Chương 03 - 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 03 – Học phí

Khi dùng máy liên lạc trên tay để mở cửa, La Tiểu Lâu lại một lần nữa kinh hỉ. Ba phòng một sảnh, nhà mới của cậu thoạt nhìn to lớn thái quá.

Sạch sẽ sạch sẽ, La Tiểu Lâu đứng ở cửa sửng sốt nửa ngày, không tìm được dép lê, chân trần đi vào. Một gian chủ phòng, một gian khách phòng, một gian dựa theo ý muốn của cậu mà đổi thành thư phòng, diện tích phòng bếp, buồng vệ sinh cũng không thể xem là nhỏ.

Điều làm La Tiểu Lâu khó tin hơn nữa chính là, ban công nối với phòng khách phi thường lớn, xấp xỉ ba mươi mét vuông, chứng minh sự phong phú dồi dào của bất động sản trong tương lai.

Vì mỹ quan, trên ban công có gieo trồng không ít hoa cỏ. Chóp và bốn phía đều là thủy tinh trong suốt, quả thực là một nhà kính.

Nhìn theo hướng cửa kính thật lớn bên ban công, xuyên qua khe hở giữa những tòa nhà cao tầng, có thể thấy được ráng trời chiều. Một màu đỏ rực, xinh đẹp mà quỷ dị.

Chỗ này, chính là nơi cậu bắt đầu một nhân sinh mới.

La Tiểu Lâu tự khích lệ mình, sau đó hết sức vui vẻ trong lòng mà bắt đầu bận rộn với căn hộ mới.

Đầu tiên, La Tiểu Lâu đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một khay gà mên, qua loa đun nóng, xem nhẹ hương vị, rất nhanh giải quyết bữa tối. Về phần mấy củ khoai tây, đã được cậu xem như vật phẩm quý hiếm mà bỏ vào sâu bên trong tủ lạnh, cũng may, khoai tây vốn là một loại thực vật được dùng để dự trữ.

Mò mẫm trong phòng tắm xong, La Tiểu Lâu phát hiện mình đã quên mua quần áo, quyết định chờ ngày nào đó đặt một bộ chỉnh tề trên mạng. Cậu dùng khăn tắm lớn được tặng kèm trong phòng tắm bọc lấy người rồi hướng về phòng ngủ.

Nằm ở trên chiếc giường rộng rãi mềm mại thoải mái, đèn giường theo động tác nhắm mắt của La Tiểu Lâu cũng tắt đi.

Một ngày hoảng sợ mà hỗn loạn đã trôi qua, cậu thật sự cần nghỉ ngơi.

Vài phút sau, La Tiểu Lâu sắp đi vào mộng đẹp bỗng nhíu mày, dưới gối đầu tựa hồ có cái gì đó cứng cứng khiến cậu vô cùng không thoải mái.

La Tiểu Lâu thật sự mở mắt không nổi, chỉ dùng tay phải sờ soạng bên dưới gối nằm. Một sợi dây? La Tiểu Lâu kéo đến trước mắt, sau đó cậu nghe được một tiếng vang thanh thúy, tiếp theo ——

Hình như cậu đang rơi xuống? ! La Tiểu Lâu hét lên một tiếng, đến khi lấy lại tinh thần, cậu đã vững vàng dừng lại.

Chung quanh thuần một màu trắng, mà trước mắt cậu là một màn hình thật lớn giống như màn hình máy vi tính, trên đó viết:«Hoan nghênh tiến vào network hư cấu Du Hành Giữa Các Vì Sao, đây là lần đầu tiên ngài tham gia, xin hãy nhập danh tính».

La Tiểu Lâu lập tức hiểu được, nữ nhân viên từng đề cập qua một lần, phòng ngủ có máy vi tính mini, xem ra chính là sợi dây kia, nhưng thật không ngờ nó lại nằm ngay bên dưới gối đầu.

La Tiểu Lâu lập tức lấy lại tinh thần, hơn nữa đối với thế giới internet tương lai, cậu tràn ngập tò mò, sign up một tài khoản gọi là Sơ Thủy, sau đó điều chỉnh dung mạo, tiến vào network.

Sau một hồi ánh sáng chói mắt, La Tiểu Lâu đã đứng trên một con đường.

Chung quanh người đến người đi, hai bên đường là cửa hàng đủ loại kiểu dáng.

La Tiểu Lâu há to miệng, đây thực sự là một thế giới chân thật, hơn nữa, so với thế giới bên ngoài lạnh lùng, nơi này có thể tính là biển người.

La Tiểu Lâu lòng tràn đầy kính sợ, vừa chậm rãi di động vừa nhìn trái nhìn phải, có trung tâm tin tức, có các cửa hàng bán đồ dùng các loại, có sàn giao dịch thực tế, có khu giáo dục hư cấu, La Tiểu Lâu cố ý ghi nhớ vị trí của trường dạy học miễn phí, nếu không có gì ngoài dự kiến xảy ra, về sau cậu chính là khách quen của nơi này.

Mà nơi có nhân số đông đảo nhất chính là khu thi đấu huấn luyện thể thao. Thông qua việc xem xét tư liệu, huấn luyện trong internet có khoảng 60% là có thể ứng dụng vào thực tế. Hơn nữa cơ giáp trong internet không có nhiều hạn chế như trong hiện thực, rất nhiều người đều ham thích ở trên mạng huấn luyện đối chiến.

La Tiểu Lâu theo dòng người đi vào phòng đối chiến công khai, nghe người bên cạnh nghị luận, hình như là ai đó đang khiêu chiến với Vân Thiên.

Vân Thiên là ai, La Tiểu Lâu đương nhiên không biết, sau khi đi vào, lập tức đứng ở nơi đó.

Trên võ đài thật lớn, hiện lên hai cơ giáp đang đối chiến. La Tiểu Lâu chưa từng thấy cơ giáp, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến niềm yêu thích của cậu dành cho loại vũ khí công nghệ cao này. Dĩ vãng  chỉ có thể nhìn thấy trong điện ảnh, hiện tại, cậu thấy được vật thật!

Nếu thế giới tương lai này có cơ giáp, như vậy bản thân có lẽ có thể  chạm tới, có thể điều khiển —— vừa nghĩ tới khả năng này, La Tiểu Lâu liền kích động đến mức cả gương mặt đều nóng lên, đương nhiên đây tuyệt đối là tác dụng tâm lý, ở trong thế giới internet, cơ thể này của cậu chẳng qua chỉ là một chuỗi số liệu mà thôi.

Tuy rằng La Tiểu Lâu chỉ là người ngoài nghề đến xem náo nhiệt, cũng nhìn ra được cơ giáp màu đỏ so với cơ giáp màu trắng chênh lệch quá lớn, gần như không có khả năng đánh trả. Hai cơ giáp đều cao hơn mười mét, chiến sĩ khổng lồ màu trắng có độ linh hoạt còn hơn cả con người, mỗi lần ra tay đều mang theo khí thế làm cho người ta sợ hãi.

Mà người chung quanh cũng kinh hô theo từng cử động của cơ giáp màu trắng "A, bước hình cung! Oa, tôi được nhìn thấy rồi!"

"Tôi phắc! Quá đẹp!"

Dưới sự ngưỡng mộ của mọi người, không quá vài phút, cơ giáp màu đỏ đã bị đánh đến mức đứng lên không nổi, hệ thống phán định, Vân Thiên chiến thắng.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, cơ giáp màu trắng không thèm nhìn chiến trường, xoay người rời đi, đám đông cuồng nhiệt cũng dần dần giải tán.

Chỉ còn La Tiểu Lâu kích động không thôi, cậu thậm chí quên mất kế hoạch của chính mình —— tìm kiếm thông báo tuyển dụng trên mạng —— mà đi tìm những tư liệu liên quan đến cơ giáp.

Trên mạng có rất nhiều tư liệu được chia sẻ miễn phí, đương nhiên, cũng có một ít tư liệu cao cấp phải thu một khoản phí dụng nhất định, nhưng chỉ riêng tư liệu miễn phí cũng đủ khiến La Tiểu Lâu như nhặt được chí bảo, cho dù có chút không thể đọc hiểu, cậu cũng download xuống.

La Tiểu Lâu ở network hư cấu ngao du, trong hiện thực cậu lẳng lặng mà nằm ở trên giường, vòng cổ trước ngực hơi lóe ánh sáng xanh.

La Tiểu Lâu cũng không biết cậu khi nào thì ngủ, lúc máy vi tính phán định bộ não cần nghỉ ngơi, sẽ tự động ngắt kết nối internet.

Cho nên, thời điểm La Tiểu Lâu tỉnh lại, ánh nắng đã trải đầy giường lớn.

Nghĩ đến những kiến thức thu được tối hôm qua, khóe miệng La Tiểu Lâu mang theo ý cười, ngay cả bữa sáng khó ăn cũng vui vẻ mà ăn xong.

Sau đó, La Tiểu Lâu lấy tư liệu mà La Bồ quản gia đã đưa cho cậu, cậu muốn nghiên cứu bằng cấp cùng năng lực hiện tại của cậu, rồi mới xem xét tìm việc làm thêm nào đó.

Có được một cơ giáp của riêng mình, sau đó lái cơ giáp ngao du chiến đấu chính là mục tiêu của cậu, nhưng hiện tại, cậu phải tính toán tìm kế sinh nhai.

Hơn nữa, tối hôm qua La Tiểu Lâu cố ý tra xét một chút, cơ giáp bình thường nhất, rẻ nhất cũng khoảng năm mươi vạn, trong thời gian ngắn cậu không cần mơ tưởng.

Miệng ngậm bút, La Tiểu Lâu xem những tin tức hữu dụng: La Tiểu Lâu, nam, 17 tuổi, tốt nghiệp trung học, gen cấp bậc D, thể năng kém, thành tích lý thuyết tạm đạt tiêu chuẩn.

La Tiểu Lâu cau mày, xem ra hoàn toàn không thể trông cậy vào bằng cấp của chủ nhân. Í, tân sinh Học viện Saint Miro, chuyện này thật ra đáng nhắc tới, từ từ, đây là cái gì?!

Những điều tân sinh cần chú ý: học phí hàng năm hai vạn, tổng năm năm, đóng vào ngày đầu báo danh khai giảng.

"Ôi, không!" La Tiểu Lâu ôm đầu rên rỉ, cậu nên xem thông báo nhập học trước mới phải. La gia chỉ cho cậu học phí đại học, số tiền này đại khái là để khống chế cậu trong năm năm.

Làm sao bây giờ? Ngay cả một nửa học phí cũng không có, La Tiểu Lâu hiểu, nếu cậu không thể vào Học viện Saint Miro, cậu tuyệt đối không có cơ hội vào đại học nào khác.

Mà không có bằng cấp, trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, có lẽ đời này cậu cũng không thể tự nuôi sống mình. Mà cơ giáp mình yêu thích, đại khái cũng chỉ có thể lên mạng mỗi ngày để ngắm.

Không thể như vậy, cậu nhất định phải đào ra số tiền kia trong vòng một tháng.

La Tiểu Lâu trấn tĩnh tâm lý, khởi động máy vi tính trong thư phòng, bắt đầu tìm kiếm thông báo tuyển dụng, nhưng mà, rất nhanh, La Tiểu Lâu đã phải trợn tròn mắt, thông báo tuyển dụng rất nhiều, nhưng gần như không có công việc nào thích hợp với cậu.

Bằng cấp yêu cầu cao đã đành, cho dù là không có yêu cầu bằng cấp cao cũng phải có giấy chứng nhận chuyên môn tương ứng, ví như trên internet, nhu cầu nhiều nhất chính là kỹ sư cơ giáp, cần giấy chứng nhận chuyên môn cấp hai. Mà ngay cả công nhân khai thác quặng, đều phải có bằng bậc B.

La Tiểu Lâu gần như muốn khóc, lần lượt mở từng tin tức ra, sau đó lại đóng vào. Cuối cùng cậu chết lặng mà mở ra một thông báo tuyển dụng, tuyển công nhân lao động phổ thông, liên hệ: Dương tiên sinh, điện thoại: XXXXXX.

Thông báo tuyển dụng này tuy không đề cập đến tiền lương cùng đãi ngộ, nhưng cũng không nói đến điều kiện tuyển dụng. Đương nhiên, nhân viên kỹ thuật cao cấp nhìn đến hai chữ công nhân lao động phổ thông, tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại đến nhận lời.

La Tiểu Lâu cắn chặt răng, cậu quyết định mặc kệ tiền lương nhiều ít, cậu phải nhanh chân đến xem.

Ngày hôm sau.

"Tiểu Lâu, đây là linh kiện cậu cần lắp ráp." Nhân viên quản lý nhà xưởng nói.

La Tiểu Lâu đáp ứng một tiếng, khoác đồng phục nặng nề lên, đẩy xe đẩy mà nhân viên quản lý đưa vào trong phòng. Chiều hôm qua cậu ôm hi vọng nhỏ nhoi mà liên hệ Dương tiên sinh, không nghĩ tới Dương tiên sinh hỏi tuổi tác, bằng cấp cùng với tiểu sử của cậu xong, sảng khoái mà dặn cậu ngày hôm sau đến làm. Tiền lương tính theo ngày, một ngày hai trăm đồng liên bang, thử việc ba ngày.

Tuy rằng khoản tiền lương này còn lâu mới đủ đóng học phí, nhưng La Tiểu Lâu vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, tối thiểu số tiền ít ỏi đến đáng thương trong tay sẽ không giảm xuống, đây là một khởi đầu tốt, mà cũng may Dương tiên sinh không hỏi thành tích tốt nghiệp của cậu.

Tới chỗ làm, La Tiểu Lâu mới phát hiện, đây là một nhà xưởng chế tác, gia công cùng sửa chữa linh kiện cơ giáp. Mà công việc của cậu, cũng là việc đơn giản nhất trong dây chuyền sản xuất, lắp ráp linh kiện nhỏ. Sau khi huấn luyện, La Tiểu Lâu lập tức bắt đầu.

Thân thể này của cậu tuổi còn nhỏ, trí nhớ vô cùng tốt, khiến Dương tiên sinh tuyển dụng cậu phi thường vừa lòng.

Nhà xưởng này có hơn mười công nhân, mỗi người chịu trách nhiệm một linh kiện khác nhau. Không biết là vì giữ bí mật hay vì nguyên nhân nào khác, từng công nhân đều có một gian phòng làm việc độc lập.

Ngày hôm qua, lúc lên mạng, La Tiểu Lâu phát hiện, trí nhớ hiện tại của cậu kỳ thật rất tốt, mà ngay giờ phút này, cậu lại gặp một kinh hỉ khác, không chỉ trí nhớ, ngón tay của cậu cũng cực kì linh hoạt, làm cậu phi thường giật mình.

Xem ra vì bồi thường lần trọng sinh không thể tưởng tượng này, ông trời bù lại cho cậu không ít thứ, ngoại trừ khí lực so với trước kia không khác mấy, những phương diện còn lại đều tốt hơn nhiều lắm.

Từng linh kiện cần mười bước lắp ráp, La Tiểu Lâu từ không thạo đến thuần thục, động tác dần dần nhanh hơn, cho tới trưa, đã lắp ráp xong xe vận chuyển gồm hai mươi linh kiện.

La Tiểu Lâu không biết tốc độ của mình rốt cuộc có hợp yêu cầu hay không, cậu chỉ biết mình đã cố gắng hết mức.

Giữa trưa nhà xưởng đưa cơm đến, đương nhiên nếu ăn không quen, có thể tự mình mang cơm. La Tiểu Lâu cười tủm tỉm mà lấy một phần trở về, tựa hồ kẻ hai ngày trước từng oán giận đây quả thực đếch thức ăn cho người không phải là cậu.

Sau khi dùng cơm trưa xong, La Tiểu Lâu tìm nhân viên phụ trách, nói cho ông biết việc của mình đã hoàn thành, muốn lấy thêm tổ mới.

Nhân viên phụ trách nhìn hai mươi kiện linh kiện kia ngây người một chút, thốt ra: "Sao có thể nhanh như vậy?"

La Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức cười rộ lên, xem ra cậu không cần lo lắng chuyện thử việc.

Nhân viên phụ trách rất nhanh đem linh kiện đi, sau đó lại đưa cho La Tiểu Lâu một tổ. Một tổ là hai mươi linh kiện, mỗi người đều có thể chọn số tổ để lĩnh linh kiện.

La Tiểu Lâu khởi động ngón tay, sau đó tập trung tinh thần mà bắt đầu lắp ráp. Cậu dần dần đắm chìm trong loại công việc đơn điệu này, La Tiểu Lâu không biết nhàm chán, cậu nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, trong lúc lắp ráp, cậu không tự chủ được mà muốn đem những thứ này ứng dụng vào những nguyên lý cậu từng biết, ví dụ như linh kiện không biết làm bằng chất liệu gì, độ cong hoàn mỹ như thế này, sẽ được dùng vào bộ phận nào.

Thế cho nên hoàn toàn không chú ý tới ngoài cửa sổ phòng cậu có hai người đang nhìn vào bên trong.

La Tiểu Lâu hoàn thành việc lắp ráp một tổ linh kiện, duỗi thắt lưng, sau đó đứng lên. Công việc của một ngày đã kết thúc, tuy rằng không quá mệt mỏi, nhưng tuyệt đối không tính là thoải mái.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ hai cái. Bình thường, nếu không phải công nhân chủ động rời khỏi phòng làm việc, đúng là sẽ không có ai tới quấy rầy.

La Tiểu Lâu sửng sốt, mời tiến vào, Dương tiên sinh mang theo nhân viên phụ trách đến.

"Như thế nào? Ngài tìm tôi?" La Tiểu Lâu bất động thanh sắc mà chú ý biểu tình của Dương tiên sinh, hi vọng không phải mình làm sai chuyện gì.

"Ha ha, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý. Tiểu Lâu này, xế chiều hôm nay tôi ở bên ngoài nhìn cậu một hồi, tốc độ của cậu thật là ghê gớm, không có công nhân mới nào có thể làm nhanh hơn công nhân cũ ." Dương tiên sinh cười lớn nói.

"Tôi chỉ tận lực hoàn thành những gì có thể làm." La Tiểu Lâu thầm hãnh diện, nhưng ngoài miệng vẫn giả khiêm tốn.

Dương tiên sinh vừa lòng mà nhìn công nhân lao động phổ thông mà mình mới tuyển dụng, khó mà có được một đứa bé tay chân lưu loát, rồi lại chịu khó. Bởi vì nhà xưởng của bọn họ phát lương theo ngày, cho nên công nhân đều mỗi ngày một tổ, không ai làm hơn.

Nói nhàn hạ thì cũng không đến mức đấy, chủ yếu là vấn đề về năng lực, đại đa số công nhân hoàn thành một tổ đã là cực hạn, có người còn không đạt đến số lượng này.

Dương tiên sinh khích lệ La Tiểu Lâu vài câu, trầm tư trong chốc lát nói: "Như vậy đi, Tiểu Lâu, cậu làm hơn, nếu dựa theo ngày mà phát tiền lương cho cậu kỳ thật có chút không hợp lý. Tôi quyết định dựa theo số lượng mà phát tiền lương cho cậu, gia công mỗi linh kiện là mười đồng liên bang, cậu làm bao nhiêu thì phát bấy nhiêu. Cho nên, tiền lương hôm nay của cậu là bốn trăm đồng liên bang."

La Tiểu Lâu vui mừng quá đỗi, như vậy tiền lương của cậu cao hơn gấp đôi!

Hơn nữa, nếu cậu còn có thể đẩy nhanh tốc độ —— tóm lại, vì học phí, liều mạng.

———————————

Chương 04 – Khế ước nô lệ

"Xoay tròn, mài hợp..." La Tiểu Lâu nhẩm trình tự, ngón tay hoạt động rất nhanh, sau hai ngày rèn luyện thuần thục, cậu đã có thể gia công mỗi ngày một nhiều hơn.

Nhưng sau đó, La Tiểu Lâu phát hiện, cho dù cậu muốn đẩy nhanh tốc độc thì cũng lực bất tòng tâm. Sau khi thuần thục trình tự, chỉ có thể nâng cao tốc độ tay. Mà tốc độ tay thì không phải một ngày hai ngày là có thể xuất hiện hiệu quả rõ rệt .

La Tiểu Lâu vừa vui vì sự tiến bộ của mình, lại vì tốc độ không cải thiện bao nhiêu mà phát sầu. Cậu biết tốc độ hiện tại của mình so với người khác không chỉ nhanh hơn gấp đôi, Dương tiên sinh vì thế còn cố ý dặn dò cậu không được nói cho bất cứ ai.

Mỗi ngày hơn bốn trăm đồng liên bang đối với cậu mà nói đã là rất cao, ít nhất mỗi ngày đều có thể mua được mấy củ khoai tây —— nhưng nói đến học phí, còn lâu mới đủ.

Nhất định còn có biện pháp, La Tiểu Lâu tĩnh tâm, quan sát linh kiện trong tay.

Bởi vì công việc, lúc ở nhà cậu cố ý đến địa chỉ dạy học trên mạng, nghe giảng những phương diện tri thức có liên quan đến cơ giáp. Đương nhiên đại bộ phận đúng là không hiểu, nhưng vẫn có thể học được một ít tri thức. Đối với tiến bộ nhỏ bé này, La Tiểu Lâu đã thực sự thỏa mãn.

Thời điểm kết thúc tiết học, La Tiểu Lâu sẽ mặt dày mà đi về phía giáo sư thỉnh giáo vấn đề.

Bài giảng của vị giáo sư này chỉ là tri thức căn bản, người đến đây nghe giảng không bằng số người đến bên chỗ giáo sư cao cấp. Mà người trẻ tuổi giống La Tiểu Lâu như vậy thì càng ít, lí do là vì kiến thức căn bản tự đọc sách hoặc mò mẫm cơ giáp cũng có thể học được, cho nên những người trẻ tuổi thường tập trung ở những khu khác, ví dụ như khu Kĩ Năng Chiến Thuật, vân vân.

Vị giáo sư Tống hơn bốn mươi tuổi này cũng không có khả năng dạy học ở lĩnh vực khác, bằng cấp của ông không thấp, nhưng phương diện nghiên cứu cơ giáp của ông lại là lĩnh vực căn bản. Biết sao được, từng lĩnh vực đều cần có người nghiên cứu. Mà nghiên cứu lĩnh vực trụ cột khác với lĩnh vực cao cấp, muốn đạt thành tích là chuyện phi thường khó khăn, trăm ngàn năm qua, cơ giáp từng bước được tối ưu hoá, lối suy nghĩ cố định của mọi người cũng rất khó có sáng tạo cùng đột phá.

Cho nên, sau khi phát hiện trong tiết học của mình có thêm một thiếu niên thật sự nghe giảng bài, cõi lòng giáo sư Tống tràn đầy an ủi. Ngày nay, đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy không có nhiều lắm.

Cho nên khi La Tiểu Lâu thật cẩn thận mà tới hỏi vấn đề, giáo sư Tống kỳ thật phi thường hưởng thụ trong lòng. Mỗi lần, ông nhìn thấy một đám người vây quanh tổ giáo sư cao cấp mà cung kính đặt vấn đề, nhìn biểu tình của những giáo sư cao cấp này, trong lòng cũng không thoải mái.

Sau đó, giáo sư Tống phát hiện nền tảng của học trò ngoan này thật sự quá kém, những vấn đề đặt ra có thể nói là ngây thơ, gần như không khác biệt lắm so với học sinh tiểu học. Nhưng sau một hồi đau lòng, nhìn ánh mắt tôn kính chờ mong của La Tiểu Lâu, giáo sư Tống âm thầm thề, nhất định phải hết sức bồi dưỡng người học sinh này.

Cho nên, những câu hỏi của La Tiểu Lâu đều được giải đáp rõ ràng. La Tiểu Lâu biết linh kiện trong tay mình là để ứng dụng cho cánh tay của cơ giáp, thậm chí cậu còn biết tác dụng của linh kiện.

La Tiểu Lâu nhìn linh kiện trầm tư, nếu không thể đề cao tốc độ tay, như vậy có thể rút ngắn quy trình lắp ráp hoặc là tìm kiếm quy trình lắp ráp đơn giản hơn mà không làm ảnh hưởng đến tính năng cơ bản của linh kiện hay không?

Một buổi sáng trôi qua, La Tiểu Lâu không hoàn thành một linh kiện nào.

Buổi chiều trôi qua một giờ, La Tiểu Lâu còn đang không ngừng tổ hợp, sau đó lại tháo dỡ linh kiện, thỉnh thoảng, cậu đem mô hình linh kiện vẽ lên giấy, gian nan mà phối hợp kiến thức vật lý, toán học, cùng với tri thức mới học được, La Tiểu Lâu dần dần rút ra một hướng đi.

Sắc trời dần dần tối, trên mặt La Tiểu Lâu rốt cục hé ra một nụ cười, cậu đem trình tự của bảy bước trong đó sửa chữa một chút, rút ngắn thời gian còn lại 2/3. Hơn nữa, khiến người khác vui sướng chính là, độ linh hoạt cùng chắc chắn của linh kiện gia công không chỉ không giảm mà còn tăng lên.

Đương nhiên, trong suy nghĩ của La Tiểu Lâu, chuyện này với cậu mà nói cũng không tính là gì, cậu chỉ muốn thay đổi thời gian làm việc mà tính năng vẫn không giảm.

Nếu giáo sư Tống mà ở đây, nhất định sẽ đau lòng mà mắng La Tiểu Lâu lấy gùi bỏ ngọc, sau đó vạn phần kinh hỉ mà nhìn linh kiện mới ra lò.

Nhưng mà giáo sư Tống không ở đây, chỉ có Dương tiên sinh đứng ngoài cửa. Ông gõ cửa, vẻ mặt lo lắng mà nhìn La Tiểu Lâu, hỏi: "Tiểu Lâu, hôm nay không thoải mái sao, tôi thấy cậu giữa trưa mà còn chưa tới giao thành phẩm."

Ở đây, chỉ có La Tiểu Lâu là giữa trưa có thể hoàn thành một tổ, Dương tiên sinh rất coi trọng người thanh niên này. Hơn nữa, tuy rằng lớn tuổi, La Tiểu Lâu rất chăm chỉ lại biết cách làm vui lòng người khác, nên được công nhân trong nhà xưởng thật sự yêu thích.

Vậy mà hôm nay sắp đến giờ tan ca, La Tiểu Lâu không đi ra ngoài một lần nào, thậm chí còn không ăn cơm trưa.

La Tiểu Lâu mệt mỏi mà xoa mắt, vui vẻ mà nói: "Không có việc gì, khiến ngài lo lắng rồi. Tôi bắt đầu gia công ngay đây, hôm nay có thể phải nhờ ngài tăng ca chờ tôi trong chốc lát."

Dương tiên sinh bước đến vỗ vỗ bả vai La Tiểu Lâu, nhìn nhìn linh kiện duy nhất trên bàn, ôn hòa nói: "Tiểu Lâu, hôm nay cậu đúng giờ trở cề đi. Tuy rằng tôi không biết vì sao một đứa nhỏ như cậu lại cố gắng đến vậy, nhưng thân thể rất quan trọng. Như vậy, không kể nhiều ít, tôi sẽ đem hai trăm đồng liên bang của hôm nay cho cậu. Hôm nay ai cũng không chấp nhận tăng ca."

La Tiểu Lâu tạ ơn Dương tiên sinh, khi cánh cửa bị đóng lại, cậu xoa xoa mặt, cầm lấy linh kiện bắt đầu gia công.

Lúc này, chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ tan ca.

Sau khi tan ca, ngoại trừ giao linh kiện, dọn dẹp một chút, trong vòng nửa giờ tất cả công nhân sẽ rời khỏi.

Mà sau khi thu hoạch tất cả linh kiện, Dương tiên sinh không khỏi nhíu mày nhìn về phía cửa phòng thứ hai bên tay phải, sau đó hướng nhân viên phụ trách phân phó một câu, bản thân thì bước đến căn phòng kia.

Dương tiên sinh vừa định gõ cửa, cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong, La Tiểu Lâu vẻ mặt mệt mỏi đi ra, nhìn thấy Dương tiên sinh thì kinh ngạc một chút, lập tức nói: "Dương tiên sinh, tôi muốn giao thành phẩm."

Dương tiên sinh nhìn La Tiểu Lâu đẩy xe ra, nhất thời ngây ngẩn cả người, một tổ, hai mươi cái! Toàn bộ hoàn thành, hơn nữa trong vòng hai tiếng!

Mặc dù là La Tiểu Lâu, mỗi lần hoàn thành một tổ cũng dùng gần bốn tiếng. Nếu không phải ông vừa đi vào, quả thực khó mà tin được.

Tốc độ của La Tiểu Lâu, lại nhanh hơn! Dương tiên sinh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đám linh kiện, ông tiến lên, bắt đầu kiểm tra từng cái, không có sai sót, từng cái đều được gia công lưu loát hoàn mỹ.

Mà khi Dương tiên sinh tỉnh táo lại, chuẩn bị tìm La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu đã ly khai nhà xưởng.

Dương tiên sinh nhìn đống linh kiện bằng ánh mắt phức tạp, có lẽ, thiếu niên này, là một thiên tài...

La Tiểu Lâu thực sự mỏi mệt, nhưng bên cạnh đó còn có hưng phấn! Dựa theo tốc độ này, về sau mỗi ngày cậu có thể hoàn thành ít nhất ba tổ —— oa, trời ạ, sáu trăm đồng liên bang!

La Tiểu Lâu híp mắt cười, tuyệt không lấy làm hổ thẹn với mục đích của mình, nghêu ngao ca hát đi đến trạm giao thông công cộng.

Nhưng ngay sau đó, buổi chiều chạng vạng tốt đẹp đã bị phá hủy.

Ngay phía trước, hai người đang đánh nhau, hoặc có thể nói là đang chém giết.

Hai người không có dùng súng, trong tay đều là vũ khí lạnh. Nhưng lực phá hoại vẫn vô cùng lớn, khiến kẻ khác nhìn mà líu lưỡi. La Tiểu Lâu trơ mắt mà nhìn máy bán hàng tự động bằng kim loại bị một người trong đó dùng chân đạp nát, một mảnh bay về phía La Tiểu Lâu, sau đó là một tiếng vang rung trời.

Nếu cậu còn ở vị trí kia, hậu quả chỉ cần nghĩ đến đã không chịu nổi.

La Tiểu Lâu chỉ biết khoa học kỹ thuật trong xã hội tương lai đã phát triển đến một trình độ trước nay chưa từng có, các loại vũ khí công nghệ cao đếm không xuể, nhưng không biết bản thân con người cũng phát triển. Khôn sống mống chết, kết quả của cạnh tranh chính là gen của những người có thể tiếp tục sinh tồn đã tiến hóa đến mức càng ngày càng lớn mạnh.

Kỳ thật cũng không thể trách La Tiểu Lâu không biết, ít nhất những người mà cậu từng tiếp xúc qua không có lợi hại như thế. Hơn nữa, con người hiện tại đã phân chia cấp bậc gen, thấp nhất là E, trên đó có D, C, B, A, thậm chí là S trong truyền thuyết.

Càng lên cao, số lượng càng ít.

La Tiểu Lâu dụi mắt, cậu căn bản không thấy rõ động tác của hai người, nếu không phải chung quanh chằng chịt cao ốc, còn có tiếng máy móc nổ vang, cậu đại khái cho rằng mình trọng sinh trong thế giới võ hiệp!

Ặc, phải làm thế nào mới tốt? Phản ứng đầu tiên của La Tiểu Lâu là không thể ở lại đây, cậu chỉ là một người qua đường vô tội, mà người qua đường thường dễ dàng trở thành vật hi sinh nhất.

Được rồi, cậu trọng sinh, nhưng vận mệnh của vai chính hoàn toàn không thuộc về cậu! Không có thân thế hiển hách —— con riêng ghê tởm gì gì đó, không có không gian thật lớn để tùy thân —— nếu cậu gặp phải nguy hiểm ngay cả trốn cũng không có chỗ trốn! Không có mĩ nữ say mê cậu —— chẳng lẽ thật sự xem quá nhiều NP văn rồi sao....

Nhứng cái đó cậu đều nhịn, đáng sợ nhất chính là, không có tiền!

Cậu đến đây đã nhiều ngày như vậy , mỗi ngày ăn loại thức ăn khó nuốt nhất, lại còn vì sinh hoạt phí, học phí mà phát sầu!

Mà hiện tại, La Tiểu Lâu tin tưởng, cậu lập tức sẽ trở thành vật hi sinh!

Cố gắng men theo con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, La Tiểu Lâu rón ra rón rén trốn vào bóng đen. Vì không muốn bị phát hiện, La Tiểu Lâu còn hít sâu một hơi, lấy tay bưng kín miệng mũi, đồng thời cầu nguyện trận đánh kết thúc sớm một chút, hai người này nhanh đi đi.

Bang một tiếng, La Tiểu Lâu nghe thấy mà đau thay cho người mặc đồ đen kia, bị người nọ đánh vào tường rồi rơi xuống, giây tiếp theo, cậu trai có vóc dáng cao lớn đã xuất hiện trước mặt hắn, mau đến mức gã không kịp phản ứng.

Sau đó, cậu trai vóc dáng cao lớn lại một lần nữa dùng lực đánh người mặc đồ đen xuống đất.

La Tiểu Lâu căng thẳng trong lòng, yên lặng cầu nguyện: cứ như vậy, mau chấm dứt đi, Come on! Baby! —— sau đó, La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cậu trai to cao đó nhanh nhẹn cắm dao găm vào trong thân thể gã kia.

Khủng bố nhất chính là, lúc giết người, cậu trai kia còn mỉm cười nhìn qua chỗ La Tiểu Lâu...

Trong chớp mắt, tim La Tiểu Lâu như ngừng đập, tay tuy không buông, nhưng hai chân của cậu đã không thể tự chủ mà run rẩy. Làm sao có thể, y như thế nào phát hiện ra cậu?

Chẳng lẽ hôm nay nhất định phải trở thành vật hi sinh?

La Tiểu Lâu tuyệt vọng mà nhìn chằm chằm ngõ nhỏ không một bóng người, từ từ, không có một bóng người? Không thấy người, phía trước không có lấy một người, cứ như cuộc chiến vừa diễn ra là ảo giác do cậu áp lực quá mức mà tạo thành.

Có lẽ, thực sự như thế.

La Tiểu Lâu chậm rãi buông bàn tay đang bịt miệng mũi, cứng ngắc xoay người, liền trông thấy một người mang vẻ mặt khinh bỉ cúi đầu nhìn cậu, trong tay còn cầm con dao găm nhuốm máu kia.

Hai chân La Tiểu Lâu mềm nhũn, quỳ xuống. Không, không, cậu không phải yếu thế, cậu chỉ chân mềm mà thôi, cậu tuyệt đối không phải yếu thế.

"Tôi, tôi cái gì cũng không biết, tôi cái gì cũng không nói!" La Tiểu Lâu run run mà nói một hơi, sau đó hoảng sợ mà nhìn chằm chằm cậu trai kia.

Khóe miệng thiếu niên cong lên một chút, sau đó hướng dao găm đến La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu định chạy trốn, nhưng trước sát khí băng lãnh của y, cậu quả thật vô pháp nhúc nhích, dù chỉ là nửa bước.

La Tiểu Lâu tuyệt vọng mà nhắm nghiền hai mắt, cậu có thể cảm giác lưỡi dao găm lạnh như băng kề vào cổ mình, qua lại qua lại —— phắc, người con trai này ngay cả chết cũng không cho cậu một cái chết êm ái!

Đầu óc trống rỗng trong chốc lát, La Tiểu Lâu mới phát hiện, y chỉ đang lau dao găm trên quần áo cậu mà thôi.

Chẳng lẽ y không tính giết người diệt khẩu?

Trong lòng La Tiểu Lâu một lần nữa dấy lên hy vọng, cậu dùng lực nhéo chính mình một phen, lảo đảo đứng lên, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ xem như không hề nhìn thấy anh, trên thực tế tôi cũng không biết anh, tôi, tôi đi trước." Nói xong La Tiểu Lâu xoay người bước đi.

Trời ạ, hãy cứ để thiếu niên kia không nhìn thấy cậu đi...

Trong lòng run sợ, một bàn tay khoát lên vai La Tiểu Lâu.

"Ai nói cậu có thể đi?" Người phía sau chậm rãi nói.

La Tiểu Lâu rơi lệ đầy mặt, kiên quyết không muốn xoay người, tế bào toàn thân cậu đều đang kêu gào nhanh chóng thoát khỏi người con trai này, người này quá nguy hiểm, nhưng cậu không dám.

"Tôi, tôi không thể đi khỏi sao —— "

"Tôi không muốn để lại hậu hoạ, cho nên, hừm..." Thiếu niên trẻ tuổi phía sau giống như khó xử mà nói, tựa hồ còn đang do dự nên giải quyết La Tiểu Lâu như thế nào để không gây náo động.

La Tiểu Lâu không thể nhịn được nữa, cậu dùng dũng khí lớn nhất của mình mà xoay người, lớn tiếng nói: "Nghe, tôi đã nói, tôi đối với anh mà nói không có gì nguy hiểm! Tôi chỉ là một người qua đường, tôi không có ý định chỉ vì báo cảnh sát mà chọc giận anh, tôi biết tôi không thể trêu vào anh! Cho nên, anh hoàn toàn có thể để tôi đi khỏi —— mà anh, anh ở trước mặt tôi giết người, làm cho tôi sống trong sợ hãi cùng áy náy, còn phá hủy áo của tôi, đây là cái áo tôi mới mới mua —— a, không phải tôi muốn anh bồi thường..."

Ánh mắt đen láy của cậu trai cao to hưng trí dạt dào mà nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, cảm thấy người trước mặt sắc mặt đỏ bừng la to trông như một con thỏ bị chọc giận.

Dũng khí của La Tiểu Lâu cũng sắp  không chống đỡ được, cậu đang lo lắng làm thế nào mới có thể khiến tên tội phạm này buông tha cậu, chẳng lẽ ôm chân của y mà khóc?

Lúc này, La Tiểu Lâu nghe được một câu: "Làm sao tôi biết cậu sẽ không báo cảnh sát?"

La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, ngơ ngác mà giải thích: "A? Tôi đương nhiên sẽ không báo cảnh sát, tôi phải về nhà, đây là đường đi về nhà tôi."

Nửa giờ sau, La Tiểu Lâu thật hối hận, vì cái gì mà cậu lại thành thật mà trả lời như vậy, có lẽ cậu nên nói cậu muốn đi dạo cửa hàng.

Vì để nghiệm chứng lời nói của La Tiểu Lâu, cậu trai kia cùng cậu trở về.

Cho nên hiện tại, La Tiểu Lâu đang đứng bên cạnh bàn ăn nhà mình, nhìn khoai tây trộn dấm, nóng hổi trên bàn cơm mà cậu không nỡ ăn, hiện tại lại bày ra trước mặt thuếu niên bộ dạng nghênh ngang ngồi trên ghế, y mang vẻ mặt ghét bỏ, miệng nói khó ăn muốn chết, sau đó ăn sạch toàn bộ khoai tây mà cậu đã xào, không để lại cho cậu lấy một miếng.

"Tốt lắm, hiện tại, chúng ta thảo luận một chút nên xử lý vấn đề của cậu như thế nào." Thiếu niên —— kỳ thật tuổi người này so với tuổi của thân thể hiện tại của La Tiểu Lâu cũng không lớn hơn bao nhiêu, chỉ là vóc dáng tương đối cao mà thôi. Hơn nữa, vừa rồi không nhìn kỹ, hiện tại xem ra bộ dạng của thiếu niên cao lớn này chính là kẻ thù của tất cả cánh đàn ông.

"Xử lý như thế nào? Anh không phải đã thấy tôi không có ý định báo cảnh sát sao?" La Tiểu Lâu nhỏ giọng nói thầm.

"Tôi đâu biết được sau khi tôi rời đi cậu sẽ làm cái gì? Hiện tại lòng người hiểm ác, không báo cảnh sát, cậu cũng có thể đem tôi bán đứng cho kẻ thù của tôi. Tôi thật vất vả mới tiêu diệt kẻ cuối cùng muốn ám sát tôi, nếu tình huống hiện tại bị lộ ra, sẽ phi thường phiền toái." Thiếu niên gõ mặt bàn, nói: "Đi lấy chén nước, cậu sao lại không biết quan sát như vậy, loại sự tình này còn muốn tôi nhắc nhở cậu sao?"

Nhắc nhở? Ai muốn anh nhắc nhở, sao tôi lại có nghĩa vụ phải rót nước cho anh!

La Tiểu Lâu cắn chặt răng, xoay người đi vào phòng bếp rót một chén nước ấm trở về.

Người trước mặt đã ăn uống no đủ, nhưng mà cậu còn chưa ăn cơm, ở trong nhà của chính mình lại bị sai khiến như một người hầu. Cho dù như thế, La Tiểu Lâu cũng không dám phát hỏa, ác ma này giết người không run tay, nhất định đang lo không có cớ giết chết cậu.

La Tiểu Lâu nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Được rồi, vậy phải làm thế nào anh mới có thể buông tha tôi?"

Thiếu niên cầm cái ly xoay người ngồi trên ghế sa lon, đôi chân dài đặt trên bàn trà, ánh mắt sắc bén đánh giá La Tiểu Lâu, cảm thấy thích thú với ánh mắt như động vật nhỏ đang hoảng sợ của người này, rốt cục nói: "Tâm tình hiện tại của tôi coi như không tệ, cho nên cậu có hai lựa chọn, một, người chết thì vĩnh viễn không thể tiết lộ bí mật của tôi. Hai, cậu cùng tôi ký kết một khế ước, khế ước nô lệ." Thời điểm nói xong vài chữ cuối cùng, ánh mắt lang báo của thiếu niên nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, mang theo ý cười ác liệt vạn phần.

Mặc kệ người trước mặt lựa chọn như thế nào, đều có thể trở thành một chuyện phi thường thú vị.

Khế ước nô lệ?

La Tiểu Lâu khiếp sợ mà nhìn thiếu niên, cậu không rõ, vì cái gì trong xã hội tương lai, khoa học kỹ thuật đã phát triển đến loại trình độ này, mà còn tồn tại khế ước nô lệ, thật sự không có vấn đề sao?

Thiếu niên liếm liếm môi, lộ ra một nụ cười, "Cậu không nói lời nào, xem ra là muốn chọn điều thứ nhất ? Như vậy —— "

"Không, không, tôi chọn điều thứ hai!" La Tiểu Lâu thỏa hiệp, tuy rằng chỉ nghe tên cũng đủ thấy tà ác, nhưng đó cũng là biện pháp duy nhất để thiếu niên buông tha cậu.

Được rồi, cậu sợ chết, nhưng mà ai lại không sợ chết.

La Tiểu Lâu vươn tay để thiếu niên kia lấy máu, sau đó y cắt ngón tay của mình, duỗi đến trước mặt La Tiểu Lâu, cao ngạo mà nói: "Liếm đi, cậu phải may mắn lắm mới có thể trở thành người hầu của tôi."

La Tiểu Lâu nhắm mắt, không ngừng thầm an ủi chính mình, sau đó ngậm ngón tay thon dài kia.

"Máu của chủ nhân,

Trói buộc trái tim của nô lệ,

Phản bội sẽ mang đến diệt vong,

Trung thành là con đường duy nhất."

Thanh âm lạnh như băng của thiếu niên vang lên, ngón tay ở trong miệng La Tiểu Lâu quấy một chút mới rút ra.

"Được rồi, hiện tại khế ước đã hình thành, tôi nói cái gì cậu sẽ làm cái đó, vĩnh viễn không được đến chuyện phản bội tôi." Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống La Tiểu Lâu đang quỳ trên mặt đất, sau đó nói: "Nhớ kỹ, tôi chính là chủ nhân của cậu, Nguyên Tích."

La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, vậy chẳng phải cậu sẽ biến thành rối gỗ? Chẳng lẽ người này thông qua ngôn ngữ là có thể khống chế tư tưởng cùng hành động của cậu?

Thiếu niên tựa hồ nhìn ra cậu đang suy nghĩ cái gì, ác liệt mà cười ha hả: "Đương nhiên, có lẽ về sau tôi có thể tùy ý khống chế thân thể của cậu. Hiện tại, thứ tôi có thể khống chế chính là sống chết của cậu. Chỉ cần tôi vui, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể chết. Mà khi tôi không muốn, cậu muốn chết cũng không xong. Hiện tại, lại đây."

La Tiểu Lâu sợ ngây người, cố gắng giãy giụa , hèn mọn mà đi về phía ác ma —— không có từ ngữ nào tốt hơn để hình dung y.

Nguyên Tích chờ cậu đi gần, đạp cậu một cước, ghét bỏ mà nói: "Bất quá, tôi thật sự lười hao phí tâm tư trên người cậu, cậu nên chủ động làm tốt những việc mà một nô lệ nên làm, nếu tôi không hài lòng ——" Khóe miệng duyên dáng của Nguyên Tích cong lên, "Nô lệ thân ái, cậu sẽ thống khổ hơn cả chết."

La Tiểu Lâu ngơ ngác mà ngồi ở trên ghế sa lon, Nguyên Tích đã chiếm phòng ngủ chính để nghỉ ngơi, một chút ý định rời đi cũng không có.

La Tiểu Lâu nắm tóc của mình, cậu rốt cuộc đã làm cái gì? Cậu sợ chết, lại tự tay đem quyền lợi tử vong của chính mình giao vào tay ác ma kia.

————————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro