🌦️[VỆ SĨ LẠNH LÙNG].kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa phải, xuyên qua ô cửa kính khẽ rắc lên giường, trên bàn bên cạnh giường bệnh có một bó hoa hồng rực rỡ.

Văn Ngọc Thư ngồi trên giường, nửa người đắp chăn, trên đùi để bàn nhỏ ăn cơm, cậu chậm rãi múc cháo bằng một tay, áo bệnh viện sọc xanh trắng cũng không ngăn được khí chất của cậu, trong khi hai cha con nhà họ Liễu vừa cãi nhau đang ỉu xìu ngồi bên giường bệnh của cậu.

Cậu trì hoãn dưới tay không biết bao nhiêu sát thủ, bị một phát súng vào vai, chỉ dịch xuống một phát nữa là có thể mất mạng, trên trán cũng quấn băng gạc, khuôn mặt lạnh lùng không còn chút máu, đôi môi mỏng đỏ mọng cũng hơi tái nhợt đi, để tránh làm động vết thương, động tác ăn rất chậm.

Về phần tại sao Liễu Trì và Liễu Thính Lam không đút ăn, à, họ cũng muốn lắm, nhưng lại bị ánh mắt nhàn nhạt của cậu liếc không dám ho he.

Liễu Trì như một con chó con với đôi tai và cái đuôi cụp xuống, lẩm bẩm.

"Anh Văn, em biết mình sai rồi."

Liễu Thính Lam cũng giống như một con cáo tự ngậm đuôi xoay tròn, nhẹ nhàng:

"Ngọc Thư..."

Văn Ngọc Thư không quen với việc họ dỗ dành mình, đặt thìa xuống, đổi chủ đề:

"Tiểu thư đâu?"

"Chết rồi," Liễu Trì nói với đôi mắt u ám, "Cô ta đã lên kế hoạch tập kích đó, nhưng cô ta quá tự tin đùa với lửa, cuối cùng đã chết trong tay của chính mình."

Liễu Thính Lam nhìn Văn Ngọc Thư, nhẹ giọng nói: "Ngọc Thư, nếu tôi không nhầm người thì em đã gọi tôi là cha, tôi xin lỗi vì đã bỏ lỡ em nhiều năm như vậy. Tôi định nhận em trở về, em.. còn muốn cha và em trai nữa không?"

Văn Ngọc Thư im lặng hồi lâu, hoàn toàn không quen thay đổi như vậy, bình tĩnh nói: "Không, cứ như thế này là được, ông chủ."

Trong mắt Liễu Thính Lam hiện lên một tia tiếc nuối, cười cười: "Được rồi, vì cha của em, tôi muốn bù đắp cho em như một người thân, nhưng hiện tại tôi càng muốn chăm sóc em như một người bạn đời."

Liễu Trì như thường lệ cong đôi mắt đào hoa: "Không sao, tình anh em cũng là tình, em nói đúng không .. Anh Văn ơi. "

Hắn nhìn Văn Ngọc Thư với đôi mắt đào hoa, nói ba chữ cuối cùng rất nhẹ như thì thầm, với một sự mập mờ không thể giải thích được.

Bên tai Văn Ngọc Thư lại có chút nóng lên, mím môi không trả lời.

Cậu còn đang bị thương, dậy ăn chút gì đó, nói chuyện một chút Liễu Trì và Liễu Thính Lam là không chịu nổi phải nằm lại trên giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi. ...

Văn Ngọc Thư bị thương phải nằm viện một thời gian, trong thời gian này cậu rất thích ngủ, thường xuyên ngủ say nghe hai cha con nói chuyện. Lúc ở bệnh viện Liễu Trì sợ cậu buồn chán nên sẽ kéo cậu chơi game khi có thời gian. Trong mười năm đầu của Văn Ngọc Thư, ngoài rèn luyện và học tập, trò giải trí duy nhất là bắn súng và đánh nhau với các vệ sĩ khác. Đây là lần đầu tiên cậu chơi đấu súng trên điện thoại di động.

"Đoàng."

Một tiếng súng vang, nhân vật mặc đồng phục rằn ri đội mũ bảo hiểm trong điện thoại bò loạn trên mặt đất, một tiếng "A ..." thật dài phát ra từ loa.

"Anh ơi, em bị đánh."

Nghe thấy giọng nói cô đơn của con trai mình phát ra trên ghế sô pha, Liễu Thính Lam rời mắt khỏi máy tính, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi lãnh đạm trên giường bệnh đang mím chặt môi, trong đôi mắt màu hổ phách nhẹ lóe lên một tia khuất nhục.

Ngay lập tức hắn hiểu tại sao lại như vậy, hơi buồn cười nhìn cậu.

Văn Ngọc Thư bất mãn mím môi, di chuyển ngón tay mảnh khảnh, điều khiển nhân vật chạy tới ném hai túi máu và một đống linh dược đến trước mặt Liễu Trì.

Sáng nay Liễu Trì có đầy tiết học nên không thể đến bệnh viện chơi với Văn Ngọc Thư, thừa dịp nghỉ giải lao kéo Văn Ngọc Thư chơi game. Thấy nhân vật của cậu ném cho hắn một đống đồ không chút do dự, khóe môi hơi nhếch lên: "Cảm ơn anh trai..., anh ơi nó đánh em nữa, anh đánh nó giúp em đi."

Văn Ngọc Thư ánh mắt hơi lạnh, cậu lao ra khỏi nhà, nhanh nhẹn né tránh đạn bắn như mưa của địch, nâng súng nhắm chuẩn hai giây rồi bóp cò, "Bang——"

Một làn khói xanh bốc lên từ sườn đồi.

"Oa, anh Văn thật tuyệt vời."

Vẻ lạnh lùng trong mắt Văn Ngọc Thư biến mất, nhìn sang gọi Liễu Trì, "Lại đây."

Liễu Trì điều khiển nhân vật đi tới ăn vật phẩm, thay đổi súng đạn, giọng điệu nũng nịu làm các sinh viên xung quanh nổi hết da gà.

"Anh của em là số một."

Một tràng tiếng súng kịch liệt đột nhiên vang lên bên tai, Văn Ngọc Thư vừa nghe vừa bình tĩnh nói.

"Đi thuyết phục."

"A ... Thấy nhiều người quá, anh ơi, nếu em bị giết thì phải làm sao đây." Giọng nói trong trẻo của hắn nhão ra.

"Sẽ không."

"Em sợ quá, anh bảo vệ em nha?"

"Ừm."

Hai đồng đội còn lại sau khi nghe xong một lúc lâu sau mới nhịn được: "Này cậu gì ơi, cậu bật máy đổi giọng à? Sao tôi nghe cứ như em gái nào thế."

"Đủ rồi, thật là, vợ tôi còn đang nghi ngờ tôi có em gái mưa đấy người anh em, oan quá!"

Liễu Trì hắng giọng, kiềm chế một chút.

Bảng hiệu chiến thắng hiện lên, Liễu Trì lên lớp, Văn Ngọc Thư cổ tay vừa động, bị Liễu Thính Lam kéo qua, xoa xoa bàn tay trắng nõn thon dài lạnh lẽo của cậu rồi cúi đầu hôn lên, cười nói:

"Chơi lâu như vậy mà vẫn nghiện, vết thương có đau không? Được rồi ... đừng ngồi nữa, cứ nằm nghỉ ngơi đi. Buổi trưa em muốn ăn gì?"

Văn Ngọc Thư bị hắn đỡ nằm xuống, do dự một hồi, cuối cùng lắc đầu.

Liễu Thính Lam cười: "Không có à? Hôm qua nhìn điện thoại em ngừng lại ở video malatang lâu lắm mà? Tôi hỏi y tá, em có thể ăn không cay, nhưng tôi nghe nói không cay sẽ không ngon nữa, nên cố chịu đựng một thời gian, khi nào lành hẳn chúng ta sẽ đến cửa hàng để ăn."

Văn Ngọc Thư hốt hoảng nghĩ đến hình ảnh nam chính cùng mình đi ăn Malatang, thật kỳ quái ... Cậu không nghĩ nữa, trầm giọng nói "Vâng."

Mấy ngày sau, Văn Ngọc Thư có thể xuất viện, để tiện chăm sóc, Liễu Thính Lam đã đổi sang một chiếc giường lớn có thể ngủ được ba người, đồng thời lắp một chiếc ghế sô pha lười vào phòng làm việc.

Hắn ngồi sau bàn làm việc để giải quyết công việc của công ty, Văn Ngọc Thư chơi trò chơi trên ghế sofa với Liễu Trì đang ở trường, có lẽ chiếc ghế sofa quá mềm, cậu ngủ thiếp đi, Liễu Trì gọi trong điện thoại anh ơi anh à? Không nghe thấy âm thanh mà nhân vật của cậu cũng không nhúc nhích, con chó sói nhỏ hay làm nũng hung hăng giết gọn gàng giết hết phe địch.

Liễu Thính Lam bước tới, đắp chăn cho cậu rồi cầm điện thoại lên:

"Suỵt, em ấy đang ngủ."

Văn Ngọc Thư đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy người đàn ông nhỏ giọng nói với cấp dưới, nói xong công việc, bên kia trầm ngâm hỏi nên tặng quà gì cho thanh niên mới lớn, cấp dưới vắt hết óc liệt kê tất cả những gì có thể nói, Liễu Thính Lam suy nghĩ một lúc, mới trả lời đã hiểu.

Ngày hôm sau, Văn Ngọc Thư nhận được một phòng đầy quà và vô số thẻ phụ, nhưng thứ cậu yêu thích nhất là một khẩu súng lục mới, sát thương cực mạnh.

Cứ như vậy, ngày tháng trôi qua, quan hệ của họ có vẻ tiến triển hơn, vết thương của Văn Ngọc Thư cũng đã lành, đúng lúc hai cha con tưởng rằng sẽ không có chuyện gì nữa thì Văn Ngọc Thư đột nhiên xuất hiện trước mặt họ với hành lý, nói muốn ra ngoài đi dạo.

Liễu Trì sững sờ hồi lâu, chăm chú nhìn cậu, thì thầm, "Anh, anh nói cái gì?"

Văn Ngọc Thư rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Tôi ở nhà họ Liễu quá lâu rồi, tôi muốn ra ngoài xem một chút."

Liễu Thính Lam nghe xong bất đắc dĩ cười: "Thật là ... Khi nào định trở về?"

Văn Ngọc Thư vẫn im lặng. Liễu Thính Lam lông mi run lên, hắn nắm chặt tay mình, sau đó nhẹ nhàng thả ra, sau một lúc không nói nên lời, hắn nhỏ giọng nỉ non:

"Đi đi, trở về sớm."

Liễu Trì mím chặt môi không nói, lúc Văn Ngọc Thư đi ra ngoài, hắn đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Văn Ngọc Thư, lặp lại:

"Anh--, trở về sớm một chút."

Văn Ngọc Thư lưng dừng lại, sau một hồi lâu im lặng lại xốc ba lô bước đi.

...

Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Văn Ngọc Thư cầm hành lý ngồi trên băng ghế ở trạm xe buýt, mắt đăm đăm nhìn phía trước không biết đang suy nghĩ gì. Trời đã sang thu, một chiếc lá phong từ trên cây bay xuống đậu trên tay cậu, cậu nhìn xuống một lúc lâu rồi đứng dậy lên xe một mình.

Văn Ngọc Thư đi nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều chuyện, nhưng không ở mỗi nơi quá ba ngày, vận may của cậu có vẻ tốt đến bất ngờ, rõ ràng thiếu kỹ năng xã giao, nhưng ở đâu cũng có thể gặp được người tốt.

Những nơi cậu đến cũng trùng hợp may mắn, chẳng hạn như đến lúc lúc có buổi biểu diễn khinh khí cầu hay bắn pháo hoa. Lúc cậu đến không phải là ngày có lễ hội, nhưng sau một thời gian thì nghe nói là chúc mừng ngày gì đó đặc biệt rồi tổ chức. Ngoài ra còn có việc đi đến một nơi không quen thuộc để ăn, không biết phải gọi món gì, nghe lời tư vấn của cửa hàng để gọi món ăn sẽ không bao giờ gặp phải món mình không thích.

Nghe là biết bị ai đó stalk rồi =))))

Cậu ngồi vào bàn ăn, nhấp một ngụm rượu, mùi thơm trái cây nhàn nhạt lan tỏa trên môi răng, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.

Đi hơn một tháng, một ngày nọ, Văn Ngọc Thư đột nhiên thu dọn đồ đạc, lên xe trở về thành phố A.

Cũng đã đến lúc quay lại và xem biến thái già và biến thái con đang làm gì.

Cậu đến công ty trước đứng từ xa nhìn Liễu Thính Lam đi ra dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Liễu Thính Lam đi tới cửa xe, đột nhiên dừng lại nhìn về phía cậu, cậu kéo thấp vành mũ đứng dậy rời khỏi khu công ty Sáng Thế, đến trường Đại học Kinh tế Tài chính. Lúc đến, Văn Ngọc Thư nhìn thấy Liễu Trì rao ráo chân dài cầm chai nước đứng trong sân tennis.

Hắn mặc một bộ quần áo thể thao trẻ trung, nhưng khuôn mặt tuấn tú vô cảm, đôi mắt đào hoa vốn hay cười khẽ rũ xuống, nhìn chai nước khoáng trên tay không biết đang suy nghĩ gì.

Không còn làm vệ sĩ, Văn Ngọc Thư không phải mặc vest mỗi ngày, nhưng quần áo của cậu thường là màu đen, quần jean ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người cao được hỗ trợ bởi áo phông và áo khoác màu đen, đầu còn đội mũ lưỡi trai màu đen, nửa dưới khuôn mặt không được che bởi vành mũ trông càng lạnh lùng hơn, đôi môi cũng đỏ hơn. Cậu đứng dưới gốc cây cách đó không xa lặng lẽ nhìn hắn.

"Này!! Anh Trì, cẩn thận—"

Cậu học sinh ở phía đối diện cao to đang đánh bóng tennis quá mạnh, quả bóng vàng sọc trắng xuyên qua lưới và lao thẳng vào Liễu Trì, thấy hắn thất thần vội la to nhắc nhở.

Liễu Trì thoát khỏi phân tâm, vô thức ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, thân hình cao gầy chắn trước mặt, bàn tay thon dài bắt chính xác quả bóng tennis. Cậu ném nhẹ đi, quay lưng về phía hắn, kéo sụp vành mũ rồi bỏ đi không ngoảnh lại.

"Anh, anh ơi!"

Người bên kia dừng lại, đút hai tay vào túi, vừa bước đi được vài bước thì nghe thấy sau lưng có tiếng "bịch", và tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt của thanh niên.

Bước chân đột nhiên dừng lại, Văn Ngọc Thư nhịn không được quay đầu, liền nhìn thấy Liễu Trì khom người, ôm chân ngồi trên mặt đất, giống như vô tình bị trặc chân, cau đôi mày tuấn tú hít nhẹ một hơi.

Cậu bất đắc dĩ quay lại, bước đến bên cạnh hắn: "Thiếu gia."

Sói nhỏ tuổi vừa hơn hai mươi ngẩng đầu đáng thương, đôi mắt đào hoa khiến hắn càng thêm đáng thương khi khoác lên mình dáng vẻ này, thấp thỏm nói.

"Anh, đã lâu không gặp."

Hắn dùng giọng điệu làm nũng với Văn Ngọc Thư như trước: "Em không nhúc nhích được chân, anh cõng em về nhà nha." Văn Ngọc Thư dừng lại, ngồi xổm xuống, Liễu Trì nằm sấp trên lưng, vòng tay qua cổ cậu. Cậu cõng Liễu Trì bước ra khỏi trường, những học sinh đi qua đều đổ dồn ánh mắt về phía họ, Liễu Trì đưa tay ôm cổ, cọ cọ mặt vào cậu, thấp giọng gọi Anh Văn.

"... Em nhớ anh nhiều lắm anh ơi. Anh ơi, về với em nhé?"

Liễu Trì nói xong, đợi thật lâu không nghe thấy tiếng trả lời, trong lòng chua xót, đang định lên xe thì bên kia thấp giọng đáp lại.

"Ừm......"

Hai người dường như có vô vàn điều muốn nói, em hỏi anh trả lời, trò chuyện một đường, đến khi xe đến nhà Liễu, hắn không nỡ để Văn Ngọc Thư cõng mình nữa, chỉ nhờ cậu dìu đi, khập khiễng đi đến cổng, nhưng hắn có thật sự bị thương hay không thì cả hai đều biết rất rõ.

Tiết trời lạnh và đêm đã khuya, nhưng ánh đèn trong biệt thự nhà họ Liễu vẫn ấm áp, trong nhà tỏa ra mùi thức ăn. Văn Ngọc Thư đỡ Liễu Trì bước đi, từ xa đã thấy Liễu thính Lam không biết vì sao lại đứng ở cửa, phía sau hắn là ánh đèn ấm áp trong biệt thự, đôi mắt đào hoa cong lên khi nhìn thấy Văn Ngọc Thư, mở rộng vòng tay với cậu:

"Mừng em về nhà."

Văn Ngọc Thư nhìn hắn chăm chú, chậm rãi đi tới, được hắn ôm vào lồng ngực. Cậu vùi đầu vào hõm vai hắn, nhắm mắt lại.

"Ừm, tôi đã trở về."

A a a a a solf quá :(((((

Văn Ngọc Thư thế giới này đúng mèo, lại còn đi hoang một tháng mới chịu =))))

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro