🏵️[VỢ NAM HIỀN HUỆ].16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Sáng hôm sau, thiện sảnh.

Thức ăn trên bàn tròn tỏa ra hơi nóng, tiếng bát đũa va vào nhau, sắc mặt của Hạ Thừa Tự không tốt lắm, ăn được vài miếng bánh mì nướng đã để xuống.

Bà cụ Hạ nhìn nước da xanh xao con trai cả, xót xa dặn dò người hầu dọn món súp cho gã: "Sao vậy? Nhìn mệt mỏi thế này?"

Nha hoàn bưng bát súp đến, vừa định đặt xuống, gã đã vẫy tay, nói với bà Hạ:

"Không sao, có lẽ giường cứng quá. Mấy ngày nay con ngủ đau lưng, lúc nào cũng gặp ác mộng, thấy có ai nói lảm nhảm, còn nghe tiếng khóc."

Bên cạnh Hạ Tuyết Phong đang uống cháo không nhúc nhích, Hạ Tuần cũng không nâng mí mắt, giống như không phải hai người họ đạp Hạ Thừa Tự xuống, chiếm giường cùng vợ nam của gã.

Bà cụ Hạ thở dài, lo lắng: "Sao còn nghe tiếng khóc? Hay là bị tiểu quỷ phá rối?"

Văn Ngọc Thư ở bên cạnh không nhịn được ho khan một tiếng, cúi đầu, vội vàng lấy khăn tay lau miệng.

Bà Hạ luôn không vừa lòng với cậu, cậu vừa phá ra tiếng, bà ta đã quay lại chì chiết:

"Anh cũng vậy. Giường đã cứng, lại còn không biết trải thêm mấy cái chăn mềm. Anh đã không có con được. Giờ anh còn không chăm sóc được người ta. Hỏi anh còn được tích sự gì không."

Bà ta đã quen với việc phàn nàn, lấy Văn Ngọc Thư để trút giận, không ngờ Văn Ngọc Thư lần này lại trầm mặc, thở dài nói:

"Lão thái thái vừa mới sinh nhật ngày hôm qua, đáng lẽ không nên nhắc tới bây giờ, nhưng..."

Cậu dừng lại nhìn Hạ Thừa Tự, đây là người đàn ông mà khi còn nhỏ cậu ngu dại đi yêu, tiếc cho thị lực khi còn thiếu thời của cậu hơi bị kém: "Đại gia, chúng ta thông báo ly hôn trên báo đi."

Cậu vẫn nói giọng Giang Nam như trước, nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng những lời này làm chấn động cả thiện sảnh lặng ngắt.

Bà Hạ là người đầu tiên có phản ứng, nếp nhăn khóe mắt hiện lên ý cười, vui mừng khôn xiết: "Thật sao? Cuối cùng cũng ngộ ra à, muốn..."

"Mẹ!"

Hạ Thừa Tự mặt tái mét ngắt lời mẹ mình, gã vừa mới hồi phục sau cú sốc, nhìn vợ thật kỹ lần đầu tiên kể từ khi kết hôn.

Tủ quần áo của người kia quanh năm toàn những chiếc áo trường sam cổ lỗ sĩ, cúc áo phải cài chặt, ngoại trừ cách ăn mặc kín đáo lỗi mốt và vẻ ngoài gần như không có khuyết điểm, thì chẳng khác gì những người phụ nữ tam tòng tứ đức chỉ biết cắm mặt trong bếp. Hơn nữa, cậu vẫn là một người đàn ông, thế mà chỉ biết loanh quanh trong nhà chứ ít ra ngoài nhiều, để không làm mất lòng người của mình.

Gã trầm giọng nói: "Văn Ngọc Thư, cậu định làm gì vậy? Ly hôn với tôi rồi đi đâu? Trở về Giang Nam à? Giang Nam đã không còn nhà họ Văn từ lâu, cậu trở về làm gì?"

Văn Ngọc Thư có thể ly hôn với gã, nhưng nhất định không phải bây giờ!

Văn Ngọc Thư rất tức giận, trên mặt hoàn toàn lạnh nhạt, nói nhỏ: "Tôi đi đâu không cần đại gia quan tâm."

Quý Phàm Nhu bên cạnh lão thái thái cũng ngẩn ra, cắn môi liếc nhìn Văn Ngọc Thư có chút áy náy, nhưng cô ta thực sự sợ thời thế rối ren này, vội vàng thuyết phục:

"Lời của anh Văn làm lòng người rét lạnh. Bác cả cũng lo lắng cho anh thôi mà. Hơn nữa, thời thế bây giờ hỗn loạn, chỉ có một mình anh đâu được an toàn như ở nhà Hạ?"

"Con cả, người ta đã quyết định, con còn muốn giữ lại cái gì nữa? Nhà chúng ta cũng không cần có nó, hôm nay chúng ta sẽ đăng lên báo." Bà cụ Hạ móc mỉa hừ một tiếng, theo bà ta, việc Văn Ngọc Thư xin ly hôn là chuyện rất tốt, con trai trưởng quý giá của bà ta không cần kiện cáo, còn có thể cưới con gái nhà khác sinh con đẻ cái, đỡ phải cho đứa cháu trai lớn của bà phải chui từ bụng vợ lẻ ra, vẹn toàn đôi bên.

"Lão phu nhân." Quý Phàm Nhu vội vàng giật mạnh ống tay áo. Văn Ngọc Thư ngoài mặt không nhìn ra được gì, nhẹ giọng nói: "Được rồi, của hồi môn của tôi và các nghệ nhân từ Giang Nam đều sẽ đi theo tôi, đại gia cũng sẽ trả lại số tiền đã nợ mấy năm trước, chúng ta... trả lại sòng phẳng cho nhau."

"Anh nói cái gì!" Bà Hạ gào lên: "Anh đi thì đi, còn muốn đem các nghệ nhân đi theo? Không biết nhà Hạ đã trả lương cho bọn họ bao nhiêu tiền à!"

Hạ Tuần không nghe nổi nữa, bất mãn nói: "Những nghệ nhân đó là do mẹ kế mang từ Giang Nam về. Họ đã làm việc trong nhà họ Văn gần như cả đời, và họ ở lại nhà họ Hạ chỉ vì nể mặt mẹ kế, chưa kể đến tiền công của họ là để đổi những khúc vải họ thêu đấy sao?"

"Đừng chen mồm vào thằng súc sinh!" Lúc này, bà Hạ mới cảm thấy khủng hoảng, hét lên như thể ai đó giẫm lên đuôi bà ta. Bà ta đã chán ngấy những khoảng thời gian khó khăn khi gia đình Hạ lâm vào khủng hoảng rồi!

Hạ Thừa Tự âm trầm: "Cậu có chắc chắn muốn làm thế không? Bây giờ thời đại của vải nội địa đã qua từ lâu, vải nước ngoài rẻ hơn đẹp hơn, một máy dệt năng suất cao hơn thủ công rất nhiều, còn thêu ra được những hình sắc nét, các nghệ nhân đấy ở nhà Hạ còn có công ăn việc làm, nếu ra đi thì cũng khó nói."

Văn Ngọc Thư nghe thấy lời đe dọa của gã, nhưng không để tâm, đến thời hiện đại, máy móc vẫn không thể soán ngôi thêu hai mặt thủ công.

"Vâng, nếu họ bằng lòng ở lại, tôi sẽ không ép buộc."

Thấy cậu thẳng thắn như vậy, Hạ Thừa Tự hơi thẹn quá hóa giận, người này luôn thích gã nhất mà? Ban đầu, để ngăn cản những nghệ nhân thêu đó rời đi sau cái chết của Văn Ngọc Thư,gã đã cố tình tìm người để dụ người nhà của họ hút thuốc phiện hoặc đánh bạc, nhưng không biết là do họ quá quyết tâm hay là gì khác, chỉ một lần cũng không thành công. Bây giờ Văn Ngọc Thư phải lấy đi của hồi môn đã hòa vào tài sản nhà Hạ, chuyện này làm sao có thể được? Nếu phải cắt ra nhà Hạ sẽ tổn thất rất lớn.

Gã hít sâu một hơi, lại muốn chơi bài tình cảm: "Ngọc Thư, tôi đối xử không tệ với cậu, tại sao cậu lại tàn nhẫn muốn ly dị tôi?"

Quý Phàm Nhu sợ hãi nắm chặt váy: "Đúng vậy, anh Văn hãy suy nghĩ kỹ lại..."

Hạ Tuyết Phong và Hạ Tuần chờ đợi lâu rồi cũng hết vui, sợ Văn Ngọc Thư mềm lòng, trận ly hôn này sẽ không thể thực hiện được, hai chú cháu lại lần nữa thống nhất mặt trận, cùng nhau vung cuốc cạy cái góc tường này ra trước cái đã rồi tính tiếp.

Hạ Tuyết Phong bật cười: "Kỳ thật, hôm qua không phải anh cả nắm tay cô Quý nói nhất định phải cưới cô ấy sao, sao giờ lại thuyết phục anh dâu không ly hôn?"

Hạ Tuần nhìn Hạ Thừa Tự và Quý Phàm Nhu mặt tái xanh như tờ giấy, cười hì hì ngả ngớn nói:

"Bố à, không ngờ luôn nha. Chẳng lẽ quang minh chính đại không thích bằng vụng trộm ngoại tình à?"

"Nhị gia, tiểu tử, tôn trọng chút đi! Chuyện gia đình chúng ta có chuyện gì sao?" Hạ Thừa Tự tức giận gầm lên, gã không thể chịu được cảnh người khác nói Quý Phàm Nhu không tốt.

Văn Ngọc Thư lẳng lặng ngồi ở nơi đó, một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng gọi người chồng đang tức giận vì người phụ nữ khác: "Đại gia, có gặp gỡ thì cũng có lúc chia tay."

Hạ Thừa Tự mặt đỏ bừng vì tức giận, ngồi trên ghế thở phì phò, hối hận tại sao hôm qua mình không bỏ thuốc cho Văn Ngọc Thư lúc cậu đang uống rượu, gã không cân đo đong đếm kỹ, mới để cậu sống sót nhảy nhót tưng bừng đến hôm nay!

Hạ Tuyết Phong đứng dậy, đội chiếc mũ quân đội lên, lả lơi nói: "Được rồi, sinh nhật của lão thái thái đã qua, đã đến lúc tôi trở về đốc quân phủ."

Đôi mắt đen của hắn nhìn về phía Văn Ngọc Thư: "Tôi với anh dâu quan hệ rất tốt, anh dâu tôi cũng có thể cùng tôi đến đốc quân phủ sống một thời gian."

Văn Ngọc Thư do dự một chút, cậu đã hoàn toàn nguội lạnh với Hạ Thừa Tự, không muốn ở lại nhà họ Hạ một phút nào, Hạ Tuyết Phong cũng hứa sẽ giúp cậu giải quyết chuyện ly hôn, vì vậy cậu nói:

"Vâng, phiền anh rồi."

"Chú hai không phiền cho cháu ở ké mấy ngày nhé." Hạ Tuần chống cằm nhìn hắn.

Hạ Tuyết Phong cười khẩy: "Chú phiền thì cháu không đến à?"

Hai chú cháu hoàn toàn không để ý đến người anh / người bố rác rưởi của mình, khói thuốc súng nồng nặc.

Hạ Thừa Tự muốn phát điên với em trai và con trai của mình, tức nghẹn không thể mắng nổi một lời nào. Gã cũng không nghĩ xâu xa, chỉ nghĩ hai người này thích đối đầu với mình, xem trò vui chọc phá cho hôi chứ không có gì to tát. "Trời đất ơi! Bọn khốn nạn, các người hợp sức bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta!"

Trò hề này kết thúc trong tiếng mắng mỏ của bà cụ Hạ, bà ta mắng ôm cả ngực nhưng vẫn không ngăn được Hạ Tuyết Phong và Hạ Tuần rời đi cùng Văn Ngọc Thư. Quý Phàm Nhu ngồi trên ghế với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn tâm trí lo cho bà già nữa, ngón tay trắng nõn gầy guộc vò nhăn góc váy thời trang, trong lòng hoảng hốt suy nghĩ.

Xong rồi, xong cả rồi.

...

Một vài chiếc xe mang biển số quân đội đậu trước nhà Hạ, bên cạnh có mấy tên lính đứng nghiêm, rất oai phong, dân chúng len lén hóng hớt, một đoàn người bước ra, Hạ Tuyết Phong phía sau mở cửa cho Văn Ngọc Thư. Cậu nhìn hắn một cái, ngồi vào, Hạ Tuần liền theo cậu vào trong xe, ngước mắt lên nhìn Hạ Tuyết Phong, đôi mắt màu hổ phách cong lên:

"Cảm ơn chú hai."

Hạ Tuyết Phong giật giật khóe miệng, đóng sầm cửa xe, đi qua mở cửa xe phía bên kia.

Văn Ngọc Thư rời đi, nha hoàn bên cạnh cũng tự nhiên đi theo cậu. Khuôn mặt non nớt của cô gái nhỏ đỏ bừng, cầm chiếc tỳ bà của thiếu gia được bọc bằng lụa và sa tanh, vui vẻ bước lên một chiếc xe khác, vui như trẩy hội.

Quá tốt rồi, cải thảo nhà cô ... à nhầm, thiếu gia rốt cục đã rời khỏi lão già heo kia!

Sau khi vài chiếc ô tô màu đen lái đi, mọi người ồ lên bàn tán xôn xao.

Đốc quân phủ của Hạ Tuyết Phong cách xa nhà Hạ, có diện tích rất lớn, được bao bọc bởi bức tường cao 3m, khung cảnh bên trong còn đẹp hơn của nhà Hạ, nghe nói đây là phủ của quan lại nào đây, triều đình bị lật đổ, người cũng chết, được tổng thống tặng cho Hạ Tuyết Phong.

Văn Ngọc Thư chưa kịp thưởng thức phong cảnh đã bị nắm tay kéo vào cửa, những người từ các tòa soạn báo lớn đã đợi từ lâu, thấy họ nắm tay nhau cũng không có biểu hiện gì, nhưng bí mật nhìn Hạ Tuần một chút. Dù sao thì thì hầu hết những ngành có thể đẻ ra tiền hắn đều tham gia, hắn cũng là chủ đầu tư của những tờ báo này.

Hôm qua họ nhận được thông báo để lại tiêu đề trang hôm nay cho sếp đăng tin mẹ kế ly hôn. Không ngờ hôm nay Đốc quân Hạ tìm họ để gửi bài thông báo ly hôn cho anh dâu một lần nữa.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao hai chú cháu nhà Hạ này lại muốn xé bỏ hôn nhân của gia đình mình.

"Tiểu gia, Đốc quân, những thứ ngài phân phó đã được xử lý xong. Hai ngài xem thử phiên bản này có ổn không?"

Một người đàn ông trung niên phúc hậu mặc áo khoác và ghi lê tươi cười lấy bản thảo ra.

Văn Ngọc Thư ngẩng ra, cậu vẫn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra và những người này là ai, nhìn xuống đọc thử.

[ Văn Ngọc Thư Nhà Văn ở Giang Nam và Đại gia nhà Hạ, Hạ Thừa Tự, từ nay về sau sẽ chính thức đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng, đăng báo làm cơ sở, sau này sẽ không xen vào chuyện của nhau nữa.]

Hạ Tuyết Phong và Hạ Tuần rất hài lòng.

Văn Ngọc Thư có chút bất lực: "Tôi mới rời khỏi nhà họ Hạ, anh đừng vội như vậy."

"Đêm dài lắm mộng, đi sớm cho yên tâm." Hạ Tuyết Phong trả lại bản thảo cho bên kia: "Cứ theo thế mà in lên trang nhất."

Người đàn ông phúc hậu vội vàng nhận lấy nói: "Vâng, ngài yên tâm, tiểu gia đã phân phó."

Hạ Tuần đang trong tâm trạng vui vẻ, hào sảng nói, "Số báo này không lấy tiền, trừ vào khoản riêng của tôi."

Hắn biết người bố rác rưởi của mình sẽ không bỏ qua, đã nghĩ ra biện pháp đối phó: "Giành đăng tin trước, xem bên kia nói gì, nếu dám đặt điều vu khống thì tìm ít người nổi tiếng chế giễu ông ta ngày nào cũng đi vũ trường với các cô gái khác, bỏ mặc người vợ cưới hỏi đàng hoàng."

"À mà, lão già kia còn ăn bám, tiền nợ mẹ kế còn chưa trả xong. Có mấy tác giả thường xuyên chậm nộp bản thảo đúng không? Nói cho bọn họ biết ai mỉa mai tôi thấy hay, làm ông già kia ói ra tiền, Tiểu gia sẽ không cho người trói họ treo ngược trên cổng ép họ giao bản thảo."

Người đàn ông mập mạp cười tươi như phật Di Lặc, trong lòng lại toát ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "Tuần tiểu gia, đây là bố ruột của cậu đấy." thế nhưng ông ấy cũng không dám hỏi câu này, chỉ khéo léo trả lời:" Tiểu nhân biết rồi ạ."

Rất nhiều người nhao nhao đến rồi đi, trong phòng giờ chỉ còn hai chú cháu nhà Hạ và cái góc tường họ vừa lao tâm khổ tứ cạy được.

Sau một buổi sáng náo loạn, Văn Ngọc Thư có chút mệt mỏi, không thể ngồi yên, nhẹ giọng hỏi:

"Nha hoàn của tôi đâu? Có mang theo Bé Ngoan không?"

"Mang theo, không quên nó được."

Hạ Tuần thản nhiên ngồi bên cạnh, cầm lấy tay cậu, sờ soạng xoa bóp: "Thứ xấu xí đó đang chơi ở sân sau, nha hoàn hình như đã đi dọn phòng cho mẹ kế nghỉ ngơi rồi."

Hạ Tuyết Phong rót cho cậu một tách trà, nhẹ nói: "Không cần dọn, sau này anh dâu sẽ ngủ với tôi."

Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Văn Ngọc Thư, nhíu mày: "Đói bụng không? Bữa sáng em còn chưa ăn mấy miếng. Tôi đã nhờ người nấu vài món ăn rồi."

Văn Ngọc Thư lắc đầu: "Không có, tôi ăn không ngon."

"Sao tôi thấy mẹ kế gầy đi nhỉ? Mấy ngày nay ăn ít hơn hẳn, lúc nào cũng nói ăn không vô." Hạ Tuần cau mày, dùng một tay siết chặt cổ tay nhỏ của cậu để đo lường kích thước.

Văn Ngọc Thư để cho hắn chơi đùa hai tay, thở dài: "Tôi ngủ không ngon, buổi sáng không có bao nhiêu tinh thần."

"..."

Hai chú cháu nghe xong cũng thấy hơi chột dạ, nghĩ mấy hôm nay đúng là không biết không kiềm chế, hai người quyết định cấm dục một thời gian.

Hạ Tuyết Phong nói: "Việc còn lại cứ giao cho tôi. Nếu em không muốn ăn thì cứ ngủ một giấc đi, đừng lo lắng chuyện khác, cứ nghỉ ngơi thật tốt là được."

Văn Ngọc Thư nghe xong cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới khẽ "ừm" một tiếng, không từ chối, được người đưa vào phòng nghỉ ngơi.

Hai chú cháu không đi theo vào, nhìn cậu nằm xuống xong thì bước đi, người giải quyết chuyện tiếp theo, người còn lại định cử người Giang Nam đến từng quán ăn thử xem món nào có hương vị của Giang Nam nhất, chờ cậu thức dậy có thể ăn nhiều thêm một chút.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro