Bỏ cái tay ngươi xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng chiều dần ngả sang màu đỏ rực,gió cũng bắt đầu lớn hơn.Một tiếng chuông vang lên liên hồi,gấp gáp giục giã.Đúng như những gì tên bán hàng nói,tất cả mọi người đều vội vã thu dọn đồ rồi ai về nhà nấy, không khí tấp nập ban chiều trong chốc lát liền lặng ngắt như tờ.

-Sư tôn,chúng ta trước hết tìm chỗ nghỉ chân,hỏi rõ tình hình xem đã nhé.

Mặc Thanh Sơ trầm mặc chốc lát rồi quay sang U Lan hỏi ý kiến.Y im lặng,gật đầu xem như đồng ý.

Hai người định quay đầu đi,liền có một tiếng quát vang lên:

-Đứng lại đó.

U Lan dừng lại,bình tĩnh xoay người.Một đám khoảng năm sáu người,nhìn qua tuổi chừng từ mười chín đến hơn hai mươi,đi đến vây quay hai người.

-Ta nhìn các ngươi rất đáng nghi.

Người nhỏ tuổi nhất nhíu mày dò xét,đôi mắt xoay từ U Lan đến Mặc Thanh Sơ,tay cầm kiếm thỉnh thoảng lại nhấc lên,thúc vào người bọn họ.

-Tốt nhất ngươi nên bỏ cái tay mình xuống.

Mặc Thanh Sơ u ám cười lạnh,đôi mắt nhìn Liệt Anh như muốn bốc cháy.Liệt Anh này, cũng chính là người đã khinh khi Mặc Thanh Sơ,nói hắn chỉ là kẻ ăn trộm ở phủ Hoàng Đô ngày trước.Hơn ba tháng không gặp,hắn vẫn là cái vẻ cao cao tại thượng,tóc vấn cao,hông đeo ngọc,mở mồm ra đều tràn đầy khinh bỉ.

Người khác nói gì Mặc Thanh Sơ,hắn cũng không để ý.Nhưng bất kính với U Lan, trong lòng hắn đều dâng lên một cơn tức giận khó nói rõ.Ánh mắt Mặc Thanh Sơ nguy hiểm, không giống ánh mắt của một đứa trẻ tháng trước mới vừa tròn chín tuổi .

-Thằng ranh con như ngươi,khẩu khí cũng mạnh miệng gớm.

Liệt Anh híp mắt, ngón tay như muốn động.Mấy ngày nay bị đệ tử của Lâu Nguyệt các nói nặng nói nhẹ,cả người gã đã khó chịu muốn điên lên.Giờ lại bị một thằng nhãi đe dọa,cục tức này,gã không muốn nuốt.

-Liệt Anh,không được làm hại dân thường.

Một dáng người đi ra ngăn Liệt Anh đang muốn phát hỏa.Mặc Thanh Sơ nhìn qua,thấy đúng là Thiên Minh,vẫn cứng nhắc giáo điều như trước.

Ngày trước mấy lần đều là Thiên Minh tóm hắn ném ra ngoài.Nếu Liệt Anh là kiêu ngạo khinh người phát tiết ra ngoài mặt,thì Thiên Minh lại càng ngạo mạn,chính là kiểu ngạo mạn từ trong tâm.

-Ta thấy hai kẻ này không phải là dân thường.Nhìn xem,chúng còn mang theo,một con cáo đỏ.

Những âm cuối Liệt Anh cố tình nhấn nhá kéo dài,ánh mắt lóe lên nhìn Hồ Huyết đầy kì lạ.Một con cáo trắng muốt,lại đỏ rực ở đuôi chân đầu.

-Vùng này không hề có cáo.Nói,hai ngươi đến từ đâu,tới đây làm gì.

Thiên Minh nhìn hai người,ánh mắt đã phòng bị hơn.Quả thật hai người một cáo,đủ khiến người ta thấy đáng ngờ.

U Lan liếc nhìn Hồ Huyết,lại thấy nó động đuôi dài như muốn trêu ngươi.

"Thấy cũng hết người rồi nên ta hiện hình một chút,không được hay sao."

U Lan thu ánh mắt,nén tiếng thở dài.Vẻ ngoài của Hồ Huyết thật sự rất khiến người khác chú ý, nên y mới bảo nó tàng hình đi.Hồ Huyết cũng cong đuôi,nói mỉa hắn phải che hình dạng thật.Đến đây vì Mặc Thanh Sơ,U Lan cũng động chạm luôn một thể.Mà đến cuối cùng,cũng vẫn là gặp chuyện.

-Ta từ nơi khác đến.

Cuối cùng là Mặc Thanh Sơ nói.Âm lượng của hắn không lớn,nhưng cũng rất ngông nghênh,không vì lời đe dọa của Liệt Anh mà để ý.

Cáo nhỏ nhảy lên vai hắn,cả người vắt vẻo, hai mắt màu hổ phách như thích thú coi khinh.U Lan lại nén tiếng thở dài lần nữa.

Ánh mắt luôn đặt trên cao của Thiên Minh lóe lên vẻ tàn độc.

-Không chịu hợp tác,vậy chỉ có thể cảm phiền.

Dứt lời liền giơ kiếm ra đi một đường.Mặc Thanh Sơ hai mắt lóe lửa,tay đưa ra chặn một kiếm của Thiên Minh.Mặc dù hắn biết loại châu chấu cào cào này không thể tổn hại đến U Lan,nhưng hắn vẫn không cho phép người khác hướng kiếm vào sư tôn hắn.

Chặn một kiếm này,Mặc Thanh Sơ đã có chút không chịu nổi.Hắn vừa mới tu luyện,kim đan mới kết được một tháng.Dù hắn có thiên phú,cũng không thể hơn được người đã luyện mười mấy năm.

Thấy hắn động,cả đoàn người phía sau cũng tuốt kiếm.Tất cả đều nhìn hắn và U Lan với vẻ mặt canh chừng bất thiện.

Nhưng U Lan không nhìn bọn hắn.Y đưa tay xách Hồ Huyết đang nằm thoải mái trên vai Mặc Thanh Sơ,ném xuống.

Cáo nhỏ có vẻ rất không bằng lòng,nhưng ngay lập tức lại tỏ ra ung dung nhìn đám người, tròng mắt màu hổ phách dần chuyển sang màu đỏ.Cả đám người Thiên Minh và Liệt Anh,nháy mắt trở nên mơ hồ rồi ngã chồng lên nhau mà ngủ.

Mặc Thanh Sơ nhìn đám người tự nhiên lăn ra,trong đáy mắt cũng hiện lên vẻ mơ hồ.Hắn cũng không chú ý đến Hồ Huyết,chỉ nghĩ rằng do U Lan làm.

Môi hơi bặm lại,hắn nắm tay áo U Lan,khẽ gọi:

-Sư tôn,bao giờ con mới có thể như người.

U Lan dắt tay hắn,nhẹ nhàng:

-Không vội.

Mặc Thanh Sơ im lặng,hai mắt rừng rực lên như lửa cháy.U Lan nghiêng mình,cúi xuống nhìn Mặc Thanh Sơ:

-Vội vàng tâm sẽ loạn.Thanh Sơ,ngươi rất có năng lực,sớm muộn rồi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.

-Vâng sư tôn,ta chỉ là,chỉ là...

Chỉ là không muốn người cũng mất đi.

Mấy chữ này,Mặc Thanh Sơ không nói ra được.Mẫu thân rồi đến Quế nương đều không còn cạnh hắn.Hắn rất sợ,một ngày nào đó, U Lan cũng sẽ không còn.

Không biết có phải hiểu suy nghĩ trong lòng hắn không,tay U Lan khẽ đặt lên đầu hắn,xoa nhẹ.

Hồ Huyết lại nhảy lên vai Mặc Thanh Sơ,lười biếng nằm vắt vẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro