02 - Sơ H (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Sơ H (thượng)


Lần giao lưu này chính là các em năm hai và các đàn anh, đàn chị năm ba cùng học viện, cả trai lẫn gái uống rượu mời rượu, Chu Phàm không thích uống rượu, một người co lại thành một cục cảm thấy không có ý nghĩa liền muốn nhanh kết thúc xong để về. Có các đàn anh, đàn chị năm ba cũng tha thiết dạy bảo các đàn em, cũng có người chính là muốn quyến rũ một người khác phái, nói chung đến cuối cùng buổi giao lưu kết thúc cũng gần như ai nấy đều có bạn, con trai đưa con gái trở lại, đương nhiên là quay về ký túc xá hoặc đi khách sạn cũng không biết.

Lớp trưởng lúc đi thấy Chu Phàm co lại thành một cục, liền gọi cậu lại: "Chu Phàm, cậu không có chuyện thì giúp một tay đưa Tống Minh về một chuyến." Lớp trưởng vỗ vỗ Chu Phàm vài cái, "Thật không biết tên nhóc cậu có phải nơi đó có vấn đề hay không, thế mà lại có không ít em gái trộm nhìn cậu."

Chu Phàm đẩy lớp trưởng một cái đáp lại: "Ai tớ chính là cảm thấy có gì đó thật kỳ quái..." Chu Phàm cũng không dám nói dĩ nhiên không có hứng thú với em gái bởi vì tớ thích nam, lớp trưởng dù sao cũng là người bạn thân duy nhất của cậu trong trường, cậu cũng đã thấy qua lớp trưởng đối với đồng tính luyến ái không mấy thân thiện, cũng chỉ dám ở trước mặt hắn luôn bảo trì hình tượng.

Lớp trưởng nghe cậu nói như vậy cười ha hả, đem nam nhân uống say không còn biết gì đã nói giao cho Chu Phàm, trọng lượng của nam nhân thoáng cái khiến Chu Phàm có chút đỡ không nổi tiến gần về ghế sa lon phía sau.

Lớp trưởng phất tay với cậu: "Tên nhóc kia thất tình, hiện tại người khác cũng đều bận rộn liền nhờ cậu giúp một tay ha." Nói xong lớp trưởng liền nắm tay bạn gái rời đi.

Mà lúc này Chu Phàm ngồi trên ghế sa lon, Tống Minh bị cậu cố gắng ôm lấy, người cao một mét tám sắp đè chết cậu rồi. Chưa kịp nói ý kiến gì cậu liền thấy lớp trưởng tự nhiên rời đi.

Đáy lòng Chu Phàm vừa kích động vừa thương tâm vừa ngượng ngùng, Tống Minh là ai, là nam khôi của học viện bọn cậu, đàn anh năm ba cũng là chủ tịch hội học sinh đương nhiệm. Chu Phàm lúc vừa khai giảng chính là do Tống Minh đón tiếp, vừa vào đại học cậu đã bị người đàn ông này, thái độ phụ trách nghiêm túc, thân thể cường tráng hữu lực mê hoặc, đây cũng là nguyên nhân cậu không ra ngoài loạn hẹn pháo (419 =))), bởi vì cảm thấy ai cũng không đẹp bằng Tống Minh. Thế nhưng chính là vị đàn anh này có một người bạn gái kết giao nhiều năm, tình sâu vô cùng. Cho nên Chu Phàm căn bản không dám đào chân tường, sau đó bản thân liền chủ động từ từ tránh xa Tống Minh.

Chu Phàm đỡ Tống Minh đón một chiếc taxi, cậu vốn là đơn thuần muốn đưa người về trường, dù sao Tống Minh là một thẳng nam thuần chủng, cậu tuy dâm tiện nhưng cũng không muốn để đàn anh mình vẫn kính ngưỡng coi thường cậu. Thế nhưng trên đường quay về trường, Tống Minh lại bắt đầu say rượu phát điên,vừa cứ kéo tay Chu Phàm, càng không ngừng hỏi 'Ôn Văn em vì sao muốn như vậy, anh chỗ nào không tốt' tiếp đó bắt đầu không ngừng lôi kéo người Chu Phàm ồn ào 'Văn Văn em nói với anh a, em sao lại không nói lời nào', tài xế quái dị nhìn bọn họ, Chu Phàm ngượng ngùng nói câu xin lỗi.

Chờ lúc về tới trường đã khuya lắm rồi, Chu Phàm nghĩ nếu về trường như thế này ngày mai toàn học viện đều biết Tống Minh thất tình, hơn nữa nghĩ đến Tống Minh có thể sẽ vì vậy mà thất thố, đối với hình tượng của hắn không tốt, đương nhiên hơn nữa chính là nội tâm cậu có tư tâm nho nhỏ liền quyết định mang Tống Minh về nhà mình: Dù sao mình cũng sẽ không làm gì, chỉ nhìn một chút lưu luyến một chút, hơn nữa bọn họ cũng đã chia tay.

Làm công tác tư tưởng cho mình xong, Chu Phàm liền yên tâm thoải mái lôi Tống Minh vào thang máy, mà lúc Chu Phàm mở cửa nhà, Tống Minh gần như đột nhiên khôi phục thanh tỉnh, mỗi chữ mỗi câu nói ra thành tiếng: "Em cái đồ tiện nhân "

Tống Minh nặng nề tát Chu Phàm một cái, một tiếng ba vang lên, bất ngờ không kịp đề phòng Chu Phàm bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.

Chu Phàm thoáng cái ngây ngẩn cả người, chỉ thấy tay trái Tống Minh kéo thân thể cậu đi vào sau đó tay phải đóng cửa nặng nề đóng lại. Nhìn cảnh vật chung quanh một chút liền đem Chu Phàm ném lên ghế sa lon.

"Đàn anh, anh muốn làm gì a, em là Chu Phàm a , đàn anh, anh tỉnh lại đi." Chu Phàm bị ngã về sau đau nhức một trận, thân thể yếu ớt của cậu hoàn toàn không có cách nào chống lại Tống Minh khí lực cường tráng, miễn cưỡng dựa vào sô pha đỡ người đứng lên muốn cùng Tống Minh nói rõ ràng, cậu biết Tống Minh đại khái coi cậu thành bạn gái của hắn .

Tống Minh thấy người trước mắt đứng lên tức giận vô cùng, rút thắt lưng liền quất cậu một roi, Chu Phàm thoáng cái bị đánh đến té quỳ dưới đất kêu thành tiếng. Tống Minh cười nhạt, hoàn toàn khác với với bộ dạng chính trực bình thường, giơ giơ thắt lưng tiếp tục quất vào Chu Phàm. Chu Phàm quỳ rạp trên mặt đất ôm đầu muốn chạy đi, lại bị Tống Minh dưới trạng thái phẫn nộ đạp cố định ở dưới chân tiếp tục quất hai roi.

"A... Đau... Đừng đánh" Chu Phàm kêu thảm bò đến bên chân Tống Minh, "Đừng đánh... Đau quá..."

Nghe Chu Phàm cầu xin tha thứ Tống Minh bỏ thắt lưng đi, cúi người xuống nắm lấy quần áo của Chu Phàm dùng sức xé ra, 'Xoẹt' một tiếng, quần áo của Chu Phàm đều bị xé rách, Chu Phàm cúi đầu sợ hãi lại có chút hưng phấn chờ động tác kế tiếp của Tống Minh, lại thấy Tống Minh đột nhiên ngã xuống, rơi vào ngủ say...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro