Chương 3: Biến đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Dứt lời hắn ta quay bước rời khỏi căn phòng bỏ lại Sở Nguỵ Lâm nằm trơ trọi dưới sàn nhà. Cơn đau nơi cổ vẫn chưa hề dứt, vết cắn hắn để lại cho cậu cứ thế nhói lên từng cơn. Cậu nhíu chặt mày gắng sức hít thở thật sâu lấy lại chút tỉnh táo, bởi không chỉ có cơn đau, thân thể cậu lúc này giống như trúng độc vậy. Trước mắt cứ nhập nhoè từng mảng không thể nhìn rõ, nhịp tim tăng nhanh khiến hơi thở cậu cũng rối loạn theo.

Phải nằm vật ra đó mãi một lúc sau cậu mới dần lấy lại sức. Nguỵ Lâm chống tay ngồi dậy quơ lấy bộ quần áo phía trước mặc vội vào người, cậu liếc nhìn tấm danh thiếp dưới sàn mà trong lòng thầm khinh. Đói quá thì tìm về với chủ nhân sao... hắn đánh giá cao bản thân quá rồi. Tên yêu ma chó chết.
Cậu đạp lên tấm danh thiếp loạng choạng đứng dậy hướng cửa rời đi.


---

" Carlos, ngươi vừa truyền nhiệm lên loài người kia sao? "

Một gã đàn ông với mái tóc dài trắng xoá ngồi yên vị sau chiếc bàn lớn, tay vẫn đều đặn lật từng trang tài liệu chậm rãi lên tiếng.

Cao Thần Phong rút ra điếu thuốc châm lửa đốt, rít lấy một hơi rồi chậm rãi nhả ra làn khói thanh thoát hoà vào không trung.

" Từ khi nào quý ngài Alex có hứng thú với chuyện của tôi vậy? "

Người đàn ông kia đóng lại sấp tài liệu, đưa đôi mắt trắng dã đó nhìn vào hắn ta.

" Chỉ là chưa từng thấy trước đây, ta thật tò mò loài người kia là ai mà có thể khiến một con quỷ già cỗi răng mòn hơn trăm năm như ngươi quyết định truyền nhiệm đấy. "

Khư...

Hắn cười khùng khục trong cổ họng.

" Châm biếm khá lắm. Nhưng để nói về độ già nua thì so với cụ Alex đây, tôi hãy vẫn còn trẻ chán. Chỉ là vô tình nhặt được một món đồ ưng ý thôi, ngài Alex không cần quá bận tâm. "

Hắn rút trong túi ra một chiếc USB đặt nó nên bàn.

" Thứ ngài cần bận tâm đây. "

Người đàn ông nhìn thứ trên bàn, vẻ mặt lộ ra nét hài lòng.

" Được. Sẵn đây chắc ngươi cũng biết bọn thợ săn đang lộng hành như thế nào. Một tiền nhiệm và 5 ma vương trung cấp đã biến mất chỉ trong tuần nay. Đều bị diệt bởi một tay thợ săn. Các ngươi nên mau chóng dập ngay con bọ chét này trước khi nó mang dịch bệnh đến với ma tộc. Ta đợi tin tốt từ ngươi, Carlos. "

" Sớm thôi. "


---

Sở Nguỵ Lâm trở về căn phòng trọ của mình, cơ thể cậu lúc này đã thấm đẫm mồ hôi, chẳng biết tại sao thân nhiệt cậu bên ngoài đang nóng như lửa đốt nhưng bên trong lại dội lên từng đợt ớn lạnh cùng cảm giác buồn nôn cứ chực chờ nơi cuống họng. Vừa mở cửa cậu lao ngay vào nhà vệ sinh gục đầu nôn mửa một trận, đến khi nôn tới cả dịch dạ dày, bụng cậu chính thức chẳng còn gì để tống ra nữa.
Cậu lê lết vào giường nằm vật vờ đến gần sáng, đêm đó cậu sốt cao.

Mãi tận chiều hôm sau Sở Nguỵ Lâm mới lèm nhèm mở mắt, cậu thấy toàn thân mất hết sức lực, sốt đã giảm đi phần nào nhưng cơ thể cậu vẫn bần thần không thể tỉnh táo nổi. Cơn đói cồn cào ập tới, cậu gắng sức ngồi dậy mở tủ lạnh vét hết đồ ăn bên trong tống vào bụng.
Ăn một lượt sạch sẽ đống thức ăn kia nhưng quái lạ thay cơn đói vẫn không biến mất? Thật quá khó tin, cậu đã ăn hết số đồ ăn dự trữ của 3 ngày mà thế nào lại không cảm thấy no? Nhìn xuống bụng rõ ràng cũng đã căng lên, tại sao cậu vẫn đói? Khó chịu quá, cậu gục xuống bàn khổ sở ôm lấy bụng.

Tiếng chuông điện thoại trên giường vang lên, cậu chần chừ một lúc mới đứng dậy đi tới bắt máy.

" Alo.. "

[ Chiều nay có ca làm sao không thấy mày vậy Lâm? Mày đâu rồi, hôm nay nhiều hàng lắm. ]

" Xin lỗi anh Vũ, nay em thấy không khoẻ.. "

[ Bệnh à? Có nặng lắm không? Coi uống thuốc rồi sắp xếp tối tới phụ anh em một tay đi chứ hôm nay là cuối tuần việc làm không hết. Giúp anh mày một vé nhé. ]

...

" ... Thôi được rồi, em tới ngay. "

[ Oke, cảm ơn chú mày nhé! Để anh báo sếp Lý thưởng thêm cho. Thế thôi, lát gặp. ]

Cậu thở ra một hơi dài thượt, cũng bởi hôm nay là cuối tuần club rất đông khách, cậu cũng không xin nghỉ trước nên cứ thế ở nhà thì thật không phải phép.. nhưng với tình trạng hiện tại của cậu mà đến chỗ làm, biết không chừng lại lăn ra đó ấy chứ. Thôi đành chịu, tới đâu hay tới đó. Cậu vào nhà tắm xối vài gáo nước lạnh cho tỉnh ra rồi thay đồ tới chỗ làm.

...

" Đây! 5 lô bia vào kho A1, 5 thùng rượu vào quầy R3, di chuyển di chuyển! "

Sở Nguỵ Lâm mang cái bụng đói cồn cào đẩy trên tay một lô 10 thùng bia chuyển vào kho, quần quật đã 2 tiếng như vậy, chưa hề có 1 khoảng trống để nghỉ, cậu bắt đầu thấy chóng mặt. Đẩy xe vào tới kho, chất tới thùng thứ 4 lên kệ thì Sở Nguỵ Lâm gục tại chỗ. Bụng cậu quặn lên từng cơn, cổ họng khô khốc. Cậu thấy như mình sắp chết đói, rõ là lúc nãy cậu ăn rất nhiều kia mà, cậu chửi thầm trong bụng chẳng biết bản thân mình đang bị cái quái gì. Chốc sau Hà Triết đồng nghiệp của cậu vừa đẩy lô bia thứ 2 vào thấy cậu nằm gục dưới đất mới vội vã chạy vào đỡ cậu dậy.

" Mày sao vậy Lâm? Sao mồ hôi đầm đìa thế? "

Đầu óc vẫn đang quay mòng thì một thứ mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi câu, là mùi máu... Nơi bàn tay của Hà Triết có một vết đứt được dán băng cá nhân sơ sài, nó vẫn đang rỉ máu. Tại sao cậu lại bị thu hút bởi thứ mùi tanh tưởi này? Sao cậu lại thấy nôn nao đến vậy... Cậu muốn nếm nó, Sở Nguỵ Lâm cậu...muốn uống máu..?

Cậu vô thức tóm lấy bàn tay của Hà Triết, cậu đưa ngón tay bị đứt kia vào miệng mà mút lấy, Hà Triết ngớ người.

" Mày làm gì vậy Lâm? "

Đoàng!

Như bừng tỉnh sau khi Hà Triết cất tiếng hỏi, cậu giật mình phun một miệng tanh tưởi xuống đất. Mình vừa làm cái quái gì thế này? Chuyện gì đã xảy ra với mày vậy Sở Nguỵ Lâm!?

Cậu bàng hoàng ngồi dậy hết nhìn Hà Triết rồi nhìn tới đống máu trên sàn, cậu loạng choạng quay người rời khỏi nhà kho, một đường chạy như điên về phòng.

Khốn nạn thật!

Về đến cậu lao thẳng vào nhà vệ sinh vốc nước lên mặt cố cho mình tỉnh táo. Tại sao ban nãy cậu lại làm ra hành động kia? Muốn uống máu? Không lẽ vì bị tên khốn đó cắn nên bây giờ liền biến thành loài giống hắn sao? Chuyện hoang đường gì đây? Điên mất, cậu phát điên mất... Không thể có chuyện này được, Nguỵ Lâm cậu.. không thể thành một thứ quỷ ma uống máu để sống như hắn được... gạt người... là gạt người thôi!

Cậu trượt dài xuống nằm vật ra sàn, đói quá... bụng cậu cứ cồn cào không thôi, cổ họng thì luôn trong trạng thái khát khô... cảm giác này sao lại khổ sở như thế? Thà là cứ chết đi cho xong, còn hơn chịu đựng những chuyện điên khùng này.

Nguỵ Lâm nằm lăn lộn ở đó một lúc rồi một ý định nảy lên trong đầu cậu. Nếu bây giờ cậu tự uống máu bản thân thì cơn đói này có biến mất không?
Cậu sẽ thử.. biết đâu được...
Sở Nguỵ Lâm lồm cồm bò dậy tìm trên kệ chiếc lưỡi lam bén ngót, cậu chần chừ một lúc rồi rạch một đường trên cánh tay mình, máu từ vết vắt ứa ra, cậu cúi đầu xuống há miệng mút nó.

Oẹ!!

Cậu nôn thốc nôn tháo ra sàn, đắng quá... vị thật kinh khủng... tại sao vậy chứ? Cũng là máu nhưng tại sao ban nãy máu của Hà Triết khiến cậu thấy dễ chịu nhưng giờ đây máu của bản thân khiến cậu chỉ muốn ói hết ra... Mẹ kiếp nó! Cậu chửi thầm trong bụng rồi chỉ biết nằm đó vật vã với cơn đói khát đang hành hạ mình.

Cứ thế cậu thiếp đi trong cơn đói. Sáng sớm hôm sau Sở Nguỵ Lâm lại bị cảm giác cồn cào trong bụng làm cho bừng tỉnh, cậu cắn răng vực dậy chạy ra khu chợ, tìm vào những quầy thịt sống mua toàn bộ các loại tiết gia súc lẫn gia cầm, có máu gà, heo, bò, thỏ. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng với những bịch máu trước mặt, Nguỵ Lâm cũng cắn răng uống thử toàn bộ chúng.
Kết quả là cậu nôn đến xanh mặt. Quá kinh tởm, thật sự chỉ có thể là máu người thôi sao?... chẳng lẽ cậu phải đi hút máu người khác như một tên mất trí? Cậu không làm được.
Sở Nguỵ Lâm có cảm tưởng cậu thật sự sắp chết đói rồi... người cậu lại ớn lạnh, tai thì ù đi.. cậu không chịu thêm được nữa.

Muốn tìm thuốc giải, ắt phải gặp kẻ hạ độc. Chỉ còn cách tìm tên ma vương chết tiệt đó mà thôi.. nhưng hôm đó cậu đã bỏ lại tấm danh thiếp mất rồi, bây giờ biết tìm hắn ở đâu đây. Hay là...
Nguỵ Lâm tìm lại bộ quần áo hắn đưa cho cậu hôm trước, lục vào túi quần thì quả nhiên một tấm danh thiếp nằm yên vị trong đó. Tên này thật sự chắc chắn rằng cậu sẽ đến tìm hắn sao, tất cả đều nằm trong dự tính của hắn cả, một tên khốn ma mãnh.

Cậu theo địa chỉ đó tới một căn biệt thự cổ kính. Trước cổng có hai tên tay sai đứng gác, cậu liểu thiểu đi tới. Nhìn Sở Nguỵ Lâm lúc này đúng nghĩa chỉ còn nửa cái mạng.

" Đến đây có việc gì? " một trong hai tên tay sai cất tiếng hỏi.


Sở Nguỵ Lâm nuốt xuống một họng khô khốc cất lên chất giọng trầm khàn.



" Chuyển lời này của tao cho Cao Thần Phong,

là 'Địt cả lò nhà nó.' "




...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro