Chương 07 - 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 07 – Người đàn ông

Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu cố ý đến nhà xưởng từ sớm, quét máy liên lạc trên cổ tay lên cửa, trên cánh cửa hợp kim trong suốt hiện lên một vầng sáng màu đỏ, sau đó mở ra hai bên cho phép La Tiểu Lâu đi qua.

Bởi vì lúc này còn cách thời gian đi làm rất sớm, trong nhà xưởng chỉ có sự hiện diện của mấy nhân viên quản lý và Dương Dật.

Nhìn thấy có người tiến vào, những người đang ở bên trong đều giật mình, công nhân thường sẽ không đến quá sớm,nên lúc này là khoảng thời gian để những nhân viên quản lý như bọn họ phân phối linh kiện. Gần như toàn bộ hoạt động của nhà xưởng đều được cơ giới hóa, nhưng nếu là linh kiện cho cơ giáp thì đều là sản phẩm thủ công của công nhân.

Đến lúc nhìn rõ người đến là La Tiểu Lâu, mấy nhân viên quản lý mới lộ ra biểu cảm minh bạch, đều mỉm cười, đa số bọn họ đều biết Dương Dật đổi linh kiện cho La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu mỉm cười chào hỏi mọi người, miệng cậu rất ngọt, hầu hết người ở đây đều thích vị thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong nhà xưởng nhưng không sợ khổ cực này.

La Tiểu Lâu nhìn vài người đang bận rộn, đi vào trong châm trà cho mọi người, "Chú Dương, thì ra cấp trên như mọi người còn bận rộn hơn cả công nhân chúng tôi."

"Chúng tôi cũng chỉ bận lúc này thôi, muốn tạo ra hiệu suất và thành quả, chủ yếu vẫn phải dựa vào mọi người, nhất là La Tiểu Lâu của chúng tôi." Dương Dật cười híp mắt, "Hiện tại xem ra, ba phó tổng trong nhà xưởng này đều tuyển người, tôi lại tuyển được một nhân tài như cậu, hai tên kia hâm mộ gần chết."

La Tiểu Lâu nhếch miệng cười, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, nói: "Chú Dương đừng đem tôi ra nói giỡn, nếu không nhờ ngài chịu nhận tôi, tôi căn bản không có chỗ làm công."

La Tiểu Lâu nói ra trải nghiệm của chính mình, nhưng những người khác đều nghĩ là cậu khách khí.

Hai vị phó tổng còn lại âm thầm cắn răng, trong lòng than thở, rõ ràng hai người bọn họ đăng quảng cáo tuyển dụng bắt mắt hơn, các hạng mục công việc, các loại phúc lợi cũng cụ thể hơn, sao La Tiểu Lâu lại chọn quảng cáo tuyển dụng bị đè dưới một đống tin tức khác của Dương Dật chứ.

Kỳ thật, đây là chó ngáp phải ruồi, thông báo tuyển dụng của hai vị phó tổng kia La Tiểu Lâu cũng đã xem qua, đãi ngộ, điều kiện công tác quả thật hơn hẳn, nhưng một chuỗi yêu cầu dài ngoằng lại dọa sợ La Tiểu Lâu. Giấy chứng nhận La Tiểu Lâu căn bản không có, cho dù có vài việc làm đơn giản tạm thời, nhưng để được chấp nhận cũng cần một khoảng thời gian nhất định, trong hoàn cảnh chỉ còn một tháng nữa là đến khai giảng, La Tiểu Lâu không thể chờ được.

Cho nên quảng cáo đơn giản của Dương Dật đã mang đến kinh hỉ cho cả hai người.

"Chú Dương, tôi đang nhàn rỗi, ngài xem có gì cần tôi hỗ trợ hay không?" La Tiểu Lâu đi đến hỏi.

Dương Dật nhìn những người chung quanh đang bận bịu, vung tay nói: "Nơi này không cần cậu, Tiểu Lâu, nếu không có việc gì thì cậu cứ đến lĩnh tổ linh kiện trước đi."

Dương Dật không đành lòng làm chậm trễ La Tiểu Lâu, tốc độ của cậu có thể chọi lại với mấy người.

Hai phó tổng khác thì đang dỏng tai nghe xem Dương Dật giao linh kiện gì cho La Tiểu Lâu, Dương Dật mỉm cười, đích thân dẫn La Tiểu Lâu đến văn phòng của thợ cả phụ trách hướng dẫn lắp ráp.

Thợ cả nhìn nhìn La Tiểu Lâu, ông tuy lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhớ rõ vị thiếu niên lạ mặt này, hẳn là tới đây chưa được bao lâu, không khỏi cảm thấy kì quái mà nhìn về phía Dương Dật, "Dương phó tổng, ngài giao linh kiện cho đứa trẻ này có phải là quá mạo hiểm hay không?"

Dương Dật cười cười, kiên định nói: "Ngài yên tâm, tôi tự biết chừng mực." Nói xong vỗ vỗ vai La Tiểu Lâu, bảo cậu học cho tốt.

La Tiểu Lâu đương nhiên không nói gì khác, dù sao cậu cũng không có quyền lựa chọn. Đầu tiên, cậu nghiêm túc theo thợ cả học các bước lắp ráp của linh kiện số 17, sau đó tìm Dương Dật lĩnh linh kiện.

Dương Dật đang vội, chỉ vào một đống linh kiện màu bạc bên phải mình, nói, "Chính là đống đó, La Tiểu Lâu, cậu tự lấy một chút đi."

La Tiểu Lâu lấy một tổ, sau đó suy nghĩ, lại quyết định lấy ra bốn mươi cái, như vậy buổi chiều không cần phiền nhân viên quản lý đến đưa một lần nữa.

La Tiểu Lâu đẩy xe vào phòng làm việc, lúc này còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm việc chính thức.

Lúc rẽ ngoặt, phía trước có một người đang đi tới, La Tiểu Lậu vội vàng dừng xe đẩy trong tay lại.

Là lão Dương, công nhân nơi này, lão Dương năm nay hơn năm mươi tuổi, là một trong những công nhân tới nhà xưởng sớm nhất. Tuổi thật ra không tính là quá lớn, nhưng tóc đã hoa râm. Lão Dương hầu như mỗi ngày đều đi sớm về trễ hơn mọi người. Cho nên, tuy tốc độ của ông bình thường, nhưng số lượng cũng có thể nói là nhiều.

La Tiểu Lâu từng nghe các công nhân khác nói với nhau, điều kiện của gia đình lão Dương rất không tốt, ông phải nuôi mọi người trong nhà, hơn nữa, trong đó còn có hai người con là học sinh. Tuy rằng bình thường lão Dương rất trầm lặng, nhưng chỉ cần nhắc đến hai đứa con, gương mặt lập tức tỏa sáng, vui mừng, hãnh diện đều biểu hiện trên mặt.

La Tiểu Lâu thật sự tôn kính lão công nhân này. Trong mắt cậu, những người dựa vào nỗ lực của chính mình để sinh tồn đều đáng được tôn kính.

Lên tiếng chào hỏi lão Dương, La Tiểu Lâu vội vàng đi vào phòng làm việc của mình, tuy rằng thời gian thoạt nhìn có chút dư dả, nhưng cậu ngay cả lơ là một chút cũng không dám.

Vì linh kiện số 17 cần rất nhiều bước lắp ráp, hai mươi ba bước, ước chừng hơn linh kiện số 05 lúc trước mười ba bước. La Tiểu Lâu thậm chí không thể tưởng tượng được, với yêu cầu cao như thế này, người khác làm sao có thể hoàn thành một tổ.

Dù rất tự tin vào tốc độ hiện tại của mình, cậu cũng biết, muốn hoàn thành hai tổ quả thật rất miễn cưỡng.

Tuy rằng Dương Dật đã nói, nếu cậu không thể làm được bốn trăm đồng liên bang mỗi ngày, nhà xưởng sẽ bù thêm hai trăm cho cậu, nhưng La Tiểu Lâu dù thiếu tiền hay yêu tiền, cũng không thích việc lợi dụng như vậy.

Cho nên, cậu hít sâu một hơi, tập trung tinh thần bắt đầu làm việc.

Đầu tiên, cậu phải thuần thục các bước, sau đó mới có thể đẩy nhanh tốc độ.

"Mười sáu, mười bảy, mười tám —-" La Tiểu Lâu nhíu mày, mỗi lần làm đến bước thứ mười tám, động tác của cậu lại bắt đầu đứt quãng, bởi vì nhịp bị xáo trộn, nên những bước sau có chút hỗn loạn.

Bởi vậy, năm linh kiện trước, mội cái cậu đều lắp ráp hai lần, riêng cái đầu tiên đã làm đi làm lại ba lần.

La Tiểu Lâu nhìn lướt qua một đống linh kiện còn thừa trong xe đẩy, bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, nhắm mắt suy nghĩ nguyên nhân gây ra loại hiện tượng này.

Trong bóng tối yên tĩnh, một linh kiện xuất hiện trong đầu La Tiểu Lâu, sau đó nhanh chóng lắp ráp từng bước một, mười bảy, mười tám, mười chín....

Hai mươi hai, hai mươi ba!

La Tiểu Lâu đột ngột mở mắt ra, hoàn thành, một chút đình trệ cũng không có.

Cậu cẩn thận hồi tưởng lại động tác lắp ráp bước thứ mười tám của mình, rõ ràng không có sai lầm, giống như trong hiện thực...

"Không, không đúng, nhất định là có chỗ không giống..." La Tiểu Lâu thì thào, sau đó lại cầm lấy linh kiện bắt đầu lắp ráp.

La Tiểu Lâu cố gắng thực hiện động tác giống hệt những gì vừa diễn ra trong đầu, đến bước thứ mười tám, ngón tay trái của cậu theo thói quen di chuyển về phía dưới linh kiện, nhìn đầu ngón tay của chính mình, một tia sáng xẹt qua trong đầu La Tiểu Lâu.

Đúng rồi, phía sau, trong bước này, linh kiện có ba điểm phải đồng thời chịu lực, cậu lại chỉ để ý đến hai cái, mà sau khi hoàn thành hai điểm này chuẩn bị làm điểm thứ ba, tuy rằng vẫn có thể thực hiện được, nhưng bước đi đã bị rối.

La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười. Thảo nào thợ cả không tín nhiệm cậu, linh kiện này quả thật rất khó.

Khi lắp ráp linh kiện thứ sáu, La Tiểu Lâu bắt đầu chú ý, lúc hoàn thành bước thứ mười bảy, những ngón tay trên bàn tay trái của La Tiểu Lâu tách ra, ngón cái và ngón áp út áp vào phía dưới và phía sau, cố gắng để ý đến hai vị trí cùng một lúc.

Hai mươi ba bước! Rốt cuộc cũng thành công thuần thục, không có tạm dừng!

La Tiểu Lâu thật cao hứng, sau khi đã thuần thục các bước làm, bắt đầu liều mạng tăng tốc.

Nói là không muốn lợi dụng người khác một cách vô duyên vô cớ, nhưng quan trọng hơn, La Tiểu Lâu hi vọng bản thân có thể giống như lúc lắp ráp linh kiện số 05 trước đây, nhờ vào hiệu suất cao mà kiếm thêm chút tiền.

Bốn trăm đồng liên bang chưa phải là mục tiêu của cậu, cho dù khó khăn đến mấy, cậu vẫn nhớ kĩ, nếu linh kiện số 05 có thể đem đến tám trăm đồng liên bang mỗi ngày, thì linh kiện số 17 sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày đó!

Sau khi tăng ca một tiếng, La Tiểu Lâu xây xẩm mà đứng dậy khỏi bàn, từ sáng sớm đến giờ, cậu miễn cưỡng hoàn thành 30 cái, vậy mà cảm giác còn mệt hơn so với việc hoàn thành ba bốn tổ lúc trước.

La Tiểu Lâu không được phép tiếp tục tăng ca, thân thể không chịu nổi, hơn nữa nếu trở về muộn, Nguyên Tích sẽ lại nổi giận.

Quên đi, cậu đã cố hết sức, cho nên công ty trợ cấp một ít, cũng là chuyện nên làm thôi. Đêm nay cậu lại đến chỗ giáo sư Tống tìm hiểu một chút về linh kiện số 17, thử xem có thể cải tiến linh kiện phức tạp này hay không.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của La Tiểu Lâu bị gõ hai cái, không đợi cậu đáp lại, Dương Dật đã vội vã tiến vào.

"Tiểu Lâu, hôm nay là lần đầu tiên cậu gia công linh kiện này, không cần tự đòi hỏi quá cao, có thể hoàn thành mười cái là được, nếu quả thật quá khó, dưới mười cái...." Dương Dật đang nói bỗng nhiên ngừng lại, sững sờ nhìn mặt bàn của La Tiểu Lâu.

Ông mở lớn miệng, hết nhìn La Tiểu Lâu, lại nhìn mặt bàn.

La Tiểu Lâu vừa dọn dẹp vừa hoạt động ngón tay của mình, thấy Dương Dật dừng lại, vội đi đến phân bua: "Chú Dương, không tới bốn mươi cái cũng không nên trách tôi, tôi đã cố hết sức, xem như vì tôi đã mệt mỏi cả một ngày, ngài vẫn phát tiền của hai tổ cho tôi đi, tôi còn phải nuôi gia đình nữa mà!" Chẳng phải có tên Nguyên Tích kia ở nhà đợi cậu nuôi sống sao.

Dương Dật mở miệng, gian nan nói: "Tiểu Lâu, thợ cả không nói cho cậu biết sao, linh kiện số 17 này là 10 cái một tổ, cho nên cậu làm không những không ít mà còn vượt mức."

La Tiểu Lâu chớp chớp mắt, cậu kích động mà tiến đến cầm tay Dương Dật: "Chú Dương, ngài nói thật? Tôi đã nói tôi không phải vô dụng như vậy, thật sự tốt quá, ha!" Nói xong cười ha ha, đối với La Tiểu Lâu đã phiền muộn cả ngày mà nói, đây là một kinh hỉ ngoài sức tưởng tượng.

Dương Dật dùng sức cầm tay La Tiểu Lâu, cười to ra tiếng, "Nhóc con, tốt lắm! Chú Dương còn muốn nói cho cậu một tin tốt, nhất định nhóc tham tiền nhà cậu sẽ cao hứng đến chết mất."

Thấy La Tiểu Lâu tha thiết mà nhìn ông tựa như trên người ông đính đầy đồng liên bang, Dương Dật ho khan một tiếng nói: "Linh kiện cơ giáp cũng phân chia cấp bậc, loại lúc đầu cậu làm là linh kiện bậc một, vật liệu bình thường, thao tác cũng chỉ có mười bước; mà linh kiện cậu làm hôm nay cần hai mươi ba bước, đã thuộc loại linh kiện bậc hai. Bậc càng cao đẫn đến giá càng cao. Cho nên, La Tiểu Lâu, linh kiện số 17 mà cậu làm, mỗi tỗ ba trăm đồng liên bang."

La Tiểu Lâu ra sức tự ngắt đùi mình một cái, lập tức đau đến phải la lên một tiếng, thì thào nói: "Mẹ ơi, không phải mộng, tôi đây hôm nay chẳng phải là giàu to rồi?"

Dương Dật mỉm cười thu dọn linh kiện đã được La Tiểu Lâu gia công tốt trên bàn, sau đó chuyển vào tài khoản của La Tiểu Lâu một ngàn đồng liên bang.

La Tiểu Lâu mở to mắt, Dương Dật xúc động vỗ vỗ cậu, nói: "Tiểu Lâu, nếu chú Dương nhờ cậu đương nhiên sẽ lựa cho cậu cái khó nhất, hiếm thấy có người làm nhanh như vậy. Hơn nữa, ba mươi linh kiện này không thấy xuất hiện hư tổn gì, công ty phải khen thưởng."

"Cám ơn chú Dương." La Tiểu Lâu cười híp mắt, thật tình nói lời cảm tạ.

"Được rồi, hết giờ làm việc, nhanh nhanh trở về đi, vừa rồi còn nghe nhóc con cậu nói phải nuôi gia đình? Đừng nói với chú Dương cậu nhỏ tuổi như vậy, người nhà đã tìm con dâu cho cậu nuôi từ nhỏ!" Dương Dật thuận miệng đem La Tiểu Lâu ra đùa giỡn.

La Tiểu Lâu đang trên đường đi ra lảo đảo một cái. Con dâu nuôi từ nhỏ? Nguyên Tích? Ặc – không, cậu không cần á! Quả phụ đen so với y còn đáng yêu hơn!

Bởi vì hôm nay thu nhập tương đối nhiều, hơn nữa thời gian đã hơi trễ, La Tiểu Lâu cắn răng, có ý xuống xe lúc đi ngang qua một trạm gần cửa hàng bánh ngọt. Mỗi lần đi ngang qua, nhìn những món điểm tâm bên trong với hương vị và hình dạng mê người, La Tiểu Lâu muốn trở nên đui mù.

Cậu không phải là người đặc biệt thích đồ ngọt, nhưng thức ăn trong cửa hàng này giống như có ma chú, mỗi lần đi ngang qua đều hấp dẫn cậu phải ngoái đầu lại nhìn vài lần. Hơn nữa, xem nhân viên giao hàng ngoài cửa, có thể nhận ra bánh ngọt ở đây hẳn là không tồi.

Bước qua cánh cửa tinh xảo, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên cửa hàng, La Tiểu Lâu xấu hổ hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Trời biết cậu đã chọn cái rẻ nhất! Nhưng một hộp bánh ngọt vẫn tốn hết hai trăm đồng liên bang – chứ không phải hai mươi! A! Thế giới tương lai khá lắm! Thế giới tương lai có thể giật tiền không cần kiêng nể à!

La Tiểu Lâu tại chỗ rống giận, lôi nhân viên cửa hàng ra mắng đến tối tăm mặt mũi – nhưng chuyện này chẳng qua chỉ diễn ra trong đầu cậu mà thôi.

La Tiểu Lâu vươn tay một cách ủ rũ, để nhân viên cửa hàng tính tiền bánh ngọt trên máy liên lạc. Đích thân đến mua đã đủ quê mùa, còn hỏi giá cho thấy không thể mua nổi thì càng quê mùa, nhất định là vậy....

Hơn nữa, vẫn nên mua hộ Nguyên Tích một cái, con trai đều không thích đồ ngọt, vạn nhất y không ăn, bản thân còn có lý do để ăn.

.....

La Tiểu Lâu càng ngày càng tin rằng, ông trời cho cậu trọng sinh, kì thật là vì muốn khảo nghiệm cậu.

Không có tiền thì đã sao, bỗng dưng có thêm một chủ nhân đã là gì – chủ nhân tùy thời tùy chỗ ở chung có tính cách quái dị biến thái mới là điều khiến người ta không thể chịu được!

La Tiểu Lâu run run nhìn người đang hưng trí bừng bừng ngồi ăn bánh ngọt bên bàn cơm, bánh ngọt đủ màu sắc bị chiếc nĩa trắng xiên lên, sau đó đưa vào cái miệng duyên dáng, chỉ còn lại một ít bơ màu trắng  chảy xuống bên khóe miệng.....

Ngao! Vì sao, vì sao một tên con trai tính cách biến thái như thế – y thật sự là một tên đực rựa, lần trước Nguyên Tích tắm xong cái gì cũng không mặc đi khắp căn hộ khiến La Tiểu Lâu thấy, ặc, đừng hỏi cậu đã thấy gì – lại thích ăn bánh ngọt!

Nếu từ lúc trọng sinh đến giờ, đủ loại máu chó đều là để khảo nghiệm cậu, như vậy Nguyên Tích nhất định là khảo nghiệm lớn nhất!

Nguyên Tích vừa ăn vừa nâng tách cà phê mà tiệm bánh ngọt tặng kèm nhấm nháp một cách đầy hưởng thụ. Đến khi ăn xong những cái bánh ngọt không lớn nhưng đắt tiền đó, Nguyên Tích mới chậm rãi lau miệng nói: "Ừm, cậu rốt cuộc có phải là đàn ông con trai hay không, tự nhiên lại thích thứ đồ này?! Bất quá xem như cậu tinh mắt, cũng chỉ có bánh ngọt ở tiệm này là có thể nuốt trôi mà thôi."

La Tiểu Lâu đang ở phòng bếp dùng ánh mắt mong mỏi nhìn y ăn xong mẩu bánh cuối cùng, trên tay dùng sức một cái, củ cải như đáp lại lời cậu mà gãy đôi.

Thích ăn bánh ngọt thì không phải là đàn ông? Vậy ai là người ăn hăng say như vậy! La Tiểu Lâu tức giận đến tay chân run rẩy, tên mất dạy chết tiệt này lúc châm biếm người khác chưa bao giờ thử nhìn lại bản thân sao?

Nguyên Tích lại đứng ở cửa phòng bếp, nơi y thường đứng trong khi chờ cơm, dù sao trong căn nhà này, ngoại trừ La Tiểu Lâu ra, cũng không còn ai nói chuyện với y. Một lát sau, Nguyên Tích cảm thấy, hôm nay La Tiểu Lâu chủ động đem thức ăn vặt về, hẳn là nên khen ngợi một chút – có người nói với y làm như thế mới khiến nô lệ vui vẻ, càng có động lực.

"Dù sao đi nữa, cậu gần đây thật đáng khen, càng ngày càng có bộ dáng của một nô lệ tốt."

Cộp – thứ gì đó trong tay La Tiểu Lâu lại nát thêm một chút, sau đó cậu ngẩng đầu liếc Nguyên Tích một cái, nhìn thấy hai mắt của Nguyên Tích đang sáng lên ra vẻ chờ cậu cám ơn, qua vài giây sau, mới bình tĩnh mà nói: "Thật sự không đáng để anh – khích lệ như vậy."

Bất quá, bất kể đêm nay La Tiểu Lâu nội thương nghiêm trọng đến đâu, bữa tối của cậu và Nguyên Tích cũng vô cùng yên ả, điều này cực kì hiếm có.

Ăn cơm xong, La Tiểu Lâu dọn dẹp bàn ăn, Nguyên Tích đại gia đã nghênh ngang mà đi về phía phòng ngủ. Y hẳn là nhanh nhanh trở về để lên mạng, lúc La Tiểu Lâu lên lầu thấy y đang đội máy tính mini nằm ở trên giường.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, thời gian cũng chưa quá trễ. Hiện tại khoa học kĩ thuật tiện lợi đến mức không thể tưởng tượng, mỗi lần La Tiểu Lâu chuẩn bị cơm chiều đều không quá hai mươi phút.

La Tiểu Lâu duỗi người trở lại phòng, không lâu sau, cậu lại ôm áo tắm và khăn đi ra.

Trong chủ phòng có phòng tắm, nhưng cậu hiện giờ ở khách phòng không được tiện lợi như vậy, phòng tắm ở tận cùng bên trong căn hộ, nằm giữa khách phòng mà cậu đang ở và chủ phòng.

La Tiểu Lâu vào phòng tắm, xả đầy một bồn nước ấm, hôm nay quá mệt mỏi, cậu cần thoải mái tắm rửa một cái.

La Tiểu Lâu ngồi dựa vào thành bồn, ngâm mình trong nước ấm, sau khi nhấn vào cái nút màu vàng, những máy massage lần lượt vươn ra, chậm rãi massage trên da cậu. Sau một ngày bận rộn, hưởng thụ như vậy cơ hồ làm La Tiểu Lâu nhịn không được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm bị người dùng sức mở ra không chút khách khí.

———————————————

CHƯƠNG 8 – LỚN NHỎ

La Tiểu Lâu đang thoải mái mơ mơ màng màng bị dọa đến giật cả mình, sau đó chứng kiến Nguyên Tích thân hình cao lớn chỉ vây mỗi một cái khăn tắm đang đứng ở cửa.

La Tiểu Lâu bối rối muốn đứng lên, lại nghĩ thấy có chỗ không đúng, cho nên trốn càng sâu vào trong nước, sau đó cường độ của máy massage cũng theo đó mà tăng lớn, vì vậy, trước khi tức giận La Tiểu Lâu còn phát ra vài tiếng thở dài thỏa mãn.

Ánh mắt của Nguyên Tích sáng lên, tựa hồ nhận định rằng La Tiểu Lâu đang thực hiện một loại hành vi thoải mái phóng đãng nào đó, chậc lưỡi hai tiếng, còn vươn đầu nhìn vào bồn tắm.

La Tiểu Lâu nhất thời đỏ bừng mặt, bởi vì quá mức xấu hổ, cơn tức vốn có mà không thể bộc phát, cậu chỉ có thể mang theo chút kích động mà mở miệng: "Anh, anh vào đây làm gì? Trong chủ phòng rõ ràng có phòng tắm! Anh đừng nói với tôi anh buông tha cho phòng tắm thoải mái rộng lớn kia mà đến chỗ này tắm rửa...."

"Ừ, cậu hiểu à, thật là tri kỉ." Nguyên Tích tùy tiện đi vào trong, đến lúc đứng trước bồn tắm lớn mới nhíu nhíu mày, cuối cùng ra vẻ ban ân nói: "Được rồi, cho dù cậu ở bên trong....tôi cũng cố chịu đựng, tắm chung đi."

Lần này La Tiểu Lâu thật sự bị dọa đến nhảy dựng lên, cậu không thể không làm vậy, bởi vì chân của Nguyên Tích đã sắp bước vào. Cho dù bộ dạng của Nguyên Tích dễ nhìn đi chăng nữa, cậu cũng không muốn tắm cùng y! Đối với khuôn mặt kia, cậu sao có thể làm loại chuyện này...mẹ ơi, cậu vốn không định làm chuyện gì cả!

La Tiểu Lâu vội vàng kéo chiếc khăn tắm lớn ở bên cạnh bọc quanh nửa người dưới, sau đó trừng mắt nhìn Nguyên Tích đã và đang ngồi trong bồn tắm của cậu mà hưởng thụ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh không thể luôn như vậy! Mỗi người đều cần riêng tư! Hiện tại có thể nói cho tôi biết hơn nửa đêm anh còn muốn làm khó tôi tới mức nào nữa hay không?"

Nguyên Tích ngẩng đầu liếc La Tiểu Lâu một cái, trả lời một cách rất hợp tình hợp lý: "Phòng tắm bên kia đã nhiều ngày không ai lau dọn, tôi thật sự chịu không được. Ai bảo cậu cho đến bây giờ cũng không nhớ giúp tôi lau dọn."

La Tiểu Lâu im lặng nhìn Nguyên Tích, tức giận đến mức đã quên không nên chọc giận Nguyên Tích, kêu lên: "Lau dọn nhà tắm bộ cần đến năm phút đồng hồ hay sao? Mỗi lần anh tắm xong sao không thuận tay dọn dẹp? Nếu anh không muốn động tay động chân, kì thật trong phòng tắm cũng có chức năng tự vệ sinh, anh chỉ cần đứng một bên chờ nó làm xong, sau đó tắt đi là được rồi!"

"Ồ, phải không, tôi chưa bao giờ làm loại việc này, một người đàn ông không thể lãng phí thời gian vào việc nhà." Nguyên Tích nhíu nhíu mày, còn nói một cách vô cùng nghiêm túc, sau đó thành thạo mà điều chỉnh nút massage.

Đàn ông—–đàn ông?! La Tiểu Lâu hận không thể dùng chiếc hộp kim loại màu bạc bên cạnh bồn tắm đập vào đầu Nguyên Tích, chỉ là, cân nhắc việc tên kia có thể lực biến thái cùng với bản thân đang không mặc gì, La Tiểu Lâu chỉ có thể lựa chọn thầm nguyền rủa y.

"Không phải anh nói không muốn tôi tùy tiện ra vào phòng ngủ của anh sao?" La Tiểu Lâu nhấn mạnh hai chữ 'của anh'.

"À, những lúc quét tước thì đương nhiên cậu có thể vào, dù sao đó chính là việc của cậu." Nguyên Tích nói.

La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, nhìn kẻ vô liêm sỉ đã chiếm cứ nhà tắm của cậu, nhấc chân đi ra ngoài.

"Cậu đi ra ngoài làm gì chứ? Cậu có thể tắm chung với tôi, tôi cũng không chê cậu." Nguyên Tích kinh ngạc nói, là một chủ nhân, y thật sự cảm thấy mình đủ rộng lượng.

"Không, tôi có thể chờ một lát lại tắm."

"Thật sự, tôi không ngại." Vị chủ nhân được đằng chân lân đằng đầu còn thật sự có lòng tốt mà khuyên bảo.

"Tôi để ý." Nô lệ nghiến răng nghiến lợi đáp.

"Bởi vì cậu có chút nhỏ, cho nên thẹn thùng hoặc là tự ti sao?" Lúc La Tiểu Lâu đi đến cửa phòng tắm, Nguyên Tích bỗng nhiên nói.

La Tiểu Lâu cứng người, sau khi nhận ra Nguyên Tích đang nói gì, xoay người, thanh âm ước chừng nâng cao vài bậc: "Anh đang nói bậy bạ gì đó! Chẳng phải không tắm chung với người khác là lẽ thường sao, trừ phi quan hệ giữa hai người thân thiết một các không tầm thường....tôi nhất định là bị điên, tại sao tôi phải giải thích lí do tôi không muốn tắm chung với anh?!"

"Bởi vì quan hệ của chúng ta đúng là gần gũi hơn mức bình thường, chẳng lẽ cậu cảm thấy quan hệ chủ nhân nô lệ còn chưa đủ thân mật sao? Chúng ta đồng sinh cộng tử, tuy rằng chỉ theo một chiều." Nguyên Tích chiếm cứ nhà tắm, tâm tình vô cùng tốt cho nên cũng không so đo với La Tiểu Lâu, chỉ là muốn La Tiểu Lâu thay đổi quan niệm cổ xưa kia mà thôi.

".......Mặc kệ thế nào, một lát nữa tôi mới tắm." La Tiểu Lâu vô lực nói.

"Tùy cậu thôi, bất quá, vừa rồi tôi trông thấy, cái kia của cậu quả nhiên là nhỏ, nhỏ hơn của tôi, không tin thì cậu nhìn thử xem." Cuối cùng Nguyên Tích còn không chút xấu hổ mà nói.

La Tiểu Lâu đứng ở cửa phòng tắm cắn răng, chỗ kia lớn thì có gì để kiêu ngạo?! Chẳng lẽ của cậu không trưởng thành nữa sao? Thân thể này chỉ mới mười bảy tuổi thôi mà.

Đứng ngoài cửa trong chốc lát La Tiểu Lâu cảm thấy toàn thân ướt sũng có chút không thoải mái, cậu nghĩ nghĩ, dứt khoát đi vào phòng ngủ, hiện tại đi qua dọn dẹp một chút, thuận tiện tắm ở bên kia, như vậy ngày mai Nguyên Tích sẽ không có cớ tranh giành phòng tắm với cậu.

Nhanh chóng rửa sạch phòng tắm, La Tiểu Lâu do dự một chút, ngâm nước tắm không tốt lắm, nhưng nếu tắm vòi sen tựa hồ càng nguy hiểm, tên mất dạy nào đó đại khái bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được.

Như thể tâm linh tương thông, La Tiểu Lâu ngâm nước tắm được mười phút, Nguyên Tích lại từ bên ngoài mở cửa phòng tắm này – hết biện pháp, từ ngày đầu tiên Nguyên Tích đến ở đã mượn chìa khóa của La Tiểu Lâu rồi làm thêm một cái, hiện tại y cũng là chủ nhân của căn hộ này, mọi cánh cửa trong căn hộ này không thể ngăn cản y tiến vào.

"Anh lại có chuyện gì?" La Tiểu Lâu nhanh chóng kéo khăn tắm gần tay qua, đồng thời tê buốt hỏi.

"Tôi tắm xong rồi, tôi mới vừa nhớ ra có món đồ quan trọng đặt trong phòng tắm này, tôi sợ cậu ngốc như vậy, sẽ đụng vào thứ không nên đụng."

Nguyên Tích nói xong, đến gần La Tiểu Lâu, dưới ánh mắt cảnh giác của La Tiểu Lâu, từ bên cạnh bồn tắm cầm lên một chiếc dây chuyền bạch kim, mặt dây là hình hộp được làm từ một loại kim loại màu trắng, chung quanh còn có vòng mây hoa lệ mà quỷ dị, không biết bên trong có chứa cái gì.

Đeo vòng trang sức lên cổ, Nguyên Tích nói với La Tiểu Lâu, "Về sau, bất cứ vật gì của tôi cậu đều có thể đụng vào, trừ thứ này. Bất quá, cho dù là vật quý giá hơn nữa, cậu đại khái cũng không hiểu." Nói xong Nguyên Tích đắc ý ngẩng đầu liếc La Tiểu Lâu một cái, rất muốn khoe khoang một chút.

La Tiểu Lâu há miệng, cuối cùng quyết định không nói lời nào, người này đã đạt đến trình độ không thể nói lý lẽ. Vòng cổ thì có gì hiếm lạ, La Tiểu Lâu cậu cũng có, hơn nữa xem ra còn là ngọc cổ!

La Tiểu Lâu nghĩ thầm, cúi đầu nhìn dây chuyền màu xanh ngọc trên cổ mình, kì thật mấy thứ ngọc thạch linh tinh gì đó cậu cũng không hiểu lắm. Chủ yếu chính là khí thế, khí thế!

Nguyên Tích cũng theo ánh mắt của La Tiểu Lâu mà nhìn về phía ngực cậu, bỗng nhiên di một tiếng, tiến tới hai bước, cầm mảnh ngọc trên cổ La Tiểu Lâu lên, cúi đầu quan sát.

La Tiểu Lâu nhất thời cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, chẳng lẽ người ở tương lai có truyền thống mỗi người đều mang một cái dây chuyền sao? Cho dù sự thật là như vậy, có tất yếu phải đến gần như thế để nhìn hay không?

Nguyên Tích có thân hình cao lớn, tuy rằng không thể nói là cường tráng, nhưng trong thân thể vừa cao vừa gầy này lại chứa đựng tinh lực vô hạn, La Tiểu Lâu theo bản năng cảm thấy nguy hiểm mỗi khi Nguyên Tích tiến đến gần cậu.

Nguyên Tích lấy làm kì quái mà nhìn chằm chằm món đồ trong tay, cảm thấy không quá thích hợp, nhưng lại không thể nhìn ra có gì không đúng, nhìn thế nào cũng chỉ là một khối ngọc thạch bình thường, còn mang theo độ ấm trên da La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu quẫn bách túm dây chuyền trở lại, không để ý chính mình cả người ướt sũng, từ trong bồn tắm đứng lên, thuận tay nhấn nút dọn vệ sinh, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.

Ánh mắt của Nguyên Tích không tự chủ được mà nhìn về phía phần eo đang được khăn tắm quấn quanh của La Tiểu Lâu, trên mặt lại mang theo kiểu cười đắc ý, La Tiểu Lâu nhất định lại tự ti.

Bởi vì tâm tình rất tốt, Nguyên Tích thậm chí còn quan tâm lên tiếng: "Lần này tôi sẽ xem chừng việc vệ sinh phòng tắm, cậu có thể lại đến vào ngày mai."

La Tiểu Lâu quay về phòng dùng sức đóng cửa, thay áo ngủ, sau đó ném mình lên giường.

Cậu thật bội phục chính mình, ban ngày làm công, buổi tối còn phải dùng toàn bộ tinh lực đối phó với Nguyên Tích, cứ như vậy mà cậu còn giữ được tâm lý khỏe mạnh và tích cực để sống sót, thật sự không dễ dàng.

Đương nhiên đây có lẽ là do chủ nhân ban đầu có thân thể tốt, nhưng La Tiểu Lâu có khuynh hướng xem nguyên nhân chính là tính cách co được dãn được của mình.

Kéo chăn qua, La Tiểu Lâu đội máy tính mini dưới gối nằm lên. Cậu còn muốn đi nghe giảng bài, quan trọng hơn là, cậu muốn hỏi giáo sư Tống về tính năng và đặc thù của linh kiện số 17, cùng với việc linh kiện này được dùng vào bộ phận nào của cơ giáp. Tuy rằng thu nhập hôm nay không ít, nhưng nếu có thể cải tiến, có lẽ sẽ không cần phải vất vả như vậy, nếu tiền lời có thể tiến thêm một chút, như vậy càng hoàn mỹ.

Một tia sáng trắng hiện lên, La Tiểu Lâu lại đứng trên đường cái của thế giới mạng ảo.

Vừa mới cất bước, liền thấy mọi người trên đường đổ xô vào khu thi đấu huấn luyện thể thao, La Tiểu Lâu giữ chặt một người hỏi thăm đôi chút, thì ra là hôm nay có một cuộc chiến lớn.

Kevin, cơ giáp đứng hàng thứ mười trong thi đấu cơ giáp trên mạng, khiêu chiến với cơ giáp đứng hàng thứ ba, Vân Thiên.

Từ hai năm trước, ngôi vị quán quân và á quân chưa từng thay đổi, mọi người đều đoán hai người kia là cao thủ hàng đầu trong quân đội. Còn vị trí thứ ba, Vân Thiên, cũng chỉ mới xuất hiện gần đây, giống như một hắc mã, dùng tư thái không thể ngăn cản xuất hiện trước mặt mọi người.

Chiến tích hiển hách của y cùng với cơ giáp cường hãn hoa lệ của y đều nổi tiếng trong thế giới mạng ảo, nơi nào y xuất hiện là mọi người lại đổ xô đến, ngay cả những cô gái không thuộc hệ cơ giáp cũng nhịn không được mà đến quan sát, chỉ vì muốn được một lần chứng kiến tư thế oai hùng của Vân Thiên.

Muốn vào sàn thi đấu thể thao phải trả phí, nhà mạng lại hận không thể có càng nhiều người càng tốt. La Tiểu Lâu ở trên lầu kì thật cũng tìm hai đồng tiền ảo, mỗi người khi mới bắt đầu tiến vào mạng ảo sẽ nhận được mười đồng tiền ảo, cho nên La Tiểu Lâu cũng không đến mức bị ngăn ở ngoài cửa.

Nhưng sau đó, La Tiểu Lâu không còn ghé qua nữa, việc cậu phải làm thật sự nhiều lắm, phải học tập kiến thức sơ trung cấp, phải đi nghe giáo sư Tống giảng bài về cơ giáp. Nếu có thời gian rỗi, La Tiểu Lâu còn có thể đến sàn thông tin xem một vài thông báo tuyển dụng.

Không phải cậu có ý định từ chức, chờ sau khi cậu khai giảng, cuối tuần được nghỉ vẫn sẽ đến nhà xưởng làm việc, nhưng dù như vậy, nguồn tài chính của cậu vẫn sẽ giảm đi nhiều lắm.

Sinh hoạt phí, học phí, La Tiểu Lâu tin rằng, sau khi khai giảng, việc cần phải dùng đến tiền còn rất nhiều. Từ khi Nguyên Tích xuất hiện, La Tiểu Lâu hình thành thói quen suy xét vấn đề sâu hơn một chút – xem, tỷ lệ xuất hiện thiên tai cũng rất là lớn.

Đầu tiên La Tiểu Lâu đến lớp học của giáo sư Tống, chương trình học sơ cấp không cần tiêu tiền, cho nên La Tiểu Lâu không khỏi càng thấy giáo sư Tống thân thiện.

Giáo sư Tống đang đứng trên giảng đường thấy La Tiểu Lâu bước vào thì vô cùng vui mừng, bởi vì hôm nay trên mạng có cuộc chiến lớn, học sinh đến lớp học sơ cấp không có mấy người. La Tiểu Lâu là học trò ngoan, hầu như mỗi đêm đều đến. Tuy rằng nền tảng của La Tiểu Lâu rất yếu, nhưng lại nghiêm túc nghe giảng bài, hơn nữa khả năng lí giải của cậu rất đáng kinh ngạc, tiến bộ vô cùng rõ ràng. Một học trò như vậy, thầy giáo nào lại không thích cơ chứ?

Sau một giờ nghe giảng, La Tiểu Lâu đóng bản ghi chép lại, đây là bản ghi chép tùy thân của cậu, mấy thứ này có thể lưu trong máy tính, cũng có thể in ra.

Vài người trong phòng học lục tục li khai, giáo sư Tống đáng lẽ phải rời đi trước nhất thì vẫn còn đang đứng trên bục giảng, ông vừa chỉnh lý lại tư liệu vừa dùng khóe mắt chú ý La Tiểu Lâu, thiếu niên này sao hôm nay không thấy đến đặt câu hỏi.

Mỗi ngày đều bị cậu giữ lại đã thành thói quen, hôm nay có thể đúng giờ rời đi làm cho ông có chút cảm giác không thoải mái.

Rốt cuộc, La Tiểu Lâu vẽ ra mô hình của linh kiện số 17 trên bảng điện tử, thời điểm cậu ngẩng đầu mới nhận ra bản thân đã quên cả thời gian! Hôm nay xem ra không thể giữ giáo sư Tống ở lại rồi.

Nhưng...khi nhìn thấy giáo sư Tống trên bục giảng đang cười tủm tỉm nhìn cậu, La Tiểu Lâu gãi gãi đầu, nhanh chóng đi tới.

"A, giáo sư Tống, lại phải làm phiền ngài, tôi có một mô hình mới."

Giáo sư Tống vui vẻ tiếp nhận bảng điện tử của La Tiểu Lâu, vừa thấy liền ngẩn người, quay đầu lại hỏi: "Tiểu Sơ à, không ngờ vài ngày không thấy, cậu tiến bộ không ít, vậy mà đã bắt đầu nghiên cứu linh kiện bậc hai. Linh kiện bậc một đã nghiên cứu hết rồi sao?" Tên giả trên internet của La Tiểu Lâu là Sơ Thủy, sau này giáo sư Tống đều gọi cậu là Tiểu Sơ.

La Tiểu Lâu vội lắc đầu: "Không có, vừa lúc tôi gặp phải, ghi nhớ mô hình này, muốn tới hỏi giáo sư."

Giáo sư Tống nhìn nhìn La Tiểu Lâu, như thường lệ, bắt đầu giảng giải công năng cùng kết cấu của linh kiện này cho cậu.

Ông phát hiện, cũng như những lần trước, La Tiểu Lâu không bao lâu đã hiểu, không khỏi vừa kinh ngạc vừa cảm thấy an ủi. Ông nào biết, La Tiểu Lâu do không có học phí mà đến nhà xưởng gia công linh kiện cơ giáp, cho nên hiểu rõ hơn so với người khác.

La Tiểu Lâu chậm rãi tiêu hóa những lời giảng của giáo sư Tống, bỗng nhiên lại muốn tiến thêm một bước, hỏi: "Giáo sư Tống, ngài nói đây là linh kiện bậc hai, như vậy linh kiện bậc một và bậc hai khác nhau chỗ nào, chẳng lẽ là phân loại theo các bước chế tác?"

"Đương nhiên không phải, cơ giáp linh kiện có thể phân loại từ bậc một đến bậc mười. Hiện tại, linh kiện bậc cao nhất xuất hiện trên thị trường là linh kiện bậc năm, còn cao hơn bậc năm thì phần lớn đều nằm trong tay quân đội hoặc thế gia. Còn về việc trên bậc mười còn có những cấp bậc khác hay không tôi cũng không rõ. Mà phân loại cấp bậc linh kiện là dựa vào trình tự chế tác, nguyên vật liệu, phương pháp chế tạo,  xác suất thành công, vân vân...Tóm lại, linh kiện bậc càng cao thì vật liệu được sử dụng càng trân quý, trình tự chế tạo phức tạp, hơn nữa, xác suất thành công rất thấp."

La Tiểu Lâu mở to mắt, nhiều cấp bậc như vậy? Trời ạ, lắp ráp chế tạo một cỗ cơ giáp quả là không dễ.

Giáo sư Tống vỗ vỗ La Tiểu Lâu, cảm thán: "Tiểu Sơ a, chắc cậu cũng sắp khai giảng rồi nhỉ? Đã suy nghĩ sẽ theo chuyên ngành nào hay chưa?"

La Tiểu Lâu giật mình, lại nhớ tới tư thế oai hùng của Vân Thiên, cậu cúi đầu, sờ sờ bản điện tử, nói: "Thưa giáo sư, tôi còn chưa nghĩ kỹ, nếu có thể, tôi hi vọng cùng ngài nói chuyện một chút."

Giáo sư Tống càng thêm cao hứng, nói không ngớt lời: "Bản thân tôi thấy cậu rất có thiên phú trong nghiên cứu và chế tạo cơ giáp, không bằng vào hệ chế tạo cơ giáp, làm một kỹ sư cơ giáp."

"A?" La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, cậu vốn đang nghĩ đến hệ cơ giáp, sao lại biến thành hệ chế tạo cơ giáp.

"Cậu đừng chỉ nhìn chiến sĩ cơ giáp nở mày nở mặt, kĩ sư cơ giáp đối với chiến sĩ cơ giáp cũng rất quan trọng." Bởi vì La Tiểu Lâu không ham thích quan tâm đấu trận, nên ông nghĩ rằng La Tiểu Lâu đối với chuyên ngành cơ giáp không có hứng thú, mà có hứng thú với hệ chế tạo cơ giáp.

Nói tới đây, giáo sư Tống hình như bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, lấy từ trong bao văn kiện của mình một chiếc hộp nhỏ hình vuông đưa cho La Tiểu Lâu, "Tiểu Sơ, đây là tất cả những tài liệu về linh kiện bậc một mà tôi đã sắp xếp lại, xem tốt lắm, đừng vội nghiên cứu bậc hai, bất luận thế nào, trụ cột là quan trọng nhất."

La Tiểu Lâu không ngờ hôm nay lại có được thu hoạch như vậy, những thứ này trên mạng rất khó tìm, hai tay tiếp nhận, thành khẩn nói: "Rất cảm ơn ngài, tôi sẽ trở về cẩn thận học tập." Nhìn giáo sư Tống vừa lòng rời đi, La Tiểu Lâu nhanh chóng ra khỏi lớp học. Ngoài việc nghiên cứu các bước gia công cùng tính năng của linh kiện số 17, cậu còn muốn tìm hiểu về các chuyên môn được giảng dạy ở học viện Saint Miro.

Logout lúc nào La Tiểu Lâu vẫn như cũ không rõ, sáng sớm, cậu vội vội vàng vàng chuẩn bị thức ăn, đang đi vào phòng khách thì phát hiện Nguyên Tích vậy mà dậy sớm.

La Tiểu Lâu cảm thấy kinh ngạc, động tác càng thêm cẩn thận, cậu còn muốn nhanh nhanh ra khỏi cửa, không nghĩ đến chuyện đắc tội với người kia.

"Đem bữa sáng lại đây." Nguyên Tích ở bên cạnh bàn nói.

La Tiểu Lâu bê lên một đĩa trứng chiên và một món ăn, tiện tay rót cho Nguyên Tích ly nước ấm.

"Lát nữa tôi phải ra ngoài, cậu đi với tôi."

Quả nhiên là có vấn đề, La Tiểu Lâu ăn một miếng cơm, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tôi có việc, anh ra ngoài có chuyện gì không? Có nhất thiết phải có người đi theo không?"

Nguyên Tích lập tức đen mặt, y xiên trứng chiên, vừa ăn vừa nói một cách mất hứng: "Sao cậu luôn nhiều chuyện như vậy?! Sắp đến khai giảng, tôi đương nhiên phải ra ngoài chuẩn bị vài thứ."

Lúc này, La Tiểu Lâu thật ra hơi hơi muốn đi, cậu muốn biết có gì cần chuẩn bị, nhưng hiện tại còn những bốn ngày, cậu lại phải vội giúp Dương Dật mấy ngày này...Quên đi, vẫn nên nghĩ cách cự tuyệt.

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu vài lần, nói lầm bầm: "Quên đi! Tôi đi một mình."

Bánh ngọt hôm qua La Tiểu Lâu mang về làm Nguyên Tích thấy rất vừa lòng, y hôm nay cố tình chú ý đến La Tiểu Lâu một chút, lại phát hiện La Tiểu Lâu chưa từng động đến thức ăn trong đĩa.

La Tiểu Lâu đang cúi đầu ăn, bỗng nhiên gà mên được thêm vào nửa phần thức ăn, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, Nguyên Tích dùng bộ dáng chủ nhân giáo huấn cậu: "Cậu nhỏ như vậy, càng không cần kiêng ăn."

"......." Khốn nạn, cả ngày đem chữ nhỏ để ở ngoài miệng, muốn cãi nhau sao?!

——————————————
Chợt nhớ ra, lão sư có nghĩa là thầy, cơ mà lười không muốn sửa nên cứ để đó vậy •–•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro