🌦️[VỆ SĨ LẠNH LÙNG].16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Bữa tối đến miệng đã chạy mất rồi, đêm nay lại có thêm một người buồn.

Văn Ngọc Thư nằm trên giường tức giận cắn gối, hai mắt khóc sưng như trứng luộc, hoa cúc mới rửa sạch sẽ có ảo giác sưng tấy chảy nước, hắn đang khóc cùng hệ thống trong lòng, khổ sở như mắt và mông cùng nhau chảy nước.

Hệ thống lo lắng an ủi ký chủ rất lâu. Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa làm gián đoạn tiếng khóc giả tạo của Văn Ngọc Thư, cậu đột ngột dừng lại, hít một hơi, khoác lên mình vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, đứng dậy mặc áo ngủ đi ra mở cửa.

Khóa cửa canh cách một tiếng, cánh cửa được mở ra, mùi thơm quyến rũ phả vào mặt Văn Ngọc Thư, hầu kết cậu lăn lăn. Không phải là cha con nhà họ Liễu ở cửa mà bác quản gia đứng tuổi và nghiêm nghị trong bộ đồ ngủ. Bác quản gia đang bưng một cái khay, bên trên có một bát hoành thánh, trong tay còn xách theo thứ gì đó, thấy thanh niên luôn lạnh lùng mặc áo ngủ đứng ở cửa, nhìn đồ ăn rồi nhìn ông, cảm xúc khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt thờ ơ, liền đưa khay cho câu, chuyển lời của ông chủ.

"Ông chủ kêu tôi nấu mì hoành thánh cho cậu, còn kêu tôi đưa cái túi này, nói nếu như cậu còn không thoải mái thì đi gặp ông ấy cùng thiếu gia, để bác sĩ gia đình đến khám một chút."

Quản gia đã làm việc trong nhà họ Liễu nhiều năm, biết chính xác cái gì nên hỏi cái gì không, khi truyền đạt lời nói của ông chủ, vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc của ông rất bình tĩnh, đưa túi xách cho Văn Ngọc Thư rồi xuống cầu thang, quay trở lại nghỉ ngơi.

Văn Ngọc Thư ngơ ngác một lúc, nhìn xuống khay đang bưng, sau đó bước vào phòng ngủ, đặt khay có hoành thánh bốc hơi nghi ngút lên bàn, mở túi ra xem.

Bên trong là chườm nóng và thuốc chống sưng tấy.

Liễu Thính Lam và Liễu Trì sau khi nấu xong bưng đồ ăn lên lại thấy cánh cửa đang đóng. Họ biết ý của người kia là không muốn họ làm phiền họ lần nữa, đứng hồi lâu cuối cùng vẫn ngậm ngùi đi, nhưng lại sợ cậu đói bụng nên đã nhờ người quản gia hâm một bát hoành thánh đông lạnh các dì đầu bếp làm hồi chiều đem đến cho cậu.

Đêm hôm đó, Văn Ngọc Thư đói bụng rốt cục cũng ăn một bữa cơm ấm, no bụng, đánh răng, ngủ một giấc ngon lành.

Về phần tại sao quản gia không mang mì do cha con nhà Liễu làm, vì mì bị vón cục, hai cha con buồn bực từng chút ăn sạch, ăn xong hai cha con thề đời mình chưa ăn qua món gì dở như thế.

Nhưng có phải vì sợ Văn Ngọc Thư không ăn được món mình nấu sẽ bị đói hay không thì chỉ có hai cha con họ mới biết.

...

Sáng hôm sau sắc mặt của ba người đều không tốt lắm, trong bữa sáng, Liễu Trì và Liễu Thính Lam cũng nuốt không trôi, chỉ uống nước ấm.

Văn Ngọc Thư ngày hôm qua không thưởng thức món mì bọn họ nấu, bụng cũng không đau nữa, chỉ là còn mệt mỏi lưng đau, hai cha con biết cho dù yêu cầu cậu cùng ngồi xuống ăn cơm cùng họ cũng không được, còn sẽ chịu đói nên đành bảo cậu đi ăn cơm với các vệ sĩ khác trước thay vì đứng ở đây canh giữ họ để cậu có thể thoải mái hơn.

Văn Ngọc Thư nghĩ nghĩ, cũng không sao, cậu rời khỏi nhà chính bước sang tòa nhà khác, thử kỹ năng hệ thống "sự kiện đặc biệt" vẫn luôn thất bại lần nữa, lần này đinh một tiếng, đèn xanh đã bật sáng.

[Sự kiện đặc biệt đã được khởi động.]

Cậu nghe hệ thống thông báo, khóe môi nở nụ cười, sau đó liền biến mất.

Hai kỹ năng được rút ra từ thế giới lần này là "sự kiện đặc biệt" và "cảnh báo nhìn trộm".

Cái trước có thể làm cho mọi thứ trở nên hợp lý, nhưng nó chỉ có thể ảnh hưởng đến một số việc nhỏ, chẳng hạn như để hai anh trai định chơi dã chiến vào phòng vệ sinh quán bar, hay khiến Vũ oanh đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo, tình cờ gặp được Liễu Nhiễm Nhiễm gọi cậu rồi nói với Liễu Trì, nhưng điều gì ảnh hưởng đến cốt truyện chính phụ thuộc vào xác suất, Văn Ngọc Thư đã cố gắng gần một tháng, hôm nay mới thành công. Còn cái cảnh báo nhìn trộm, tất nhiên là nhắc nhở cậu khi Liễu Thính Lam biến thái quan sát cậu, nhờ thế cậu có thể chuẩn bị sẵn sàng.

Cậu đến căng tin của vệ sĩ, gọi một bữa ăn thịnh soạn, một mình ngồi vào bàn, lưng thẳng, yên lặng ăn.

Những vệ sĩ đi theo Liễu Thính Lam nhìn thấy cậu không khỏi ngạc nhiên, sau đó bưng đồ ăn tiến đến vô tư ngồi bên cạnh.

"Ui, đội trưởng Văn."

Văn Ngọc Thư nhướng mắt, gật đầu với họ rồi tiếp tục dùng bữa của chính mình.

Cậu đã chứng tỏ năng lực của mình, những vệ sĩ lâu năm đi theo Liễu Thính Lam được vị đội trưởng trẻ tuổi này dạy dỗ làm người, cuối cùng cũng tâm phục khẩu phục. Biết tính tình cậu luôn như thế này nên họ cũng không quan tâm, họ đi theo Liễu Thính Lam lâu, biết khá nhiều chuyện, vừa ăn vừa trò chuyện, không hiểu sao lại đột nhiên nhắc đến đội trưởng tiền nhiệm và xuất thân của tiểu thư.

Một trong những người đàn ông nhìn Văn Ngọc Thư nói, "Đội trưởng Văn, anh chưa biết. Độ trưởng nhiệm kỳ trước cũng là một người có khả năng bắn súng rất giỏi. Nghe nói.... Tiểu thư có quan hệ với ông ấy."

"Tiểu thư không phải là con ruột của ông chủ, mà là con của đội trưởng tiền nhiệm. Chuyện này có lẽ cậu đã nghe một chút."

Người vệ sĩ làm nghề lâu năm nhất nhếch môi: "Chúng ta làm nghề này, kiếm tiền bằng mạng sống của mình, ai cũng biết nhà họ Liễu đãi ngộ tốt nhất, cho dù là người sống hay người chết. Nếu chúng ta có vấn đề gì xảy ra, sẽ có người chăm sóc cho người thân. Nhóm vệ sĩ mất vài năm mới tìm thấy đứa con của vị đội trưởng tiền nhiệm tại trại trẻ mồ côi Ngôi Sao ở thành phố C, thấy cô ấy cô đơn lẻ loi mới đem về làm con gái nuôi trong nhiều năm như vậy."

"Lúc tôi vừa mới nhận chức còn gặp qua...à... Đúng rồi...đội trưởng Kế Viêm, ha, thật sự ông ấy bắn súng rất tài, không ngờ lại ra đi sớm như vậy, nhưng may mắn ông chủ nhớ kỹ ơn nghĩa, không để con gái ông ấy tiếp tục chịu khổ."

Một vài vệ sĩ thở dài, trong khi ăn họ hay nói chuyện trên trời dưới đất, cậu vệ sĩ kia bắt đầu nói chuyện không ngừng cho đến giữa bữa ăn mới tự hỏi tại sao mình lại đề cập đến ngày hôm nay. Mà bên Văn Ngọc Thư, một tiếng đinh vang lên nhắc nhở "sự kiện đặc biệt" đã kết thúc.

Lông mi của cậu run lên, cậu đã ngừng ăn từ lâu, giọng điệu hơi lạnh lùng hỏi.

"Tôi ... đội trưởng tiền nhiệm tên là Kế Viêm? Tiểu thư cũng là do ông chủ mang về từ trại trẻ mồ côi Ngôi Sao ở thành phố C?"

Vệ sĩ kia ngẩn ra, nhai nuốt một miếng bánh bao lớn, tuy rằng tự hỏi tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện cũ này, cũng không biết vì cậu sao lại hỏi lại, nhưng chuyện tiểu thư không phải con ruột ông chủ không có gì là bí mật, liền nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói chiếc nhẫn của đội trưởng vẫn còn trong tay tiểu thư. Về phần tên của ông ấy ... phát âm thì là như thế, còn viết thế nào tôi không nhớ rõ cụ thể. "

Văn Ngọc Thư im lặng hồi lâu mới gật đầu.

Họ không tránh ai khi nói chuyện, một vệ sĩ ngồi ở bàn sau chăm chú nghe, thấy không ổn vội vàng ăn vội vài miếng cơm, nói vài câu với những vệ sĩ bên cạnh rồi sải bước ra khỏi nhà ăn.

Gã bước đi vội vã, nhưng không nhận ra rằng sau khi vừa rời đi, Văn Ngọc Thư đã quay lại nhìn gã.

Đằng kia, Liễu Trì và Liễu Thính Lam không có cảm giác ngon miệng nên tùy tiện ăn chút gì đó, lên lầu thay quần áo chỉnh tề để tham gia hội nghị Microchip hôm nay, Liễu Nhiễm Nhiễm vừa ăn xong đang lau miệng, cáu kỉnh nghĩ cách đối phó với Văn Ngọc Thư tránh cho cậu phá hỏng cuộc sống hiện tại của mình liền nhìn thấy người vệ sĩ vì một vài chuyện vặt vãnh mà thề trung thành với mình vội vàng đi tới. Cô ả cau mày hỏi có chuyện gì mà vội vàng như vậy, bên kia cúi đầu thì thầm vào tai cô ta vài câu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhiễm Nhiễm ngay lập tức mặt cắt không còn hột máu.

...

Khi hai cha con sửa soạn xong đi ra ngoài thì thấy một nam thanh niên mặc vest đen hờ hững đứng bên chiếc ô tô hạng sang.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời nhẹ rơi vào người, cậu cao gầy, mặc một bộ âu phục màu đen thản nhiên đứng bên chiếc xe hơi sang trọng, làn da trắng nõn nổi bật đôi môi mỏng đỏ mọng,

Đôi mắt đăm chiêu không biết đang suy nghĩ gì, với chiếc thắt lưng kim loại thắt chặt ngang hông, Liễu Trì và Liễu Thính Lam đều biết cậu thích để súng sau thắt lưng, không nén được tưởng tượng đến cảnh vòng eo gầy của cậu bị che khuất một phần bởi một khẩu súng lục đen ...

Liễu Thính Lam kiềm chế ánh mắt đi tới bên cạnh cậu, giọng nói dịu dàng lộ ra vài phần kinh ngạc: "Hôm nay tôi đã dặn quản gia bảo em nghỉ ngơi rồi mà? Bụng còn đau không?"

Hôm nay hắn mặc một bộ lễ phục rất chỉnh tề.

Bộ vest màu xám nhạt tôn lên dáng người được giữ gìn tốt của người đàn ông. Dù là kẹp cà vạt hay khuy măng sét đều rất lịch lãm, đôi mắt như lúc nào cũng biết cười, rõ ràng là có vẻ ngoài tuấn tú hiền lành, nhưng khi nói cười lại khiến người ta có chút rùng mình. Miệng nam mô bụng một bồ dao găm, không ai đoán được tâm tư của hắn.

Đương nhiên, khi đối mặt với Văn Ngọc Thư, chỉ còn lại sự dịu dàng thuần túy.

Liễu Trì bên cạnh ăn mặc không quá chỉnh tề, hắn còn trẻ, không muốn quá nhiều quy củ, lúc này hắn đã đổi quần áo thể thao trên sân bóng rổ thành một bộ âu phục đỏ sậm sơ mi đen đắt tiền, cà vạt không thắt, cổ áo mở ra để lộ xương quai xanh. Hắn đeo một chiếc đồng hồ cơ màu bạc, đứng ở bên cạnh Liễu Thính Lam tràn đầy sức trẻ của một thanh niên, giống như một con sói sắc bén, khiến người ta cảm thấy áp chế.

Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của vệ sĩ, hắn cũng cau mày nói: "Anh Văn về nghỉ ngơi đi, hôm nay anh không cần phải đi theo chúng em đâu, về ngủ một giấc thật ngon, đừng quên bôi thuốc."

Văn Ngọc Thư cũng biết đã chuẩn bị xong mọi thứ, không chỉ có người của bọn họ, còn có người của an ninh quốc gia canh gác nghiêm ngặt, nhưng cậu vẫn lo lắng, lắc đầu bình tĩnh nói:

"Buổi họp báo sắp bắt đầu. Phương tiện đã được kiểm tra kỹ càng. Mời ông chủ và thiếu gia lên xe."

Thấy cậu lảng tránh đề tài, Liễu Thính Lam thở dài liếc nhìn Liễu Trì bên cạnh, hai cha con không nói gì lên xe.

Chip là bộ não và trung tâm của các thiết bị điện tử, chúng không chỉ hữu ích mà thậm chí có thể được sử dụng trong ngành công nghiệp quân sự, có ảnh hưởng lớn đến đất nước.

Quốc gia Y luôn là một quốc gia lớn về chip, 60% số chip trong nước được nhập khẩu từ quốc gia Y. Giờ đây, Sáng Thế đã vượt qua khó khăn này và thậm chí có thể tiến xa hơn, điều này tự nhiên gây ra chấn động lớn.

Buổi họp báo hoành tráng chưa từng có, rất nhiều người đến, hiện trường cũng vô cùng nghiêm ngặt.

Phía sau Liễu Thính Lam là một màn hình cực lớn hiển thị con chip, đứng trên sân khấu thuyết trình với một phong cách điềm tĩnh, Văn Ngọc Thư đứng sau hắn nửa bước, khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp không cảm xúc nghe báo cáo của vệ sĩ liên tục vang lên trong tai nghe chiến thuật, đôi mắt bình tĩnh nhẹ liếc nhìn bên dưới.

Buổi họp báo diễn ra rất suôn sẻ, kết thúc tiếng vỗ tay không ngớt, sau đó mọi người đứng dậy đi tham quan gian hàng, những con chip được trưng trong kính pha lê, sáng lấp lánh dưới ánh sáng đèn, xung quanh là ánh sáng màu xanh nhàn nhạt đầy phong cách công nghệ.

Tất nhiên, đây không phải là những thành tựu mới nhất của chip sáng Thế

Liễu Thính Lam và Liễu Trì đưa một số viện sĩ đến thăm hai gian hàng trước sân khấu.

Hôm nay có rất nhiều cộng tác viên giao lưu học tập, đông vô kể, mọi người tán gẫu cười nói, đi ngang qua vệ sĩ mặc âu phục màu đen thản nhiên đứng ở cách đó không xa. Cậu đứng khá gần hai cha con, đôi mắt hổ phách dõi theo họ một cách âm thầm.

Cha con nhà họ Liễu đang nói chuyện với khách khứa phía trước vừa lần lượt quay đầu lại như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó, Văn Ngọc Thư đứng ở vị trí họ chỉ nhìn một chút là có thể tìm thấy, đôi mắt đào hoa giống hệt nhau chợt cong lên khi thấy cậu, sau đó quay lại tiếp tục giao lưu với khách.

Hai tiếng sau, buổi họp báo hoàn toàn kết thúc, mọi người trật tự rời khỏi sân khấu, hôm nay không có chuyện gì xảy ra, tất cả vệ sĩ đều thở phào nhẹ nhõm đi ra phía sau ông chủ và thiếu gia.

Sau khi rời khỏi địa điểm họp báo, có rất nhiều phóng viên và nhiếp ảnh gia không được vào cùng một đám người hóng hớt bâu bên ngoài, máy ảnh và micro đều giơ lên ngợp trời, bát nháo ồn ào.

"Chủ tịch——! Giám đốc Liễu——! Về những nhận xét khinh thường của Công ty Rosen ở Quốc gia Y đối với Chip Sáng Thế vào ngày hôm trước, gọi Chip Sáng Thế là thùng rỗng kêu to, hai vị có biết điều này không !?"

"Tôi nghe nói Tổng giám đốc Liễu vẫn đang học đại học. Anh có điều gì muốn nói về thành công của mình không?"

"Chủ tịch, ngài—, cẩn thận !!"

Xung quanh bị phong tỏa bằng dây an ninh, đám phóng viên cũng không dám quá làm càn, chỉ đứng bên ngoài hỏi lớn. Nhưng đột nhiên một giọng nữ cao vút đột nhiên hét lên, một người đàn ông mặc đồ đá banh nhăn nhúm nhanh nhẹn vượt qua hàng rào an ninh, giơ dao lao tới. Vệ sĩ bên cạnh hàng rào an ninh không phải ứng kịp, vội vàng đuổi theo nhưng người đàn ông vẫn dùng dao lao vào họ. Văn Ngọc Thư đứng ở phía trước nhất!

Ngay lúc đó, tim của Liễu Trì và Liễu Thính Lam như ngừng đập, họ tiến lên một bước, chưa kịp kéo cậu lại đã nhìn thấy vệ sĩ bình tĩnh vươn tay nắm lấy cổ tay người kia, một tay khác nắm lại đánh một quyền vào bụng gã. Cơ thể bị đánh của người đàn ông gập lại, lùi về phía sau, hét lên trong đau đớn rồi ầm một tiếng ngã xuống đất.

Động tác của vệ sĩ rất lưu loát, sau đó bỏ tay xuống, khẽ liếc nhìn các vệ sĩ khác đang bối rối, lạnh lùng nói: "Đem về chịu tội."

"Mang đi."

Hai vệ sĩ cao to khỏe mạnh phía sau gật đầu.

"Vâng."

Xung quanh im lặng trong giây lát, sau đó nhiều người bí mật giơ máy ảnh lên.

Má, ngầu quá!

Văn Ngọc Thư bọn họ nghĩ là ngầu quá sau khi lên xe ngẩng đầu nhìn trời, tay bị Liễu Thính Lam cùng Liễu Trì kiểm tra đến từng lớp da bong ra.

Đáng lẽ Văn Ngọc Thư ngồi ghế phụ lái, nhưng Liễu Trì và Liễu Thính Lam nằng nặc kéo cậu ra ghế sau, để cậu ngồi ở giữa, hai cha con ngồi hai bên sợ hãi kiểm tra.

Người đàn ông xông vào Liễu Thính Lam biết, gã là cựu CEO của gia đình Liễu, đã bị anh ta sa thải vì hành vi ngỗ ngược, nghe nói sau đó tụt dốc không phanh, nên nghe tin Sáng Thế có thành tựu mới thì ghen ghét xuống tay.

Tuy rằng họ cũng biết năng lực của Văn Ngọc Thư không thể bị người thường làm tổn thương, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, cho dù sau khi kiểm tra thấy cậu ổn, sắc mặt vẫn khó coi muốn chết.

Họ đã nghĩ tới việc không cho Văn Ngọc Thư làm công việc này, cứ đi theo bọn họ muốn làm gì thì làm, lúc đầu khi nhận thấy mình có những suy nghĩ không bình thường về cậu, họ cũng định nhốt cậu lại giữ làm của riêng nhưng cuối cùng vẫn không làm.

Văn Ngọc Thư không phải là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cậu là một con đại bàng bay vút trên bầu trời.

Cho nên cho dù trong khoảng thời gian đó cậu có tránh né họ, chỉ lang thang trong vườn hoa, không muốn nhìn thấy họ, họ cũng chỉ đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của cậu, không hạn chế di chuyển, vẫn tự do ra vào.

Chạy hả? Chạy thì đi tìm về.

Văn Ngọc Thư chân dài, mình thì không à.

Nhưng điều khiến hai cha con hạnh phúc là Văn Ngọc Thư không tin tưởng họ và không bao giờ rời đi.

Cuối cùng, Liễu Thính Lam thở dài, ấm ức nói: "Mặc dù tôi rất thích việc ánh mắt của em luôn hướng về chúng tôi, nhưng tôi cũng muốn em chú ý đến sự an toàn của chính mình."

Thừa dịp Văn Ngọc Thư không để ý, Liễu Trì đan các ngón tay vào tay cậu, kéo lên môi hôn. "Có đau không?"

Văn Ngọc Thư dứt khoát rút tay về, dừng lại một chút mới cụp mắt, trầm giọng nói.

"Không đau."

Đây là một trong những lần hiếm hoi hai cha con nhà họ Liễu nhận được hồi âm từ Văn Ngọc Thư, ngẩn ra một chút, hai cha con vui vẻ thấy rõ.

...

Hôm nay có quá nhiều việc phải làm, họp báo xong liền vào phòng nghiên cứu, sau đó quay lại công ty tổ chức hội nghị, kết thúc cũng đã tối, họ lại dự một bữa tiệc khác.

Văn Ngọc Thư đi theo đi lại, mệt đến tối không ăn cơm tối, toàn thân lạnh ngắt, nhìn thấy Liễu Trì và Liễu Thính Lam vẫn đang xã giao tiếp khách trong lòng không khỏi nể phục. Hai cha con sáng còn bị đau bao tử, nhờ vệ sĩ khác đưa thuốc, giờ vẫn có thể cầm ly sampanh xã giao sau một ngày bận rộn, xứng đáng là người giàu có thành công.

Nghĩ lung tung một hồi, đến khi Liễu Trì đứng trước mặt cậu mới định thần lại. Hắn cầm một khay bánh, đưa lên môi cậu một chiếc bánh ngọt thơm mùi dừa.

Liễu Trì không biết từ lúc nào đã để rượu sâm banh xuống, bưng một khay đồ ăn nhẹ, đút cho cậu một cái bánh ngọt vị dừa, cười nói: "Buổi tối không ăn nhiều, đói rồi đúng không? Không biết anh Văn thích ăn mùi nào nên em lấy hết. Mấy bánh này em đã nếm thử hết rồi, cũng ngon lắm."

Văn Ngọc Thư: "... Thiếu gia, làm như vậy không tốt."

Chủ trì hôm nay là nhà Liễu, Liễu Trì không thèm quan tâm, nhướng mày: "Sao lại không? Đi kiếm chút đồ ăn cho bạn trai thì đã sai? Còn chưa bảo đầu bếp nấu riêng là đã nể mặt lắm rồi. "

Hắn không ngại ngùng che giấu một chút nào, mà cũng không thấy cần phải phải che giấu, cho dù là danh tính hay giới tính. Nhưng một vị CEO đi qua nghe thấy suýt nữa tự vấp chân té ngã, nửa ly sâm panh suýt bắn ra ngoài, quay lại sửng sốt nhìn tổng giám đốc của Sáng Thế và người đàn ông lạnh lùng bên cạnh mà vừa nhìn cũng biết là nam vệ sĩ!

"..."

Đồng tính trong thế giới ngôn tình thật sự rất hiếm, Liễu Trì không hề ngại ngùng làm ông CEO kia thật sự kinh ngạc, gì thế này, không hề đếm xỉa gì đến khách khứa đầy ở đây luôn? ? Giữa bàn dân thiên hạ lại dám hành động như thế? Giám đốc Tiểu Liễu đừng quên cha cậu đang ở đây đấy! !

Vừa dứt lời, tổng giám đốc đã nhìn thấy Liễu Thính Lam, một con cáo già trong ngành, tay cầm ly sâm panh nói xin lỗi rồi bỏ họ lại, bước tới chỗ nam vệ sĩ và tổng giám đốc Tiểu Liễu đang chim chuột nhau.

Vị CEO trung niên mặt tái mét, nhìn đi, hết rồi, chơi trai trắng trợn như thế, bị cha cậu phát hiện rồi.

Ông thở dài, nhấp một ngụm rượu, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã thấy Liễu Thính Lam đưa tay vuốt thẳng tóc của vệ sĩ, hỏi cậu có mệt không.

"???" Á đụ má khụ khụ khụ khụ.

Vị CEO sặc rượu gần chết.

Văn Ngọc Thư lắc đầu, tuy rằng trên mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng vẫn tràn ngập mỏi mệt.

Liễu Thính Lam bất lực thở dài: "Được rồi, để tôi cho người đưa em trở về trước."

"Cha!"

Một giọng nữ đột nhiên hét lên, yến tiệc hôm nay là do nhà họ Liễu chủ trì, Liễu Nhiễm Nhiễm là tiểu thư nhà Liễu dĩ nhiên cũng tới, nghe vậy Liễu Trì kêu Văn Ngọc Thư đi về trước, cô ta túm váy chạy tới, mấp máy môi:

"Văn Ngọc Thư trở về ạ? Bụng con không khỏe, đưa con về luôn được không?"

Liễu Thính Lam dừng lại, dường như vẫn còn nhớ lời tỏ tình của Liễu Nhiễm Nhiễm với Văn Ngọc Thư, trầm ngâm hồi lâu mới không vui đồng ý.

Liễu Trì ở bên cạnh nhẹ giọng hừ một tiếng, nếu không phải không đi được hắn cũng muốn trở về, để lão già này ở lại một mình. Liễu Nhiễm Nhiễm có vẻ rất khó chịu, sau khi nhận được câu trả lời liền đáng yêu nhìn Văn Ngọc Thư: "Này, chúng ta đi thôi."

Văn Ngọc Thư cúi đầu nhìn cô ta, theo cốt truyện, chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận của cậu đã bị lấy đi, cậu không có cách nào chứng minh thân phận của mình, cũng không biết rằng nữ chính đã biết cậu phát hiện ra hành động chiếm chỗ của cô ta, vì vậy chỉ có thể cố chịu đựng trước rồi âm thầm điều tra bằng chứng sau.

Cậu ngẫm nghĩ, đang muốn tìm cơ hội thay đổi thái độ đối với hai nam chính, cơ hội lại tự mình đưa tới? Thế thì theo thôi.

Liễu Trì và Liễu Thính Lam không để ý, bữa tiệc hôm nay là để kỷ niệm nghiên cứu thành công chip của Tập đoàn Sáng Thế. Họ là chủ nhà, không thể về trước.

Mãi cho đến một cuộc điện thoại nửa tiếng sau, Liễu Trì và Liễu Thính Lam mới thay đổi hoàn toàn sắc mặt.

"Có mai phục trên đường Vạn Dụ, để ông chủ và thiếu gia sơ tán——! Đừng tìm tôi."

Có tiếng xe ô tô va vào thứ gì đó và tiếng hét chói tai của người phụ nữ. Sau khi vệ sĩ kết thúc mệnh lệnh với giọng bình tĩnh, cậu thì thầm một câu không đầu không đuôi trong âm thanh hỗn loạn.

"Mẹ tôi nói rằng cha tôi có nhiều kẻ thù trong suốt cuộc đời của mình, vì vậy họ của tôi là Văn, và cha tôi, Kế Viêm, là vệ sĩ của ông chủ."

Điện thoại bị ngắt.

-

Êu toy thấy Văn Ngọc Thư có lộc ăn hơn Đường Đường nha =))) Đường Đường đi hơn 10 thế giới mà chưa có ông chồng nào biết nấu ăn lại còn phải bấm bụng ăn mấy cái món fail lòi của mấy ổng, còn Văn Ngọc Thư vừa mở bát đã được anh nông dân bara món gì cũng nấu, sang đây dù hai cha con này không biết nấu nhưng cũng không bị ép ăn đồ fail =)))) Chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa nam chính ngôn tình và top đam mẽo? =)))))

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro