Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào trong phòng, nhìn thấy chiếc giường mình nằm hằng ngày trong nháy mắt Ngữ Tu có một chút sợ sệt. . . Dù sao kinh nghiệm bản thân cũng chỉ có một lần . . lúc đó đã say như chết, hơn nữa còn là cùng nữ nhân, đêm nay chính là lần thứ hai, y thế nhưng lại cùng Trường Uy trên giường! Không có kinh nghiệm, không phải nữ nhân, lại là người mình thầm mên . . Ngữ Tu khẩn trương đến nỗi tim cũng muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. . .

  “Đừng sợ, hết thảy có anh.”

Cảm nhận được Ngữ Tu  bất an, Trường Uy gắt gao ôm lấy Ngữ Tu an ủi.

“Cái kia. . . em. . . Cũng không phải thực. . . Có kinh nghiệm. . .” Ngữ Tu ấp a ấp úng  nghĩ muốn giải thích. . . “Đừng lo. . . từ từ anh sẽ dạy em. . .” Trường Uy ôn nhu ôm lấy thân thể đang run rấy của  y, Ngữ Tu cảm thấy cả người không ngừng phát nhiệt.

Trường Uy đặt Ngữ Tu  ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng mà vuốt ve môi y, chậm rãi đem môi mình cùng y thiếp hợp, môi cánh hoa mềm mại  hơi hơi mở ra, Trường Uy thong thả  tăng thêm lực đạo, hơi thở hai người  dần rối loạn lên.

Trường Uy xoay người ngắm nhìn thân thể mềm mại tinh tế của Ngữ Tu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng  cởi bỏ áo ngủ màu lam nhạt màu trên người, ân. . . Mình nhất định phải giúp Ngữ Tu mua quần áo tốt hơn, không thể để  bảo bối của mình chịu ủy khuất như vậy? Trường Uy vừa nghĩ, một bên dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm duyện từ xương quai xanh đến ngực, cảm giác ngưa ngứa lạ thường khiến Ngữ Tu nhịn không được ưỡn cong thắt lưng. ..

 “Ngoan, thoải mái sao?”  Môi Trường Uy  dạo khắp thân thể của Ngữ Tu để lại những ấn ký đỏ thẫm trên làm da trắng nõn.

“A. . . Không cần. . .” Không kịp ngăn cản, quần ngủ của Ngữ Tu đã bị cởi ra, chỉ còn lại một chiếc quần lót nhỏ màu trắng, thấy ánh mắtTrường Uy tràn ngập dục vọng  , Ngữ Tu không tự giác địa nuốt nước miếng một cái, ngốc lăng trừng mắt nhìn Trường Uy tiếp tục cởi nốt thứ che chăn cuối cùng trên thân thể, cũng quên kháng cự.

  “Trường Uy. . . Đèn. . . tắt đèn . .” Thật vất vả phục hồi tinh thần lại, tìm về thanh âm của mình, Ngữ Tu muốn Trường Uy tắt đèn trên đầu giường, nhưng nói chưa xong đã bị Trường Uy hôn đến không thở nổi.

 “Không. Anh muốn nhìn em.”

 Thanh âm trầm ổn kiên định đánh gãy hy vọng của Ngữ Tu , nhưng thật sự y cảm thấy quá dọa người đi, từ nhỏ đến giờ vẫn chưa nhìn thấy ai nude, chỉ có vợ trước, nhưng mà lúc đó y cũng say đến rối tinh rối mù, bất quá bây giờ chính là đang rất tỉnh táo.

 “Đừng. . . A ~” đột nhiên nảy lên một trận tê dại, Ngữ Tu hít một hơi, Trường Uy  đang khiêu khích dảo quanh nơi riêng tư của y, ngón tay thong dong  xoa nắn phân thân non mềm, trước sự khiêu khích của Trường Uy, phân thân càng lúc càng trướng, một lần lại một ần khiêu khích khiến cho Ngữ Tu không chịu được cong thắt lưng. . . Cả người cơ hồ bị tình dục bao phủ.

Rất nhanh . . .

“A. . . Đừng. . .” Nhịn không được rên rỉ, Ngữ Tu non nớt  ở trong tay Trường Uy bắn ra chất lỏng nhũ bạch ấm áp .

 Sau cơn cao trào, ngực Ngữ Tu kịch liệt phập phồng, đôi mắt vì nhiễm tình dục  phủ lên một màn sương mỏng, khiến cho khuôn mặt thanh tú càng thêm câu dẫn liêu nhân.

Tất nhiên lại rước đến một trận cuồng hôn từ Trường Uy.

 Ngữ Tu được Trường Uy dẫn dắt kìm lòng không đậu đem lưỡi cùng Trường Uy giao triền.

  Ngay lúc Ngữ Tu còn đăng chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay dính đầy yêu dịch của Trường Uy lén lút đưa ra khe mông phía sau của Ngữ Tu. . . “Đừng. . . Trường. . . Uy, anh đang làm cái gì!” Ngữ Tu đột nhiên phát hiện , đỏ mặt phán kháng.

 Vừa rồi lúc Trường Uy âu yếm phân thân của mình khiến y cảm thấy rất xấu hổ, hiện tại thế nhưng. . . “Hư. . . Ngoan. . . Đừng sợ,  thả lỏng nào. . .” Trường Uy hết sức ôn nhu  trấn an.

 Hiểu được Ngữ Tu có thể nói đây là lần đầu tiên chân chính  làm tình, hắn hy vọng có thể cho mình người yêu có được một trải nghiệm tuyệt vời, vì thế động tác Trường Uy càng thêm mềm nhẹ.

Thuận lợi tham tiến tiểu huyệt chưa từng bị đụng chạm qua, bởi vì không có bôi trơn, lúc ngón tay Trường Uy  tiến sâu vào lại gặp phải trở ngại.

“Ô! . . . Sẽ. . . Đau. . . Không. . .” Ngữ Tu vặn vẹo vòng eo theo bản năng  kháng cự.

 “Thả lỏng người, Ngữ Tu. . . Như vậy sẽ không đau đớn. . .” Vì người yêu ngây ngô, Trường Uy cố nén lại dục vọng nóng bỏng của mình, tiếp tục lấy tay mở rộng tiểu huyệt đang co rúm, làm tốt công tác chuẩn bị.

 “Đừng. . . A. . . A. . .” Dần dần , Ngữ Tu phát ra tiếng rên rỉ mê người, tiểu huyệt gắt gao co rút lại.

Trường Uy biết đã chuẩn bị tốt, lập tức rút ngón tayra , kết quả liền nghe được âm thanh bất mãn nũng nịu của Ngữ Tu .

 Trường Uy nhanh chóng đem tiểu đệ đx trướng đến phát đau của chính mình để ở trước tiểu huyệt phấn hồng đang e thẹn khép mở, bị phân thân của Trường Uy  ma xát, Ngữ Tu bị tình dục thao túng bất mãn nâng cao thắt lưng, tác cầu tiếp xúc thân mật hơn nữa.

 Bị Ngữ Tu châm lửa, nhẫn nại gần năm tháng của  Trường Uy rốt cuộc bùng phát, thẳng tiến vào cấm địa mình ao ước bấy lâu.

 “A ~~” Ngữ Tu chưa bao giờ cảm thụ qua cảm giác bị xé rách kịch liệt như thế, trong đau đớn mãnh liệt lại tồn tại một thứ cảm giác sung sướng làm say mê tê liệt lòng người.

 Ngữ Tu gian nan thở dốc, hy vọng  có thể làm giảm bớt cảm giác thống khổ này .

 Nhìn đến khuôn mặt Ngữ Tu trắng bệch đầy mồ hôi, Trường Uy đau lòng hôn lên hai má, rồi đến trán, hy vọng có thể dời đi lực chú ý của y.

 “Thực xin lỗi, rất đau sao?” Trường Uy lo lắng hỏi, cẩn thận ôm lấy cả thân hình Ngữ Tu vì đau đớn mà run rẩy.

 “Đều tốt… Không… Không sao.”

Ngữ Tu miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng thanh âm run rẩy cũng không che dấu được thông khổ y phải thừa nhận.

“Không cần miễn cưỡng, anh có thể dừng lại.”

 Rõ ràng đã đau đến mức nước mắt lưng tròng, thế nhưng trong long vẫn quan tâm đến hắn.

Trường Uy yêu thương nhìn người yêu của mình.

  Tuy rằng nếu dừng lại hắn có thể phát điên mất, nhưng Trường Uy vẫn quyết định che chở bảo vệ cho người hắn đang ôm trong lòng, người này là cả thế giới của hắn.

Lúc Trường Uy hạ quyết tâm dừng lại, chuẩn bị rút ra, một cánh tay run rẩy gian nan giữ mình lại.

 “Đừng đi. . .” Ngữ Tu lắc đầu, ánh mắt mang lệ cầu khẩn.

 “Chính là, em sẽ chịu không nổi.” Trường Uy cau mày, lo lắng bất an nói.

  “Không quan hệ. . . Anh có thể tiếp tục. . .” Ngữ Tu cố nén thống khổ nói, [ em thật sự hy vọng có làm cho anh thỏa mãn, mà có lẽ đây là điều duy nhất em làm được cho anh. ] Ngữ Tu ở trong lòng nghĩ.

  “…”

 “Thật sự. . . Đừng lo. . .” Cơ hồ là cầu xin. . .

“Hảo. . . Ngữ Tu, đến, vòng tay ôm lấy anh, như vậy sẽ thoải mái hơn.” Nói thực ra,hắn nhẫn nại cũng thật là rất thống khổ.

 Cũng chỉ có thể hảo tận lực không cần thương tổn đến bảo bối của hắn.

 Được  Ngữ Tu đồng ý, Trường Uy cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Ngữ Tu .

Kỹ xảo cao siêu mang đến khoái cảm mạnh mẽ, Trường Uy lần thứ hai tiến vào không gặp trở ngại nào.

Theo mỗi lần trừu sáp liền dẫn đến kịch liệt đau đơn, động tác Trường Uy càng lúc càng nhanh, sáp nhậpcàng ngày càng sâu  , đau đớn kịch liệt có tăng chứ không giảm, Ngữ Tu trước mắt một mảnh hắc ám, cảm giác hít thở không thông.

 “Nha a. . . Ô. . .” Rốt cuộc nhịn không được  trong miệng tràn ra tiếng than nhẹ thống khổ , liền đến tai Trường Uy , nhưng Trường Uy nhưng không có cách nào dừng lại, hắn liền gia tốc ở trong tiểu huyệt non mềm co rúm của Ngữ Tu tiếp tục vận động.

Thẳng đến cú va chạm mãnh liệt cuối cùng, Trường Uy bắn ra chất lỏng nóng cháy vào sâu trong cơ thể , sau đó liền vô lực ngã sấp xuống người Ngữ Tu bên dưới.

Bình ổn lại nhịp thở liền phát hiện Ngữ Tu im lặng bất thường.

  “Ngữ Tu? Ngữ Tu!” Sao lại không có phản ứng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro