Chương 2: Bị đùa giỡn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Thời gian qua , cuối cùng cũng đến ngày mà cả tu chân giới mỏi cổ chờ mong, đã hai ngàn năm không có lấy một vị chân nhân nào có thể phi thăng, đủ sức chống chọi với thiên đạo.
    Ma đạo lẫn chính đạo đều sốt sắng không thôi, nhất là những lão quái vật của các đại tông phái. Tu sĩ khắp nơi rầm rộ tìm thiên tài địa bảo làm lễ vật, bao nhiêu Pháp bảo, phi kiếm cứ vun vút không dứt phi về phía Bắc Quỳnh phái.

    Trước đại môn có một tấm bia đá lơ lửng trên không khắc ' Bắc Quỳnh phái ' ba chữ thật lớn bằng kiếm ý, mạnh mẽ sắc bén, uy áp không thể nghịch. Đó là tất cả tiếng lòng của các tu sĩ đến đây tặng lễ. Qua thang trời, thêm một thiên sơn hùng vĩ, Bắc Quỳnh phái lộ ra không khỏi khiến nhân trầm trồ kinh ngạc.

    Nhưng người có thể đến đây tặng lễ ai chẳng phải thiên tài tuấn kiệt, một thời lừng danh trên Thiên đan bảng, không là trưởng lão tu vi cao dẫn theo đồ đệ tới, làm sao bị chút uy áp này trấn nhiếp được, loại kiếm ý này nếu gặp phải nhân tu vi cao thì một chút ảnh hưởng cũng không có, tuy nhiên thì cũng đủ để áp bách những kẻ tâm tư không phân minh hay đệ tử tu vi kém.

     Là một trong đại tông môn lớn ở Quỳnh Thương đại thế giới , khung cảnh ở Bắc Quỳnh phái tất nhiên rất đẹp đẽ.

     Cả môn phái được bao quanh các thiên sơn trùng trùng điệp điệp, thảm cỏ xanh mướt, tiên khí lượn lờ, tiên hạc tung tăng bay múa, nhìn như thế nào cũng giống chốn thế ngoại đào nguyên. (là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.)

     Khi tới nội vực, đập vào mắt các tu sĩ là một tòa phi cung khổng lồ (phi cung là cung điện nổi trên không trung). Trên mái hiên là điêu khắc các loại thần thú đủ màu, oai phong lẫm liệt, trên cột trụ đồ sộ sừng sững chi chít những phù văn thần bí dày đặc,khó mà đoán được chúng có ý nghĩa gì, thứ khiến người ta chú ý nhất nằm ở dưới tòa phi cung là, một côt nước chọc trời! Cột nước kia vô cùng to lớn, rộng đến mấy chục trượng, nhìn vào còn tưởng một tấm màn khổng lồ bằng nước. Khi cột nước kia va chạm đến phi cung thì không ngừng rơi xuống vỡ tung thành vô số bọt nước, khiến phi cung càng thêm sống động , lan sát ra xung quanh là các phong của các phong chủ rồi tới viện tử của đệ tử nội môn và khách khanh. Cột nước kia chính là 'Tinh Đột tuyền' nước của nó giống như linh khí vậy, vừa tinh thuần vừa tự nhiên, nơi nào có nó, độ tinh khiết của linh khí có thể tăng lên gấp đôi, rất thích hợp để tu hành, bởi vậy trong các tông môn nào cũng có, chỉ là phẩm chất thì không giống nhau thôi, khán linh khí nồng đậm xung quanh có thể đoán ngay được cột linh tuyền đó là thượng phẩm.

    Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ biết Bắc Quỳnh phái lớn mạnh đến nhường nào.

     Những tu sĩ sau khi phi kiếm, Pháp bảo tới đại môn thì phải dừng lại bởi không thể phi kiếm hay pháp bảo trong tông môn, nhất là đại tông môn, đó có thể coi là một cử chỉ xúc phạm uy nghiêm, nhưng muốn cũng không được vì nếu phi vào sẽ được xem là ngoại lai xâm phạm , đại trận sẽ kích hoạt và người xông vào sẽ thần hồn tiêu tẫn.

     Bởi vậy mà ngay cả tông chủ có lệnh bài khắc thần hồn cường đại truyền thừa nhưng cũng chỉ có thể phi qua ngoại môn, còn người phi qua được phải kể đến những vị lão tổ ẩn cư trong cấm địa không dễ dàng xuất hiện.

     Trong khi mọi người đang nô nức chạy quà biếu lễ thì có hai nhân vật lại thong thả hướng Bắc Quỳnh phái đi tới, bạch y nam tử có vẻ quý khí bức người không dễ trêu chọc. " Xem ra sư phụ ngươi hắn vẫn không tin ta a".
Lam y nam tử bên cạnh y ngũ quan sắc bén, trầm ổn nội liễm, chần chờ đáp đáp: "Bẩm Thái sư thúc tổ, sư phụ hắn nào dám, Huyền Mạc đi cùng Thái sư thúc tổ là thay tông môn đến tặng lễ cũng có thể tiện đường làm chạy chân cho người, người tùy ý sai khiến đệ tử.

     Hai nhân này không ai khác chính là Bạch Vân Hi và Mạc Ngải - đồ đệ của Thanh Huyền chưởng môn. Do sợ sư thúc tổ đụng vào tên mù nào trêu ghẹo đến trên đầu hắn vị sư thúc tổ này, hắn liền sai đại đồ đệ đi cùng, tiện thể thay Thanh Vân môn dâng tặng quà mừng.

      Cứ vậy một trước một sau xuyên qua đại môn đến đại điện lại chẳng ai phát giác ra Bạch Vân Hi thân phận. Mọi người đều buộc sự ( bắt chuyện) với nhau, cũng không ai để ý bọn họ.

     Đúng lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một Thanh y nam nhân Kim đan kì ngũ quan tuấn tú, sau dẫn theo một đám thủ hạ Nguyên anh kì, vừa nhìn là biết gia thế không tầm thường tay cầm chiếc quạt ngọc phe phẩy đến trước mặt Bạch Vân Hi, thần tình cợt nhả thuyết: "Vị đạo hữu này là từ đâu tới a, ta chưa từng kiến quá ( thấy qua) , không biết cao danh quý tánh là gì, có thể cùng ta kết bằng hữu không?".

     Bạch Vân Hi nghe vậy liền hơi ngẩn ra, từ khi y tu vi y đến Nguyên anh kì không còn ai dám đàm sự với hắn bằng giọng điệu đó, ha giờ lại có người tự tìm đường chết a, hắn che dấu tu vi thì nghĩ hắn là quả hồng mềm? Bạch Vân Hi liền kéo lên khoé môi, thuyết: "Nào dám, tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt làm sao dám kết bằng hữu với vị đạo hữu đây".

     Nói là vậy nhưng y thần tình lãnh đạm, không lấy chút khách khí nào. Tuy vậy, thanh y nam nhân cũng không để tâm lắm, nghe hắn nói liền tiếp lời: " Đạo hữu sao có thể là kẻ vô danh được chứ, không nói đến vấn đề khác chỉ riêng dung mạo của đạo hữu thôi cũng đủ để vang danh thiên hạ, khuấy đảo tu chân giới, nếu đạo hữu không phiền sau ngày hôm nay, ta mời đạo hữu đến động phủ ta làm khách khanh, được ăn ngon mặc đẹp, ta cũng có cách khiến đạo hữu tu vi tinh tiến mà vô cùng thoải mái, thế nào?".

     Vừa nói hắn vừa dùng ánh mắt si mê nóng rực mang theo một chút nôn nóng in trên gương mặt của hắn.

     Nghe đến đây Bạch Vân Hi mới nhận ra hình như hắn bị đùa giỡn chiếm tiện nghi a, không thể trách hắn được được chưa từng trải qua sự này, từ khi còn nhỏ đã là nhi tử của phủ Quốc công được người kính trọng, khi bái nhập môn hạ sư tôn thì lại có địa vị cao quý, không những vậy hắn còn có thiên phú hơn người, ngộ đạo giác tính cao, những tên thèm muốn hắn cũng trực tiếp thực, luôn là sử dụng bất nhập lưu thủ đoạn lưu lại hắn, nhưng hiện tại không ngờ sau trăm năm không ra ngoài mà đã bị nhân đùa giỡn....

     Không để hắn nghĩ tiếp đã bị giọng nói trầm ổn pha lẫn tức giận của Mạc Ngải vang lên cắt ngang: " Hỗn xược, đó há là người ngươi có thể khinh nhờn, ngươi lại dám dùng ánh mắt như vậy, thật không biết sống chết! Ta phải móc mắt ngươi!. Ngươi nghĩ mình là ai mà có thể xâm phạm đến Thanh Vân môn ta?!".

    Nói rồi hắn rút kiếm, phi thẳng đến trước mặt Thanh y nam tử, thủ hạ của hắn giật mình oán thầm mình sơ sót lại không để ý người có tu vi Nguyên anh trung kỳ đứng sau vị bạch y nam tử này, cứ nghĩ hai người nọ sẽ không gây uy hiếp gì, không dám gây sự trong địa bàn Bắc Quỳnh phái nhưng đến lúc bọn hắn nhận ra thiếu chủ nhà mình đã đá phải hòn đá cứng chứ không phải trứng kê  thì đã muộn mất rồi, nhanh tay kéo thanh y nam nhân ra đằng sau liền hô lên: " Cẩn thận, bảo vệ thiếu chủ!".

Sau đó, bắt lấy tay thanh y nam tử kéo ra sau, tức khắc lấy pháp bảo ra đối đầu trực diện với phi kiếm của Mạc Ngải, ngay lập tức Pháp bảo của hắn hoá thành trăm mảnh, phi kiếm ập tới đâm thẳng vào ngực hắn, hắn đau đớn phun ra một ngụm tinh huyết, quỵ xuống.

Vô Trần - phi kiếm của Mạc Ngải lượn vòng quay về bên chủ, mũi kiếm chĩa thẳng xuống đất, thân kiếm phát ra từng tiếng " ong ong " biểu đạt nó cũng đang tức giận không kém gì chủ nhân, Mạc Ngải đã luyện kiếm đến 'nhân kiếm hợp nhất '!. Không hổ là ái đồ của chưởng môn.

    Mạc Ngải bên kia lại cất lời: "đúng là không biết sống chết, dám xâm phạm đến nghiêm Thanh Vân môn ta còn kiêu ngạo như vậy, tôi muốn các người phải chết về người sao noi gương!".

     Tiếp hắn lại điều khiển phi kiếm tới phía đối phương, làm vài tên Nguyên anh hậu kỳ trọng thương đến không thể đứng dậy.

     Nghe tiếng đánh nhau, tu sĩ xung quanh tụ lại xem xảy ra sự chi. Đệ tử tiếp khách khanh thấy xảy ra sự liền len lén đi báo cho tông chủ.

     Thấy tình thế không ổn, Bạch Vân Hi liền truyền âm thuyết Mạc Ngải ngừng tay: " Dừng lại cho ta, của ta sự không đến phiên ngươi ra mặt".

     Dù không cam lòng nhưng hắn vẫn lui tay, phi kiếm chưa đến trước mặt thanh y nam nhân được hắn thu hồi về đan điền.

     Người phía thanh y nam tử còn đang hốt hoảng. Vốn dĩ toàn là Nguyên anh hậu kì, đỉnh phong mà lại không địch lại một Nguyên anh trùng kì, còn không thấy rõ đường kiếm của hắn, chỉ sợ sau trận ma sát này sẽ sinh ra tâm ma chỉ có thể tu vi sẽ dừng lại ở đây. Thanh y nam tử sắc mặt trắng bệch, ngồi bệt xuống đất run rẩy, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, rõ ràng là bị dọa chết kiếp rồi.

     Mạc Ngải thu kiếm, lùi lại bên người Bạch Vân Hi liền nghe y hỏi: "Tên lúc nãy, ừm... đùa giỡn ta là ai?".

    Hắn nhanh chóng bình ổn lửa giận , hít một hơi :" Bẩm Thái sư thúc tổ, tên đó là Vũ Lâm, nhi tử của Liên Vũ trưởng lão hoá thần chấp pháp đường của Bắc Quỳnh phái, đệ đệ của thiên tài bài ngũ vị ( vị trí thứ năm) trên Thiên nguyên bảng, có thiên phú thần thông là linh nhãn nên mới nhìn thấu ảo thuật của người.

     Thiên phú thần thông là một loại thể chất, linh nhãn hoặc một chiến kĩ nào đó từ khi sinh ra. Ví dụ như có tu sĩ không có mộc linh căn lại có thể tiếp xúc, hiểu được và đào tạo ra linh hoa linh thảo thượng phẩm mà cho dù có là tu sĩ mộc linh căn cũng chưa chắc đã làm được.

   " Ồ, vậy ngươi đứng thứ mấy?"

     Bạch Vân Hi bỗng nhiên ngoặt sang chuyện khác.
_ Bẩm Thái sư thúc tổ, Huyền Mạc đứng nhị vị.

    Hắn lại tiếp, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra :" Vậy ai đứng nhất a?".

    " Dạ là Thanh Liễu sư di".

     " A, hoá ra là Thanh Liễu sư điệt, như thế phải chăng là nói ngươi không bằng một nữ nhân a?".
     Mạc Ngải một nghẹn,  lòng cảm thán sư phụ nói về vị sư Thái này không hề sai. Hắn đặt ra câu hỏi, không trả lời không được, mà trả lời thì....

    Nếu nói không phải, là vì sư di ở Thiên Nguyên bảng đã lâu lại là tu vi Nguyên anh đỉnh phong thì phạm vào tội ngỗ nghịch trưởng bối.

    Còn nếu nói phải thì sẽ mang danh nam tử hán hắn ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.
Nhưng Mạc Ngải dù sao cũng là nhân được Bạch Thừa Vận lựa chọn kế thừa ngôi vị chưởng môn đời sau sao lại không thể xử lý được, chỉ nghe hắn thuyết: " Bẩm Thái sư thúc tổ, Thanh Liễu sư di tuy vai vế cao nhưng lại là vị đồ đệ nhỏ nhất của sư tổ, cũng chỉ hơn con vài chục tuổi, lại có tư chất hơn người hơn hai trăm tuổi đã sắp là vị cao nhân xuất khiếu, lại có chiến kĩ, kinh nghiệm phong phú, nói con kém sư di cũng là vinh hạnh của đệ tử, hẳn là".

     Ân đúng là đại đệ tử, biết luồn lách. Nhưng muốn đấu với ta thì còn non lắm, Bạch Vân Hi chắp hai tay ra sau lưng, nghiêm giọng nói: "Ý ngươi là sư điệt nàng nữ tử lại cuồng ngạo hơn nam tử, muốn trấn áp một phương làm ai cũng phải ngoan ngoãn thuần phục? Ngươi là người đã được định là chưởng môn đời tiếp theo, cũng nên có uy nghiêm tôn chỉ! ".

     Vừa nói vừa liếc mắt sang.
Mạc Ngải mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ròng, trên khuôn mặt anh tuấn trầm ổn đã xuất hiện vết nứt, hắn vội vàng cúi người chắp tay, trả lời: "Huyền Mạc nào có ý đó, xin sư Thái minh giám".

    "Được rồi, ta chỉ đùa thôi, ngươi làm gì phải như vậy gấp gáp, a ha ha ha".

    Mạc Ngải nghe vậy liền thở ra một hơi, liên tục cảm thán lời sư phụ dặn dò, cũng thầm tạ ơn vị Thái sư thúc tổ đức cao vọng trọng này đã nhắc nhở hắn không được hành động lỗ mãng.

     Trong lúc Bạch Vân Hi và Hắn đang đàm sự thì vị trưởng lão chấp pháp đường kia đã tới, suy xét con lão, song liền về phía đối phương qian sát, đợi sau khi y bật cười liền cất lời:

    "Vị tiểu hữu này, không biết cao danh quý tánh là gì lại ra tay với nhi tử ta, ái tử của ta chỉ là muốn mời tiểu hữu đến động phủ làm khách khanh thôi sao, các ngươi lại ra tay nặng vậy, không thấy quá đáng sao.
Vừa nói vừa thả uy áp tập trung lên hai người Bạch Vân Hi.
Thanh âm không to không nhỏ truyền hết vào tai những tu sĩ xung quanh, có tìm tòi soi mói, có vui sướng khi người gặp họa, hình như bị chấp pháp trưởng lão này không chú ý lúc nãy vị nam tử ra tay kia có nhắc đến hắn Thanh Vân môn.

     Mặc Ngải được hắn bảo vệ không bị uy áp ảnh hưởng đang định bước ra nói lí liền bị hắn ngăn lại, cười nhạt nói: "Đặt câu hỏi với ta? Ngươi xứng sao!".

    " Ngươi! "

     Liên Vũ trưởng lão khí đến hai mắt sung huyết, trực tiếp lôi ra pháp bảo bản mạng ra tấn công về phía Bạch Vân Hi.

     Bất chợt một giọng nói đầy uy nghi vang lên: "Có chuyện gì xảy ra ra ở đây".

    Chỉ thấy một vị tử y nam nhân đi tới, bên cạnh là một vị trung niên nam nhân khoác tro bào miệng cười như có như không bay đến.

     Đệ tử Bắc Quỳnh tông nhanh chóng hành lễ, ngay cả Liên Vũ trưởng lão cũng không ngoại lệ:" Tham kiến sư Thái / sư thúc tổ, chưởng môn".

    Chư vị tu sĩ xung quanh giật mình nhận ra vị tử y nam tử này chính là Quỳnh Hạc chân nhân, chủ nhân thiện lễ hôm nay, còn vị tro bào kia chính là tông chủ của Bắc Quỳnh phái thấy vậy cũng nhanh chóng chào hỏi.

    Quỳnh Hạc chân nhân không để ý mọi người, đi thẳng tới chỗ Bạch Vân Hi, có chút hốt hoảng hỏi:" Sao không truyền tin cho ta, lại lẳng lặng cải trang vi hành mà đến".

    Bạch Vân Hi nhếch mép cười:" Ta cũng không còn niên thiếu nhiệt huyết, lấy đâu cải trang vi hành, ngươi cũng xem như ta trưởng bối, ngươi muốn chết ta hẳn cũng nên lộ mặt tỏ vẻ một chút".

    Ở đây người đều hút một ngụm khí lạnh, tuy không biết vị đại năng này là ai mà có thể đến được Quỳnh Hạc chân nhân đón tiếp, nhưng nói ra được lời này quả là làm người hãi hùng khiếp vía, đây lại là đâu, là thiện tiệc độ kiếp của Quỳnh Hạc chân nhân a, tại nơi này phát ngôn như vậy cũng không sợ hắn tông môn cùng Bắc Quỳnh phái nảy sinh giao chiến sao?

     Không để ý liếc mắt xung quanh, Bạch Vân Hi trong mắt nảy ra cười nhạt, hắn đúng là không sợ.

     Quỳnh Hạc chân nhân nghe vậy cười khẩy, nhìn hắn, nói:" Đi theo ta".

     Liên Vũ trưởng lão nghe hai người đàm sự mà sợ mất mật, thấy hắn cùng Quỳnh Hạc chân nhân đi trước, trong lòng chấn động lợi hại, người ngay cả sư thúc tổ sắp phí thăng cũng phải nghiêm cẩn đối đãi, không hơn không kém là đồng đạo, cùng tu vi Độ kiếp, Không việc gì lại đắc tội với một vị Độ kiếp giả làm hắn khủng hoảng vô cùng, trong lòng chửi thầm Vũ Lâm, đến ý niệm giết chết hắn đều có, hắn nếu biết, có mười cái mạng cũng không dám đắc tội, cùng lắm bỏ đi một đứa con trai, hắn lại không thiếu hài tử, cũng không thiếu thiên tài.

     Vũ Lâm thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng cầu khẩn vị tiền bối kia đại nhân không chấp tiểu nhân.

     Nhưng nhân sống trên đời phải có nhân có quả....

     Quả nhiên, Bạch Vân Hi dừng lại bước chân, nhẹ nhàng bâng quơ nói:" Đệ tử Bắc Quỳnh phái cũng nên giáo giáo một hai, ngươi nói có phải hay không a Quỳnh Hạc chân nhân".

    Quỳnh Hạc chân nhân cũng dừng lại, quay đầu liếc nhẹ vài người, sau đó đối với chưởng phái phân phó:" Phế tu vi, ném ra ngoài, Bắc Quỳnh phái ta không chứa loại người ỷ mạnh hiếp yếu, hoang dâm vô độ lại không phân rõ phải trái như vậy, lại nói còn là chấp pháp trưởng lão, hắn không đánh chết hắn, đã là nương từ".

     Liên Vũ liền như trời chồng đứng đó.

     Chưởng phái ngẩn người ra một lúc nhanh chóng gật đầu cung kính nói:" Là, như vậy sự sẽ không một lần nữa xảy ra".

    Quỳnh hạt thiên nhiên nhìn hắn một mắt trầm chậm nói:" Ngươi xử lý cho tốt".

    "Dạ".

    Bạch Vân Hi chợt bật cười, lần nữa đi theo Quỳnh Hạc chân nhân tiếng cười của hắn vang vọng thánh thót nhưng lại làm người ta lạnh sống lưng.

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro