🌦️[VỆ SĨ LẠNH LÙNG].11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Làn sóng khoái cảm trong cơ thể cậu lưu luyến hồi lâu, đầu óc trống rỗng không biết cái gì cả, chỉ mơ hồ cảm giác được vật cứng ngắc cắm vào trong cơ thể bị rút ra, lỗ cúc co rút chặt chẽ phát ra tiếng "baa", cậu yếu ớt ngã xuống đất, quần tây còn không có thời gian để kéo lên, vẫn đang treo trên đầu gối, không bao lâu sau liền nhận ra một dòng nước chảy ra từ lỗ hậu không thể khép lại, ấm nóng chảy xuống đùi.

Vệ sĩ thân trên chỉnh tề, nằm nghiêng trên mặt đất, hai bàn tay có thể đánh người chảy cả máu giờ đang yếu ớt bị còng lại phía sau bởi một đôi còng tay màu bạc, khuôn mặt lãnh đạm đỏ bừng nhòe nhoẹt nước mắt, bị tinh dịch bắn đến to bụng, cả người đầy dấu vết tình dục, hé ra bờ môi mỏng đỏ mọng. Mặt Liễu Trì muốn xấu bao nhiêu có đủ bấy nhiêu, hắn nhìn ông già đang chỉnh lại quần áo không chút sứt mẻ, nghiến răng nghiến lợi:

"Được lắm cha à, lại còn giành đàn ông với con mình. Sao con không biết cha còn có sở thích chơi trai nhỉ. Trâu già gặm cỏ non, coi chừng cố quá thành quá cố đấy!"

Liễu Thính Lam mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, chỉnh tề sửa cổ tay áo, đôi mắt đào hoa giống hệt Liễu Trì ẩn chứa ý cười dịu dàng nhìn đứa con trai đang châm chọc mình, kinh ngạc:

"Ồ? Thế à? Nhưng theo cha biết, em ấy chỉ vừa mới biết bị con cưỡng hiếp, mà chỉ vì con cưỡng hiếp một lần thì là người của con à?"

Gương mặt ôn hòa của Liễu Thính Lam có chút bất lực: "A Trì, con nói thế này nghe giống như một con chó nhỏ bảo vệ địa bàn ấy."

Đuôi cáo đằng sau lưng người đàn ông phe phẩy không ngừng, nói chuyện kim giấu trong bông, chọc chó sói nhỏ tức đến muốn nhe răng cắn người. Nhưng đúng là dù hắn ghen tị đến lệch mặt cũng hoàn toàn không hề có cơ sở nào để nói Văn Ngọc Thư thuộc về mình.

Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng, vô cùng bất hiếu đấm vào khuôn mặt tuấn tú của cha mình, sau đó sửa sang lại quần áo của Văn Ngọc Thư, cầm lấy chìa khóa trên bàn, ôm người bước đi.

Nếu ở lại lâu hơn nữa, Liễu Trì sợ nhịn không được lại giết luôn ông bô mất.

Khóe môi Liễu Thính Lam trầy da, hắn vươn đầu ngón tay xoa xoa khóe môi, nhìn xuống vết máu trên đầu ngón tay, thở dài nói:

"Thằng nghịch tử, cố tình?"

——

Văn Ngọc Thư ngủ mê man một buổi chiều, mặt trời sắp lặn mới tỉnh lại, lờ mờ phát hiện hai tay bị còng ra sau đã chuyển ra phía trước, thân thể vẫn còn yếu ớt.

"Dậy rồi à?"

Liễu Trì kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh cậu, hai chân thon dài trong lớp quần bò bắt chéo, dựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn cậu, không biết đã nhìn như thế này bao lâu, đôi mắt đào hoa đã mất đi ý cười, bình tĩnh mở miệng.

Văn Ngọc Thư bị lột sạch, lộ ra làn da trắng nõn thanh tú, gương mặt lãnh đạm, đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng trở lại bình tĩnh, nhìn Liễu Trì phức tạp, mím môi thì thào:

"Thiếu gia."

Liễu Trì cười hừ "ha" một tiếng, hắn lên giường, nghiêng người ghé vào Văn Ngọc Thư, một tay cầm lấy khẩu súng lục màu đen trên bàn đầu giường, lên đạn "cạch" một cái, chĩa họng súng vào ngực Văn Ngọc Thư, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống.

Văn Ngọc Thư nhíu mày, cậu nằm thẳng trên giường nhìn thanh niên tuấn tú ngạo mạn nhìn mình, đôi mắt màu hổ phách nhẹ không chút sợ hãi mà tràn đầy khó hiểu, tỉnh táo hỏi:

"Thiếu gia, cậu....làm tình với tôi?"

Liễu Trì lười biếng "ừm" một tiếng, họng súng áp vào trong ngực Văn Ngọc Thư chậm rãi lướt qua làn da trắng nõn của cậu, dừng ở bụng dưới, sau đó chọc nhẹ mấy cái.

"Em là người duy nhất đi vào đây, nhưng hôm nay ..." Hắn cười lộ ra hàm răng trắng "Bị một lão già tiến vào!"

"Anh Văn, em rất giận đấy..."

Hắn gọi vệ sĩ là anh Văn như thường lệ, giọng nói thoải mái pha chút làm nũng.

Liễu Trì di chuyển mõm súng sẫm màu đến lỗ cúc mềm mại ướt át của cậu, nơi đó đã được rửa sạch sẽ, sưng tấy co rút, màu sắc dâm mỹ hoàn toàn đối lập với phần da trắng tuyết xung quanh. Đột nhiên hắn dùng lực đẩy mạnh, họng súng lạnh như băng chen vào.

Văn Ngọc Thư căng thẳng tức thì, thở dốc rên rỉ, cổ họng thắt lại: "Thiếu gia ... thiếu gia."

Đây là một khẩu súng lục đã được lên nòng. Bây giờ nó đã được cắm vào cơ thể cậu. Họng súng cứng có cạnh có góc, kích thích phần thịt non mềm vừa mới được cha hắn mài đỏ, sưng Nếu không cẩn thận cướp cò, cậu sẽ bị bắn xuyên qua cơ thể.

"Làm sao vậy? Anh không thích sao?" Liễu Trì giật giật súng lục cắm vào trong lỗ cúc phát ra tiếng nước lóp nhóp. Văn Ngọc Thư nằm úp sấp ở trên giường thở gấp, thân thể cứng ngắc. Hai cánh tay ôm ngực trên ga trải giường. Cậu thậm chí không dám nhúc nhích chân, ngón chân cong lên không chịu được. Liễu Trì có thể cảm nhận được lực cản của thành ruột khi đâm súng vào, đủ để biết lỗ dâm cắn chặt đến mức nào.

Hắn nặng nề đâm vào, lỗ cúc bị cha hắn chơi cho mềm ướt phát ra tiếng "phụt phụt", không biết súng đã bị đẩy vào đâu, thân thể Văn Ngọc Thư kịch liệt run rẩy, khoái cảm đánh thẳng vào thần kinh căng thẳng, thịt mềm rùng mình kẹp chặt nòng súng khiến cậu vừa sợ hãi vừa sung sướng, thở dốc gọi hắn:

"Thiếu ... thiếu gia, đừng..."

Liễu Trì di chuyển cổ tay một cách tàn nhẫn, khẩu súng lục đen cắm vào lỗ nhỏ sưng tấy ở giữa đôi chân trắng nõn mềm mại, mở ra hậu môn đỏ tươi. Lỗ cúc không chịu nổi sự đối xử thô bạo của súng ngắn, thịt mềm run rẩy, chất lỏng trong suốt chảy ra, bắn tung tóe do nòng súng góc cạnh của khẩu súng lục đen đè ép, làm ướt tấm trải giường dưới mông.

Vừa nghĩ đến việc lúc rửa cho cậu, cái lỗ này phun ra bao nhiêu tinh dịch của cha mình, Liễu Trì ghen tị không chịu được, hắn cầm súng ngắn nhanh chóng quất vào thành ruột của Văn Ngọc Thư, nghiến răng hằn học nói:

"Ông ta địt anh sướng không? Hả?! Bụng bị bắn đến to lên, anh định sinh cho em một thằng em đấy à?"

Văn Ngọc Thư rên rỉ thở dốc, nằm dài trên giường, cổ ngửa ra sau, hai chân tách ra không dám nhúc nhích mặc cho bị cắm vào rất đau cũng rất sướng. Ngón chân căng thẳng co quắp, nghe tiếng chơi lỗ càng ngày càng lớn, dây thần kinh căng thẳng cao độ bị kéo đến báo động nguy hiểm, nhưng lỗ hoa mềm mại đang không ngừng cảm nhận kích thích cùng khoái cảm không nhịn được, phát run kẹp lấy súng lục, thần kinh đau đớn tận hưởng khoái cảm mãnh liệt của súng lục cắm vào, hầu kết nhấp nhô không ngừng.

Đùi và mông của vệ sĩ rất trắng, lỗ thịt ửng đỏ dâm đãng ngậm lấy cây súng lục đen, từng tia nước dâm phun ra, ga giường dưới mông đã ướt đẫm nước, súng lục màu đen cũng ngâm trong dâm dịch, nước nhỏ giọt rơi xuống.

Liễu Trì cụp mắt xuống, đôi mắt đào hoa quan sát kỹ lưỡng từng cử động của Văn Ngọc Thư, nhìn cậu siết chặt cơ thể, hô hấp dồn dập giãy giụa giữa khoái cảm và lý trí, sắp sụp đổ vì bị địt, cầm súng ướt đẫm lục nghiền ép tâm lỗ của của Văn Ngọc Thư, khiến thắt lưng của cậu run lên, vách thịt càng co chặt, thong dong hỏi.

"Anh Văn, em với cha ai địt anh sướng hơn? Hả? Ông ta già rồi, sao anh còn nằm dưới thân ông ta mà bắn nhiều lần như thế..."

Văn Ngọc Thư hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì, đôi mắt màu hổ phách nhạt nhòa, cặp môi mỏng đỏ mọng hơi hé mở thở hổn hển, chân đặt trên giường căng cứng, ngón chân co quắm bám vào ga trải giường phía dưới.

Tâm lỗ bị vật cứng rắn đè lên, từng đợt nóng rực truyền đến toàn thân, eo gầy cùng tay chân run lên, lỗ hậu sưng to co rút chặt chẽ vì khoái cảm, rõ ràng thần kinh căng thẳng cao độ nhắc nhở không được, nhưng thân thể không tự chủ được mà siết chặt nòng súng, đúng lúc sắp đạt cực khoái.

"Phanh ——"

Một rung động mạnh mẽ xen lẫn với không khí ập vào cơ thể, lỗ thịt mềm mại căng phồng sắp cao trào chấn kinh vì cú sốc này.

"A —— !!!"

Mắt Văn Ngọc Thư đột nhiên mở to, tim đập loạn xạ vì bị kích thích, sợi dây căng chặt trong đầu đứt phựt, khoái cảm tuyệt vời gần như tiêu diệt cậu, cậu khó nhịn ngẩng đầu lên, eo thẳng ra, một tiếng kêu mơ hồ tràn ra từ cổ họng.

Nước mắt không ngừng rơi xuống ướt đẫm cả gối, đầu óc cậu trống rỗng, hai chân trắng nõn ướt dầm dề co giật như chuột rút, cái lỗ sưng múp ở giữa kẹp chặt một phần súng lục phun ra nước, đồng thời dương vật màu hồng trước mặt giơ lên ​​cao cũng bắn ra, dưới cái nhìn của Liễu Trì, lỗ chuông mở to, đáng thương vắt ra một giọt tinh dịch.

Nhưng cho dù như vậy, Liễu Trì vẫn không chịu buông tha cho Văn Ngọc Thư đã gục xuống, cổ tay vừa động, mõm súng cứng rắn đập vào một khối thịt mềm đỏ mọng, eo Văn Ngọc Thư càng nâng cao eo hơn, kêu lên "A" một tiếng nước mắt lưng tròng, gậy thịt hồng hào không thể xuất tinh nữa nhanh chóng sưng lên đỏ ửng, rùng mình vài cái, đột nhiên từ trong lỗ chuông chảy ra một dòng nước trong suốt.

"Không... , không muốn! Không muốn!!"

Lỗ dâm mỏi nhừ kẹp chặt họng súng, dương vật sưng đỏ rung lên, cậu thở hổn hển lắc đầu cố kìm lại ý muốn đi tiểu, nhưng tiếc là không được, dương vật đỏ hỏn rung rinh chảy ra chất lỏng trong suốt. Cậu suy sụp hoàn toàn, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng kêu mơ hồ, eo nâng lên cao, run rẩy bài tiết không tự chủ được, tí tách dính cả người, hai đùi trong trắng nõn dính đầy chất lỏng trong suốt, tấm trải giường dưới mông đã ướt dầm dề, một mảng dâm đãng.

Cơn cực khoái này kéo dài thật lâu dưới cái nhìn của Liễu Trì, cúc huyệt không ngừng co rút, phun dịch nhầy hỗn độn ra trải giường, nhưng dương vật chỉ có thể bắn ra nước tiểu. Người đàn ông dáng cao gầy, đầy đủ cơ ngực cơ bụng bị còng tay khóa lại trên giường, hai tay hai chân thon thả mạnh mẽ mở ra, đùi run lên vì khoái cảm, lỗ cúc ngây ngô ở giữa bị cha của thanh niên dùng dương vật to giã sưng húp, giờ lại bị thanh niên cắm súng ngắn vào mà òm ọp phun nước cuối cùng bài tiết không tự chủ được, dương vật khá lớn của cậu sưng tấy đỏ bừng, lắc lắc rải tiểu lên hết cả người.

Bàn chân trắng nõn lạnh lẽo ở trên giường chà xát mấy lần không chịu nổi, liền ngừng động đậy.

Liễu Trì nhìn Văn Ngọc Thư bị súng ngắn kích thích đến mức sụp đổ, bài tiết mất khống chế, sau khi đạt đến khoái cảm mãnh liệt thì chảy nước mắt ngất đi, hừ mũi một tiếng rút ​​súng lục ướt đẫm ra.

Những viên đạn trong đó đã được hắn lấy ra từ lâu.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của người đàn ông đang ngất xỉu, thoải mái nỉ non:

"Ông già kia có gì tốt, nhìn xem, em có thể làm anh sướng hơn rất nhiều."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro