Tập 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Dịch Hàm, em thích anh. Dù anh không thích em cũng không sao cả. Miễn em còn có thể bày tỏ với anh, ngày nào em đều nói lời này."

Tình yêu của Đổng Hàn Soái dành cho Dịch Hàm không hề có sự khiên cưỡng nào. Dịch Hàm lơ đễnh cúi đầu khi thấy môi cậu sắp chạm tới, Hàn Soái chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nụ hôn ấy lên trán.

Cậu ấy như chú cún bự đáng yêu lúc nào cũng vẫy đuôi bên cạnh chủ nhân. Miễn Dịch Hàm của cậu vui vẻ, cậu cũng sẽ vui vẻ. Cậu nguyện ý đem những thứ gì tốt đẹp nhất cho y, không màng được đáp trả.

Tình yêu mà cậu dành cho y ai cũng có thể thấy được, nhưng Dịch Hàm vẫn chỉ coi cậu là một đứa em trai thôi sao?

---

"Dịch Hàm, năm ấy là tôi đã sai với cậu, cái gì cũng sai. Tôi biết cậu vẫn còn tình cảm với tôi...Dịch Hàm, đừng né tránh tôi nữa!"

Mối tình đầu của y - Hồ Hạ Chương, người đã từng nói ghê tởm y, bây giờ lại quay lại nói thích y...?

Hồ Hạ Chương ôm y vào lòng, cún bự cũng nhìn thấy y đưa tay lên ôm lại. Người ấy vậy mà lại thể hiện cảm xúc đau buồn trước anh.

"Dịch Hàm, tôi xin lỗi, tôi phải quay về tìm cậu sớm hơn. Là tôi làm tổn thương cậu, để tôi bù đắp cho cậu...có được không?"

Dịch Hàm rơi nước mắt, lòng nặng trĩu. Nếu tình cảm của y có thể sớm được hồi âm, có phải sẽ...

---

"Trương Dịch Hàm, cậu nợ tôi 4 mạng sống! Cậu trả cả đời này không đủ đâu..."

Đới Tinh Dã nắm lấy tóc Dịch Hàm, ném y ra một góc, đầu và vai y đập vào thành giường đau điếng. Hắn nghe thấy tiếng va đập, thấy y ôm lấy vai mình. Hắn bước đến muốn nâng y lên, nhưng cơ thể lại chẳng nhúc nhích được.

"Tinh Dã...cậu không thể buông tha tôi được sao? Tôi chết đi...là được đúng không?"

Hắn thất vọng lắc đầu, nắm lấy tay đưa y lên giường, dùng khăn che mắt y lại. Không thể để y thấy biểu cảm hiện tại của hắn được...y không được biết hắn có tình cảm với y được.

"Hàm Hàm...tất cả mọi người trên thế gian này đều có thể chết thoải mái. Trừ cậu ra...Cậu không có khả năng, hiểu không?"

---

Cún bự kém tuổi muốn nắm tay y ra ánh sáng, dịu dàng ôn nhu.

Mối tình đầu cấp ba muốn sửa chữa lỗi lầm năm xưa.

Người giày vò thể xác lẫn tinh thần, bá đạo tàn khốc, nhưng hắn có lí do để làm vậy, chỉ là không thể nói điều ấy với y được.


"Anh Dịch Hàm, đưa tay cho em!"

"Dịch Hàm, đừng sợ gì nữa, tôi đã trở về bên cậu rồi!"

"Hàm Hàm, quay lại đây, sự lựa chọn cuối cùng của cậu đấy!"

Trương Dịch Hàm đứng trước ba ngã rẽ, y thực sự rất muốn quay đầu! Liệu chạy thật nhanh có thoát được ba người bọn họ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro