Đệ tam chương: Liễu Vân Trai hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Xử mới sáng sớm tâm tình đã cực kì xấu. Bởi hắn mới vừa bước ra đến cửa Liễu Vân Trai, một đám xanh xanh đã ở trước mặt hắn chặn đường.

Ngày hôm qua cũng là một tên cả người mặc lục y bốc mùi làm bẩn tay hắn. Ngày hôm nay lại xuất hiện thêm một đống không sạch sẽ xanh đến rợn người chắn ở trước mặt hắn. Mộ Dung Xử ngay lập tức rút khăn tay che miệng, khinh bỉ nói: "Các ngươi đứng xa ra một chút, có gì liền nói đi. Muốn
so chiêu thì ta không có hứng, muốn đấu lý thì ta không có thời gian đâu."

Lời nói của hắn chọc giận mấy vị đệ tử kia không ít, thế nhưng bọn họ cũng không biểu hiện gì, ngoài mặt vẫn cố treo lên mấy nụ cười cứng ngắc. Trong số đệ tử kia có một kẻ dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp kiều mị như nữ nhân, thế nhưng so ra vẫn còn kém xa Mộ Dung Xử. Y đứng lên
trước, nói: "Mộ Dung công tử, xin đừng hiểu lầm. Chúng ta là đệ tử của Thiên Nhất phái, phụng mệnh thiếu chủ đến thỉnh công tử đại giá quang lâm một chuyến."

Mộ Dung Xử hừ lạnh: "Ta và hắn vốn không quen biết, ta cũng không có việc gì với hắn cả, ta đi để làm gì?"

Đệ tử kia đáp: "Mộ Dung công tử, ngài và thiếu chủ chúng ta đúng là không quen biết. Thế nhưng thiếu chủ chúng ta ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu, hôm nay mời ngài đến là có một việc muốn thỉnh cầu."

Mộ Dung Xử vẫn như cũ lạnh nhạt từ chối: "Nếu hắn có việc muốn thỉnh cầu thì sao không tự mình tìm đến? Ta không đi, tránh ra, ta còn có việc!"

Đám đệ tử thế nhưng vẫn không tránh đường, còn cố thuyết phục: "Mộ Dung công tử, thiếu chủ nhà chúng ta luôn rất có lòng, mong ngài đừng từ chối. Nếu hôm nay ngài không đi, bọn ta trở về sẽ không biết phải ăn nói thế nào với thiếu chủ. Cầu ngài đi cùng chúng ta được không?"

"Ta đã nói rồi, ta không đi là không đi. Đừng nhiều lời nữa, tránh ra!" Mộ Dung Xử đã bắt đầu tức giận, trong mắt lóe ra vài tia quang mang. Hắn bước sang một bên định ra khỏi điếm, thế nhưng thân thể chợt khựng lại.

Tên đệ tử không biết tốt xấu kia cư nhiên còn dám nắm lấy vai Mộ Dung Xử, trưng ra bộ mặt tươi cười đầy giả tạo: "Mộ Dung công tử, ngươi phải đi với chúng ta."

Sắc mặt Mộ Dung Xử kém tới cực điểm, tay áo hồng y vung lên, oanh long long đem mấy tên đệ tử kia đánh bay ra ngoài.

Bọn họ bị đánh văng khỏi khách điếm, ngã thành một đống giữa đường khiến dân chúng xung quanh đều hiếu kỳ vây xem. Tên đệ tử vừa rồi còn cười không chút hảo ý bị trúng chiêu, ngã cũng đau nhất, quần áo đầy bụi bẩn, chật vật được mấy tên đồng môn kéo dậy. Hắn đột nhiên nói to: "Mộ Dung Xử, Thiên Nhất phái chúng ta đã có lòng mời ngươi đến, ngươi lại không biết phải trái đánh đệ tử của bổn phái, ngươi như vậy là muốn đối đầu với Thiên Nhất phái sao?!"

Nghe hắn nói vậy, đám người xung quanh liền nổi lên tiếng xì xầm. Ở đây ai cũng biết Thiên Nhất phái là đệ nhất phái thế lực lớn mạnh, không người nào không nể sợ, cũng có không ít người muốn tới cầu thân. Hiện giờ vừa khéo lại gặp được lúc đệ tử của phái bị người ta đả thương, một vài kẻ cơ hội không cần biết đầu đuôi thế nào đã muốn lên tiếng bênh vực thay.

Mộ Dung Xử một thân hồng y đứng trước cửa điếm, cao cao tại thượng nhìn xuống đám người trước mặt, "Ta cùng Thiên Nhất phái không quen biết, các ngươi không những khăng khăng ép ta đi lại còn vô lễ trước, đem bàn tay không sạch sẽ của ngươi chạm vào người ta, giờ còn muốn ở đây nói đạo lí?! Ta không lập tức giết chết ngươi là may cho ngươi lắm rồi." Hắn nói xong liền một đường bước đi, cũng không thèm liếc mắt mấy kẻ kia lấy một cái.

Đám đệ tử Thiên Nhất phái cũng chỉ đành trơ mắt nhìn Mộ Dung Xử bỏ đi. Bọn họ không ngờ lấy cả Thiên Nhất phái ra dọa mà cũng không làm hắn sợ được, đành cứ như vậy quay về. Nhưng đương nhiên không phải quay về Thiên Nhất phái mà lại là tửu lâu ở ngay đối diện Liễu Vân Trai. 

Kẻ có gương mặt kiều mỹ kia cấp cho những tên đi cùng mấy thỏi bạc, dặn bọn chúng không được tiết lộ cho ai chuyện đã từng gặp qua y rồi bước vào trong lâu, đi thẳng lên một căn phòng ở phía trên. Y cung kính khom người hành lễ: "Thiếu chủ, ta không đem được người đến, mong ngài thứ tội."

"Ta đã thấy rồi."

Đáp lại y là một nam nhân vận trường bào trắng tuyết, gương mặt anh tuấn, ngồi bên cửa sổ thong thả thưởng thức mỹ tửu. Cửa sổ hắn đang ngồi nhìn xuống ngay trước cửa Liễu Vân Trai, một màn kia đương nhiên hắn đã xem rõ từ đầu tới cuối. 

Nam nhân thân hình thon dài, mang một cỗ dương cương nam tính nồng đậm. Chân trái của hắn đang gác lên đùi một nữ tử gần như xích lõa, ngón chân còn không ngừng trêu đùa đại hồ lô trước ngực nàng. Tay trái hắn lại đang vươn ra, ở bên trong nội y của một mỹ thiếu niên đùa nghịch, khiến thiếu niên ngả vào lòng hắn mà phát ra những âm thanh khiến người khác đỏ mặt tim đập. 

Nam nhân đột nhiên hướng tên đệ tử kia chìa tay ra, nói: "Ngươi cũng tới đây đi."

Đệ tử kia như chờ một câu này đã lâu, liền ngẩng phắt đầu dậy, dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn nam nhân, thành thục cởi bỏ toàn bộ y phục bước tới hầu hạ hắn. Y ở trên người nam nhân vặn vẹo đong đưa, lại phát hiện nhãn thần mê li của hắn đang hướng về phía cửa sổ, miệng còn lẩm bẩm: "Thật xinh đẹp." 

Y trộm liếc ra, liền bắt gặp một bóng hồng y đang bước nhanh vào trong Liễu Vân Trai, trong lòng tràn ngập tư vị ghen tị.

Nam nhân phát hiện ra tia ghen tị này, liền kéo đầu y xuống sát với mình, động tác dưới hạ thân cũng nhanh hơn, giọng nói từ tính như có ma lực.

"Chỉ cần ngươi đem hắn về cho ta, ta sẽ giữ ngươi lại bên người."

Đệ tử kia như bị mê hoặc, phát ra những tiếng kêu thỏa mãn, còn không quên gật đầu đáp ứng.

~~~0o0~~~

Mộ Dung Xử vừa ra ngoài đã trở về, trên tay còn mang theo một cái hũ sành nhỏ, xem sắc mặt hắn, có lẽ là đang cực kỳ khó chịu.

Từ lúc mấy tên Thiên Nhất phái kia chạy đến tìm hắn xong, không biết vì sao mà ngoài đường đã có bao nhiêu kẻ dùng ánh mắt thù hằn nhìn chòng chọc vào hắn. Bị nhìn như thế, người bình thường còn thấy khó chịu, huống hồ lại là một người dễ nổi nóng như Mộ Dung Xử. Để tránh cho bản thân bạo phát giữa đường đánh chết người ta, hắn sau khi tìm được thứ mình cần liền lập tức quay về Liễu Vân Trai.

Trong điếm lúc này đang tu sửa lại nên đóng cửa không tiếp khách một ngày, thiệt hại đều do Thiên Nhất phái đền bù. Mộ Dung Xử một mạch đem cái hũ lên phòng đóng kín cửa lại, ở bên trong nửa canh giờ rồi lại mở cửa đi ra, dáng vẻ mệt mỏi. Hắn xuống lầu tìm lão bản, liếc mắt một cái liền thấy ông đang bận rộn chỉ đạo người ta ở một góc.

Mộ Dung Xử đi đến, mở miệng hỏi: "Lão bản, trong điếm có Hắc chi ma hay không?"

Lão bản nghe hắn nói, liền ngẩn ra một hồi, tới lúc hiểu ra mới vội đáp: "Có, đương nhiên là có."

Mộ Dung Xử liền hỏi: "Vậy có thể cho ta dùng một ít được không?"

"Được, để ta sai người đi lấy." Lão bản gật đầu, nhìn trái nhìn phải, lại không thấy tên tiểu nhị nào trong điếm mới nhớ ra toàn bộ đều đã đi tu sửa tả viện, ngay đến A Ngưu chân thọt cũng đã bị sai đến Thiên Nhất phái lấy tiền bồi thường rồi. Ông đành hướng Mộ Dung Xử cười cười: "Khách quan, thật ngại quá, cái đó để ở kho trong hậu viện, hay là để ta đi lấy cho ngài."

Lão bản đang định bước đi, liền bị Mộ Dung Xử ngăn lại: "Được rồi, ông còn phải ở lại đây trông coi, để ta tự mình đi lấy là được, ông chỉ cần nói kho ở hướng nào thôi."

Lão bản đành bất đắc dĩ đáp: "Khách quan, thật ngại quá, bản điếm hôm nay có hơi bận rộn a, phiền ngài vậy." Nói rồi, ông chỉ một cánh cửa bên trái quầy: "Ngài cứ đi vào cửa này sẽ dẫn tới hậu viện. Kho của bản điếm ở phía tả, ngay gần cửa thôi, là phòng cuối cùng, bên ngoài còn có dán hai chữ [Sài phòng] rất lớn, vừa nhìn là thấy ngay... Còn nữa, hắc chi ma đựng trong một cái hũ nhỏ màu trắng, bên ngoài cũng có ghi rõ, để ở chỗ rất dễ thấy."

"Đa tạ." Mộ Dung Xử gật đầu rồi bước qua cánh cửa. 

Lão bản đứng nhìn hắn đi vào xong, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Vừa rồi chẳng phải còn có Tiểu Tử đứng đây sao, sao giờ lại đi đâu rồi, kì quái..."

Hậu viện Liễu Vân Trai không lớn lắm, hầu như đều là cảnh vật trang trí cùng một vài phòng ốc xa hoa. Trung tâm hậu viện là một cái hồ lớn, xung quanh đều có vài hòn giả sơn cùng hoa cỏ tô điểm, còn có một đình nhỏ hóng mát ven hồ. Mộ Dung Xử lại không đem cảnh vật vào mắt, bước đi rất nhanh. Hắn đương nhiên không có tâm thưởng ngoạn cảnh vật, tâm trí đều đã đặt vào hũ luyện cổ trong phòng rồi. Tuy rằng hắn cũng không biết có cơ hội dùng đến nó hay không, thế nhưng việc chuẩn bị vẫn phải thật tốt.

Mộ Dung Xử một mạch rẽ trái, chẳng bao lâu thì chợt thấy phía trước đã là cửa thông sang tả viện bị khóa chặt. Lão bản nói sài phòng ở cuối cùng, có lẽ hắn đã đi tới rồi. Quả nhiên, Mộ Dung Xử bước tiếp vài bước nữa thì đã thấy một cánh cửa dán hai chữ [Sài phòng] viết trên giấy đỏ. Hắn không chút để ý, mạnh tay đẩy cánh cửa ra.

Giây tiếp theo, trong phòng liền vang lên tiếng đổ vỡ. Mộ Dung Xử đứng trước cửa ngẩn người nhìn vào cảnh tượng trong phòng, mất một lúc mới hết kinh ngạc. 

Giữa gian sài phòng chật hẹp đầy đồ đạc lỉnh kỉnh, một phụ nữ dung mạo xinh đẹp sắc xảo đang dựa lưng vào bức tường gạch thô ráp, một chân thon dài trắng nõn giơ lên cao, một chân gập lại được nam tử đỡ lấy, làm ra tư thế độ khó cao, y phục bằng lụa thượng hạng bị kéo xuống, lộ ra bộ ngực ôn nhuyễn như bạch ngọc cùng eo nhỏ tinh tế quyến rũ. Mà nam tử đang được nàng ôm vào trong ngực thân hình tuy không cao lớn nhưng rất cân đối rắn chắc, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lúc này lại hiện ra một tia tà mị, nhìn mỹ nhân đong đưa thân thể theo tiết tấu của hắn. Hai người còn đang say sưa hưởng thụ xuân phong dạt dào thì cửa sài phòng đã bị mở lớn, kinh ngạc tới mức quên cả tách ra, nử tử giật mình, vô ý làm rơi vỡ mấy thứ trên giá bên cạnh.

Mộ Dung Xử đầu tiên mở lớn mắt nhìn bọn họ, sau đó rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, chậm rãi bước vào, giống như hai người trong phòng vốn chỉ là không khí.

Vị phu nhân xinh đẹp kia thấy biểu tình này của hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cao giọng mắng: "Kẻ nào, sao dám tự tiện vào đây?!"

Phương Tử ở bên cạnh đương nhiên phản ứng không giống nàng, hắn sao có thể không nhận ra Mộ Dung Xử, liền vội vàng rời khỏi người nữ nhân kia, chỉnh lại y phục, trên mặt lộ ra tươi cười rất bình tĩnh nói: "Khách quan, ngài cần gì?"

Mộ Dung Xử đảo mắt một vòng, liền nhìn thấy một cái hũ màu trắng. Đáng tiếc, cái hũ lại nằm dưới chân nữ tử, vỡ làm nhiều mảnh, thứ hạt màu đen bên trong cũng rơi đầy ra sàn. Hắn nhíu mày, vừa nhìn liền biết hắc chi ma này là loại hảo hạng, thực lãng phí.

Nữ nhân kia đương nhiên không hiểu hắn đang nhìn cái gì, tưởng Mộ Dung Xử đang nhìn chân mình chằm chằm, liền không nhịn được mà làm bộ đỏ mặt.

Từ khi Mộ Dung Xử bước vào phòng, trong đầu nàng đã thầm đánh giá hắn, đương nhiên cũng đã nhanh chóng xếp vào hàng mỹ nam tử. Hiện giờ có khách nhân là mỹ nam tử lại nhìn chằm chằm vào chân nàng, con mắt còn lộ tia tiếc nuối, đương nhiên nàng không thể ngược đãi bản thân mà không nắm bắt cơ hội này. Dù sao cũng là khách quan có tiền, tốt hơn mấy tên tiểu nhị nhiều lắm. 

Lão bản nương không chút do dự mặc kệ Phương Tử ở bên cạnh, tiến gần tới Mộ Dung Xử, trên mặt bày ra biểu tình yếu ớt liêu nhân, giọng nói trở nên mềm mỏng nức nở: "Vị công tử này, mau đến cứu ta a~" Nàng ngả vào lòng Mộ Dung Xử, một phen giả trang yếu đuối nỉ non: "Công tử, là hắn... hắn ức hiếp ta... mau tới cứu ta."

Mộ Dung Xử nhất thời cứng ngắc, Phương Tử cũng vì biểu tình này của nàng mà co rút khóe miệng. Mới vừa rồi người này còn nói muốn hắn thỏa mãn nàng, nói muốn dạy hắn làm tiểu nhị của Liễu Vân Trai là phải thế nào, vậy mà khắc sau nhìn thấy mục tiêu khác liền biến hắn thành sắc lang ép buộc nàng. Phương Tử vừa muốn tiến lên kêu oan, liền bị động tác của Mộ Dung Xử làm cho sửng sốt.

Mộ Dung Xử sắc mặt phải nói là tệ hại đến cực điểm, hắn ghét nhất chính là mùi của nữ nhân sau khi vừa giao hoan, không nói một lời liền đem nữ nhân đẩy ngã xuống đất. Hắn liếc mắt nhìn lão bản nương, lãnh thanh lãnh khí phun ra đúng một từ: "Bẩn!" Nói rồi liền xoay người đi thẳng.

Thấy hắn như vậy, Phương Tử cũng đi theo, lão bản nương liền túm lấy vạt áo hắn. "Ngươi muốn đi đâu?"

Phương Tử không đáp lại nàng, chỉ chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi giật tay áo bỏ đi.

Lão bản nương kinh ngạc không nói được lời nào, tới khi Phương Tử đi rồi vẫn còn kích động không thôi. Nàng ở bên hắn bao lâu như vậy, chưa lần nào nhìn thấy biểu tình băng lãnh vừa rồi của hắn, lãnh tới mức khiến người khác không rét mà run, hoàn toàn trái ngược với gương mặt tươi cười vô hại kia.

Mộ Dung Xử vừa ra tới tiền sảnh thì lão bản đã chạy lại hỏi ngay: "Khách quan, ngài có lấy được hắc chi ma chưa?"

Hắn lắc đầu rồi đột nhiên hướng lão bản nói: "Ta vừa rồi thấy hũ đựng hắc chi ma trong sài phòng bị vỡ, đồ bên trong cũng đã bẩn. Lão bản, là do nương tử của ông cùng hạ nhân làm vỡ, sau này quản nương tử của ông cho tốt, đừng để nàng làm bẩn đồ nữa." Hắn nói không hề có một tia mỉa mai, chỉ là có chút lạnh lùng cùng tức giận.

Lão bản sau khi ngạc nhiên một hồi liền hiểu ra ý tứ của Mộ Dung Xử, thế nhưng chỉ có thể cúi đầu xấu hổ không thôi.

"Ta lên phòng trước, sai người đem mộc dũng vào phòng ta." Mộ Dung Xử cũng không muốn dính tới mấy chuyện này nữa, chỉ nhàn nhạt dặn dò một câu rồi nhanh chóng bước lên lầu. Bị nữ tử kia đụng vào người, hắn nhất định phải lập tức tắm rửa cho sạch sẽ.

~~~0o0~~~

Thiên Nhất phái ở trong giang hồ vô cùng có tiếng tăm, vô cùng có thế lực, cũng vô cùng có tiền tài phú quý. Điều này giang hồ không ai không biết, cũng khỏi cần phải bàn cãi. Tổng đà Thiên Nhất phái, lại là gia phủ của Từ đại minh chủ, vừa đứng từ xa đã có thể ngửi thấy mùi xa hoa rực rỡ, nếu lại gần nhất định sẽ bị lóa mắt bởi sự lấp lánh của nó. Hào môn thế gia gia phủ sẽ có những gì? 

Rộng rãi sao? Tổng đà Thiên Nhất phái này không thể gọi là rộng rãi, mà phải gọi là đồ sộ! Một khuôn viên gồm bốn viện lớn, hai viện nhỏ, trong mỗi viện lại có viện nhỏ hơn, một tiền đường, hai thính đường ở phía đông phía tây, một sương đường, cùng với một cái lâu có thể chỉ tính là rộng rãi không?

Còn có, nhìn rèm châu mái ngọc kia đi, nhìn cổ mộc quái thạch trang trí kia đi, nếu nói đây là Hoàng cung cũng không phải là không có người tin. 

Theo như người trong Hoàng Đạo thành, kì thực thiên tử ở xa có khi cũng không bằng một minh chủ ở gần thế này, cứ nhìn quan viên bất lực là biết.

Ở đây vốn dĩ có một luật bất thành văn, quan phủ cũng núp bóng minh chủ mà sống, giữa một đống đều là nhân sĩ võ lâm này, cùng với đạo lí nhược nhục cường thực của giang hồ, quan phủ có một số chuyện cũng buộc phải nhắm mắt làm ngơ.

Tạm thời không bàn tới uy quyền cùng tài lực của Thiên Nhất phái ở bên ngoài ra sao, chỉ tính ở trong Hoàng Đạo thành này thôi, người muốn bước qua cổng của Thiên Nhất phái tổng đà cũng ít nhất phải có bốn chữ để hình dung, chính là: "Đại phú đại quý."

Lưu Nhị Ngưu ở trước cổng lớn Từ phủ nhìn ngắm tấm bảng đề ba chữ [Thiên Nhất Phái] bằng vàng đến chói mắt, không khỏi thầm ai oán thở dài. Nhà hắn khi trước là đại phú hộ đệ nhất kinh thành, cũng không dám ngang nhiên phô trương như vậy. Đứng một lúc cũng không nghĩ ra biện pháp để vào, cái chân bị tật lại bắt đầu nhức mỏi, hắn đành dựa vào sư tử đá trước đại môn nghỉ ngơi.

Ngày hôm qua, người của Thiên Nhất phái đến gây náo nhiệt ở Liễu Vân Trai, phá hư không ít đồ đạc. Chính miệng thiếu chủ của bọn họ nói sẽ đền tiền cho khách điếm, dặn ngày mai lão bản có thể tới lấy tiền. Thế nhưng hôm nay trong điếm đóng cửa một ngày để sửa chữa, ngay cả lão bản cũng không thể ngồi chơi, vô cùng bận rộn. Tiểu nhị trong điếm đều có việc phải làm, một mình Lưu Nhị Ngưu do chân bị tật nên không thể làm việc gì nặng nhọc, lão bản liền giao cho hắn đến Thiên Nhất phái lấy tiền thay mình. Chẳng ngờ hắn vừa đến cửa, chưa nói được lời nào đã bị người gác cổng sầm một cái đóng lại đại môn, không cho hắn vào. Lưu Nhị Ngưu đập cửa cũng không ai trả lời, hắn chỉ còn biết đứng loanh quanh bên ngoài mà thôi.

Lưu Nhị Ngưu xưa nay là người chăm chỉ thật thà, việc gì cũng có thể làm miễn là kiếm ra tiền, nhưng lại tuyệt không gian lận nửa phân hào. Việc này người trong Liễu Vân Trai ai ai cũng biết, chính vì vậy mà lão bản cũng mới yên tâm giao giấy nợ cho hắn đi đòi tiền thay. Thế nhưng giấy nợ rõ ràng có trên người, hắn ngay đến đại môn nhà người ta cũng không vào nổi, nói chi tới tìm quản gia trình giấy nợ đòi tiền đây.

Nhìn sắc trời đã muộn, Lưu Nhị Ngưu đợi nửa ngày cũng không thấy có người nào ra vào phủ, đang do dự không biết có nên bỏ về hay không thì bỗng gặp một người vừa lúc dừng chân trước đại môn.

Người này cũng như hắn mặc một thân vải bố bình dân, nhưng kì lạ là y còn khoác thêm một cái áo tơi, đội ô che gần hết khuôn mặt. Lưu Nhị Ngưu xác nhận mình không có hoa mắt, trời cũng không có đổ mưa xong mới tỉ mỉ quan sát kẻ ăn mặc kì dị kia.

Đứng dưới tán ô là một thiếu niên tầm mười bảy tuổi, gương mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn rất ôn hòa. Lưu Nhị Ngưu do dự một hồi, cuối cùng mới tập tễnh đứng lên tiến đến gần thiếu niên, nói: "Cho hỏi, vị tiểu huynh đệ này..."

Thiếu niên quay đầu, vừa mới nhìn thấy hắn thì đột nhiên cười lớn, hỏi: "A, đại thúc cũng giống ta sao? Không được bọn họ cho vào nên ở đây chờ?"

Đại thúc? Lưu Nhị Ngưu mặt đầy hắc tuyến, bất đắc dĩ gật đầu. Hắn cũng không già đến mức đó chứ.

Thiếu niên đột nhiên cười lớn hơn nữa, sau đó xếp chiếc ô lại giấu vào một góc bên ngoài phủ rồi kéo tay Lưu Nhị Ngưu: "Đại thúc, chúng ta cùng đi vào thôi."

Nghe thấy có người giúp mình vào phủ, Lưu Nhị Ngưu đương nhiên vô cùng vui mừng. Nhưng thiếu niên lại kéo hắn đi sang một bên, rõ ràng cửa chính ngay trước mặt, vì sao lại đi phía bên này, chẳng lẽ là muốn đi cửa hậu, hay là vượt nóc băng tường? Lưu Nhị Ngưu còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã hiểu ra.

Trước mặt hắn là một cái lỗ chó chui.

Thiếu niên mặt mày hớn hở: "Đại thúc, chúng ta cùng vào thôi."

"Này... thực sự chỉ còn cách này sao?" Lưu Nhị Ngưu e ngại nhìn thiếu niên đang thò đầu vào kiểm tra bên trong.

"Đương nhiên là còn có thể trèo tường." Thiếu niên đáp. "Nhưng mà nhìn thúc như vậy... trèo nổi sao?" Y bắt đầu từ từ bò vào bên trong phủ, còn không quên nói vọng lại: "Đại thúc, theo sát ta nha." 

Lưu Nhị Ngưu hắc tuyến một hồi, nhưng nghĩ đến việc được giao lại không thể hoàn thành, hắn liền cắn răng học theo thiếu niên nọ từ từ cúi người xuống.

Hết đệ tam chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro