Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con bạn tôi mới khen thằng anh tôi là mỹ thụ xong.


Tôi lúc ấy nghe xong cười ngặt nghẽo. Nó nhìn tôi trân trân cứ y như trông con tâm thần đấy. Nghĩ lại cũng ngại.


Mình là thục nữ. Mình là thục nữ. Mình là thục nữ.


Như thế thì mới có người yêu.


Tôi là hủ thiệt á mà tôi chưa bao giờ nghĩ anh tôi cong hay yy gì ông ấy. Bởi trước khi tôi làm hủ thì tôi đã là em ông ấy mười sáu năm. Không phải tôi chê gì ổng chứ trong ấn tượng của tôi ổng vừa bựa vừa ngáo còn lăng nhăng.


Tôi nghe nhiều người kêu ông ấy xinh gái rồi chớ tôi mãi ấn tượng với cái đầu đinh rồi quần đùi cởi trần của ổng thôi. Có thay đổi phong cách kiểu gì tôi cũng không cho rằng ổng có nét "gái" nào cả.


Tôi tranh luận với con bạn. Nó cũng là hủ á. Tôi quen nó từ hồi quân sự đầu năm.


Nó mê say nhìn ảnh thằng anh tôi cos Hatsune Miku, rồi cãi tôi.


- Sao giờ mới cho tôi biết anh bà là cực phẩm? Vừa mỹ vừa dụ vừa nữ vương thụ. Oa đôi mắt này làn da này cánh môi này sóng mũi này! Từng đường nét khuôn mặt như tạc vậy! Anh bà có bạn trai chưa? Aaaaaa! Nữ vương thụ thế này phải phối với bá đạo phúc hắc trung khuyển mặt dày chiếm hữu vô sỉ công. (hút nước miếng) Bức nào cũng đẹp hết chơn á! Ế! Anh ni anh ni đẹp trai nè. Ui còn khoác vai tình tứ chưa kìa. Ánh nhìn say đắm như thể trong mắt tôi chỉ có em. Tôi ship!


Không phải vì giữ hình tượng thục nữ ngoan hiền dịu dàng nết na thì tôi muốn nôn ngay khi nghe đến "nữ vương thụ" rồi. Cái đứa dẫn bạn gái về hú hí rồi nhắn tin bảo con em đi đâu thì đi đừng có về ấy hả? Cái thứ trọng gái khinh em bắt em ba lần liền phải qua trường vật vờ, có chỗ về cũng như không sao? Còn mới ngày hôm qua vì muốn chia tay bạn gái mà bắt tôi đóng vai người yêu ổng, súyt bị ăn tát đấy hả? Tôi có nghe nhầm không vậy?


Còn nữa, cái anh bà ship bà quên rồi à đấy là cờ rút của tôi đấy hu hu! Sao bà có thể ship loạn như thế chớ? Tôi cũng biết buồn chớ hu hu!


Cầu an ủi!


Ừa thì sau khi trông mấy bức ảnh hết sức lừa tình của thằng anh tôi tôi phải công nhận cũng xinh gái thiệt.


Ngoài đời ổng da trắng, mịn không có tí mụn, sẹo gì luôn. Lông mi vừa dày vừa dài. Dáng mặt nhỏ. Tóc ổng dài, đen (nhuộm í),  thẳng không cần lược luôn.


Ha ha!


Tôi là con gái mà đau lòng dã man. Cái mặt đẹp thế sao phối với cái tính cách không ra sao vậy?


Góc bóc phốt anh trai bắt đầu!


Ổng có thể ba ngày không tắm, một tuần không giặt đồ, một tháng không dọn dẹp, và không bao giờ rửa bát. Ông còn dám dẫn gái về hú hí và không cho tôi về! (không phải tôi nhỏ mọn nhớ dai đâu) Những ba lần! (nhắc lại, tôi không hề nhỏ mọn).


Ông không cho tôi nằm giường vì phòng nhỏ và nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng ổng cho bạn gái ổng nằm giường. Cái này là lúc đánh ghen bạn gái ổng nói! (tôi vẫn rất thục nữ và không hề nhỏ mọn)


Ngày nào ổng cũng trang điểm cả tiếng, chiếm toilet, xưng tao mày.


- Mày lười như lợn! - Ổng cứ quát vậy và bắt tôi làm việc nhà trong khi ông ấy mới là lợn chỉ biết ăn với ngủ.


Tôi phải nấu ăn tử tế cho ổng còn đến hôm tôi không làm thì ổng nấu mì, CHO - MÌNH - ỔNG!


Tôi nói thì lại quát tướng lên.


Đừng nghĩ ổng nuôi tóc dài là ổng gái tính nhé, ổng nuôi vì lười cắt thôi. Được cái người ta nuôi tóc thì trông ngầu dễ sợ ổng nuôi ra đường toàn bị trai ghẹo.


Sau đó thì ổng đánh bầm dập lũ đó ra.


Tiếc dễ sợ!


Cũng tội mấy đứa đó dễ sợ! Hồi trước ổng là đại ca trong trường đấy!


Nhớ lại thì á, cũng không muốn thừa nhận đâu mà thi thoảng ổng tốt lắm!


Hồi ấy tôi lớp 12, về tâm sự hỏi ổng nếu một thằng làm một đứa con gái mang thai rồi bảo đứa con gái ấy bỏ thai đi thì ông nghĩ sao?


- Thằng ấy là thằng nào?


Lúc ấy tôi nhớ rõ mặt ổng lạnh tanh vô cảm cực kì luôn nên mình cũng vô tư trả lời, còn bảo mấy câu dạng như: "Anh nói vậy là anh thương em chứ em sắp thi tốt nghiệp rồi. Là thằng khác thì bỏ em lâu rồi chứ không dẫn em đi bệnh viện như anh đâu. Anh thương em lắm..." đại loại vậy á.


Xong ông cũng hỏi mấy câu facebook, địa chỉ các thứ.


Lúc đấy tôi hồn nhiên cực kì luôn, cũng bảo đây chuyện con bạn em.


Thế là mấy hôm sau tôi nghe tin thằng Sở Khanh kia nằm viện rồi. Anh tôi kinh nghiệm đầy mình tất nhiên không phải lên công an.


Con bạn tôi vẫn vui cười như chưa có chuyện gì.


Xong tôi giải thích mãi ổng mới tin không phải chuyện của tôi. May bố mẹ tôi chưa biết á.


Lúc ấy vừa giận vừa thương ổng dễ sợ.


Giờ khác rồi, chỉ thấy ghét. Hứ!


Nói chung là đừng ai nhìn bề ngoài mà đánh giá con người ta. Có tiếp xúc lâu lâu mới biết bản chất được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro