Chương 4 - Bọc sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ngồi ở bồn hoa trong chốc lát, hứng một chút ánh dương, Lục Quân Tiên không có hỏi nhiều về việc tư của Kỷ Trình. Kỷ Trình cũng khôi phục cảm xúc, tay ôm sách lại bắt đầu run rẩy với biên độ nhỏ, trộm liếc nhìn Lục Quân Tiên, nhưng trước sau không hề mở miệng nói gì. Lục Quân Tiên nhìn đến vui cực kì, cậu trai nhỏ lạnh nhạt âm trầm lại bắt đầu kích động run run run lên. Lúc này, cửa phòng làm việc lục tục tới không ít người. Lục Quân Tiên nhìn thời gian, còn có mười lăm phút nữa là tới hai giờ.

- Vào đi thôi, tôi ký tên cho cậu.

Một bên nói, Lục Quân Tiên một bên hướng Kỷ Trình vươn tay. Kỷ Trình tay run run ôm cuốn sách, nhìn bàn tay Lục Quân Tiên khớp xương rõ ràng, lại nhìn nhìn bìa sách bị xé hỏng rồi. Cậu không có tức giận giống như khi Ngu Tự Quần muốn chạm vào sách, ngược lại ngoài ý muốn mà cả người đều an tĩnh xuống, lỗ tai đỏ ửng lên. Lại một lần nữa sờ sờ bìa sách, như là muốn đem nó vuốt phẳng thêm một chút, Kỷ Trình nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, đôi tay chậm rãi đem cuốn sách đưa cho Lục Quân Tiên.

Biết cậu rất yêu cuốn sách này, Lục Quân Tiên sắc mặt nhu hòa, thập phần ôn nhu cẩn thận mà tiếp nhận cuốn sách, giống Kỷ Trình nhẹ nhàng mà đem sách ôm ở trong ngực, xoay người đi vào phòng làm việc. Kỷ Trình vừa mới buông tay, lần này là thật sự run thật sự kích động đến chính cậu cũng phát giác. Yên lặng mà xoắn chặt hai tay, giấu ở sau người, tận lực làm chính mình có vẻ tự nhiên một chút, Kỷ Trình lỗ tai hồng thấu, đuổi kịp Lục Quân Tiên. Vào phòng làm việc, đại sảnh đã khôi phục như bình thường, nhân viên công tác dẫn các diễn viên đến thử vai vào phòng chờ.

Ngu Tự Quần còn ngồi ở trên sô pha, Mạnh Qua bên cạnh đã không thấy nữa, chỉ có mấy người đại diện đang ân cần mà cùng hắn nói chuyện. Nhìn thấy Lục Quân Tiên đưa thằng nhóc giao hàng trở lại, Ngu Tự Quần đuôi lông mày nhảy một chút.

- Quân Tiên, nên chuẩn bị cho buổi thử vai.

Lục Quân Tiên đang khách sáo gật đầu chào hỏi cùng với mấy diễn viên nhỏ và người đại diện, nghe vậy, liếc mắt nhìn Ngu Tự Quần một cái, chỉ chỉ bìa sách bị xé hỏng trong lồng ngực.

- Đền

Nhàn nhạt mà nói xong, Lục Quân Tiên dẫn Kỷ Trình đi vào văn phòng. Kỷ Trình toàn bộ quá trình đều ngoan ngoãn đi theo, không hề chia cho Ngu Tự Quần một ánh mắt, phảng phất cái người vừa mới đánh nhau không phải là cậu. Một tiếng "Đền" khinh phiêu phiêu nhẹ nhàng tiến vào lỗ tai, Ngu Tự Quần cả người đều ngây ra, hoài nghi chính mình nghe nhầm rồi. Hắn xoa xoa khoé miệng bị Kỷ Trình đánh đau, trong lòng nghẹn khuất, rốt cuộc là ai nên đền ai???

Văn phòng của Lục Quân Tiên phi thường sạch sẽ ngăn nắp. Anh ngày thường không hay ở chỗ này làm việc, nhưng trong văn phòng vật dụng nên có đều có, đặc biệt là mấy hàng kệ sách tinh xảo, có một khu vực dành riêng để đặt sách đã xuất bản của anh. Kỷ Trình sau khi tiến vào liền nhìn chằm chằm chỗ đặt sách không dời mắt. Cậu thoáng đi lên trước, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải tỉ mỉ mà nhìn một lần, sau đó như là nhẹ nhõm thở ra, thầm nói: "Mình đều có."

Lục Quân Tiên đang cầm sách đi đến trước bàn làm việc nghe vậy thoáng sửng sốt một chút, sau đó liền cười khẽ ra tiếng: fan sách cuồng nhiệt.

- Vì sao cậu thích sách của tôi?

Lục Quân Tiên thuận miệng hỏi, từ trong ngăn kéo lấy ra băng dán cùng giấy bọc sách tinh mỹ.

Truyện chỉ được đăng tại wattpad Annae0112

Kỷ Trình bước qua, nhìn Lục Quân Tiên nghiêm túc mà đem bìa sách bị rách ghép vào với nhau, phía trong dùng băng dán cố định, sau đó lấy giấy bọc sách đo kích cỡ rồi cắt ra, vành tai cậu vừa mới hạ nhiệt giờ lại chậm rãi đỏ lên.

- Thích, thích chúng nó bồi em. - Kỷ Trình thấp giọng đáp lại.

*bồi ở đây hiểu là bên cạnh làm bạn

Lục Quân Tiên đang cắt giấy bọc liền dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Kỷ Trình, thấy cậu biểu tình thập phần nghiêm túc, ánh mắt lạnh nhạt lúc đầu cũng tựa hồ lộ ra một tia nhu hòa, phảng phất như cậu đang nhìn không phải một quyển sách vô tri vô giác, mà là một sinh mệnh khiến cậu yêu thích.

Tiếp tục cắt giấy trên tay, Lục Quân Tiên gật đầu cười nói:

- Cậu nói rất đúng, tôi cũng thích chúng nó bồi tôi, nghĩ như vậy thật khiến cho người ta cao hứng, sáng tác thật là mỹ diệu.

Được Lục Quân Tiên thấu hiểu, hầu kết Kỷ Trình lên xuống một chút, yên lặng hít sâu bình phục cảm xúc kích động của chính mình. Vốn chỉ là giao lưu bình thường, Lục Quân Tiên không tiếp tục nhìn cậu, nhưng thời điểm anh bọc sách dư quang liền liếc đến Kỷ Trình chống tay lên bàn, hơn nữa tay còn đang run...... May mắn bàn làm việc của anh rất dày rất nặng, không có run theo.

Không tiếp tục trêu ghẹo fan cuồng khẩn trương, Lục Quân Tiên cúi người rũ mắt, nghiêm túc mà đem sách bọc cho tốt.

- Được rồi.

Bìa sách được bọc mới tinh mỹ, nguyên bản là sách cũ, mặt bìa cũng hỏng rồi giờ phút này lại rực rỡ hẳn lên.

- Đẹp.

Kỷ Trình hơi chống tay lên mặt bàn, bàn tay nắm chặt khống chế run rẩy, gấp không chờ nổi mà muốn lấy lại đây xem. Lục Quân Tiên cầm sách tránh khỏi tay Kỷ Trình, nhịn không được cười hỏi:

- Đừng nóng vội, không ký tên?

Kỷ Trình tay ở giữa không trung dừng một chút, yên lặng mà thả tay xuống giấu phía sau lưng, chờ đợi ký tên. Đem sách đặt lại trên bàn, Lục Quân Tiên lấy bút từ ống đựng, mở bìa sách ra, lại khép vào, nhìn qua nhìn lại.

- Cậu muốn ký ở chỗ nào?

Kỷ Trình nhìn bìa sách màu sắc thanh nhã, ngón tay chỉ lên. Lục Quân Tiên liền ở trên mặt bìa ký tên của mình, lại viết tặng cho cậu một câu —— Cảm ơn cậu thích sách của tôi, hy vọng chúng nó không chỉ làm bạn với cậu mà còn mang lại niềm vui cho cậu.

Sau đó còn vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười, Lục Quân Tiên đem sách giơ lên, thổi thổi cho khô mực, đưa tay trả lại cho Kỷ Trình. Kỷ Trình nhìn thấy anh viết xuống câu nói kia tâm tình liền trở lên kích động, cậu nắm chặt tay ở sau người không dám đưa ra nhận sách,cứ như vậy mà khẩn trương nhìn cuốn sách trong tay Lục Quân Tiên.

Truyện chỉ được đăng tại wattpad Annae0112

Lục Quân Tiên thật sự sợ cậu sẽ khẩn trương mà ngất xỉu đi, cười cười kéo lấy hai tay đang run run nắm chặt sau lưng cậu, chủ động đem sách đặt vào tay cậu nhóc. Nhìn sách ở trên tay cậu run run, Lục Quân Tiên cười hỏi:

- Chúng ta đã gặp rất nhiều lần, cậu còn khẩn trương như vậy sao? Tôi cũng là người bình thường thôi mà.

Kỷ Trình lắc đầu, một bên thật cẩn thận mà thưởng thức chữ viết trên sách, một bên lầm bầm lầu bầu nói:

- Anh là ánh sáng.

Lục Quân Tiên lại một lần nữa bị fan siêu cuồng làm cho ngơ ngẩn. Lúc này, có nhân viên công tác gõ cửa văn phòng nói vọng vào:

- Anh Lục, đã đến giờ casting rồi.

Lục Quân Tiên gật gật đầu,

- Biết rồi, tôi lập tức tới đây, bảo đạo diễn Ngu bắt đầu trước đi.

Nhân viên công tác đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, Lục Quân Tiên sửa sang lại quần áo, nhìn nhìn Kỷ Trình mới chú ý tới trên người cậu đang mặc quần áo là đồng phục giao hàng.

- Cậu còn làm nhân viên giao hàng part time?

Kỷ Trình nghe vậy, ánh mắt từ trên trang sách dời đi, đem sách ôm vào lòng, gật gật đầu.

- Làm nhiều việc part time như vậy không mệt sao? Sao cậu không tìm một công việc ổn định một chút?

- Gần đây em đang viết luận văn tốt nghiệp, chuẩn bị viết xong lại tìm chỗ thực tập. - Kỷ Trình nhàn nhạt mà đáp.

Lục Quân Tiên hiểu rõ gật gật đầu, hoá ra vẫn là sinh viên năm 4.

- Vậy cậu hiện tại còn có hàng muốn giao không? Hay là xong rồi? Tôi bây giờ phải đi xem thử vai, cậu ở đâu bây giờ?

Kỷ Trình ôm chặt sách, có chút mất tự nhiên nói:

- Em không có việc gì, liền ở chỗ này chờ.

Không đi làm việc khác, cũng không quay về viết luận văn mà ở chỗ này ngồi chờ ba tiếng đồng hồ? Lục Quân Tiên không biết fan cuồng có tâm tư gì, chỉ là cảm thấy để người ta ở chỗ này chờ khẳng định là không được.

- Nếu không thì cậu đi xem thử vai với tôi? Tôi cũng muốn nghe quan điểm từ góc độ người đọc.

Truyện chỉ được đăng tại wattpad Annae0112

Kỷ Trình vốn chuẩn bị chờ ba tiếng đồng hồ, nghe vậy liền sửng sốt, có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Quân Tiên, sau đó lại bắt đầu kích động. Lục Quân Tiên nhìn thấy tay cậu ôm sách lại bắt đầu run, liền biết cậu đồng ý rồi, hơn nữa là cực kỳ đồng ý.

- Đi thôi, tôi thấy cậu đọc sách rất nghiêm túc, đối với mỗi người mỗi vật đều có lý giải, hẳn là sẽ có trợ giúp đối với buổi thử vai của tôi.

Lục Quân Tiên cười nói, mang theo cậu đi ra ngoài. Kỷ Trình đi theo phía sau anh, nghe vậy có chút kiêu ngạo, gật gật đầu.

- Em đều thích mỗi nhân vật dưới ngòi bút của anh.

- Tôi cũng thích.

Lục Quân Tiên nhịn không được cười cong mắt, quay đầu lại gật đầu khẳng định với Kỷ Trình. Lại một lần được thấu hiểu, lỗ tai Kỷ Trình hồng hồng không thôi. Lục Quân Tiên vừa đi vừa cười cười,

- Cậu rốt cuộc đang khẩn trương cái gì? Chờ lát nữa đi ăn cơm cậu cũng sẽ run sao?

Kỷ Trình có chút xấu hổ, ôm chặt lấy sách trong lồng ngực, lắc đầu.

- Sẽ không, không thể để đói bụng.

Lục Quân Tiên liền bật cười ha ha, vì thế, trong phòng thử vai, đạo diễn Ngu và đạo diễn Phó, cùng với các diễn viên đến thử vai vừa mới tự giới thiệu xong liền nhìn thấy nhà sản xuất Lục tâm tình sung sướng đưa theo một tiểu ca giao hàng đi vào.

Ngu Tự Quần:......

Thằng nhóc con này tốc độ thượng vị có chút nhanh đó???


——————
《 Tiểu kịch trường 》
Lục Quân Tiên: Cậu vì sao cứ ở cạnh tôi là run?
Kỷ Trình: Bởi vì anh là ánh sáng.
Lục Quân Tiên: vì...... vì sợ ánh sáng nên run run?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro