🏵️[VỢ NAM HIỀN HUỆ].12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Hạ Thừa Tự đêm đó ngủ rất trằn trọc, mơ mơ màng màng thấy có ai đó đang nói chuyện, khóc la trong giấc mơ của mình, đầu đau như muốn nổ tung.

Hắn cau mày thở phì phò, cứ tưởng do hôm qua uống quá nhiều rượu nên mới đau đầu, vừa mới đứng dậy uống một ngụm nước, ai ngờ vừa động đậy lập tức nằm ngửa ra, mặt méo xệch. :

"Ôi, sao lưng tôi đau thế này?"

Văn Ngọc Thư nghe gã đã tỉnh, lấy trong tủ ra một bộ quần áo mới đặt ở bên cạnh, nhẹ giọng nói:

"Hôm qua ngủ quên không đổi tư thế nên bị đau."

Hạ Thừa Tự đau đầu kinh khủng, không nhịn được đưa tay xoa xoa sau đầu, hai mắt lập tức tối sầm lại, môi run run:

"Sao đầu tôi lại sưng phồng một cục?"

Văn Ngọc Thư đang để quần áo khựng lại một chút, sau đó khẽ "à" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Có phải vô tình va vào đâu đó không?"

Thằng con hiếu thảo của anh làm ra đấy, cảm động không?

Hạ Thừa Tự đau đớn không nói nên lời, nằm trên giường thở hổn hển hồi lâu, sau lại lo lắng Quý Phàm Nhu đang bị bắt nên chậm rãi cố chịu đựng cơn đau khắp người mà đứng dậy, mặc quần áo vào, giọng khàn khàn:

"Quên đi. Lão nhị đã mang Phàm Nhu trở về chưa?"

"Về rồi." Văn Ngọc Thư nói.

"Ồ, được rồi, tôi đi xem một chút."

Hạ Thừa Tự vội vàng mặc áo vét vào, nói chuyện qua loa với vợ nam của mình rồi vội vã rời đi. Văn Ngọc Thư quay đầu nhìn theo bóng lưng của gã, khuôn mặt thanh tú của cậu không buồn bã mà trưng ra vẻ chán ghét.

"Y, còn không rửa mặt, ở dơ quá."

Hệ thống: "..." [Điểm chú ý của ký chủ vẫn kỳ lạ như vậy. ]

Vào bữa sáng, Văn Ngọc Thư nhìn thấy Quý Phàm Nhu bị nhốt cả đêm hôm qua. Sau một đêm ngồi tù, cô gái mỏng manh như hoa không xương này cả đêm không nhắm mắt được, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào tái nhợt đáng thương, Hạ Thừa Tự đau lòng gắp cho cô ta mấy món ăn.

Bà cụ Hạ không biết chuyện gì, nhìn cô ta như thế này cũng thấy xót xa: "Ôi, sao vậy? Nhìn cái mặt trắng bệch này, đêm qua ngủ không ngon sao?"

Quý Phàm Nhu không dám để bà già phong kiến ​​biết mình đi biểu tình với các sinh viên, cô ta cẩn thận liếc nhìn Hạ Tuyết Phong, rồi vô cùng đáng thương nhìn bà lão.

"Vâng ạ ... Cả đêm cháu không ngủ nhiều, nhớ đến lúc bố mẹ còn sống, đưa Phàm Nhu đến đây để chúc thọ bà. Bây giờ cháu chỉ còn lại một mình ..."

Nghe đến đây, bà cụ Hạ cũng nhớ lại chuyện xưa kia, thở dài bảo ông trời không có mắt.

Những nha hoàn và người hầu đứng đợi bên cạnh lén lút nhìn vào bàn ăn, Đại gia gặp thức ăn cho cô Quý, lão thái thái nói chuyện với cô Quý, còn đại nãi nãi ngồi cạnh Đại gia không được chồng liếc mắt lấy một cái, lặng lẽ ăn cơm, không khỏi thở dài đại nãi nãi của họ hiền lành đức độ như thế, tiếc là đàn ông nên không ai thương không ai quan tâm.

Nhưng vừa thở dài xong, họ thấy bàn ăn sôi nổi hẳn lên, Tuần tiểu gia lấy đũa gắp một miếng măng, bỏ vào bát đại nãi nãi: "Hôm nay món măng nấu rất ngon, mẹ kế ăn thử đi."

Văn Ngọc Thư đang ăn cơm lặng lẽ liếc nhìn miếng măng trong bát, không khí sôi động trên bàn bỗng trở nên kỳ quái. Hạ Thừa Tự cau mày, không hài lòng đặt đũa xuống:

"Sao lại gắp thức ăn cho mẹ kế, còn ra thể thống gì."

"Làm con trai, hiếu kính mẹ kế thì có gì sai?", Hạ Tuần giễu cợt: "Con thấy bố quá ân cần với cô Quý, không quan tâm đến mẹ kế, nên con phải thay bố làm thôi mà."

Từ trước đến giờ hắn nói chuyện luôn cà lơ phất phơ, không coi ai ra gì cười hì hì, cũng không biết tên khốn này có cố ý hay không.

Quý Phàm Nhu lúng túng, mặt lúc trắng lúc đỏ. Hạ Thừa Tự thấy hắn chọt thẳng vào tim đen của mình mặt cũng xanh mét, môi run rẩy hồi lâu nhưng không mắng nổi, lại cảm thấy cục u sau đầu càng đau hơn, đau đến mắt gã tối sầm lại, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại an ủi Quý Phàm Nhu:

"Nó luôn tính chó như thế, mặc kệ nó đi." Nói xong, gã quay đầu nhìn về phía Văn Ngọc Thư: "Phàm Nhu rất thích ăn thịt dê, trưa nay bảo phòng bếp làm một nồi thịt dê để cô ấy ăn cho ấm bụng."

Văn Ngọc Thư hơi ngẩn ra, vô thức nhẹ giọng nói: "Đổi món khác được không, Nhị gia không ăn thịt dê, chỉ ngửi mùi cũng sẽ cảm thấy buồn nôn."

Hạ Thừa Tự ngớ người, liếc mắt nhìn bà cụ Hạ cũng không biết gì, sau đó lại nhìn Hạ Tuyết Phong đang cười ruồi, trong lòng có chút xấu hổ, gã thân là anh trai lại không biết nhiều bằng vợ nam của mình, ngay cả bà cụ Hạ cũng lẩm bẩm:

"Sao ta chưa bao giờ nghe nói đến."

Anh cả và lão thái thái bận lo việc quan trọng hơn, dĩ diên sẽ không biết tôi không ăn được gì." Hạ Tuyết Phong thản nhiên khuấy thìa.

Hạ Tuần quá lười để móc mỉa hai mẹ con kia, đôi mắt màu hổ phách của hắn nhìn chằm chằm vào Văn Ngọc Thư, cười hì hì nói như đang tranh quà:

"Mẹ kế nhớ sở thích ăn uống của chú hai thế, thế có nhớ của tôi không?"

Bị nhiều người nhìn như vậy, Văn Ngọc Thư làm sao có thể bỏ qua con riêng của chồng? Ngày hôm qua cậu còn nằm trên giường khóc nghẹn, hận chết bọn họ, bây giờ chỉ có thể bất lực nói: "Nhớ, tiểu gia không ăn rau mùi, không ăn nội tạng động vật, Nhị gia không thể ăn thịt dê, tôi đã nói với các đầu bếp không được thêm những thứ này vào thọ yến của lão thái thái."

Nói xong, một đôi mắt trong veo nhìn Hạ Thừa Tự nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, tôi cũng nhớ rõ của đại gia và lão thái thái."

Mặt của Hạ Thừa Tự đanh lại, gã hắng giọng nói ăn cơm đi đồ ăn nguội rồi, rồi cúi đầu xuống như trốn tránh.

Sau bữa ăn, Quý Phàm Nhu nói cô ta có việc cần tìm Hạ Tuyết Phong. Hạ Tuyết Phong hơi nhướng mày, nhìn Văn Ngọc Thư, nói hắn vừa nhập một mẻ trà ngon, nhờ anh dâu sang đánh giá. Hạ Thừa Tự sợ Nhị gia bắt nạt cục cưng của mình, đang lo không có lý do gì để đi cùng Quý Phàm Nhu, nghe vậy ngay lập tức đồng ý, không cần hỏi Văn Ngọc Thư có muốn hay không, liền đưa cậu đến chính đường, không biết chính mình đã đưa vợ nam của mình vào miệng sói, tự cắm cái sừng lên đầu mình.

Trên vị trí hướng ra cửa trong chính đường, có một đôi ghế bành, một bàn bát tiên, phía sau có một chiếc bàn dài đặt lư hương cổ, những giá hoa cao đặt đối xứng hai bên, có hai hàng ghế bên dưới.

Hạ Tuyết Phong uể oải ngồi ở ghế chính, chậm rãi nhấp một ngụm trà, nghe Quý Phàm Nhu ngập ngừng hỏi hắn có thể dẫn bạn học của mình ra khỏi đồn không.

Sáng sớm hôm nay, Hạ Tuyết Phong đã giữ lời hứa, cho phụ tá đến đồn cảnh sát, chỉ một chốc Quý Phàm Nhu và một vài học sinh được thả, nhưng kẻ bốc đồng đánh bị thương người khác thì không được thả. Hạ Tuyết Phong tàn nhẫn lệnh, để kẻ có tội ở trong ngục tỉnh táo lại, người kia thấy họ đã đi khuất, đứng trong ngục thất kinh la hét đòi cứu.

Một số học sinh bị nhốt chung với Quý Phàm Nhu cả đêm liên tục quay đầu. Những học sinh bị bắt hôm qua có khả năng đã nhờ bố mẹ đưa ra ngoài. Những người duy nhất còn lại là những người không thể tự ra, hoặc sợ bố mẹ giận, ngồi trong tù tôi ăn không ngon ngủ không yên, suốt đêm lo lắng.

Thấy Quý Phàm Nhu có cách, họ đều cầu xin cô cứu người bạn học này, cho rằng cậu ta chỉ một phút bốc đồng, nên Quý Phàm Nhu mới xin Hạ Tuyết Phong sau khi ăn xong.

Cô ta cắn môi: "Chú hai, mong chú hiểu cho học sinh chúng tôi một lòng với đất nước, phải phá bỏ hệ tư tưởng phong kiến, giai cấp bóc lột không màng đến nỗi khổ của nhân dân, chỉ có dân chủ tự do mới đưa được đất nước đi xa hơn, Tiểu Thành đánh người khác bị thương cũng chỉ do bốc đồng, ý định ban đầu của cậu ấy vẫn là là tốt, thường dẫn đầu các cuộc biểu tình."

Văn Ngọc Thư không nói lời nào, chỉ ngồi ở một bên yên lặng nhâm nhi trà, thầm nghĩ người này thật đúng là kỳ quái, khi ở cùng tên cặn bã hại nguyên chủ vì tiền, cũng không nói đến tự do dân tộc, hưởng sự đùm bọc của dòng họ nhà Hạ cũng không nói đến giai cấp bóc lột, xem ra chỉ cần có gì đó uy hiếp đến cuộc sốc của cô ta, niềm tin vững chắc trong miệng cô ta chỉ là một nắm cát, thổi một phát là bay.

"Đánh người bị thương thì phải bị phạt, với cả ..."

Hạ Tuyết Phong mặc quân phục màu nâu nhạt, ngồi trên ghế bành đặt tách trà sang một bên, cười nửa miệng, "Các cô la hét kêu gọi tự do và dân chủ, tại sao lại cầu xin một tên quân phiệt ô uế này?"

Quý Phàm Nhu sững người một lúc rồi đỏ mặt, cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, dùng ngón tay trắng nõn véo chặt vải váy, không biết là buồn bực vì sinh viên đang bị nhốt kia hay vì bị vuột mất một cơ hội tốt.

Cô ta không từ bỏ, nhưng Hạ Thừa Tự vẫn còn não, gã nhanh chóng nắm lấy cô ta, nói với Hạ Tuyết Phong rằng gã và Quý Phàm Nhu muốn có vài lời cần nói với nhau, sau đó kéo đối phương đến bên phòng phụ sát vách. Hai người họ kéo nhau đi, sảnh chính chỉ còn lại Hạ Tuyết Phong và Văn Ngọc Thư, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Văn Ngọc Thư do dự một hồi muốn rời đi, nhưng không ngờ Hạ Tuyết Phong lại quá lớn gan, đứng dậy đi tới trước mặt cậu vài bước, không nói lời nào, đột ngột cúi người bế cậu lên, ngồi lên ghế bành gỗ gụ phía sau, Văn Ngọc Thư chỉ kịp nói "A....", đã ngồi lọt thỏm vào người, hoảng sợ nhìn hắn.

Chồng cậu và những người phụ nữ khác đang nói chuyện trong phòng phụ bên cạnh, em chồng lại ôm cậu lên đùi, một tay xoa xoa phần eo đang làm việc quá sức đang nhức mỏi của cậu đôi mắt đen đặc mỉm cười.

"Anh dâu hận tôi chết cơ mà? Còn quan tâm tôi thích ăn gì làm gì?"

Mặt Văn Ngọc Thư lập tức chuyển sang màu đỏ, ngượng ngùng nghĩ thầm biết thế để hắn ngửi mùi thịt dê. Cậu cố gắng giãy dụa, sợ chồng quay ra bắt gặp cảnh em chồng ôm mình vào lòng sờ eo, nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng vô ích:

"Anh ... anh buông tôi ra."

Hạ Tuyết Phong giam cầm người đàn ông đang giãy dụa, cười nhẹ: "Đừng nhúc nhích... Để Nhị gia xem anh dâu hận chết tôi như thế nào."

Một bàn tay luồn vào trong khe hở của trường sam, bao lấy một nửa của cặp mông như tuyết lạnh mát hững hờ xoa bóp. Văn Ngọc Thư nháy mắt run lên, cổ và mặt phủ một màu đỏ lan tràn như sắp sửa bốc khói.

Cậu giống như một con thỏ bị chọc giận, dúm lông tròn trên đuôi xù ra, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, tức giận cúi đầu xuống, xé toạc cổ áo Hạ Tuyết Phong cắn lên cổ hắn một cái.

Hạ Tuyết Phong rên rỉ một tiếng, ôm lấy anh dâu mềm mại thơm tho, hít nhẹ một hơi, khàn giọng nói đùa.

"Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, anh dâu thật độc ác."

Nói là thế, nhưng Văn Ngọc Thư rõ ràng dưới mông có cái gì nóng bỏng, cứng ngắc đứng lên. Cậu tỉnh táo lại, cảm thấy lớn đầu thế này rồi còn đi cắn người, cảm thấy hơi xấu hổ, liếm môi chuẩn bị nói gì đó, nhưng giờ mặt cậu đang đỏ bừng, giọng Ngô Nông mềm mại khẽ mắng:

"Biến thái."

Nhị gia hai mắt tối đen như mực nhìn cậu chằm chằm, trầm thấp cười một tiếng, thứ đó rất thèm bị mắng, nghe thế còn hừng hực khí thế hơn.

Hắn định nghe Quý Phàm Nhu nói xong thì đến quân đội, bộ quân phục rất oai phong lẫm liệt, cũng không cởi găng tay da, cổ áo bị xé toạc, lộ ra vết răng dính máu, tay kia vẫn đang vuốt ve gò má của Văn Ngọc Thư, cúi đầu hôn lên đôi môi nhuốm máu. "Đầu lưỡi vẫn còn vết máu của tôi này..." Người đàn ông ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của anh dâu, cắn một cái, lẩm bẩm nỉ non.

Trong phòng phụ, Đại gia nhà Hạ đang nói chuyện với những người phụ nữ khác, vợ nam của gã thì đang ngồi trên chân em trai mặc quân phục, em trai chọc cây hàng to cứng của mình vào mông vợ nam, bàn tay đeo găng da véo lên gò má trắng như tuyết của vợ nam, mùi da thuộc bị hơi thở gấp gáp hút vào, môi răng của họ hòa quyện, đôi môi thỉnh thoảng tách ra một chút, để lộ hai chiếc lưỡi đỏ ướt át quấn lấy nhau,

Người đàn ông mặc quân phục độc đoán mạnh bạo, sờ soạng người anh dâu nam đang mặc trường sam kiểu cũ, môi và lưỡi hòa quyện vào nhau phát ra âm thanh lóp nhóp, nước bọt không thể nuốt trôi chảy khỏi môi của Văn Ngọc Thư xuống cằm, hai tay cậu nắm thật chặt quân trang trên ngực Hạ Tuyết Phong, nóng hổi.

Bị cây gậy thô to xóc nảy, thân thể càng ngày càng run rẩy, cuối cùng chấn động dữ dội, cứ thế mà bắn.

Đôi mắt đen láy mờ sương, nước mắt không kìm được chảy ra từ khóe mắt, gò má ướt đẫm, Hạ Tuyết Phong một tay véo má cậu, rút ​​đầu lưỡi ướt át ra khỏi môi cậu,dùng ngón tay cái lau đi vết nước trên mặt Văn Ngọc Thư, cười nói:

"Anh dâu lại ướt sũng quần ... Bị biến thái hôn một chút là đã không chịu được rồi à? Xem ra tôi và anh dâu đúng là một cặp trời sinh."

...

Hạ Thừa Tự nói chuyện rất lâu trong phòng phụ với Quý Phàm Nhu, cuối cùng cũng thuyết phục được cô ta, nhưng vừa đi ra ngoài thì phát hiện người ở sảnh chính đã biến mất từ ​​lâu, chỉ có hai ly trà lạnh và một mùi thơm thoang thoảng.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro