🌦️[VỆ SĨ LẠNH LÙNG].12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Liễu Trì vừa mới ghen tị nói xấu cha mình xong thì nghe thấy hai tiếng gõ cửa thong dong vang lên sau lưng, dừng một chút, cơ thể khom người từ từ đứng thẳng lên, quay lại với vẻ mặt u ám. Quả nhiên vừa quay đầu lại đã thấy cha mình mặc sơ mi trắng lịch lãm, áo mũ chỉnh tề đứng ngay ngắn ở cửa, một tay còn giơ lên định gõ cửa thêm vài lần.

Lão cáo già mỉm cười với đôi mắt đào hoa, nhìn cảnh tượng dâm mỹ trên giường lớn bên trong, nhẹ giọng thở dài:

"Ái chà chà, sao con lại hung ác như vậy?"

Liễu Trì nhìn thấy cha hắn liền khó chịu, nếu không phải người bên kia là cha ruột của mình, hắn đã trở mặt từ lâu rồi. Hắn giật giật khóe miệng: "Cha tới làm gì?"

Khóe môi Liễu Thính Lam vẫn còn rỉ máu vì vừa bị con mình đánh, nở nụ cười nói:

"Để xem con làm gì với mẹ kế của mình. Ừm ..., mặc dù chỉ là nhất thời nảy sinh tình cảm, nhưng cha thấy rất thích em ấy, cho nên, A Trì, con có muốn nói chuyện với cha không?"

Thực ra Liễu Trì và Liễu Thính Lam đều hiểu rằng nếu họ không thể trở mặt nhau hoàn toàn, tàn nhẫn hạ gục cha ruột của mình, hoặc từ bỏ người thừa kế mà mình đã vun đắp nhiều năm, tất cả tranh đấu chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Ban đầu, Liễu Thính Lam chỉ quan tâm đến người vệ sĩ đã khiến con trai mình phải đối xử khác biệt, về sau, khi nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ và lãnh đạm khóc thở hổn hển dưới thân con trai, "hứng thú" của hắn dần thay đổi.

Rốt cuộc hắn và Văn Ngọc Thư mới gặp nhau một lần, trước đó chỉ lén lút quan sát cậu qua camera và ảnh chụp, cậu vệ sĩ trai thẳng này lúc làm việc bình tĩnh tĩnh táo nhưng thật ra rất chậm tiêu, làm hắn cười rất nhiều lần.

Ngoài chuyện quan hệ tình dục, hắn chỉ có chút tình cảm mơ hồ, còn chưa sâu, còn chưa nói đến việc quả thực hắn đúng là đang muốn giành người mà con trai mình thích trước, nhưng buông tay thì không thể nào, dù sao người vệ sĩ đó là người đầu tiên hắn rung động sau hơn 40 năm, vì vậy hắn quyết định nói chuyện với con trai mình, liệu có nên chia sẻ một cách hòa bình hay không.

Chỉ không biết sau này Liễu Thính Lam có hối hận về quyết định ngày hôm nay hay không.

Liễu Trì hiểu ý của Liễu Thính Lam, nhưng hắn không cam tâm. Văn Ngọc Thư đã theo sát hắn ngay từ đầu, từ bảo vệ, thẩm vấn, đến đeo cà vạt, đến vặn chai nước khoáng chờ hắn uống trên sân bóng rổ hay câm ô che cho hắn những ngày mưa. Tất cả những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của hắn đều có hình bóng cậu, và tính chiếm hữu của hắn đối với Văn Ngọc Thư sâu hơn nhiều so với Liễu Thính Lam.

Hắn mặt lạnh như băng: "Còn biết nhục là gì không ông già? Con không quan tâm cha muốn ai làm mẹ kế, nhưng anh ấy không được, anh ấy là của con."

Nhìn con trai hỗn hào, Liễu Thính Lam thở dài: "Vậy chúng ta dựa vào thực lực đi."

——

"Ầm!"

Bao cát đen khổng lồ không chịu nổi cú đấm, bên dưới bị thủng một lỗ, một đống cát sỏi chảy ra ngoài.

Đám vệ sĩ đang nhìn lén xung quanh rùng mình, Vũ Oanh im lặng lùi lại nửa bước, nhìn người đàn ông mặc áo thun ngắn tay màu đen, quần thể thao, tóc ướt đẫm mồ hôi.

Vũ Oanh thấy đội trưởng gần đây tâm tình không tốt, tuy rằng trên mặt thường ngày không có biểu hiện gì, nhưng mấy ngày nay lạnh lẽo hơn hẳn, không còn đeo cà vạt cho thiếu gia nữa, mỗi lần thiếu gia kêu anh Văn nhờ giúp đỡ cậu mới do dự một lúc rồi bước tới, như thể cố ý giữ khoảng cách với thiếu gia.

Và bởi vì gần đây chủ tịch trở về, nên đám vệ sĩ đi theo ông chủ cũng trở về nhà họ Liễu, họ không được huấn luyện cùng nhóm với Võ Oanh, cũng không chịu phục vị đội trưởng này, luôn canh lúc cậu đang đấm bốc hoặc bắn súng mà khiêu khích, cuối cùng bị đội trưởng khó ở tẩn cho một trận, làm những người chứng kiến run như cầy sấy.

Phòng huấn luyện sôi động và náo nhiệt với những vệ sĩ đến đấu vật bắn súng, trò chuyện rôm rả.

Người đàn ông cao gầy đang đứng bên cạnh bao cát rách nát, với nửa ống tay áo màu đen bó sát vào người vạch ra đường cong cơ bắp hoàn mỹ, cậu đẹp đẽ mà lạnh lùng, cổ và lưng thẳng tắp, lưng áo ướt một mảng lớn, khẽ gục đầu xuống, mái tóc ướt đẫm mồ hôi nhỏ tong tong nước, lặng lẽ tháo băng buộc găng tay.

Cậu mặc quần áo tuyền một màu đen, khiến làn da lộ ra càng trắng hơn, lông mi dài hơi rũ xuống, đôi môi mỏng đỏ mọng, cơ thể đổ mồ hôi như được phủ một lớp men lạnh, khuôn mặt anh tuấn vô cảm phả ra hơi sương.

Không có vệ sĩ nào dám đánh giá thấp cậu.

"Buổi họp báo gần đến rồi, địa điểm đã được kiểm tra chưa?" Người đàn ông đột nhiên lạnh lùng nói.

Vệ sĩ tập súng bên cạnh nhanh chóng bỏ súng xuống: "Tôi đã kiểm tra rồi. Theo chỉ thị của đội trưởng, người của chúng ta đã canh gác gần đó. Chờ cuộc họp báo chuẩn bị bắt đầu, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra một lần nữa."

Văn Ngọc Thư tháo băng gạc, di chuyển cổ tay, vô cảm gật đầu: "Xe của ông chủ và thiếu gia, cả của tiểu thư, đừng quên kiểm tra mỗi ngày. Nửa giờ trước khi bắt đầu họp báo phải kiểm tra danh tính của mọi người. Ai không khớp mặt thì giữ lại."

"Vâng."

Đám đông đồng thanh đáp lại.

Văn Ngọc Thư ném băng gạc, đi vào phòng thay đồ tắm rửa thay quần áo, đeo tai nghe chiến thuật rồi bước ra khỏi phòng huấn luyện, nhưng khi đi đến góc tầng ba, cậu đột nhiên bị kéo vào trong một góc khuất. Mắt cậu lạnh lại, vừa đỉnh ra tay liền nhìn thấy đôi mắt đào hoa với nụ cười dịu dàng của người đàn ông, đành thả tay xuống thấp giọng gọi:

"Ông chủ."

Liễu Thính Lam nở một nụ cười "ừm" một tiếng, hắn cao hơn Văn Ngọc Thư một chút, chặn người vệ sĩ cao lớn mặc vest đen ở trong góc, hơi cụp xuống đôi mắt đào hoa, mỉm cười hỏi:

"Tôi nghe nói em đánh nhóm người của Lữ Tông."

Văn Ngọc Thư được gia đình Liễu nuôi dưỡng, vì tính cách nên không có bạn bè, Liễu Thính Lam, người cho cậu ăn cho cậu mặc, là mục tiêu cậu hướng lòng trung thành đến. Sau sự việc đó, cậu không biết phải làm gì, tỉnh lại rồi không nói lời nào, nhưng lại hành động thiết thực là tránh xa họ, càng trở nên lạnh nhưng băng, không nói chuyện với Liễu Trì nữa.

Phòng tập có camera, cậu đến xả stress, Liễu Trì và Liễu Thính Lam sử dụng máy tính để theo dõi cậu, thậm chí cảnh cậu đè những vệ sĩ khiêu khích mình xuống đất nện nhừ tử, thu hút sự cổ vũ của các vệ sĩ xung quanh, nhưng vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống ném găng tay đấm bốc, hai cha con đều nhìn thấy rõ ràng, đồng thời lại càng thêm động tâm.

Văn Ngọc Thư dựa lưng vào tường, đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng nhìn Liễu Thính Lam, làm bộ như nghĩ người kia đến đây để hỏi tội thay cho vệ sĩ của mình, trầm mặc một lát nói:

"Vâng, đánh."

Đôi mắt đào hoa của Liễu Thính Lam hơi cong lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của vệ sĩ, trêu chọc: "Đánh giỏi lắm. Nhưng mà ... em hung dữ như thế, sau này nếu không có cô gái nào thích em thì sao? Cho nên em có cân nhắc một chút đến ông chủ đây không? Mua một tặng một, tặng kèm con trai miễn phí. "

Văn Ngọc Thư: "..."

Khóe miệng cậu không khỏi giật giật, nhịn không được đệt một tiếng trong lòng, nghĩ thầm đứa con trai tặng kèm là tên thanh niên to xác 21 tuổi sẽ chịch chết mẹ kế mình đấy à, liền cau mày: "Ông chủ, tôi không thích đàn ông."

Liễu Thính Lam nghe thế nhẹ nhàng ừm một tiếng, giống như một trưởng bối đáng tin cậy, dịu dàng hỏi: "Em đã từng thích cô gái nào chưa?"

Văn Ngọc Thư bị kẹt trong góc, tựa lưng vào tường, nghĩ đến đây liền thành thật lắc đầu.

Đôi mắt đào hoa của Liễu Thính Lam càng trở nên trìu mến: "Vậy thì làm sao em biết mình không thích đàn ông?" Hắn mặc một bộ âu phục nhã nhặn, áp sát vào người Văn Ngọc Thư, một tay sờ lên má Văn Ngọc Thư, chậm rãi dụ dỗ: "Dù gì ... cơ thể của em đã có phản ứng với tôi rồi phải không? Tình dục và tình yêu là hai thứ không thể tách rời."

Văn Ngọc Thư không khỏi tim đập nhanh, đệt thầm một tiếng trong bụng, đúng là gừng càng già càng cay, ỷ vệ sĩ không hiểu cho dù là trai thẳng mà đụng phải tuyến tiền liệt cũng sẽ sướng mà bắt nạt cậu, vừa nói chuyện vừa dán vào cậu như tán tỉnh, cong chân chen vào giữa hai chân cậu xoa nhẹ hạ bộ, ngụ ý cậu cũng không thẳng lắm, đúng là lão súc sinh, nách quá thâm.

"Ông ... ông chủ."

Hầu kết thanh tú của cậu lăn lăn, khó chịu nghiêng đầu tránh đi bàn tay của Liễu Thính Lam đang vuốt ve khuôn mặt của mình, nhưng cậu không thể né tránh đầu gối của hắn nhẹ nhàng cọ vào chân cậu, đôi mắt màu hổ phách nhạt hơi ngượng ngùng, đôi mắt Liễu Thính Lam tối sầm lại nhìn đường nét trên cổ cậu, bất ngờ bóp cằm kéo mặt cậu lại, sẵn sàng hôn lên.

Văn Ngọc Thư mím môi, một tay đặt ở trên ngực hắn, dùng sức một chút đẩy ra.

Liễu Thính Lam lập tức ho khan yếu ớt, dùng đôi mắt đào hoa nhìn cậu, bất lực thở dài: "Nhẹ thôi, tôi già rồi, không chịu nổi sức của em."

Văn Ngọc Thư suýt chút nữa không nương tay: "..." Hệ thống mày nhìn coi, nam chính già mà không nên nết!

Nhưng cậu vẫn vô thức kiềm lại sức lực của mình, đôi mắt đào hoa của Liễu Thính Lam tối mịt hắn bóp cằm hôn lấy cậu. Lần này Văn Ngọc Thư có đẩy thế nào cũng không đẩy được ông chủ 'già yếu'.

"Ưm......"

Đây là lần đầu tiên Liễu Thính Lam hôn ai đó, còn là đàn ông, nhưng hắn cảm thấy mùi vị không tệ, đầu lưỡi của Văn Ngọc Thư rất mềm mại, khi bị hắn quấn lấy mút vào còn run rẩy khó chịu, làm hắn chỉ muốn bắt nạt mãi thôi.

Lúc họ đang trốn trong góc yêu đương vụng trộm, môi lưỡi quấn quít, dưới lầu có khách.

Tổng giám đốc Tiểu Liễu đã hai ngày không đến làm việc ở công ty, phó giám đốc không còn cách nào khác đành phải đích thân cầm tài liệu tới cửa, hỏi quản gia xem giám đốc Tiểu Liễu đang ở đâu. Quản gia mặt sượng trân, ấp úng nói thiếu gia đang ở trong phòng vệ sĩ trên tầng ba.

Phó giám đốc: "???"

Anh ta hoang mang đi đến phòng vệ sĩ bên cạnh phòng giám đốc Tiểu Liễu trên tầng ba, dĩ nhiên không hề biết rằng ở một góc nào đấy chủ tịch của họ đang chặn vị vệ sĩ này lại mà nôn môi, thân thể dán chặt, một tay còn vuốt ve mặt cậu, ngậm đôi môi tái nhợt của vệ sĩ thành một mảnh đỏ mọng, hai cái lưỡi ướt át quấn lấy, một vệt chất lỏng trong suốt từ khóe môi chảy xuống cằm của vệ sĩ.

Anh ta bước đến cửa phòng vệ sĩ, ngập ngừng gõ cửa, vài giây sau, cửa được mở ra.

Liễu Trì mặc quần áo ở nhà, liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi đi dép lê vào phòng, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh bàn lười nhác nói: "Có chuyện gì."

Phó giám đốc sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, vừa mới nở một nụ cười giả trân thì phía sau có tiếng cửa mở, thế là người đàn ông đang ngồi vắt chân trước mặt vội vàng đứng dậy, vượt qua anh ta bước ra ngoài.

Phó giám buồn bực không hiểu gì, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy tổng giám đốc Tiểu Liễu của họ sải bước đi tới người vệ sĩ thường đi theo mình, nhìn vết thương trên khóe môi người kia, dùng giọng điệu làm nũng anh ta không thể hiểu được hơi nghiến răng nhỏ giọng hỏi:

"Lúc trở về anh đụng phải ông già kia đúng không? Chậc chậc, lão cắn anh à?"

Môi của Văn Ngọc Thư đỏ bừng vì bị hút, hơi thở hổn hển, khóe môi còn bị trầy da.

Lão già kia canh rất đúng lúc, ngay lúc cậu vừa không nhịn được nữa sắp động thủ liền nhanh chóng rút lưỡi về, lau nước bọt trên khóe môi cho cậu rồi lịch sự để cậu đi, trước khi cậu đi còn phải dìm hàng con trai mình, bảo về với hắn đi, con trai hắn trẻ người non dạ chỉ biết ồn ào giày vò cậu.

Còn Liễu Trì thì sao ... Ừm, hắn cũng dìm hàng ông già mình chẳng kém cạnh, hắn tuổi trẻ khí thịnh, mỗi lần hắn gọi cậu là anh Văn ơi đều giống như đang làm nũng. Câu Văn Ngọc Thư nghe nhiều nhất mấy ngày nay là khi ôm cậu trên giường, hắn lẩm bẩm nói cha mình già rồi, không làm giỏi như hắn. Văn Ngọc Thư nước mắt lưng tròng, cậu cũng không cần năng lực quá tốt đâu mà, thắt lưng sắp gãy mất rồi.

Thấy cậu không nói, Liễu Trì còn muốn nói cái gì, nhưng là nhớ tới phó giám đốc vẫn còn đứng đây, liền quay đầu lại bình tĩnh liếc nhìn anh ta.

Vẻ mặt của phó giám kỳ lạ khó tả, sau khi hiểu được ánh mắt của Liễu Trì, anh ta vội vàng cầm tài liệu đi ra, nở nụ cười thương mại.

"Tổng giám đốc, đã đến lúc cậu phải đến công ty rồi? Báo cáo của phòng thí nghiệm về con chip, cũng như họp báo, đều đang chờ cậu đấy."

Liễu Trì hừ mũi: "Không làm, đi tìm ông già kia đi."

Phó giám đốc lập tức đổ mồ hôi trán, nuốt nước bọt nghĩ ông già trong miệng tổng giám đốc lẽ nào là chủ tịch, cười trừ vài tiếng: "Tổng... Tổng giám đốc, cái này..."

Đôi mắt đào hoa của Liễu Trì lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Phó giám: "..." Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ rời đi ngay lập tức!

Anh ta cầm tư liệu, cay đắng đến gặp Liễu Thính Lam.

Liễu Thính Lam vừa hôn vệ sĩ tâm trạng đang phơi phới: "..."

Hắn thở dài, kêu phó giám đốc đặt tài liệu xuống, bảo anh ta rời đi.

Liễu Thính Lam nhìn lướt qua máy vi tính, hiện tại màn hình giám sát đã chìm trong bóng tối, camera trong phòng của Văn Ngọc Thư đã bị chính tay Liễu Trì gỡ ra mấy ngày trước.

Hắn thong dong nhấc điện thoại gọi đến trường học của Liễu Trì.

Chiều hôm đó, Liễu Trì phát hiện mình có thêm mấy tiết học và rất nhiều bài tập về nhà, hơn nữa còn có một luận văn nhiều hơn những người khác, viết đến tận hai giờ sáng mới xiêu vẹo đi tới phòng của Văn Ngọc Thư, vừa đẩy cửa ra liền thấy Liễu Thính Lam đang chong đèn ngủ làm việc trên laptop ngẩng đầu lên nở một nụ cười với hắn.

Bên cạnh hắn là Văn Ngọc Thư đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Liễu Trì bây giờ mắt thâm quầng vì bài vở. Liễu Thính Lam phải thức khuya để giải quyết việc công ty vì con trai đình công mặt mày cũng hốc hác.

Giữa hai cha con đầy mùi thuốc súng, một người cười ôn hòa, một người cong môi cười khẩy.

Tia lửa nổ lẹt xẹt mấy phút, Liễu Trì và Liễu Thính Lam ăn ý cùng nhìn đi chỗ khác, Liễu Trì cởi quần áo và giày, leo lên giường nằm ở bên trái Văn Ngọc Thư, Liễu Thính Lam nhắm mắt nhéo sống mũi, đóng lại laptop vén chăn bông lên, nằm bên phải Văn Ngọc Thư, giơ tay tắt đèn.

Trời đã về khuya, hai cha con lưỡng bại câu thương mệt mỏi nằm bên cạnh vệ sĩ, hít thở hương thơm cơ thể thoang thoảng của cậu rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vệ sĩ lạnh lùng phát hiện hai người đang ngủ say hai bên trái phải của mình: "??"

...

Mấy ngày nay Liễu Trì chuyển luôn vào phòng của Văn Ngọc Thư, luôn tươi cười gọi cậu anh Văn ơi anh Văn à, nói chuyện với cậu rất thân mật, không chỉ quản gia nhìn ra manh mối mà người hầu và vệ sĩ cũng xì xào bàn bạc, nhưng những lời xì xào không có ý nhắm vào vệ sĩ, cậu là người ẩn nấp nhanh hơn bất kỳ ai, nhưng cũng có lúc không trốn được thiếu gia.

Những người hầu thở dài, các vệ sĩ thông cảm.

Nghe thấy những lời xì xào bàn tán của những người hầu này, Liễu Nhiễm Nhiễm tức giận đập phá hết những thứ có thể đập trong nhà, sau đó bí mật giấu đi, cô ta muốn tự an ủi rằng đó chỉ là tin đồn, nhưng vào bữa sáng hôm sau, Liễu Trì bảo người kê thêm một cái ghế mời Văn Ngọc Thư dùng bữa với họ, Liễu Nhiễm Nhiễm cuối cùng nhịn không được nữa.

Cô ta đặt cốc xuống, nhìn Liễu Thính Lam ngồi trên ghế chính, không hiểu tại sao cha cô không chuyển Văn Ngọc Thư chết tiệt đi, khóe môi cố nặn ra nụ cười, nhìn vệ sĩ đứng bên cạnh không ngồi xuống theo lệnh Liễu Trì, ẩn ý nói: "Cha nhìn xem, cậu ta ở đây được bao lâu mà A Trì lại thích như thế, thân là chị gái con ghen tị quá chừng."

Liễu Thính Lam cởi một cúc áo sơ mi của mình, để lộ yết hầu nhô rõ cùng xương quai xanh, hắn ngồi trên ghế chính, từ từ khuấy thìa, cười nhẹ:

"Ừm, cha cũng thích nữa."

"Nhìn A Trì đi, cha nói em ấy cũng ..." Liễu Nhiễm Nhiễm đang đắc thắng thao thao bất tuyệt, đột nhiên nghẹn họng, đôi mắt hạnh xinh đẹp trân trối nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chính, lúng túng mở miệng: "Cha ... Cha nói cái gì?"

-

Surprise mother f*cker =)))

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro