội.

Trời đã khuya, Tưởng Hoành nói sẽ ở lại một đêm, nhịn đến trời tối liền đưa Văn Ngọc Thư trở lại cũi chó con của cậu. Người đàn ông vờ vịt từ trưa đến giờ vừa vào của đã đẩy cậu lên giường hôn hít sờ soạng.

Văn Ngọc Thư run rẩy vì bị sờ soạng, quần áo xộc xệch, khuôn mặt non nớt đỏ bừng, ậm ừ gọi anh trai.

Tưởng Hoành hôn hôn môi cậu một chút, thở gấp: "Muốn chết anh."

Trong phòng không có ánh sáng, tạo nên dáng vẻ như đang ngủ say, dưới ánh trăng mờ ảo, một người đàn ông cao lớn cường tráng nằm trên người một thiếu niên trắng nõn mềm mại, đưa tay vào trong quần áo mò mẫm, cắn lỗ tai dỗ dành.

"Mới về nhà có hai ngày mà đã như ăn mày. Có mệt không? Hả? Tiểu Ngọc Thư, hay là làm vợ anh đi? Anh trai hứa sẽ không để em làm việc, cũng làm thịt thỏ luộc trứng cho em. Mùa đông làm ấm chăn, nướng khoai cho em ăn, được không?"

Thân thể Văn Ngọc Thư khẽ run lên, nghĩ thầm anh trai thật biết thương vợ, nhưng miệng lại nói: "Không, Ngọc Thư ... Ừm, Ngọc Thư có vợ rồi, cũng muốn vợ sinh cho Ngọc Thư con trai để chơi cùng."

Tưởng Hoành vừa nghe lời này, lập tức đen mặt: "Em dám, anh làm em mang thai trước!"

Người đàn ông trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng xé toạc quần của thiếu niên khờ khạo, lột cậu trần truồng, sau đó đứng thẳng dậy ném đi quần áo của mình, kéo chăn bông bên cạnh để che thân thể da thịt kề sát của họ. Dương vật lớn hấp háy trượt trên làn da tuyết mát và mỏng manh của thiếu niên khờ khạo.

Văn Ngọc Thư xương cốt mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhẹ nhàng dùng dương vật nhỏ của mình xoa nắn dương vật của anh trai như dụ dỗ, ánh mắt ngây ngô: "Anh à, gậy của anh thật lớn." Tưởng Hoành hít một hơi nặng nhọc, hắn mở hai chân cậu ra, dùng lòng bàn tay thô ráp chạm vào đùi trong trắng nõn mềm mại, ấn gậy thịt to lớn vào miệng lỗ, nói một câu lại ấn vào một cái, hành động mang theo uy hiếp mạnh mẽ: "Em cố ý dụ dỗ anh đúng không? Nói, muốn anh trai."

Đầu khấc ẩm ướt xẹt qua miệng lỗ, còn có ảo giác bị đẩy ra, Văn Ngọc Thư bị dương vật ngang ngược và nguy hiểm của anh trai làm cho cứng ngắc, thở dốc dồn dập.

Hai chân trắng nõn móc vào vòng eo của người đàn ông, cặp mông trắng nõn nhấc lên, biết nữ chính đang ngủ bên cạnh còn ngoan ngoãn dụ dỗ nam chính:

"Muốn...muốn anh trai."

Tưởng Hoành da đầu tê dại vì hành động và những lời này của cậu, nghiến răng mắng một tiếng dâm đãng, đưa ngón tay vào trong lỗ cúc chưa khô ráo hai ngày nay chưa làm mà mở rộng vài lần, gậy thịt cương cứng đã không đợi được nữa, phụt một phát xông vào vào lỗ nhỏ chỉ hơi ẩm ướt hơn phân nửa.

"Ưm...."

Văn Ngọc Thư mềm nhũn trên giường, hai chân trắng nõn kẹp lấy eo của anh trai thỉnh thoảng lại run lên, nức nở không biết vì đau hay sướng.

"A, anh ..., anh ơi ..."

Nếu nhấc chăn bông lên, có thể thấy một màu đen tím chen vào giữa bờ mông non nớt trắng trẻo, lỗ đít nhỏ bị gậy thịt lớn kéo căng ra, tương phản thị giác mang lại khiến người thở dốc dồn dập.

"A......"

Tưởng Hoành sung sướng thở dài, hạ thể dưới chăn bông dính chặt lấy thiếu niên, vòng tay ôm lưng của cậu, cắn cắn vành tai. Hắn cử động nhẹ nửa cây dương vật đã cắm vào, nghiền ép thịt mềm, nước dâm rỉ ra thấm ướt dần thân gậy, khi đút vào bắt đầu có tiếng nhóp nhép.

"Anh muốn đi vào, bé cưng rên nhỏ một chút."

Hắn thẳng thắt lưng dập thật mạnh, đầu dương vật chọc mở khoang thịt đỏ mọng mềm mại, Văn Ngọc Thư hừ một tiếng, môi run rẩy phát ra tiếng rên rỉ, rõ ràng người đàn ông là hung thủ, nhưng cậu lại ôm lấy cổ hắn, hai chân không thoải mái mà kẹp chặt eo của anh trai.

"Bị đâm vào rồi, ưm ha, mông... mông lại bị cây gậy to lớn của anh trai đâm vào, gậy... cây gậy to quá." Cậu thất thần lẩm bẩm bên tai người đàn ông.

"Dâm thế nào còn muốn cưới vợ sinh con, thế để anh làm em mang thai một đứa!" Người đàn ông hở hổn hển, trầm giọng nói.

Thắt lưng chó đực của hắn dùng một lực nhất định dập dương vật, biểu cảm trên mặt Văn Ngọc Thư liền thay đổi, kêu một tiếng "á" như bị đau, hai chân vòng qua eo Tưởng Hoành, co rút lỗ hậu cắn chặt lấy dương vật, ư a thút thít kêu đau, bụng sắp hỏng rồi.

Tiếng khóc nho nhỏ hấp dẫn người đàn ông lần lượt đâm sâu vào, vách thịt mềm mại kẹp chặt lấy dương vật ra vào, không bao lâu đã ướt dầm dề, bị cây gậy cương cứng đâm phát ra tiếng òm ọp. Cảm giác sảng khoái đến nỗi xương cụt và da đầu của Tưởng Hoành tê rần. Hắn thở gấ, vừa địt vừa thì thầm bên tai của thiếu niên ngốc nhỏ bị hắn mở rộng hai chân đâm đến bụng: lỗ thật mềm, còn chảy nước, anh bắn vào em mang thai cho anh nhé.

Một chiếc mềm che lại cảnh dâm loạn bên trên chiếc giường đất nông thôn, người đàn ông cường tráng bên dưới di chuyển eo nhanh chóng, áp sát vào thiếu niên trắng nõn, eo chó đực liều mạng lắc lư, gậy thịt tím đen đâm thọc sâu trong khoang thịt òm ọp không ngừng.

Thiếu niên vòng tay qua cổ, đưa hai chân trắng nõn ôm lấy eo hắn, nước mắt chảy dài trên mặt, bụng nóng bừng vì bị đâm, gậy thịt to dài thẳng tắp nóng đỏ như bàn ủi làm niêm mạc nhăn nhúm lại, khát khao vặn vẹo.

"Ưm...mm ... Anh ơi, nóng quá, gậy của anh nóng quá, uh ..., chảy nước rồi, cái mông lại chảy nước nữa."

Phòng của nữ chính ở bên cạnh, Văn Ngọc Thư quấn lấy nam chính cường tráng, lỗ cúc ngậm lấy dương vật to lớn của hắn, nước dâm từ trong lỗ thịt bắn ra, nệm dưới mông cũng ướt đẫm.

"Mông dâm lại chảy nước à? Hưm! Anh bịt cho em."

Người đàn ông điên cuồng nắc vào lỗ thịt ướt át của cậu, dương vật đen đặc bọc trong một tầng nước, dập mạnh vào lỗ nhỏ đầy nước, lực lớn đến mức giường đất ào ào rơi bụi, như toàn bộ sức lực đều đi vào trong lỗ huyệt mềm mại, hậu môn đỏ ướt dầm dề co giật, cái bụng trắng nõn của Văn Ngọc Thư co giật, sắp bị dương vật lớn địt chết đi sống lại, dâm không nổi nữa, ôm cổ người đàn ông kêu lên: "Anh ơi! Anh ơi! Nhẹ thôi! Nhẹ thôi!"

"Kêu cái gì? Muốn Văn Ngọc Quỳnh đến xem em mình bị anh trai mình làm tình, đúng không?"

Người đàn ông thở hổn hển gầm nhẹ, chẳng những không nhẹ đi mà ngược lại càng thêm thô bạo.

Khoang thịt hút hồn đó co giật co rút thật chặt, phun ra chất lỏng nóng hổi, ​​linh hồn của Tưởng Hoành như suýt bị lỗ nhỏ tham lam hút chặt này sắp trào ra ngoài, cơ thể mướt mồ hôi đè lên cơ thể cũng sũng nước như thế của Văn Ngọc Thư, dưới lớp chăn bông cố gắng hết sức bành bạch đóng cọc vào lỗ thịt phun nước, làm Văn Ngọc Thư trợn to hai mắt, co giật cao trào.

"Em có biết anh đang làm gì không? Anh em đang địt em đấy." Eo chó đực điên cuồng cử động, dương vật to lớn ướt đẫm chơi lỗ dâm non nớt của thiếu niên khờ khạo, ậm ừ nỉ non: "Hai người chúng ta đang trốn Văn Ngọc Quỳnh yêu đương vụng trộm, lỗ của Tiểu Ngọc Thư ngập trong nước rồi, anh không bịt nổi nữa."

Văn Ngọc Thư kêu thảm thiết, khoái cảm bén nhọn bùng nổ liên tục trong cơ thể, trong bụng như có một cái bàn ủi nóng đỏ chọc vào, ruột thịt sưng to vừa sướng vừa đau, miệng lỗ tê rần, dịch nóng không ngừng phun ra, hai chân trắng nõn đầy mồ hôi kẹp chặt eo nam nhân dưới chăn bông, ngón chân co quắp.

"Ư...a, không bịt nữa! không bịt nữa!"

Cậu khóc quá lớn, dâm không chịu nổi, Tưởng Hoành cũng sinh ra cảm giác đang ngoại tình sau lưng Văn Ngọc Quỳnh, bịt miệng cậu nhanh chóng đóng cọc, tiếng bành bạch đều được chăn bông che giấu. Hai thân quấn chặt lấy nhau, người phía trên vai rộng eo nhỏ, cơ bắp màu lúa mì mạnh mẽ, người phía dưới mông vừa hếch vừa mềm mại, làn da tuyết mồ hôi, hai cái đùi quấn chặt lấy eo đối phương, dương vật ra vào trong lỗ thịt đã chín muồi, chảy ra chất lỏng trong suốt.

Dương vật lớn dính đầy dâm dịch rút ra từ hậu môn, nước chảy xuống mông, nệm dưới ướt nhẹp một mảng lớn. Văn Ngọc Thư Văn bị hắn bịt miệng, nước mắt không ngừng chảy ra, bụng nóng hầm hập co quắp, không biết bao nhiêu lần cậu được đưa lên cao trào bởi tiếng bạch bạch bạch liên miên không dứt này, đợt trước chưa kịp tan đợt sau lại đánh tới, cấp độ sung sướng càng lúc càng cao hơn, cả người ướt đẫm mồ hôi, co giật liên tục, bàng hoàng nghĩ rằng mình sẽ chết, mình sẽ bị một người đàn ông địt cho đến chết, mông bị hắn giã nát như tương.

Nước bọt không thể nuốt được dần dần chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng, chăn bông che lại sự giao hợp giữa hai người, cùng những tiếng bạch bạch bạch gần như điên cuồng, mùi hương ái muội bị nhiệt độ đốt nóng, lại càng thêm dâm loạn, giường đất rớt bụi ào ào.

Ngay khi Văn Ngọc Thư sắp đạt cực khoái một lần nữa, run rẩy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không thể chịu nổi dùng lỗ thịt ướt át của mình kẹp lấy dương vật đang ngày càng cứng của Tưởng Hoành, thì bóng một người phụ nữ đang cầm cây nến đột nhiên phản chiếu bên ngoài giấy dán cửa sổ, cất giọng dịu dàng hỏi.

"Anh Tưởng, anh ngủ chưa?"

(má tính nhát ma ng ta hay j bà nội =)))

Văn Ngọc Thư trên giường nghe thấy giọng nói của đối phương, ngón chân co quắp co quắp lại, lỗ thịt nóng bỏng sắp đạt đến cực hạn. Tưởng Hoành dùng bàn tay to che miệng Văn Ngọc Thư, dưới hông lại không chịu ngừng, vẫn thô bạo đâm vào lỗ cúc ẩm ướt nóng bỏng của thiếu niên dưới người.

Hắn thô bạo thở ra một hơi, từng chút nện vào tường thịt co giật, bình tĩnh lại hơi thở: "Chuyện gì?"

"Mọi người trong làng nói anh làm việc cho Ngọc Thư là vì tôi. Tôi ... Tưởng Hoành, anh có thể ra ngoài không? Tôi muốn nói chuyện với anh." Người phụ nữ đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng gọi hắn.

Chiếc chăn bông phồng lên trên giường rung chuyển dữ dội, Văn Ngọc Thư quấn lấy Tưởng Hoành càng chặt hơn, vách thịt co rút ôm lấy cây gậy thịt to lớn kia, nước mắt ướt đẫm trên mặt.

Ngay lúc nữ chính lên tiếng, Văn Ngọc Thư như sắp bị kích thích đến cao trào. Ha ... quá tuyệt, quá tuyệt!

Tưởng Hoành nổi gân xanh trên trán, thở dốc, dương vật to ướt sũng dã man đâm vào khoang thịt đang co giật phun nước, lén lút sau lưng người phụ nữ ngoài cửa mà vụng trộm với thiếu niên, từng chút từng chút đâm vào rút ra, nước ngọt phun lên quy đầu, Tưởng Hoành sướng đến mức tình nguyện chết trên thân thể mê hồn của thiếu niên, khàn giọng nói.

"Không, Ngọc Thư đã ngủ say, tôi ra cậu ấy sẽ tỉnh."

Văn Ngọc Quỳnh tiếc nuối nói "vâng" một tiếng, vẫn đứng nói chuyện nhẹ nhàng bên cửa sổ.

Không có gì khác hơn là nói nhà Văn không quá tốt, ám chỉ người đàn ông không cần phải áy náy tội lỗi như vậy.

Nhưng cô ta không biết, hai người trong phòng hoàn toàn không quan tâm cô ta nói gì, họ quấn lấy nhau dưới chăn bông, người đàn ông cao lớn mạnh mẽ ôm lấy thiếu niên ngốc đang co giật trong chăn, đong đưa eo chó đực mà điên cuồng đóng cọc, dương vật đen ướt sũng dập mạnh vào lỗ thịt. Chăn mềm che đậy cho cuộc ái ân, tiếng nước nhóp nhép và tiếng cơ thể va vào nhau bị chặn lại dưới lớp chăn bông, Văn Ngọc Thư phun nước chết đi sống lại, dương vật nhỏ không bắn được gì, bên tai vang lên giọng nói kể lể tự thương thân của nữ chính.

Quá sướng... sướng đến mức cậu không thể chịu được nữa.

Văn Ngọc Thư chảy nước mắt, lẳng lơ như sắp sửa bị địt chết, dưới chăn bông hai chân run rẩy ôm lấy eo chó đực càng lúc càng nhanh của Tưởng Hoành, thành ruột ướt dầm ướt dề sau khi đạt được cực khoái kẹp lấu dương vật co thắt từng cơn, như thúc giục xuất tinh, sướng đến mức Tưởng Hoành suýt nữa thì bắn ra.

Tưởng Hoành eo hông tê dại, hơi thở gấp gáp khủng khiếp, hắn hung ác giã vào vách thịt sưng đỏ của thiếu niên, làm cho bụng vang lên tiếng òm ọp không ngừng, thì thầm vào tai cậu:

"Vợ em đang tán tình anh đấy Tiểu Ngọc Thư. Cô ấy không muốn ở với em, em đến ở với anh nhé."

"Mm......"

Văn Ngọc Thư bị người đàn ông che miệng, cái bụng trắng bệch mồ hôi co rút, nước mắt chảy dài trên má, ngón chân co quắp một cách tuyệt vọng.

Người đàn ông bị phun nước vào dương vật, thở hổn hển hai hơi gấp gáp, đâm mạnh về trước trong tiếng nói ấm ức của người phụ nữ, phụt một tiếng đâm thẳng vào thịt ruột của thiếu niên ngốc, cậu liều mạng cố gắng co rúm người lại, nhưng bị người đàn ông giữ chặt mà đi vào, cậu khó chịu ưm a vài giọng mũi, bàn tay cào lên tấm lưng rộng đầy mồ hôi của người đàn ông, để lại những vết xước khó nhịn.

Tưởng Hoành chỉ cảm thấy dương vật bị kẹp rất thoải mái, cái miệng nhỏ dâm đãng lập tức hút thật chặt dương vật to lớn, khoái cảm chạy khắp toàn thân, hắn hừ mũi lên cao trào, nghiến răng thở hổn hển. "Bắn, anh cho em toàn bộ tinh dịch!"

Hắn dùng hết sức nện vào vách tràng, tiếng va chạm bành bạch bị bịt kín trầm đục khiến người ê cả răng, khuôn mặt Văn Ngọc Thư ửng hồng bất thường, bị địt tới tấp chỉ biết trợn trắng mắt, đột nhiên từng luồng tinh dịch mạnh mẽ trào ra từ quy đầu, lấp đầy tràng ruột.

"! ! !" A a a a!! Chết! ! Chết mất! !

Khoái cảm cực lớn và sắc bén khiến cậu tuyệt vọng vặn vẹo người, dùng hết sức giật giật, nếu nhấc chăn lên có thể thấy bụng của người thanh niên trắng nõn mềm mại bị thứ gì đó đẩy lên, thứ đó còn giật giật. Không bao lâu sau, cái bụng đẫm mồ hôi của thiếu niên phồng lên, hai chân trắng nõn quấn chặt lấy eo người đàn ông, run rẩy không chịu nổi.

Sau vài phút, hai chân run rẩy yếu ớt rơi khỏi eo người đàn ông, nặng nề rơi xuống nệm ướt.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro