Chương 09 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9 – BẤT NGỜ

Hôm nay, La Tiểu Lâu vẫn như thường lệ đến nhà xưởng, chào hỏi mọi người xong liền chui vào phòng làm việc, đêm qua cậu nghiên cứu thật lâu, trong đầu dần dần hình thành chút ý tưởng mờ nhạt. Nhưng dù sao, linh kiện bậc hai cũng phức tạp hơn so với linh kiện bậc một, có thể thành công hay không, trong lòng cậu vẫn có chút không chắc chắn.

Dương Dật vốn muốn kéo La Tiểu Lâu qua cổ vũ cậu vài câu, thấy cậu lấy linh kiện vội vã bỏ đi, nhất thời bật cười.

La Tiểu Lâu lấy bản vẽ từ trong ngực áo ra, sau đó dựa vào ý tưởng từ tối qua, bắt đầu thực hiện tổ hợp từng bước. Nếu những người khác nhìn thấy, chắc sẽ ngạc nhiên, hoặc tức giận, bởi vì La Tiểu Lâu có cải biến tương đối lớn. Truyền thống mấy ngàn năm, mọi người đã quen thuộc với các bước thực hiện, lý giải hoặc phán đoán như thế.

Cho nên đây cũng chính là ưu điểm của La Tiểu Lâu, cậu không có đường lối suy nghĩ cố định. Rất nhiều ý tưởng mới táo bạo có thể gặp phải thất bại, nhưng đối với La Tiểu Lâu hiện tại mà nói, thất bại không tính là gì.

Một tiếng trôi qua, La Tiểu Lâu lau mồ hôi trên trán, âm thầm thở dài. Phương pháp đầu tiên, thất bại.

Thật ra, linh kiện đã được gia công xong, nhìn cũng không tệ lắm, không xuất hiện tình trạng hư tổn mà Dương Dật từng đề cập đến, nhưng thời gian thực hiện so với tiến trình hai mươi ba bước cũng không khác nhau bao nhiêu, thậm chí còn chậm hơn vài giây.

La Tiểu Lâu không tháo dỡ linh kiện này, mà cầm một linh kiện khác lên, lấy bản vẽ thứ hai ra.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, phương án thứ hai đã hoàn thành được phân nửa, khóe miệng La Tiểu Lâu hiện ra một nụ cười mỉm, cậu có cảm giác, lần này sẽ thành công.

Khi La Tiểu Lâu lần nữa nhìn về phía bản vẽ, cậu phát hiện, có lẽ là do thao tác của bản thân quá lớn, tờ giấy đã bay xuống đất, thay vào đó, thứ cậu đang nhìn là bản vẽ thứ ba.

Hiện tại, La Tiểu Lâu vô cùng căm thù tốc độ tay của chính mình, khi cậu phát hiện ra thì bản thân đã vô tình gia công được vài bước trong bản vẽ thứ ba.

La Tiểu Lâu chán nản dừng lại, một tiếng đồng hồ vừa qua xem như lãng phí vô ích.

Hôm nay, xem ra việc cậu có thể hoàn thành hai tổ hay không cũng là một vấn đề.

La Tiểu Lâu vuốt ve linh kiện trong tay, ánh mắt nhìn về phía bản vẽ trên mặt đất. Có nên làm lại linh kiện này hay không? Tháo ra rồi lại lắp vào cần rất nhiều thời gian.

Tay La Tiểu Lâu căng thẳng, không hiểu vì sao, cậu có chút cảm giác luyến tiếc.

La Tiểu Lâu nhìn bản vẽ trên bàn, trong đầu bỗng nhiên lóe sáng, chẳng lẽ bản thân nên tìm một thân cây thắt cổ chết đi cho rồi? Phương án thiết kế của cậu vốn không được định hình, cậu hoàn toàn có thể kết hợp phương án thiết kế thứ hai và phương án thiết kế thứ ba.

La Tiểu Lâu nhặt bản vẽ trên mặt đất lên, đặt hai bản vẽ song song, so sánh đối chiếu từng bước, kết cấu linh kiện đã ghi tạc trong đầu, cẩn thận loại bỏ những bước trùng lặp giữa phương án thứ hai và thứ ba, cuối cùng La Tiểu Lâu rút ra một phương án càng đơn giản.

Thật sự là niềm vui ngoài sức tưởng tượng.

La Tiểu Lâu lập tức tháo dỡ linh kiện trong tay, ấn đồng hồ đếm giờ, bắt đầu gia công theo phương pháp mới.

Mười bốn, mười lăm. Không một chút ngắt quãng, La Tiểu Lâu đã hoàn thành cả linh kiện. Đúng vậy, ít hơn tám bước so với phương pháp gia công hai mươi ba bước! Trong ba phương pháp ban đầu mà cậu nghĩ ra, vốn không có cái nào ít hơn mười tám bước.

Đồng hồ bấm giờ báo thời gian: "Ngài đã dùng 10 phút 57 giây, chúc mừng ngài đã vượt qua kỉ lục vốn có." La Tiểu Lâu cười híp mắt, dùng thời gian nghỉ trưa để nghiên cứu quả nhiên là chính xác, làm việc mà có chuẩn bị trước bao giờ cũng tốt hơn.[1]

Xem ra vẫn còn dư thời gian, La Tiểu Lâu bắt đầu gia công một cách thuần thục.

Giữa trưa, Dương Dật cố ý đến xem, thấy trên bàn làm việc của La Tiểu Lâu bày mười một linh kiện, không khỏi cười ha hả nói: "Được lắm, nhóc con, giữ được tốc độ như hôm qua, không tồi! Chỉ cần cố gắng thêm bốn ngày nữa, chú Dương sẽ có tiền thưởng cho cậu!"

La Tiểu Lâu chớp mắt, lập tức đáp: "Lời này của chú Dương tôi sẽ nhớ kĩ, bốn ngày sau tôi phải được một khoản hoa hồng đó nha."

"Ừ, nhóc con cậu mỗi lần nhắc đến tiền là mắt sáng cả lên, nói nhỏ nhé, không phải cậu gạt người nhà lén có người tình ở bên ngoài chứ?" Nói xong, Dương Dật nhìn sắc mặt như bị táo bón của La Tiểu Lâu mà cười ha hả.

Như thường lệ, La Tiểu Lâu lại mua thức ăn nhân tạo trong gà mên, trông như cháo trắng.

Nhìn chiếc gà mên này, La Tiểu Lâu nhịn không được mà nghĩ đến thức ăn trong bát cơm của mình lúc sáng. Có lẽ, tên khốn nạn Nguyên Tích nào đó cũng không đến mức đáng giận hết thuốc chữa.

Mang theo tâm tình thoải mái và vui vẻ, sau buổi trưa La Tiểu Lâu làm việc vô cùng tốt, tất cả các linh kiện đều được hoàn thành trong khoảng thời gian xấp xỉ mười phút.

Hết giờ, La Tiểu Lâu đẩy xe ra khỏi phòng làm việc.

Dương Dật nhìn La Tiểu Lâu sửng sốt, La Tiểu Lâu hầu như mỗi ngày đều tăng ca. Ông mở xe đẩy của La Tiểu Lâu ra, nhìn thoáng qua thì ngay lập tức sửng sốt, ba mươi lăm cái, ba tổ rưỡi, so với ngày hôm qua, thời gian ngắn hơn nhưng số lượng lại nhiều hơn! Trong mắt Dương Dật không chỉ có vui sướng, mà còn có kiên định, dù thế nào, ông cũng phải tranh thủ lúc La Tiểu Lâu còn ở đây mà bắt lấy vị khách hàng lớn kia mới được.

La Tiểu Lâu mĩ mãn nhìn tài khoản, lại có thêm một ngàn hai trăm đồng liên bang, cũng như hôm qua, vì không làm hỏng bất cứ linh kiện nào, Dương Dật cho cậu thêm một trăm năm mươi đồng.

La Tiểu Lâu mang theo tâm tình thoải mái về nhà. Khi về đến nơi, vừa mở cửa vào nhà, cậu lập tức bị mấy cái thùng khổng lồ trong phòng khách làm cho hoảng sợ.

Sau đó cậu thấy Nguyên Tích đang ngồi gác chân trên sô pha xem TV, trong tay cầm điều khiển từ xa.

Thấy La Tiểu Lâu vào nhà, Nguyên Tích hất hất cằm, khoái trá nói: "Hiếm thấy cậu về sớm như vậy, biết trước là phải sắp xếp đồ đạc sao? A, hay là nấu cơm trước đi, tôi đói bụng?"

Khóe miệng La Tiểu Lâu co rút, nghe lời xoay người đi vào phòng bếp.

Cậu nhất định là sa đoạ rồi, mới có mấy ngày mà nô tính càng lúc càng nghiêm trọng. Chẳng qua nhìn theo một góc độ nào đó mà nói thì đây cũng là một biểu hiện của năng lực thích ứng cao, bằng không cậu sẽ bị khảo nghiệm lớn nhất ở thế giới tương lai là Nguyên Tích làm cho tức chết từ lâu rồi.

Dùng cà chua xào trứng, đương nhiên, chỉ dùng một nửa quả cà chua để làm với trứng, còn nửa quả còn lại thì La Tiểu Lâu đem đi nấu canh...

Đêm đó, khi dọn cơm lên bàn, Nguyên Tích đã ngồi trong tư thế sẵn sàng...

Trước mặt La Tiểu Lâu vẫn là một cái gà mên, buổi sáng Nguyên Tích phát hiện, y quan sát La Tiểu Lâu, thấy cậu không có ăn thức ăn. Nguyên Tích nhíu nhíu mày, nhớ lại hình như từ đầu đến giờ đều là như vậy.

Nguyên Tích nhìn gà mên cùng rau xào trước mặt mình, bên cạnh còn có một bát canh, đây có thể nói là loại thức ăn đơn giản mộc mạc mà y chưa bao giờ nếm qua, hiện tại lại ở trước mặt y tỏa ra mùi thơm mê người.

Chỉ có chút rau dưa, thật sự không có thịt, nhưng ăn vào cũng không tệ lắm, cho nên bản thân mới dễ dàng nhân nhượng lâu như vậy. Vậy, vì sao La Tiểu Lâu lại không ăn, cậu ta không muốn ăn sao?

Khi thức ăn chỉ còn lại gần phân nửa, Nguyên Tích bỗng dưng đẩy chén đĩa về phía La Tiểu Lâu, lạnh lùng nói: "Ăn mấy thứ này đi."

La Tiểu Lâu ngẩng đầu khỏi gà mên, cậu mờ mịt nhìn Nguyên Tích, không biết vị tổ tông này lại muốn làm gì.

"Ăn mau! Chẳng lẽ một chút tự giác cậu cũng không có, nô lệ chẳng phải nên xử lý hết phần đồ ăn còn lại sau khi chủ nhân ăn xong sao?" Nguyên Tích lớn tiếng độc miệng nói.

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích vài giây, Nguyên Tích nổi giận, trực tiếp đổ thức ăn trong chén đĩa vào gà mên của La Tiểu Lâu, "Thế nào?! Cậu dám chán ghét tôi?!"

Nhìn Nguyên Tích sắp giận tím mặt, La Tiểu Lâu cũng không mở miệng giải thích mà chỉ lo cúi đầu ăn, cơm là do chính cậu làm, cậu không ngại bẩn. Về phần Nguyên Tích – ai mà biết người như y suy nghĩ cái gì trong đầu.

Ăn cơm xong, La Tiểu Lâu dọn bàn, sau đó bắt đầu sắp xếp lại những chiếc thùng trong phòng khách.

Phòng thay quần áo trong chủ phòng rốt cuộc cũng có thể dùng tới, quần áo của các mùa, giày, thậm chí ngay cả khăn quàng cổ mũ linh tinh đều đầy đủ. La Tiểu Lâu thở hồng hộc đứng trong phòng thay đồ, oán giận nghĩ thầm: những kẻ có tiền là đáng hận nhất!

Trong tủ quần áo của La Tiểu Lâu chỉ đơn giản có mấy bộ, vừa thấy chính là loại hàng đơn giản, bền, rẻ.

Hơn nữa, rõ ràng giàu như vậy! Vì sao không đóng phí sinh hoạt! Có biết hiện nay giá thức ăn cao đến mức nào hay không! La Tiểu Lâu gào thét trong lòng, nhưng cậu không dám đi chất vấn Nguyên Tích, lần trước chính là ví dụ tốt nhất, mỗi khi mình chống đối y, y sẽ càng làm cho mình bi thảm hơn. Chẳng hạn như nấu cơm, giặt đồ....

Có lẽ sau này cậu nên nghĩ đến việc mua những loại rau dưa rẻ hơn, khó ăn hơn, sau đó Nguyên Tích sẽ không thể chịu được nữa mà tự đi mua đồ ăn chăng?

Nghĩ đến đây, khóe miệng của La Tiểu Lâu vẽ ra một nụ cười quỷ dị. Ngay sau đó, cậu liền nhìn thấy Nguyên Tích loã thể – thật sự là quần áo gì cũng không mặc – đi qua trước mặt cậu, vừa đi vừa hỏi: "Quần áo của tôi cậu để ở đâu?"

La Tiểu Lâu không biết nếu bây giờ  cậu thét lên có phải là chuyện bé xé ra to hay không, chỉ có thể điên cuồng hò hét trong lòng: khốn nạn, anh còn có thể biến thái hơn nữa không hả....

Nguyên Tích không kiên nhẫn bắt đầu thúc giục La Tiểu Lâu: "Nhanh lên, cho dù dáng người của tôi tốt hơn cậu, cũng đừng có nhìn lén."

La Tiểu Lâu bất lực đỡ lấy ngăn tủ bên cạnh, cậu cảm thấy nếu mình tiếp tục ở với Nguyên Tích, kiểu gì cũng sẽ hộc máu, vừa kéo ngăn tủ chứa nội y ra, vừa yếu ớt giải thích: "Tôi không có nhìn lén."

Ai thích xem chứ! Cho dù mặt của anh dễ nhìn, dáng người tốt, cũng không thể so sánh với vị hôn thê của tôi nhá, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ phản bội Kiều Toa! – La Tiểu Lâu âm thầm suy nghĩ.

Nguyên Tích cười nhạo một tiếng, tựa như chọc La Tiểu Lâu nghĩ một đằng nói một nẻo, cầm nội y đi ra ngoài, "Tất cả quần áo của tôi đều do cậu sắp xếp, cậu hẳn là nhớ chỗ hết rồi chứ. Về sau mỗi ngày sớm tối đều phải chuẩn bị quần áo cho tôi."

La Tiểu Lâu ở phía sau nhìn chằm chằm vào kẻ nói năng rất là hiển nhiên kia, còn chưa kịp nguyền rủa y, Nguyên Tích lại xoay người, "Đúng rồi, lát nữa nhớ đi lau dọn phòng tắm."

Nhìn thấy ánh mắt đang hung hăng theo dõi y của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích nhướng mày, tràn đầy đắc ý mà nói: "Cậu xem, tôi đã nói là cậu nhìn lén mà."

La Tiểu Lâu bám vào tường đi trở về phòng mình, cậu cảm thấy nội thương hôm nay càng trở nên nghiêm trọng, chắc phải đến bệnh viện tìm bác sĩ quá.

Thừa dịp này, La Tiểu Lâu liền đi rửa mặt, sau đó canh thời gian vào phòng Nguyên Tích.

Lúc mở cửa, Nguyên Tích đang đi về phía giường. La Tiểu Lâu liếc mắt một cái, tốt xấu gì lần này y cũng còn mặc quần áo.

Năm phút sau, La Tiểu Lâu tắt hệ thống vệ sinh tự động, sau đó không thèm chớp mắt đã đi ra ngoài.

"Từ từ." Nguyên Tích lên tiếng.

La Tiểu Lâu đợi nửa ngày cũng không thấy Nguyên Tích nói gì, không khỏi cảm thấy kì quái mà ngẩng đầu lên nhìn. Người này đang muốn làm gì, vẻ mặt vặn vẹo không được tự nhiên như vậy? Chẳng lẽ còn có gì đáng xấu hổ mà y chưa từng làm qua hay sao?

Còn đang nghi hoặc, rốt cuộc Nguyên Tích cũng không được tự nhiên mà nói: "Cái đó, về sau cơm chiều không được làm ít như vậy – cậu rốt cuộc có thể làm một nô lệ tốt hay không!" Nói đến nửa câu sau Nguyên Tích đã sắp thẹn quá hóa giận.

La Tiểu Lâu nhanh chóng đáp lời, ra khỏi chủ phòng.

Cánh cửa tự động khép lại sau lưng La Tiểu Lâu, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được mà nhỏ giọng cười rộ lên, Nguyên Tích đói bụng? Hoặc là bữa tối y còn chưa ăn no?

Quên đi, sau này chuẩn bị nhiều một chút, hiện tại số tiền tích lũy cũng đã gần đạt mức kế hoạch, tài chính sẽ dư dả một ít. Còn về chuyện sau khi khai giảng, La Tiểu Lâu nhắm mắt, từ từ rồi tính.

Bốn ngày tiếp theo, ngày nào La Tiểu Lâu cũng tăng ca, với tốc độ hiện tại của cậu, lại cộng thêm việc tăng ca một tiếng, mỗi ngày có thể hoàn thành ít nhất năm tổ. Đối với việc này, Dương Dật đã từ khiếp sợ đến chết lặng. Mà số lượng của linh kiện bậc hai tăng lên lại làm cho ông mừng rỡ cười toe toét. Chẳng qua, bởi vì lo sẽ mang đến phiền toái cho La Tiểu Lâu, hiện tại Dương Dật tự mình đứng ra đưa linh kiện cho cậu.

Nguyên Tích mỗi ngày cũng không thấy bóng người, nhưng hình như mỗi lần La Tiểu Lâu về nhà, trên mặt đất đều bày đầy những thùng carton, đến khi nhìn thấy không ít văn phòng phẩm cao cấp, La Tiểu Lâu do dự trong chốc lát, liền vứt bỏ thể diện, nịnh nọt hỏi xem cậu có thể dùng một ít hay không, hơn nữa còn cam đoan tuyệt đối sẽ không sử dụng quá nhiều.

Lúc ấy, Nguyên Tích lạnh lùng liếc nhìn cậu, "Chẳng lẽ cậu không nhớ lời của chủ nhân sao? Tôi nói rồi, ngoại trừ thứ trên cổ của tôi, những cái khác cậu có thể tùy ý động vào. Có lẽ tôi nên đưa cậu đến trung tâm điều giáo nô lệ vài ngày."

La Tiểu Lâu lập tức sợ đến mức không dám nhiều lời, nhưng mà, xã hội tương lai sao lại có một nơi như thế ?!!

Cũng may, Nguyên Tích tiếp tục lầm bầm làu bàu: "Chẳng qua, tự mình ra tay dạy dỗ có vẻ vẫn thành công hơn."

Lần đầu tiên, La Tiểu Lâu kiên trì trả lời y về vấn đề có liên quan đến nô lệ: "Đúng vậy, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh, tôi nói thật." Thể diện gì đó không cần thiết đâu ha...

Năm ngày sau, La Tiểu Lâu cực kì cảm kích mà cảm ơn Dương Dật, Dương Dật phát cho cậu năm ngàn đồng tiền thưởng! Cộng thêm trong năm ngày này, chính cậu cũng làm được tám ngàn đồng liên bang, tổng cộng tài khoản sau năm ngày là hơn mười ba ngàn đồng liên bang!

Hai mươi lăm ngày trước, La Tiểu Lâu nộp vào tài khoản mười tám ngàn đồng liên bang, như vậy, trong một tháng này, tổng số tiền lương mà cậu nộp vào đã gần đạt đến ba mươi mốt ngàn đồng liên bang.

Hiện tại trong tài khoản ngân hàng của La Tiểu Lâu đã đạt đến sáu mươi chín ngàn đồng liên bang.

Trước kia, ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ đến việc bản thân không hề có bất cứ bằng cấp hay chứng nhận gì lại sẽ có một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhìn vào số tiền trong tài khoản mà mỹ mãn nghĩ, hiện tại, chắc cậu cũng có thể được xem là một trong những người có vị trí cao nhất trong số những người sống ở tầng dưới của xã hội, ít ra thì thu nhập của những công nhân lao động phổ thông khác không thể nào so sánh với cậu.

Hôm nay, lúc La Tiểu Lâu rời đi, rất nhiều đồng nghiệp cùng lúc ra khỏi phòng làm việc, tất cả mọi người đều biết, về sau có lẽ La Tiểu Lâu sẽ không thể đến đây mỗi ngày được nữa.

"Tiểu Lâu, sau này có rỗi thì nhớ đến đây nhé."

"Nhóc con cậu, tốt nhất là lo học hành đi, đến lúc đó anh đây ra ngoài nói chuyện còn có chút mặt mũi."

"Tiểu Lâu, những chuyện khác chúng tôi không thể giúp cậu, nhưng nếu đến lúc cần chúng tôi giúp đỡ thì cứ gọi một tiếng."

................

Nhìn những công nhân ngày thường lúc nào cũng hi hi ha ha, La Tiểu Lâu âm thầm cảm động, cho dù ở đây không ai có bằng cấp cao, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được lòng chân thành giản dị của họ. Cậu cười tủm tỉm, nói: "Cám ơn mọi người một tháng nay đã chăm sóc, chẳng qua, không cần nhớ tôi đâu, Tiểu Lâu còn trở lại đây mà."

Trong tiếng cười của mọi người, La Tiểu Lâu bước ra khỏi cánh cổng nhà xưởng.

Dương Dật nhìn La Tiểu Lâu càng ngày càng xa, không biết có phải nảy sinh ảo giác hay không, chỉ cảm thấy, trong ánh trời chiều, xung quanh người thiếu niên này tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Nhu hòa, chứ không chói mắt, lại vô cùng thu hút người khác.

Bản thân ông biết rằng, kì thật nếu lấy tiền thưởng mà ông phát cho La Tiểu Lâu so sánh với những gì mà cậu đã làm thì căn bản cũng không có gì đáng nói. Nhưng, là một phó tổng, đây đã là số lượng lớn nhất mà ông có thể cho La Tiểu Lâu trong phạm vi chức trách của mình.

Thiếu niên này tuyệt đối là một thiên tài, cậu vĩnh viễn không thể dừng lại là một người bình thường như vậy. Hơn nữa, ở trường học này, cậu sẽ còn tiến rất xa. Có lẽ sau này, khi gặp lại Tiểu Lâu, cậu đã tiến đến một độ cao mà những người như họ cho dù có ngẩng đầu cũng nhìn không đến.

Công việc của La Tiểu Lâu chấm dứt, cùng lúc đó, học viện Saint Miro cũng bắt đầu khai giảng.

———————————-

[1]Nguyên văn là "ma đao bất ngộ khảm sài công", nghĩa đen là "người chẻ củi không ngại mài dao trước.

———————————————
Xin lỗi vì sự siêu siêu siêu chậm trễ này nhưng mình 2k1 nên các bạn hiểu mà nhỉ T^T Chắc tầm cuối tháng 6 mình mới tiếp tục được. Mong mọi người thông cảm!
P/s: mà dù sao cũng không nhiều người đọc :P

————————————————
(Do sơ suất của mình mà thiếu mất chương 10 này, mong các bạn thông cảm)

CHƯƠNG 10 – KHAI GIẢNG

"Nhanh lên! Chúng ta bị muộn rồi, chỉ còn có hai mươi phút!" La Tiểu Lâu đánh bạo không ngừng thúc giục.

Trong phòng, Nguyên Tích vừa thay xong quần áo đi tới. Trong nháy mắt, La Tiểu Lâu đang không thôi lải nhải tạm dừng một chút, không thể nghi ngờ, quần áo của Nguyên Tích vô cùng phù hợp với dáng người của y, ngọc thụ lâm phong, cao ngạo tuấn tú lại mang theo một chút tà khí xấu xa, vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.

Giống như một vương tử cao quý tao nhã, đang chuẩn bị đi thị sát vương quốc của chính mình.

Cho dù La Tiểu Lâu biết người này ác liệt vô lý đến mức nào vẫn nhịn không được mà ngây người một chút, sau đó, dưới ánh mắt cười nhạo của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu hơi hơi đỏ mặt. Cậu ho khan vài tiếng, quay đầu, thầm oán giận: ông trời thật sự là bất công, vì sao tất cả ưu điểm đều đem cho một tên khốn nạn như vậy!

Vào thang máy, La Tiểu Lâu không ngừng nhìn đồng hồ, "Ưm, lát nữa chúng ta sẽ phải chạy thôi, hôm nay đối với tôi rất quan trọng, tôi không thể lưu lại ấn tượng không tốt với nhân viên giáo vụ được!"

Nguyên Tích khó hiểu liếc nhìn La Tiểu Lâu, không rõ ngày đầu tiên đến trường mà cậu đã muốn tìm tới chỗ giáo vụ để làm gì.

Cửa thang máy vừa mở, La Tiểu Lâu đã vào tư thế sẵn sang chạy một trăm mét, trong khi đó, Nguyên Tích chậm rãi nói: "Kỳ thật, nếu cậu đi xe của tôi thì sẽ không bị muộn."

"A?" La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích xoay người đi về phía bãi đỗ xe mới có phản ứng, vừa rồi y nói cái gì?

Nguyên Tích quẹt thẻ ở cửa bãi đỗ xe, năm giây sau, một chiếc xe dạng khí động[1] đã tự động xuất hiện ở cửa.

Nguyên Tích mở cửa phía bên ghế lái, quay đầu lại liếc La Tiểu Lâu một cái. La Tiểu Lâu lập tức mừng rỡ chạy tới, lắp bắp nói: "A, anh có xe! Có xe vậy mà tôi cũng không biết!"

Liếc nhìn sắc mặt khinh thường của Nguyên Tích một cái, La Tiểu Lâu da mặt dày mở cửa ghế phụ lái, trước khi Nguyên Tích kịp hối hận, cậu đã nhanh chóng chui vào.

Ấy, trời ạ, chiếc xe này cậu đã từng nhìn thấy! Ở trung tâm tương mại, nó đứng vị trí cao nhất trên bục triển lãm, lúc ấy cậu không thể đếm được những con số không phía sau! Quả nhiên là đồ cao cấp, bánh lái xịn xò này, chỗ ngồi thoải mái này....

Không đợi La Tiểu Lâu ca ngợi xong, phiu một tiếng, xe đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Năm phút sau, trước cửa học viện Saint Miro. Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu sắc mặt xanh mét, nhún nhún vai: "Cậu nhìn đi, tôi đã nói là sẽ không bị muộn mà."

Nói xong, Nguyên Tích tự mình giúp La Tiểu Lâu tháo dây an toàn – cũng may, lúc lái xe y còn nhớ khởi động hệ thống an toàn cho La Tiểu Lâu.

"Ê, cậu không sao chứ?" Nguyên Tích nhíu nhíu mày, ngày đầu tiên khai giảng có kiểm tra sức khỏe, tên nô lệ ngu ngốc này không lần nào không khiến y lo lắng.

"Không có việc gì." La Tiểu Lâu hai chân run rẩy xuống xe, mẹ ơi, quả nhiên người nghèo không thể hưởng thụ cuộc sống xa xỉ của kẻ giàu có, kẻ có tiền thật sự rất đáng ghét!

La Tiểu Lâu than thở, đồng thời hạ quyết tâm, về sau mỗi ngày phải chạm vào chiếc xe này mới được.

Nguyên Tích thò đầu ra, nói: "Cậu vào trước đi, tôi đi đỗ xe, lát nữa cậu đến tìm tôi."

Tuy nói là không muộn, nhưng hiện tại cũng không sớm, cổng trường có không ít học sinh. Mọi người hoặc là hào hứng quan sát trường học của mình, hoặc là chú ý chung quanh. Học viện quân sự này cũng nổi danh vì các thành phần quý tộc trong trường, học sinh ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng từ gia đình, hi vọng tạo mối quan hệ tốt với đối tác trong tương lại, hoặc là với học sinh nhà giàu có thể cung cấp bảo trợ.

La Tiểu Lâu không có lòng dạ nào nghĩ đến những việc này, cậu vội vã đi vào trong.

Phía trước có một đám trai gái vây quanh hai người cũng đang đi vào, La Tiểu Lâu cảm thấy hai ba người trong số đó nhìn quen mắt, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu, lập tức vượt qua đám người, nhanh chóng đi về phía trước.

Cậu nhớ không ra, nhưng trong những người đó thì đã có người nhận ra cậu, có mấy người trên mặt lập tức xuất hiện biểu tình khinh bỉ, cô gái tóc đen quay đầu nhìn thiếu niên mắt xanh cười nói: "Lâm Tân, đó không phải là người mà lần trước anh muốn chúng ta cho đi nhờ sao? Vẫn nhà quê như vậy nhỉ!"

Lâm Tân mỉm cười, không nói gì. Nhưng một người bên cạnh lại ngạc nhiên hỏi: "Lâm Tân, hiếm khi thấy cậu quan tâm đến những việc như thế này? Thế nào, để ý tên đó? Khẩu vị của cậu gần đây cũng thật nặng, ha ha." Thiếu niên này nghĩ bản thân nói đùa rất hay, ngạo mạn cười lên.

"Đừng nói lung tung, không thể nào."

Lâm Tân cẩn thận liếc nhìn hai người ở giữa, thiếu niên tóc bạc cao lớn cùng một thiếu niên quý khí mặc đồ đen đang nói gì đó, hai người hoàn toàn không chú ý đến La Tiểu Lâu. Lâm Tân nhẹ nhàng thở ra, cũng đúng, hai người đó, cho dù một người có chút quan hệ huyết thống với tên nhà quê kia, một người thì lại từng có hứng thú với La Tiểu Lâu, nhưng thực chất cũng không khác gì đùa giỡn mà thôi, ai lại để ý một người như vậy.

Trong mắt hai vị thiên chi kiêu tử[2] đó, một kẻ nhà quê như vậy, chắc chắn là bị khinh thường.

Trước khi hoàn toàn lạc, La Tiểu Lâu cuối cùng cũng tìm được phòng thu phí. Hầu hết các học sinh đều chuyển tiền qua tài khoản, căn bản không cần đích thân đến đây, cho nên trong văn phòng cũng không có nhiều người. La Tiểu Lâu tìm một khung cửa không có ai, nói với giáo viên ngồi phía trong: "Thưa thầy, tôi là học sinh năm nhất. Tôi không đủ tiền đóng học phí, muốn xin thanh toán thành hai lần. Thầy xem có được không?"

"A?" Giáo viên ngồi bên trong thoát khỏi trò chơi online, ngờ vực nhìn La Tiểu Lâu, ông chưa từng gặp loại tình huống này, định mức nhỏ như vậy, chỉ là thu học phí tượng trưng, vậy mà có người không kiếm đủ? Học sinh này rốt cuộc trúng tuyển vào trường bằng cách nào vậy?

"Hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy, cho nên muốn thanh toán thành hai lần, thầy xem có thể giải quyết giúp tôi hay không?" La Tiểu Lâu lại cố gắng thuyết phục một lần, mọi người trong văn phòng nhìn cậu là có ý gì! Bộ chưa từng thấy qua học sinh nghèo khó à – không sao cả, hôm nay họ sẽ có dịp thấy!

Giáo viên bên trong khung cửa rốt cuộc cũng phản ứng, ho khan một tiếng: "Báo cho tôi mã số sinh viên."

La Tiểu Lâu nhìn lướt qua thông báo nhập học của mình, nhíu mày nói: "1000222."

Giáo viên kia chuyển mã số sinh viên của La Tiểu Lâu đi, tạm thời không lên tiếng, mà tất cả các giáo viên còn lại trong văn phòng thì đang chú ý xem ông xử lý như thế nào, cuối cùng, vị giáo viên này cắn răng một cái, đứng lên, nói: "Như vậy, cậu theo tôi gặp giáo vụ chủ nhiệm năm nhất một chút, nếu ông ấy đồng ý, sẽ không thành vấn đề."

La Tiểu Lâu gật gật đầu, theo vị giáo viên này đến văn phòng của tổ trưởng giáo vụ.

La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua giáo vụ chủ nhiệm trước mặt, liền cúi thấp đầu, vị giáo vụ này tuổi không lớn, nhưng hói đầu vô cùng nghiêm trọng, nhất là kiểu tóc tập trung vào chính giữa kia, thật sự làm cho người ta không dám nhìn.

Giáo viên dẫn đường thuật lại tình huống của La Tiểu Lâu một chút, cuối cùng nhỏ giọng bổ sung một câu: "Chủ nhiệm Vương, sinh viên này là do gia đình La Thiếu tướng gửi vào học."

Gương mặt vốn nghiêm túc của chủ nhiệm Vương trở nên càng âm trầm: "Trong nhà cậu không có tiền?"

"Đúng vậy, nhưng tôi cam đoan sẽ trả hết tiền trong vòng một năm." La Tiểu Lâu tính toán một chút, nếu nghỉ hè và nghỉ đông đều đi làm công, hẳn là không sai biệt lắm.

Nhìn La Tiểu Lâu vẫn không hiểu ý ông, chủ nhiệm Vương ức chế quát: "Tôi hỏi cậu, ngay cả chút tiền ấy cũng không có, vì sao lại không đề cập đến việc xin học bổng?" Học viện Saint Miro không bạc đãi sinh viên có thực lực, sự xuất hiện của người này đúng là tổn hại đối với thể diện của nhà trường.

La Tiểu Lâu mở to mắt nhìn, cậu không chắc có phải mỗi người đều có thể xin học bổng hay không, vì thế La Tiểu Lâu đưa tư liệu của chính mình ra, hỏi: "Thầy xem tư liệu của tôi, có thể xin hay không?"

Nhìn lướt qua sắc mặt của giáo vụ chủ nhiệm đã sắp biến thành màu gan lợn, ông cầm thành tích tốt nghiệp trung học của La Tiểu Lâu, ở trước mắt La Tiểu Lâu vung vẩy: "Loại thành tích như cậu, loại thành tích này, rốt cuộc, bằng cách nào mà thi vào học viện Saint Miro được hả! Tôi khinh thường nhất là những thứ rác rưởi dựa vào quan hệ như các người!"

La Tiểu Lâu lui về sau một bước, tránh né những tia nước bọt từ chủ nhiệm, bình tĩnh nói: "Dù sao đi chăng nữa, nhà trường cũng đã gửi thư thông báo đến cho tôi. Tôi tìm thầy là vì vấn đề học phí của tôi, thầy xem có thể giải quyết theo cách mà tôi nói hay không?"

"Trường chúng ta chưa từng xảy ra vấn đề loại này!" Chủ nhiệm Vương rống một câu, xoay người đưa lưng về phía La Tiểu Lâu cùng vị giáo vụ thu phí kia.

"Cho tới giờ chưa từng xảy ra, không có nghĩa là không xảy ra. Hiện tại sinh viên gặp khó khăn, nếu nhà trường không thể giúp đỡ giải quyết, ít nhất cũng nên thông cảm một chút. Hay ý thầy là không có tiền thì không thể theo học ở học viện Saint Miro?" La Tiểu Lâu ở phía sau cao giọng nói.

Cho dù những gì vị chủ nhiệm này nói đều là sự thật, cho dù ông ta vì chút sự thật này mà chán ghét cậu, La Tiểu Lâu cũng không định từ bỏ, bởi vì cậu không có lựa chọn nào khác, cậu không thể bỏ qua cơ hội duy nhất để đến trường.

Vị giáo viên kia đã bắt đầu đổ mồ hôi, ông nghĩ quan hệ bối cảnh phía sau của La Tiểu Lâu đủ vững chắc mới đem cậu tới đây. Nhưng thật không ngờ, thành tích của sinh viên này cũng đủ để làm kẻ khác phải thấy xấu hổ, hơn nữa, đại khái là hôm nay tâm trạng chủ nhiệm Vương không tốt, sâu trong nội tâm , ông ta rất chán ghét những sinh viên đi cửa sau, hôm nay chẳng qua là quang minh chính đại biểu hiện ra mà thôi.

Mà sinh viên này thế nhưng – thế nhưng còn dám nói với một vị chủ nhiệm với giọng điệu như thế. Ngao, ấn tượng của cậu ta trong lòng chủ nhiệm nhất định càng kém, nhất định là vậy....

Bỗng nhiên chủ nhiệm Vương xoay người hung hăng nhìn chằm chằm vào La Tiểu Lâu, qua thật lâu, giận dữ cười, lại nói: "Tốt, tôi không thu học phí của cậu, có vẻ là do nhà trường không tốt thật. Cậu có thể sang năm hẵng giao học phí. Nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu thi rớt cuộc thi cuối kì, mặc kệ là có quan hệ với ai, cậu cũng không được lên lớp! Nếu tới già mà cậu còn không tốt nghiệp được, thì cậu sẽ phải đi."

La Tiểu Lâu gật gật đầu, nói năng một cách đúng mực: "Vậy làm phiền ngài, sang năm tôi sẽ trả toàn bộ học phí." Cậu không thể thay đổi cái nhìn của người khác đối với cậu, nhưng sau này cậu có thể dùng hành động và thành tích để thay đổi. Chỉ cần có thể đến trường, một chút coi khinh như vậy đã là gì?

La Tiểu Lâu đi đến cửa, thời điểm cậu mở cửa, chủ nhiệm Vương còn nói thêm: "Nếu cậu bị giáng cấp ba lần, nhà trường sẽ cho cậu thôi học."

La Tiểu Lâu nghiêng người, bình tĩnh dừng lại: "Cám ơn lời khuyên của ngài."

Trên trán của giáo viên dẫn đường hiện rõ một giọt mồ hôi, không dám nhìn sắc mặt của chủ nhiệm Vương, lập tức theo La Tiểu Lâu đi ra ngoài.

Trở lại văn phòng thu phí để tiến hành thủ tục, La Tiểu Lâu làm bản cam đoan sẽ trả năm vạn đồng liên bang còn lại, nhận sách giáo khoa cơ bản và đồng phục, tâm tình sung sướng mà đi ra ngoài.

Cậu cũng không thích người khác xem thường mình, chỉ là, tình trạng hiện tại của cậu có gì để người ta phải để mắt đến chứ? Bị đối xử như vậy, nói không hề tức giận là gạt người. La Tiểu Lâu dù không có cốt khí, nhưng vẫn có lòng kiêu ngạo của chính mình.

Nhưng con đường là do bản thân đi, cậu tin tưởng cậu có thể thay đổi tình cảnh túng quẫn hiện tại.

Đây không phải tự an ủi, mà là tự tin. Đúng vậy, tự tin! La Tiểu Lâu chưa từng có suy nghĩ không tin vào chính mình. Kiếp trước, La Tiểu Lâu có hai học vị thạc sĩ, trong quá khứ, dù cho chương trình học có phức tạp đến đâu, dù cho cả một học kì không nghe giảng bài, chỉ cần xem lại một đêm, cậu tuyệt đối không bị ở lại lớp, đôi khi còn có thể đạt thành tích tốt.

Tình huống hiện tại không phải là quá gay go, ít nhất, cậu còn có được cơ hội đến trường. Cho nên, tự mình điều chỉnh một hồi, với năng lực khôi phục mạnh mẽ, tâm tình của La Tiểu Lâu bây giờ đã có chuyển biến không nhỏ.

Nhưng mà, La Tiểu Lâu cũng không biết, sự cố gắng thoát khỏi đáy nước của mình lại trở nên nổi tiếng....

Một giờ sau, trước cửa hệ cơ giáp, La Tiểu Lâu thật vất vả tìm được gương mặt lạnh lùng Nguyên Tích.

Không có cách nào, Nguyên Tích thật sự rất dễ nhận ra, cho dù có nhiều người chung quanh, cũng rất khó che giấu hào quang từ y. Hơn nữa, La Tiểu Lâu phát hiện, không ít người xung quanh đang trộm đánh giá Nguyên Tích, thấy y bày ra vẻ lạnh băng chớ có lại gần, cho nên không dám tiếp cận.

La Tiểu Lâu đầu đầy mồ hôi chạy tới, vồn vã chào hỏi: "Thật xin lỗi, có một số việc nên đến trễ."

Nguyên Tích nhìn thấy La Tiểu Lâu, nổi giận đến mức muốn nhảy dựng lên: "Ngay cả kiểm tra phân chia ban chuyên ngành còn chưa bắt đầu, cậu rốt cuộc là có chuyện gì?! Cậu chết tiệt – thế mà dám để chủ nhân chờ cậu!" Tốt xấu gì, Nguyên Tích cũng nuốt hai chữ nô lệ vào.

La Tiểu Lâu cười, nhanh chóng giải thích: "Thật sự là có chút việc nhỏ, tôi cam đoan lát nữa không rời đi dù chỉ một chút."

Nguyên Tích hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, rốt cuộc quyết định tạm thời buông tha cho cậu, sau đó lại bắt đầu than phiền: "Xem ra kiểm tra phân chia ban chuyên ngành sẽ kéo dài đến chiều, nhà trường thật là, một chút hiệu suất cũng không có!"

La Tiểu Lâu nhìn phía trước một cái, gật gật đầu, dựa vào số người đứng chờ bên ngoài cũng đủ để biết, người vào hệ cơ giáp rất nhiều.

Đứng đầu danh sách còn có hệ chỉ huy, hệ quân sự cổ điển, hệ khoa học và kỹ thuật trí tuệ, hệ công trình hàng không vũ trụ, viện y, viện thương nghiệp. Trước cửa của các hệ khác cũng có không ít người, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với mấy hệ này.

Ngoài cửa hệ cơ giáp lại tấp nập người ra kẻ vào.

La Tiểu Lâu đã giải quyết xong khó khăn lớn nhất khi đến trường, cả người đều thoải mái, đề nghị: "Không bằng chúng ta ăn cơm trước đi, chốc lát lại đến đây."

Nguyên Tích đang muốn gật đầu, rốt cuộc có người bên cạnh nhịn không được, đi lại đây: "Vị bạn học này, cậu chắc là sinh viên năm nhất năm nay, tôi và chị họ muốn ghi danh vào hệ cơ giáp, về sau chúng ta chính là bạn học, có thể dùng cơm trưa chung với cậu không?"

Là một sinh viên, giọng nói thanh thúy, vẻ ngoài vui tươi, thật dễ dàng khiến người ta nảy sinh hảo cảm. La Tiểu Lâu nuốt nước miếng một cái, kề sát vào Nguyên Tích nói nhỏ, trong giọng nói mang theo ghen tị: "Ấy, anh cũng được hoan nghênh quá chứ, mỹ nữ, ít nhất có thể tới chín phần. Nếu anh muốn, tôi có thể đi ăn cơm trưa một mình."

"Sao tôi phải để ý cô ta? Tôi cũng không biết cô ta." Nguyên Tích liếc nhìn La Tiểu Lâu như nhìn một tên khờ.

Cuối cùng La Tiểu Lâm phải ngậm miệng, tính tình ác liệt, tính cách khiếm khuyết quả nhiên đã biểu hiện ra! Rốt cuộc cậu cũng không phải người duy nhất bị hại! La Tiểu Lâu không hiểu tâm tình vừa sung sướng vừa hưng phấn khi người gặp họa của mình làm sao mà có.

Không hổ là căng tin của trường đại học nổi tiếng, rộng rãi sạch sẽ, bài trí phi thường lịch sự tao nhã. La Tiểu Lâu nhìn nhìn quầy bán cơm, bỗng nhiên nhớ ra mình chưa nạp tiền vào phiếu cơm, hiện tại cậu chỉ còn mười chín ngàn đồng liên bang.

Đang lo lắng, Nguyên Tích ném thẻ qua cho La Tiểu Lâu, thuận miệng nói: "Cậu đi mua cơm đi, nhanh lên."

Tới quầy bán, La Tiểu Lâu phát hiện có gà mên cơm bình thường, nhưng bên trong có thêm chút rau dưa, giá cũng không phải là quá đắt, hẳn là chỉ tính phí tổn, trường này quả thật không tồi.

Ở quầy bán xa xỉ hơn thì có các loại rau xào, còn có thịt cá mà đã lâu La Tiểu Lâu không nhìn thấy.

La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm miếng thịt, ánh mắt đều muốn đỏ, đã lâu – đã lâu không được ăn! Cuộc sống khốn khổ này!

"Vị học trò này, cậu muốn ăn gì?" Một vị phụ trách hỏi.

La Tiểu Lâu lập tức đưa thẻ của Nguyên Tích ra, việc đầu tiên là kiểm tra số dư, vạn nhất – tui phắc, kẻ có tiền thật là biến thái! La Tiểu Lâu đếm những con số không ở phía sau, trong lòng ghen tị muốn chết.

Nghe thầy phụ trách thúc giục, cậu vội chỉ hai món, một phần sườn kho, một phần gà[3] – dù sao cũng là Nguyên Tích trả tiền.

Trở lại vị trí, La Tiểu Lâu đặt sườn kho xuống trước mặt Nguyên Tích, còn mình thì ăn gà, dùng tiền của người ta, đương nhiên phải đưa thứ tốt cho Nguyên Tích.

Nguyên Tích liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, không nói thêm gì, cúi đầu ăn cơm.

La Tiểu Lâu không kiềm chế được mà cảm thấy chột dạ một chút, đưa thẻ cho Nguyên Tích, nhỏ giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ đi nạp tiền." Vì sao khi dùng tiền của người khác trong lòng cậu lại cảm thấy không dễ chịu! Đây là chỗ thua kém của người hầu sao....

"Không cần, cứ để ở chỗ cậu, về sau cậu chịu trách nhiệm mua cơm, tôi sẽ trả cho hai người đến lúc tốt nghiệp.Thế nào? Chẳng lẽ cậu còn chờ tôi mua cơm cho cậu?" Nguyên Tích ngẩng đầu lạnh lùng hỏi.

"A? Tôi không có ý đó, nhưng – anh nói tôi cũng có thể dùng thẻ này để mua cơm?" La Tiểu Lâu mở lớn mắt, cậu có chút không thích ứng, hơn nữa, cậu cảm thấy hồi báo từ Nguyên Tích thật là đáng sợ – không phải người này đang có kế hoạch tà ác gì chứ?

Nguyên Tích bực mình nói: "Đương nhiên là cậu dùng của tôi, mỗi ngày cậu ăn cơm với tôi, tốt nhất là có thể lúc nào cũng đi theo tôi, tôi không muốn những lúc cần sai bảo cậu lại không thấy đâu." Xem ra Nguyên Tích vẫn còn để ý chuyện giữa trưa tìm không thấy La Tiểu Lâu.

"A, tôi hiểu rồi." Sau khi biết được mục đích của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu có chút vô lực, bất quá, cuối cùng Nguyên Tích cũng có ý thức trả tiền sinh hoạt cho bản thân!

"Vậy, anh muốn thi vào hệ cơ giáp sao?" Tuy chưa từng nghe Nguyên Tích nói qua, nhưng La Tiểu Lâu có cảm giác như thế.

"Ờ." Nguyên Tích đơn giản đáp lại.

"Rốt cuộc tôi nên thi vào đâu thì tốt đây?" La Tiểu Lâu thấp giọng lầu bầu, cậu muốn ghi danh vào hệ cơ giáp, cậu thật sự hi vọng có thể lái cơ giáp ngao du vũ trụ, đó thật sư là giấc mộng của mọi người đàn ông – nhất là đối với người đến từ bốn ngàn năm trước như cậu, cơ giáp càng có lực hấp dẫn lớn hơn nữa. Nhưng thầy Tống từng nói, cậu nên chọn hệ chế tạo cơ giáp.

Nguyên Tích hừ một tiếng, "Đương nhiên là cậu cũng phải thi vào hệ cơ giáp."

Nghe Nguyên Tích cổ vũ, tuy biết lý do thật sự chính là Nguyên Tích không muốn cậu rời khỏi vị trí bên người y mới nói vậy, nhưng La Tiểu Lâu cũng không còn do dự nữa.

Đến giờ ăn cơm trưa, người trong căn tin đông dần lên.

Trong số những người tới, có không ít kẻ mang theo ánh mắt quái dị nhìn về phía bên này. Nguyên Tích đã quen với loại ánh mắt này, trử bỏ biểu hiện bực mình, cũng không có hành động gì.

La Tiểu Lâu lại càng không để ý, nhưng cậu hơi hơi nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán.

"Nhìn thấy không, tên kia chính là kẻ học không tốt lại không có tiền."

"Đây thật sự là của hiếm á!"

"Rốt cuộc hắn không biết xấu hổ đến mức nào mà dám đến trường này vậy, nghe nói còn xin thiếu nợ...."

La Tiểu Lâu dừng đũa, người nghèo thì đã sao, ít nhất người ta là tay làm hàm nhai, so với thứ sâu gạo chờ gia đình nuôi dưỡng như các người còn tốt hơn nhiều! Các người khinh thường tôi, ông đây lại càng khinh thường các người!

Rõ ràng, Nguyên Tích cũng nghe thấy, y ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu một cái, nhún nhún vai: "Không nghĩ đến còn có kẻ ngốc đến như vậy."

Này, tên ngu ngốc kia hiện tại đang ở trước mặt anh đó! La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyên Tích.

"Đi, bây giờ chúng ta đi làm trắc nghiệm."

——————————–

[1]Dáng khí động: một đầu tròn, một đầu nhọn, nhẵn, người ta thường mô phỏng hình dáng này để chế tạo xe hơi, máy bay.

[2]Thiên chi kiêu tử: con trời

[3]Nguyên văn là "kê đinh", có nghĩa là gà cắt hạt lựu, nhưng edit như vậy đưa vào câu đọc không trôi chảy, cho nên ta chỉ để là "gà".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro