Chương 79: Cái Gì Là Khốn Nạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể bị va chạm mạnh mẽ vào thân xe, Diệp Mạc suýt ngất xỉu vì quá đau nhức, đến lúc trấn tĩnh lại, cậu đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm kẹp chặt giữa xe và hắn, đường nét khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm hiện ra rõ ràng trước mặt cậu, hai mắt sắc bén giống như ánh mắt chim ưng đang nhìn con mồi khiến cậu rất sợ hãi, khóe môi mỏng bên dưới cái mũi thẳng tắp, đường cong cằm vuông vức cực kỳ hoàn mỹ, bao phủ xung quanh là hàn khí lạnh lẽo giống như ác ma dưới địa ngục, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, Diệp Mạc biết rõ ràng, đây là hình dáng của một kẻ khát máu, với trái tim tàn nhẫn quyết tuyệt, không có bất cứ thứ gì phá nổi, cho dù ở bất kỳ nơi đâu cũng không ai dám chống lại hắn.

" Cứu....." Diệp Mạc vừa định mở miệng, ngay lập tức cậu cảm thấy có một vật cứng cáp đặt ở eo cậu, trong nháy mắt những câu kêu cứu đều tan biến, Diệp Mạc biết rất rõ đó là thứ gì, nam nhân mà hắc bạch lưỡng đạo đều kính sợ như Tiếu Tẫn Nghiêm, chắc chắn bên người phải có loại vũ khí một phát lấy mạng người.( Đó là cây súng nha.)

Tất cả lông tơ của Diệp Mạc đều dựng thẳng lên, Diệp Mạc nuốt nuốt nước miếng, không sợ chết nhìn chằm chằm vào Tiếu Tẫn Nghiêm:" Ở đây có... Có cameras tôi khuyên anh tốt nhất... A..." Diệp Mạc thống khổ kêu lên một tiếng, phần eo bị họng súng cứng cáp thúc thật mạnh, thân thể bị Tiếu Tẫn Nghiêm ép chặt vào thân xe, muốn khom người để giảm bớt đau đớn cũng không được.

Tiếu Tẫn Nghiêm cố ý ép sát ngực của hắn lên thân thể Diệp Mạc, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Mạc vặn vẹo vì đau đớn, hắn mới buông lỏng một chút.

" Không được phép nhúc nhích!" Tiếu Tẫn Nghiêm thấp giọng nói xong, nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ Diệp Mạc ngửi ngửi, động tác này đối với Diệp Mạc mà nói là tràn ngập nguy hiểm.

" Cậu không có thao nữ nhân kia?" Tiếu Tẫn Nghiêm nắm cằm Diệp Mạc, âm hiểm cười một tiếng:" Đưa đến miệng cũng không ăn, chẳng lẽ cậu chỉ thích được nam nhân yêu thương?"

" Quả nhiên là anh làm." Diệp Mạc giận sôi máu nhưng ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, căn bản không có dũng khí bùng nổ, cằm bị ép nâng lên:" Dựa vào cái gì mà anh hãm hại tôi!"

" Vì tôi thích!" Tiếu Tẫn Nghiêm nhẹ nhàng phun ra một câu, tầm mắt từ từ lướt trên người cậu, ánh mắt dừng lại tại chiếc cổ trắng nõn, trong cơ thể dấy lên cảm giác kích thích, đã từng cảm thụ qua, tất nhiên biết được hương vị cơ thể này như thế nào, không chỉ thỏa mãn hoan ái, mà mỗi lần đều khiến hắn điên cuồng xâm chiếm, cảm giác quen thuộc làm cho hắn không thể kiềm chế được, không ngừng cưỡng đoạt.

Không cho Diệp Mạc cơ hội mở miệng,  Tiếu Tẫn Nghiêm nhanh chóng mở cửa xe, thô bạo đẩy Diệp Mạc vào bên trong, sau đó nghiêng người đè lên, ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, hành động nhanh hơn lời nói.

Bên trong xe giống như nổi lên trận cuồng phong, cát bụi bay mù mịt, nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đang đè trên người cậu, Diệp Mạc hoảng sợ la hét, tiếng mắng chửi cùng với tiếng kêu cứu liên tục vang lên.

Trong phút chốc Tiếu Tẫn Nghiêm chưa kịp phản ứng, không ngờ đến đột nhiên nam nhân này không muốn sống phát điên lên. Từ lúc Diệp Tuyền tự sát không chết, Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện, nam nhân này to gan hơn hẳn, không chỉ dám từ chối hắn, mà ngay cả chết cậu cũng không sợ.

Tiếu Tẫn Nghiêm che miệng Diệp Mạc lại, hung hãn nói:" Tôi đã nói, không biết tự lượng sức mình, người chết sẽ là cậu, cậu con mẹ nó, cậu nghĩ tôi không dám nổ súng."

Diệp Mạc căm giận nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm chằm chằm, nếu tấm mắt có thể biến thành tia laser, chỉ sợ là Tiếu Tẫn Nghiêm đã chết rất nhiều lần.

" Đêm nay chỉ là cảnh cáo, nếu cậu còn dám trốn, tôi có hàng ngàn hàng vạn thủ đoạn khiến cậu thân bại danh liệt, đến cuối cùng không còn mặt mũi đi gặp người khác!" Tiếu Tẫn Nghiêm gằn giọng nói xong, phát hiện ánh mắt của Diệp Mạc vẫn là lạnh lẽo căm giận, trong lòng hắn bốc lửa, thô bạo cởi quần áo của Diệp Mạc. Diệp Mạc không ngừng giãy giụa, kịch liệt quẫy đạp, nhưng căn bản cậu không phải là đối thủ của Tiếu Tẫn nghiêm. Thế nhưng chiếc đồng hồ màu xám bạc lắc lư trước mặt hắn. Tiếu Tẫn Nghiêm  bắt lấy cánh tay của Diệp Mạc, ánh mắt thâm trầm rất dọa người tập trung nhìn vào chiếc đồng hờ trên cổ tay Diệp Mạc, những người có trong giới thượng lưu chỉ cần liếc sơ một cái cũng biết giá trị của chiếc đồng hồ này, đây là đồng hồ mà nam nhân như cậu không bao giờ có đủ tiền để mua, chỉ có một khả năng duy nhất, là người khác cho cậu, người nam nhân hào phóng này chỉ có thể là người đàn ông mà Diệp Mạc luôn miệng nhắc đến Thần ca, Diệp Thần Tuấn.

" Anh đang làm gì vậy hả?" Diệp Mạc nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đang tháo chiếc đồng hồ trên tay cậu:" Anh không thể lấy chiếc đồng hồ này!" Diệp Mạc hét lên, lại kịch liệt giãy giụa nhưng vẫn tiếp tục bị Tiếu Tẫn Nghiêm khống chế dưới thân hắn, lúc tháo xong chiếc đồng hồ, Tiếu Tẫn Nghiêm không nói hai lời, ấn nút mở cửa sổ xe, ném mạnh chiếc đồng hồ ra ngoài.

Sắc mặt Diệp Mạc trở nên trắng bệch, chiếc đồng hồ đó là Diệp Thần Tuấn cho cậu mượn, cậu còn phải trả lại, hơn nữa giá tiền....

" Anh khốn nạn! Thả tôi ra! Sẽ bị người ta nhặt chiếc đồng hồ mất! Anh cút đi!" Diệp Mạc gần như phat điên, liên tục quẫy đạp.

" Khốn nạn?" Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng, vẻ mặt trở nên dữ tợn nói:" Cậu! Con mẹ nó, lá gan càng ngày càng lớn, dám mắng tôi! Bây giờ tôi sẽ cho cậu biết, khốn nạn là như thế nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy