🌾[THIẾU NIÊN KHỜ KHẠO].10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Dưới ánh trăng tròn, Văn Ngọc Quỳnh đứng trước cửa sổ có ngọn đèn, khẽ nức nở kể cho người đàn ông nghe về những ấm ức của mình trong nhiều năm qua. Vốn định làm người đàn ông thương tiếc, không ngờ chỉ hấp dẫn được một đống muỗi.

Cô ta đập bẹp dí con muỗi trên cánh tay, da đầu tê rần, nhịn không được hỏi:

"Anh Tưởng? Anh có đang nghe không?"

Trong phòng lại im lặng kéo dài, và một lúc lâu sau giọng nói khàn khàn của người đàn ông mới phát ra.

"Có. Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có ý như thế."

Văn Ngọc Quỳnh sắc mặt tái nhợt, không tin nhìn về phía cửa sổ, tiếc rằng bên trong tối om, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.

Tưởng Hoành đã giúp đỡ gia đình cô ta nhiều ngày như vậy, trong làng từ lâu đã có tin đồn rằng Tưởng Hoành đã quý mến cô ta, mới áy náy với thiếu niên ngốc, giúp đỡ cậu làm việc nhiều như vậy. Văn Ngọc Quỳnh tin ngay không nghi ngờ, thậm chí đắc thắng trong ánh mắt ghen tị của những cô gái khác trong làng nói nào có đâu, chỉ là mình số không tốt, người trong thôn quan tâm lẫn nhau nên anh Tưởng đến chăm sóc gia đình mình nhiều hơn mà thôi.

Cô ta không ngờ lại nhận được một câu như vậy, không cam lòng hỏi: "Anh à, anh ... anh nói nghiêm túc đấy chứ? Nhưng, nhưng sao anh lại làm nhiều việc cho gia đình em như thế?"

Đợi một lúc lâu, bên trong vẫn không có tiếng động, Văn Ngọc Quỳnh đứng một hồi, không còn cách nào khác, đành phải mím môi tức giận rời đi.

Trong phòng, Tưởng Hoành lăn qua ôm lấy thiếu niên ngốc, mình nằm phía dưới để cho thiếp niên ngậm đồ vật của mình trong mông nằm ở trên người, vuốt lưng cậu Khoái cảm làm cho hai mắt tối sầm, ù tai nhàn nhạt trên người Văn Ngọc Thư từng chút rút đi, cậu nằm trên người người đàn ông, rùng mình một cái, khàn giọng lẩm bẩm:

"Anh ơi......"

"Ừm?"

Tưởng Hoành lười biếng xoa đầu cậu.

Thiếu niên ngốc mềm lại nằm trên ngực hắn, mắt đỏ mũi đỏ, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh: "Anh... anh có làm thịt thỏ em cũng không ở với anh đâu."

Tưởng Hoành không nhịn được cười, vỗ vỗ mông của cậu: "Không sao, anh ở với em là được"

"Anh đã bổ củi cho em, cũng lấy nước và cắt cỏ heo, đủ cho em dùng trong hai ngày. Khi nào dùng hết anh lại sang làm giúp em."

Người đàn ông nắm lấy bàn tay dính đầy vết sẹo nhỏ xíu của cậu mà hôn lên, Văn Ngọc Thư nằm trên người hắn, dựa vào cơ ngực đàn hồi , khụt khịt mũi ưm một tiếng.

Ánh trăng mờ ảo, họ ngủ trên cùng một chiếc giường, da thịt ấm áp dính vào nhau, một lát sau, thanh âm trầm thấp càng ngày càng nhỏ rồi biến mất, trong phòng chỉ còn lại có tiếng hít thở.

—-

Đến lúc thu hoạch ngô, Văn Ngọc Quỳnh không thể trút giận lên Văn Ngọc Thư mà mặc kệ cậu ở ngoài đồng làm việc, liền lái xe đưa cậu ra đồng.

Thiếu niên khờ khạo ra đồng, trốn anh trai hai ngày, thấy hắn là vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Buổi trưa hôm đó, cậu vừa lau mồ hôi từ ruộng về thì thấy anh mình đang phì phèo điếu thuốc, ngồi uể oải dưới gốc cây dương, vừa định chạy đi—

"Ngọc Thư, đến đây, anh làm một con châu chấu cho em."

Thiếu niên khờ đột ngột quay bước, hào hứng "a" lên vui sướng, hấp tấp đi đến chỗ anh trai mình, đến chỗ những chiếc lá cây dương bị gió thổi xào xạc.

—-

Thời tiết ngày càng mát mẻ, Tưởng Hoành đang làm việc ngoài đồng, nghĩ rằng thiếu niên sẽ đến nên mang bánh bao thịt đến cho cậu ăn. Bánh hắn mới hấp, còn nóng hổi rất thơm.

Một cô gái với chiếc giỏ trên vai vừa đưa bữa ăn cho bố mẹ xong, đi ngang qua nhà nhìn thấy Tưởng Hoành, do dự dừng lại, đứng xa xa gọi hắn.

"Anh Tưởng, nhà họ Văn xảy ra chuyện, anh sẽ không đi xem thử một chút sao?"

Tưởng Hoành sững sờ, mồ hôi chảy ròng ròng trên má xuống cằm, cởi găng tay bước sang bên đường.

"Xảy ra chuyện gì?"

Cô gái nói, "Tôi nghe nói Ngọc Quỳnh đánh bể đầu Ngọc Thư."

Tưởng Hoành giật mí mắt, anh cảm ơn cô gái rồi sải bước chạy nhanh đến nhà họ Văn.

Nhà Văn xảy ra tai nạn, nghe nói dì Vương đi ngang qua nghe thấy tiếng thiếu niên khờ khóc, vừa vào cửa liền phát hiện thiếu niên đầu bê bết máu, quần áo rách nát, có một vết bầm tím lớn trên thắt lưng.

Khi Tưởng Hoành đến, những người trong thôn đã vây quanh cửa chỉ trỏ bàn tán, hắn chen vào từ trong đám đông, nhìn thấy Văn Ngọc Thư đang ngồi trên mặt đất, khóc thảm thiết với khuôn mặt tái nhợt.

Tưởng Hoành tối sầm mặt, sải bước đến bên cạnh cậu ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng dùng hai tay cầm lên khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi của Văn Ngọc Thư, cau mày, trầm giọng nói: "Chuyện gì vậy?"

Văn Ngọc Thư đau đầu nhiều, có chút buồn nôn, khuôn mặt nhỏ bé bị hắn ôm trong lòng bàn tay tái nhợt, mồ hôi hòa nước mắt chảy ròng ròng, chỉ vào con công lá cọ nhỏ bị giẫm nát, môi run rẩy:

"Anh ơi, công nhỏ bị vợ giẫm hỏng hồi."

Tưởng Hoành nhìn con công nhỏ bị giẫm nát thành từng mảnh, liếc nhìn Văn Ngọc Quỳnh có vẻ rất vô tội và đau khổ, thu hồi ánh mắt, dỗ dành:

"Không sao, anh làm con khác cho em."

Tưởng Hoành làm cho cậu một con châu chấu nhỏ và một con công nhỏ để dỗ dành lúc cậu giận lẫy. Công và châu chấu được đan bằng một chiếc lá cọ dài, những đứa trẻ đang chơi dưới bùn trong làng cũng ùa lên vây quanh hâm mộ Văn Ngọc Thư. Văn Ngọc Thư rất thích, cầm mãi trên tay không muốn bỏ xuống.

Khi về nhà ăn tối, Văn Ngọc Quỳnh nhìn thấy nó liền hỏi ai làm cho cậu, cậu nói là do Tưởng Hoành làm cho, Văn Ngọc Quỳnh ỉ thiếu niên khờ khạo ngu ngốc, nói đưa cho cô ta chơi hai ngày, thật ra là cô ta định lấy luôn, nhưng cậu không đồng ý. Văn Ngọc Quỳnh không ngờ tên ngốc này lại dám cái lời mình, giẫm nát con công nhỏ, như mọi khi véo mạnh vào lưng cậu mắng cậu là thằng ngu.

Văn Ngọc Thư không có sở thích bị đánh mỗi ngày, cậu là người có thù sẽ báo, mấy lần bị véo đều ghi đầy đủ vào sổ kết thù, đang muốn tìm cơ hội xử lý nữ chính, không ngờ cơ hội đã đến.

Hai ngày trước nữ chính tỏ tình với Tưởng Hoành không thành công, da mặt cô ta gần như không bị rách ra, nhưng người đàn ông lại đối xử với thiếu niên ngốc nhỏ mà cô căm ghét, chuyện này như thể hắn tát vào mặt cô ta, cô ta đã hận thù từ lâu, huống chi cũng đã quen tay bắt nạt thiếu niên ngốc.

Lúc trước cô ta bảo thiếu niên ngốc câm miệng, cậu sẽ không phát ra âm thanh cho dù đau đến đâu, lần này Văn Ngọc Thư cố ý la thật to khi có người đi ngang qua. Nữ chính vội vàng định bịt miệng lại, Văn Ngọc Thư liền giãy dụa, đập đầu xuống đất, máu me đầm đìa. Dì Vương vào xem nhà Văn có chuyện gì liền hét lên, gọi mọi người qua.

Có người quen biết cha mẹ Văn ở cửa không hài lòng nói: "Cô Văn, cha mẹ cô nuôi nấng cô lớn như vậy, nếu không có họ thì cô đã hết cóng rồi. Họ mới chết chưa đầy một năm, cô đã ức hiếp Ngọc Thư như thế. Sao cô có thể vô ơn như vậy!"

"Ừ đúng đấy, cha mẹ cô đối xử với cô tốt như thế nào, chúng tôi đều tận mắt chứng kiến. Nhìn các cô gái trong làng nào có ngoại hình, có học thức như cô, thậm chí còn chưa bị đánh mắng bao giờ."

Văn Ngọc Quỳnh thắt bím hai bím tóc, quần áo mới không có mảnh vá, giữ mình chỉnh tề như bông hoa thanh tú, một đôi mắt đẫm lệ nhìn Tưởng Hoành, thấy Tưởng Hoành không nhìn mình, liền ngẩng đầu lên tự giải thích:

"Các cô chú, không phải cô nhìn thấy đâu. Ngọc Thư đã lấy trộm đồ trang sức của mẹ. Tôi đã cãi nhau với cậu ấy vài lần. Cậu ấy không đứng vững đột nhiên ngã xuống. Ngọc Thư ... đầu óc không tốt lắm, giống như trẻ con nói láo, còn khăng khăng rằng tôi đã đẩy cậu ấy té, còn ... còn ... "

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, rất tủi nhục ấm ức nói: "Còn tự nhéo vào eo mình."

Vẻ mặt oan ức và nước mắt của cô ta khiến dân làng do dự một hồi, dù sao cô gái nhà họ Văn này trước kia cũng có tiếng tốt trong thôn, mà thiếu niên này đúng thật đầu óc không được bình thường, chẳng lẽ lại là sự thật ...

Tưởng Hoành che cái ót chảy máu của thiếu niên, chế nhạo: "Oan uổng ai vậy? Ngọc Thư ngốc, nhưng không giống một vài người tâm địa độc ác."

Hắn phớt lờ khuôn mặt đổi sắc ngay lập tức của người phụ nữ, nhìn Văn Ngọc Thư trầm giọng hỏi.

"Ngọc Thư, nói cho anh biết, những gì cô ấy nói có phải là sự thật không?" Khuôn mặt của Văn Ngọc Thư ướt sũng, không biết là mồ hôi lạnh hay là nước mắt, đôi mắt đen trong veo, bất mãn khịt mũi:

"Vợ nói dối, cô ấy là người đã nhéo Ngọc Thư, còn đẩy em ngã, em không muốn ở với cô ấy nữa."

Tưởng Hoành đau lòng muốn chết, nhỏ giọng dỗ dành cậu: "Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện với cô ấy nữa."

Văn Ngọc Quỳnh cười miễn cưỡng uyển chuyển nói, "Anh Tưởng, Ngọc Thư đầu óc không tốt..."

Đám đông xì xầm bàn tán, Trương Thu Lai nhìn thấy bộ dạng bất lực và đáng thương của Văn Ngọc Quỳnh, nhịn không được đứng ra nói giúp:

"Đúng vậy đó anh Ngọc Thư là một kẻ ngốc, cậu ta biết cái gì?"

Trương Thu Lai không ngờ rằng lời nói của mình sẽ nhận về ánh nhìn u ám của người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú đầy sương mù như sắp đánh chết ai đó, lập tức rụt cổ lại, xấu hổ im lặng.

Đôi mắt của người đàn ông chuyển đến Văn Ngọc Quỳnh, đầu thiếu niên vẫn còn đang chảy máu, hắn không có thời gian để nói chuyện với họ, nghiêm nghị nói:

"Tôi muốn chừa cho cô chút thể diện, nhưng cô lại không biết điểm dừng. Bác Văn dì Văn lúc còn sống để lại cho cô rất nhiều tiền, thế mà cô để Ngọc Thư mỗi ngày ăn bánh ngô ngâm nước muối sao? Còn đuổi em ấy ra chuồng heo ngủ, bị muỗi đốt chạy sang tìm tôi mượn ổ, khi tôi tắm cho em ấy còn thấy một mảng lớn màu xanh trên thắt lưng, đây là em ấy tự véo à?"

"Còn nữa," Ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo như có thể nhìn thấu lòng người: "Biết rằng Ngọc Thư không biết bơi còn bảo em ấy xuống sông bắt cá cho mình. Nếu hôm đó tôi không đi ngang qua, em ấy sẽ chết đuối trên sông. "

Tưởng Hoành trước đây là một quân nhân, khi lạnh mặt rất dữ tợn, mang theo cảm giác áp bách. Văn Ngọc Quỳnh chỉ là một cô gái thôn quê chưa từng đi đây đi đó, chưa từng thấy qua bộ dạng như vậy, cổ họng như bị tắc nghẽn, sắc mặt càng ngày càng trắng, chưa từng nghĩ người đàn ông đã đoán được hết tâm tư độc ác của mình.

Trong làng sao lại xảy ra chuyện như thế này! Những người dân đang vây quanh cửa lập tức xôn xao, nhìn Văn Ngọc Quỳnh với ánh mắt kinh tởm, chán ghét và khinh thường, dì Vương trời ơi một tiếng, vỗ đùi:

"Đây là muốn giết người rồi còn gì!"

Văn Ngọc Quỳnh bây giờ hoàn toàn không muốn thu hút sự chú ý của Tưởng Hoành nữa, cô ta chỉ tập trung chối tội: "Không ..., không, anh, anh không thể nói không có căn cứ thế được."

Tưởng Hoành mặc kệ sự giãy chết của cô ta, liếc mắt nhìn sang bàn bên cạnh, những người ở ngoài cửa đều theo tầm mắt của hắn, có một cái bánh ngô bị cắn dở trong một cái bát mẻ, nằm bẩn thỉu trên mặt đất.

Dì Vương không nhịn được mà bước vào nhà Văn Ngọc Thư, cầm cái bánh ngô gõ xuống bàn "rầm" một tiếng rõ to, mọi người nghe thấy hít một hơi, mắng chửi Văn Ngọc Quỳnh lòng dạ thật độc ác, tiền bạc nhà họ Văn đều do hai vợ chồng già kiếm được, nếu không có họ Văn Ngọc Quỳnh đã chết từ lâu rồi, bản thân cô ta ngày nào cũng quần áo mới đầu hoa, để con trai ruột của gia đình ăn thức ăn lợn, mặc quần áo rách nát. Dì Vương tức giận còn định vào bếp, Văn Ngọc Quỳnh vì sợ hãi nên vội vàng ngăn lại, hỏi dì tại sao lại tự tiện vào bếp nhà người ta.

Nhà họ Văn chưa bao giờ đối xử tệ với Văn Ngọc Quỳnh, cô ta cũng chưa từng làm việc nặng nên đương nhiên sức lực kém hơn dì Vương, sau vài lần xô đẩy cô ta xấu hổ ngã xuống đất, nhìn thấy Dì Vương vào bếp của mình, mặt Văn Ngọc Quỳnh nháy mắt còn trắng hơn Văn Ngọc Thư, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, Trương Thu Lai không đành lòng, vội vàng chạy tới đỡ cô ta.

Không lâu sau, dì Vương bưng ra một đĩa bánh bao béo trắng và miếng cá còn sót lại, đập xuống bàn, hung hăng lườm Văn Ngọc Quỳnh một cái rồi nói: "Thật là lòng dạ hiểm độc! Cô thì ăn ngon mặc sướng, dễ Ngọc Thư gặm bánh ngô."

"Gọi cảnh sát!"

Đột nhiên ai đó trong đám đông hét lên.

"Đúng vậy, cô ta muốn hại người, gọi cảnh sát đến bắt cô ta!"

Văn Ngọc Quỳnh sợ hãi, đôi mắt đầy hoảng sợ, nước mắt rơi xuống co vào trong vòng tay của Trương Thu Lai.

Chuyện này càng ngày càng um sùm, truyền đến tai thôn trưởng, thôn trưởng đến muộn hỏi hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tưởng Hoành thảo luận vài câu với ông ta, nói sẽ đưa Văn Ngọc Thư đến bệnh viện, nhờ chú Lưu hỗ trợ, còn phải gọi bằng được sát đến.

Trưởng thôn im lặng một hồi hút một điếu thuốc lá cẩm, theo lý thuyết loại chuyện xấu trong nhà này không thích hợp công khai, cũng không tốt cho thanh danh của thôn, nhưng Tưởng Hoành rất có tiền đồ, người trong quân thường viết thư hỏi hắn có muốn về không, thôn trưởng Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, không muốn đắc tội hắn, nên đồng ý.

Văn Ngọc Quỳnh bị trói bằng dây thừng, lạnh toát cả người, mất đi vẻ đoan trang trước đây, niềm vui sướng khi thường xuyên đóng cửa lại trút giận lên thiếu niên khờ khạo muốn khóc cũng không dám hoàn toàn biến mất, giọt nước mắt sợ hãi không ngừng rơi, lần cuối cùng cô ta nhìn thấy Tưởng Hoành trong đời, chính là cảnh hắn ôm lấy Văn Ngọc Thư, cúi đầu an ủi bế cậu bước đi.

...

Văn Ngọc Thư bị thương ở sau đầu, để lại một lỗ, bác sĩ nói cậu phải nằm viện hai ngày, còn cạo trọc đầu, ỉu xìu nằm trên giường quấn băng quấn quanh đầu. Tưởng Hoành cắt táo cho cậu không nén được liếc nhìn sau đầu cậu, vừa xót xa vừa muốn bật cười.

"Có đói bụng không?"

Văn Ngọc Thư đau đầu không muốn ăn cái gì, liền nói: "Em không đói, anh, hôm nay anh mang cho em món gì ngon à?" Cậu ăn không đủ no, người đàn ông ngày nào cũng mang thêm cơm cho cậu chờ ở ngoài đồng.

"Mang, anh làm cho em một cái bánh bao nhồi thịt, ăn rất ngon."

"... Anh ơi, em đau đầu quá."

Tưởng Hoành nhíu mày, đặt quả táo và con dao lên tủ, đứng dậy: "Còn đau không? Anh kêu bác sĩ khám xem?"

Thiếu niên ngốc đầu quấn băng, sắc mặt trắng bệch tái nhợt đáng thương, nằm ở trên giường nghiêm túc nói: "Không cần đâu, Ngọc Thư ăn bánh bao xong là hết đau liền à."

Tưởng Hoành ngẩn ra một hồi mới nghĩ tới, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cười nói: "Chờ, anh về lấy cho em."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro