🏵️[VỢ NAM HIỀN HUỆ].4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Cô nha hoàn trợn tròn mắt kinh hãi, người này gọi là thiếu gia là mẹ kế, vậy đây chính là con riêng của Đại gia. Nào có con trai sao có thể đối xử với mẹ kế của mình như thế này, bị người ta nhìn thấy thiếu gia nhà họ chẳng phải trở thành nam hồ ly tinh sao! Nháy mắt cô gái như dựng ngược cái đuôi, anh anh anh anh cà lăm một lúc lâu:

"Tuần tiểu gia, dù sao thiếu gia cũng là mẹ kế của anh, sao anh dám khinh thường như thế. Buông tha cho thiếu gia nhà tôi ra.!" Xùy xùy cút đi đồ lưu manh!

Hạ Tuần hừ mũi, lười biếng dựa vào bàn đá phía sau, dùng một bàn tay to nhéo nhéo cằm Văn Ngọc Thư, cảm thấy làn da dưới tay vừa mát mẻ vừa tinh tế khi chạm vào. Mắt hắn vẫn mở to đánh giá gương mặt xuất sắc của mẹ kế mình, hững hờ nói:

"Sao, là đàn ông, cũng không phải cô gái đâu, lo sợ cái gì." Nói đến đây, hắn lại cong mắt, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập mật ngọt: "Nhưng mà ... Mẹ kế là người đàn ông đẹp nhất tôi từng gặp đấy, vừa trắng vừa mềm, hát cũng rất hay."

Mặt mũi nha hoàn nhỏ đỏ bừng vì tức giận, đôi môi run rẩy, cô suýt khóc vì sự suồng sã của hắn.

Văn Ngọc Thư lặng lẽ ngồi trên ghế đá, trên tay ôm cây đàn tì bà, cằm rơi vào bàn tay thô ráp nóng bỏng của con riêng, kiều nhan bị ép buộc phải ngước lên, nhưng không hề tức giận vì bị con riêng của mình quấy rối sỉ nhục, chỉ nhìn hắn bằng một đôi mắt đen dịu dàng.

Hạ Thừa Tự cặn bã trông không tồi, con trai gã dĩ nhiên cũng phải ngon lành. Hạ Tuần đẹp trai, ngũ quan sắc nét, đôi mắt hổ phách nhuốm màu độc dược hơi cong lên, khóe môi nhếch tinh nghịch. Một bàn tay bất cần đời túm cằm, ánh mắt ngang nhiên đánh giá khuôn mặt cậu, mang theo khí chất xấu xa.

Mẹ của Hạ Tuần là vợ đầu của Hạ Thừa Tự, hai người kết hôn trước khi Hạ Thừa Tự đi du học, nhưng khi Hạ Thừa Tự du học trở về gã nói mình muốn phá bỏ hủ tục hôn nhân sắp đặt trong xã hội phong kiến, theo đuổi tự do và dân chủ, không thèm đoái hoài gì đến người vợ đang mang thai của mình mà cặp kê với mấy cô gái trẻ đẹp, làm người vợ bầu bì tức giận đến sinh bệnh, đem theo con trai ly hôn với gã. Cứ như thế Hạ Tuần sinh ra bên nhà ngoại, cũng giống như chú hai của hắn, rất chướng mắt Hạ Thừa Tự.

Văn Ngọc Thư kiềm chế suy nghĩ, bình tĩnh quay mặt đi, tránh né tay Hạ Tuần, luôn nói bằng giọng điệu ôn nhu mềm mỏng của Giang Nam, như sẽ không bao giờ tức giận:

"Tiểu gia đã gọi tôi một tiếng mẹ kế, cũng biết tôi là vợ của cha cậu, trưởng bối của cậu, cho dù không thích gặp tôi xin cũng đừng lại làm ra những hành động lỗ mãng như vậy."

Hạ Tuần bình tĩnh rút tay về, đôi mắt tươi cười vẫn dán sát lấy cậu, như yêu thích cậu rất nhiều, lưu luyến nói:

"Ai nói tôi không thích mẹ kế, mẹ kế xinh đẹp thế này, lại có giọng nói hay, bố tôi thích, tôi đương nhiên cũng thích."

Hắn quá tùy tiện làm bậy, đại nghịch bất đạo, nha hoàn nhỏ bên cạnh cậu tái mặt, nghe đến đây đã muốn ngất đi. Cô gái nhỏ nắm chặt khăn tay, đổ mồ hôi lạnh, thấp thỏm cầu mong câu này đừng bị ai nghe thấy, nhưng vừa nghĩ thế thì bất ngờ một giọng nam đột nhiên vang lên, "Hạ Tuần, cháu làm gì đấy?"

Cô gái nhỏ giật thót tim, nhìn lại, người đàn ông kia mặc quân phục, đi ủng ôm bắp chân bước qua ngưỡng cửa đi về phía này không phải Nhị gia nhà Hạ thì còn có thể là ai nữa.

Hạ Tuần nghe tiếng nói, nghiêng nghiêng đầu, vừa thấy có người tới, không hề sợ bị bắt gặp khi đang đùa giỡn mẹ kế, thậm chí còn lưu manh cất giọng chào:

"Ui, chú hai, đã lâu không gặp."

Hắn cười đùa cợt nhả: "Lần đầu gặp mẹ kế nên chỉ muốn thân thiết một chút thôi mà."

Hắn không thích cha ruột của mình, nhưng lại rất thân thiết với chú hai này, tính tình cũng có phần giống nhau, đều hung ác và bất cần đời.

Theo cách nói của cô nha hoàn nhỏ thì đều là dân lưu manh, hạ lưu bại hoại, tránh xa thiếu gia của cô ra một chút!

Hạ Tuyết Phong đã đi công tác về từ lâu, nhưng tình cờ thấy Văn Ngọc Thư chuẩn bị hát một bài, liền núp bên trong không ra quấy rầy, lỡ như anh dâu thấy hắn không chịu hát nữa thì sao.

Thế là hắn núp kẹt cửa nghe anh dâu đánh đàn tì bà, dùng chất giọng Giang Nam hát một bài khúc nhỏ, sau đó lại chiêm ngưỡng cảnh con riêng của chồng trêu ghẹo mẹ kế, thấy sắp có người đi qua đó mới từ từ bước ra, để che đi bầu không khí kỳ lạ của hai người.

Giày quân đội tối màu dừng lại, hắn đứng trước mặt Văn Ngọc Thư, cùng cháu hắn đứng bên cạnh. Hai chú cháu đều có dáng người cường tráng, thân hình cũng cao lớn, tự nhiên tỏa ra một sự áp bách khiến người ta khó chịu. Văn Ngọc Thư mặc trường sam trắng, ngồi trên một chiếc ghế đá, mái tóc đen mềm mại rũ xuống lông mày, cổ áo lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, trên tay còn ôm một cây đàn tì bà mình yêu thích nhất, khiến cậu càng thêm mỏng manh dễ bị bắt nạt.

Thấy hắn đi tới, cậu mở miệng dường như muốn gọi một tiếng nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, lại mím chặt môi, không chịu phát ra âm thanh.

Nhìn cảnh này, Hạ Tuyết Phong đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, thầm nghĩ có khi mình sẽ không còn được nghe hai tiếng "Nhị gia".

Hắn vừa bước tới không bao lâu, một người hầu vội vàng từ bên ngoài hớt hải chạy vào, nhìn mấy người tụ tập cùng nhau, sửng sốt, sau đó cúi đầu chào hỏi từng người.

Anh ta nhìn Văn Ngọc Thư lo lắng nói. "Đại nãi nãi, chủ tiệm Lưu của Thụy Phúc Tường đang đến đây, nói nữ người mẫu quảng cáo cho sườn xám của chúng ta đột nhiên lỗi hẹn, tờ báo cũng không thay đổi được ngày đăng, bây giờ đang không tìm được người mẫu thay thế, chủ tiệm Lưu lo lắng quá nên định sang đây hỏi ngài phải làm thế nào."

Thụy Phúc Tường là một cửa hàng may sẵn đứng tên nhà Hạ, đối tượng khách hàng là những phụ nữ và công tử nhà giàu. Xu hướng thời trang váy tân thời đã rất mạnh trong hai năm qua, cửa hàng sườn xám truyền thống danh tiếng lâu năm như họ tuy không đến nỗi tiêu điều nhưng doanh thu vẫn giảm hàng năm. Văn Ngọc Thư cũng là người phụ trách hầu hết công việc kinh doanh của nhà Hạ, người chồng cặn bã của cậu chỉ biết ba hoa chích chòe trên báo, không có một chút hữu dụng.

"Đừng lo lắng, tôi xem một chút."

Thấy người hầu đang đổ mồ hôi vì lo lắng, cậu hạ giọng an ủi, đưa chiếc tì bà trên tay cho nha hoàn bên cạnh, đứng dậy chào tạm biệt Hạ Tuyết Phong và Hạ Tuần.

"Nhị gia, Tuần tiểu gia, tôi còn có chuyện phải làm, xin đi trước."

Hạ Tuần thản nhiên dựa vào trên bàn đá, khoanh chân dài, nghiêng đầu nở nụ cười: "Được rồi, mẹ kế, gặp lại sau."

Hắn luôn cà lơ phất phơ không nghiêm túc như thế, Văn Ngọc Thư không đáp lại, rũ mi xuống, đi về phía sau người hầu và nha hoàn, khi đi ngang qua Hạ Tuyết Phong đang đứng ở bên cạnh, người đàn ông nãy giờ không nói chuyện đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói.

"... Anh dâu hát rất hay."

Cậu khựng lại bước chân một chút, như thể không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi.

Người chồng đã làm quá nhiều chuyện ngang ngược, em chồng và con riêng của gã coi thường gã, cuối cùng lại để ý người vợ nam im lặng ít nói này, thay gã chồng chăm sóc chu đáo, đúng là kích thích mà.

Văn Ngọc Thư thở dài một tiếng trong lòng.

...

Buổi trưa, khi ăn cơm, bàn chính đã chật kín, chỉ còn chỗ của Văn Ngọc Thư là trống không.

Bà cụ Hạ ngồi trên ghế chính, không vui nhíu mày, hừ lạnh: "Không tới cũng phải nói trước một tiếng, để cả cái nhà này chờ, đúng là tiểu môn tiểu hộ, không có phép tắc gì."

Quý Phàm Nhu đang ngồi giữa bà lão và Hạ Thừa Tự, ăn mặc như con gái nhà giàu. Vừa dẻo giọng gọi một câu lão phu nhân, định nói giúp vài câu cho Văn Ngọc Thư để thể hiện giáo dưỡng tốt của mình, đã nghe thấy Hạ Tuyết Phong cười khẩy..

"Lão thái thái, trên cái Trung Hoa Dân Quốc này con nghĩ nhà Hạ của mẹ cũng không lớn lắm đâu."

Bà cụ Hạ quá tức giận trước câu nói của đứa con trai thứ, mặt mũi rất xấu xí, chua chát nói: "Cái gì nhà Hạ của tôi! Anh không phải họ Hạ à, không phải do tôi sinh ra ài!"

Hạ Tuyết Phong không đội mũ lính, cũng không bôi keo xịt tóc, mái tóc hơi dài tùy tiện buông thả trên chân mày. Hắn thong thả dựa vào ghế tựa lưng mềm mại, bắt chéo chân dài, nghe mẹ mình nói thế thì làm bộ làm tịch thở dài tiếc nuối.

Hạ Tuần bên cạnh cũng bắt chéo chân, nhàn nhã xem vở kịch một hồi, mới bỏ chân đứng dậy:

"Để cháu đi gọi mẹ kế."

Quý Phàm Nhu đầu nhảy số, cũng nói, "Anh Tuần, em đi với anh."

Hạ Tuần bây giờ đang hứng thú với mẹ kế của mình, sự tươi mới còn chưa qua, dĩ nhiên không muốn bị quấy rầy, hắn xua tay từ chối, sải bước đi ra ngoài.

Êu tính ra bà nữ chính này muốn húp hết đàn ông nhà Hạ luôn ấy =)))

Hắn đi theo nha hoàn vào nhà chính, không để nha hoàn gọi mà tự mình đi tới, nghe thấy một giọng nam nhẹ nhàng ngập ngừng nói: "Dù gì tôi cũng là đàn ông, thế này có được không?"

Sau đó, một giọng nữ hào sảng cất lên: "Ôi đại nãi nãi của tôi, ngài cứ nghe tôi đi! Lần quảng cáo này tôi đã tiêu rất nhiều tiền, nếu tìm lại người mới thì muộn mất, tìm gấp thì không có ứng cử viên tốt, chứ nếu không tôi làm sao tôi dám để ngài mặc cái này. Nhưng đừng lo, tôi đã nói với họ không chụp ảnh khuôn mặt, ngài chỉ cần ngồi đó với cây đàn để họ chụp một vài bức ảnh là được."

Người đàn ông có vẻ hơi bất đắc dĩ:" Được rồi. "

Hạ Tuần nghe thấy đối thoại này, thích thú bước chân đi tới, đứng ở cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ chỉ huy hai người nước ngoài chụp ảnh Văn Ngọc Thư.

Mẹ kế nam của hắn cởi bỏ đi áo trường sam thanh thoát, trên người mặc một chiếc sườn xám mỏng manh bó sát với những bông hoa màu đỏ trên nền xanh, ngồi trên ghế bành, bờ mông tròn to đẩy căng sườn xám, nổi bật vòng eo con kiến. Một chuỗi ngọc trang trí rủ xuống ngực, hai cánh tay lộ ra trắng nõn. Cậu cụp mắt, ngực ôm một cây đàn tì bà, dáng vẻ tuy không lung linh như phụ nữ lại có một nét hấp dẫn rất riêng.

Chủ cửa hàng Lưu vui vẻ liếc nhìn máy ảnh, hết lần này đến lần khác khen ngợi Văn Ngọc Thư. Để đẩy mạnh tiêu thụ sườn xám tốt, cô ấy phải thu hút nhiều quý cô hơn, ảnh mẫu phải đẹp phải bắt mắt. Mà sườn xám bó sát toàn thân, phàm người có chút mỡ thừa là mặc không đẹp, vì vậy khi nữ người mẫu không đến, những người khác mặc vào sẽ luôn cảm thấy xấu hơn một chút, nhưng may mắn đại nãi nãi của cô tuy là đàn ông nhưng thân hình lại rất đẹp. Đáng tiếc ảnh chụp là trắng đen, nếu không thì đại nãi nãi trắng như trứng gà bóc này mặc sườn xám chắc chắn sẽ thu hút đông đảo phu nhân, tiểu thư đến mua cháy hàng!

Chủ cửa hàng Lưu vừa mải mê nghĩ về tiền bạc vừa đưa cho Văn Ngọc Thư một bộ sườn xám trắng viền ren khác, dỗ dành đại nãi nãi đây là sườn xám mẫu mới, kết hợp vải ren, tuy xuyên thấu nhưng có một lớp lót nhỏ bên trong nên mặc không có vấn đề gì.

Văn Ngọc Thư tốt tính không từ chối được, đành cầm quần áo đi vào phòng ngủ.

Hạ Tuần đứng sau vài người nước ngoài, thấy Văn Ngọc Thư rời đi mới bước ra khỏi đám đông đi theo.

Chủ tiệm Lưu đang thảo luận góc độ với một vài người nước ngoài thì đột nhiên phát hiện ra hắn, đang định cản lại thì thấy đối phương quay đầu, lộ ra vẻ mặt sát tinh.

Cô lập tức im bặt, rụt cổ ấp úng nói: "Tuần.. Tuần tiểu gia."

Người khác có thể không nhận ra, nhưng ai trong giới kinh doanh Bắc Kỳ Lục tỉnh đều biết danh Hạ Tuần, một con chó điên hàng thật giá thật. Thủ pháp của hắn âm hiểm lại sạch sẽ, người ta không tìm được bằng chứng, kể cả người Nhật Bản cũng không xơ múi được gì ở hắn.

Hạ Tuần liếc cô một cái, thấy cô quay đi như không có chuyện gì xảy ra, hắn tiếp tục đi rồi dừng lại ở cửa phòng trong, mặc kệ đây là phòng ngủ của bố và "mẹ kế", đẩy cửa bước vào. .

Vừa mở cửa, đập vào mắt là một người đàn ông trắng như tuyết, dịu dàng và trầm tĩnh mặc một chiếc sườn xám mỏng vừa vặn màu trắng, ngồi trên ghế, cúi đầu kéo chiếc sườn xám ngắn cũn cỡn. Chiếc sườn xám ren ôm lấy đường nét trên cơ thể, xẻ tà lộ ra mờ mịt da thịt trắng nõn mềm mại, khoác trên người một người đàn ông toát ra vẻ quyến rũ khó tả. Tà xẻ quá cao, đôi chân mảnh khảnh hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, thậm chí có thể nhìn thấy cặp mông trắng nõn căng ra lớp vải lót nhỏ màu vàng.

Trước đây cậu chưa từng mặc quần áo như vậy, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng hở, dù kéo bao nhiêu cũng không che được mông, vành tai đỏ đến mức như muốn rỉ máu, một đôi tay mảnh khảnh cố hết sức che phần dưới, tưởng người đi vào là nha hoàn nhỏ, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu:

"Tuyết Liễu, đi nói chuyện với chủ cửa hàng Lưu, xẻ tà này cao quá mức, phải sửa lại lần nữa..."

Vừa tới đây, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười của một người đàn ông, là một giọng nam chính hiệu.

Cậu nuốt hết những lời còn lại, vội vàng ngẩng gương mặt đỏ bừng mặt lên, người đến không phải là nha hoàn mà là con riêng của chồng. Đứa con riêng rất cao, lười biếng dựa vào khung cửa gỗ của ngôi nhà cổ, đôi mắt màu hổ phách tự phụ nhìn mình. Thấy cậu nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười:

"Mẹ kế, mông của anh lộ ra hết rồi."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro