Chương 44: Tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Âm thanh đế giày gõ lên sàn nhà đều đặn đánh thức Sở Nguỵ Lâm.

Cậu chập chờn mở mắt, bên cạnh đã không còn hắn. Cậu chẳng biết mình đã ngủ bao lâu rồi, phía ngoài là bước chân của ai? Có vẻ rất nhiều người, trong số đó, có hắn hay không? Thật kì lạ, những ngày gần đây cho dù hắn ở xa hay ở gần, cậu không còn cảm nhận được khí tức của hắn nữa. Điều này diễn ra mơ hồ thôi, nên là cậu cũng không quá chắc chắn về nó, vì thế, cậu lờ nó đi.

Khi những tiếng bước chân đã tắt hẳn, Sở Nguỵ Lâm nâng bước tiến ra bên ngoài, cửa mở, lối hành lang vắng, những tên tay sai thường ngày vẫn hay đứng gác cửa cũng đã không còn ở đó. Có vẻ tất cả đã tụ họp vào một căn phòng. Cậu nâng bước đi trên lối hành lang, trên người vẫn là bộ đồ ngủ, chân trần, những âm thanh xì xầm dần phát ra phía bên trong cánh cửa phòng khách đã đóng chặt. Cậu đứng trước cửa, áp tai vào nhưng chẳng nghe rõ gì, chỉ là những tiếng xì xầm vô nghĩa. Có vẻ họ đang bàn chuyện hệ trọng nào đấy, chuyện mà ai cũng biết, chỉ mỗi cậu là không biết. Sở Nguỵ Lâm lùi về sau, cậu nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt rồi quay người đi.



---


Bóng dáng người đàn ông cao ráo với mái tóc dài trắng bước ra từ dinh thự, chiếc xe hơi đen đã đỗ sẵn trước cổng, một tên tay sai cúi người mở ra cánh cửa bên ghế phụ lái như thường lệ, người đàn ông bước vào, dù đã cách một lớp màn che khỏi hàng ghế đằng sau, người đàn ông kia vẫn cất tiếng ngay khi vừa yên vị không lâu.

" Ngươi có điều muốn tìm kiếm ở ta sao? "

Tên tài xế thoáng sửng sốt nhìn sang người đàn ông kia.

" Ngài Alex... ngài đang nói tôi sao? "

Alex khẽ lườm sang gã tài xế một cái rồi cất giọng.

" Xuống xe. "

Gã tài xế mặt mũi đã tái xanh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn lập tức đứng dậy bước khỏi xe rồi lui luôn vào trong, để lại trong xe một mình Alex. Nhưng có vẻ như... trong xe lúc này không phải chỉ còn mỗi Alex.


" Lên tiếng đi chứ.. "

" Sở Nguỵ Lâm. "


...

" Người biết là tôi sao.. " cuối cùng cậu cũng lên tiếng từ hàng ghế đằng sau.

" Mùi của tên Carlos kia ám trên cơ thể ngươi dày đặc lắm, ta có thể không nhận ra sao. "

Sở Nguỵ Lâm thoáng giật mình, cậu... có mùi của hắn sao? Sự xấu hổ khiến cậu nhất thời không nghĩ được lời nào tiếp theo để nói, thế là một khoảng lặng diễn ra.

" ... "


" Ngươi muốn gì khi tìm đến ta? Nói thẳng vào vấn đề đi. "


" Hãy cho tôi biết sự thật. "

Alex thoáng nhướn mày.

" Sự thật ngươi đang nhắc tới, là sự thật nào? Ta có nhiều sự thật lắm, không biết ngươi là đang muốn nghe cái nào đây. "

"... Sự thật.. đang diễn ra những ngày gần đây. "

"Tại sao ngài ấy lại giam giữ tôi ở đây, tại sao... ngài ấy lại biến mất.. tại sao lại giấu diếm, tại sao chỉ có tôi là thằng ngu, tại sao mỗi tôi là không biết? "

Alex thoáng cong môi cười, chỉ là y cũng không nghĩ, tên Carlos kia lại thật sự làm đến mức này.

" Ngươi bình tĩnh đi. "

" Hơn ai hết ngươi là người rõ nhất, Carlos dung túng ngươi đến mức nào. "

" Ta chưa thấy Carlos đối xử với ai như vậy trước đây đâu. Kể ra cũng quá thú vị đi, ngươi làm cách nào vậy? Ta tò mò thật đấy. "

" Ngài nói gì vậy? " Sở Nguỵ Lâm nhíu mắt khó hiểu những thứ Alex vừa nói, cậu làm gì chứ?

" Haha, đúng là nhân loại chỉ mãi là nhân loại thôi. Ta không bao giờ hiểu được các ngươi. Ngu ngốc và cố chấp, thích tìm đến những thứ bất lợi cho mình. Trải hoa hồng thì không muốn, lại thích nếm mật nằm gai. "

" Ngươi vốn đã biết Carlos là người duy nhất đứng về phía ngươi trên thế giới này, có đúng không Nguỵ Lâm? Đấy là còn chưa nói, không chừng ngay bây giờ, nó chính là người sẽ tàn sát cả nhân loại này vì ngươi. "

" Hôm ấy có vẻ ngươi không đủ tỉnh táo để chứng kiến, Carlos đã suýt giết chết một trong 3 Ma Hoán tam vương, vì một tên tiền nhiệm thấp kém, cỏn con như ngươi đấy. "

Cậu thoáng sửng sốt, Alex là đang nhắc tới.. Briona đấy sao? Cao Thần Phong ngài ấy.. đã định giết cô ta sao?

" Thế nên hãy cứ biết rằng bất kể điều gì Carlos làm với ngươi hiện tại đều vì muốn tốt cho ngươi thôi. Hà cớ phải chạy khắp nơi để gây sự, tỏ ra là một con chó hư không phép tắc như vậy, thật không hay chút nào. "


Bàn tay cậu bên dưới đã siết chặt.

" Tôi không gây sự, cũng chưa từng nghi ngờ ngài ấy. Tôi biết... nhưng tôi không muốn bản thân bị đối xử như một thứ vô dụng, yếu đuối.. Tôi cũng muốn giúp.. giúp ngài ấy. Cho dù đó là chuyện quá sức với tôi, hoặc ít nhất ngài ấy nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn muốn giúp. Nên tôi mới tìm đến người, Alex. Tôi cần biết chuyện gì đang diễn ra, làm ơn hãy cho tôi biết. "

Alex đã phải lặng đi một lúc sau khi những câu từ kia thốt ra khỏi miệng Sở Nguỵ Lâm, đến một chừng sau đó, y mới gắn gọn nói ra sự thật.


" Đã sớm bước vào "Mùa săn", đây là thời điểm lũ thợ săn sẽ tập trung lực lượng và truy lùng gắt gao ma tộc chúng ta. Bắt đầu từ những hạ cấp, trung cấp, rồi là thượng cấp. Trách nhiệm của những trụ cột như Ma Hoán tam vương chúng ta phải lên kế hoạch đối phó và chinh phạt lũ thợ săn. Đó là lý do Carlos thường xuyên biến mất, và vì sự an nguy của ngươi, nó đã phải làm việc gấp đôi gấp ba trách nhiệm vốn có của mình, đó là lựa chọn của Carlos. Còn lí do vì sao hắn giam giữ ngươi, và giấu đi sự thật, ta chắc ngươi cũng đủ thông minh để hiểu rồi. "


Cậu thấy lồng ngực thật khó chịu sau mỗi câu từ kia tuôn ra, toàn bộ đã phơi bày, mây mù trong lòng đã tỏ, nhưng tại sao lại không thể thấy thoải mái, ngược lại còn thấy nhức nhối khốn cùng đến mức này...
Cậu thấy bản thân thật ngu ngốc, ích kỉ, nhưng vừa thấy giận tức vì hắn không nói cùng cậu chuyện này, xem cậu như một thứ yêu đuối, dễ vỡ mà bao bọc, cậu cũng là một thằng đàn ông, cậu cũng có thể sát cánh bên hắn mà...?
Hắn vẫn luôn là hắn, chỉ thích tự làm theo ý mình mà thôi, cậu là người yêu của hắn cơ mà? Tại sao lại không nói ra chứ?!


" Ngươi đã nghe được thứ mình muốn nghe rồi chứ? Vậy thì bây giờ, ta xin phép trả ngươi về với chủ nhân của ngươi nhé. "



Rầm!


Tiếng đập lớn từ bên ngoài cửa kính, Sở Nguỵ Lâm giật mình nhìn sang, Cao Thần Phong đã đứng ở cạnh cửa xe từ lúc nào. Alex bấm mở khoá, cửa xe bị hắn kéo bật mở. Bàn tay thon dài kia vươn tới, tóm chặt lấy cánh tay kéo cậu ra bên ngoài, đối mặt với hắn, cậu thấy sự tức giận xen lẫn nỗi lo lắng sâu từ trong đáy mắt xám bạc kia.

" Chẳng phải ta đã bảo em đừng chạy loạn sao? Có biết ta đã lục tung chỗ này lên để tìm em không? Đừng bao giờ đột ngột biến mất như vậy nữa, ta cảnh cáo em đấy.. Nguỵ Lâm. "


Cậu thấy cánh tay mình đau buốt, chỉ vừa dứt câu, cậu vẫn chưa kịp đáp lời, hắn xốc tay nhấc cậu khỏi mặt đất rồi vụt một thoáng chỉ trong chớp nhoáng, cả hai đã biến vào trong dinh thự.

Gã tài xế ban nãy chầm chậm lủi vào xe, Alex trầm ngâm hướng mắt nhìn vào trong toà thự, lòng bỗng dưng nặng trĩu.
Xe lăn bánh, xa dần rồi mất dạng khỏi con đường vắng ngắt.





...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro