Chương 1: Hạ Anh - Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao tôi phải ở đây, làm cái việc này?


– Rồi rồi, ông mau bỏ tay ra, không tôi trang điểm kiểu nào!


Không, ta không thể khuất phục trước cái ác như thế!


– Bỏ tay ra!


– Không muốn... - Anh chàng lắc đầu nguây nguẩy.


Cô bạn đứng trước mặt phải gọi cực kì vô lương tâm. Cô chả quan tâm đến nỗi lòng uất ức của cậu chàng, hung hăng giật tay ra.


– Lằng nhằng gì! Làm cho ông nhanh còn bao nhiêu người khác nữa.


Đôi mắt cô long sòng sọc. Mặt đỏ bừng vì giận. Thấy thế, anh chàng bỗng run sợ, tay vừa định bưng mặt lần nữa ngay lập tức phải ngưng lại. Giẫy giụa vài giây, cuối cùng, anh chàng bi tráng dâng khuôn mặt vàng ngọc của mình cho người ta tùy ý chà đạp.


Cô nàng lúc này liền vẻ dịu hiền như chưa có gì xảy ra.


– Tôi nói rồi. Cứ thoải mái ra. Có phải mình ông đâu mà sợ.


Không có cái giọng như tú bà lầu xanh dụ dỗ Thúy Kiều của bà lúc này thì tôi không sợ thế đâu!


Anh chàng lơ đãng nhìn quanh, liền thấy ngay một cái mặt trắng bệch, điểm xuyết hạt lóng lánh trên gò má. Anh bạn kia cười dâm đãng, bàn tay uốn éo một điệu hoa lan chỉ.


Anh chàng rùng mình một cái.


Nhìn lại nụ cười còn hơn cả dâm đãng của cô nàng trước mặt, anh nhận mệnh, nhắm mắt lại, vẻ bi tráng lắm. Đây, ngươi cứ mặc sức chà đạp thân xác ta đi!


Hu hu! Nhưng vẫn đau lòng quá!


Dù từng nghe bọn con gái nói trang điểm mất rất nhiều thời gian. Nhưng phải tự trải nghiệm mới thấu hết được. Trát lên mặt mấy lớp không biết là kem hay phấn, dù sao tôi cũng không hiểu mấy thứ này, còn vẽ mắt, vẽ môi, bôi cổ mất mẹ gần tiếng. Theo tôi thấy con gái xung quanh gần như đứa nào cũng trang điểm, vậy quá tốn thời gian rồi. Tôi không phải con gái, chỉ nghĩ đã thấy phiền thay. Chắc vì thế nên con gái hẹn hò thì toàn giờ cao su.


May mà mình không thích nữ.


Cô nàng trang điểm xong thì ném anh chàng qua một bên, tiếp tục xử lý nạn nhân tiếp theo.


Lúc này tôi chẳng dám soi gương nữa.


Lúc nãy tôi có hỏi sao bôi lắm thế, cô bạn bảo thế chụp mới đẹp.


Icon cạn lời.


Tôi không tưởng tượng cái định nghĩa đẹp của cô nàng nữa.


Thôi than thở đi! Giờ tôi còn phải mặc váy nữa nè!


Bi kịch nhất là khi mình điên không có ai điên cùng mình.


Còn ngược lại chính là niềm vui tột cùng.


Giờ tôi nên vui mới phải.


– Anh đẹp trai, em thích anh lắm luôn. Hôm nay anh đi chơi với em nha!


Đi kèm là một cái nháy mắt đầy tình tứ của cậu bạn "hoa lan chỉ" lúc nãy.


Anh chàng đã thay đồ xong, lúc này trong lòng một mảnh hoang tàn.


Tôi xin rút lại, hôm nay chắc chắn là bi kịch.


Chốc tôi cũng phải làm như thế hu hu hu.


Tôn nghiêm, tạm biệt mày!


– Phong, khi nào thì đến ông?


Anh chàng vẻ trấn tĩnh quay đầu lại:


– Cứ để tôi cuối cùng.


Bạn kia cười ha hả.


– Cái này đều là vì việc công mà. Ngại ngùng cái gì?


Thực ra đến giờ tôi vẫn chả hiểu cái hoạt động này có ích gì trong Lễ kết nghĩa khoa đấy.


Thôi khỏi nhắc đến cái bài tấu phổ biến mặt tích cực vai trò ý nghĩa bla bla của câu lạc bộ đi.


Mãi thì Phong cũng trốn được, ra chỗ kín kín ít người qua lại. Anh chàng mở Messenger, nhìn chằm chằm tin nhắn mình gửi cả tiếng trước.


– Ông không đến thật thì đừng lại trách tôi đấy.


Tiếng thì thào nhanh chóng lặn tăm trong không khí náo nhiệt của ngày lễ.


– Hôn đê hôn đê!


– Mọi người bình tĩnh!


– Hôn đê!


– Ha ha! Vậy nhận lời tôi đi. Giúp đỡ nhau thôi mà.


Thấy cậu bạn mặt lòe loẹt này đang có ý định gian lận, khán giả xung quanh reo hò phản đối.


Anh bạn bị tỏ tình đỏ mặt, lắp bắp không nên lời.


Máy quay càng dí sát.


Và người đã chạy đi xa... xa... xa... xa khuất tầm mắt.


Mặt lòe loẹt giả vờ chán nản, bất lực phân bua:


– Không phải tại tớ đâu đấy.


Xung quanh một mảng cười ồ.


Phong trông cảnh này, khuôn mặt bình tĩnh cực kì.


Cái này gọi là gì nhỉ? Chấp nhận số phận!


Tỏ tình gì chứ? Rủ đi chơi gì chứ? Bất kì ai trong ngoài trường gì chứ? Mặc váy gì chứ? Mặt dày gì chứ? Chụp ảnh gì chứ? Quay phim gì chứ? Page... trường... gì... chứ!


Tôi muốn bỏ chạy rồi đấy!


Nhưng dù có trốn chạy thế nào, thì cái gì đến cũng sẽ đến.


– Còn ông kìa!


– Một lúc nữa thôi.


Khỏi nhìn tôi kiểu đấy, tôi đã quyết định phải đương đầu với khó khăn, đạp lên mặt mũi và hướng đến tương lai.


Chỉ là năm phút nữa thôi mà.


Giờ thiêng đến rồi. Tôi ngán ngẩm, hít sâu thật sâu lấy tinh thần.


Là đứa nào xui xẻo gặp phải mình đây?


Tôi vuốt cái chỏm trên đầu một cái, bước đi hùng dũng.


Mà sao ai cũng tránh tôi hết vậy?


– Bạn...


Anh chàng đang định gọi đứa đằng trước, bất chợt hơi khựng lại.


Một nụ cười tươi rói như nắng mai.


Anh chàng vụt qua, đến trước mặt một cậu áo trắng.


Cậu áo trắng này có vẻ đang vội, vừa vào trường đã ngó ngác nhìn quanh rồi. Thấy Phong lao ra, cậu áo trắng hơi ngạc nhiên chút rồi thở phào.


– Tin nhắn lúc nãy?


Phong cười cười, lôi điện thoại ra.


"Đến khoa dược nhanh không hối hận đấy (icon hê hê)"


"Anh tới rồi. Em ở đâu?"


Tin nhắn là một phút trước.


Phong cười nhẹ.


Bỗng một tiếng rít gào:


– Má ơi trai đẹp!


Ngay lập tức xung quanh là những tiếng rít gào tương tự.


Ai dô! Hot boy cấp ba lên đại học thì vẫn là hot boy nhỉ?


Phong chỉnh trang lại trang phục trước ánh mắt tò mò của hot boy và bao tiếng rít rên, la, hét của các nữ sinh háo sắc.


Ok, thật ra trông điên sẵn rồi, chỉnh lại cũng không được tích sự gì!


Phong ra vẻ đùa cợt, nhưng từng âm phát ra thật rõ ràng:


– Anh đẹp trai có bằng lòng có một buổi hẹn hò với tôi không?


Kèm theo là một cái hôn gió moa moa.


Đừng ai nghĩ bậy đó, đây là lời kịch định sẵn, nếu ai được đối tượng đồng ý thì thắng.


Tôi cũng không muốn nói lời thiếu muối vậy đâu.


– Anh đồng ý.


Phong phải lập tức bịt môi mình lại phòng ngừa tên kia giở trò. Thực ra bày tỏ tình cảm cũng tốt, nhưng ở nơi công cộng thì không nên.


Hình như mình nghĩ hơi lạc vấn đề nhỉ?


Hiện tại phải sốt vó lên khi ông ấy lao vào ôm chặt mình, vùi đầu vào cổ mình chứ.


– Anh vui lắm. - Hạ Anh thầm thì vào tai.


Tôi muốn phì cười, cũng ôm lại ông ấy.


Mặc kệ mấy người xung quanh đang không ngừng gào thét, chụp hình kia đi. Tôi vốn đâu quan tâm họ.


Điều tôi lo lắng là sẽ nói mấy lời ấy với ai đó xa lạ mà không phải Hạ Anh thôi.


Bộ dạng váy ngắn kì cục, trang điểm dị hợm cũng chẳng sao cả! Chỉ mong ông ấy không đến muộn thôi.


Sau này tôi có hỏi ông ấy về bộ dáng lúc ấy của mình, ông ấy bảo đẹp lắm lắm luôn. Vẻ mặt đáng tin cực kì.


Tôi chả tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro