Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây lan truyền tin tức, con trai chủ tịch tập đoàn lớn nhất cả nước- Phương Nguyên Tùng, sắp cùng con gái chủ tịch tập đoàn điện tử- Trương Vũ Liên kết hôn, mỗi ngày ở trên TV và báo chí đều có thể thấy những tin tức này.

Đây chính là một con đường rộng mở cho Phương thị. Nhìn tấm thiệp cưới trên tay, vẻ mặt tươi cười anh tuấn nam nhân của Cao Vân hiện lên vẻ kinh thường. Phương Nguyên Tùng, những ngày an nhàn của ngươi sắp kết thúc rồi, chờ đến ngày ngươi kết hôn ta nhất định tặng ngươi một phần đại lễ.

Tổng tài xí nghiệp Cao thị- Cao Vân, trên thương trường nổi tiếng là ngoan độc, âm hiểm xảo trá. Tháng trước Phương Nguyên Tùng đoạt đi một hàng lớn của Cao Vân, Cao Vân lòng dạ hẹp hòi sao có thể nuốt trôi cơn giận này, hắn hận Phương Nguyên Tùng thấu xương từ đó luôn muốn tìm cách trả thù hắn.

“Tổng tài, Vũ thiếu gia tới!” Đột nhiên điện thoại vang lên, Cao Vân cầm lấy điện thoại, trong điện thoại lập tức truyền tới giọng nói ngọt ngào của thư kí.

“Để nó vào!” Cao Vân trong mắt hiện lên một tia khinh hỉ, vũ khí bí mật của hắn tới rồi.

“Cao Vân tổng tài, xin hỏi ngài vội vã gội tôi tới là có chuyện gì?” Rất nhanh phòng làm việc đi vào một thiếu niên mười lăm, sáu tuổi dáng người nhỏ nhắn kết hợp với khuôn mặt thanh tú, trông phi thường khả ái, hai đầu lông mày cùng Cao Vân có mấy phần tương tự.

“Tiểu Vũ!” Cao Vân nhiệt tình đứng dậy nghênh đón, lôi kéo đệ đệ ngồi vào  ghế sa lon, cười nói: “Ngươi không phải vẫn luôn muốn chiếc Ferrari kia sao? Ca ca quyết định mua nó cho ngươi!”

“Thật sao?” Cao Vũ lập tức cao hứng kêu to, y muốn chiếc Ferrari kia đã lâu rồi.

“Đương nhiên là thật!”

“Lão ca, ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?” Cao Vũ nghi ngờ. Thế gian, không ai cho không ai bao giờ, vị ca ca luôn hẹp hòi của y tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho y chiếc xe trên trăm vạn kia.

“Không hổ là đệ đệ của ta, thật là hiểu ca ca!” Cao Vân nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.”Ca ca có một việc nhỏ cần ngươi hỗ trợ!”

“Chuyện gì? Có thể đưa ta chiếc Ferrari mà ta thích nhất, xem ra là chuyện không đơn giản.” Cao Vũ tò mò hỏi. Cao Vũ mặc dù còn nhỏ, nhưng hắn không phải là ngu ngốc, lâu ngày ở cùng Cao Vân  mưa dầm thấm đất , hắn so với các bạn cùng lứa tuổi khôn khéo hơn nhiều.

“Ngươi biết thái tử gia Phương Nguyên Tùng của Phương thị không?” Cao Vân không đáp mà hỏi ngược lại.

“Có nghe nói qua!” Cao Vũ đáp. Phương Nguyên Tùng ở xã hội thượng lưu vô cùng nổi danh,hắn ngạo mạn, gia đình lại giàu có, nổi danh nhất chính là hắn vô cùng phong lưu. Nghe nói hắn có tài tán gái, ngay cả phu nhân, thiên kim tiểu thư hắn đều có quan hệ, người ta thường gọi hắn là Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), bất quá hắn rất nhanh sẽ phải kết hôn.

“Sắp tới hắn sẽ kết hôn, ta muốn ngươi phá hư hôn lễ của hắn” Nụ cười âm trầm làm cho người ta không rét mà run.

“Tại sao?” Cao Vũ kinh ngạc hỏi, không biết ca ca lại muốn làm gì.

“Họ Phương hắn dám đoạt việc buôn bán của ta, ta muốn hắn thân bại danh liệt, trở thành chuột chạy qua đường người người la đánh!” Nhắc tới chuyện này Cao Vân tự hận bản thân không thể  ăn thịt Phương Nguyên Tùng.

“Ngươi có kế hoạch gì?” Cao Vũ ở trong lòng thở dài, vì Phương Nguyên Tùng không khỏi đồng tình rơi nước mắt, không may cho hắn thần không choc, quỷ không chọc lại chọc tên siêu cấp âm hiểm vô sỉ lão ca của y, Phương Nguyên Tùng thật là chán sống! Bất quá việc Phương Nguyên Tùng gây sự với ca ca, y cũng không quản, hắn chỉ cần nhận chiếc Ferrari là được.

“Ta muốn ngươi ở hôn lễ của Phương Nguyên Tùng, giả trang thành người yêu của hắn, trước mặt mọi người nói hắn là đồng tính luyến ái!” Cao Vân cười đến tà ác vô cùng.

“Lão ca, chiêu này của ngươi thật độc a!” Cao Vũ bật ngón tay cái bội phục, lão ca thật là một thiên tài, loại chiêu này cũng có thể nghĩ ra được. Phương gia vô cùng bảo thủ, "đồng tính luyến ái" được coi như là tội ác tày trời, nếu để cho người khác biết Phương Nguyên Tùng là đồng tính luyến, không chỉ có hôn nhân của hắn muốn ngâm nước nóng, hơn nữa hắn sau này tuyệt đối không có biện pháp tồn tại trên thương trường.

“Tiểu Vũ, đến lúc đó ngươi nhất định phải tận lực phát huy khả năng diễn xuất, làm xong ca ca sẽ thưởng lớn cho ngươi.” Cao Vân cười nhẹ, phàm là người dám chống đối hắn, toàn bộ đừng nghĩ có kết quả tốt.

“Được. Ca ca, ngươi yên tâm đi! Hết thảy giao cho ta là được, ta nhất định sẽ tận lực phát huy tài năng của mình, để cho Phương Nguyên Tùng dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.” Cao Vũ vỗ ngực bảo đảm, không thể không biết hành vi của mình có cái gì không đúng. Y cùng ca ca đều giống nhau không có lương tâm, chỉ cần đối với mình có lợi, người khác dám cản hắn sẽ cho người đó chết không dễ dàng.

Cao Vân phi thường hài lòng, bắt đầu nói cho Cao Vũ  thông tin về buổi hôn lễ của Phương Nguyên Tùng, phòng làm việc sau đó vang lên tiếng cười gian rợn người. . . . . .

***          ***         ***

“A a. . . . . . Nguyên Tùng, nhẹ chút. . . . . . Quá. . . . . . A a. . . . . . Quá sâu. . . . . . Ta chịu không được ,. . . . . . A hừ. . . . . . Hmm. . . . . .”

Trên mặt giường xa hoa rộng lớn, một đôi nam nữ cả người trần truồng ôm ôm ấp ấp quấn quýt không rời, cảnh sắc hương diễm trong phòng kia không khỏi làm mặt trời trên cao thẹn thùng.

“Hắt xì hắt xì... ” Nam nhân bỗng nhiên dừng lại, liên tục tuôn ra một tràng hắt xì.

“Nguyên Tùng, anh sao vậy? Có phải hay không không thoải mái ỏ chỗ nào?” Cả người đầy mồ hôi Trương Vũ Liên vội vàng ngồi dậy, quan tâm hỏi.

“Không có chuyện gì! Có thể có chút ít cảm mạo, em không cần lo lắng.” Phương Nguyên Tùng ôn nhu trả lời vị hôn thê.

“Không được, em lập tức gọi bác sĩ Từ tới đây giúp anh xem một chút.” Trương Vũ Liên không yên lòng, cần điện thoại bên cạnh định gọi.

“Anh thật sự không sao. Liên nhi, em đừng lo lắng quá ” Phương Nguyên Tùng đoạt lấy điện thoại, lắc đầu cười nói.

“Nguyên Tùng, em không phải là lo xa. Em chỉ là quá yêu anh. . . . .”

“Bảo bối, anh biết! Anh cũng rất yêu em, anh có thể hiểu tâm tình của em” Phương Nguyên Tùng cắt đứt lời của nàng mỉm cười nói.

“Nguyên Tùng, em thật sự rất yêu anh, so với yêu tánh mạng của mình còn yêu hơn. Không có anh, em sợ mình sẽ sống không được!” Trương Vũ Liên ôm lấy hắn, thanh âm có chút nức nở. Ngay từ lúc lần đầu tiên thấy Nguyên Tùng, nàng đã mê luyến hắn đến không còn thuốc chữa, khi hắn cầu hôn nàng nàng đẫ vui sướng muốn điên. Đến bây giờ nàng vẫn không dám tin tưởng, bạch mã hoàng tử mà nàng vẫn thầm mến sắp cùng mình kết hôn, trở thành chồng của mình.

“Nha đầu ngốc. Sắp phải lên xe hoa rồi, còn động một chút là khóc, cũng không sợ xấu hổ.” Phương Nguyên Tùng ôn nhu hôn nhẹ giọt nước mắt trên mặt nàng, vuốt dọc chiếc mũi xinh đẹp của nàng.”Bảo bối, anh hứa với em, anh sẽ cho em hạnh phúc , anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.” Phương Nguyên Tùng kéo tay nàng, chân thành về phía nàng ưng thuận hứa hẹn, trong con ngươi lạnh lùng không nhìn ra thâm tình.

“Nguyên Tùng. . . . . .” Trương Vũ Liên cảm động đến nói không ra lời, chủ động ôm Phương Nguyên Tùng, dâng lên đôi môi thơm ngọt.

Phương Nguyên Tùng ôm lấy nàng, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của nàng, cùng nàng dây dưa, Trương Vũ Liên không phát hiện trong mắt Phương Nguyên Tùng chợt lóe lên 1 tia giễu cợt. Thật đúng là đầu óc ngu si, mấy câu lời ngon tiếng ngọt đã đem nàng dụ dỗ đến đầu óc choáng váng, đối với mình khăng khăng một mực. Nếu như không phải bởi vì Phương thị chuẩn bị đầu tư vào nghành điện tử, cần nhận được sự ủng hộ của Trương lão đầu, hắn sẽ không cùng nàng kết hôn, sớm như vậy đã vào phần mộ hôn nhân.

Trương Vũ Liên hoàn toàn chìm đắm trong thứ tình cảm giả tạo của Phương Nguyên Tùng, căn bản không biết Phương Nguyên Tùng , thực sự nghĩ gì. Nàng chỉ biết là nàng hiện tại vô cùng vô cùng  hạnh phúc, chỉ hy vọng hôn lễ mau đến, làm cho nàng sớm một chút trở thành vợ hắn một cách danh chánh ngôn thuận, cùng hắn sanh con dưỡng cái, đến đầu bạc răng long.

Trong phòng rất nhanh lại truyền ra tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt tim đập. . . . . .

***         ***          ***
Hôm nay là ngày hoàng đạo may mắn nhất trong năm, thích hợp nhất gả cưới. Ở giáo đường, các đại nhân túm năm tụm ba bàn chuyện rôm rả, nhân vật chính ngày hôm nay đương nhiên là đôi kim đồng ngọc nữ đang làm mưa làm gió trên các tờ báo, giới truyền thông Phương Nguyên Tùng và Trương Vũ Liên.

Phương Nguyên Tùng cùng Trương Vũ Liên tổ chức hôn lễ ở khách sạn 5 sao thuộc tài sản của Phương gia, hôn lễ chưa chính thức bắt đầu mà đã trở lên náo nhiệt, các tân khách đã toàn bộ đến đông đủ, giới thượng lưu cùng các danh nhân cơ hồ đều tới, tuy vậy không ai thấy chú rể , ngay cả phù rể  bóng dáng cũng tìm không được.

“Nguyên Tùng, các anh em mời ngươi một chén, thương hại ngươi sớm như vậy đã đi xuống Địa Ngục.” Trong phòng khách quý truyền ra một trận cười mỉa mai, bên trong một người mặc phù rể dùng nụ cười lỗ mãng, vẻ mặt đồng tình nhìn chú rể đối diện .

“Có cần khoa chương như vậy không? Ta chỉ là muốn kết hôn, cũng không phải là muốn lên đoạn đầu đài!” Phương Nguyên Tùng nhếch  lên khóe môi, nhận lấy chén rượu "đồng tình" của hảo huynh đệ, uống một hơn cạn sạch.

“Đại Hoa, hình như ngươi cũng sắp tiến vào địa ngục hôn nhân rồi, ta nghe bá mẫu nói ngươi đã cùng Vương tiểu thư đính hôn.” Ngồi ở bên cạnh Phương Nguyên Tùng, mỹ nam nhân dáng vẻ nho nhã, mang một mắt kiếng viền vàng giễu cợt, hắn là Lưu Ngọc Tuấn bạn tốt kiêm phù rể của Phương Nguyên Tùng.

“Đừng nhắc tới chuyện này, nghĩ đến đã thấy phiền. Ta còn chưa chơi đủ, ngay từ đầu luôn không muốn kết hôn ” Đại Hoa lắc đầu kêu lên. Đại Hoa, Phương Nguyên Tùng, Lưu Ngọc tuấn ba người không chỉ từ nhỏ cùng nhau lớn lên,  còn chung nhau sở thích thích "hái hoa", họ được người trong giới phong lưu phong làm "liệp diễm tam khiếm khách"

“Kết hôn thật ra thì không có gì không tốt, chỉ cần quan tâm cô ấy một chút, cô ấy sẽ ngoan ngoãn không xen vào chuyện bên ngoài của cậu” Phương Nguyên Tùng không nghĩ vậy, trên mặt nổi lên vẻ cười tà. Hôn nhân đối với hắn mà nói cái gì cũng không phải, chỉ là một công cụ mở rộng sự nghiệp thôi, cho nên kết hôn hay không kết hôn đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có.

“Đúng a. Đại Hoa, hơn nữa ngươi không phải là vẫn rất thích Vương thiếu gia sao? Cùng Vương tiểu thư kết hôn, Vương thiếu gia sẽ là em vợ của ngươi, ngươi có thể mượn hơi vợ làm càn” Lưu Ngọc tuấn cũng cười nói, chỉ có mấy người bọn hắn bạn tốt biết Đại Hoa là một song tính yêu ( nam, nữ đều yêu) , chính là tục ngữ trai gái đều ăn.

“Đúng vậy, ta tại sao lại không nghĩ đến. Ta có thể đem chị em họ Vương cùng ăn, còn có thể chơi 3P.” Đại Hoa vỗ tay khâm phục, vẻ mặt cười dâm đãng. Tiểu tử kia vẫn luôn chán ghét hắn, chờ hắn thành anh vợ của cậu, nhất định phải dùng thân phận anh vợ hảo hảo”Dạy dỗ” cậu.

“Dâm ma!” Phương Nguyên Tùng cùng Lưu Ngọc tuấn liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Nam nhân bản tính chính là như vậy! Đừng trước mặt ta giả đứng đắn , hai người các ngươi so với ta cũng không kém, lần trước chúng ta đi Mĩ, chính hai người các ngươi đề nghị chơi 4P .” Đại Hoa xem thường, cười mắng. Ba người bọn hắn đều học ở Mĩ, tư tưởng vô cùng thoáng, thường xuyên cùng nhau chơi đùa nữ nhân.

“Cô nàng kia kĩ thuật không tệ, lần sau chúng ta đi Mĩ có thể sẽ tìm nàng chơi.” Phương Nguyên Tùng cười tà nói.

“Thiếu gia, đã đến giờ rồi!” Phía ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, người giúp việc của Phương gia báo, cắt đứt cuộc nói chuyện.

“Biết rồi!” Phương Nguyên Tùng để chén rượu xuống, đứng lên chỉnh lại tây trang, mang theo hai phù rể rời đi.

***           ***          ***

Trong đại sảnh náo nhiệt,một đám người quyền quý tìm cơ hội bắt chuyện với nhau nhằm mục đích riêng, trong đó nổi bật nhất là người nam nhân vị vây quanh bởi một nhóm nam, nữ nhân trẻ. Nam nhân tóc dài tới eo, một thân tây trang trắng, tai trái mang một khuyên tai ngọc bích, lớn lên so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn ba phần. Hắn giống như một con Khổng Tước xinh đẹp, ngạo mạn hưởng thụ cảm giác mê luyến của mọi người.

Đám người Phương Nguyên Tùng vừa vào đại sảnh liền thấy được cảnh này, Phương Nguyên Tùng khẽ nhăn lại lông mày, Cao Vân làm sao cũng tới? Kể từ khi hắn đoạt đi mối làm ăn lớn của Cao Vân, Cao Vân cùng hắn từ đó như nước lửa, toàn bộ thương giới đều biết bọn họ là kẻ thù. Cao Vân như thế nào lại chay tới tham gia hôn lễ của hắn, thật là kỳ quái!

“Ngươi cẩn thận một chút, Cao Vân tới tuyệt đối không có chuyện tốt, Cao Vân mặc dù lớn lên giống phụ nữ nhưng thủ đoạn vô cùng âm hiểm.” Lưu Ngọc Tuấn cẩn trọng nhắc nhở Phương Nguyên Tùng, gã với Cao Vân đã từng quen biết, tính cách của Cao Vân gã vô cùng hiểu rõ.

“Đúng vậy. Cao Vân này quả thực là ma quỷ, ngươi đắc tội với hắn ,ngàn vạn phải cẩn thận.” Đại Hoa gật đầu phụ họa, Cao Vân cực kỳ hẹp hòi, âm độc, việc này bản thân Đại Hoa cũng đã từng trải. Trước kia, hắn chẳng qua là khinh bạc Cao Vân mấy câu, lại không ngờ Cao Vân tìm sát thủ giết hắn, khiến hắn ở bệnh viện suốt ở hơn một tháng.

“Một tên tiểu bạch kiểm có cái gì phải sợ !” Phương Nguyên Tùng cười nói, vẻ mặt khinh thường. Hắn luôn luôn xem thường Cao Vân, một người đàn ông lớn lên giống nữ nhân, lại còn lòng dạ hẹp hòi, thật không xứng khuôn mặt nam nhân.

Phương Nguyên Tùng chủ động đi tới trước mặt Cao Vân, cười híp mắt chào hỏi: “Không nghĩ tới Cao tổng lại đến tham dự hôn lễ của ta cùng Liên Nhi, thật là quá vinh hạnh rồi!”

“Phương tổng kết hôn, ta dĩ nhiên muốn tới chúc mừng rồi! Ta còn đặc biệt vì ngươi chuẩn bị một phần đại lễ!” Cao Vân liếc nhìn dung quang toả sáng, anh tuấn mê người của chú rể, phượng mâu hiện lên một tia cười lạnh.

“Cám ơn! Không biết là lễ vật gì?” Phương Nguyên Tùng giả bộ tò mò hỏi.

“Ngươi một chút sẽ biết! Ta tin tưởng ngươi tuyệt đối đoán không được. . . . . . Thật xin lỗi, Phương tổng, ta trước xin lỗi không tiếp được rồi! Ta thấy một đám ruồi bọ bay tới, thật là khó chịu” Cao Vân thấy Đại Hoa cùng Lưu Ngọc tuấn đi tới, lập tức chán ghét nhíu mày xoay người rời đi.

Ruồi bọ đương nhiên là nói đến Đại Hoa, Đại Hoa giận đến thiếu chút nữa hộc máu, Lưu Ngọc tuấn ôm bờ vai của hắn, cười ha ha: “Huynh đệ, nghe Cao Vân nói, ta phát hiện ngươi thật là có điểm giống con ruồi!”

“Ngươi mới giống con ruồi!” Đại Hoa hất tay Lưu Ngọc tuấn ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Cao Vân rời đi. Một ngày nào đó hắn nhất định phải làm cho Cao Vân hối hận vì những lời nói hôm nay.

“Cao Vân miệng thật là độc!” Phương Nguyên Tùng mặc dù không có cười ra tiếng, nhưng vẻ mặt châm chọc càng làm cho người ta phát hỏa.

Phương Nguyên Tùng đối với sự xuất hiện của Cao Vân cũng không để ở trong lòng, hắn còn không biết có một âm mưu kinh thiên động địa đang chờ hắn, đem hắn từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, khiến hắn thiếu chút nữa mất đi hết thảy. . . . . .

***          ***         ***

Cao Vân không muốn lại bị ong bướm quấy rầy, từ trong tay người hầu bàn lấy một chén Kê Vĩ Tửu, tìm góc vắng vẻ từ từ uống. Cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay, khẽ cười tà. Tiểu Vũ lập tức sẽ phải tới, đến lúc đó Phương Nguyên Tùng nhất định phải chết, đợi lát nữa nhìn hắn làm sao xuống đài. Ha ha ha. . . . . .

“Vân bảo bối. . . . . .”

Đắm chìm ở trong hưng phấn  Cao Vân, chợt nghe thấy một tiếng gọi ngọt chết người. Cao Vân lập tức biến sắc mặt, thân thể khẽ phát run, người có thể gọi hắn như vậy, trong trí nhớ chỉ có một, mà người kia vĩnh viễn là cơn ác mộng ác mộng cả đời của hắn.

Không, hẳn là hắn nghe lầm! Cao Vân tự an ủi mình, người kia ở Mĩ, hắn tuyệt đối không thể tìm được đến đây , mình không cần sợ hãi.

“Vân bảo bối. . . . . .” Lại là một tiếng thân mật ngọt, lần này thanh âm ngày càng gần.

Cao Vân cũng không cách nào lừa mình dối người nữa, trải qua một phen giãy dụa, rốt lấy hết dũng khí quay đầu. Một người đàn ông mặc tây trang màu xám, gương mặt anh tuấn được có thể mê hoặc bắt cứ người phụ nữ nào đang đứng trước mắt Cao Vân.

“Vân bảo bối, đã lâu không gặp!” Đó là một người đàn ông ngoại quốc, lớn lên vô cùng cao lớn cường tráng, cao khoảng 1m9, cả người tản ra một cỗ tà khí .

“Cút!” Mười năm không thấy mặt, Cao Vân kích động không thôi, hàm răng cũng muốn cắn chặt muốn nát. Chẳng nhẽ ông trời muốn trừng phạt hắn, để cho hắn lần nữa thấy tên khốn này.

“Bảo bối, lão công rất nhớ ngươi!” Nam nhân không nhìn vẻ tức giận trên mặt hắn tức giận, cười híp mắt kéo tay của hắn hôn nhẹ xuống.

“Khốn kiếp! Câm mồm ! Không cho ngươi nói là chồng ta!” Cao Vân hất ra tay của hắn, thấp giọng giận dữ hét. Tên vương bát đản này đối với hắn làm loại chuyện đó, lại tự nhận mình là lão công của hắn, nếu như không phải sợ khiến cho người khác chú ý, hắn đã sớm xông lên đánh tên khốn này cha mẹ không nhận ra.

“Ta rõ ràng chính là lão công của ngươi, chúng ta đã ở chung hơn một năm nay, còn kết hôn ở Hà Lan, làm sao ngươi  có thể không nhận ta” Nam nhân không khỏi cao giọng.

“Ngươi nhỏ tiếng.” Cao Vân vội vàng đưa tay che cái miệng của hắn, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai chú ý bọn họ, mới hơi chút thở phào nhẹ nhỏm.

“Bảo bối, ta suốt tìm ngươi mười năm, cùng ta trở về đi thôi!” Nam nhân cầm tay của hắn thật chặt, trong mắt nồng đậm yêu thương.

“Nằm mơ! Ta dù có chết cũng sẽ không cùng ngươi trở về .” Cao Vân hối hận muốn chết, nếu như sớm biết sẽ gặp phải tên khốn kiếp này ở đây, hắn cho dù chết cũng sẽ không tới tham gia hôn lễ của Phương Nguyên Tùng .

“Bảo bối, đừng làm rộn! Biết điều một chút thì cùng ta về Mĩ. Ta thật sự rất yêu ngươi, ngươi biết mười năm này ta là làm sao trôi qua không ?”

“Ngươi yêu ta? Thúi lắm. Mặc dù chúng ta mười năm không gặp, nhưng ngươi một chút cũng không thay đổi, vẫn như cũ miệng đầy những lời nói dối, ngươi không đi diễn trò thật là đáng tiếc!” Cao Vân cười ha ha, cười đến lệ trên khóe mắt như sắp trào ra. Hắn đã không còn là cậu nam sinh mười sáu thuần khiết không biết đến tình yêu, mấy câu ta yêu ngươi,còn có thể lừa được hắn sao?

“Bảo bối, giữa chúng ta có hiểu lầm! Ngươi hãy nghe ta nói. . . . . .”

“Đủ rồi. Ta thật rất bội phục ngươi, ngươi thật không phải là mặt dày vô sỉ! Ngươi lập tức cút cho ta, ta đây cả đời cũng không muốn gặp lại được ngươi.” Cao Vân cắt đứt lời giải thích của hắn, hất ly rượu cầm trong tay lên mặt hắn. Mình năm đó trao cho hắn nhiều tình cảm như vậy, kết quả hắn đối với Cao Vân thế nào? Hiện tại hắn dùng một câu hiểu lầm muốn Cao Vân tha thứ, thật là buồn cười.

“Bảo bối, ngươi không nên quá phận. Ngươi có biết hay không, vừa nghe nói tung tích của ngươi, ta lập bỏ hết mọi công việc bên Mĩ, cả đêm không ngủ chạy tới tìm ngươi!” Lau rượu trên mặt, nam nhân đã có chút sinh khí .

Cao Vân giễu cợt địa nhếch lên khóe môi, xoay người rời đi, ở cùng một người như thế thật không có gì để nói. Nhưng là hắn mới đi một bước, đã bị nam nhân bắt được.

“Bảo bối, ai nói ngươi có thể đi , ngươi đừng mơ tưởng lại có thể chạy trốn khỏi ta.” Nam nhân đem hắn kéo đến trong ngực, nâng càm của hắn bắt hắn nhìn mình. lồng ngực Yan tựa như làm bằng sắt thép, hắn căn bản không có biện pháp đẩy ra.
“Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì? Mau buông” Cao Vân tức giận giãy giụa, cái tên khốn kiếp này khí lực CMN sao lại lớn như vậy.

Nam nhân cúi đầu vẻ mặt tức giận, không giống Cao Vân của mười năm trước quyễn rũ mê người, nguy hiểm cười tà nói: “Bảo bối, ngươi so với mười năm trước vẫn không thay đổi, luôn thích tức giận với ta, nếu nói có gì không giống với trước kia chính là ngươi hiện tại quyễn rũ hơn nhiều”

“Khốn kiếp, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mau buông ta ra, nếu không đừng trách ta không khác khí.” Cao Vân giận đến gương mặt tuấn tú phát xanh, càng giãy giụa kịch liệt.

“Đối với ta không khách khí? Bản thân ta muốn nhìn ngươi đối với ta làm sao  không khách khí. Bảo bối,ngươi biết không? Ta thích nhất là lúc ngươi sinh khí , bởi vì khi ngươi tức giận trông vô cùng khả ái, tựa như con mèo hoang nổi giận. Hơn nữa ta vô cùng thích cách làm ngươi nguôi giận, ngươi hẳn là chưa quên cách ta làm ngươi nguôi giận? ” Nam nhân ở bên tai Cao Vân tà ác địa thổi một hơi.

“Hạ lưu!” Nhớ tới trước kia hắn tức giận , nam nhân là làm sao đối phó hắn , Cao Vân không khỏi mắc cỡ gương mặt tuấn tú đỏ bừng.

“Bảo bối, xem ra ngươi cũng không có quên ta là làm sao để nguôi giận , ta thật cao hứng, chúng ta đi thôi!” Nam nhân hài lòng tà tà cười một tiếng, ôm vai hắn dẫn hắn rời đi.

“Ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào? Mau buông, có nghe hay không!” Cao Vân chết sống không chịu cùng hắn đi.

“Đương nhiên là dẫn ngươi đến chỗ ta, ngươi không cảm thấy chúng ta cần hảo hảo nói một chút sao”

“Mơ tưởng, ta tuyệt đối sẽ không đi theo ngươi .”

“Bảo bối, ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đi theo ta, nếu không ta sẽ bế ngươi a, để mọi người nhìn thấy thì không tốt đâu” Nam nhân nheo mắt lại, cười híp mắt uy hiếp nói, căn bản không đem sự tức giận của Cáo Vân để vào trong mắt.

“Ngươi dám. Ngươi cái tên khốn kiếp không biết xấu hổ, cầm thú.” Cao Vân giận đến phát điên.

“Ta có dám hay không, ngươi hẳn là người rõ ràng nhất.”

Nhìn nụ cười tà ác, vẻ mặt đắc ý, Cao Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ghê tởm! Luôn luôn chỉ có hắn tính toán, uy hiếp người khác làm theo, mỗi lần như vậy Cao Vân đều bị hắn ăn đến mảnh xương cũng không còn. Yan tuyệt đối chính là người mà ông trời đặc biệt phái tới đối phó Cao Vân . Vô luận như thế nào, hôm nay hắn tuyệt đối không thể cùng Yan đi, Yan là một tên xấu xa, háo sắc, hạ lưu  cầm thú, cùng hắn đi sẽ có kết quả gì không cần nghĩ cũng biết.

Đang lúc Cao Vân nghĩ cách chạy trốn, nam nhân bỗng nhiên ôm lấy hắn cho hắn một cái hôn sâu.

“Hạ lưu!” Cao Vân căm tức địa đẩy hắn ra, giơ tay hung hăng  quăng hắn một bạt tai.

“Bảo bối, ngươi không phải là yêu thích ta hạ lưu sao? Ai, xem ra hôm nay không mạnh tay, ngươi là sẽ không cùng ta đi.” Nam nhân bất đắc dĩ thở dài, Cao Vân vừa muốn chửi ầm lên, đã bị nam nhân đánh ngất xỉu.

Ôm lấy té xỉu  Cao Vân, nam nhân ôn nhu sờ sờ nắn gương mặt xinh đẹp, vung lên khóe môi khiêng hắn lặng yên không một tiếng động rời đi đại sảnh. Hôm nay mọi người tất cả lực chú ý toàn tập trung ở hai nhân vật chính, cho nên từ đầu tới đuôi cũng không có người phát hiện ra sự tình vừa phát sinh. . . . . .

***          ***           ***

Lúc này, Cao Vũ cũng không biết chuyện ca ca bị một nam nhân thần bí bắt đi, hiện tại đang cùng hai mĩ thiếu niên ở trong xe ăn bánh bao chờ hôn lễ bắt đầu.

“Tiểu Vũ, thật phải làm như vậy sao? Chúng ta làm như vậy quá thất đức!” Một thiếu niên khuôn mặt giống như búp bê, có chút chần chừ đối với người đang bận rộn “Hóa trang” kia nói.

“Thất đức cái rắm! Phương Nguyên Tùng kia cũng chẳng phải người tốt, chúng ta làm như vậy là thay trời hành đạo, là cứu vị Trương tiểu thư kia” Cao Vũ xem thường,  hài lòng gật đầu.

“Viên Viên nói rất đúng, hơn nữa ta nghe nói Phương Nguyên Tùng là người không đơn giản, chúng ta đối với hắn như vậy hắn nhất định không để yên không.” Thiếu niên tóc xanh tên Nhiễm, mặc cao bồi giả Mĩ thiếu niên cũng có chút lo lắng.

“Các ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề, lão ca ta nói có chuyện gì hắn nhất định bảo hộ chúng ta.” Cao Vũ để gương xuống vỗ ngực bảo đảm, Cao Vũ cảm thấy để lấy được lòng tin của mọi người không thể độc diễn, cho nên hắn tìm hai người bạn tốt Viên Viên cùng Tần Lam tới hỗ trợ.

“Nhưng là. . . . . .” Viên Viên còn muốn nói tiếp, lại bị Cao Vũ ngắt lời.

“Không có nhưng là, chẳng lẽ các ngươi không muốn chiếc Ferrari kia sao?” Cao Vũ dụ dỗ nói, hắn đáp ứng Viên Viên cùng Tần Lam sau khi xong chuyện, sẽ cho mỗi người mượn Ferrari một tuần lễ.

Cám dỗ quả nhiên khó từ, Viên Viên và Tần Lam đều giống Cao Vũ ở điểm rất mê xe, hơn nữa kia còn là Ferrari giá trăm vạn.

Vứt bỏ lo lắng trong lòng, thầm quyết tâm hoàn thành vở kịch.

“Tiểu Vũ, chúng ta tất cả nghe theo ngươi, nhưng xong chuyện nhất định chớ quên đáp ứng chuyện của chúng ta.” Tần Lam cười nịnh nói, Viên Viên ở một bên gật đầu.

“Đương nhiên, chúng ta là hảo huynh đệ, ta tuyệt đối sẽ không lừa các ngươi !” Cao Vũ cười bảo đảm nói.”Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi!”

***           ***     ***

Vui mừng tuyệt đẹp  kết hôn khúc quân hành Du Nhiên(tự nhiên) vang lên, mặc Do danh sư thiết kế, giá trị không rẻ  tuyết trắng áo cưới, đẹp như thiên tiên  Trương Vũ Liên kéo lão phụ , tay, giẫm phải thảm đỏ từng bước hướng Phương Nguyên Tùng đi tới. Tất cả mọi người có thể thấy, niềm hạnh phúc của một tân nương sắp xuất giá,giống như tất cả sắp hạnh phúc xuất giá  tân nương giống nhau, xem ra tuyệt mỹ kiều diễm  trên mặt tràn đầy kích động cùng hưng phấn, nàng hôm nay là toàn tràng đẹp nhất  nữ chủ giác.

Nhìn càng chạy càng gần  Trương Vũ Liên, Phương Nguyên Tùng vẻ mặt tươi cười, hắn là thật rất vui vẻ. Mặc dù sớm như vậy đã gần phần mộ hôn nhân có chút đáng tiếc, nhưng một cuộc hôn nhân sẽ làm cho Phương thị phát triển, còn tặng kèm một mĩ nữ ôn nhu, thật sự là một mũi tên trúng hai con chim nhạn. Đợi đến hắn hoàn toàn nắm trong tay tập đoàn Trương thị , nếu như đến lúc đó hắn không chán ghét Trương Vũ Liên, thì giữ lại nàng ở nhà làm đồ trang sức, nếu như ngán. . . . . . Phương Nguyên Tùng đáy mắt hiện lên một tia cười lạnh, đến lúc đó ly hôn là được!

“Nguyên Tùng, ta đem Liên nhi giao cho ngươi. Ta liền nàng như vậy một nữ nhi, ngươi nhất định phải đối tốt với nàng.” Đi tới trước mặt Phương Nguyên Tùng, Trương Thiệu Hùng đem tay con gái đặt lên tay hắn, vạn phần không muốn lỡ dặn dò. Hôm nay đứa con gái thương yêu nhất muốn kết hôn, lão nhân đầu đã hai thứ tóc hốc mắt không khỏi có chút ướt át.

“Bá phụ, ngươi yên tâm! Ta  thề, ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi Liên nhi, tuyệt đối không làm cho nàng phải chịu một chút ủy khuất nào.”

“Nguyên Tùng, sao ngươi còn gọi bá phụ? Nên gọi cha rồi.” Đứng phái sau Phương Nguyên Tùng, Đại Hoa vỗ hạ vai hắn cười nói.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Thật cao hứng, lại đem cái này quên mất.” Phương Nguyên Tùng vội vàng hướng nhạc phụ đại nhân cùng kiều thê nói xin lỗi.

Thấy thế, tất cả tân khách cười vang, trong không khí tràn ngập mùi vị ấm áp hạnh phúc. Bản nhạc được phát lên, cô dâu chú rể nắm tay nhau bước vào lễ đường dưới sự hâm mộ của hàng trăm người.

“Phương Nguyên Tùng tiên sinh, . . . . . . , ngươi nguyện ý cưới Trương Vũ Liên tiểu thư làm vợ, hơn nữa thề sau này vô luận phát sinh chuyện gì, cũng sẽ vĩnh viễn yêu nàng sao?” Thần Phụ hỏi.

“Không ——” đang lúc Phương Nguyên Tùng chuẩn bị trở về đáp ta nguyện ý , phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng thương tâm muốn  tiếng thét chói tai.

Mọi người lập tức quay đầu, chỉ thấy cửa chẳng biết lúc nào đã có ba thiếu niên mười sáu, bảy tuổi, vóc người kiều nhỏ nhắn, mi thanh mục tú, lớn lên so sánh với cô bé còn đáng yêu hơn . Chẳng qua là thiếu niên này có chút kỳ quái, hắn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán hiện đầy những vết thương xanh tím lớn bằng hạt mồ hôi, tựa hồ là chạy vội tới, quỷ dị nhất chính là hắn cả người đều bị thương, trên người xanh tím  một mảng, thật là nhìn thấy mà giật mình.

“Tiểu Văn, chờ ta một chút.” Mọi người đang tò mò vị thiếu niên là ai , phía ngoài đột nhiên lại chạy vào hai mĩ thiếu niên.

Thiếu niên không để ý tới đồng bạn  kêu to, hai mắt thẳng tắp nhìn nam chính của buổi hôn lễ , từng bước đi tới, mỗi một bước tựa hồ nặng ngàn cân, sắc trắng bệch trên mặt tràn đầy bi thương.

“Tùng, ngươi thật muốn kết hôn sao?” Yếu ớt đáng thương thanh âm tràn đầy tuyệt vọng, khiến người nghe không khỏi đau lòng.

“Nguyên Tùng, hắn là ai vậy?” Đối mặt với thiếu niên vừa xuất hiện Trương Vũ Liên đầy bụng nghi ngờ, kéo ra cái khăn che mặt hỏi.

“Không biết!” Phương Nguyên Tùng giống như trước đầy bụng nghi ngờ, “Ngươi là ai?” Hắn khẽ cau mày nhìn thiếu niên, nghiêm nghị hỏi. Lấy hắn nhiều năm buôn bán  trực giác nói cho hắn biết, thiếu niên này  xuất hiện tuyệt đối có âm mưu, hơn nữa còn là nhằm vào hắn .

“Ngươi. . . . . . Ngươi thế nhưng giả bộ làm không nhận ra ta? !” Thiếu niên khó có thể tin lắc đầu, mặt xám như tro tàn, thân thể khẽ run, tựa hồ mau không chịu nổi muốn té xỉu ,.

“Hừ! Tiểu Văn, thấy được không có? Người này thế nhưng lại  giả bộ không nhận ra ngươi, ta đã sớm nói qua cho ngươi hắn không phải là người tốt, hiện tại ngươi rốt cục tin chưa."Tóc xanh mĩ thiếu niên tiến lên phía trước, kinh bỉ cười lạnh nói.

“Không! Tùng không phải là người như thế, ta không tin, hắn sẽ không đối với ta như vậy !” Thiếu niên lắc đầu, khuôn mặt nước mắt, bắt lấy tay Phương Nguyên Tùng , đáng thương kêu khóc nói: “Tùng, ta là Tiểu Văn a! Ngươi không phải đã nói ngươi yêu ta một đời một thế, có vĩnh viễn hảo hảo chiếu cố ta sao?”

“Bệnh thần kinh! Mau cút mở, ta căn bản không nhận ra ngươi! Hộ vệ, đem bọn họ ném xuống!” Phương Nguyên Tùng chán ghét đẩy ra hắn, đối với  một bên  hộ vệ kêu lên. Mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng nếu tiếp tục cùng bọn họ ở đây dây dưa không rõ ràng thì nguy hiểm.

“Phương Nguyên Tùng, ngươi khá lắm. Nếu như ngươi bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa.” Thiếu niên tóc xanh lửa  giận ngút trời, kéo ”Tiểu Văn” ra đi tới trước mặt Trương Vũ Liên lớn tiếng nói: “Trương tiểu thư, ngươi ngàn vạn không thể gả cho Phương Nguyên Tùng. Ta cho ngươi biết, Phương Nguyên Tùng hắn căn bản không thương ngươi, hắn sẽ cùng ngươi kết hôn hoàn toàn là vì thèm muốn đến tài sản của ngươi.”

Lời vừa nói ra, cả đại sảnh lập tức nổ tung oa. Trương Vũ Liên khó có thể tin ngẩng đầu nhìn vị hôn phu, Phương Nguyên Tùng gương mặt tuấn tú xanh mét, giận không kềm được địa quát: “Ngươi không nên nói bậy nói bạ, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng. Bảo vệ, các ngươi phát ngốc cái gì, mau đem bọn họ bắt lại, không cho bọn họ quấy rối.”

Bị dọa đến ngây người bảo vệ vội vàng lấy lại tinh thần chạy lên trước, muốn bắt ba thiếu niên tới quấy rối hôn lễ, nhưng không nghĩ tới tay còn không có đụng phải bọn họ, đã bị thiếu niên có khuôn mặt giống búp bê nhảy dựng lên một cước đá ngã trên đất. Không nghĩ tới thiếu niên nhìn có vẻ yếu đuối dĩ nhiên là “Thâm tàng bất lộ”  cao thủ, những bảo vệ khác lập tức xuất thủ muốn bắt ba thiếu niên nhưng tất cả lại bị thiếu niên kia đánh ngã.

Mĩ thiếu niên  tóc xanh cùng”Tiểu Văn” trong mắt hiện ra vẻ đắc ý, nhà Viên Viên mở đường quán, Viên Viên mười bốn tuổi đã là đai đen rồi, bọn họ mang Viên Viên tới  chính là đặc biệt làm”Hộ vệ” .

Thấy bảo vệ đều bị đánh ngã, Phương Nguyên Tùng sắc mặt cục kì khó coi, phù rể Lưu Ngọc tuấn cùng Đại Hoa vừa mới bắt đầu còn khoanh tay xem kịch vui, hiện tại cũng không khỏi giận tái mặt. Bọn họ biết Phương Nguyên Tùng bị tính kế, mấy thiếu niên này trước đó đã có chuẩn bị.

Đại Hoa vừa muốn ra mặt giúp huynh đệ mở miệng mắng chửi người, không nghĩ tới mĩ thiếu niên tóc xanh lại ném tới một quả bom nguyên tử.

“Tại đây, ta muốn nói cho mọi người một bí mật,người trước mắt các ngươi ra vẻ đạo mạ khiêm tốn nhưng thật ra còn không bằng cầm thú” Tóc xanh mĩ thiếu niên chỉ vào Phương Nguyên Tùng trước mặt mọi người lớn tiếng nói: “Các ngươi tuyệt đối không có ai biết, Phương Nguyên Tùng thật ra là  đồng tính luyến ái, hơn nữa còn là cái đồ biến thái thích ngược đãi người yêu hiên nữa còn yêu thích trẻ con.”

Nghe vậy, cả đại sảnh nhất thời yên lặng như tờ, một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người bị lời nói của mĩ thiếu niên tóc xanh làm kinh sợ, trợn mắt hốc mồm. Tin tức kia so với tin tức vừa rồi còn chấn động hơn, trên trăm đạo ánh mắt nhất thời nhìn Phương Nguyên Tùng, Trương Vũ Liên đã sắp chịu không nổi kích thích té xỉu.

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn vu khống ta, các ngươi nói như vậy có chứng cớ gì?” Thấy sự tình sắp không thể cứu vãn, Phương Nguyên Tùng hận không đem người trước mắt này  ném tới Thái Bình Dương cho cá ăn.

“Chứng cớ? Chứng cớ không phải đứng ở trước mặt ngươi sao? Đáng thương, Tiểu Văn ngày ngày bị  cái đồ súc sinh ngươi chà đạp giày xéo, những vết thương trên người Tiểu Văn chẳng phải cho ngươi ban cho?, ngươi sẽ không nói với chúng ta những vết thương này là do cậu ấy tự làm? ” Thiếu niên tóc xanh cười lạnh, kéo Tiểu Văn qua chỉ vào vết thương xanh tím trên người, đối với  mọi người nói: “Mọi người, bằng hữu thời điểm ta mười bốn tuổi đã bị Phương Nguyên Tùng dụ dỗ, lợi dụng bằng hữu ta ngây thơ, thuần khiết, lấy yêu làm cớ thường xuyên ngược đãi cậu ấy, quả thực so với súc sinh còn không bằng.”

“Tiểu Văn” một câu không nói, chỉ đứng một bên yên lặng rơi lệ, đôi mắt xinh đẹp sớm đẫ khóc phát sưng, làm cho người ta nhịn không được đau lòng. Chỉ cần có mắt mọi người có thể nhìn ra, Phương Nguyên Tùng kết hôn y vô cùng  thương tâm, y vô cùng  yêu Phương Nguyên Tùng. Nhìn lại trên người y toàn vết thương dọa người, mọi người trong lòng không khỏi đồng tình với ”Tiểu Văn” , toàn bộ khinh bỉ nhìn Phương Nguyên Tùng, thầm mắng hắn súc sinh không bằng, hài tử nhỏ như vậy cũng nhẫn tâm chà đạp.

“Nguyên Tùng, lời bọn họ nói là sự thật sao?” Trương Vũ Liên kích động kéo Phương Nguyên Tùng, run rẩy hỏi, trên mặt tái nhợt hiện đầy thương tâm tuyệt vọng.

“Liên nhi, ngươi ngàn vạn không nên tin lời của bọn hắn, ta là bị bọn họ vu oan , ta căn bản không nhận ra bọn họ. Ta yêu ngươi, trên đời này ta chỉ yêu một mình ngươi, nếu không ta làm sao cùng ngươi kết hôn.” Phương Nguyên Tùng vội vàng cầm lấy tay Trương Vũ Liên  giải thích, trong mắt tràn đầy thâm tình. Mẹ kiếp , hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy tiểu tử thúi này, dám dùng cách này hãm hại hắn, hắn không đem bọn họ ngũ mã phanh thây, hắn sẽ không gọi là Phương Nguyên Tùng.

Trương Vũ Liên vừa muốn mở miệng, tóc xanh thiếu niên đã giành trước một bước, vỗ tay cười to: “Bội phục, Bội phục. Phương Nguyên Tùng, loại chuyện gạt người này mà ngươi cũng có thể nói ra, ngươi diễn thật xuất sắc, không làm diễn viên thật uổng phí.”

“Ngươi. . . . . .” Phương Nguyên Tùng chỉ vào thiếu niên tóc xanh, giận đến nói không ra lời.

“Ngươi nói chúng ta là oan uổng ngươi, tốt! Ta lập tức sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục. Mọi người ta hiện tại cho các ngươi xem một chút, bộ mặt thật của tên cầm thú Phương Nguyên Tùng.” Vừa dứt lời, tay cầm một sấp hình ném lên không trung, rơi đầy trên đất.

Mọi người lập tức tò mò nhặt lên nhìn, xem xong sắc mặt lập tức biến hóa, đồng thời nhìn về phía Phương Nguyên Tùng, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét. Trương Vũ Liên cũng nhặt lên một tấm hình, nhưng ngay sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh. Trong hình, Phương Nguyên Tùng mặc một bộ SM, đang dùng roi da quật vào một người cả thân trần truồng bị treo ngược lên, người thiếu niên kia chính là Tiểu Văn.

“Liên nhi!” Trương Thiệu Hùng vội vàng đỡ lấy con gái, kinh hoảng kêu lên.

“Liên nhi, ngươi làm sao vậy?” Phương Nguyên Tùng muốn đưa tay ôm Trương Vũ Liên, lại bị Trương Thiệu Hùng đẩy ra.

“Cút ngay, không cho ngươi dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào con gái ta. Ngươi cái đồ độc ác, biến thái, con gái của ta mắt mù mới có thể thích ngươi.” Tuổi trên năm mươi  lão nhân giận đến cả người phát run, chỉ vào Phương Nguyên Tùng chửi ầm lên.

“Không phải! Nhạc phụ, ngươi nghe ta giải thích, ta là bị oan uổng , ta. . . . . .”

“Phương Nguyên Tùng, bằng chứng kia, ngươi vẫn nghĩ có thể nói dối nữa sao, ngươi quá vô sỉ rồi.” Thiếu niên tóc xanh ở bên cạnh lửa cháy đổ thêm dầu.

Phương Nguyên Tùng liều mạng hướng Trương Thiệu Hùng giải thích, sắp phát điên, trên mặt “Tiểu Văn” hiện lên một tia cười trộm. Lão ca thấy Phương Nguyên Tùng trong bộ dạng này nhất định vui chết rồi, bất quá lão ca cũng thật thông minh nghĩ ra được chiêu SM thâm độc như vậy, hại người ta thân bại danh liệt, phen này Phương Nguyên Tùng dù cho nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, trận này hôn lễ đã không thể thành ,. . . . . .

“Nguyên Tùng cùng các ngươi không thù không oán, các ngươi tại sao muốn phá hư hôn lễ của hắn.” Lưu Ngọc Tuấn từ đầu vẫn trầm mặc không nói cuối cùng mở miệng, lạnh như băng  nhìn”Tiểu Văn” .

“Tiểu Văn” ngẩng đầu nhìn Lưu Ngọc Tuấn ngoài cười nhưng trong không cười, nhớ tới ca ca từng nói với hắn, Lưu Ngọc Tuấn này siêu cấp khó dây dưa, nếu như hắn mở miệng giúp Phương Nguyên Tùng phải lập tức rút lui, miễn cho bị vạch trần. ”Tiểu Văn” len lén ra hiệu cho thiếu niên tóc xanh, ý bảo lập tức rút lui, dù sao mục đích của bọn họ đã đạt được.

Tóc hiếu niên nhận được tín hiệu, giả bộ tức giận mắng: “Lời này của ngươi là có ý gì? Tựa như như lời ngươi nói bọn ta đây cùng Phương Nguyên Tùng không thù không oán, chúng ta tại sao phải cố ý hãm hại hắn. Các ngươi. . . . . .”

“Lam, đừng nói nữa. Ta đã nghĩ thông, nếu như Tùng không muốn nhận ta, vậy coi như xong. Ta thương hắn, nên thành toàn hắn và Trương tiểu thư, để cho hắn nhận được hạnh phúc thật sự .”  “Tiểu Văn” vẫn luôn im lặng rốt cục mở miệng cắt đặt lời bằng hữu, nước mắt phủ kín khuôn mặt nhỏ nhắn, y cố nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

“Nhưng là. . . . . .”

“Lam, ta van cầu ngươi, chúng ta đi thôi!” “Tiểu Văn” nhìn đồng bạn, đáng thương cầu xin nói.

“Lam, nếu như Tiểu Văn đã nói như vậy, chúng ta đáp ứng hắn sao đi. Không nên thương tổn hắn nữa.” Thiếu niên có khuôn mặt búp bê vội vàng hát đệm, trong lòng cười thầm: Tiểu Vũ  diễn kỹ thật là quá tuyệt vời, đem những người tham gia hôn lễ toàn bộ lừa gạt.

Thiếu niên tóc xanh giả bộ làm ra một bộ mặt không cam lòng, hung hăng  trừng mắt liếc Phương Nguyên Tùng.”Họ Phương, loại người cặn bả như ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng.”

“Các ngươi. . . . . .” Phương Nguyên Tùng vừa muốn chửi ầm lên, Tiểu Văn liền mở miệng.

“Tùng, ta đi! Thật xin lỗi, cho ngươi thêm phiền toái! Ngươi yên tâm, ta sẽ không bao giờ … xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa. Nhưng ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, cho dù ngươi đã không thương ta. Ta ở chỗ này chân thành chúc phúc ngươi cùng Trương tiểu thư bạc đầu giai lão, vĩnh viễn hạnh phúc. . . . . .” “Tiểu Văn” đi tới trước mặt Phương Nguyên Tùng, tái nhợt vô cùng nét mặt biểu lộ vẻ thê nương, nói xong lời cuối cùng cũng không nói nữa, thương tâm khóc chạy ra hôn lễ đại sảnh,thiếu niên tóc xanh cùng thiếu niên khuôn mặt búp bê vội vàng đuổi theo.

Ba người  động tác thật sự quá nhanh, Phương Nguyên Tùng căn bản không còn kịp nữa gọi hộ vệ ngăn cản bọn họ, cứ như vậy trơ mắt nhìn ba người bọn hắn phá hư hôn lễ rồi chuồn mất.

Phương Nguyên Tùng còn không có lấy lại tinh thần, Trương Thiệu Hùng đã ôm lấy nữ nhi, đi tới trước mặt hắn mặt lạnh nói: “Phương lão ca, lệnh lang nếu là đồng tính luyến ái, Liên Nhi của chúng tôi không thể gả cho hắn, chúng tôi muốn hủy hôn ước,việc này coi như cũng không quá đáng, chúng tôi cáo từ trước!”

“Trương lão đệ, đừng như vậy, có lời gì chúng ta hảo hảo nói, không nên vội vàng quyết định.” Thấy Trương Thiệu Hùng muốn đi, Phương phụ vội vàng ngăn cản. Nếu như Trương Thiệu Hùng rời đi, hôn lễ bị hủy, mặt mũ Phương gia sau này biết để ở nơi nào, này tất cả đều tại tên súc sinh Phương Nguyên Tùng gây ra, Phương phụ hung hăng  trừng mắt Phương Nguyên Tùng, đợi lát nữa sẽ cùng hắn tính sổ.

Nhìn cơn thịnh nộ của phụ thân, ở trong lòng Phương Nguyên Tùng liền đem”Tiểu Văn” mười tám đời tổ tông ra mắng, hắn cố gắng đối với Trương Thiệu Hùng giải thích: “Nhạc phụ, ngươi hãy nghe ta nói này tất cả đều là một cuộc hiểu lầm, ngươi ngàn vạn không nên nghe tin người từ một phía, ta thật. . . . . .”

“Đủ rồi! Cái gì đều không cần nói, sự thật đã bày ở  trước mắt, từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Trương Thiệu Hùng khuôn mặt giận dữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Phương Nguyên Tùng p, nếu như không phải là mình kiềm chế tốt, lão đã sớm cho cái tên lừa gạt tình cảm con gái mình một quyền.

“Nhạc phụ. . . . . .”

“Đừng gọi ta nhạc phụ, Trương mỗ đảm đương không nổi! Chúng ta đi!” Quay đầu kêu Trương gia  thân bằng hảo hữu, Trương Thiệu Hùng ôm nữ nhi cũng không quay đầu lại bước đi.

“Nhạc phụ, các ngươi không nên đi, hãy nghe ta nói. . . . . .”

“Ba  ——”

Phương Nguyên Tùng muốn đuổi theo , lại bị Phương phụ bỗng nhiên dùng sức vứt tới bạt tai ngăn trở. Phương Nguyên Tùng che sưng đỏ  gương mặt, khó có thể tin địa nhìn phụ thân, mặc dù phụ thân là  vô cùng nghiêm nghị  người, tuy nhiên nó chẳng bao giờ động thủ đánh quá hắn. Không nghĩ tới hôm nay hắn thế nhưng đánh hắn, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy.

“Ngươi cái đồ súc sinh, còn ngại không đủ mất mặt sao? Ta làm sao lại có thể nuôi ra loại nghiệt tử như ngươi. Từ nay về sau, ta không có laoại con trai như ngươi.” Phương phụ giận đến nét mặt già nua đỏ bừng, chỉ vào nhi tử nổi giận mắng.

“Cha, ngươi nghe ta giải thích!” Phương Nguyên Tùng lo lắng năn nỉ , nhưng Phương phụ căn bản không để ý tới hắn, mang theo hộ vệ phất tay áo rời đi.

Các tân khách biết trận này hôn lễ là không có hy vọng, cũng rối rít rời đi, chỉ có Đại Hoa cùng Lưu Ngọc Tuấn ở lại.

Phương Nguyên Tùng đứng trong đại sảnh lễ đường, mới vừa rồi còn phi thường náo nhiệt, bây giờ lại vắng lạnh thê lương, gương mặt tuấn tú mây đen giăng đầy, vẻ mặt lãnh khốc dọa chết người.

“Nguyên Tùng! Ngươi không sao chứ?” Đại Hoa lo lắng đi lên trước hỏi, chẳng ai ngờ rằng chuyện có biến thành như vậy, Nguyên Tùng thật sự quá xui xẻo!

“Lập tức gọi điện thoại cho mọi người, trong vòng 3 ngày đem kia ba tiểu tử thúi toàn bộ cho ta bắt được , ta muốn bọn họ hối hận khi đã sinh ra ở trên đời này!” Phương Nguyên Tùng lắc đầu, quay đầu nhìn Đại Hoa cùng Lưu Ngọc tuấn, vẻ mặt nanh ác như quỷ, thanh âm so với Địa Ngục Diêm La  còn đáng sợ hơn. Từ nhỏ đến lớn đây là hắn lần đầu tiên té đến thảm như vậy, mấy cái tiểu tử thúi lại dám như vậy hãm hại hắn, để cho hắn thân bại danh liệt, hắn nhất định phải làm cho bọn họ chết thật khó coi. . . . . .

Đại Hoa cùng Lưu Ngọc tuấn gật đầu, quay đầu liếc mắt nhìn nhau, đây là bọn họ lần đầu tiên thấy Nguyên Tùng tức giận như vậy, kia ba tiểu tử thúi chết chắc, bọn họ còn không biết nhổ răng trong miệng cọp sẽ có kết quả gì, đáng thương  tiểu hài tử xấu số kia. . . . . .

***          ***         ***

“Cạn chén!” Thành công phá hư hôn lễ , ba kẻ gây họa lúc này đang ngồi ở nhà mở Champagne ăn mừng.

“Tiểu Vũ, ngươi vừa rồi diễn cảnh thiếu niên đáng thương bị bỏ rơi, thật xuất sắc, ngươi có thể đi làm ảnh đế được rồi.” Viên Viên nhấp một ngụm Champagne, đối với  Cao Vũ không khỏi bật ngón cái khâm phục.

“Nói nhảm, ta là ai chứ. Chuyện nhỏ này đối với ta chỉ như một bữa ăn sáng” Ta là Cao Vũ tự luyến vỗ ngực cười nói.

“Các ngươi không nên cao hứng quá sớm, chúng ta hôm nay phá hư hôn lễ của hai nhà Phương Trương, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta , nhất là Phương Nguyên Tùng.” Tần Lam lo lắng, hắn thật sự không dám nghĩ nếu như Phương Nguyên Tùng bắt được bọn họ sẽ đem bọn họ “dạy bảo” như thế nào.

“Sợ cái gì. Không phải là cùng các ngươi nói nhiều lần rồi sao? Xảy ra chuyện đã có lão ca của ta.” Cao Vũ chịu không được liếc mắt.

“Nhưng là. . . . . .”

“Tiểu Lam, lá gan của ngươi sao lại nhỏ như vậy. Hơn nữa hiện tại cái gì làm đều đã làm, hối hận cũng không kịp.” Cao Vũ bình tĩnh uống một ngụm lớn Champagne, nhún vai cười nói.

" Nhưng mà..." Tầm Lam tự thuyết phục mình nên gạt bỏ lo lắng trong lòng. Như Tiểu Vũ đã nói cái gì làm đều đã làm, sợ cũng vô dụng. Lại nói Phương Nguyên Tùng thật bắt được bọn họ, hẳn là cũng không dám trừng phạt bọn họ, hắn còn có cha chống lưng. Họ Phương kia cũng không có lá gan động đến hắn!

“Lần này Phương Nguyên Tùng nhưng bị chúng ta chỉnh thảm, bị chúng ta hôm nay náp một trận như vậy, ta nghĩ từ nay về sau sợ rằng không còn có nữ nhân có nguyện ý gả cho hắn rồi!” Viên Viên không khỏi có chút đồng tình Phương Nguyên Tùng, hắn cảm giác, cảm thấy có chút lương tâm bất an.

“Hắn đáng đời! Ai kêu hắn đắc tội ca ta!” Cao Vũ vẻ mặt xem thường, không một chút nửa điểm đau lòng. Ở trong lòng hắn phàm là dám đắc tội huynh đệ bọn họ,  bọn họ dù thế nào thảm cũng là trừng phạt đúng tội, y mới sẽ không cảm thấy lương tâm bất an.

Tần Lam cùng Viên Viên cười khan hai tiếng, cúi đầu uống Champagne. Trong lòng không hẹn mà cùng mà nghĩ, người nào cũng có thể đắc tội, chính là ngàn vạn không thể đắc tội Cao gia hai huynh đệ.

( dài quá 9263 từ,  làm ta cực muốn chết *chấm nước mắt* lần đầu làm cái này nên còn nhiều sai sót mọi người phải thông cảm cho ta nha ~~~)
----Vương Viên ----
Chương 2 ra lò ngày: 22/6/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro