Tập 1 - Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này có một vài thứ khi đã trôi qua sẽ vĩnh viễn không thể lấy lại được.

Thứ nhất, chính là thời gian.

Thứ hai, chính là hành động và lời nói ra.

Thứ ba, chính là những muộn màng không nói ra được thành lời.

___

Văn bản tạm thời đình chỉ công tác Luật sư Willis Ho.

"Willis, tuy cậu tốt nghiệp loại giỏi, có bằng cấp chuyên môn nghiệp vụ, nhưng năng lực xử lí còn thiếu...thiếu một chút gì đó!" - Giám đốc văn phòng dùng ngón tay biểu thị, mắt nheo lại: "Cậu vẫn quá cứng nhắc, những vụ tôi giao cho cậu về vấn đề với người đồng tính đều làm không tốt."

"Cậu có thể dành thời gian này về nghỉ ngơi rồi."

Vì lí do đấy, Hồ Hạ Chương đã trở về nước được vài tuần. Nếu không có văn bản đình chỉ, anh cũng đã chuẩn bị sẵn đơn xin nghỉ phép dài hạn trước đó. Nhưng thay vì về nhà, anh lại thuê một căn chung cư ở tạm, mỗi lần gọi điện người nhà đều giục lấy vợ đã đủ mệt rồi, với lại lần này về còn có mục đích khác nữa.

Ngay dưới chung cư có một cửa hàng tiện lợi mở 24/7, có cả chỗ ngồi ăn uống. Ban ngày anh vẫn đi làm ở văn phòng luật sư do anh cùng người bạn từ nước ngoài về mở, nhưng khách đến chỉ đếm trên đầu ngón tay là nhiều.

Nhân viên ca tối từ sáu giờ chiều đến mười hai giờ tối là một học sinh to cao sừng sững, lúc nào cũng lúi húi sắp xếp đồ đạc và kiểm tra hạn sử dụng, và một sinh viên đại học, anh đoán vậy. Người đó đứng ở quầy thu ngân với thái độ làm việc khiến anh muốn tăng xông lên không biết đến bao nhiêu lần. Cục cằn, không niềm nở, còn chẳng thèm nhìn mặt khách bao giờ.

Cậu ta nhuộm tóc màu hồng sữa, hai tai kín đặc khuyên, lông mày cũng có nữa, anh thắc mắc không biết sau lớp khẩu trang kia còn cái khuyên nào nữa không? Dù chẳng thích vào đây tẹo nào, nhưng anh đành mua nhanh rồi đi thôi.

"Tính tiền."

Thu ngân đứng dậy, hôm nay mới để ý thấy cậu ta chỉ thấp hơn mình một chút, ngón tay gầy guộc cầm lấy từng đồ lên quét mã vạch, quần áo đồng phục còn bị rộng nữa, so với nhân viên còn lại, ừm...nhìn như sắp bục chỉ tới nơi rồi.

"Hụ...giá tiền trên máy. Thanh toán bằng thẻ, điện thoại hay tiền mặt?"

Giọng y hơi khàn, tiếng ho nhỏ, nhưng y ho rất nhiều, chắc phổi có vấn đề rồi.

Hạ Chương rút điện thoại quét mã thanh toán, nhưng mới nhớ ra quên chưa nạp thêm vào. Thẻ cũng không mang, đành đứng đó lôi từng tờ tiền lẻ và tiền xu ra. Chắc tên thu ngân sẽ cau mày khó chịu cho xem, thật xui xẻo quá đi.

"Anh, em kiểm hàng xong rồi, đây là những đồ hết hạn trong hôm nay. Anh mau ăn luôn đi."

Cậu trai đó mang mấy món đồ ăn ra, y gật đầu, phân phó lại công việc cho cậu rồi ra ngoài ăn.

Hạ Chương thở phào nhẹ nhõm khi đã trả đủ tiền, nghĩ đến việc phải về nhà đun nước sôi, nên chuyển hướng ăn luôn ở đây.

"Quý khách cứ ngồi bàn chờ trước, lát tôi sẽ mang ra sau." - Cậu trai cười tươi híp mắt.

Không gian trong tiệm không thoáng lắm, anh quyết định ra phía ngoài ngồi, cũng chỉ có hai bàn đặt tượng trưng cho có. Một bàn có người ngồi rồi, nên lại bất đắc dĩ ngồi đối diện với tên thu ngân vậy.

Anh nhìn y mới biết vì sao lại đeo khẩu trang, hai bên má bị đánh đến tím bầm, môi cũng có một khuyên tròn, có lẽ do bị đánh trúng nên miệng bị rách rồi, khóe miệng cũng bị thương nữa. Y chỉ có thể mở nhỏ miệng rồi cắn miếng cơm nắm, dù nhai rất chậm nhưng nuốt xuống như sắp nghẹn đến nơi vậy.

"Mì của quý khách đây!" - Cậu trai ra đưa mì cho Hạ Chương, quay qua vỗ vỗ lưng cho đồng nghiệp: "Anh chờ em một chút, em quên không lấy nước cho anh."

Không phải nói quá, chứ một gắp mì của anh cũng đã ăn gần xong rồi. Theo thói quen lướt điện thoại để giải trí, cùng lúc ấy nhận được tin nhắn từ bạn cũ.

"Người mày muốn tìm đây, mẹ nó tìm cậu ta như mò kim đáy bể, tao gặp còn suýt không nhận ra nữa!"

Hạ Chương húp nước mì còn suýt nghẹn!

Người trong ảnh...ngoại trừ bị bầm tím trên mặt, thì không phải y đang ngồi ngay trước anh đây sao?

"Anh Dịch Hàm, nước này."

"Trương Dịch Hàm...?" - Anh ngờ vực lên tiếng cùng lúc.

Y nghe thấy anh gọi, bình thản quay ra nhìn anh với ánh mắt lờ đờ, bình thường y cũng chẳng nhìn mặt khách bao giờ. Tuy người ngạc nhiên chỉ có Hạ Chương, nhưng Dịch Hàm cũng đứng dậy đeo lại khẩu trang vào luôn. Anh giật mình, vội nắm lấy tay y, lại vô tình thấy vết hằn do bị trói nữa.

"Dịch Hàm, là tôi, Hạ Chương đây!"

Cậu trai kia thấy y ho hơi khẩn trương, vội gỡ tay anh ra, mỉm cười lịch sự.

"Xin lỗi quý khách, anh Dịch Hàm cứ vào trong ăn đi, em tắt camera rồi."

Cậu trai tinh tế kéo tay áo y xuống, đẩy đẩy vào trong, sau đó thu dọn đồ trên bàn mang đi cho y.

Tại sao Dịch Hàm lại thay đổi nhiều như thế này được? Mặc dù nhìn thấy tận mắt vẫn không khỏi kinh ngạc.

Trương Dịch Hàm trước đây lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, cảm giác đi đến đâu liền có ánh hào quang tới đó. Làn da rám nắng khỏe khoắn khi chơi bóng rổ cùng anh, đấm đá mấy học sinh trường khác không thương tiếc.

Dịch Hàm hiện tại, chiều cao tuy vẫn vậy, nhưng cân nặng sụt đi quá nhiều, da còn trắng nhợt nhạt hơn trước. Nhìn rất yếu đuối, rất cần có người bảo vệ bên cạnh, nhưng có vẻ vì thay đổi nên đường nét y mềm mại hơn nhiều. Anh đã quyết tâm quay trở về đây để tìm lại y, y có trở thành bộ dạng nào đi chăng nữa vẫn giữ nguyên tâm nguyện ban đầu.

Lần đầu tiếp xúc với Dịch Hàm, hình như là năm lớp 11, sau kì nghỉ hè đã có danh sách chia lớp lại. Người vui mừng vẫn được chung lớp, người ôm nhau diễn tuồng khi phải chia xa.

"Nhìn này, ba nam thần chung lớp má này con gái!"

"Aaaa, ghen tị với má quá đi à ~~~"

Hồ Hạ Chương, Trương Dịch Hàm, Đới Tinh Dã - Bộ ba nam thần trường học. Không những đẹp trai, còn học rất giỏi nữa. Trong ba người chỉ có Tinh Dã ít nổi bật nhất.

Ngay hôm đầu nhận lớp, Dịch Hàm đã chọn ngồi ngay bàn đầu, thu hút sự chú ý không ít của bọn con gái xung quanh. Y nói chuyện rất vui tính, lại ga lăng nữa, khi chạy ở sân trường chơi bóng đá còn vô cùng bắt mắt, như nam chính trong những bộ phim học đường vậy.

Nhưng chỉ được một tuần, nữ sinh ngồi sau đã không nhịn được liền giơ tay lên xin phép đầy bất bình.

"Cô chủ nhiệm! Bạn học Trương quá cao, bọn em đằng sau không thể nhìn thấy gì được!"

Giáo viên cũng để ý thấy Dịch Hàm ngồi bàn đầu là che nguyên cả tổ ấy luôn, ngó ngó một hồi, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống.

"Dịch Hàm, em ngồi bàn cuối cạnh Hạ Chương được không?"

Dịch Hàm nâng gọng kính không tròng lên với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lắc đầu.

"Thưa cô, em đến đây để học tập và nâng cao trình độ bản thân. Việc ngồi đây sẽ giúp em tập trung cũng như nghe giảng tốt hơn. Không thể vì em có chiều cao lí tưởng mà phải di chuyển được! Em - không - đồng - ý!"

Nói lí một hồi, cuối cùng vẫn bị chuyển xuống ngồi cạnh Hạ Chương. Lại còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của mấy người xung quanh nữa.

"Nhập gia tùy tục...khai chiều cao ngay!"

Hạ Chương híp mắt, dùng thước kẻ để tra khảo, Dịch Hàm cũng phối hợp, nâng gọng kính lần nữa.

"1m82."

"Đệt, tại hạ 1m81. Tiếp, học lực?"

"Top 3 của trường. Hạng 3."

"Tốt, tại hạ hạng 1. Thể thao?"

"Chơi tất!"

Sau màn tra khảo là họ bị phạt xách nước ngoài hành lang. Hai người nhìn nhau rồi suýt cười thành tiếng, chính thức kết thành bạn thân từ đó.

---

12 giờ kém, hai nhân viên giao ca đã tới. Cậu trai nhắc Dịch Hàm đi thay đồ trước, chờ y vào trong mới lén lút rút trong túi ra thẻ đen đưa tới quầy thu ngân.

"Em đã tích hết các đồ cần thanh toán rồi."

"Đổng Hàn Soái, em còn nhận bồ nhí không?"

Hai nhân viên nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, mới là học sinh cấp ba đã dùng thẻ đen rồi. Nhìn họ đi, sắp 40 đến nơi vẫn phải đi làm thêm bục mặt đây.

"Em lại cao lên đấy à? Gần 2m chưa?"

Anh trưởng ca chạy ra đo thử, cậu gãi gãi đầu, mặt hơi đỏ lên.

"Em mới được 1m95 thôi, em vẫn muốn cao nữa, như thế mới xứng đứng cạnh anh Hàm được."

Hai bọn họ híp mắt nhìn cậu, nhân sinh này coi như bỏ đi. Cao ráo, đẹp trai, giàu có, hết lòng vì người mình yêu. Tìm ở đâu ra được nữa đây?

Hoàn cảnh Dịch Hàm hơi khó nói, y từng xin ông chủ được mua lại những đồ ăn sắp hết hạn nửa giá, nhưng ông bảo không cần, sắp hết cứ lấy luôn. Hàn Soái biết được nên đã âm thầm sửa hạn đồ ăn tươi mới thành sắp hết để đưa hết cho y, sau đó cuối ca mới tiến hành thanh toán.

Dịch Hàm đã thay đồ xong, y mang cặp đeo chéo, mặc áo hoodie dáng rộng. Hàn Soái cười tươi, vội chạy ra dành lấy cặp đeo hộ. Trưởng ca quay qua phó ca, lắc đầu.

"Nhìn xem, giống con gì ấy nhỉ?"

"Samoyed? Đúng, cún bự quấn chủ"

Dịch Hàm cúi đầu chào tạm biệt, cún bự ở đằng sau cũng vẫy đuôi đi theo.

Hạ Chương chờ y tan làm đến muốn ngủ gật, thấy đã ra ngoài liền nhanh chóng chạy tới định nắm lấy tay. Lần này Hàn Soái phản ứng rất nhanh, trong một tích tắc đã nắm lấy được trước, quay lại trừng mắt nhìn rất đáng sợ, nhưng lại quay sang cười tươi như cũ như chưa hề có gì xảy ra.

"A, là quý khách vừa rồi?"

"Dịch Hàm, nói chuyện chút đi." - Hạ Chương không để ý tới cậu, chỉ hướng ánh mắt tới Dịch Hàm.

Dịch Hàm đứng nép vào phía Hàn Soái, không cần y nói nhiều, cậu ấy cao lớn đứng chắn trước bảo vệ, tiện tay đội mũ áo của y lên.

"Anh Dịch Hàm đi làm đã mệt rồi. Ngày khác anh tới vậy nha, tạm biệt, còn nữa, chúc ngủ ngon."

Hạ Chương thu tay về, tiếc nuối nhìn theo bóng lưng hai người họ. Khu chung cư cao cấp nơi Dịch Hàm ở cũng chỉ mất hơn 10 phút đi bộ, Hàn Soái chỉ mong quãng đường xa càng xa càng tốt. Miễn được ở gần anh Dịch Hàm được phút nào thì hay phút đó.

"Hàn Soái, hụ...đưa tôi túi."

Ra là đã đến nơi rồi, cậu luyến tiếc cởi cặp rồi đeo trả lại. Nhẹ nhàng gỡ khẩu trang của y ra, bên trong balo của cậu toàn đồ dùng y tế, lấy thuốc bôi vết thương mới trên môi y. Dịch Hàm vội mím môi né tránh, cậu mỉm cười, giữ người y lại.

"Em biết em có bôi thuốc xong, anh vẫn sẽ tiếp tục bị thương, nhưng để em làm có được không?"

Dưới ánh đèn đường, Hàn Soái không muốn nâng cằm y lên nên khuỵu chân xuống một chút. Làn da y thật trắng, cơ thể thơm thơm mùi sữa. Môi có hơi khô, cậu muốn hôn lên quá...

Bất ngờ Dịch Hàm đưa mắt lên nhìn chính diện vào cậu, Hàn Soái lúng túng, vội vàng thu lại động tác.

"Anh lên phòng đi, thấy đèn phòng anh sáng em sẽ về ngay."

"Không cần, khụ, muộn rồi, cậu có tiền đi xe chưa?"

Hàn Soái lắc lắc đầu đầy đáng yêu, Dịch Hàm lấy ví ra rồi đưa cho cậu. Hàn Soái nhân cơ hội đấy nắm lấy tay y, dịu dàng lên tiếng.

"Lần thứ 215, Dịch Hàm, em thích anh."

"Vẫn như cũ, em không cần anh thích lại em. Chỉ cần để em được chăm sóc anh như hiện tại, còn có thể tỏ tình với anh mỗi lần gặp mặt."

"Em chỉ mong chúng ta dù sau này thế nào, đừng chỉ bước qua nhau như cơn gió thoảng. Em rất sợ ngày anh Dịch Hàm không để em vào mắt nữa."

Dịch Hàm nhìn mặt cậu đang đỏ dần lên, thằng nhóc này lần nào tỏ tình cũng ngượng ngùng như thế. Chân thành đến mức khiến người khác thấy tội lỗi vô cùng.

"Dịch Hàm, nếu em được sinh ra cùng thời gian với anh thì thật tốt."

Đôi mắt cậu long lanh như sắp khóc, vẫn giữ người y lại đối diện với mình, không thể di chuyển được.

"Lúc ấy em sẽ có thời gian tỏ tình với anh nhiều hơn, có thể bảo vệ anh, có thể khiến anh không tủi thân. Giá như..."

Dịch Hàm cúi mặt xuống khi thấy sắp môi kề môi, nhưng Hàn Soái lại cười tươi, đặt nụ hôn lên trán y một lúc.

"Anh lên nhà nghỉ ngơi đi, mai gặp lại."

"Ừm, về cẩn thận, hụ"

Dịch Hàm bước nhanh lên phòng để bật đèn, đi ra phía cửa sổ kiểm tra. Cún bự vẫn đứng đó nhìn lên, gật gật đầu yên tâm rồi mới cho tay vào túi áo xoay người rời khỏi.

Y sờ lên mặt mình, sao lại nóng lên thế này? Không phải, là do y gặp lại mối tình đầu, không phải do Hàn Soái.

Dịch Hàm quỳ gối trên giường, cắn chặt vào nệm, chọc hai, ba ngón tay vào hậu huyệt để giải tỏa. Y cố nhớ lại dáng vẻ của Hạ Chương, nhưng thay vào đó thứ in hằn sâu...lại là ánh mắt si tình của Hàn Soái, cùng giọng nói trầm ấm van nài cầu xin tình yêu ấy.

"Dịch Hàm, em thích anh"

"Ức, ha...khụ...khụ..."

"Ư...ưm, ư..."

Y thở dốc, đã bắn ra ga giường hết rồi. Y đã từng vô tình nhìn thấy gậy thịt của Hàn Soái lúc đi vệ sinh, rất to, y chưa dám nghĩ khi cương cứng lên còn to thêm thế nào nữa. Chắc chắn sẽ rất khó cho vào lần đầu.

Dịch Hàm sau khi giải quyết xong đã trở về trạng thái ban đầu, y không thể để cậu dính dáng tới người đầy quá khứ như y được. Cứ từ từ mà khuyên nhủ sau vậy.

Hàn Soái bắt được taxi ở đầu đường, mở điện thoại lên ngắm hình ảnh được đặt làm màn hình. Là lần hiếm hoi Dịch Hàm cười tươi cậu chụp trộm được, tuy ảnh hơi mờ, nhưng cậu sẽ rất trân trọng nó.

"Cậu trai, đã tới khu đô thị Marianaland rồi."

"À, vâng."

Khu đô thị MarianaLand, gồm các căn biệt thự liền kề. Dành cho giới quý tộc thượng lưu siêu giàu, chính trị gia nghỉ chân, lãnh đạo cấp cao của các công ty có tiếng. Từ nơi này tới chỗ làm cũng cách tới gần một tiếng đi xe rồi.

Hàn Soái cầm lấy tờ tiền của Dịch Hàm, hạnh phúc cất riêng vào ngăn ví có khóa kéo. Trong ví cậu ngoài thẻ ra, còn cất rất nhiều ảnh của Dịch Hàm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro