Chương 05 - 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05 – Cầm thú

Cuối cùng, La Tiểu Lâu phải trải qua buổi tối trong khách phòng, nghĩ đến khế ước kia, cậu giằng co thật lâu đến mức không thể ngủ. Ngày hôm sau, quả nhiên La Tiểu Lâu mang theo cặp mắt gấu trúc mà thức dậy.

Cửa phòng ngủ vẫn đóng, La Tiểu Lâu đứng trước cửa hít sâu nửa ngày, cũng không dám xông vào bảo tên kia cút khỏi nhà cậu. Vô luận như thế nào, đối với La Tiểu Lâu mà nói, sống còn so với tôn nghiêm quan trọng hơn.

Đành phải nhân nhượng, chỉ vì cậu không đủ mạnh, nếu về sau cậu trở nên lợi hại, có lẽ chuyện thoát khỏi ác ma này không phải là không thể.

La Tiểu Lâu kì kèo ăn thức ăn khó nuốt trong gà mên, cuối cùng quyết định chuẩn bị điểm tâm cho Nguyên Tích. Vô luận như thế nào, hiện tại cậu không có khả năng chống đối ác ma kia – cậu tuyệt đối sẽ không gọi y là người. Nếu cố ý đối nghịch với Nguyên Tích, chọc giận Nguyên Tích, kẻ chịu thiệt cuối cùng sẽ là cậu, chuyện đó chỉ khiến cậu càng không có tôn nghiêm, càng thêm thống khổ mà thôi.

Trước khi tìm ra cách thoát khỏi khế ước, La Tiểu Lâu quyết định, tận lực bóp chết tất cả cơ hội để Nguyên Tích phát hỏa với mình, bước kế tiếp chính là đấu tranh cho tự do cùng tôn nghiêm tối đa của bản thân.

Dù sao trước kia lúc còn ở chung với Kiều Toa, cũng là cậu nấu cơm. Ặc —— không! Cậu sao có thể đem tên mất dạy nào đó so sánh với Kiều Toa.

Đúng rồi, cậu có thể nghĩ rằng bản thân nhận nuôi một chó đi lạc, nên vì y (nó) chuẩn bị đồ ăn, dọn dẹp phòng gì gì đó —— nhìn theo chiều hướng tích cực thì nó là một con chó lợi hại.

Nghĩ đến biểu hiện khủng bố của Nguyên Tích ngày hôm qua, La Tiểu Lâu lại lấy một củ khoai tây ra, đồng thời oán hận mắng: đúng là giống chó cao quý, ăn uống còn biết kén chọn.

Một trăm đồng liên bang một củ, cũng may thực vật có chất lượng cao, khoai tây phi thường lớn.

La Tiểu Lâu lấy một nửa làm khoai tây sắc sợi, một nửa kho tàu. Đúng vậy, không có thịt để mà làm thịt kho tàu. Cái loại hiện trạng không tưởng này, rau dưa còn chưa nói, thịt so với giá thịt năm 2012 không biết mắc hơn bao nhiêu lần.

La Tiểu Lâu làm xong cơm, đặt cơm vào gà mên giữ ấm. Nhìn khoai tây sắc sợi thơm ngào ngạt cùng những khối khoai tây kho tàu, La Tiểu Lâu nuốt một ngụm nước bọt, ly khai.

Cậu còn phải làm công, nếu không thể đến trường,thì sẽ vĩnh viễn sống ở tầng chót dưới đáy xã hội, vĩnh viễn không thể trở nên hùng mạnh, không thể thoát khỏi tay ác ma kia cùng cái thân phận chết tiệt này.

Vừa đến nhà xưởng, La Tiểu Lâu đã bị Dương tiên sinh đang chờ ở cạnh cửa kéo lại, trong lúc còn kinh ngạc, La Tiểu Lâu đã bị tha vào văn phòng của Dương tiên sinh.

"Tiểu Lâu!" Dương tiên sinh kích động mà cầm tay La Tiểu Lâu.

"Dương, Dương tiên sinh, ngài có chuyện gì?" La Tiểu Lâu bị sự nhiệt tình của Dương tiên sinh dọa sợ, vội rút tay về, lắp bắp hỏi.

"Tiểu Lâu này, cậu là một đứa trẻ tốt, hôm qua tôi liên hệ với cấp trên, cấp trên cũng đồng ý với tôi, muốn ký hợp đồng dài hạn với cậu. Sau khi trở thành công nhân chính thức, mỗi tháng công ty sẽ trả cậu năm nghìn đồng liên bang, nếu cậu cảm thấy không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng tiếp." Dương tiên sinh nhìn La Tiểu Lâu khẩn thiết mà nói.

Ánh mắt La Tiểu Lâu sáng lên, nhưng không lâu sau lại ảm đạm xuống, cậu vươn tay trái, để lộ máy liên lạc, mở thông tin cá nhân, sau đó nói: "Dương tiên sinh, tôi quả thật rất muốn kí, nhưng hiện tại tôi còn là học sinh, không tiện cùng mọi người ký hợp đồng. Không chỉ vậy, hết mùa hè, tôi chỉ có thể tới đây vào thời gian rảnh rỗi."

Dương tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, ông vẫn nghĩ La Tiểu Lâu là một thiếu niên trong một gia đình nghèo khó, thật không ngờ đứa nhỏ này là học sinh tới làm công vào dịp nghỉ hè.

Niềm tiếc nuối mãnh liệt nảy lên trong lòng, nhưng Dương tiên sinh lại đồng thời vui mừng thay cho La Tiểu Lâu, đối với thiếu niên này mà nói, không thể nghi ngờ đến trường sẽ mang lại kết quả rất tốt.

Vừa nghĩ, Dương tiên sinh vừa liếc máy liên lạc của La Tiểu Lâu một cái, sau đó lập tức trợn tròn mắt, "Học viện Saint Miro? ! Cậu không phải đang nói giỡn với tôi chứ?" Học sinh thì là học sinh,cái này không nói làm gì, nhưng mà học viện Saint Miro? Muốn vào học viện quân sự kia còn phải xếp hàng  dài để đăng kí đấy.

Học viện Saint Miro có thể nói là học viện hạng nhất của An Tắc tinh cầu, còn là học viện quân sự, vì bồi dưỡng nhân tài, liên bang bỏ ra một khoản trợ cấp rất lớn, học phí tương đương thấp, nhưng đãi ngộ lại phi thường tốt.

Học sinh tốt nghiệp đều là thiếu niên anh tài, vì thế, học sinh mũi nhọn của các nơi đều muốn vào học viện Saint Miro.

Học sinh trúng tuyển vào đó, nếu không phải trong nhà có quyền thế, thì cũng cực kỳ có tiền, nếu hai thứ này đều không có, vậy nhất định phải là thiên tài trong thiên tài, không chỉ có không thu học phí, trường học còn có thể trao học bổng.

Đúng rồi, La Tiểu Lâu đại khái là loại cuối cùng. Trong lòng nghĩ thế, cái nhìn của Dương tiên sinh đối với La Tiểu Lâu cũng chậm chậm thay đổi. Ông càng thêm hòa ái mà vỗ vỗ vai La Tiểu Lâu, tán thưởng : "Thì ra Tiểu Lâu của chúng ta giỏi như vậy, cố lên, chú Dương đây chờ ngày nhìn thấy tên cậu trên bảng danh nhân của An Tắc."

La Tiểu Lâu đỏ mặt, không nói gì, học viện cũng không phải do cậu thi đậu vào. Mà hiện tại, tuy rằng cậu vẫn thường xuyên học bù, cũng chỉ mới xem xong sách giáo khoa tiểu học. Nữ nhân viên tiếp tân ở trung tâm thương mại kia cùng Dương tiên sinh đều đánh giá cậu cao như vậy, cậu cảm thấy chột dạ, càng thêm quyết tâm cố gắng học bài.

"Như vậy đi, tuy rằng không thể ký hợp đồng với cậu, chú Dương tôi có chút không cam lòng, nhưng cũng không tiếc nuối gì, Tiểu Lâu về sau là người làm nên việc lớn. Bất quá hiệu suất của cậu rất cao, hiệu suất như vậy ở một số thời điểm đặc biệt sẽ mang đến lợi ích không tưởng cho nhà xưởng của chúng tôi, cho nên cuối tháng này, tôi sẽ cho cậu tiền thưởng ba ngàn đồng liên bang. Chờ cậu khai giảng, cuối tuần nghỉ ngơi, hoặc nghỉ đông và nghỉ hè đều có thể đến đây làm thêm."

Dương tiên sinh tên Dương Dật, là một nhân viên hoà hợp khôn khéo, ông vốn đã thích La Tiểu Lâu, vừa thấy La Tiểu Lâu là học sinh của học viện Saint Miro, liền có ý tưởng bồi dưỡng quan hệ tốt.

Ông tin tưởng thiếu niên thiên tài như La Tiểu Lâu về sau sẽ trở thành một danh nhân, là một người mà tất cả sẽ tranh nhau nịnh bợ, mà chờ đến khi đó mới hành động thì quá muộn.

Tỷ lệ gặp được một học sinh học viện Saint Miro nghèo túng còn chưa đến nửa phần trăm, nhà xưởng nhỏ như bọn họ căn bản không có khả năng thông báo tuyển dụng loại học sinh chính phủ cao cấp này, cho dù là tổng công ty của bọn họ cũng không thể.

Hiện tại có quan hệ tốt với La Tiểu Lâu, về sau vạn nhất có chuyện gì, La Tiểu Lâu có thể nhớ tình cũ mà ra tay tương trợ, đây chính là cơ hội ngàn vàng cũng không cầu được.

Nghe được có tiền thưởng, La Tiểu Lâu vui sướng một phen, đồng thời cũng phi thường cảm động, vị Dương tiên sinh này thực sự chiếu cố cậu. Hiện tại ít nhất mỗi ngày cậu có thể hoàn thành ba tổ, hơn nữa còn thêm tiền thưởng từ Dương tiên sinh, một tháng này, tiền công trong tay cậu có lẽ sẽ được hơn hai vạn đồng liên bang. Tuy rằng vẫn không đủ học phí, nhưng cũng cho phép La Tiểu Lâu tin tưởng, cậu có thể nuôi sống chính mình.

Về phần học phí, La Tiểu Lâu đã sớm nhìn ra, dựa vào thời gian một tháng chắc chắn là không kiếm đủ, cậu đã có một ý tưởng. Nếu không được, đến lúc đó sẽ có biện pháp khác.

Hôm nay, món tiền thưởng từ trên trời rơi xuống mang theo cánh nhỏ không ngừng bay tới bay lui trong đầu La Tiểu Lâu, khóe miệng của cậu luôn luôn trong trạng thái uốn cong, mà quy trình mới cũng dần dần thuần thục, chưa hết giờ cậu đã hoàn thành được ba tổ, thậm chí đã quên mất ác ma còn trong nhà mình.

Đợi đến khi Dương tiên sinh chuyển tiền vào tài khoản trên máy liên lạc của cậu, chuẩn bị trở về nhà ăn cơm chiều, La Tiểu Lâu mới nhớ tới, về nhà phải đối mặt với cái gì.

La Tiểu Lâu nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn ủ rũ mà hướng về nhà.

Lúc La Tiểu Lâu vào nhà, Nguyên Tích đang mặc áo ngủ ngẩng đầu xem TV trên ghế sa lon, chiếc bàn bên cạnh hỗn độn với những tư liệu nhập học mà La Tiểu Lâu mang theo từ La gia cùng với notebook, vốn là của chủ nhân thân thể này.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Nguyên Tích quay đầu đang định nói với La Tiểu Lâu chuyện gì, bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: "Trên người cậu là mùi gì? Thối muốn chết! Lập tức tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi làm cơm, tôi sắp chết đói!"

La Tiểu Lâu cả ngày bận rộn ở nhà xưởng, mệt muốn chết, cậu lại ham tiền mà làm không ít, quả thật đổ chút mồ hôi. Nhưng nhìn bộ dạng sai khiến người khác của Nguyên Tích, cậu không khỏi tức giận đến cả người phát run.

Nguyên Tích không đạt được câu trả lời vừa lòng hay lời xin lỗi kinh sợ, nên híp mắt bắt đầu hoạt động cổ tay, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, chậm rãi hỏi: "Như thế nào, cậu có ý kiến?"

La Tiểu Lâu cắn môi, ra sức khuyên bản thân bình tĩnh, cậu đánh không lại Nguyên Tích, trong hoàn cảnh Nguyên Tích đã khống chế sống chết của cậu, cậu phải tập tính nhẫn nại. Nhìn Nguyên Tích thật lâu, La Tiểu Lâu mới ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Tôi đương nhiên không có ý kiến, tính mạng của tôi đang ở trong tay anh."

Kiểu nói chuyện không chút cốt khí này làm Nguyên Tích hài lòng một ít, y càng thêm hèn mọn mà nhìn La Tiểu Lâu, ra lệnh: "Vậy nhanh cút vào, đừng để tôi phải nói lần thứ hai."

La Tiểu Lâu đi về phòng mình, lúc sắp bước vào mới chợt nhớ ra phòng ngủ của mình đã bị tên kia chiếm dụng, La Tiểu Lâu lặng lẽ quay đầu liếc một cái, kết quả Nguyên Tích đang lườm mắt nhìn cậu, bộ dáng chuẩn bị tiếp tục phát hỏa, không thể không giải thích: "Tôi, quần áo của tôi đều ở bên trong."

Nguyên Tích không kiên nhẫn mà hừ một tiếng, "Vậy cậu còn chờ cái gì, lập tức dọn đống rác rưởi của cậu ra khỏi phòng tôi, chẳng lẽ muốn tôi suốt ngày dễ dàng tha thứ cho cậu tùy tiện ra vào phòng của tôi? Thật sự là ngu xuẩn..."

Đây là phòng ngủ của tôi mà! Quần áo của tôi đương nhiên sẽ đặt trong tủ quần áo ở phòng của mình, ai biết sẽ gặp phải thứ biến thái như anh chứ! La Tiểu Lâu phẫn nộ mà phản bác trong bụng, cố nén ham muốn quay đầu lại rống to, đẩy cửa vào phòng.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, La Tiểu Lâu ngây ngẩn cả người.

Phòng ngủ ngày hôm qua rõ ràng còn sạch sẽ, hiện tại đã trở nên lộn xộn đến mức không thể nhận ra.

Ngày hôm qua Nguyên Tích thay quần áo, quần lót bị ném tán loạn trên mặt thảm, chăn nằm vắt vẻo nửa trên giường nửa dưới đất, mà đồng hồ báo thức hình con ếch nguyên bản nằm trên tủ đầu giường hiện tại đáng thương nằm bên chân, trông thấy La Tiểu Lâu còn giãy giụa, tận chức tận trách mà nhắc nhở: "Chủ nhân, bảy giờ sáng hôm nay ngài phải rời giường! Rời giường!"

La Tiểu Lâu xoa mi tâm, cậu quả thực không thể dễ dàng bỏ qua tình trạng lộn xộn này, hơn nữa đây là nhà của cậu —— là nhà mới của cậu!

Hít sâu vài cái, La Tiểu Lâu tự trấn tĩnh mình, sau đó ôm vài món quần áo không nhiều nhặn gì của mình đi ra, còn cố tình chú ý quần lót một chút, không mất bớt cái nào, La Tiểu Lâu không khỏi nhẹ nhàng thở phào. Thứ bị mất là chiếc áo tắm rộng rãi kia, sau đó La Tiểu Lâu lấy làm kỳ lạ mà nghĩ thầm: chẳng lẽ phía dưới áo tắm cái gì cũng không có...

La Tiểu Lâu rùng mình mấy cái, người này thật sự rất biến thái, không thể nghĩ thêm nữa . Cậu nhanh chóng ôm lấy quần áo của mình, thuận tay cầm theo đồng hồ báo thức. Trước khi ra khỏi phòng, còn sửa sang lại giường, quần áo Nguyên Tích bỏ lại cũng đem ra, cậu không có ý định mua đồ mới cho y, cũng không định hiến trang phục của mình, hơn nữa, quần áo của hai người căn bản không phải cùng một loại.

La Tiểu Lâu đặt đồ vào tủ quần áo trong khách phòng, kì thật khách phòng cũng không nhỏ hơn chủ phòng bao nhiêu, điều này làm La Tiểu Lâu dễ chịu không ít. La Tiểu Lâu cầm đồ ở nhà của mình vào nhà tắm, ném quần áo của Nguyên Tích vào máy giặt tự động bên vách tường.

Chờ cậu tắm rửa xong rồi đi ra, đặt quần áo sạch của Nguyên Tích lên giường trong chủ phòng, Nguyên Tích đã thực sự mất kiên nhẫn , quay đầu cho La Tiểu Lâu một cái nhìn khinh thường, tựa hồ ngay cả lời nói châm chọc y cũng lười nói.

La Tiểu Lâu vào phòng bếp, trong bồn nước đặt hai cái bát dơ.

La Tiểu Lâu chán ghét nhìn thoáng qua, ném vào máy rửa chén tự động. Sau đó lại bắt đầu phát sầu, chẳng lẽ lại phải dùng thêm một củ khoai tây nữa? Cho dù chỉ là một món ăn đơn điệu như vậy, với cậu mà nói đã là rất xa xỉ, hiện tại, một ngày cậu có hơn bảy trăm đồng liên bang, đích xác là rất nhiều, nhưng nếu Nguyên Tích mỗi ngày ăn hai củ khoai tây, thì tiền dành dụm của cậu căn bản không khác mấy so với lúc chưa tăng tốc độ làm việc.

La Tiểu Lâu muốn khóc, tên mất nết này, rốt cuộc có biết bản thân mang đến cho người khác bao nhiêu phiền toái hay không đây!

Đúng lúc này, cửa phòng bếp bị đá hai cái, từ ngoài cửa truyền đến âm thanh không kiên nhẫn của Nguyên Tích: "Cậu muốn rề rà tới khi nào? Ngại chính mình không đủ vô dụng? ! Cậu thực sự chờ tôi tự mình dạy dỗ cậu?"

Bàn tay đang vịn vào cửa tủ lạnh của La Tiểu Lâu run lên, cố gắng không nhìn cầm thú ngoài cửa, sau đó lấy một của khoai tây ra, bắt đầu gọt vỏ.

Những lời này kỳ thật lúc đùa giỡn Kiều Toa cũng từng nói, nhưng khi đó chỉ cảm thấy ngọt ngào, hơn nữa Kiều Toa là hôn thê của cậu, còn tên đứng ngoài kia là gì của cậu?

La Tiểu Lâu thô bạo chặt khoai tây thành hai khối, xem khoai tây như mặt của Nguyên Tích, cho dù y là con gái, cậu cũng không muốn một cô gái như vậy làm hôn thê của mình —— ông trời, cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? !

Cuối cùng, La Tiểu Lâu bưng hai cái chén ra, một chén đựng khoai tây chiên cay, một chén đựng khoai tây nghiền, ngoài ra còn có hai gà mên.

Sau khi đặt tất cả lên bàn cơm, La Tiểu Lâu cầm cho mình một hộp cơm chuẩn bị đi vào phòng khách, cậu thật sự không muốn nhìn mặt Nguyên Tích mà ăn cơm.

"Ngồi xuống, tôi không muốn ăn một mình." Một âm thanh lười biếng từ phía sau vang lên.

Một mình thì có làm sao, La Tiểu Lâu tức giận mà quay vào, ngồi đối diện Nguyên Tích.

"Không nghĩ tới người ngu ngốc như cậu mà cũng là học sinh của học viện Saint Miro." Nguyên Tích vừa gắp khoai tây vừa chậm rì rì nói.

Anh mới ngu ngốc, cả nhà anh đều ngu ngốc! La Tiểu Lâu thèm thuồng mà nhìn khoai tây xào, nuốt nước miếng một cái, cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn trong gà mên.

"Như vậy, về sau chúng ta học cùng trường, hừm, nếu có cậu ở đó, lúc có chuyện cần sai khiến sẽ tiện lợi rất nhiều." Nguyên Tích lại bồi thêm một câu.

La Tiểu Lâu bị sặc, ngẩng đầu mạnh, ông trời, có cần chơi cậu như vậy hay không?

————————————————-

Chương 6 – Khuôn phép

"Nhìn cái gì, trường học có một học sinh tinh anh như tôi thật bình thường, có loại ngu ngốc như cậu phải nói là kì tích." Nguyên Tích khinh bỉ liếc La Tiểu Lâu một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không quá hai phút sau lại bắt đầu phàn nàn: "Khó ăn muốn chết, tại sao toàn là khoai tây, trong bộ não đơn giản của cậu, chẳng lẽ ngoài khoai tây, không còn thứ gì khác sao?"

La Tiểu Lâu lại nhìn khoai tây nóng hổi cách đó không xa một cái, sau đó nhìn về phía ánh mắt soi mói của Nguyên Tích, nhỏ giọng nói: "Vậy ngày mai đổi, hôm nay không còn kịp rồi."

Nguyên Tích hừ một tiếng, rốt cuộc không nói gì nữa.

La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc bữa cơm, sau đó đi vào phòng mình.

"Ê, lát nữa cậu phải dọn dẹp bàn cơm đó." Phía sau truyền đến yêu cầu vô cùng tự nhiên.

"....Biết rồi. Nửa tiếng nữa tôi sẽ ra."

Nguyên Tích đại khái cảm thấy đả kích La Tiểu Lâu như vậy là đủ rồi, không gọi cậu nữa.

Một tiếng sau, La Tiểu Lâu ra khỏi phòng. Trong phòng khách quả nhiên không còn ai.

Nhìn chén dĩa được xử lý sạch sẽ, khóe miệng La Tiểu Lâu co rút một chút, còn nói không ăn được cái gì chứ, tất cả đều bị ăn hết rồi. Hơn nữa, loại chuyện như dọn dẹp bàn ăn rửa chén, trong thời đại này không mất đến hai phút, rốt cuộc là kiểu gia đình nào mới có thể nuôi lớn loại mất dạy cực phẩm này đây!

Nhìn chất liệu quần áo của Nguyên Tích, không phải là loại mà cậu có khả năng mua, kiểu thiếu gia nhà giàu này, vì sao lại đến chỗ của cậu, ngay cả một chút ý định rời đi cũng không có?

Chẳng lẽ trốn nhà đi?

Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu có loại cảm giác vô cùng hả hê. Tuy rằng thân thể này chỉ mới 17 tuổi, nhưng bản thân cậu là người đã tốt nghiệp đại học đi làm, mà kẻ xấu xa này chẳng qua chỉ là một nhóc quỷ sinh hờn dỗi với gia đình mà thôi – ở thời điểm này, La Tiểu Lâu lựa chọn quên đi sự thật là nhóc quỷ này dám giết người.

An ủi chính mình như vậy, tâm lý của La Tiểu Lâu cân bằng trở lại.

Đúng lúc này, cửa chủ phòng bật mở, Nguyên Tích từ bên trong đi tới.

Động tác dọn dẹp bát đĩa của La Tiểu Lâu tức khắc cứng lại, dù cho cậu đã cố gắng không nhìn Nguyên Tích, nhưng có những người mang trên mình cảm giác hiện diện quá mạnh mẽ.

Nguyên Tích đứng ở cửa phòng bếp, nhìn La Tiểu Lâu đang bận bịu bên trong, chờ cậu xong việc, mới nói: "Đến thư phòng, để chuẩn bị cho cuộc sống sau này của chúng ta, tôi đã lập ra một vài luật lệ."

Vừa nghe thấy hai chữ sau cùng, tầm mắt La Tiểu Lâu biến thành một màu đen.

Hai người một trước một sau trong trạng thái tinh thần hoàn toàn bất đồng tiến vào thư phòng. Tuy rằng La Tiểu Lâu chưa thật sự chăm lo cho nhà mới của mình, nhưng những vật dụng tặng kèm cũng giúp thư phòng có khuôn có dạng.

Một cái tủ lớn, bàn học màu trắng, bên trên bày máy tính, bên cạnh còn có một cái máy, công dụng cụ thể La Tiểu Lâu chưa tìm hiểu, cậu chỉ biết trong đó có chức năng photocopy và scan.

Nguyên Tích tùy ý ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, bắt chéo chân. Sau đó ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu, vẫy tay ý bảo cậu đến trước mặt y.

"Tôi có thấy quần áo cậu đã giặt, tuy rằng gấp khó coi muốn chết, nhưng cũng xem như tạm đạt yêu cầu." Nguyên Tích ra vẻ ban ân nói, y cảm thấy, cho dù là nô lệ, y cũng nên vừa đánh vừa xoa, đương nhiên cũng không thể để nô lệ quá kiêu ngạo, bằng không cậu ta vĩnh viễn không tiến bộ.

Đối với loại khích lệ này, La Tiểu Lâu quả thực không biết nói gì, cuối cùng cậu phát hiện Nguyên Tích cư nhiên đang đợi cậu phản ứng, hơn nữa sắc mặt có xu hướng càng ngày càng đen, chỉ có thể nói một câu tẻ nhạt: "Ờ, tôi quả thật không biết gấp quần áo, có lẽ tôi không có năng khiếu đó."

Những ngón tay của Nguyên Tích phát ra một tiếng vang đáng sợ, y nghiêm mặt nói: "Được rồi, cậu biết tự nhận thức là được, lần tới lại cố gắng. Về sau, mỗi ngày cậu phải dọn dẹp phòng của tôi, giặt quần áo, còn phải nấu cơm. A, tôi còn nghĩ phải tuyển người làm thêm linh tinh gì đó, nhưng hiện tại xem ra không cần, tôi không thích nhìn thấy người khác trong phòng mình. Còn những chuyện khác, tạm thời tôi chưa tính đến, khi nào nghĩ xong tôi sẽ nói với cậu."

La Tiểu Lâu cúi đầu, thậm chí còn có suy nghĩ muốn bóp chết chính mình, tại sao lúc đó lại giúp Nguyên Tích dọn phòng, giặt quần áo nấu cơm hả! Nếu cậu không làm, đại thiếu gia như Nguyên Tích chắc sẽ không nghĩ đến!

La Tiểu Lâu ngẩng đầu, cẩn thận nói: "Kỳ thật, tôi làm không tốt chút nào, anh có thể cân nhắc tìm người, quả thật, tôi chủ yếu sợ anh không quá vừa lòng...."

Nguyên Tích bực mình phất phất tay, nói với La Tiểu Lâu, "Được rồi, nếu tôi không vừa lòng,tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy lại cậu, chẳng lẽ cậu cho rằng chủ nhân như tôi ngay cả nô lệ của mình cũng không có khả năng dạy dỗ hay sao?"

La Tiểu Lâu không nói nên lời, cậu hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường cho xong.

"Ngoài ra, cậu mỗi ngày ra ngoài làm gì thế? Bây giờ còn đang nghỉ hè, cậu như vậy, tôi ăn uống rất bất tiện, giống như hôm nay, tôi phải chờ cậu về. Sau này, không cho phép ra khỏi cửa!" Nguyên Tích trách móc, thuận miệng quyết định thay cho La Tiểu Lâu.

"Chuyện gì cũng được, chỉ có chuyện này là không được, anh dù gì cũng phải nói có đạo lý một chút chứ, tôi cũng có công chuyện của chính mình." La Tiểu Lâu nhỏ giọng mà kiên định nói, cậu ngẩng đầu, lần đầu tiên đối diện với Nguyên Tích mà không vội quay mặt tránh đi nơi khác.

Cậu phải ra ngoài làm công, cậu còn muốn tiền đóng học phí. Hơn nữa nếu lần này thỏa hiệp, có khi nào lần tới Nguyên Tích sẽ yêu cầu cậu không được đến trường, chuyên tâm làm người hầu của y hay không?

Gương mặt xinh đẹp của Nguyên Tích bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo, y không quen có người cự tuyệt y, hơn nữa người này lại là nô lệ nhát gan đến chết mà y mới thu nạp. Đặc biệt là mỗi khi y tức giận, cơ hồ chưa từng có ai dám nói không với y.

Nhưng mà La Tiểu Lâu nhỏ gầy trước mặt y, cho dù phát run, ánh mắt cũng không hề né tránh.

Nguyên Tích tức giận đứng lên, giơ cao nắm tay, sau đó ra sức vung tới.

La Tiểu Lâu từng chứng kiến sức mạnh cùng tốc độ của Nguyên Tích, cậu biết bản thân căn bản không thể trốn thoát, hơn nữa, cậu không biết rằng xương cốt của mình có rắn chắc hơn cả sắt thép không đây. Cậu nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt. Chẳng lẽ lần trọng sinh này đến đây là kết thúc?

Rõ ràng cậu đã không ngừng nhượng bộ, rõ ràng đã cố gắng sinh tồn, vì sao kết quả vẫn như vậy.

Một tiếng động thật lớn vang lên bên lỗ tai cậu, nắm tay của Nguyên Tích dừng lại trên bức tường sau lưng La Tiểu Lâu.

Lúc này La Tiểu Lâu mới phát hiện, tim cậu đập nhanh khủng khiếp, nhưng mà, cậu còn sống....

Ngay lúc này, chiếc tủ lớn ở phía sau La Tiểu Lâu lung lay, ngả về phía trước.

Nguyên Tích bị chọc tức, tên nô lệ này quả thật không biết tốt xấu! Đây là biểu hiện của việc thiếu giáo huấn! Nhưng y biết nô lệ trước mặt thể năng quá kém – người kém cỏi như vậy rốt cuộc trúng tuyển vào học viện quân sự hàng đầu bằng cách nào cơ chứ – cho nên, nắm tay của y vốn đang trên đà đáp lên mặt La Tiểu Lâu trong nháy mắt lệch sang bên cạnh.

Y còn chưa muốn mất tên nô lệ này, tuy La Tiểu Lâu kém như vậy, tốt xấu gì cũng sẽ không phản bội y, cũng có thể làm những công việc nhà cơ bản nhất. Cho dù là y, cả đời cũng chỉ có thể ký ba lần khế ước như thế này, lúc ấy nhất định là đầu óc của y không minh mẫn, mới ký kết khế ước với người này. Cấp bậc gen quá kém, thể năng quá kém....cậu còn có thể tệ hơn nữa sao.

Trong lúc Nguyên Tích suy nghĩ tìm cách thích hợp để giáo huấn La Tiểu Lâu, chiếc tủ lớn kia bởi vì không chịu nổi ảnh hưởng từ nắm đấm của y, ngã sang hướng này.

Nhìn nhìn La Tiểu Lâu đang đứng trước giá sách, lo lắng tủ sách có thể ép chết người này, y thật sự không biết khả năng chịu đựng sức nặng của loại người nhỏ bé này là bao nhiêu.

La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích một lần nữa nghiêm mặt vươn tay, chẳng lẽ y vẫn quyết định đánh cậu? Đợi nửa ngày, phát hiện cơn đau trong tưởng tượng không đến, mà tay của Nguyên Tích đang chống trên giá sách sắp ngã xuống phía sau cậu.

Nguyên Tích bực bội mà đẩy giá sách về chỗ cũ, dễ dàng nắm áo nhấc La Tiểu Lâu lên, phẫn nộ nói: "Nghe cho rõ, cậu thích ra ngoài thì cứ đi, nhưng nếu làm lỡ giờ cơm chiều của tôi, dù chỉ là một lần! Tôi cũng sẽ giáo huấn cậu!" Nói xong xoay người đi ra ngoài, dùng sức đóng sầm cửa phòng.

Chân của La Tiểu Lâu có chút nhuyễn mà ngồi sụp xuống trên thảm trải phòng, cậu có thể ra ngoài làm việc, thật sự tốt quá. Một lát sau, La Tiểu Lâu dường như có chút đăm chiêu quay lại nhìn giá sách kia, có lẽ Nguyên Tích cũng không đến mức xấu xa như cậu tưởng, ít nhất, y cho phép cậu có thời gian riêng tư, hơn nữa, cũng không đánh người.

Vừa mới nghĩ như vậy, La Tiểu Lâu liền dùng sức cốc đầu mình, tại sao cậu phải tìm điểm tốt của tên kia – chẳng lẽ phiền toái và khuất nhục mà y mang đến cho cậu còn chưa đủ hay sao?

Sáng sớm hôm sau, La Tiểu Lâu lại bắt đầu cuộc sống quanh quẩn hai điểm nhà xưởng và nhà.

Bởi vì chi phí ăn uống của Nguyên Tích vốn không có trong kế hoạch ban đầu, La Tiểu Lâu mỗi ngày đều tăng ca vài giờ để bảo đảm, mỗi ngày, ngoại trừ khoản tiền dùng để mua thức ăn, cậu vẫn có thể còn bảy trăm đồng liên bang. Hết thảy đều diễn ra theo kế hoạch của La Tiểu Lâu, tiền trong tài khoản mỗi ngày một tăng.

Nếu không cần phải lo lắng tính cách bá đạo không nói lý lẽ của Nguyên Tích, thì cuộc sống hiện tại của La Tiểu Lâu có thể nói là vô cùng vừa lòng.

Nhưng mà, sau hai mươi lăm ngày đi làm công, Dương tiên sinh lại tìm đến La Tiểu Lâu.

Sau khi chắp tay sau lưng đi qua đi lại hai vòng trong phòng làm việc, Dương tiên sinh cuối cùng cũng đến, trên mặt mang theo vẻ khó xử cùng khẩn cầu: "Tiểu Lâu à, lần này cậu phải giúp chú Dương."

La Tiểu Lâu vội hỏi lí do, hoá ra là mỗi một tháng nhà xưởng sẽ đưa linh kiện đã được lắp ráp đến cho khách hàng, mỗi lần số lượng của các loại linh kiện đều giống nhau. Hiện tại, vì tốc độ của La Tiểu Lâu quá nhanh, linh kiện số 05 mà cậu lắp ráp đã hoàn thành vượt mức. Mà có vài loại linh kiện, do những nguyên nhân khác nhau nên số lượng còn thiếu khá nhiều. Ý của Dương tiên sinh là nhờ La Tiểu Lâu giúp đỡ lắp ráp các loại linh kiện khác.

"Tiểu Lâu, chú Dương cũng không gạt cậu, bình thường, mỗi công nhân chỉ phụ trách một linh kiện cố định, bởi vì có liên quan đến mức độ thuần thục, nếu chúng ta đổi linh kiện giữa chừng, đối với người hay nhà máy đều đem lại tổn thất. Nhưng lần này thật sự không còn cách nào, hơn nữa, nếu cậu có thể hỗ trợ, số lượng giao hàng lần này của chúng ta sẽ nhiều hơn trước, nói không chừng có thể ký hợp đồng với khách hàng lớn." Nói xong, Dương tiên sinh dùng ánh mắt trông ngóng mà nhìn La Tiểu Lâu. "Tiểu Lâu, giúp đỡ lần này đi, chú Dương chỉ còn biết trông cậy vào cậu."

La Tiểu Lâu phát sầu, cậu lắp ráp nhanh là có nguyên nhân, chính là cậu đã cải biến các bước lắp ráp, nếu bây giờ đổi linh kiện, cậu không còn khả năng làm nhanh như hiện tại.

"Tiểu Lâu, xem như chú Dương năn nỉ cậu, thế này đi, nếu tốc độ lắp ráp của cậu chậm hơn nhiều so với tốc độ lắp ráp linh kiện số 05, không được đến bốn trăm đồng liên bang, chú Dương làm chủ bù vào khoản chênh lệch cho cậu, nhiều nhất có thể cho cậu thêm hai trăm, nếu như nhiều hơn nữa thì chú Dương không kiểm soát được." Dương Dật cắn răng nói.

Nói như vậy, kỳ thật có thể nhờ một công nhân khác, nhưng Dương Dật biết, công nhân mới bắt đầu làm sao có được tốc độ như La Tiểu Lâu, nếu La Tiểu Lâu mỗi ngày chỉ có thể hoàn thành một tổ, ông cũng chấp nhận. Mà vạn nhất, La Tiểu Lâu có thể hoàn thành hai tổ một ngày, coi như nhà xưởng buôn bán lời.

Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là khách hàng lần này rất lớn. Trước kia ông chưa bao giờ nghĩ đến một công ty lớn như vậy sẽ có lúc lựa chọn xưởng gia công nhỏ như bọn họ, nếu lần này có thể đúng lúc giao hàng vượt mức, ký được hợp đồng với khách hàng này, như vậy, ở tổng công ty bên kia, ông cũng được xem như là người có công.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Dương Dật, ông lại từng giúp đỡ La Tiểu Lâu không ít, La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, chỉ có thể nói: "Vậy đi, chú Dương, ngày mai tôi sẽ thử xem thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro