Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến xốc lại chiếc ba lô nặng trịch trên lưng, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tòa nhà đối diện , trên mặt rịn ra một tầng mồ hôi mỏng , vài tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà chiếu lên khuôn mặt em , vừa thanh thuần lại non nớt. Một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn vài chiếc lá nhỏ bay lên không trung, rồi lại xoay tròn rớt xuống , sự mát mẻ tập kích bất ngờ này làm tâm trạng đang căng thẳng của Tiêu Chiến thoáng dịu xuống .

Bổng đôi mắt của em mở lớn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy quai ba lô của em xiết chặt.

Dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, em lao nhanh qua đường hướng về chiếc xe vừa lao ra khỏi tầng hầm tòa nhà đối diện một cách liều lĩnh, bất chấp hậu quả.

Một tiếng két chói tai vang lên đâm thẳng vào màng nhĩ đau nhói, chiếc xe màu đen dừng lại cách Tiêu Chiến chỉ khoảng 30cm, thành công giúp em thoát khỏi việc táng thân dưới bánh xe, dù sao em cũng không muốn chết.

Người trong xe dường như mất một lúc mới ổn định được tâm tình, xua đi cơn choáng váng từ và chạm nhỏ giữa đầu với vô lăng xe,trán hắn lên một vết lằn đỏ, anh xoa vầng trán xua đi cảm giác đau đớn, ngẩn mặt lên định bụng nhìn xem ai chán sống như vậy: "ồ, ra còn là người quen" Vương Nhất Bác ngạc nhiên nghĩ.

Tiêu Chiến sững người đứng trước đầu xe ô tô, ánh mắt hai người chạm nhau, khoảnh khắc đó bao nhiêu dũng khí đã chuẩn bị bấy lâu trong người em như thủy triều rút đi. Em bổng dưng không biết mình nên làm gì tiếp theo, mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến bên này, những tiếng xì xầm bàn tán ngày một nhiều. Em chỉ đành bối rối đứng đó cụp mắt xuống , hàng mi nhẹ run rẩy . Song chẳng để em phải chờ lâu, Vương Nhất Bác đã đẩy cửa xe bước xuống, tiến về phía em .

-Em không sao chứ ? Vương Nhất Bác hỏi bằng chất giọng trầm ấm của mình, nghe qua thật dịu dàng và nhẫn nại, thực ra trong lòng anh bây giờ đang nghĩ :" Tiểu tổ tông ruốt cuộc em muốn gì đây, hù chết tôi sao?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, ánh mắt cũng không nhìn anh. Dường như nhận ra được sự lo lắng và bối rối của người đối diện Vương Nhất Bác cất lời mời:

-Em có việc tìm tôi sao ? Chúng ta lên xe nói chuyện nhé ?

-Vâng......

Vương Nhất Bác lịch sự mở cửa xe cho Tiêu Chiến để em ngồi vào, rồi mới quay về ghế của mình .

-Em cài dây an toàn vào.

-Ah...Vâng

Xe chậm rãi chạy đi, hơi lạnh từ chiếc máy điều hòa phả ra, mang theo mùi hương nhẹ nhàng thoảng trong không khí, lướt qua chóp mũi Tiêu Chiến làm em thả lỏng hơn một chút. Lại qua một hồi lâu dường như đã gom đũ dũng khí em ấp úng mở lời :

-Em....Em tên là Tiêu Chiến .

-Tôi biết , chúng ta đã từng gặp nhau vài lần rồi ? Vương Nhất Bác mỉm cười đáp .

-Em muốn nói chuyện gì với tôi sao ?

Tiêu Chiến không trả lời, Vương Nhất Bác để ý thấy em lại bắt đầu bấu véo các ngón tay, âm thầm bất đắc dĩ nghĩ : "Chẳng lẽ mình hung hãn đến mức nói một câu đã dọa bé con nhà người ta sợ rồi ?"

Không khí trong xe lại một lần nữa trở nên im lặng, nhưng tâm tình của Tiêu Chiến lại không được vậy, em lo lắng đến nỗi dạ dày mình cũng thắt lại, dù cố giữ mình bình tĩnh nhưng không được .

Quả thực hôm nay em đến gặp Vương Nhất Bác đúng là có việc cần nhờ, hơn nữa việc này rất quan trọng, nhưng em mãi không mở miệng ra nói được ,vì em cảm thấy mình mặt dày vô sỉ quá. Nhưng đây là cách duy nhất mà em có thể nghĩ ra. "Anh ấy nhớ ra mình vậy có phải chăng mình sẽ có một chút hi vọng không ? " Em bất an nghĩ.

Em cứ mãi miên man như thế cho đến khi con đường quen thuộc hiện ra trước mắt, " Không thể lái xe về nhà được, nếu để người trong nhà biết Vương Nhất Bác chở em về chắc chắn sẽ có chuyện." Tiêu Chiến hốt hoảng la lên :

-Dừng lại

Vương Nhất Bác giật bắn mình lần thứ hai trong ngày, chậm chạp dừng xe bên đường. Anh cố gắng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất, cất giọng hỏi tiểu tổ tông bên cạnh lại có chuyện gì :

-Sao thế ? Vẫn chưa đến nhà em mà ?

-Đến đây được rồi em tự về được ạ.

-Ồ..... Vương Nhất Bác thấy em vẫn chưa có ý định xuống xe, đoán rằng em vẫn còn điều muốn nói, im lặng chờ đợi.

-Em .....năm nay em cũng 18 tuổi rồi

-Ồ.... Vương Nhất Bác ngẩn ra một chút .

-Vậy nên anh có thể kết hôn với em không ?

Tiêu Chiến hai mắt đỏ bừng cất tiếng, dường như sợ Vương Nhất Bác từ chối em lại ngấp gáp nói tiếp :

-Hôn ước giữa hai nhà Vương – Tiêu cũng không nói rõ phải cưới ai, em cũng bằng tuổi Tiêu Viễn năm nay đã 18 rồi, anh có thể ....có thể kết hôn với em không ?

Vương Nhất Bác trầm mặc cố gắng tiêu hóa mấy lời nói của tiểu tổ tông trước mặt, nhưng Tiêu Chiến lại không chừa cho anh thời gian, dường như sự trầm mặc kéo dài của anh làm cho Tiêu Chiến vô cùng bất an lo sợ và hơn cả là thất vọng.

-Anh thích Tiêu Viễn sao? Vậy.... không sao em xin lỗi em đường đột quá . Em sẽ tìm cách khác .
Tiêu Chiến vừa nói vừa không ngừng cúi đầu: "Em thật ngu ngốc hai nhà đã có hôn ước lỡ đâu anh ấy thích Tiêu Viễn thì sao, lúc nãy thái độ anh ấy như vậy hẳn là thật sự thích đi" Tiêu Chiến buồn bã nghĩ, hai mắt em đã phiếm đỏ, ầng ậng nước chực chờ rơi xuống.

-Vậy em về trước. Hôm nay làm phiền anh rồi.

Tiêu Chiến nở một nụ cười méo xệch, xốc lên chiếc balo sau lưng quay bước rồi đi, cảm giác thất vọng vặn xoắn cả dạ dày làm em buồn nôn.

-Tiêu Chiến.

Giọng nói khô khốc vang lên sau lưng em, là Vương Nhất Bác.

-Đứng lại Tiêu Chiến . Tôi không biết em có chuyện gì nhưng đề nghị lúc nãy của em tôi đồng ý.
Tiêu Chiến tưởng mình đã nghe lầm hoặc giả như đó chỉ là ảo tưởng của riêng em, em cất tiếng xác nhận lại một lần nữa :

-Anh nói thật chứ ?

-Thật , tôi không lừa em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro