Thể xác bất tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Kẻ chế tạo robot

Ta dùng hết sức bình sinh kéo hắn lên, có điều kéo không được, lại bị hắn lôi xuống. Chẳng lẽ hắn vẫn còn ý muốn giết ta. Ta sặc nước khó thở dùng hết sức bình sinh đạp hắn ra xa ta. Giằng co 1 hồi cũng thoát ra được, có điều ta cũng chẳng còn sức mà bơi lên mặt nước. Ta thiếu dưỡng khí, chìm nghỉm mất luôn ý thức. Lần này chắc là chết thật rồi....

Khi ta mở mắt ra, thì trước mắt không còn màu tối thui của nước nữa, mà khắp nơi toàn màu trắng tinh khiết sạch sẽ, mơ hồ cảm giác mình đang ở chốn thiên đường. Ta cựa mình ngồi dậy. Có điều, cảm giác được những thứ ta sờ phải rất chân thật. Rèm, chiếc giường, đều rất thật. Ta tự sờ lên mặt mình, sờ vào cơ thể mình cũng vẫn còn hơi ấm.

Cùng lúc đó có người đẩy cửa bước vào, ta liền nằm xuống giả chết. Ta nghe được giọng nói rất ấm áp ôn nhu từ kẻ vừa bước vào:

- Vẫn chưa tỉnh sao?

Kẻ còn lại giọng nói lại lanh lảnh như tiếng chuông, kèm theo ý cười, cảm giác được người này tuổi còn nhỏ. 

-Không tỉnh có khi lại tốt hơn. Dung mạo đẹp thế này mà để tuổi già phá hủy thì thật đáng tiếc.

Ta nuốt khan 1 cái. Không biết ta vừa được cứu hay vừa bị bắt. Không chừng vừa bị đám sát thủ bắt được.

Người có giọng nói ôn nhu liền lên tiếng:

-Lại nói bậy rồi.

Kẻ còn lại liền cười. Tiếng cười khoáng đạt trong veo như tiếng chuông trong gió.

Sau đó, họ vừa nói chuyện vừa di chuyển dần ra phía cửa:

-Anh nói xem, chúng ta phải làm gì với mỹ nhân vừa mới mang về đây. Cô ta rõ ràng đã chết rồi, vậy mà không thể luyện xác được. Giống như là cô ta chỉ nằm mê man bất tỉnh vậy, linh hồn vẫn còn vương vất đâu đó nên không chịu chấp nhận 1 bộ não mới.

- Đúng là rất lạ. 

Đến lúc trong phòng im lặng như tờ ta mới từ từ hé mắt. Ta rơi vào đâu thế này? Cái gì mà "luyện xác", cái gì mà "linh hồn" vậy. Ta khẽ ngồi dậy và đi ra phía cửa. Kỳ lạ thật, nơi này rộng đẹp sạch sẽ như khách sạn mà lại không có 1 bóng người. Nếu là ta bị bắt, tại sao cũng không có ai canh chừng ta cả. Mặc kệ, chạy là thượng sách. Ta thoát ra khỏi tòa nhà, chạy mãi chạy mãi thì ra đến gần biển. Chung quanh đều là dây thép gai, cách 1 đoạn lại có chốt chặn. Các chốt chặn này đều có người áo đen đứng gác. Muốn thoát khỏi chốt chặn này cũng không đơn giản, huống hồ thoát ra rồi lại rơi xuống biển, cũng là chết thôi. Đang suy nghĩ mông lung thì ta đạp phải cái gì đó, ngay sau đó tiếng còi báo động hú lên inh ỏi. Ta bỏ chạy thục mạng, lúc này 1 đám người ở đâu ùa ra, cùng đuổi theo ta. Ta chạy rất nhanh, có điều vẫn cảm thấy cơ thể mình có chút suy nhược vì vừa chết đuối. Bị 1 đám cao to khỏe mạnh đuổi theo, khả năng thoát hoàn toàn không có. Ta bị túm lấy ném về phía sau, ngã sấp mặt, còn mơ hồi cảm thấy đôi chân tái dại, vùng da mặt cọ xát xuống đất cho cảm giác buốt buốt. Ta ngẩng mặt lên, muốn chửi thề quá rồi. Tại sao lại xuyên không vào cái cơ thể chết tiệt này, chỉ trong thời gian ngắn mà tử thần sờ gáy ta liên tục. Cứ tưởng lần này sẽ bị đám người kia dần cho chết hẳn, nhưng không ngờ chúng vừa nhìn thấy ta là đứng im như tượng, rồi ngơ ngác nhìn nhau. Ta cũng ngơ nhác nhìn chúng. Đám người này mặc toàn đồ đen, gọn gàng rắn rỏi, mà gương mặt cũng toàn là ưa nhìn đến đẹp. Chủ nơi này đích thực là đại biến thái, đến đám bảo vệ cũng phải toàn là mĩ nam mới được. Đột nhiên chúng lại gần ta cúi đầu chào:

- Cậu chủ.

Ta không nghe nhầm chứ? Cậu chủ. Cùng lúc này có 2 thân ảnh trắng muốt xuất hiện, quả thực là vô cùng nổi bật giữa đám người mặc đồ đen. Hình ảnh mĩ miều ấy rõ dần, khiến ta không khỏi choáng ngợp. Hai người vừa mới tới mặc áo blouse trắng, da trắng, miệng xinh, có nét của nữ nhi, lại vẫn đầy đủ nét nam tính. 1 người cao cỡ 1m9, tầm tuổi 25, ánh mắt điềm nhiên dịu dàng, còn người kia cao khoảng 1m8 trẻ tuổi hơn, chắc chỉ tầm 18 19, ánh mắt lại sáng rực rỡ đầy nét tinh quái. Tại sao ta lại để ý kỹ như vậy? Vì ta là fan đam mĩ mà. Nhìn thấy 1 đôi đi cạnh nhau, lại đầy đủ tố chất như vậy, không thể không nhìn. Người cao 1m9 ngồi xuống, đưa tay bế ta lên, lại là bế kiểu công chúa, rồi điềm nhiên bước đi, như thể ta chỉ là 1 chiếc gối ôm nhẹ bẫng. Còn người kia thì quay ra đánh kẻ làm ta ngã, rồi nói:

-Đồ chó phản chủ.

Giọng nói này quen quá. Đúng là giọng nói lúc mới tỉnh lại ta đã nghe thấy, giọng nói của tên nhóc ham mê luyện xác. Không ngờ dung mạo hắn lại đẹp đẽ đến vậy.

Ta được đưa về phòng cũ, người kia đặt ta xuống giường rồi dặn dò:

-Hải Vân. Cậu còn chưa khỏe, sao chạy lung tung như vậy?

Ta ngơ nhác nhìn kẻ này, xưng hô thân thiện như vậy, có lẽ không phải kẻ thù. Mà giọng nói này là giọng nói ôn nhu của người ban sáng. Hắn ngồi xuống cạnh ta, tỉ mỉ xem xét các vết thương trên cơ thể ta, rồi lôi ra ít thuốc. Có điều chưa kịp làm gì thì thằng nhóc tinh quái đã lôi hắn ra:

-Hạo Hiên, chẳng phải anh đang bận bên đó sao? Sang đó giải quyết mỹ nhân dùm em. Ở đây để em lo.

Người này nghe xong cũng gật đầu bỏ đi. 

Tên nhóc tinh nghịch mắt đầy ý cười:

-Không ngờ Hiên lại dám ôm cậu như vậy. Thiếu gia nhà họ Hoàng chẳng bao giờ để yên cho ai ôm mà không được phép. Lần này cậu định làm gì anh ấy?

Dường như 2 người này thật sự đã cứu ta, và không ai có ý xấu muốn hại ta cả. Vả lại, mối quan hệ trước kia có lẽ khá thân thiết. Đang mải suy nghĩ thì thằng nhóc ngồi xuống cạnh ta, tỉ mỉ xem vết thương trên mặt ta, rồi nhẹ nhàng lấy bông y tế và nước muối sinh lý vệ sinh qua. Nhìn ánh mắt tập trung của nó, và động tác nhẹ nhàng mơn trớn của nó, như sợ làm xước cánh hoa vậy. Sau đó lại cầm kéo rạch quần ta ra, tỉ mỉ sát trùng đầu gối giúp ta. Để ý kỹ mới thấy bàn tay của nó đẹp làm sao? Bàn tay thon gọn, ngón tay thon dài trắng trẻo. Nếu không biết nó là nam, thể nào cũng nghĩ đây là tay con gái. 

- Có đau ở đâu nữa không?

Ta lúc này mới trở về thực tại, ngơ ngác hỏi:

-Cậu là ai? Và đây là đâu?

Thằng nhóc ngẩng mặt lên nhìn ta, ánh nhìn cũng ngơ ngác không kém. Rồi đột nhiên trong mắt lộ hung quang, vừa xót xa vừa giận dữ:

-Con robot đó đánh nhẹ vậy cũng khiến cậu chấn thương sọ não mất trí nhớ rồi ư?

Ta liền giải thích:

-Không phải. Là mấy hôm trước bị ám sát mà mất trí nhớ.

Hắn chăm chú nhìn ta, định hỏi thêm nhưng lại thôi. Sau khi ngẫm nghĩ 1 hồi, hắn liền trả lời:

-Tôi là Tống Thanh Phong. Còn đây là trung tâm D&L, gia sản của gia đình cậu. Là 1 nơi chế tạo robot từ cơ thể người.

-Chế tạo robot từ cơ thể người?

-Cậu chủ Hoàng đột nhiên trở nên ngây ngốc thế này, thật sự dễ thương lắm.

Vừa nói hắn vừa ghé sát mặt gần ta, dùng tay tỉ mỉ dán miếng ago vào vết thương vừa sát trùng xong. Xong xuôi hắn đứng dậy, nói:

-Chuyện thì nhiều lắm, để sau này kể đi. 

Hắn có ý định rời đi, liền bị ta níu tay giữ lại:

-Định đi đâu? Tôi đi theo cậu, vừa đi vừa kể cho tôi.

Hắn nhìn ta bằng ánh nhìn có đôi phần lưỡng lự, rồi cười thoải mái:

- Quần áo trong tủ. Tôi đợi ở ngoài.

Bây giờ ta mới nhìn lại mình. Áo bám đầy bụi đất, quần thì bị rạch te tua. Nếu không biết sẽ tưởng ta với thằng nhóc này mới có 1 màn SM ra trò. Ta lại gần tủ, lấy 1 bộ quần áo mặc tạm. Hai người này cũng chu đáo đấy chứ, căn phòng dành cho ta thứ gì cũng đủ. Xong xuôi ta ra khỏi phòng, đi theo hắn đến 1 gian phòng cũng là gam màu trắng muốt, giống bệnh viện, giống nhà xác, cũng giống 1 phòng thí nghiệm. Người tên Hiên đang đứng cạnh 1 chiếc giường giống như giường phẫu thuật. Trên giường cũng có 1 người nằm bất động. Ta vốn dĩ cũng chẳng sợ xác người, nên cũng không lưỡng lự lại gần. Có điều, khi nhìn thấy dung mạo người nằm trên giường ta lại bị giật mình. Dung nhan này hơn 20 năm qua ta đều nhìn thấy trong gương, chính là bản thân ta trước đây. Bọn chúng lấy thể xác ta để làm gì.

Ta liền hỏi:

- Cô gái này đã chết rồi, đáng lẽ cũng được hỏa thiêu rồi. Tại sao lại nằm đây?

Tên nhóc liền bảo:

-Cậu không thấy cô ta là mĩ nhân hiếm có hay sao? Nếu bị hỏa thiêu thì rất phí phạm. Bọn tôi lần này vào thành phố, thật ra định đến viếng cậu, sau lại biết cậu không chết. Liền đổi mục tiêu thành: ăn cắp xác cô ta. May sao trên đường lại cứu được Hoàng thiếu gia suýt chết đuối. 

Ta hỏi với âm điệu nửa tò mò nửa như muốn cà khịa:

- Vậy 2 người định làm gì? Cứu cô ta sống lại đem về làm vợ à?

Người tên Hiên quay sang nhìn ta rồi lại quay sang nhìn tên nhóc Thanh Phong:

-Cậu ấy bị mất trí nhớ?

Tên nhóc liền vỗ vai người tên Hiên và cười:

-Chắc là bị đoạt xác rồi, trí nhớ mất hết, tâm hồn cũng khác hẳn. 

Ta khẽ rùng mình. Tên nhóc này không hiểu nói đùa hay nói thật. Câu chuyện đoạt xác, xuyên không, tử thần nhúng tay, là những chuyện hoang đường, không thể nào có người tin là thật. Người tên Hiên quay sang mắng nhẹ:

-Đừng đùa nữa. 

Tên nhóc vẫn tiếp tục cợt nhả:

-Thôi nào. Đùa chút mới vui chứ. Ở với đám robot chẳng biết cười đùa đã chán quá rồi.

Nói xong, hắn liền quay qua giải thích với ta:

-Chúng tôi đều là những kẻ ham mê chế tạo robot, chính là để giúp con người trường sinh. Dung mạo đẹp thế này chính là thứ mà tôi muốn bảo tồn. Có điều cái xác này tuy đã chết nhưng không bị thối rữa, giống như 1 người bị hôn mê vậy. Linh thức của cô ấy có lẽ vẫn còn sống.

Ta nuốt khan. Linh thức của cô ấy đang đứng trước mặt các người đây. Nếu như 2 người này quả thực có tài đến vậy, không chừng có thể trả linh hồn ta về cơ thể cũ. Bây giờ ta cũng không sợ gì vết sẹo trên mặt nữa, ta chỉ cần được sống lại chính là ta thôi. Không muốn ở thể xác thằng nhóc phức tạp này nữa. Ta liền hỏi:

- Nếu linh hồn cô ấy còn sống, có cách nào hồi sinh không?

Tên nhóc cắn môi 1 lúc rồi nghiêm túc nói:

-Con người bất lực trước điều gì? Thời gian và cái chết. Khao khát lớn nhất của con người là gì? Chính là bất tử. Có 2 trường phái khoa học hiện đại nghiên cứu về điều này và đạt được kết quả không nhỏ. Trường phái thứ nhất là luyện chế con người thành robot, chính là trường phái của chúng ta. Giữ được cơ thể trường tồn nhưng không có linh hồn. Trường phái thứ 2 là dùng linh thức đoạt xác. Giữ được linh hồn trường tồn nhưng không giữ được thể xác. Phương pháp thứ nhất không có hiệu quả với cô gái này. Nếu muốn cô ấy sống lại thì chỉ còn cách thứ 2 là bắt linh thức nhập xác. 

Ta càng nghe càng cảm thấy mơ hồ. Dùng linh hồn nhập xác thì chính là tử thần đã giúp ta. Có điều con người sao làm nổi việc này. Ta buột miệng:

- Không thể nào. Sao có thể làm được chuyện đó.

Tên nhóc lại gần cái xác, vén sợi tóc lòa xòa trên trán cô gái và cười:

- Trước đây con người cũng không thể bay, nhưng sau này bay từ vùng đất này sang vùng đất khác rất dễ dàng. Thế thì có điều gì là con người không thể làm được? Chỉ cần có khát vọng thôi. 

Nói cũng đúng, con người chính là không có giới hạn. Hi vọng trong lòng ta bùng lên dữ dội. Ta liền hỏi:

-Vậy chỉ cần tìm gặp người sở hữu phương pháp thứ 2 là được đúng không?

Tên nhóc kéo tấm vải trắng lên che mặt cái xác, len lén nhìn sang phía người tên Hiên, rồi ra hiệu cho ta đi ra ngoài:

- Bỏ đi. Chuyện này không được đâu.

Ta vội vàng đi theo để thuyết phục. Có điều bỗng nhiên thấy hoa mắt chóng mặt đứng cũng không vững nữa. Ta loạng choạng suýt ngã thì 1 bàn tay đỡ lấy ta:

-Đói rồi phải không?

Nói xong anh ta cúi xuống lại bế ta lên. Đến bàn ăn thì anh ta nhẹ nhàng đặt ta xuống ghế. Bàn ăn cũng chỉ có 3 người, thức ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Lúc này ta mới nhận ra bụng mình rất đói, đói đến mức người ngợm mềm nhũn.  Ta run rẩy cầm đũa. Thấy vậy tên nhóc liền gọi:

- Nhiễu Hân, mang thìa đến đây. 

Ngay sau đó 1 cô gái, nhìn thoáng qua cũng cảm thấy rất quen, mang thìa đặt lên bàn rồi lặng lẽ lui xuống. Ta cứ nhìn theo cô ta đi khỏi, cố nhớ lại xem cô ta là ai, tại sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy. Ta đột nhiên nhớ ra:

- Nhiễu Hân, ca sĩ làm mưa làm gió showbit  3 năm trước. Đột ngột tự tử chết. Sao lại ở đây?

Tên nhóc bắt đầu đụng đũa:

-Cô ta chết rồi. Đó chỉ là robot thôi.

Ta nuốt khan cái nữa, e dè hỏi:

- Đám người đuổi theo tôi lúc sáng cũng là robot?

Tên nhóc gật đầu, tiếp tục tập trung vào bữa ăn. Ta nhìn 2 người ngồi cùng bàn bằng ánh mắt dò xét.

- Vậy còn 2 người?

 Nãy giờ người tên Hiên cứ ngồi nhìn ta, im lặng quan sát. Lúc này mới từ tốn đáp:

- Chỉ có 3 chúng ta là người thôi. Còn lại trên đảo này toàn robot. Mau ăn đi.

Ta cầm thìa lên xúc cơm. Có điều cảm thấy đôi tay ta cũng không nghe lệnh nữa, nhấc lên nửa chừng lại buông xuống. Người tên Hiên liền kéo ghế lại gần, rồi cầm thìa, múc từng thìa từng thìa cơm đưa vào miệng ta. Lúc này ta mới để ý bàn tay người này cũng rất đẹp. Bàn tay to lớn vững vàng trắng trẻo nổi đầy gân xanh. 

Mới được vài thìa thì tên nhóc Thanh Phong liền buông đũa, kéo ghế lại gần ta:

- Anh ăn đi. Việc này để em làm.

Nói xong nó liền cầm lấy chiếc thìa và bón cho ta từng thìa cơm.

Người tên Hiên liền thấy vậy liền kéo ghế trở về chỗ cũ, lắc đầu mỉm cười rồi bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

Không hiểu sao, sau khi ăn no cơ thể ta vẫn rất yếu. Nói sao nhỉ, cơ thể này, bất kỳ ai muốn hãm hiếp cũng không có sức chống cự. Giống như là chuẩn bị chết lần nữa vậy. Lúc này ta mới nhận ra, cơ thể ta yếu không phải vì đói, mà là vì linh hồn đang yếu đi. Có thể do ta vừa gặp lại thể xác mình, ý thức muốn về lại xác khiến linh hồn lung lay, khiến cho cơ thể ta trở nên yếu nhợt.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro