Chương 34: Rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Sở Nguỵ Lâm lầm lũi bước ra khỏi cánh cửa lớn của căn dinh thự xa hoa, cậu đi như một kẻ vô hồn, cứ không ngừng bước về phía trước, băng ngang cánh cổng chính uy vệ, thoát ra ngoài, lẩn vào bóng đêm mất dạng.

Sải bước thật nhanh trên con đường vắng ngắt, xung quanh toàn là bóng đêm bao trùm, vùng ngoại ô tách biệt nơi con đường dài thượt phía trước chỉ như một cái chân trời không điểm đến, gió đêm thổi từng cơn lạnh buốt qua da thịt, cậu lao đi như người điên mất trí.
Bước nhanh dần, nhanh dần, rồi cậu chạy. Chạy một cách điên cuồng, chạy bằng hết sức lực mà cậu có, đến khi cơ thể này đã đạt đến giới hạn, cậu ngừng lại gục luôn xuống mặt đường thô cứng. Cơn đau thắt nghẹn trong lồng ngực cứ thế bùng lên, đau đến ruột gan như muốn vỡ nát. Từng lời lúc ấy hắn thốt ra bắt đầu văng vẳng lại trong tiềm thức, vốn dĩ đó cũng chỉ là những lời lẽ vô tình của một kẻ như hắn sẽ nói ra mà thôi, với thân phận tôi tớ như cậu thì mong chờ điều gì hơn ở hắn?
Nhưng đốn mạt thay, cậu đã lỡ để bản thân mong chờ quá nhiều, để bây giờ khi nghe được từng lời thật rõ ràng từ chính miệng của hắn thốt ra, nó như vạn mũi dao xẻo nát tâm can cậu thành trăm mảnh. Sở Nguỵ Lâm cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày.. chỉ vì những lời nói trên môi kẻ khác, lại có thể khiến cậu đau đớn đến nhường này.

Cậu ngồi bệt xuống đường, cơn đau vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nó như một cái gai nhọn xuyên vào giữa tim cậu rồi cứ thế ghim sâu ở đó, không thể lấy ra, chỉ ở yên đó mà hành hạ cậu từng giây từng phút. Rồi cậu dần thấy khoé mắt mình nhoà đi vì nước, cuối cùng khi mi mắt đã không còn giữ nổi niềm đau đó nữa, nó bắt đầu rơi xuống, lăn dài trên gò má cậu. Sở Nguỵ Lâm ngồi đó, trong bóng tối, dưới từng cơn gió lạnh tê tái cuốn quanh thân mình, lặng lẽ nếm từng giọt nước mắt mặn đắng của chính mình tuôn ra. Từng giọt, từng giọt một, cậu khóc, rồi lại cười, một nụ cười ôi thật chua chát làm sao... Miệng thì cười mà sao nước mắt vẫn cứ rơi.

Sở Nguỵ Lâm lấy ra trong túi quần hộp nhẫn cậu mua tặng hắn, cậu siết chặt lấy nó trong lòng bàn tay rồi bất thình lình vung lên ném mạnh nó vào bụi cỏ bên vệ đường. Lúc cậu quăng nó đi, giống như cậu đang cố vứt bỏ cái tình cảm trong lòng mình dành cho hắn vậy. Hành động bộc phát đó cứ nghĩ sẽ làm lòng cậu khá hơn, trút bỏ được phần nào nỗi phẫn uất của mình. Nhưng nó không hề có tác dụng như cậu đã nghĩ, lòng cậu chỉ càng thấy đau hơn, mất mát nhiều hơn. Cũng giống như thứ tình cảm đã quá ăn sâu này không thể cứ muốn vứt bỏ là sẽ vứt được, cậu đã yêu hắn rồi, yêu đến ngu dại.

Ngồi gục ở đó một hồi lâu Sở Nguỵ Lâm bỗng dưng bật dậy điên cuồng mà lao tới bụi cỏ trước mặt, cậu cúi người dùng tay mò sàn sạt xuống đất tìm lại chiếc hộp nhẫn cậu vừa chính tay vứt đi khi nãy. Phải như thế mất một lúc cậu mới tìm lại được nó, hai bàn tay bị cỏ đá cắt vào đã tươm cả máu. Cậu nắm chặt lấy chiếc hộp nhẫn trong lòng bàn tay, máu chảy ra thấm đẫm cả vỏ hộp, thế mà Sở Nguỵ Lâm lại chẳng hề thấy đau, chỉ thấy thật nhẹ nhõm khi tìm lại được nó.
Lúc này cậu cũng đã dần bình tĩnh hơn, khóc xong rồi cũng nguôi đi phần nào, nhưng cậu vẫn giận hắn, cậu không muốn nhìn thấy hắn, không muốn quay trở về nơi đó nữa. Phần có lẽ vì ghét phải nhìn thấy hắn lúc này, phần khác... chắc là vì không muốn bản thân sẽ lại yếu lòng khi đứng trước hắn.

Trời càng về khuya nhiệt độ càng hạ thấp, Sở Nguỵ Lâm thấy bàn tay bàn chân mình dần tê cứng, hơi thở thoát ra cũng đã hoá thành khói. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, nhưng tuyệt đối sẽ không trở về nơi đó nữa, chỉ cần đi thật xa khỏi hắn mà thôi. Nhưng đã trễ như vậy không thể bắt xe vào nội thành trở về căn trọ cũ của cậu được, giữa nơi ngoại ô quá vắng vẻ tìm một bóng xe đi nhờ vào giờ này lại càng khó hơn, nhưng cứ tiếp tục đi bộ trong cái thời tiết như thế này cậu sẽ chết cóng mất, lúc này Sở Nguỵ Lâm cũng nhất thời quên rằng mình đã bất tử. Nghĩ một lúc cậu đành lấy điện thoại ra tìm số của Hà Triết rồi nhấn gọi, chuông reo rất lâu nhưng không có hồi âm, chắc là hôm nay cả đám ở đó lại liên hoan quá độ rồi, cậu gọi đứa nào cũng đều chung một tình trạng không nhấc máy.
Bất lực mất một lúc thì bỗng dưng số của Ninh Trì hiện lên trước mắt cậu. Sở Nguỵ Lâm có hơi do dự nhưng rốt cuộc đây vẫn là sự lựa chọn cuối cùng của cậu rồi, cậu nhấn gọi, chuông đã reo, không lâu sau đầu dây bên kia nhấc máy.

---

Độ chừng chỉ hơn 15 phút sau, một chiếc xe hơi lao vụt từ màn đêm phía xa thẳng tới rồi đỗ lại ngay cạnh Sở Nguỵ Lâm đang ngồi co ro bên vệ đường. Cửa xe bật mở, hơi ấm từ trong xe toả lấy thân thể lạnh ngắt của cậu. Từ trong xe, giọng nói không giấu được lo lắng của Ninh Trì cất lên.


" Nhanh lên xe đi. "


Xe từ từ lăn bánh, sau một khoảng yên lặng rất lâu giữa cả hai thì Ninh Trì cũng không còn kiên nhẫn mà lên tiếng.


" Cho anh biết chuyện gì xảy ra được không? "


" Xin lỗi phải làm phiền anh giờ này... " giọng cậu có phần khàn đi.


" Anh không thấy phiền, anh chỉ thắc mắc tại sao em lại ở nơi đó vào giữa khuya như thế này. "


Cậu im lặng không muốn trả lời câu hỏi đó.

Đến nước này thì ngọn lửa bức bối trong lòng Ninh Trì y đã không thể ém nhẹm nó thêm được nữa. Nhất thời y buộc miệng nói ra.


" Em cãi nhau với người yêu sao? "

...

"... Không phải đâu. Có thể cho tôi không nói về chuyện này bây giờ được không? Xin anh đấy. "



Ninh Trì nhìn Sở Nguỵ Lâm bằng ánh mắt phiền lòng một lúc rồi khẽ thở dài, y với tay ra ghế sau lấy tấm chăn bông đã chuẩn bị sẵn từ trước kéo nó phủ lên người cậu đang ngồi ở ghế phụ lái.


" Được rồi, anh không hỏi nữa. Em ngủ một chút đi. Tới nơi anh sẽ gọi. "

Nguỵ Lâm khẽ gật đầu, cậu lúc này cũng đã kiệt sức vì nhiễm lạnh, cứ thế rất nhanh mà thiếp đi.
Cả hai trên xe một đường hướng thẳng đến nhà của Ninh Trì.



_Cùng lúc tại dinh thự_


Cao Thần Phong an tĩnh ngồi trên chiếc sofa kéo từng hơi thuốc thật dài, cạnh bên hắn là cái xác đã khô quắt của Lưu Huân.

Ngay khi Sở Nguỵ Lâm đi mất, hắn quay trở vào điên cuồng mà hấp thu số máu còn lại trên người Lưu Huân, kể cả những thứ xúc cảm khoan khoái tột cùng khi dung nạp đặc huyết vào cơ thể kia cũng không cách nào lấn át được cơn khó chịu cùng cực đang dâng trào trong tâm can Cao Thần Phong. Chẳng rõ đó là tức giận khi Sở Nguỵ Lâm xấc xược với mình, là khó chịu khi chứng kiến dáng vẻ kì lạ của cậu khi rời đi cùng đôi mắt đầy đau thương, hay là vì chính hắn cũng không hiểu được lòng mình lúc đấy ra sao...
Trước nay hắn vẫn luôn xem cậu như một vật sở hữu của mình, yêu thích có, dục vọng có, nhưng tình cảm lại là một chuyện hắn chưa một lần nghiêm túc nghĩ tới. Bởi những khi bên cậu hắn chỉ muốn trêu ghẹo, quấy phá cậu như một thói quen dần trở nên khó bỏ, không khí lả lơi hắn tạo nên giữa cả hai khi ở cùng nhau đã vô tình khiến bản thân hắn bỏ qua những thay đổi ngày một nhiều của Sở Nguỵ Lâm khi đối diện với hắn. Cao Thần Phong không hề nhận ra rằng con chó nhỏ mà hắn dung túng bên mình bấy lâu nay, đã đem lòng yêu hắn từ lâu rồi. Cho tới bây giờ, hắn vẫn là chưa nhận ra điều đó.

Kể từ sau những lần bản thân bị phản bội bởi những người hắn đem lòng tin tưởng, yêu thương, một thứ gì đó trong lòng Cao Thần Phong đã dần trở nên nguội lạnh, giống như một cánh cửa dần khép đến khi hoàn toàn đóng sập lại. Sau quá nhiều nỗi thất vọng nhận về, hắn chọn cách không mở lòng với bất kì ai, không để ai vượt qua cái gọi là giới hạn mà hắn đặt ra cho mình. Nhưng đôi khi hắn vẫn tự hỏi, liệu cái giới hạn mà hắn vẫn luôn khư khư bám lấy đó, có bao giờ tồn tại giữa hắn và Sở Nguỵ Lâm hay chưa? Ngay từ những ngày đầu, khi hắn quyết định truyền vào người cậu dòng máu của hắn.
Chắc có lẽ đã từ lâu rồi, kể từ giây phút đó, hắn sớm đã đạp đổ cái gọi là giới hạn ngay từ khi gặp được Sở Nguỵ Lâm rồi. Thế mà Cao Thần Phong vẫn chưa một lần ngồi lại nhìn nhận điều đó. Sự đa nghi, chiếm hữu quá lớn của hắn đã vô tình che lấp đi thứ tình cảm đang ngày một lớn lên bên trong, như một mầm bệnh hiểm ác không ngừng nhen nhóm, dần dần xâm chiếm hết lục phủ ngũ tạng.

Nhưng cái tôi của hắn thường chiến thắng tất thảy những thứ cảm xúc được cho là nhất thời kia. Hắn một đời cao cao tự đại, trước nay ai muốn đến, nếu vừa mắt thì hắn sẽ không ngại cùng họ vui chơi, cho họ trải qua hết thảy những cung bậc khoái lạc của cuộc đời này. Còn một khi đã muốn ra đi, tuyệt nhiên hắn sẽ không bao giờ níu giữ. Hắn chính là loại người như thế. Đối với Cao Thần Phong, trên đời này chỉ có bản thân hắn là sự tồn tại tối cao, những thứ còn lại, có hay không, không quan trọng.
Thế nên khi Sở Nguỵ Lâm bước khỏi cánh cửa kia, dù cho tâm can có nóng bừng như lửa đốt, nhưng cái tôi một lần nữa đã không để hắn cất tiếng giữ cậu lại bên mình.

Cao Thần Phong đêm đó đã thức trắng, có lẽ hắn thật sự không buồn ngủ, cũng có thể vì những dòng suy nghĩ cứ không ngừng kéo tới khiến tâm trí hắn bận rộn cả đêm, hoặc chăng.. là hắn đang đợi ai đó trở về. Nhưng người mà hắn chờ vẫn chưa quay trở lại. Đến lúc này lòng hắn lại đâu đó dâng lên nỗi bức bối. Tại sao hắn phải đợi cậu kia chứ? Cứ để con chó nhỏ đó giận dỗi cho đã đi, không bao lâu vẫn phải mò về thôi, cậu không thể sống thiếu hắn được mà. Hắn tự mình khẳng định như vậy, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng vẫn mãi canh cánh nỗi bất an.

Cao Thần Phong ngồi đó, mi tâm nhíu chặt, bất ngờ nắm đấm vung lên thật nhanh rồi rơi thẳng xuống mặt bàn tạo nên một tiếng rầm đến chối tai, cứ thế hắn nghiến răng buông ra từng chữ.



" Chó con... em liệu nhanh mà trở về cho ta... "








...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro