Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với đoạn tình cảm trái ngược này, Ngữ Tu cảm thấy bất lực, chỉ có thể tự mình trầm luân. . . Chuyện duy nhất có thể làm, là chuyện này không thể để Trường Uy biết được, đến lúc đó ngay cả bằng hữu cũng đều làm không được.

Ngữ Tu thầm hạ quyết tâm!

Mà  Ngữ Tu cũng đâu biết được trong lòng Trường Uy cũng đang loạn lên vì y.

Cứ như vậy tuần tự tháng 6 đến trường đại học Đông Hải nhìn cây phượng nở hoa đỏ rực cả một góc, tháng 7 lại đi thám hiểm rừng rậm nhiệt đới ở Khẩn Đinh, vậy mà cuối tháng tám Trường Uy từ nhỏ đến lớn sống ở Mỹ lần đầu tiên được lĩnh giáo cơn bão uy lực nhất đổ bộ đất liền!

[ Thông báo khẩn Bão Tam Nhã . . . Siêu bão Tam Nhã rạng sáng hôm nay đổ bộ bán đảo Hằng Xuân. . . Sau đây là những nơi buộc phải nghỉ học nghỉ làm tránh bão:  Thành phố Đài Bắc.. Thành phố Chiết Giang .. . . ] Ngữ Tu nhìn chằm chằm TV màn hình, vội gọi điện thoại xác nhận ngày mai không cần đi làm, vậy là được nghỉ liên tục từ hôm nay thẳng đến cuối tuần. . . Được nghỉ có lương như vậy, Ngữ Tu cũng cảm thấy rất tốt! Buổi tối gió xoáy mạnh mẽ, mưa cũng như  trút nước. . . Ngữ Tu kiểm tra hết cửa sổ, thay bộ áo ngủ được giặt đến bạc trắng chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Vừa mở cửa liền thấy Trường Uy cả người ướt sũng!

“Trời ạ! Anh xảy ra chuyện gì thế?” Ngữ Tu kinh ngạc nói cũng không che dấu được tâm tình có chút vui sướng.

“Nhà của tôi bị cúp điện, có thể cho tôi ở lại một đêm không!” Trường Uy cả người ướt sũng trông chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn là cười đến rất vui vẻ.

[ Hì! Ngữ Tu của ta mặc áo ngủ bộ dạng thật là đáng yêu quá đi. ^^] Trường Uy vui sướng đánh giá. . . “Ai, xe của tôi để ở trong gara rồi. . ., không có điện nên không mở được cửa. . . tôi đi taxi đến đây . . Ha chu!”  Trường Uy hắt hơi một cái. Ngữ Tu liền chạy nhanh đi lấy một cái khăn tắm lớn giục hắn đi tắm rửa .

“Uống đỡ ly ngũ cốc này đi!” Ngữ Tu đưa cho Trường Uy một ly ngũ cốc nóng hổi để cho hắn xua đi hàn khí.

“Cám ơn!” Trường Uy mỉm  cười tiếp nhận, Ngữ Tu đột nhiên thất thần một hồi.

Trường Uy thật sự là một nam nhân rất tuấn tú, dù một thân chật vật đầu tóc bù xù trong cũng rất hấp dẫn.

Ngữ Tu rất nhanh phục hồi tinh thần lại, thầm mắng mình thật là hết thuốc chữa! “Ngữ Tu, anh ngày mai có đi làm không!” Trường Uy đã tắm xong, ngồi ở trên chiếu soát tóc.

Thở ra một hơi, tắm rửa thật là thoải mái ^^

“Không cần. Anh thì sao?”

“Cũng không cần, cho nên. . . hôm nay chúng ta uống thỏa thích đi!” Nói xong, Trường Uy lấy ra một chai Brandy to, kêu Ngữ Tu đi lấy ly với đá đến.

“Ta không có ly uống rượu! . . .Ly nhỏ được không?” Bị nét bướng bỉnh của Trường Uy cuốn hút, Ngữ Tu từ từ vui vẻ lên.

“Không sao,  chỉ cần có uống là được!” Trường Uy một phen kéo Ngữ Tu qua ngồi ở bên cạnh mình, thay hai người rót rượu, cứ như  vậy cùng nhau uống.

Ngữ Tu không thường uống rượu, cho nên lập tức mặt đỏ tai hồng.

“A ~ anh như vậy thật đáng yêu nha ~ Ngữ Tu. . .” Trường Uy thấy Ngữ Tu say rượu bộ dáng yêu thích không buông tay.

Thực hận không thể cứ như vậy đem anh ấy… Trường Uy đối với  suy nghĩ quân tử của mình cảm thấy thật khổ sở. . . ngay cả người yêu cơ hồ ở kế bên, muốn đụng cũng không dám đụng. . . Ai. . . Có lẽ vì lần này gặp phải người mình yêu thật sự, cho nên mới không thể xuống tay đi. . . Trường Uy cười khổ lắc đầu… Ngay lúc Trường Uy đang ngàn vạn lần trách mắng bản thân, Ngữ Tu đột nhiên lẳng lặng nói ra một câu, “Trường Uy, tôi thích anh.”

Cái gì? Hắn vừa mới nghe được cái gì? Trường Uy nhất thời không có biện pháp phản ứng. . . Ngữ Tu đang nói. . . Thích hắn. . . Những lời này chính  I LIKEY OU! Đúng hay không? Đúng không. . . Trời ạ! Có phải tại hắn uống say quá nên tự huyễn hoặc mình không?

“Trường Uy. . . tôi biết anh đối với tôi rất tốt, nhưng mà tôi lại có cái loại suy nghí không an phận này, tôi biết. . . Anh cảm thấy thực. . . thực…Ghê tởm, nhưng chính là tôi thật thích anh nha.”

Ngữ Tu biết mình cũng không có say, nhưng trong lòng vẫn muốn cho Trường Uy biết được tình cảm của mình.

Y cũng biết mình không nên bộc lộ ra như thế, nhưng. . . Chính là không muốn giấu ở trong lòng. . . “Cho dù anh cảm thấy được thực ghê tởm, tôi cũng. . . Tôi chính là không có biện pháp khống chế chính mình. . . Thực xin lỗi. . .” Nghĩ đến từ nay về sau ngay cả làm bạn bè cũng không được, Ngữ Tu không kiềm chế được khóc nấc lên.

“Ta thích ngươi. . .” Không thấy Trường Uy có phản ứng gì, Ngữ Tu trong lòng thật khổ sở, chung quy cũng là do mình si tâm vọng tưởng, người bình thường thì làm sao có thể nhận thức một nam nhân, nước mắt trong suốt rơi xuống đọng trên thành ly,nước mắt hòa cùng với rượu trông thật thê lương.

Ngữ Tu run rây đem ly đặt lại trên bàn, biết mình đã không còn tư cách ngồi ở bên cạnh hắn nữa, Ngữ Tu nghĩ muốn rời khỏi, tay lại bị giữ chặt.

“Anh nãy giờ một mình nói, cũng không muốn nghe câu trả lời của tôi ư.”

Thanh âm Trường Uy trầm ổn mang theo ngữ điệu đứng đắn trước nay chưa từng có, Ngữ Tu nghe thấy liền sợ hãi.

“Tôi cũng thích anh. . . Ngữ Tu.”

Lời nói ôn nhu càng làm cho Ngữ Tu khóc càng thêm khóc.

Người này đến như vậy vẫn là không muốn thương tổn tới mình, Ngữ Tu trong lòng cảm thấy vừa an ủi vừa khổ sở.

Mà Trường Uy tựa hồ phát hiện Ngữ Tu hiểu lầm, một phen ôm lấy quá Ngữ Tu, buộc y nhìn thẳng vào chính mình.

Không được! Đối với chuyện này, hắn nhất định phải giải thích so với từ điển phải rõ ràng hơn! “Tôi  thích anh! Ngữ Tu! Tôi thích anh. . . Không phải là kiểu thích giữa bạn bè với nhau, mà là giống ba ba của tôi thích mama của tôi, tôi chính là thích anh như vậy.”

Nhìn thấy Ngữ Tu vẻ mặt vẫn đang ngốc lăng, Trường Uy biết cách mình giải thích hoàn toàn có hiệu quả! Rốt cuộc nhịn không được trong lòng mừng như điên, Trường Uy ôm chặt lấy Ngữ Tu, làm cho Ngữ Tu cơ hồ không thở được.

“Anh biết không? Tôi đã sớm thích anh, chính là vẫn sợ dọa đến anh mà không dám thổ lộ, không nghĩ tới thế nhưng lại bị anh đi trước một bước. . .” Trường Uy đầy nhiệt tình nói xong, hận không thể đem năm tháng qua nói lun một lần cho tỏ.

“Tôi. . .” Sự việc xảy ra đột ngột khiến Ngữ Tu phản ưng không kịp, y như thế nào cũng không thể tin được tình cảm  của mình có thể được đáp lại nhanh như vậy, . . . Ngữ Tu vì quá vui mừng mà khóc, khóc đến mặt đỏ hồng lên làm cho Trường Uy đau lòng không thôi.

“Hư. . . Đừng khóc. . .” Trường Uy hống, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt ái nhân từng giọt rơi xuống, Trường Uy cúi đầu ôn nhu hôn lên từng giọt nước mắt, cứ như hôn đến đôi môi đang run rấy của Ngữ Tu.

Nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng dần trở nên mãnh liệt sâu sắc.

Trường Uy dùng kỹ xảo dẫn dắt đầu lưỡi trúc trắc mềm mại  của Ngữ Tu cùng chính mình giao triền, thẳng đến lúc Ngữ Tu thở không được mới lưu luyến buông ra, tiện đà ở trên đôi môi sưng đỏ của Ngữ Tu mà tiếp tục kinh bạc.

Lúc này Ngữ Tu mới phát hiện mình cũng bất tri bất giác ôm chặt lấy Trường Uy.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Ngữ Tu xấu hổ đến không biết phải  làm sao.

Trường Uy ôn nhu ôm Ngữ Tu dựa vào mình nhuận khí.

Nhẹ vỗ về mái tóc của Ngữ Tu, cúi đầu ở bên tai Ngữ Tu nỉ non. . . “Chúng ta trở về phòng đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro