🏵️[VỢ NAM HIỀN HUỆ].17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Nhà họ Hạ mấy ngày này xào xáo cả lên.

Bà lão này hôm qua vừa mới tròn tuổi đại thọ, mở tiệc rình rang phô trương rất lớn, người đến chúc thọ đông đến mức suýt sập cả cổng, bên ngoài xe nối đuôi nhau mãi không dứt, mọi người đứng từ xa ngắm nhìn trầm trồ, thật là hoành tráng!

Nhưng không ai ngờ rằng vừa kết thúc bữa tiệc sinh nhật ai cũng ghen tị thì nhà Hạ lại bắt đầu náo loạn, nghe tin vợ nam Đại gia nhà Hạ cưới về đang chuẩn bị ly hôn và lấy lại hết của hồi môn. Tài sản này không xé không sao nhưng một khi bạn xé nó ra, danh sách của hồi môn tuôn chảy khiến mọi người ai cũng ngạc nhiên.

Ngay cả những người từng xì xầm cười nhạo việc Hạ Thừa Tự kết hôn với một người đàn ông trước đó cũng phải thừa nhận rằng người miền nam kia giàu có hơn gia đình chồng phía bắc của cậu.

Người Giang Nam đó là đúng là một cục vàng sống.

Một nhà thành hai nhà, các nghệ nhân thêu thùa được vợ nam từ Giang Nam mang theo cũng xốc tay nải rời đi cùng thiếu gia ngay trong ngày, danh sách đặt hàng quần áo thêu hai mặt ở cửa hàng của nhà Hạ đã phải hủy hết.

Những người có tiền để đặt thêu thùa hai mặt cũng không dễ trêu vào, thấy chờ mãi lại bị hủy đơn, không thể lấy được đồ, tức giận đi đến tìm gặp đại gia nhà Hạ đòi lời giải thích.

Đại gia nhà Hạ xin lỗi, xin lỗi xong cũng không biết nói gì, trong đám người đó cũng có người còn tìm đến gây sự với vợ nam, không ngờ lại có Nhị gia nhà Hạ và Tuần tiểu gia sẽ không giúp anh trai và bố ruột, lại đi giúp một người ngoài, tức quá họ lại đi gây rối với Đại gia nhà Hạ.

Ngày hôm sau, Đại gia nhà Hạ đăng báo, khóc lóc kể lể nói rằng mình thân là đàn ông, không sợ thị phi và bàn tán của thế gian để kết hôn với người mình yêu, thậm không hề đối xử tệ bạc với mình trong suốt những năm chung sống chứ đừng nói là lấy thê thiếp, còn chịu cảnh người ngoài sau lưng bàn tán, cuối cùng lại rơi vào tình thế như vậy, ngay cả người mẹ lớn tuổi vừa qua sinh thần cũng tức giận đến mức đổ bệnh, rồi hành thật xin lỗi những khách hàng đó, xin khách hàng cho gã một khoảng thời gian.

Gã từng du học, thường gửi báo châm biếm xã hội cũ, rất nổi tiếng trong giới sinh viên, tự miêu tả mình là kẻ si tình sẵn sàng trả giá cho tình yêu đích thực. Các sinh viên học sinh sống trong tháp ngà xúc động tràn trề, đồng loạt tấn công vợ nam, còn có người điếc không sợ súng chạy đến Đốc quân phủ mắng to cậu vô tình vô nghĩa lòng dạ rắn rết.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ ổn thỏa như thế này, nhưng không ngờ tình thế lật lại quá nhanh chóng, đầu tiên, Đốc quân phủ cử người tới cửa gọi đại gia nhà Hạ ra trả lại tiền, nói rằng việc làm ăn của nhà Hạ rối ren khi lão gia chết, cuối cùng phải đến Giang Nam vay tiền vợ nam và mượn các nghệ nhân thêu thùa mới có thể sống sót.

Giờ đã ly hôn, phải tính toán rõ ràng. Người được cử đi đó là người gọi các món ăn trong bữa tiệc, giọng rất lớn! Oang oang vài lần chòm xóm xung quanh ai cũng nghe được hết. Đại gia nhà Hạ tức giận yêu cầu đưa ra bằng chứng, người hầu nhìn gã khinh thường, nói gã ăn chặn không muốn trả lại tiền, dẫn đến một đám người bu lại chỉ trỏ xôn xao mới vừa lòng bỏ đi.

Ngay sau đó, một nhóm người nổi tiếng và tác giả thi nhau đăng báo, chế giễu đại gia nhà Hạ ăn bám, lúc trước bà cụ Hạ đi loan tin ai có thể vực dậy nhà hạ thì gia tài sẽ thuộc về người đó. Ai chẳng biết tin này? Nhị gia đánh trận chiến trường và Tiểu gia không hề quan tâm, chưa nói đến việc đại gia mới trở về Trung Quốc, tiền bạc ở đâu ra? Thế mà vào Nam một chuyến lại yêu một người đàn ông, rồi cưới người đàn ông đó vào cửa.

Còn về việc khoác lên mình vai diễn si tình thì lại càng như một trò hề. Họ đưa tin trên báo có người đã gặp

Đại gia nhà Hạ đi cùng một cô gái đến vũ trường, ôm nhau nhảy múa, thân mật vuốt ve, còn đưa cô ta đi mua đồ trang sức, đến nhà hàng Tây ăn tối dưới ánh nến. Một số con nhà giàu cũng hùa theo gợi ý của Hạ Tuần, cười toe toét nói rằng họ chưa bao giờ nhìn thấy vợ của Đại gia nhà Hạ, nhưng thường xuyên thấy gã đưa những người phụ nữ khác đi chơi, gây ra rất nhiều hoang mang.

Hình tượng si tình của Hạ Thừa Tự sụp đổ, nữ chính cũng bị liên lụy, cánh cửa nhà Hạ đóng chặt, Quý Phàm Nhu thậm chí không còn mặt mũi đến trường.

Gã thẹn quá hóa giận, liên tục gửi bài lên báo, nhưng một mình miệng của gã sao có thể đấu với nhiều tác giả nổi tiếng như vậy? Gã bị phản pháo tức đến huyết áp tăng vọt, nghe nói vào bệnh viện Tây mấy lần. Bà cụ Hạ cũng bắt đầu làm quỷ, mắng Hạ Tuyết Phong và Hạ Tuần bất hiếu, không giúp người nhà lại đi giúp người dưng nước lã, nhưng ngoại trừ làm một vài người đạo đức giả mắng chú cháu vài ba câu thì cũng không gây ra được ảnh hưởng đáng kể nào.

Vài ngày sau, nhà Hạ đóng cửa một số cửa hàng, việc kinh doanh tổn hại nghiêm trọng. Vừa ly hôn nhà hạ đã phải đóng cửa cửa hàng, đủ để ai ai cũng biết cái nhà của họ có được ngày hôm nay là nhờ ơn người vợ nam kia, nhưng nhà họ ham tiền mà không muốn dỗ dành cục vàng, cuối cùng tự làm tự chịu mà thôi.

Một trò hề làm mất uy tín của Hạ Thừa Tự và Quý Phàm Nhu không dám ra ngoài tạm thời kết thúc.

Báo chí hồi đó như mxh vậy trời, tin chính quy đâu hăm thấy toàn mấy tin kiểu Trang nemo đánh nhau với Chần Mu, Trần thanh tâm thách thức đức bo abcdef =))))

.....

Hai chú cháu nhà Hạ hiện tại cũng không có thời gian quấy rầy bọn họ, mấy ngày nay là mùa thu, Văn Ngọc Thư càng ngày càng uể oải, ăn như mèo con, nửa đêm trằn trọc không ngủ, người cũng gầy đi trông thấy.

Phòng chính của Đốc quân phủ.

Nha hoàn xách chiếc hộp thuốc bắc lớn đi ra, Hạ Tuần kéo ghế ngồi bên giường, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Văn Ngọc Thư đang nghỉ ngơi trên giường, đưa tay sờ bụng. "Hay là mẹ kế mang thai đàn chó con cho tôi thật thế?" Hắn pha trò.

Khuôn mặt của Văn Ngọc Thư đỏ lên "... Tôi là đàn ông, không thể mang thai."

Hạ Tuần cười cong mắt, xoa bụng cậu: "Đùa với mẹ kế thôi."

Cánh cửa sau tấm bình phong phát ra tiếng vang khe khẽ, tiếng giày quân đội bước xuống sàn đến gần. Không bao lâu sau một người đàn ông mặc quân phục màu nâu nhạt bước qua tấm bình phong đi đến bên giường.

Hắn vừa mới từ bên ngoài vội vàng trở về, thân còn vương khí lạnh bên ngoài, một bàn tay đeo găng da đặt ở trên giường, cúi người hôn Văn Ngọc Thư, hỏi cậu:

"Vậy? Em thấy sao rồi?"

Văn Ngọc Thư dựa lưng vào đầu giường lớn chạm trổ, khó chịu mím môi.

Hạ Tuần nhếch môi: "Không thấy à, đang do dự không biết trả lời thế nào, sợ nói sai sẽ bị người của chú lôi ra bắn chết."

Hạ Tuyết Phong thở dài một hơi, nhìn Văn Ngọc Thư: "Hôm nay có phiên chợ, anh dâu đã lâu không ra ngoài, hay ra ngoài đi dạo một chút đi?"

Văn Ngọc Thư suy nghĩ một chút, chứ đến khi thuốc phát tác cậu cũng không thể đi ra ngoài.

...

Chợ phiên rất sôi động, hàng rong ồn ào. Hạ Tuyết Phong đã thay bộ quần áo bình thường của mình, bớt ngột ngạt và uy nghi của Đốc quân, trở nên bình dị gần gũi hơn. Họ muốn đi dạo xung quanh nên không lái xe, vừa nhìn những món hàng bắt mắt được bày bán ven đường vừa trò chuyện.

"Tiệm thêu đã sắp xếp xong. Chủ tiệm Lưu lúc trước chụp ảnh cho mẹ kế, sau khi mẹ kế rời đi, cô ấy cũng rời khỏi nhà họ Hạ cùng với mấy người bạn nối khố của mình, đến nhờ cậy anh, cũng vừa lúc để cô ấy quản lý cửa tiệm mới của mẹ kế." Hạ Tuần kéo tay cậu tránh khỏi một đám trẻ nghịch ngợm, nói.

Văn Ngọc Thư từ khi đến phương Bắc cũng không được ra ngoài nhiều, cho dù có đi ra ngoài, cậu vẫn luôn bận rộn, không có thời gian để thưởng thức những phong tục của phương bắc. Nhưng khi đến Đốc quân phủ, gánh nặng của cậu không còn, cả người bỗng nhẹ nhõm, cậu không còn phải lo lắng nhiều nữa, tâm trạng tốt hơn nhiều. Nghe nói chủ tiệm Lưu tới tìm mình, cậu hơi kinh ngạc "Hả?" mọt tiếng. Cô gái kia là một người mê tiền, chỉ biết có mỗi tiền, nhưng theo ý kiến ​​của Văn Ngọc Thư, cô ấy rất thẳng thắn, cộng với khả năng và quyết đoán, biết cách quản lý cấp dưới của mình, rất đáng khâm phục.

"Cô ấy nói mẹ kế đẹp, nhìn thích mắt. Tên già Hạ Thừa Tự quá xấu, không muốn hắn ta thành ông chủ của mình." Hạ Tuần đứng đắn khen ngợi: "Thị lực tốt."

Hạ Tuyết Phong cười ha ha, sau đó trêu chọc: "Đúng vậy, cho dù anh dâu không làm gì nhìn vẫn rất đẹp."

Văn Ngọc Thư không có da mặt dày như vậy, nhẹ giọng nói: "Đang ở bên ngoài, đừng nói nhảm."

Họ bước đến một cửa hàng bán son phấn, trang trí tinh tế hơn những nơi khác. Cả kệ hàng đóng bằng gỗ, phủ vải trắng, đặt trên đó là những chiếc hộp bằng sứ tráng men, có vuông có tròn, đựng đầy cao thơm, phấn má, son môi.

Văn Ngọc Thư cầm hộp cao thơm lên tay, cúi đầu ngửi nhẹ, có mùi hoa nhài thoang thoảng.

"Thơm không? Cho tôi ngửi với."

Hạ Tuyết Phong cúi đầu, ghé sát vào người cậu ngửi rồi mỉm cười: "Khá thơm."

"Tôi cũng muốn ngửi."

Hạ Tuần nắm lấy tay Văn Ngọc Thư, ngửi ngửi rồi lẩm bẩm.

"Tàm tạm, không thơm bằng mùi của mẹ kế."

Văn Ngọc Thư không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn chủ quầy hàng vẻ mặt kỳ quái không biết nên nói cái gì, lỗ tai bất giác đỏ lên.

Người thanh tú kia môi đỏ hàm răng trắng nõn, mặc trường sam trắng nhẹ nhàng thì thầm gì đó với hai người, vì giọng điệu quá mềm mại không giống như tức giận mà càng như đang mắng yêu.

Đúng lúc này, tiếng khóc chói lói của một đứa trẻ đột nhiên vang lên, cậu sửng sốt nhìn sang. Trong đám đông có thể thấp thoáng nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, mắt lồi trông như một con quỷ. Người này ngã xuống đất co giật, rên rỉ và nghiến răng trèo trẹo, tay run rẩy lấy ra một hộp thứ gì đó. Những người chung quanh thấy thế đã hiểu, người phụ nữ dỗ dành đứa trẻ đang sợ hãi khóc thét không kinh ngạc, xì một tiếng khinh miệt, lẩm bẩm mắng mỏ tên nghiện ngập.

Hắn ta lên cơn nghiện, tay run đến nỗi chiếc hộp rơi ra khỏi tay, lăn qua khe chân đám đông va vào giày của Văn Ngọc Thư, cạch một tiếng mở ra, lộ ra một đám vật thể đen như mực.

Văn Ngọc Thư nhìn xuống cái hộp đang mở ra dưới chân, trong hơi thở có mùi hăng hắc xen lẫn mùi thơm ngào ngạt, đầu cậu ầm ầm nổ tung, cúi xuống như bị dụ dỗ. Cậu vươn tay, những ngón tay trắng nõn mỏng manh chuẩn bị chạm vào thứ đó, thì bất ngờ bị ai đó nắm lấy. Cậu ngẩn ngơ cả buổi không bình tĩnh nổi, hô hấp dần dần trở nên nhanh hơn, hai mắt biến sắc, mất một lúc lâu mới có thể nhìn rõ đồ vật.

Lực nắm tay của Hạ Tuyết Phong không nương, cậu cảm thấy hơi đau, bối rối nhìn người đàn ông, sắc mặt của người đàn ông tái mét.

"Em sờ thứ bẩn thỉu đấy!"

Mặt Hạ Tuần cũng xấu kinh khủng, dường như đã nhận ra điều gì đó, hắn không thể tin được. Lần đầu tiên trong đời, trái tim hắn đầy lạnh lẽo và sợ hãi đến nghẹt thở, ngực phập phồng khó khăn nói:

"Mẹ kế, anh muốn hút thuốc phiện à?"

Văn Ngọc Thư giật mình bừng tỉnh, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, môi run rẩy: "Không ... tôi không ...", nhưng hầu kết của cậu lăn lăn, và thứ phát ra từ hơi thở của người kia như đang dụ dỗ cậu xuống địa ngục, cậu bật khóc.

Hạ Tuyết Phong đột nhiên thả lỏng sức lực, bàn tay to thô ráp duỗi ra, cẩn thận giúp cậu lau đi nước mắt, khàn giọng nói:

"Đừng sợ, chúng ta về nhà trước."

Hạ Thừa Tự chỉ pha một ít nha phiến vào nước của Văn Ngọc Thư, vốn dĩ gã chỉ nghĩ đến việc từ từ phá vỡ cơ thể của Văn Ngọc Thư, sau đó bất chợt tăng thêm liều lượng khiến Văn Ngọc Thư sốc thuốc chết, không ngờ Văn Ngọc Thư và gã ly hôn, mấy ngày nay thuốc đột nhiên bị cắt đứt, hôm nay cậu tình cờ ngửi thấy, cơn nghiện ma túy bùng phát lần đầu tiên sau một thời gian.

Cậu nằm co quắp trên giường, run rẩy đổ mồ hôi, tầm mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy có vô số côn trùng đang cắn xé máu thịt mình, co quắp ú ớ.

"Côn trùng ... đừng ... đừng cắn, đau quá ..., đau quá..."

Như muốn bắt lấy con sâu đang gặm da thịt mình, cậu lăn lộn trên giường, lấy móng tay cào cấu, cào ra những vết máu dài.

Hạ Tuần ôm chặt cậu vào lòng, không cho cậu gãi tự làm mình đau đớn, đôi mắt đau khổ hơi đỏ lên, hắn khẽ dỗ dành:

"Không, không có côn trùng."

"Có, có mà, chúng đang cắn tôi." Văn Ngọc Thư đôi mắt đen dịu dàng hiện tại tràn đầy sợ hãi, đồng tử giãn ra, nước mắt không tự chủ được chảy giàn giụa trên khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh tái nhợt, há miệng thở dốc, cơ thể bị ôm chặt run rẩy, chân ở trên giường khó chịu vùng vẫy cọ đến chảy máu trên chăn bông.

Hạ Tuyết Phong cũng tái mặt đi, hắn ngồi trên giường, nắm lấy đôi chân đang vùng vẫy của Văn Ngọc Thư, u ám nhìn bác sĩ ngoại bên cạnh với đôi mắt thâm quầng: "Tình hình thế nào, có thể chữa khỏi được không? Có cách nào giảm đau cho em ấy không?"

Bác sĩ người châu Âu thở dài: "Đốc quân Hạ, cai nghiện phải phụ thuộc vào sự kiên trì của chính bệnh nhân. Tôi có thể kê đơn thuốc mê để cậu ấy ngủ thiếp đi, nhưng thuốc này rất đau, còn lại phải do bệnh nhân tự chống chọi. Nước Đức có một loại thuốc tê là morphine, nhưng tôi không khuyến khích ngài sử dụng, vì thuốc này hiệu quả nhanh nhưng vẫn dễ thành nghiện. Tôi thấy mấy người bệnh bỏ được thuốc phiện lại ỷ lại vào morphine."

Hắn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Văn Ngọc Thư, người bên kia giãy dụa không yên, run rẩy dưới sự giam giữ của họ, quai hàm căng cứng, hắn gắt gao nắm lấy bàn chân đang chảy máu, vết máu dính trên bàn chân trắng lạnh rất chói mắt, hắn hít sâu một hơi, khàn giọng đưa ra quyết định.

"Không morphine, kê đơn thuốc đi."

...

Văn Ngọc Thư quăng quật ba bốn canh giờ, sau khi cơn nghiện giảm bớt, cả người giống như vừa vớt ra khỏi nước, đôi mắt đen láy kia tan rã, cậu nằm trong vòng tay Hạ Tuần, thở hổn hển. Một lúc sau ánh mắt dần dần rõ lại, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Hạ Tuần, nhìn bàn tay bị cắn chảy máu của hắn, sững sờ:

"... Tôi cắn cậu?"

Hạ Tuần giấu tay cười với cậu: "Không sao đâu, mẹ kế còn đau không?"

Hạ Tuyết Phong bưng một cốc nước đến, hắn im lặng lạ thường, uống xong liền nhắc lại hai kế hoạch của bác sĩ, sau đó thì thầm:

"Tôi đã chọn phương án làm em đau nhất, em hận tôi đi."

Văn Ngọc Thư mặt tái nhợt, trên môi không có chút máu, nhẹ nhàng cười:

"Sao tôi lại hận anh? Là do tôi mù quáng, cưới nhầm người, chết cũng đáng."

Cậu không hề đụng tới loại bẩn thỉu kia, nghĩ một chút thôi là đã biết tại sao thứ này lại có thể chạy vào người cậu.

"Đừng nói nhảm, có thể chữa khỏi, mùa đông tôi đưa anh trở về Giang Nam." Hạ Tuần ôm cậu càng chặt hơn.

Một tia hoài niệm chợt lóe lên trong mắt Văn Ngọc Thư, ba bốn tiếng vừa rồi đã lấy đi hết sức lực của cậu, khiến hắn có chút buồn ngủ, Hạ Tuyết Phong lau mồ hôi nói nhỏ:

"Tranh thủ không đau thì ngủ một lúc đi."

Hai người lau tóc cho cậu, thay quần áo và ga trải giường ướt đẫm mồ hôi, nhìn cậu thu mình trong chăn chìm vào giấc ngủ sâu, một lúc sau mới bước ra khỏi phòng để giải quyết cơn giận trong lòng.

Đóng cửa lại, mặt Hạ Tuyết Phong lập tức trầm xuống, Hạ Tuần nhíu mày đầy tức giận, vừa nhấc chân định rời đi, Hạ Tuyết Phong đã ngăn lại:

"Đi đâu đấy."

Hạ Tuần dừng lại, lạnh lùng nói: "Đi giết tên già kia."

Hạ Tuyết Phong trầm giọng nói: "Thế thì hời cho hắn quá, cháu cứ lật đổ nhà Hạ rồi giao phần còn lại cho chú, hắn thích thuốc phiện thế thì để hắn thì tự mình thử đi."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro