Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 002: Hàng xóm quái dị 02

Úc Bạch sửng sốt lập tức giơ tay ấn nút mở cửa.

Toàn bộ thang máy đều lắc lư, lạch cạch một tiếng, cửa mở ra.

Người đàn ông xách theo vài túi nilon vội vã chen vào, chú mặc một chiếc áo polo đã dão cổ, cái bụng bia khá lớn. Khi dùng tay chắn cửa bấm tầng mình cần đến, chú liếc nhìn Úc Bạch bên cạnh một cái.

“Cám ơn. " Chú lầm bầm lầu bầu," Cũng may gặp kịp, nếu không lại phải đợi nửa ngày.”

Úc Bạch không đáp lời, chỉ lịch sự nhếch miệng cười coi như trả lời.

Thang máy bắt đầu đi lên, chẳng mấy chốc mà bên trong cabin đã ngập tràn mùi đồ ăn nồng đậm.

Nào là đồ nướng, gà rán, mì chua cay... Úc Bạch nhanh chóng nhận ra thành phần của những mùi hương này, ngửi thấy rất ngon.

Cậu âm thầm liếc nhìn đống túi nilon đó một cái, còn thấy vết tích của đồ ướp lạnh, những chai nước nặng nề kéo túi xuống, mặt ngoài túi nilon phủ một lớp sương mỏng.

Trên đường về quá vội vàng, quên gọi đồ ăn bên ngoài trước.

Úc Bạch vừa bị cơn đói làm nảy sinh ý nghĩ này, vừa móc điện thoại ra định chọn món cho bữa tối nay.

Bỗng nhiên thang máy đang đi lên lại lung lay.

Úc Bạch và người đàn ông mặc áo polo cùng ngẩng đầu, theo phản xạ nhìn lên trần thang máy, sau khi đảo mắt một vòng, ánh mắt mờ mịt gặp nhau giữa không trung.

"Sao lại lắc nhỉ?" Người đàn ông mặc áo polo lau mồ hôi trên cổ, bắt chuyện một cách tự nhiên, "Chẳng lẽ bị hỏng rồi?”

Ngay sau đó, ánh mắt chú lướt qua Úc Bạch nhìn về phía người thứ ba trong góc thang máy, ngạc nhiên nói: "Ồ, người nước ngoài.”

Trong lòng Úc Bạch bất giác dâng lên cảm giác không ổn, cậu bỏ qua vấn đề không lành đó, không muốn đáp lời, ánh mắt theo phản xạ cũng nhìn qua.

Người lạ mặt đến cùng một tầng với cậu lúc này không còn cúi đầu nữa mà đang nhìn thẳng phía trước, con ngươi vốn bị mái tóc đen hơi xoăn che khuất liền lộ ra. Đó là một đôi mắt màu xám xanh tuyệt đẹp long lanh như mặt hồ đóng băng giữa rừng vào mùa đông, lặng lẽ tỏa sáng dưới ánh đèn ảm đạm của thang máy.

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông lạ trông như con lai trông có vẻ rụt rè, nhưng lại bình tĩnh chăm chú nhìn về một nơi nào đó ở phía trước, như thể đang có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Úc Bạch giật mình, cảm giác không ổn trong lòng bắt đầu lan rộng một cách quen thuộc.

Lần trước cậu gặp được một người có ngoại hình nổi bật như vậy, đã tận mắt chứng kiến một vụ án hình sự vì yêu không thành mà trở nên thù hận.

Lần trước nữa là phát hiện ra một đại minh tinh say xỉn ngã trong con đường nhỏ vắng, suýt bị nôn mửa làm cho ngạt chết.

Nhưng lần này... chỉ là ba người lạ mặt không quen biết, và một chiếc thang máy tựa như không gian kín.

Dõi theo ánh nhìn xám xanh đó, Úc Bạch nhận ra dòng cảnh báo đỏ đen dán trên cửa thang máy, ghi chú về các lưu ý khi sử dụng thang máy. Một trong số đó là: Cấm dùng tay hoặc vật dụng để chặn cửa.

Không hiểu sao Úc Bạch có linh cảm rằng người con lai bên cạnh đang chăm chú đọc dòng chữ đó. Cậu khẽ cau mày, vô thức vươn tay nắm lấy thanh vịn trong thang máy.

Người đàn ông mặc áo polo tay xách một đống thức ăn đóng gói vẫn đang nói liên tục, tò mò quan sát người con lai đang im lặng: “Này, cậu cũng sống ở tòa nhà này à? Trước đây chưa từng gặp cậu, mới chuyển đến hả? À không, cậu có hiểu tôi nói gì không?”

Ngay giây tiếp theo, thang máy lại rung lên một cái.

“Để tôi nghĩ xem, tiếng Anh nói thế nào nhỉ... Hello! How are you…đệt đệt đệt!!!”

Trong khi thang máy đang từ từ đi lên, cabin đột nhiên lao xuống với tốc độ cực nhanh, bên ngoài vang lên tiếng kim loại va chạm sắc nhọn.

Tim đột ngột rơi vào trạng thái mất trọng lực dữ dội, trong tiếng chửi bới và tiếng tạp âm, Úc Bạch nắm chặt thanh vịn, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh bản di chúc mới nhất mà mình đã viết sẵn.

Dù đây đã là phiên bản sửa đổi lần thứ mười ba, nhưng khi đối mặt với sinh tử thì người ta luôn có thêm những tiếc nuối mới. Cậu chợt nhận ra mình không hài lòng với lời kết trong phiên bản trước, nếu có thể thì cậu vẫn muốn tự tay viết phiên bản thứ mười bốn. Tất nhiên nếu có cơ hội sửa thêm phiên bản thứ mười lăm thì số phiên bản sẽ may mắn hơn, còn phiên bản thứ mười sáu thì càng…

Trong những suy nghĩ ngớ ngẩn, tiếng kêu của kim loại bên ngoài cabin ngày càng lớn, cho đến khi gần như là ù tai thì tất cả âm thanh đồng thời biến mất.

Thang máy đang điên cuồng rơi tự do bỗng dừng lại đột ngột.

Người đàn ông mặc áo POLO hoàn toàn không chuẩn bị, không đứng vững ngã ngồi bệt xuống sàn, chiếc túi nilon vốn đang xách trong tay rơi vào lòng, biểu cảm kinh hãi trở nên sống động ngay tức khắc: “Nóng quá... nóng chết tôi rồi, đệt má, chúng ta vẫn còn sống à?!”

Chú luống cuống giơ lên chiếc túi nilon chứa đầy đồ ăn nóng hổi, không màng đến dáng vẻ chật vật của mình lúc này, vội quay đầu nhìn hai người đồng hành xa lạ.

Sau đó chú liền nhìn thấy Úc Bạch nắm chặt thanh vịn tựa lưng vào tường, tư thế tự bảo vệ mình rất là thành thạo cùng với người con lai vẫn đứng tại chỗ, không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Người đàn ông mặc áo POLO đang dùng tư thế chổng vó giơ cao thức ăn lên khá là mơ hồ, cảm giác mình như một con rùa đen bị lật ngửa, lạc lõng giữa những con người thanh nhã, liền lập tức vùng vẫy muốn đứng dậy.

“Đừng nhúc nhích. "Một giọng nói bình tĩnh ngăn chú ta lại.

Úc Bạch hít sâu cố trấn tĩnh phản ứng run rẩy theo bản năng của cơ thể, tiếp tục nói: “Thang máy chưa rơi xuống đáy, bây giờ chắc đang lơ lửng giữa không trung. Cháu sợ những động tác mạnh sẽ làm nó tiếp tục rơi xuống.”

Nghe vậy, người đàn ông mặc áo POLO lập tức dừng lại: “Được rồi, tôi không động đậy. Bây giờ chúng ta nên làm gì? Gọi cứu hộ? Điện thoại có tín hiệu không?”

“Có tín hiệu.”

Úc Bạch chỉnh lại cặp kính hơi lệch, đã mở điện thoại ra gọi đến số điện thoại cứu hộ khẩn cấp trên bảng hiệu phía trên nút bấm thang máy.

Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, trong khi trò chuyện với nhân viên cứu hộ, cậu càng bình tĩnh hơn.

“Họ nói sẽ đến trong vòng mười lăm phút, bảo chúng ta phải giữ bình tĩnh.” Úc Bạch chuyển lời an ủi của nhân viên cứu hộ, “Thang máy có hệ thống thông gió, không cần lo lắng quá, oxy đủ dùng.”

“Vậy thì tốt quá.” Người đàn ông mặc áo polo đang ngồi trên sàn liên tục nói, “ Nhờ có cậu, tôi chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, cảm ơn cậu nhiều.”

Úc Bạch lắc đầu: "Không có gì.”

Cậu cũng chưa bao giờ gặp sự cố thang máy nghiêm trọng như thế này, chỉ là đã trải qua nhiều kinh nghiệm tương tự khác.

Bầu không khí trong thang máy tạm thời trở nên yên tĩnh.

Úc Bạch thả hồn vào cõi thần tiên, suy nghĩ về phiên bản thứ mười bốn của di chúc, còn người đàn ông mặc áo polo mắt lờ đờ, cố gắng bình tĩnh lại.

Dần dần, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía người thứ ba trong thang máy.

Người con lai với mái tóc đen và đôi mắt xanh kia vẫn đứng lẳng lặng như vậy, không nói lời nào như thể chưa từng trải qua khoảnh khắc kinh hồn vừa rồi, vẫn bình thản chờ thang máy đến nơi.

Giống như một hồn ma xuất hiện không đúng lúc.

Nếu không phải vì trên đời này không có ma quỷ, Úc Bạch chắc chắn đã nghĩ mình gặp phải ma rồi.

Cậu quyết đoán rời ánh nhìn, quyết định không quan tâm đến người hàng xóm kỳ quặc này nữa.

Chỉ cần qua mười lăm phút nữa thôi, cậu sẽ có thể trở về nhà an toàn, thoải mái nằm dài trên ghế sofa, mở một gói snack…

Trong thang máy yên tĩnh bất thường, bỗng vang lên hai tiếng "òng ọc”, cực kỳ rõ ràng.

Úc Bạch cúi đầu nhìn bụng mình trước, xác nhận không phải âm thanh phát ra từ đây, rồi nghe thấy người đàn ông mặc áo polo dưới sàn ngại ngùng lên tiếng: “Bận rộn cả ngày, vốn đã đói, bị dọa hoảng sợ thêm phát nữa, giờ còn đói hơn.”

Túi nilon trong tay chú liên tục tỏa ra mùi thơm nức mũi của gà rán, đồ nướng và mì chua cay.

Mọi người tiếp tục im lặng chờ đợi đội cứu hộ đến.

Mười lăm phút dài đằng đẵng.

Òng ọc òng ọc.

Người đàn ông mặc áo POLO sờ vào bên trái của túi rồi sờ vào bên phải, cuối cùng không cưỡng lại được bản năng sinh lý, cẩn thận đặt chiếc túi nilon xuống đất, vươn tay ra tháo nút thắt.

Chú nhiệt tình mời mọc: “ Hình như mì chua cay bị đổ ra ngoài rồi, hai người có muốn ăn chút gà rán và đồ nướng không?”

Úc Bạch định từ chối, thì nghe thấy tiếng chú kéo rách túi khác: “Ở đây còn có coca với bia, có lạnh, hai người đứng uống cũng tiện, vừa hay đỡ sợ.”

Coca lạnh nằm ngay bên cạnh đống gà rán nóng hổi.

Khó mà từ chối.

Úc Bạch biết nghe lời lưu loát nhận lấy coca: "Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, chúng ta đều là hàng xóm, hơn nữa bây giờ đã có giao tình vào sinh ra tử rồi, đúng không?”

Người đàn ông mặc áo polo vẫn duy trì tư thế chổng vó pha trò, đồng thời nhiệt tình đưa túi đồ nướng và gà rán tới: “Quán này làm đồ ăn ngon lắm, cậu nếm thử xem.”

Thực ra chú còn muốn đưa cho người con lai đứng ở góc, nhưng thấy đối phương vẫn chưa nói câu nào, lòng chú bắt đầu nổi giận rồi thì thầm với Úc Bạch.

“Người nước ngoài này thật sự không hiểu chúng ta nói gì à? Tôi thực sự muốn cậu ta thử món ăn ngon chúng ta, phải nói là tâm lý cậu ta vững thật, chẳng sợ chút nào…”

Với một ly cola sủi bọt và miếng gà rán giòn tan vào miệng, tâm trạng của Úc Bạch cũng tốt hơn một chút. Cậu không cho rằng người hàng xóm lạ mặt kia là người nước ngoài không hiểu tiếng họ đang nói, bởi vì trước đó người này rõ ràng đã nhìn vào những dòng chữ cảnh báo dán trong thang máy, có lẽ chỉ là không muốn trò chuyện với họ mà thôi.

“Có lẽ anh ta không cần đâu,” Úc Bạch thuận miệng nói.

Người đàn ông cao lớn tóc đen mắt xanh bỗng nhiên sáng mắt lên, liếc nhìn cậu một cái.

Nếu Úc Bạch không nhìn lầm, thì trong đôi mắt xám xanh của người đó dường như có sự đồng tình?

Đồng tình điều gì? Là anh ta thực sự không cần à? Úc Bạch không hiểu.

Cậu chọn cách lờ đi những điểm khác thường nhỏ bé này, hôm nay đã đủ đặc sắc rồi, cậu không muốn có thêm rắc rối nào khác, thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.

“Nếu vậy thì cậu ta không có lộc ăn rồi,” người đàn ông mặc áo polo lắc đầu, cảm giác căng thẳng đã được xoa dịu bởi món ăn ngon, “Thế nào, ngon không?”

Úc Bạch gật gật đầu: "Mùi thơm lắm, mua ở quán nào vậy ạ?”

Người con lai một lần nữa nhìn cậu bằng ánh mắt tương tự.

Anh ta cũng cảm thấy rất thơm à?

Đủ rồi.

Úc Bạch nhắm mắt lại, tự cấm mình liếc nhìn người kia bằng khóe mắt nữa, mắt cậu nhìn phía trước, tâm không tạp niệm mà ăn.

Người đàn ông polo trên sàn vừa ăn xiên nướng vừa trả lời: “Ngay cạnh trạm xe buýt, mua một cân tặng nửa cân nữa.”

“Cũng gần, lần sau đi ngang qua cháu sẽ mua.”

“Vậy tôi coi như đã kéo khách cho người ta rồi, ha ha,” người đàn ông áo polo cười nói, “Tôi mở cửa hàng kim khí ngay bên cạnh đó, sau này nhà cậu có gì hỏng cứ đến tìm tôi, tôi sửa miễn phí cho. Gọi tôi là Vương sư phụ là được.”

Thang máy bị hỏng tràn ngập mùi thức ăn chiên rán, chẳng khác nào quán ăn vặt đêm khuya.

Sau khi cửa thang máy đột nhiên mở ra, rơi vào trong mắt nhân viên cứu hộ chính là cảnh tượng ly kỳ như vậy.

“Được rồi, bây giờ cửa đã mở, mọi người có thể ra ngoài, đi từ từ thôi, đừng lo lắng— ơ.”

“Không sao rồi, không sao rồi, chúng tôi sẽ cho người đến kiểm tra thang máy ngay, mọi người mau về đi, không có gì đáng xem cả— hả?”

Bên ngoài thang máy đông nghịt  người, có đội cứu hộ, phóng viên và nhiếp ảnh gia đi theo để viết tin, ban quản lý khu nhà, và cả những cư dân đứng xem... Ngón tay của nhiếp ảnh gia vẫn đặt trên nút bấm máy ảnh, giữa bầu không khí im lặng kỳ quái, anh ta lúng túng không biết bấm xuống làm sao.

“Tạch.”

Vương sư phụ đang chổng vó nằm ăn thịt nướng mờ mịt nhìn mọi người.

Hàng xóm quái dị tóc đen mắt xanh nhìn chằm chằm vào ống kính, cố gắng nhớ lại điều gì đó, rồi nở một nụ cười ăn ảnh chuẩn mực trước ống kính.

Úc Bạch một tay gà rán một tay coca tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cậu biết hôm nay sẽ còn nhiều chuyện đặc sắc hơn.

Sau khi giải thích tình huống với đội cứu hộ và ban quản lý khu nhà, đồng thời yêu cầu phóng viên và nhiếp ảnh gia làm mờ ảnh, Úc Bạch cuối cùng cũng thoát ra khỏi chuỗi sự kiện bất ngờ này, thở dài, bước về phía cầu thang.

Trước yêu cầu mạnh mẽ của các cư dân đứng xem, hai thang máy trong tòa nhà này đều phải ngừng hoạt động để sửa chữa, cậu chỉ có thể leo cầu thang để về nhà.

May mắn đây không phải là kiến trúc siêu cao tầng, chỉ có mười hai tầng, cậu sống ở tầng cao nhất, thang máy hỏng hiện dừng ở tầng năm, không quá xa.

Úc Bạch đẩy ra một cánh cửa phòng cháy, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Xin hỏi, có thể đi lên tầng mười hai từ đây không?”

Cậu kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt đối diện với đôi mắt xanh xám như hồ nước kia.

Người hàng xóm lạ mặt cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, phát âm rất chuẩn, giọng nói cũng dễ nghe, chỉ có điều hơi bất an thấp thỏm kỳ dị, như thể lần đầu tiên sử dụng ngôn ngữ để giao tiếp với người khác.

Quả nhiên không phải người nước ngoài.

Giống người ngoài hành tinh hơn.

“Được mà.” Úc Bạch đã bước vào cầu thang, theo bản năng dùng tay giữ cửa, chờ người kia vào.

Nhưng đối phương lại không nhúc nhích.

Úc Bạch thấy ánh mắt của người hàng xóm xa lạ bình tĩnh tập trung vào tay mình đang giữ cửa, trong đó dường như có một sự lo lắng.

Cậu trầm mặc một chút, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Đây không phải thang máy, chặn cửa cũng không sao.”

……

Mình đang nói cái gì vậy? Coi người ta là kẻ ngốc sao?

Mặc dù cửa chống cháy màu xám có hơi giống cửa thang máy.

Úc Bạch còn chưa kịp giải thích cho câu nói kỳ lạ của mình, đã thấy người hàng xóm lạ mặt như thể thở phào nhẹ nhõm, sải bước đi vào.

“Cảm ơn cậu.” Người hàng xóm rất lịch sự, giọng điệu đầy chân tình.

“... Không có gì.”

Úc Bạch giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị hoàn thành cuộc giao lưu hữu nghị này, không muốn suy nghĩ sâu thêm về logic phía sau.

Quên đi, cũng không phải cậu chưa từng gặp qua người thân cao một mét tám khuôn mặt còn rất đẹp trai  được mấy cô gái xinh đẹp bắt chuyện nhưng hóa ra cậu nhóc đó chỉ mới học lớp sáu.

Bất kể người lạ mặt trông như người lai này có kỳ quái đến đâu cũng chẳng liên quan đến cậu, chẳng qua chỉ là tình cờ sống cùng một tầng, một tầng có bao nhiêu hộ, cũng đâu thường xuyên gặp—

Leo hết bảy tầng cầu thang, vào đến tầng mười hai, Úc Bạch dừng chân trước cửa nhà số 1205, rút chìa khóa từ túi ra, còn người hàng xóm lai đã mở cửa nhà 1204 bên cạnh bằng chìa khóa, trước khi vào còn rất lịch sự chào tạm biệt cậu, đôi mắt xám xanh như hồ nước lóe lên những gợn sóng lăn tăn.

“Tạm biệt.”

“... “ Úc Bạch cố gắng kìm nén cảm giác bất an đến thành thạo trong lòng, “Tạm biệt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro