Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16 - Hàng Xóm Quái Dị 016

Tôi có thể chào hỏi cậu không?

Chào hỏi?

Cậu không?

……

Những dòng chữ đẹp đẽ và ngay ngắn tĩnh lặng in sâu trên tờ giấy. Úc Bạch nhắm mắt lại, rồi mở ra, lặp đi lặp lại vài lần, nhưng tờ giấy trước mắt vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.

Không phải ảo giác.

... Vậy lần này coi như mở lại từ đầu đi :)

Thấy dòng chữ trên mặt sau của gói mì ăn liền còn nhiều hơn mặt trước trong siêu thị, nên khi viết giấy cũng dùng tới luôn phải không?

Đừng có học theo mọi thứ như thế chứ!

Đã giả vờ không phát hiện ra cậu đang bám đuôi rồi thì cứ chôn chặt trong lòng luôn không phải tốt hơn sao! Người bình thường không nói – không viết ra những điều này như vậy đâu!!

Viết thì đã đành, còn viết ở mặt sau nữa! Để người khác cũng nhìn thấy!!

Úc Bạch vẻ mặt trống rỗng nắm chặt tờ giấy thật lớn trong tay.

Nghiêm Cảnh bên cạnh cười đến mức nước mắt sắp trào ra, vẫn cố dùng điện thoại lại gần tờ giấy để chụp lại khoảnh khắc lịch sử hiếm có này: "Thì ra cậu đã bị phát hiện từ lâu rồi, trời ạ, vậy mà cậu còn ngồi trong bếp cầm ống nhòm lâu như thế, chẳng phải hàng xóm đã luôn…”

Đừng nói nữa, cậu không muốn nhớ lại.

Úc Bạch dứt khoát vo tròn tờ giấy nhét vào túi, vẻ mặt nghiêm túc cắt ngang lời cậu ta: "Cậu nghĩ quả cầu nhỏ này là cái gì?”

Trong lòng bàn tay cậu đang nắm chặt món quà hàng xóm tặng lại, một quả cầu bóng loáng nhỏ màu xám trắng, rất nhẹ, sờ vào mát lạnh.

Lạnh lùng như tâm trạng của cậu lúc này.

Nghiêm Cảnh càng vui vẻ: "Đừng có chuyển chủ đề, quá rõ ràng rồi đấy.”

"Tôi không có, cậu thử sờ xem, cảm giác của nó rất đặc biệt.”

"Có gì mà đặc biệt... ồ, mát lạnh thật, nhẹ ghê!”

Một lát sau, hai người ngồi trên ghế sofa, cùng nhau nghiên cứu món quà này.

Nghiêm Cảnh có chút tiếc nuối tắt chức năng nhận diện hình ảnh trong điện thoại: "Không nhận dạng được, tôi thấy nó có hơi giống loại đá inox không gỉ, nhưng cái đó phải nặng hơn nhiều, bên trong chứa dung dịch đông lạnh.”

Úc Bạch thì im lặng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm trang nói: "Tôi cảm giác bên trong quả cầu này hẳn là trống không, nó giống như chỉ có một tầng vỏ bên ngoài, cho nên mới nhẹ như vậy.”

Vẫn thành công chuyển đề tài.

May mắn ở đây chính là Nghiêm Cảnh dễ lừa.

"Vỏ à?" Nghiêm Cảnh đột nhiên nảy ra ý tưởng, “Thứ này không phải là trứng chứ!”

“... "Úc Bạch lắc đầu theo phản xạ," Không thể nào, trứng của con gì mà dài như vậy?”

"Hay để tôi bóp mạnh thử xem? Xem độ cứng của nó thế nào, biết đâu là kim loại đặc biệt gì đó.”

Úc Bạch vội vàng ngăn lại động tác nóng lòng muốn thử của cậu ta, bật thốt lên: "Đừng bóp mạnh, lỡ là trứng thật thì sao?”

"...Cậu vừa bảo là không thể mà?" Nghiêm Cảnh gãi đầu hoang mang, "Với lại cũng chẳng có quả trứng của loài động vật nào lại như thế này.”

Úc Bạch muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, chỉ nói: "Có lẽ là động vật chúng ta chưa từng thấy qua.”

Phiên bản này của Nghiêm Cảnh không biết rằng hàng xóm của cậu là một sinh vật không phải con người nhưng có năng lực thần kỳ.

Cậu không nghĩ rằng đối phương thật sự sẽ gửi một quả trứng qua, nhưng qua vài lần tiếp xúc, Úc Bạch cảm thấy chắc chắn đây là một thứ không bình thường.

Dù sao hàng xóm lần đầu nhận quà, theo tính cách rất lịch sự của hắn, chắc sẽ tặng lại một món quà trang trọng hơn.

"Ví dụ như trứng rồng à?" Nghiêm Cảnh khinh miệt nói, "Cậu ngây thơ quá đấy.”

Năm phút sau, trên ghế sofa xuất hiện một con chó bông trắng to lớn, tai cụp xuống lặng lẽ nằm đó.

Úc Bạch và Nghiêm Cảnh ngồi xổm bên cạnh sô pha, nghiêm túc quan sát nó.

Nghiêm Cảnh nhìn một lúc, không nhịn được muốn giơ tay lật bụng con chó bông lên xem: "Có gì thay đổi không nhỉ?”

Úc Bạch phản ứng rất nhanh vỗ tay cậu ta: "Nào có nhanh như vậy.”

"Ồ." Cậu ta rụt tay lại, tiếp tục ngồi xổm, "Nhiệt độ có đủ để ấp nở không nhỉ, mà con chó bông này không có nhiệt đâu.”

"Không có, hay cậu tự ấp thử xem?”

"Không không không, thế thì ngốc quá.”

Úc Bạch nói: "Không sao, dù sao bây giờ thế này đã đủ ngốc rồi.”

Nghiêm Cảnh liền trừng cậu một cái.

Úc Bạch trừng lại.

Im lặng ngắn ngủi, hai người đồng thời cười ra tiếng.

"Làm sao mà ấp nở được." Úc Bạch tự suy ngẫm, "Sao mình lại làm chuyện ấu trĩ thế này.”

“Không sao, cậu còn bị phát hiện theo dõi người khác cả đêm mà.”

“Này!”

Nghiêm Cảnh cười hề hề, tự giác chuyển chủ đề: "Con chó bông này mới tinh nhỉ, từ đâu ra đấy? Đừng nói là cậu tự mua nhé?”

“Quà sinh nhật bác sĩ Trần tặng.”

“Oa lớn như vậy còn tặng cậu chó bông, ấu - -”

“Sinh nhật lần thứ mười.”

“- - đỉnh. "Nghiêm Cảnh vô cùng trơn miệng, giơ ngón tay cái lên, "Thật biết bảo quản đồ, bác sĩ Trần chắc cảm động lắm.”

Úc Bạch ngó lơ cậu ta, xoa xoa chân bị tê vì ngồi xổm lâu, đứng dậy, quyết định tạm thời từ bỏ phỏng đoán kỳ quặc rằng quả cầu bí ẩn là một quả trứng.

Nghiêm Cảnh ngược lại là lại chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm trong chốc lát, đến khi nhìn buồn ngủ, ngáp dài muốn đi ngủ.

Úc Bạch phất tay phê chuẩn.

Thực ra cậu gọi Nghiêm Cảnh đến, là để ngăn mình vô thức ngủ quên, lỡ mất khoảnh khắc chứng kiến điểm kết của vòng tuần hoàn.

Nhưng trước mắt xem ra, có vẻ không cần nữa.

Vì chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc xấu hổ tối nay, cậu đã tỉnh táo đến mức muốn chạy xuống lầu chạy hai vòng.

Không có chút buồn ngủ nào, thậm chí cà phê mua sẵn cũng không cần dùng đến.

Ở trong căn phòng ngập mùi dầu bạc hà, mùi dưa hấu, xen lẫn tiếng ngáy nhẹ, Úc Bạch u buồn thở dài.

Trước đó cậu còn định dành cả đêm để quan sát cuộc sống của hàng xóm, nhằm hiểu rõ hơn về người này.

Nhưng hiện tại......

Cậu tuyệt đối không bao giờ bước vào bếp nữa!

Úc Bạch ngồi xuống trước máy tính trong phòng sách, chuẩn bị tìm gì đó để giết thời gian qua đêm dài này.

Cậu ngồi ngẩn ngơ một lúc, quyết định tìm một vài bộ phim về đề tài vòng lặp thời gian để xem, cũng coi như tìm kiếm cảm hứng thoát khỏi vòng lặp.

Chính vì trước đây từng xem thể loại câu chuyện này, nên khi trải qua, cậu nhanh chóng nhận ra mình cũng rơi vào vòng lặp thời gian lặp đi lặp lại.

Úc Bạch tập trung chọn lựa tên phim hiện ra trên màn hình máy tính.

"Ngày của chuột đồng", "Vòng xoay kinh hoàng", "Chúc mừng ngày tốt lành", "Người cá tình yêu vượt thời gian"...

Bộ cuối này bỏ qua, không có giá trị tham khảo gì.

Úc Bạch âm thầm loại bỏ cái tên nghe là biết chuyện tình yêu này.

Thời gian ban đêm trôi qua nhanh chóng trong những câu chuyện phim đặc sắc nối tiếp nhau.

Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Úc Bạch đứng lên ăn vặt, đi vệ sinh, khi đi ngang qua ghế sofa trong phòng khách, cậu lại chần chừ dừng bước, sau đó cúi người, cẩn thận lật bụng con chó bông ngốc lên nhìn một cái.

Viên cầu nhỏ màu xám trắng thần bí lẳng lặng nằm ở phía dưới con chó bông, không hề thay đổi.

...... Thật ngây thơ.

Úc Bạch thầm mắng hành động của mình trong lòng, rồi tiếp tục ngồi lại trước máy tính xem phim.

Cậu đeo tai nghe nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng khóc trẻ con đang văng vẳng xung quanh, phát ra từ những bức tường vào lúc nửa đêm.

Màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ từng chút phai màu, trời đã sáng.

Úc Bạch nhớ rõ lần trước khi thức trắng đêm chơi game với Nghiêm Cảnh, gần đến giờ này thì ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại phòng tư vấn tâm lý.

Cậu nghĩ rằng mình nên bắt đầu để ý thời gian từ bây giờ.

Nhìn ánh nắng mờ nhạt ngoài cửa sổ, Úc Bạch tắt máy chiếu phim, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tính toán xuống lầu ăn điểm tâm.

Đói bụng rồi.

Tối qua, cậu thấy bên ngoài khu chung cư có một tiệm bán đồ ăn sáng, biển hiệu là bánh bao nhân cánh gà, nghe cái tên thôi cũng thấy ngon rồi.

Cậu muốn thử xem sao.

Nhưng mà, khi Úc Bạch vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa nhà ra, cánh cửa bên cạnh gần như cùng lúc mở ra.

Người đàn ông tóc đen mắt xanh cũng mới từ trong nhà đi ra, hắn mặc áo sơ mi trắng đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, đầu ngón tay chạm vào tay nắm cửa màu bạc, ống tay áo sạch sẽ bay phấp phới trong buổi sáng se lạnh, làm nổi bật rõ nét xương cổ tay.

Hắn nghe thấy động tĩnh bên cạnh, liền theo tiếng nhìn lại.

Úc Bạch bất ngờ đối diện ánh mắt với hắn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại trong chốc lát, rất muốn quay đầu trở về nhà ngay lập tức.

Đây tạm thời là người cậu không muốn gặp nhất trên thế giới này.

Ồ, không phải con người.

Nhưng đối phương vẫn nhìn cậu, trong đôi mắt xám xanh lóe lên một sự vui vẻ, sáng sủa và ấm áp, như thể rất vui khi gặp cậu.

Vị hàng xóm không phải người dường như muốn chủ động nói chuyện với cậu, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, nên không mở miệng mà chỉ dừng bước, nghiêm túc chăm chú nhìn cậu.

Trong ánh mắt kỳ quái lại tĩnh lặng, trong đầu Úc Bạch thoáng cái hiện lên rất nhiều lời muốn nói.

Ví dụ như, cái quả cầu nhỏ mà anh tặng rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy, lần sau khi tặng quà bí ẩn thì có thể viết luôn công dụng không, nếu không sẽ khiến một người bình thường rất khó xử!

Hay là, mặc áo sơ mi trắng có phải vì anh tìm kiếm trên điện thoại xem đàn ông mặc đồ gì thì không phạm sai lầm, và câu trả lời đầu tiên hiện ra chính là áo sơ mi trắng? Nói đi, rốt cuộc anh biết dùng điện thoại để tra cứu thông tin từ khi nào vậy?

Cùng với, nếu đã giả vờ như không phát hiện ra người khác theo dõi thì xin hãy để chuyện này mãi mãi thối rữa trong lòng, con người có một tâm tình gọi là xấu hổ, và đừng học theo bao bì mì ăn liền mà ghi thông tin quan trọng nhất ở mặt sau!

Nhưng sau khi miên man suy nghĩ, Úc Bạch cuối cùng chỉ không được tự nhiên quay đi, rất không tình nguyện nghẹn ra một tiếng ngắn ngủi.

“...... Chào buổi sáng.”

Quên đi, cứ tự nhiên chào hỏi.

Úc Bạch quay đầu nhìn tường, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt đối phương lúc này.

Nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng trong giọng nói của người hàng xóm, thấp thoáng ý cười.

"Chào buổi sáng.” Hắn thì thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro