Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 001: Hàng xóm quái dị 01

“Tiểu Úc, lâu rồi không gặp —— ồ, hình như cháu trắng hơn rồi, có phải ru rú ở nhà lâu không ra ngoài không?”

“Đương nhiên không phải, bác sĩ Trần, ngày nào cháu cũng xuống lấy đồ ăn ngoài đấy.”

“ Cháu đấy cháu, bớt ăn đồ ngoài đi, dạo này thế nào? Có gì vui không?”

“Cũng tốt, công việc thuận lợi, cháu chuyển nhà rồi, chuyển đến một khu phố có giá rất rẻ, môi trường ở đó giúp ích cho công việc của cháu.”

“Nghe có vẻ hay, cháu thích nghi với cuộc sống ở nhà mới không?”

“Ừm… nhìn chung thì thích nghi.”

Nghe vậy, nữ bác sĩ với nét mặt hiền hòa mỉm cười.

“Gì mà nhìn chung thì thích nghi? Còn toàn bộ thì sao?”

Nam sinh ngồi đối diện bà vẻ mặt nghiêm túc.

“ Cháu chưa tìm ra nguyên nhân, nhưng thực sự có vài hiện tượng kỳ lạ xảy ra.”

“Hiện tượng kỳ lạ? Kể bác nghe được không?”

“Ví dụ từ hôm kia, cháu nghe thấy tiếng gõ từ ống dẫn trong tường, âm thanh này chỉ xuất hiện vào ban đêm.”

Bác sĩ mỉm cười, chăm chú lắng nghe.

“Giống như tiếng bi rơi xuống đất sao?”

“Không, không phải, cháu biết tiếng viên bi có thể là do tác động của nấm mốc, có lời giải thích khoa học, nhưng cháu chưa tìm ra nguyên nhân giải thích được âm thanh mà cháu nghe thấy, nó quá gần cháu như là ở trong tường, chỉ cách cháu một lớp ranh giới, yếu ớt nhưng rõ ràng, chắc chắn không đến từ nhà hàng xóm khác.”

Bề mặt da nổi lên cảm giác lạnh lẽo.

“...... Đó là tiếng gõ kiểu gì vậy?”

“Cộc, cộc, cộc, giống như khớp ngón tay gõ vào ống dẫn, rất thanh thúy, hôm kia nó còn tản mạn thong dong, đứt đoạn liên tục, nhưng tối qua nó trở nên có quy luật, gõ thành một chuỗi âm thanh cháu rất quen thuộc, hơn nữa liên tục lặp lại.”

Bác sĩ vô thức thở nhẹ, hơi ngồi thẳng người.

“ m thanh gì?”

Trong không khí đông cứng, bà nhìn chăm chú vào nam sinh ngồi đối diện, còn cậu im lặng khác thường một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.

“ Loé lên loé lên sáng lấp lánh.”

“……”

Bác sĩ suýt sặc, mặt hiện lên vẻ mờ mịt: “À,... little star?”

“Đúng, chính là giai điệu của bài hát thiếu nhi đó.”

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, bác sĩ lại mỉm cười, lần này nụ cười thân thiết hơn nhiều, mang theo sự bao dung và bất đắc dĩ.

“Xem ra lần chuyển nhà này thực sự giúp ích cho công việc của cháu.” Bà trêu đùa, “Ham muốn sáng tác dồi dào vậy sao?”

Ngồi trong chiếc ghế sofa khách mềm mại thoải mái, Úc Bạch suy nghĩ một giây, cuối cùng quyết định không làm khó vị bác sĩ tâm lý đã quen biết từ lâu.

“Xin lỗi, bác sĩ Trần. Vừa nãy cháu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cảm thấy đây có thể là một mở đầu truyện rất không tồi.”

“Không sao đâu, bác cũng thấy rất thú vị. Nếu một ngày nào đó cháu viết ra câu chuyện này, nhớ đưa bác xem nhé.”

Bà nghĩ một lát, rồi bổ sung: “Hoặc gửi cho bác cũng được.”

Ánh nắng ấm áp buổi chiều chiếu vào qua cửa sổ, làm căn phòng sáng bừng lên. Nam sinh ngồi trên ghế sofa, làn da trắng lạnh, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng đen. Mái tóc nâu vừa chạm vai buộc lại thành một búi nhỏ phía sau đầu, phối với chiếc áo thun trắng đơn giản và quần short kaki, trông như một chàng trai lười biếng lúc nào cũng ru rú ở nhà.

Bác sĩ Trần tóc hoa râm vẫn có một đôi mắt dịu dàng trong veo. Bà nhìn chằm chằm vào gương mặt của cậu, giọng nói thoáng chút buồn bã: “ Chỉ chớp mắt thôi mà cháu đã lớn thế này rồi.”

“Nhưng bác vẫn xinh đẹp như ngày xưa.”

Úc Bạch vừa nói vừa đứng dậy khỏi sofa, từ chiếc balo bên mình lấy ra một chiếc hộp được thắt nơ, đưa cho bác sĩ.

“Chúc mừng bác nghỉ hưu,” Cậu chân thành nói. “Nghỉ ngơi thật tốt và chúc bác có chuyến du lịch vui vẻ.”

"Ái chà, còn có quà."

Bác sĩ Trần nhận lấy món quà, cười mở rộng vòng tay, nghiêng đầu cố giấu đi những giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt.

Úc Bạch liền cúi xuống ôm bà: “Cảm ơn bác rất nhiều vì những năm qua.”

Vị bác sĩ giờ đã thấp hơn cậu rất nhiều, nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu: “Nếu có chuyện gì làm cháu cảm thấy phiền lòng, cháu vẫn có thể gọi điện cho bác bất cứ lúc nào.”

Úc Bạch nghĩ, món quà cậu chọn quả nhiên rất hợp với vị bác sĩ này.

Trong hộp là một bức tượng thiên sứ bằng sứ tinh xảo.

Cậu hít sâu một hơi, có chút trái lương tâm đáp: " Vâng, cháu sẽ làm vậy.”

Nhưng ngay cả thiên sứ, có lẽ cũng sẽ không tin rằng trong ống nước vào ban đêm lại có người diễn tấu "Twinkle Twinkle Little Star.”

Đây chính là điều khiến cậu bận lòng nhất lúc này.

Là một “bệnh nhân” được bác sĩ tâm lý kỳ cựu làm bạn cùng suốt mười hai năm, cả Úc Bạch và bác sĩ Trần đều tin chắc rằng, cậu không mắc bất kỳ chứng bệnh tâm lý nào gây ảo giác hay ảo thanh, tình trạng tinh thần rất tốt, thái độ sống tích cực như ánh mặt trời.

Như vậy, tiếng "Twinkle Twinkle Little Star" từ trong ống nước lại càng trở nên đáng sợ.

Lúc bác sĩ Trần len lén lau nước mắt, Úc Bạch cũng len lén thở dài.

Trước khi kết thúc cái ôm, vị bác sĩ tâm lý như thiên sứ cuối cùng đã động viên cậu: “Tiểu Úc, phải sống tốt, ước mơ của cháu nhất định sẽ thành hiện thực.”

“Cháu cũng hy vọng vậy. " Cậu nói.

Tạm biệt bác sĩ Trần, Úc Bạch một mình đi về phía trạm xe buýt.

Đường phố náo nhiệt ồn ào, vừa chia tay với một người trưởng bối quen thuộc nhiều năm, lại bị lạc giữa dòng người đông đúc nhốn nháo, trong lòng cậu không khỏi dâng lên chút buồn bã.

Dưới mái hiên ven đường, mấy người đàn ông đầu đinh mặc áo sơ mi hoa đang giả vờ chơi bài, bây giờ bỗng dừng lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Thấy vậy, Úc Bạch lập tức xua tan nỗi buồn, không chút do dự tăng tốc bước chân, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của họ.

Cậu vội vã chạy lên chiếc xe buýt vừa vào trạm, khi xe đóng cửa rời đi, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, tùy ý chọn một chỗ trống ngồi xuống.

Trên xe không đông người, sự hối hả khi cậu lên xe thu hút sự chú ý của vài hành khách đang rảnh rỗi. Một cô gái trẻ tò mò nhìn về phía cậu, ánh mắt băn khoăn lướt qua lại giữa cậu và khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Úc Bạch phớt lờ mọi ánh nhìn xung quanh, cúi đầu kiểm tra điện thoại.

Biên tập viên tạp chí lại gửi tin nhắn nhắc nhở giục bản thảo như thường lệ. Câu chuyện cậu đang viết đã gần đến hồi kết, nếu tối qua không bị tiếng nhạc "Little Star" làm mất ngủ, đáng lẽ hôm nay cậu đã có thể nộp bản thảo.

Ngày mốt là đến hạn thanh toán tiền thuê nhà hàng tháng. Có nên nhân tiện hỏi thử chủ nhà xem trước đây có bao giờ xuất hiện âm thanh quái dị như vậy không nhỉ?

Cách vài chỗ ngồi, cô gái vẫn chăm chú nhìn cậu khiến bạn trai của cô không hài lòng.

“Em nhìn người ta mãi làm gì vậy?” Bạn trai càu nhàu than thở, “Đẹp trai lắm à?”

“Anh nói nhỏ thôi được không? Nhìn ra ngoài cửa sổ kìa, có mấy người đàn ông trông rất đáng sợ như thể là bọn đòi nợ ấy, vừa rồi hình như họ đang đuổi theo anh chàng kia, thấy hơi kinh kinh đấy.”

“Chả nhìn thấy, mà liên quan gì đến anh, em đừng nhìn người khác nữa.”

Úc Bạch tiếp tục phớt lờ mọi âm thanh xung quanh, đầu ngón tay lưỡng lự trên màn hình điện thoại.

Nếu hỏi, thì nên trình bày tình huống thực tế. Xét phản ứng của bác sĩ Trần hôm nay, vị chủ nhà chỉ mới gặp một lần biết cậu làm nghề gì, liệu có nghiêm túc hỗ trợ giải quyết hay sẽ cho rằng cậu bị việc sáng tác bức đến mức điên cuồng nên mắc phải ảo giác, cũng là một người thuê nhà phiền phức hay không?

Cậu cảm thấy xác suất cái sau tương đối lớn.

“Anh thái độ gì đấy!” Giọng cô gái cao lên, “Anh nhìn gái đẹp thì thiếu gì lần rồi hả?”

“Em nói bậy gì thế, anh có nhìn đâu, em nhỏ tiếng thôi được không.”

“Giờ mới biết nhỏ tiếng à? Còn không thừa nhận đúng không, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy nhé! Anh đừng tưởng chuyện anh lén lút thêm phương thức liên lạc với bạn thân của tôi mà tôi không biết!”

Cả xe người đều căng tai nghe ngóng.

Úc Bạch nhắm mắt lại, cố gắng tập trung lực chú ý.

Nếu tạm thời không thể nhờ ai giúp, cậu chỉ có thể tự mình khám phá nguyên nhân. Trong quá trình đó, để loại trừ khả năng mình thật sự mắc chứng ảo thanh, cậu có thể nhờ Nghiêm Cảnh làm người quan sát.

Nghiêm Cảnh là bạn thân từ thời tiểu học, chứng kiến vô số khoảnh khắc kịch tính trong cuộc đời cậu, rất dễ tiếp nhận nhiều chuyện, chỉ là không được thông minh lắm nên chẳng giúp được nhiều.

Hoặc có lẽ, để thực hiện ước mơ bao năm qua, cậu nên ngừng suy nghĩ tìm hiểu chuyện này, có lẽ tiếng động kỳ lạ đó sẽ biến mất vào đêm nay, cuộc sống sẽ trở lại bình yên như trước.

“Gọi là lén kết bạn gì chứ, anh chỉ nhờ A Linh giúp một việc thôi, là chuyện công việc mà, em nghe anh giải thích…”

“Gì? Anh còn kết bạn với A Linh à?! Tôi đang nói đến Lily! Rốt cuộc là anh đã kết bạn với bao nhiêu người, không đúng, rốt cuộc là anh muốn gì đây—”

… Thôi đi, chẳng bao giờ có chuyện bình yên cả.

Nội dung cãi vã của cặp đôi trên xe buýt ngày càng cẩu huyết, những hành khách đang hóng hớt nghe rất hứng thú, ngay cả tài xế cũng vô thức giảm tốc độ xe.

Giữa cảnh hỗn loạn như gà bay chó sủa, Úc Bạch không biểu lộ chút cảm xúc nào, đứng dậy xuống xe sớm tại trạm gần nhất.

Thà rằng cậu đi bộ về còn hơn.

Hy vọng lần này trên con đường vắng vẻ mà cậu đi qua sẽ không xảy ra những chuyện như côn đồ cướp bóc, người qua đường bất tỉnh, mèo con bị mắc kẹt hay giao dịch phi pháp, chỉ là một con đường bình thường, yên tĩnh và nhàm chán.

Đúng vậy, tất cả những sự cố trên, cậu đều đã vô tình gặp phải.

Vì thế, ước mơ cuộc sống của Úc Bạch rất đơn giản mộc mạc: Cậu chỉ mong được trở thành một người bình thường nhất, có một cuộc đời bình thường đến mức không có gì để kể, không nhất thiết phải có một gia đình quá hòa thuận nhưng cũng đừng sớm chia lìa. Sau khi bình thản sống đủ tuổi thọ bình quân đầu người thì ra đi theo cách bình thường nhất, trong ngoặc tốt nhất là chết tự nhiên, hết ngoặc.

Thế nhưng trong cuộc đời từ trước đến nay của cậu, luôn có đủ loại sự kiện vô cùng kịch tính xảy ra. Đôi khi cậu chỉ là người ngoài cuộc chứng kiến, nhưng đôi khi lại xảy ra với chính cậu.

Đi bộ trên con đường nhỏ hiếm hoi được yên tĩnh, ánh nắng gay gắt chiếu lên mái tóc của Úc Bạch, hiện lên một màu nâu nhạt trong trẻo như mật ong. Thường có người hỏi cậu nhuộm tóc màu nâu gì, nhưng thực ra đây không phải là màu nhuộm.

Đây là "di sản" mà sự kiện kịch tính đầu tiên trong đời cậu để lại cho cậu.

Mái tóc nâu bẩm sinh này là do cậu thừa hưởng từ mẹ ruột của mình, có vẻ như là do thiếu melanin trong cơ thể. Úc Bạch chưa từng gặp bà nhưng qua lời kể của cha cậu, Úc Gia Bình, cậu biết mẹ cậu là một người phụ nữ đẹp đến mức có thể trở thành ngôi sao điện ảnh.

Cuộc đời của bà cũng giống như một bộ phim: Khi trái tim bị tổn thương vì tình cảm thì ra ngoài du lịch giải khuây, gặp một người đàn ông chất phác nhưng tốt bụng. Ban đầu, bà bị thu hút bởi cái họ hiếm có của người đàn ông này, rồi sau đó bị sự chân thành vụng về của ông làm cảm động, yêu đương chớp nhoáng rồi kết hôn.

Đáng tiếc cuộc sống không phải truyện cổ tích.

Cuộc sống sau kết hôn đơn điệu, việc chăm sóc trẻ sơ sinh lại quá mệt mỏi, trong khi thế giới bên ngoài vẫn đầy màu sắc rực rỡ. Vì vậy mà vào một buổi sáng u buồn nào đó, bà vừa khóc vừa hôn lên má con trai, mang theo tất cả hành lý rời khỏi nhà một mình, chỉ để lại cho đứa bé ngây thơ hai giọt nước mắt và một dấu son môi đỏ mọng.

Ba của Úc Bạch là một người đàn ông bình thường đến mức khó có thể nhận ra trong đám đông, ngoại hình bình thường, không giỏi giao tiếp, làm một công việc vừa đủ nuôi sống gia đình. Ưu điểm duy nhất của ông là sự chân thật và cần cù. Sau khi vợ bỏ đi không lời từ biệt, ông tiếp tục lặng lẽ nuôi con trai khôn lớn.

Cuộc đời của một người đàn ông tầm thường như vậy chỉ có hai khoảnh khắc rực rỡ nhất: Một là khi được một người phụ nữ xinh đẹp như sống ở thế giới khác chú ý, và hai là khi dũng cảm lái chiếc xe máy điện nhỏ đi cứu đứa con trai mà ông nghĩ đang gặp nguy hiểm.

Đó là một sự việc xảy ra khi Úc Bạch còn học tiểu học. Trước vạch kẻ đường, các học sinh nhỏ đang ríu rít băng qua đường, một chiếc ô tô cố tình đâm vào người đi bộ lao tới. Úc Gia Bình đang lái xe máy điện đến đón Úc Bạch tan học tận mắt chứng kiến tất cả, cũng trong nháy mắt quyết định lao thẳng vào chiếc ô tô, làm thay đổi hướng đi của chiếc xe gây tai nạn khiến nó va mạnh vào tường, cứu thoát nhiều người.

Không ai có thể nói rõ lúc đó ông đã nghĩ gì, có phải vì nhìn thấy gương mặt quen thuộc của bạn học con trai mà nghĩ rằng Úc Bạch cũng đang ở trong đám đông, hay chỉ đơn giản là một hành động hy sinh vì người khác.

Tóm lại hôm đó Úc Bạch không có mặt trong đám đông băng qua đường, vì cậu đang bị giáo viên chủ nhiệm mới giữ lại để viết bản cam kết. Trong buổi tập thể dục buổi sáng, mái tóc nâu của cậu dưới ánh nắng chói lóa như hạc giữa bầy gà, làm cho các lãnh đạo đến thăm phải chú ý. Đầu tiên là hiệu trưởng bị khiển trách, rồi đến lượt giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng là Úc Bạch. Cậu chỉ có thể ở lại viết bản cam kết rằng màu tóc của mình là tự nhiên.

Sau khi nhận được tin dữ, giáo viên chủ nhiệm bối rối không muốn nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra, dù sao thì lúc này màu tóc cũng không còn quan trọng nữa.

Sau này, mỗi lần chuyển cấp từ cấp hai đến cấp ba, các giáo viên luôn bắt đầu bằng sự không hài lòng nghi ngờ cậu nhuộm tóc, và kết thúc bằng sự cảm thông khi biết cậu là con trai của một người hùng dũng cảm. Họ đặc biệt khoan dung với màu tóc và lời giải thích của cậu, cho phép cậu trở thành một ngoại lệ - mặc dù đó thật sự là tóc tự nhiên, nhưng không ai tin.

Ba của Úc Bạch cứ thế qua đời đột ngột trong một sự kiện đầy kịch tính như vậy, để lại cho cậu một ngôi nhà nhỏ trống vắng, một khoản tiền bồi thường lớn, danh hiệu con trai của một công dân anh hùng, một nhà tâm lý học ban đầu được chính phủ chỉ định sau đó tình nguyện phục vụ miễn phí, và…

“Aizz, nhanh vào đi, ông đã mở cửa cho cháu rồi.”

Giọng nói cố ý hạ thấp ngắt ngang dòng suy nghĩ của Úc Bạch.

Trong lúc bất tri bất giác cậu đã về đến cổng khu dân cư. Ông bảo vệ với vẻ mặt hiền lành thò đầu ra từ trạm gác, chủ động mở cửa và vẫy tay với cậu.

“Mau lên, mau lên, mấy người đó đang nhìn chằm chằm cháu đấy.”

Ông vừa chăm chú nhìn mấy gã đầu đinh đối diện đường, vừa nhiệt tình đẩy cậu vào trong khu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài.

“ Cũng không biết nợ người ta bao nhiêu, nhìn cái mặt trắng trẻo như học sinh thế kia, nghiệp chướng quá!”

“...” Úc Bạch muốn nói lại thôi, định giải thích, “Cảm ơn ông, nhưng cháu không bị đòi nợ.”

“Được rồi, được rồi, ông đóng cửa đây, cháu mau về nhà đi, đừng ở ngoài nữa!”

Úc Bạch đành chấp nhận, ngậm ngùi quay lưng về nhà. Trước khi rời đi, cậu còn lấy lệ giơ vẫy vẫy với những người bên kia đường xem như chào hỏi.

Mấy gã đầu đinh lập tức đứng thẳng người, mặt mày cung kính, đồng loạt vẫy tay chào lại, áo sơ mi hoa phấp phới trong gió.

Phía sau truyền đến một tiếng "A!" Của ông bảo vệ.

Úc Bạch không cần quay lại cũng biết là cảnh tượng gì, chỉ cảm thấy đau đầu.

Cậu sống tiết kiệm, điều kiện kinh tế tốt, tất nhiên không phải bị đòi nợ. Nói chính xác thì, mấy gã đầu đinh trông không giống người tốt đó là vệ sĩ chuyên bảo vệ cậu.

Đây cũng là một trong những di sản bất ngờ mà cái chết của ba cậu để lại.

Trong đám đông trên vạch kẻ đường hôm đó không có cậu học sinh tiểu học Úc Bạch, nhưng có một gã đàn ông cao lớn với cánh tay xăm đầy hình.

Hắn chính là một tên đầu lĩnh xã hội đen khét tiếng khiến người dân địa phương khiếp sợ mất mật.

Sau lần thoát chết đầy ngoạn mục đó, tên đầu lĩnh xã hội đen được chiếc xe máy điện dũng cảm cứu sống ấy dường như cũng được cứu rỗi tâm hồn, nhận ra cuộc đời vô thường, lòng tốt là vô giá. Từ đó, hắn rửa tay gác kiếm, chuyển sang làm ăn lương thiện, còn thề sẽ coi đứa con của công dân anh hùng như con ruột, sẽ trả ơn.

Mặc dù vị đại ca xã hội đen đã thay đổi cách làm ăn cũng hết lòng tốt với Úc Bạch như đã hứa, nhưng phong cách ăn mặc và khí chất của những người dưới quyền hắn vẫn khiến người khác run sợ.

Thời học sinh, Úc Bạch từng bị thầy cô giáo trong trường bắt gặp cậu đi cùng những vệ sĩ này. Thầy giáo trẻ dũng cảm thấy đám người đông đảo trông có vẻ đáng sợ, liền giận dữ quát mắng rồi kéo cậu chạy như điên. Mấy gã đầu đinh không hiểu chuyện gì xảy ra điên cuồng đuổi theo, khiến tình huống trở nên giống như một cuộc đua marathon tập thể.

Mắt thấy quần chúng vây xem không rõ chân tướng bên cạnh cũng nóng lòng muốn gia nhập đội ngũ, Úc Bạch trợn mắt há hốc mồm cái khó ló cái khôn, lớn tiếng hét lên mình đang làm phỏng vấn nhân vật để viết báo cáo thực tập xã hội, mới chấm dứt được trò hề này.

Sau đó, cậu thường xuyên dùng lý do này để giải thích những tình huống tương tự, kết quả là vô tình đoạt được giải nhất toàn tỉnh về báo cáo thực tập xã hội ở cấp trung học phổ thông. Từ đó cậu lạc bước vào con đường trở thành cây bút chuyên mục cho tạp chí thông dụng.

Khi lớn lên, Úc Bạch đã từng phản đối chuyện bảo vệ này, nhưng đại ca xã hội đen đã khắc sâu chữ "báo ân" trong lòng, khẳng định rằng đây là một truyền thống trong nghề, liên quan đến an toàn tính mạng của cậu nên không thể nhượng bộ.

Cho đến một lần, khi Úc Bạch đến gặp bác sĩ Trần như thường lệ, cậu tình cờ gặp một bệnh nhân đang trong cơn phát bệnh cầm dao xông vào, may mà có mấy người bảo vệ cảnh giác kịp thời khống chế nên không xảy ra chuyện gì. Vì vậy, cậu dần chấp nhận sự hiện diện của những người này.

Nhắc đến bệnh nhân…

Mệt quá, không muốn nhớ lại.

Những sự kiện kỳ lạ cậu từng chứng kiến trong đời, nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

Tóm lại, bây giờ cậu chỉ muốn về nhà và nằm dài cả ngày, ra ngoài thực sự là một việc rất vất vả.

Khi màn đêm chưa buông xuống, Úc Bạch quyết định tạm gác lại những suy nghĩ về Little Star, trước hết hãy tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiện tại.

Cậu bước qua con đường nhỏ rợp bóng cây, tiến vào hành lang tòa nhà, cảm nhận sự yên tĩnh dễ chịu trong không gian tĩnh lặng.

Đây là một khu chung cư nổi tiếng bị đồn có ma trong thành phố, vì vậy vừa có môi trường đẹp, vị trí thuận lợi, lại vừa ít người ở và giá thuê cũng rẻ, rất phù hợp với yêu cầu thuê nhà của Úc Bạch. Những lời đồn thổi trong khu này còn có thể trở thành nguồn cảm hứng sáng tác của cậu.

Cậu chưa bao giờ tin rằng trên đời này có ma. Nếu thật sự có ma, tại sao ba cậu chưa từng một lần tìm đến cậu? Ít nhất cũng nên rơi vài giọt nước mắt ma quái vì những biến cố kỳ lạ cậu đã trải qua trong suốt những năm qua chứ.

Thang máy đang ở tầng một. Trong đầu Úc Bạch đã mường tượng đến chiếc điều hòa thoải mái, đồ ăn vặt và gối ôm mềm mại khi được ở một mình, liền nhanh chóng bước vào cabin.

Cậu vừa định giơ tay bấm tầng mình ở thì nhận thấy con số đó đã sáng lên.

Trong thang máy có một hành khách lạ mặt, vóc dáng cao lớn, đứng co ro ở góc, cúi đầu nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy mái tóc đen hơi xoăn bồng bềnh phía trước trán đang rối tung.

Úc Bạch liếc nhìn anh ta một cái, không để ý nhiều, có lẽ là hàng xóm mới chuyển đến cùng tầng, hoặc là khách đến thăm.

Cậu tuyệt đối không phải là người không có gì làm thì đi tán gẫu với người lạ, bởi vì thế giới bên ngoài rộng lớn, được ở nhà yên tĩnh, an toàn thực sự là một niềm hạnh phúc lớn lao.

Úc Bạch nghĩ vậy, cuối cùng nở một nụ cười vui vẻ.

Đinh một tiếng, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

“ Ấy - - chờ một chút!”

Kèm theo tiếng bước chân gấp gáp, một bàn tay mạnh mẽ xen vào, chặn cánh cửa thang máy sắp đóng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro