Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ hai

Hôm sau, các trang báo chí lớn đầu đề đều là danh môn quý công tử Phương Nguyên Tùng là đồng tính luyến ái, bị Trương gia ở trong hôn lễ từ hôn, để cho cha hắn Lôi Đình giận dữ đuổi ra khỏi Phương thị. Thoáng chốc, phố lớn ngõ nhỏ cũng có thể nghe được mọi người bàn luận hắn là đồng tính luyến ái, vốn là phong quang vô hạn, một tay che trời, bây giờ lại bị người người phỉ nhổ. Hết thảy như Cao Vân mong muốn, Phương Nguyên Tùng rốt cục thân bại danh liệt, trở thành chuột chạy qua đường bị người la đánh. . . . .

* * * * *

Trong tiệm nước giải khát, khách quý chật nhà, khắp nơi đều là đồ uống lạnh, không khí mát người. Của mọi người nhiều khách nhân một người trong ngồi ở bên cửa sổ Mĩ thiếu niên tối hấp dẫn người nhìn chăm chú, Mĩ thiếu niên vóc người kiều tiểu tinh tế, gương mặt so sánh với Thiên Sứ còn muốn ngọt khả ái.

Nhưng là thật giống như Mĩ thiếu niên tâm tình không phải là rất tốt, không, phải nói là vô cùng là không tốt mới đúng. Chỉ thấy Mĩ thiếu niên cau mày, đặt ở trước mặt thức ăn không chút nào động, một đềui hạnh mâu áo não nhìn ngoài cửa sổ.

"Ai --" Mĩ thiếu niên thở dài ai thán một tiếng, chân mày xinh đẹp nhíu chặt hơn. Thật là càng nghĩ càng nghĩ không ra, mọi chuyện tại sao lại biến thành như vậy? Tất cả đều là lão ca làm hại, nhớ tới lão ca ghê tởm kia, y quả thực muốn ăn thịt của hắn.

Một tháng trước, vì muốn nhận được chiếc Ferrari, y cùng bằng hữu đã lập kế hãm hại Phương Nguyên Tùng, phá hư hôn lễ của hắn, làm cho hắn thân bại danh liệt. Vốn tưởng rằng sau khi chuyện thành công, y nhất định sẽ được lão ca khen thưởng một phen, nhưng ai biết lão ca của y lại là một tên lừa đảo. Ferrari chó má gì, cái gì mà phần thưởng đặc biệt, tất cả đều là nói dối. Tên lão ca đáng ghê tởm kia, sau hôn lễ của Phương Nguyên Tùng liền biến mất, chiếc Ferrari kia cũng không thấy bóng dáng, hại y bị Viên Viên cùng Tiểu Lam mắng cho máu chó xối đầu, thiếu chút nữa còn muốn cùng hắn tuyệt giao.

Lần này lão ca hại bọn họ thê thảm rồi, Phương Nguyên Tùng bởi vì bị bọn y làm hư hôn lễ, hận bọn y thấu xương, đang cho người truy tìm bọn y. Hắn còn tìm hắc đạo bàn bạc, muốn bắt bằng được bọn y, hiện tại toàn bộ hắc đạo đang đổ xô đi tìm 3 người bọn y. Nếu như bị hắn bắt được sẽ có kết quả gì, không cần nghĩ cũng biết. Mà cái tên hướng y vỗ ngực đảm bảo sẽ không có chuyện gì, sẽ bảo vệ bọn y thật tốt, hiện tại không biết đã chui ở chỗ nào.

Tiểu Lam cùng Viên Viên đã trốn Phương Nguyên Tùng ở một nông thôn hẻo lánh, y vốn là cũng muốn đi cùng bọn họ, nhưng hai tên tiểu tử thúi đó bởi vì y không cho bọn họ cùng ngoạn Ferrari liền không để ý đến y, y chỉ có thể một mình chạy đêm Nhật Bản lánh nạn. Lần này đúng là tiền mất tật mang, đã không có được Ferrari, ngược lại lại rước về một đại phiền toái.

Mình thật là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời, thế nào lại vướng vào loại quẫn cảnh này, y hiện tại hối hận muốn chết rồi. Có chết y cũng không nghĩ tới tên lão ca kia lại đối xử với mình như vậy, lẽ nào mình không phải em ruột của Cao Vân. Chờ sau này y tìm được hắn, y không hảo hảo thu thập hắn, y sẽ không tên Cao Vũ.

Ghê tởm! Cao Vũ cầm lấy dĩa hung hăng xiên xuống mỹ thực trên đĩa. Lửa giận ngút trời, Cao Vũ hoàn toàn không có chú ý tới phía ngoài có người đang đi vào.

"Hoan nghênh quang lâm!" thanh âm ngọt ngào của nhân viên cửa hàng vang lên, ở cửa xuất hiện hai nam nhân vô cùng xuất chúng. Đi ở bên trái, nam nhân lăng giác rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, tuấn lãng bất phàm, toàn thân đều ra khí chất thành thục khêu gợi, chẳng là sắc mặt nhìn qua vô cùng không tốt, cả người đều là sát khí. Bên cạnh hắn, nam nhân vừa vặn ngược lại, vẻ mặt tươi cười, tựa hồ vô cùng vui vẻ, cười híp mắt không ngừng phóng điện với nữ nhân xung quanh.

"Đại soái ca a."

"Thật đẹp trai!"

"Không biết bọn họ có bạn gái hay chưa."

Trong quán nữ nhân vừa thấy được có hai người đẹp trai, so sánh với minh tinh còn anh tuấn mê người mỹ nam tử, lập tức toàn bộ hai mắt tỏa sáng, kích động nhỏ giọng kêu lên.

"Hai vị tiên sinh, xin hỏi các ngươi muốn uống chút gì?" Nữ phục vụ sinh mắt mạo hồng tâm, lập tức xông lên trước nhiệt tình hỏi.

"Chúng ta muốn hai chén Băng trôi qua bia." Cười híp mắt, nhìn mỹ nữ đã bị mình mê hoặc, Đại Hoa cố ý cười càng thêm mê người, thanh âm khàn khàn tràn đầy từ tính đem nữ phục vụ hồn cũng muốn bay.

"Được ." Nữ phục vụ sinh bị nụ cười của hắn mê hoặc thần hồn điên đảo, nuốt ngụm nước miếng, miễn cưỡng tìm về thanh âm của mình, sau đó kích động chạy. Nàng chịu không được rồi, lòng của nàng muốn nhảy ra ngoài!

Đại Hoa phi thường hài lòng mị lực của mình, vừa hướng nữ nhân chung quanh không ngừng phóng điện, nghe được các nàng thét chói tai, mới tùy tiện tìm cái bàn ngồi xuống, đối với người bên cạnh cười nói: "Thật không ngờ ở đây lại có nhiều mỹ nữ xinh đẹp như vậy, ta vẫn cho là Nhật Bản mỹ nữ đều ở Tokyo!"

Đồng bạn của hắn nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc mắt.

"Nguyên Tùng, ngươi đây là thái độ gì. Ngươi trước kia không phải cũng giống ta, thích nhất nhìn mỹ nữ đấy sao? A -- thật xin lỗi, ta đã quên, ngươi bây giờ đối với mỹ nữ không có hứng thú, đối với mỹ nam có hứng thú." Đại Hoa vỗ cằm dưới đầu, vội vàng nói xin lỗi, trong mắt hiện đầy cười mỉa.

"Đại Hoa!" Phương Nguyên Tùng lập tức biến sắc, thấp giọng kêu lên, thanh âm trầm thấp lạnh như băng làm cho người ta mao cốt tủng nhiên. Tên kia là cố ý đâm vào chỗ đau của hắn

"Nguyên Tùng, ngươi không nên kích động. Thật ra thì thích nam nhân cũng không có gì to tát, ta cũng thích nam nhân nha." Đại Hoa ôm vai hắn cười nói, trong mắt cười mỉa sâu hơn.

"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta và tên biến thái nhà ngươi không giống, ta chỉ thích nữ nhân. Ta không phải gay, ta là bị hãm hại." Phương Nguyên Tùng nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt phun lửa. Nhắc tới chuyện này, hắn không khỏi nổi giận trong bụng, hiện tại trong nước khắp nơi đều nói hắn là gay, khiến cho hắn can bản không có biện pháp ở lại Trung Quốc. Cho nên hắn đến Nhật Bản nghỉ ngơi, muốn thay đổi tâm tình một chút, nhưng vì có người bạn đồng hành này mà tâm trạng của hắn ngày càng kém.

"Được rồi. Ta chỉ nói giỡn thôi, đừng nóng giận." Đại Hoa biết hắn thật nổi giận, vội vàng thu hồi nụ cười.

"Tiên sinh, bia của hai người." Lúc này, nữ phục vụ đưa bia tới.

Phương Nguyên Tùng hừ lạnh một tiếng, uống một hớp bia lớn, bia lạnh như băng khiến cho lửa giận trong hắn giảm xuống. Năm nay không biết hắn có đắc tội với ai không mà gặp vận rủ liên tục, họa vô đơn chí. Không những bị Trương gia từ hôn, còn bị cha hắn đuổi ra khỏi công ty, hại hắn có nhà nhưng không thể về, mà mấy tên tiểu quỷ kia đến nay một chút tin tức cũng không có. Hắn đã treo lệnh truy nã, nhưng vẫn không tìm được bọn bọ, giống như đột nhiên biến mất vậy.

"Nguyên Tùng, ngươi đã đến đây để giải sầu, như vậy nên vui vẻ một chút, không nên trưng bản mặt dọa người như vậy. Mặc dù ta hiểu tâm tình của ngươi, hiểu ngươi tức giận vì trong hôn lễ bị nói là gay, bị người thân vứt bỏ, trong lòng nhất định rất thống khổ, nhưng ngươi không phải là còn có ta cùng các anh em hay sao. Ngươi xem, vừa biết ngươi muốn đến Nhật giải sầu ta liền bỏ tất cả công việc cùng ngươi tới đây, thật là hảo huynh đệ." Đại Hoa an ủi.

Phương Nguyên Tùng trầm mặc không nói, nhếch môi cười lạnh. Đại Hoa nào có lòng tốt như vậy, cùng tới Nhật, còn không phải là vì tránh né chuyện kết hôn, còn có tiểu tử họ Vương kia.

"Thật ra thì mấy tên tiểu tử phá hư hôn lễ kia nhìn không tệ. Đều là kiểu mà ta thích nhất, nhất là tên bằng hữu của tên nhóc kia, thật là đáng yêu" Đại Hoa vừa nói, vừa uống bia, mắt cười đến không thể tà ác hơn.

"Khả ái cái rắm. Con mẹ nó, chờ Lão Tử tìm được mấy tên tiểu tử chết tiệt đó, Lão Tử sẽ đem bọn chúng chôn sống." Phương Nguyên Tùng nắm chặt chén rượu, nụ cười âm tàn làm người ta không rét mà run.

Như cảm nhận được hận ý của Phương Nguyên Tùng, Cao Vũ ngồi cách đó không xa bỗng nhiên rùng mình một cái, lạnh buốt sống lưng. Bận rộn than trời trách đất, Cao Vũ không hề biết người mà y lo sợ đang ở cạnh y.

Cao Vũ cúi đầu nhìn đĩa thức ăn, lúc này mới phát hiện mỹ vị ngon miệng kia đã bị mình xiên đến thê thảm, đã không thể ăn được rồi, tâm tình càng thêm buồn bực.

"Phục vụ, tính tiền." Cao Vũ thấp giọng mắng mấy câu, ném đĩa ăn, ngẩng đầu kêu lên, căn bản không biết mình đang gặp nguy hiểm.

Nghe tiếng lọt vào tai, Phương Nguyên Tùng ngồi ở phía trước, chân mày khé cau lại, lập tức quay đầu. Người kia dù có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra, hắn sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ tàn ác. Thật đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, trời giúp hắn rồi.

Cao Vũ sau khi thanh toán vừa định đi, một trận da đầu tê dại xuất hiện, cảm giác có một ánh mắt tràn đầy oán hận đang nhìn mình, y kỳ quái quay đầu lại nhìn, nhất thời bị dọa đến lỗi suýt nữa mở mồm gọi mẹ. Phương Nguyên Tùng?Trời ạ. Làm sao lại xui xẻo như vậy, cư nhiên ở chỗ này đụng mặt hắn. Y nhất định phải trốn, nếu không hắn nhất định sẽ giết mình mất.

Cao Vũ sắp điên rồi, chạy đi chạy lại, vất vả lắm mới đến được đây, sao lại đụng mặt Phương Nguyên Tùng chứ. Y lập tức cong giò chạy, Đại Hoa cùng Phương Nguyên Tùng đuổi theo đem y vây lại.

"Hello.Tiểu đệ đệ, đã lâu không gặp." Đại Hoa cười híp mắt đưa tay chào hỏi Cao Vũ.

"Những ngày qua Nguyên Tùng cứ tưởng ngươi đã chết rồi!" Nghĩ tới làm sao giết chết ngươi.

"Ta rất nhớ ngươi." Phương Nguyên Tùng âm độc cười nói, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Cao Vũ, ánh mắt âm trầm làm cho người khác mao cốt tủng nhiên. Mỗi ngày, hắn không ngừng ảo tưởng tìm được mấy tên tiểu tử tính kế hãm hại hắn, sau đó để cho bọn họ lần lượt trải qua đủ loại tra tấn, rồi mới để bọn họ chết.

Cao Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười kia, tay chân y đều mềm nhũn, một tiểu ác ma không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên trải qua cảm giác sợ hãi.

Nhưng Cao Vũ dù sao cũng là đệ đệ của Cao Vân, hai người còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, y lập tức cố gắng khôi phục vẻ trấn định, nặn ra một vẻ mặt đáng yêu, hướng về phía Phương Nguyên Tùng cười ngọt ngào.

"Tiên sinh, các ngươi nhận lầm người rồi, ta không nhận ra các ngươi." Hiện tại biện pháp duy nhất chỉ có giả bộ không nhận ra Phương Nguyên Tùng, hy vọng có thể dấu diếm bọn hắn vượt qua kiểm tra, nếu không y thật sự không cách nào tưởng tượng rơi vào tay Phương Nguyên Tùng, y sẽ có kết quả gì.

Phương Nguyên Tùng giễu cợt khóe môi khẽ nhếch, tiểu tử chết tiệt này còn dám giả bộ. Phương Nguyên Tùng lạnh lùng cười một tiếng, nhưng ngay sau đó mắng.

"Không nhận ra? Ngươi thật là giỏi giả bộ. Ngươi tưởng lão tử bị ngu sao? Dám ở trước mặt Lão Tử diễn kịch."

"Nguyên Tùng, ngươi đừng đối với tiểu bằng hữu hung dữ như vậy. Cẩn thận dọa sợ người ta." Đại Hoa đưa tay nâng chiếc cằm xinh đẹp của y, cười tà ác.

"Thật là một cực phẩm, lớn lên trông thật hấp dẫn. So với Vương đệ đệ của ta còn có điểm hơn"

"Tiên sinh, các ngươi đang nói cái gì? Ta thật không nhận ra các ngươi, phiền các ngươi tránh ra, ta còn có việc." Cao Vũ chán ghét gạt tay Đại Hoa ra, tiếp tục ngu. Trong lòng thầm mắng: mẹ kiếp ,tên biến thái chết tiệt này cư nhiên dám sờ y, thật là ác tâm đã chết. Xem ra tin đồn trong giới thượng lưu là sự thật, hắn đúng là cả nam lẫn nữ đều ăn.

Phương Nguyên Tùng nhăn lại mày kiếm, khóe môi cười lạnh càng sâu hơn. Xem ra cái tên tiểu tử chết tiệt này thật sự là không muốn xem mặt trời mọc ngày mai rồi, còn dám giả nai trước mặt hắn.

"Tiểu bằng hữu, ta khuyên ngươi đừng giả bộ nữa, biết điều một chút hướng Nguyên Tùng nhận lỗi. Nói không chừng Nguyên Tùng tha thứ cho ngươi, để ngươi chết dễ dàng một chút." Đại Hoa lắc đầu ai thán, đáng tiếc một tiểu mỹ nam xinh đẹp như vậy lại sắp bỏ mạng rồi, thật là "hồng nhan bạc mệnh".

"Tiên sinh, ta thật không biết các ngươi đang nói cái gì, có phải các ngươi có bệnh? Ta cảnh cáo các ngươi mau để cho ta đi, nếu không ta sẽ gọi người tới." Cao Vũ giả bộ tức giận, y là đánh chết cũng sẽ không thừa nhận . Không thừa nhận có lẽ còn có cơ hội, thừa nhận rồi nhất định phải chết, lần này lão ca hại y thảm rồi.

"Ngươi nghĩ la tựu mặc dù la tốt lắm!" Phương Nguyên Tùng càng thêm tức giận, bắt lấy Cao Vũ kéo y rời đi.

"Buông, ta không muốn đi cùng các ngươi. Cứu mạng a. Cứu mạng a. Các người mau cứu ta, ta căn bản không biết bọn họ." Cao Vũ vừa liều mạng giãy dụa, vừa hướng những khách nhân khác cầu cứu.

Đáng tiếc mọi người xung quanh cũng là sợ lây phiền toái, hơn nữa Phương Nguyên Tùng mặt mày dữ tợn, người cao xe lớn, vừa nhìn cũng biết là người không nên động vào, mọi người mặc dù đều rất đồng tình với Cao Vũ, nhưng lại không có lấy một người giúp y.

"Tiểu đệ đệ, ta khuyên ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, đừng nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Tránh chọc giận Nguyên Tùng, ngươi nhất định thảm." Đại Hoa"Hảo tâm" khuyên nhủ.

"Ta đã phát hỏa." Phương Nguyên Tùng cười lạnh, tăng thêm lực đạo trên tay thiếu chút nữa đem tay Cao Vũ bóp nát, y lập tức đau đến trợn mắt.

"Đau quá, ngươi mau buông, tay của ta sắp gãy rồi. . . . . ."

"Có đi hay không?" Phương Nguyên Tùng khóe môi khé nhếch.

"Đi, ta và các ngươi đi. Ngươi mau buông, đau quá." Đã đau đến sắp khóc, Cao Vũ sao còn dám không đáp ứng, vội vàng gật đầu kêu lên. Từ nhỏ đã được sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ chịu đau, y thật sự không có biện pháp cốt khí xương cứng.

"Đồ đê tiện." Phương Nguyên Tùng khinh bỉ mắng một câu, hơi buông lỏng lực đạo, kéo Cao Vũ đi ra khỏi tiệm nước giải khát. Mặc dù chỉ bắt được một, nhưng hắn tin tưởng rất nhanh sẽ bắt được hai tên còn lại, hắn nhất định sẽ cho bọn chúng biết thế nào là địa ngục.

Đại Hoa ngâm nga bài hát đi theo phía sau, trên mặt nở nụ cười tràn đầy hưng phấn, bày ra khuôn mặt sắp có trò hay. Ngọc Tuấn không thể tới thật là đáng tiếc, nếu để cho hắn biết bọn họ ở chỗ này gặp phải tên đã phá hư hôn lễ của Nguyên Tùng, hãm hại Nguyên Tùng, hắn nhất định sẽ hối hận không cùng bọn họ trừng phạt tên tiểu tử này.

Cao Vũ không cam lòng cùng Phương Nguyên Tùng ngồi lên xe Đại Hoa, sợ hãi địa nhìn lén , mắt khóe miệng chứa đựng cười lạnh, vẻ mặt âm trầm kinh khủng đắc tượng ác ma giống nhau đáng sợ địa phương Nguyên Tùng, y bị làm cho sợ đến sắp khóc lên. Không biết Phương Nguyên Tùng sẽ đem y đi đâu, nghe người ta nói cái lão gia hỏa này rất hung tàn , đối với kẻ thù luôn luôn lãnh huyết vô tình, cùng lão ca hiểu được liều mạng, ở trên thương trường có"Máu lạnh ác ma" danh hiệu. Chẳng lẽ cuộc đời của y chỉ có thể tới hôm nay, đáng thương y còn chưa có bạn gái, cuộc sống tươi đẹp của y mới chỉ bắt đầu, y không muốn chết a. . . . . . Ô ô. . . . . . Lão ca, ngươi ở đâu, mau lại đây cứu ta. . . . . .

*** *** ***

Vừa vào phòng, Phương Nguyên Tùng đem Cao Vũ ném trên nền đất.

"A~" Mặc dù té trên thảm, Cao Vũ nhu nhược vẫn kêu đau ra tiếng.

"Tiểu đệ đệ, không sao chứ." Đại Hoa lập tức lo lắng hỏi, tiến lên muốn đở y dậy, lại bị Cao Vũ né tránh.

Cao Vũ từ trên mặt thảm bò dậy, len lén trừng mắt Đại Hoa. Trong lòng thầm mắng: mẹ kiếp , cái tên lão đầu chết tiệt này, dọc theo đường đi vẫn muốn ăn đậu hủ của y, nếu như y bây giờ không phải bị bọn hắn bắt, y đã sớm đập nát móng heo của hắn.

"Ngươi. . . . . ." Phương Nguyên Tùng rót chén rượu đỏ, ngồi vào chiếc ghế sa lon được đặc chế từ da trâu, vừa mở miệng muốn thẩm vấn Cao Vũ, không nghĩ tới Cao Vũ lại đột nhiên bò đến quỳ đến trước mặt hắn. Phương Nguyên Tùng cùng Đại Hoa Đều ngây ngẩn cả người, nghi ngờ nhìn nhau, không biết Cao Vũ muốn làm gì.

"Thật xin lỗi. Ta biết sai rồi, xin ngươi tha thứ cho ta. Ta cái gì ta cũng nói cho ngươi biết, van cầu ngươi đừng làm ta bị thương." Cao Vũ đột nhiên đối Phương Nguyên Tùng khóc ròng nói, con ngươi trân châu đen chứa đầy nước mắt.

Phương Nguyên Tùng cùng Đại Hoa không nghĩ tới, Cao Vũ lại có thể đổi mặt nhanh như vậy. Phương Nguyên Tùng rất nhanh phục hồi tinh thần, khinh thườngcười lạnh nói:

"Ngươi cho rằng nói xin lỗi, có thể xóa bỏ việc mà ngươi gây ra sao."

"Thật xin lỗi! Ta biết ta làm vô cùng thật xin lỗi chuyện của ngươi, nhưng ta không phải là cố ý , ta làm như vậy là do bất đắc dĩ " Cao Vũ hai mắt đẫm lệ nhìn Phương Nguyên Tùng, khóc đến đáng thương.

" Bất đắc dĩ?" Phương Nguyên Tùng buồn cười nhìn y, chuyện như vậy có người có thể có người bức bách y sao? Thật là buồn cười. Để xem tiểu quỷ này lại nghĩ ra chiêu gì, dù sao vô luận có như thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua cho y.

"Đúng, ta là bị bắt buộc. Một tháng trước, ta ở trên Internet gặp hai học sinh cao trung, chính là hai người đi cùng ta ở hôn lễ, bọn họ nói sẽ cho ta năm trăm đồng nếu ta giúp bọn họ làm một chuyện, ta vừa nghe có tiền liền đáp ứng. Sau đó ta mới biết bọn họ muốn ta giả làm đồng tính luyến ái hãm hại ngươi, muốn phá hư hôn lễ của ngươi, ta nghĩ chuyện này thật thất đức liền muốn thối lui, nhưng bọn họ không đồng ý, bọn họ nói nếu ta không hợp tác với họ thì ta sẽ chết. Vì ép ta đáp ứng, bọn họ còn đánh ta, ta thật sự là bất đắc dĩ mới đáp ứng, ta vô tội" Cao Vũ nước mắt như mưa kể lại, đem lập luận sắc sảo nói ra. Y biết nếu để Phương Nguyên Tùng biết y là đệ đệ của Cao Vân, y nhất định chết rất khó coi, y chỉ có thể đem hết tội lỗi đổ cho Tần Lam cùng Viên Viên, dù sao họ cũng không có ở đây.

"Ý của ngươi là nói chuyện này chủ mưu là hai tiểu tử kia, ngươi bị bọn họ sai khiến?" Phương Nguyên Tùng thưởng thức rượu, không ngừng nhìn Cao Vũ, muốn từ trong án mắt y tìm ra một tia sơ hở, nhưng đôi mắt như hạt trân châu đen sáng ngời kia chỉ có một mảng nước mắt trong suốt p, không có một tia chột dạ.

" Thúc thúc tốt bụng, ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta đi. Ta lần sau cũng không dám nữa. Thúc thúc ngươi là Thượng Đế, là Thánh mẫu Maria, là quan âm bồ tác từ bi, ngươi tha cho ta đi. Ta cầu xin ngươi." Cao Vũ đầu, ôm lấy chân Phương Nguyên Tùng, đau khổ cầu khẩn nói, một thanh nước mắt một thanh nước mũi, bộ dáng kia thật là cục kỳ đáng thương. Cao Vũ không bị ánh mắt sắc bén của Phương Nguyên Tùng hù dọa, y giỏi nhất chính là bịa chuyện cùng diễn trò, muốn từ trên người y nhìn ra sơ hở là điều không thể.

"Nguyên Tùng, tiểu đệ đệ này thật đáng thương, ngươi tha cho y đi." Đại Hoa nhìn Cao Vũ khóc đến lê hoa đái vũ*, không khỏi phát nổi lên lòng trắc ẩn. Bởi vì hắn sợ nhất nhìn thấy những mỹ nam giống như tiểu thiên sứ khóc.

*( dùng để chỉ nước mắt của mỹ nhân)

"Ta làm sao biết ngươi đang nói thật sự." Phương Nguyên Tùng không để ý tới Đại Hoa, thu hồi tầm mắt, nhấp một hớp rượu ngọt cười lạnh nói.

"Ta nói tất cả đều là thật, ta nhưng mà chống đở thiên phát thề, nếu như ta có nửa câu lời nói dối, để cho ta ra cửa đã bị ngũ lôi oanh đỉnh." Vì để cho Phương Nguyên Tùng tin tưởng mình, Cao Vũ vội vàng ngẩng đầu dưới tóc thề độc. Trong lòng âm thầm kỳ cầu: ông trời già, ngươi ngàn vạn không nên đem lời của ta thật không a! Ta không phải cố ý muốn nói láo , ngươi cũng nhìn thấy ta là bị buộc , hi vọng lão nhân gia người không nên tức giận thật đem ta cho bổ!

"Thật là độc thề! Này tiểu đệ đệ nói nhất định là thật!" Đại Hoa đã bị Cao Vũ nước mắt mê đảo rồi, gật đầu kêu lên. Cái này Tiểu nam sinh thật là càng xem càng khả ái, nhất là hắn khóc lên thời điểm thật là cực kỳ xinh đẹp, mình nhất định muốn đem hắn thu vào tay.

Phương Nguyên Tùng nhếch khóe môi, không nói lời nào, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Cao Vũ, không tin tưởng trong lời nói của y có mấy phần tin cậy.

"Hảo tâm thúc thúc, ngươi tựu tin tưởng ta sao! Nếu như ta lừa ngươi, sẽ làm cho cha mẹ ta song song tử vong, cả nhà chết lềnh bà lềnh bềnh!" Cao Vũ ngoan quyết tâm kêu lên, dù sao cha mẹ hắn đã sớm chết rồi, bọn họ Cao gia chỉ còn lại có hắn và lão ca hai người, giống như lão ca cái loại nầy ném thân đệ đệ bất kể lòng dạ hiểm độc tràng, chết đi coi như xong ,.

"Nguyên Tùng, ngươi tin tưởng đứa nhỏ này đi. Nếu y gạt chúng ta , y tuyệt đối không dám thề độc như vậy." Đại Hoa ngồi vào chỗ bên cạnh Phương Nguyên Tùng, nói với hắn, đồng thời còn liếc mắt đưa tình với Cao Vũ , muốn tranh thủ lấy hảo cảm của Cao Vũ.

"Đúng vậy." Cao Vũ liều mạng gật đầu, hoàn toàn không thấy ánh mắt trêu chọc của Đại Hoa.

"Ta tin tưởng ngươi." Phương Nguyên Tùng trầm mặc một lúc lâu, rốt cục mở miệng nói.

Nghe vậy, Cao Vũ thiếu chút nữa mừng rỡ nhảy dựng lên, thật tốt quá. Rốt cục tránh được một kiếp rồi.

Cao Vũ bày ra vẻ mặt cực kỳ cảm động, hướng Phương Nguyên Tùng khóc ròng nói:

"Tạ ơn thúc thúc. Ngươi đúng là một người tốt, ngươi so với Bồ Tát còn tốt hơn, ngươi là người lương thiện nhất thế giới.

"Ngươi không nên tạ ơn quá sớm! Ta lời còn chưa nói hết, mặc dù ngươi không phải là chủ mưu, nhưng ngươi cũng là hãm hại của ta đồng lõa, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngươi giống nhau muốn trả giá thật nhiều!" Phương Nguyên Tùng câu khởi khóe môi, âm tàn địa cười nói. Hắn chưa bao giờ biết"Từ bi" hai chữ viết như thế nào, càng không biết"Tha thứ" là vật gì, dám hại hắn Phương Nguyên Tùng người, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho. Tiểu tử thúi này lại dám cùng người hãm hại hắn, hắn nhất định phải làm cho hắn giao ra thảm thống thật nhiều, hắn mới bất kể hắn là không phải là bị vội vả , hắn muốn cho hắn sau này mỗi lần nhớ tới"Phương Nguyên Tùng" ba chữ cũng sẽ phát run.

"Ngươi muốn gì." Cao Vũ thu lại vui mừng trên mặt, khiếp đảm nhìn Phương Nguyên Tùng hỏi. Lão này sẽ không giống trên ti vi, muốn một cái tay của y, hoặc là một cái chân chứ? Má ơi, y không muốn biến thành tàn phế đâu.

" Các ngươi ở trong hôn lễ của ta không phải nói ta là tên cuồng biến thái, thích hành hạ đùa giỡn ngươi sao. Đã như vậy, nếu ta không đùa giỡn ngươi một phen, ta không phải là quá oan uổng sao." Phương Nguyên Tùng nâng chiếc cằm xinh đẹp của Cao Vũ, nhìn khuôn mặt thanh tú, khả cái của y cười tà.

"Nguyên Tùng, cái chủ ý này không tệ. Tiểu đệ đệ này trông thật ngon miệng, không ăn , thật sự đáng tiếc. Nhìn cái mông nhỏ của y đi, vừa nhìn cũng biết là một xử nam, chúng ta hôm nay thật có phúc." Đại Hoa lập tức vỗ tay tán thành, vui vẻ cười nói, ánh mắt mê mẩn nhìn mông y.

"Không nên." Cao Vũ sắc mặt đại biến, gạt tay Phương Nguyên Tùng, sợ hãi kêu lên. Cái lão nhân này muốn chơi y, hơn nữa còn là hai người cùng nhau? Trời ạ. Ai tới cứu y đi, y có chết cũng không muốn bị nam nhân chơi, y là nam nhân bình thường một trăm phần trăm, y chỉ thích nữ nhân .

"Tiểu đệ đệ, ngươi đừng sợ. Ca ca sẽ rất ôn nhu , ca ca kỹ thuật nhưng rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm ngươi đau." Đại Hoa cười dâm nói, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài. Thật lâu không ăn hàng cao cấp rồi, bởi vì cái tên tiểu tử Vương gia ghê tởm kia, hắn vẫn không có cơ hội cùng các tiểu nam sinh chơi đùa, đã thật lâu không có làm một trận rồi, hôm nay nhất định phải hảo hảo chơi đủ.

"Hai vị thúc thúc, van cầu các ngươi không nên. Các ngươi bắt ta làm cái gì cũng được nhưng ngàn vạn lần không nên đụng ta." Cao Vũ lần này thật sự bị dọa sợ rồi, khuôn mặt nhỏ hắn hiện lên vẻ kinh hoảng cùng sợ hãi. Có chết y cũng không nghĩ tới Phương Nguyên Tùng có thể trừng phạt y như vậy, sớm biết sẽ bị hai tên này cưỡng gian, y có chết cũng không đi cùng bọn họ. Làm sao bây giờ?

"Vậy ngươi từ nơi này nhảy xuống, ta liền bỏ qua ngươi!" Phương Nguyên Tùng chỉ vào cửa sổ bên cạnh, ác độc cười nói. Phải biết rằng, hắn ở trên thương trường có tước hiệu "ác ma máu lạnh", là vì hắn đủ âm trầm ác độc, hoàn toàn giống như ác ma không có nhân tính.

Cao Vũ đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, y thiếu chút nữa té xỉu. Thật cao! Nơi này chính là tầng ba mươi, nếu như nhảy xuống nhất định sẽ tan xương nát thịt .

"So với chết, ngươi nên biết điều một chút cho bọn ta chơi đùa một chút. Ca ca cam đoan với ngươi, ca ca nhất định sẽ làm cho ngươi dục tiên dục tử, làm một lần, sau này ngươi sẽ không quên được ca ca" Đại Hoa nở nụ cười dâm đãng, đột nhiên hướng Cao Vũ ra tay, cánh tay sắt đem Cao Vũ nhốt trong ngực.

"Buông. Khốn kiếp, mau buông ra" Cao Vũ bị làm cho sợ đến nụ cười tái nhợt, liều mạng giãy dụa.

"Nguyên Tùng, này vật nhỏ thật sự thật là đáng yêu, ta đã đợi không kịp, để ta chơi trước, chờ ta giúp hắn khai bao sẽ đến ngươi." Đại Hoa không để ý tới Cao Vũ giãy dụa, đem y ném lên giường, quay đầu hướng Phương Nguyên Tùng ở phía sau cười nói.

"Không. Chúng ta cùng nhau chơi. Ta chưa từng chơi đùa nam nhân, không biết chơi nam nhân có tư vị gì." Phương Nguyên Tùng để chén rượu xuống đi tới, từ trên cao nhìn xuống Cao Vũ, tà ác nói.

"Được." Đại Hoa gật đầu đồng ý, gương mặt tuấn tú hiện đầy nét mặt hưng phấn.

" Chơi chết , coi như xong. Loại người này chơi chết cũng không đáng nói." Phương Nguyên Tùng xem thường, lãnh khốc vô tình nói, đối với hắn y ngay cả con kiến cũng không bằng.

Phương Nguyên Tùng bò lên giường, đưa tay thô bạo bắt đầu xé rách quần áo Cao Vũ, Cao Vũ muốn phản kháng, nhưng Đại Hoa lại đè chặt tay chân của y, y không cách nào nhúc nhích được.

"Tử lão đầu, mau cút. Đừng đụng vào ta. . . . . ." Cao Vũ mặt cắt không còn một giọt máu, sợ hãi lớn tiếngla mắng. Hai tên biến thái này muốn cùng nhau cường bạo y, nhìn bọn họ dáng người to lớn, nếu quả thật bị bọn họ chơi đùa, liệu mình còn mạng? Lão ca, ngươi hại chết ta rồi.

Đang lúc Đại Hoa muốn đưa tay cởi áo Cao Vũ, điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên, hắn chỉ có thể tạm thời buông Cao Vũ rời giường nghe điện thoại. Cao Vũ lập tức bò dậy nhân cơ hội muốn chạy trốn, nhưng bị Phương Nguyên Tùng nhanh tay bắt lại, đè trên giường.

"Tiểu tử thúi, còn muốn chạy. Nằm mơ." Phương Nguyên Tùng khinh thường cười lạnh, ngồi trên người Cao Vũ cho hắn một bạt tai. Bị một bạt tay không chút lưu tình, Cao Vũ chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, khuôn mặt xinh đẹp lập tức sưng phồng lên.

"Ngươi nói cái gì. . . . . . Ta biết rồi, ta lập tức trở lại. Chết tiệt, thật là muốn điên rồi." Không biết là ai gọi điện thoại tới, xem ra là tin xấu, Đại Hoa nghe xong điện thoại ngay lập tức mặt sắc đại biến, ảo não kêu lên.

"Có chuyện gì?" Phương Nguyên Tùng nghe được Đại Hoa kêu, quay đầu hỏi.

"Còn không phải là tiểu tử Vương gia kia, con mẹ nó, muốn ta lập tức trở về." Đại Hoa phiền não, tên tiểu tử chết tiệt kia lúc nào cũng như mình thiếu nợ hắn, không biết mình kiếp trước thiếu hắn cái gì.

Phương Nguyên Tùng gật đầu, không hỏi chuyện gì xảy ra, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tên tiểu tử Vương gia kia lại bày trò. Đại Hoa lần này thật là đá trúng thiết bản rồi, còn tưởng là một tiểu bạch thỏ không ngờ lại là một Tiểu sư tử.

"Đáng tiếc không thể cùng ngươi chia sẻ lần đầu tiên của y." Đại Hoa lưu luyến nhìn người đang bị Phương Nguyên Tùng đặt dưới thân, áo đã cởi được một nửa, lộ ra làn da tuyến trắng mê người, đáng tiếc hắn không thể ăn. CMN, tất cả cũng là tiểu tử xấu xa kia hại, chờ hắn trở về xem hắn làm sao dạy dỗ tiểu tử thúi kia.

"Không sao, chờ ngươi trở về xử lý tốt tiểu sư tử, lần sau đến đây chơi. Chỉ cần đến lúc đó tiểu tử này còn chưa chết." Phương Nguyên Tùng hào phóng nói, cúi đầu nhìn Cao Vũ với nụ cười tà.

Cao Vũ càng thêm sợ, lão biến thái này không biết sẽ đùa giỡn mình như thế nào, chẳng lẻ hôm nay thật chính là ngày chết của mình?

"Ngươi ôn nhu một chút, chờ ta trở lại đừng chơi y đến chết là được." Đại Hoa không yên tâm liên tục dặn dò, vừa lưu luyến nhìn Cao Vũ một lượt mới không cam lòng rời đi.

Đại Hoa rời đi cũng không làm mất đi hứng thú của hắn, dù không có Đại Hoa, hắn vẫn có biện pháp xử lý tiểu tử này.

"Tốt lắm. Hiện tại 'trò chơi xử phạt' chính thức bắt đầu, chúng ta hảo hảo 'chơi' thôi". Nói xong, bàn tay ấm áp bắt đầu dao động trên thân thể xinh đẹp của Cao Vũ.

"Biến thái, thì ra chúng ta không có hãm hại ngươi, ngươi thật sự là đồng tính luyến ái. Ta cảnh cáo ngươi mau buông ra, ta không phải là đồng tính luyến ái, ta đối với lão già nhà ngươi không có hứng thú." Cao Vũ liều mạng đẩy ra hắn, nhưng Phương Nguyên Tùng giống như tượng sắt, vô luận y đẩy như thế nào hắn đều không nhúc nhích. Cao Vũ kịch liệt phản ứng chỉ làm Phương Nguyên Tùng thêm hưng phấn, hắn chính là muốn y sợ, y càng sợ hắn càng hả giận. Hắn thô bạo dùng sức một xé quần áo đã sớm rách nát của Cao Vũ, lồng ngực trắng nõn đơn bạc lập tức bại lộ ở trong không khí.

"Thật không nghĩ tới, thì ra là thân thể của ngươi còn rất xinh đẹp! Da vừa trắng vừa trơn, không khác so với nữ nhân là bao" Phương Nguyên Tùng vén lên chân mày, thổi huýt sáo, bàn tay to đặt trên lồng ngực mĩ lệ, ý xấu chơi đùa chuẩn bị kia bôi chói mắt khả ái phấn Anh, tà ác gai đất kích này là ngây ngô thân thể.

Dưới kĩ xảo trêu trêu đùa cao siêu của Phương Nguyên Tùng, người không có bất kỳ kinh nghiệm nào như Cao Vũ không lâu lại bắt đầu có cảm giác, bị Phương Nguyên Tùng đùa nghịch đầu vú vừa đau vừa thích, một cổ nhiệt lưu kỳ quái từ đầu vú nhạy cảm lan truyền đến toàn thân.

"Ngươi cái tên biến thái chết tiệt, tao lão đầu, khốn kiếp, mau buông, nếu không ta liền giết ngươi. . . . . . A. . . . . . Buông tay. . . . . . Mau. . . . . . Buông. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . ." Cao Vũ quơ hai tay, không ngừng la mắng , nước mắt sợ hãi từ khóe mắt chảy ra. Thật là đáng sợ, cảm giác như vậy thật là đáng sợ, cảm giác trong thân thể thật giống như có một đoàn Hỏa Tại Thiêu , bùng nổ, hắn không biết làm thế nào mới có thể đem đoàn hỏa kia biến mất.

"A -- đau quá --" bỗng nhiên, Phương Nguyên Tùng cúi đầu một ngụm cắn hạt đậu bên trái của y, Cao Vũ lập tức đau đến lên tiếng thét chói tai. "Ha hả! Ngươi nói ngươi như vậy thật mê người, ta sao bỏ được, ngươi tính đem thân thể này đi chuộc tội sao" Rời khỏi hạt đậu đỏ đã bị cắn xưng đỏ, Phương Nguyên Tùng lãnh khốc cười nói, trong mắt hiện lên một tia dâm quang. Thật không nghĩ tới tiểu tử này thân thể nhạy cảm như vậy, mới nhẹ nhàng chuẩn bị mấy cái, y có cảm giác rồi, quả nhiên như Đại Hoa nói y còn là một xử nam. Mặc dù chơi đùa không ít xử nữ, nhưng đây là hắn lần đầu tiên chơi xử nam, cảm giác so sánh với trong tưởng tượng thật là tốt.

Phương Nguyên Tùng quan sát Cao Vũ, so với nữ nhân xinh đẹp hơn ba phần, cùng thân thể trắng mê người, con ngươi trở nên u ám , bụng dưới một trận nóng rang, cũng bắt đầu có cảm giác ,. Kể từ khi tên tiểu tử này hại hắn trong mắt mọi người biến thành đồng tính luyến ái, mọi người đều e sợ hắn tránh hắn như tránh quái vật, không còn có nữ nhân nguyện ý đến gần hắn, mà kỹ nữ hắn ngại không sạch sẽ, cho nên hắn đã cấm dục suốt một tháng.

"Lão sắc lang, mau cút. . . . . . Súc sinh, ngươi dám đụng vào ta, ta thiến ngươi. . . . . . A --" Phương Nguyên Tùng , tay đột nhiên đưa vào trong quần Cao Vũ, Cao Vũ bị làm cho sợ đến thét chói tai, tay chân loạn một trận.

"Mẹ kiếp, tiểu tử, chớ lộn xộn!" Phương Nguyên Tùng đột nhiên kéo xuống gương mặt tuấn tú, bình tĩnh đe dọa. Thì ra là Cao Vũ ở dưới giãy dụa , đầu gối không cẩn thận đụng phải tiểu đệ đệ của Phương Nguyên Tùng, để cho cấm dục một tháng, vốn là chưa thỏa mãn nơi đó của Nguyên Tùng càng thêm có cảm giác.

"Ngươi nằm mơ, tên khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi" Không biết nguy hiểm Cao Vũ không để ý tới hắn, càng giãy giụa mạnh hơn, đầu gối không ngừng ma sát tiểu đẹ đệ Phương Nguyên Tùng tiểu đệ đệ. Hắn đã quyết định bất cứ giá nào rồi, hắn chính là đến chết cũng không muốn tên biến thái này đụng vào hoa cúc của y, hắn muốn thề bảo vệ hắn cái mông nhỏ.

"Mẹ kiếp , ngươi cái này chết tiểu quỷ, nói ngươi đừng động ngươi còn động, đây cũng là bản thân ngươi tự tìm"Cao Vũ kích liệt "Công kích" , Phương Nguyên Tùng cũng không khống chế hạ thân, hung ác địa giận dữ hét.

Không biết sống chết, Cao Vũ còn không biết mình động đến núi lửa, sắp nhóm lửa tự thiêu, còn đắc ý cho là mình làm Phương Nguyên Tùng ăn vào đau khổ khiến hắn sợ, vừa định giễu cợt Phương Nguyên Tùng, Phương Nguyên Tùng mặt lại đột nhiên đi tới trước mắt, hô hấp ngay sau đó bị Phương Nguyên Tùng cướp đi.

Cao Vũ ngây ngẩn cả người, lão sắc lang không biết xấu hổ này lại dám hôn hắn, đây là nụ hôn đầu của y, y vốn tính đem nụ hôn đầu của mình cho học tỷ y vẫn luôn thầm mến.

"Ừ. . . . . ." Cao Vũ đưa tay muốn đẩy Phương Nguyên Tùng, tuy nhiên lại bị Phương Nguyên Tùng bắt được, đầu lưỡi linh hoạ trêu chọc đầu lưỡi của y, thỉnh thoảng còn liếm láp hắn khoang miệng, lợi cùng răng, ngây ngô hắn không có hai cái đã bị hôn đến toàn thân như nhũn ra, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn sa vào ở Phương Nguyên Tùng nóng bỏng vẫn trung. Nụ hôn này kéo dài thời gian rất lâu, cho đến Phương Nguyên Tùng phát hiện Cao Vũ sắp thiếu dưỡng rồi, mới buông hắn ra. "Tiểu quỷ, nụ hôn của ta kỹ không tệ sao, nhìn ngươi hưởng thụ bộ dạng!" Phương Nguyên Tùng nhìn nụ cười Phi Hồng, ánh mắt tan rả Cao Vũ, khinh thường địa cười trêu nói. Bất quá tiểu tử này mặc dù rất ngây ngô, mùi vị nhưng vô cùng không tệ, để cho hắn thiếu chút nữa khống chế không được mình, xem ra hôm nay mình sẽ vượt qua một vô cùng khoái trá xế chiều.

"Hưởng thụ quỷ, tử lão đầu ngươi lại dám hôn ta, ta muốn đem ngươi tháo thành tám khối, sau đó ném đi cho chó ăn." Cao Vũ mắc cở nụ cười đỏ bừng, xấu hổ địa chửi ầm lên. "Ngươi còn rất hung sao! Từ mới vừa rồi bắt đầu vẫn la đánh tiếng kêu giết , quả nhiên mới vừa rồi là đang giả bộ đáng thương! Tiểu tử ngươi rất lớn mật , sao!" Phương Nguyên Tùng vung lên khóe môi cười lạnh. Này tiểu hài tử xấu xa lại dám ở trước mặt hắn diễn trò, lá gan thật là lớn, thật là tội thêm một bậc, hôm nay có hắn đẹp mắt .

Phương Nguyên Tùng Tà tứ cười một tiếng, gở cà vạt trên cổ xuống đem hai tay Cao Vũ cột vào đầu giường, hôm nay không chơi chết cái tên tiểu quỷ này, hắn skhông phải họ Phương.

"Ngươi nghĩ tại sao? Lão gia này, ta cảnh cáo ngươi ngàn vạn không nên làm loạn nga! Nếu không ngươi sẽ phải hối hận, nói cho ngươi biết Lão Tử là hỗn (giang hồ) hắc đạo , ngươi dám động Lão Tử một cọng tóc gáy, ngươi nhất định phải chết, Lão Tử nhất định sẽ mang rất nhiều huynh đệ tới chém chết ngươi !" Cao Vũ bị làm cho sợ đến lục thần vô chủ, chỉ có thể không ngừng mắng đe dọa, mặc dù hắn biết không sẽ có bất cứ tác dụng gì.

"Còn dám đe dọa ta!" Phương Nguyên Tùng liếc mắt, xem ra tiểu tử này thật không biết chữ chết viết như thế nào. Hắn bắt được chân đang đá loạn của Cao Vũ đem hắn quần jean lẫn quần lót hai ba cái kéo xuống, khí quan màu hồng mỹ lệ nhất thời xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Đây chính là tiểu huynh đệ của ngươi sao? Lớn lên thật nhỏ! Cùng ta khi học mẫu giáo không sai biệt lắm" Bắt được khí quan phi thường khả ái, Phương Nguyên Tùng ác liệt địa châm chọc nói.

"Biến thái! Ngươi cái đồ hạ lưu đại biến thái, ngươi đi chết!" Cao Vũ xấu hổ và giận dữ mắng, hận không đào một cái hố mà chui vào, nơi đó của y so với người khác có phần nhỏ hơn, điều đó luôn làm y cảm thấy đau lòng.

"Biến thái?" Phương Nguyên Tùng khóe môi vung lên vẻ cao thâm khó lường cười tà, bắt được khí quan Cao Vũ nhẹ nhàng xoa bóp.

"A. . . . . . A. . . . . . Ừ a. . . . . ." Liên tự an ủi cũng không có trôi qua Cao Vũ, động tác của hắn khiến y bị hắn phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị mê người, hạnh mâu rưng rưng, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể không tự chủ lay động .

"Nếu như ta là hạ lưu đại biến thái, ngươi hiện tại bị ta làm cho cứng vậy ngươi chẳng phải là hạ lưu tiểu biến thái." Phương Nguyên Tùng vừa xoa bóp khí quan Cao Vũ làm cho y vui vẻ rên rỉ, vừa trêu chọc nói.

Cao Vũ bị tay của hắn khiến cho phiêu phiêu dục tiên, đã sướng đến quên mình rồi, căn bản là không biết hắn đang nói gì. Y chỉ cảm thấy khoái cảm điên cuồng đang không ngừng cắn nuốt y, muốn đem y bức cho điên rồi. Phương Nguyên Tùng nhìn y bị mình làm cho loạn tình mê, chỉ biết là sa vào trong khoái cảm, hài lòng cười, tay xoa bóp khí quan dừng lại, đưa về phía nụ hoa thần bí.

"A --" phía sau cúc huyệt bị vật lạ xâm nhập cảm giác đau đớn truyền đế đại não, Cao Vũ nhất thời tỉnh táo lại, phát ra tiếng kêu bi thảm.

"Mẹ kiếp , thật chặc!" Phương Nguyên Tùng rút tay ra, nhíu mày. Chẳng qua là đi vào một chút tiểu tử này đã đau thành như vậy, chỗ đó của nam nhân quả nhiên không giống nữ nhân trời sanh chính là dùng để làm. Mạnh mẽ đi vào chính là giết chết hắn, bất quá đây chính là điều hắn muốn , hắn chính là muốn tiểu tử này đau đớn, sống không bằng chết, y đáng bị như vậy.

"A -- cứu mạng a --" Cao Vũ vừa muốn mở miệng mắng, hạ thể đột nhiên truyền đến một trận đau dữ dội, cúc huyệt giống như bị cắm vào thứ gì đó, thân thể bị xé ra thành hai nửa. Ngẩng đầu nhìn lên, Phương Nguyên Tùng đã cỡi xuống quần, lấy nam căn nóng bỏng đâm vào trong thân thể của mình.

"Thật chặt. So với xử nữ còn chặc hơn, bất quá như vậy chơi mới thích" Phương Nguyên Tùng chôn thân ở trong thân thể ở Cao Vũ, phi thường hài lòng bình luận.

Không có bất kỳ vật gì bôi trơn, , Cao Vũ đau đến sắp đã hôn mê rồi, lệ rơi đầy mặt khóc mắng: "A. . . . . . Khốn kiếp, đi ra ngoài. . . . . . Đau quá. . . . . . Lão dâm côn trùng, đau chết ta. . . . . . Mau cút đi ra ngoài. . . . . . Đau quá. . . . . ." Hắn thề, hắn nhất định phải giết lão sắc lang này.

"Ta phát hiện ngươi khóc lên bộ dạng còn rất xinh đẹp, khóc, khóc đi." Phương Nguyên Tùng tàn nhẫn cười mỉa mai nói, căn bản bất kể Cao Vũ hay là tấm thân xử nữ, dùng sức kéo ra hau chân thon dài như ngọc của Cao Vũ, dùng sức ra vào, máu từ bên trong chảy ra trượt đến mông cùng đùi y.

"A. . . . . . A a. . . . . . Đau chết, ta muốn chết. . . . . . Ô. . . . . . Cứu mạng a. . . . . . Lão ca, cứu ta. . . . . ." Cao Vũ đau đến mặt mũi xanh mét, không ngừng phát ra tiếng thảm thiết như giết heo, khí quan đứng thẳng đã đau đến héo rũ. Từ nhỏ hắn chưa từng bị đau như vậy, cả người thật giống như bị xé rách, đau ở cúc huyệt thì càng không.

"Đau chết càng tốt. Ta chính là muốn ngươi đau chết!" Phương Nguyên Tùng không có một tia thương hại tình, thô bạo cưỡng gian Cao Vũ, đồng thời không ngừng dùng sức làm cho phân thân to lớn đâm sâu vào hoa huyệt. Một tay thô bạo kéo hạt đậu nhỏ trước ngực Cao Vũ, hạt đậu nhỏ bị kéo về phía trước như muốn đứt.

"A a. . . . . . Không nên kéo, đau chết mất. . . . . . con mẹ ngươi, ngươi cái đồ lão vương bát đản. . . . . ." Cao Vũ đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, muốn phản kích, bất đắc dĩ hai tay bị trói ở đầu giường, hắn một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể bị Phương Nguyên Tùng tiếp tục tra tấn không thương tiếc.

"Tiểu tử chết tiệt, lại còn dám mắng mẹ ta. Ngươi muốn thao mẹ ta? Hừ, khiến ngươi thất vọng rồi, hôm nay chỉ có ta thao chết ngươi." Nghe Cao Vũ chửi người mẹ đã chết nhiều năm của mình, Phương Nguyên Tùng lập tức cho hắn một bạt tai vang dội, càng thêm thô bạo hành hạ y, mỗi một cái đâm vào đều dùng hết toàn lực hướng tới chỗ sâu nhất, tựa hồ muốn làm chết Cao Vũ.

"Ô ô. . . . . . Ừ ngô. . . . . . A. . . . . ." Cao Vũ đau đến mắng không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt đáng thương. Lão đầu tử này căn bản không phải người, hắn là ác ma chân chính. Xem ra chính mình hôm nay thật sẽ bị hắn làm chết ở trên giường, thật không nghĩ tới mình lại chết bằng cách này, sau khi chết liệt tổ liệt tông Cao gia nhất định sẽ không bỏ qua hắn .

"Sảng khoái! Mẹ kiếp , không nghĩ tới thao ngươi lại sướng như vậy, vừa chặc vừa nóng." Phương Nguyên Tùng nâng một chân Cao Vũ lên, điên cuồng đâm vào, hưng phấn mà thở dốc. Hắn chính là cao thủ tình trường, phong lưu lãng tử, 16 tuổi nếm mùi phụ nữ, đã cùng nữ nhân ở trên giường trải qua không biết bao nhiêu trò chơi kích thích nhưng chưa từng sáng khoái thế này. Tiểu tử này lớn lên vóc dáng rất đẹp, cái miệng nhỏ phía dưới càng mê người, vừa trơn vừa nóng lại chặt vô cùng làm hắn sau khi tiến vào không muốn trở ra. Hắn rốt cuộc hiểu tại sao Đại Hoa đối với nam nhân khen không dứt miệng, chỉ thích làm với mỹ thiếu niên.

"A --" Phương Nguyên Tùng kích động một phát đâm vào, Cao Vũ đột nhiên kịch liệt giãy giụa, Cao Vũ đã đau đến thần trí mơ hồ lại phát ra một tiếng rên rỉ kiều mỵ.

Phương Nguyên Tùng chú ý tới phản ứng bất thường của y, nghi ngờ vén lên lông mày, xác định vị trí vừa nãy đỉnh 1 cái.

"A --" lại là một tiếng rên rỉ ngọt nị mê người, Cao Vũ bắn ra.

Phương Nguyên Tùng hai mắt tỏa sáng, hắn nhớ trước kia Đại Hoa từng nói qua, nam nhân và nữ nhân giống nhau đều có điểm mẫn cảm, hơn nữa nam nhân so với nữ nhân có phần nhạy cảm hơn, chỉ cần tìm được điểm này, nam nhân so với nữ nhân còn có thể tao hơn, xem ra nơi đó chính là hoa tâm của tiểu tử thúi này.

Nét mặt biểu lộ một tia tà ác, Phương Nguyên Tùng hít sâu một hơi, điên cuồng đâm về phía vị trí vừa tìm được, còn cố y dùng quy đầu khổng lồ của mình ở hoa tâm ma sát.

"A a. . . . . . A a a. . . . . . Ngươi làm cái gì. . . . . . thích nhưng . . . . . . Sợ. . . . . . A a a a. . . . . ." Cao Vũ từ một con cá chết lập tức sống lại, điên cuồng mà hất đầu kêu to, cả người co quắp, phân thân xinh đẹp hướng về phía trước dựng đứng giống như cây cung.

Phương Nguyên Tùng bị y kích thích, thú tính trong cơ thể hoàn toàn tỉnh lại, hắn đưa một chân y áp đến trước ngực, từ trên đâm xuống cúc huyệt dâm đãng, phân thân khổng lồ vừa vặn đâm vào hoa tâm.

"A a a. . . . . . Cứu mạng a. . . . . . Ngô ừ. . . . . . đừng làm như vậy, thật sâu, thật là đáng sợ. . . . . . Ừ a. . . . . . đại nhục bổng muốn xuyên thủng ta. . . . . . A a. . . . . . Ừ a. . . . . ." Cao Vũ trợn mắt, nước mắt không ngừng chảy. Cúc huyệt bị đâm một cách mạnh mẽ mặc dù rất đau, nhưng ở trong đau đớn lại có một loại khoái cảm kỳ quái không ra lời, nhất là khi lão sắc ma đâm vào một chỗ, cả người y cũng muốn sướng điên rồi.

"Ngươi rên rỉ thật là dễ nghe, nữa gọi Đại Thanh Điểm, Lão Tử thật lâu rồi không có sướng như vậy." Phương Nguyên Tùng xấu xa cười nói, phía dưới đâm càng ngày càng sâu, càng ngày càng dùng sức. Hắn đã rất lâu không được tận hứng như vậy, vốn chỉ là muốn trừng phạt tên tiểu tử này, không nghĩ tới lại nhặt được bảo bối.

"A a. . . . . . Lão súc sinh, ngươi đại nhục bổng thật là lợi hại, thao chết ta. . . . . . Ừ a. . . . . . Nhẹ một chút, Thao nhẹ một chút. . . . . . Ngô a. . . . . . A a. . . . . ." Cao Vũ sướng đến lớn tiếng rên rỉ, hoàn toàn quên mình bây giờ đang bị cưỡng gian, phân thân đã mềm xuống lại vui vẻ đứng lên, bị thân phân xanh đen thao làm cúc huyệt lại sướng đến chảy ra dâm thủy trong suốt.

"Khá lắm tiểu lẳng lơ, lại có thể chảy nước giống hoa huyệt nữ nhân," Phương Nguyên Tùng thấy thế không khỏi hít hà dừng lại. Tiểu tử dâm đãng này thật sự là lần đầu tiên sao?

"A a. . . . . . Lão biến thái, đừng dừng lại, mau động. . . . . . Ừ ngô. . . . . . Thật khó chịu, mau động..a...... nhanh dùng đại nhục bổng thao ta. . . . . . A. . . . . . nơi đó thật là nhột. . . . . ." Cao Vũ thấy Nguyên Tùng đột nhiên dừng lại, khó nhịn giãy dụa, lo lắng thúc giục. Phía dưới lỗ nhỏ của y thật là nhột, chỗ sâu kia lại ngứa chết rồi, thật muốn phân thân to lớn của nam nhân dùng sức đỉnh nó, giúp nó hết khó chịu.

"Chậc chậc. Thật là một tiểu dâm phụ, không phải mới vừa rồi kêu không nên, đánh chết cũng không nguyện ý đấy sao! Hiện tại tại sao lại tao thành như vậy, lại chủ động cầu : xin nam nhân dùng côn thịt làm ngươi!"Phương Nguyên Tùng nhếch môi trêu chọc nói, thân phân chôn trong cơ thể Cao Vũ không chịu động.

"A. . . . . . van xin ngươi mau động a~ Ta nơi đó thật thật khó chịu, có con kiến ở bên trong cắn ta. . . . . ." Cao Vũ trở thành nô lệ của dục vọng, đã sớm mất đi lý trí, mới bất kể hắn giễu cợt, đáng thương khóc cầu khẩn nói. Y hiện tại chỉ muốn nam nhân mau chóng thao hắn, để cho cái mông của y được thoả mãn, những chuyện khác đều không quan trọng.

"Khóc đến thật đáng thương.Được rồi, ta đồng ý lời cầu xin của ngươi" Nhìn thấy bộ dạng kia của y, dù là thánh nhân cũng sẽ nổi điên , huống chi Phương Nguyên cũng chẳng phải chánh nhân quân tử gì. Phương Nguyên Tùng lần nữa dùng sức thao cúc huyệt, phân thân thô to mạnh mẽ đâm vào hoa tâm, để cho Cao Vũ dục tiên dục tử.

"A a a a. . . . . . Sảng khoái. . . . . . Chính là chỗ này. . . . . a. . . dùng sức thao ta. . . . . . Ừ a. . . . . . thật trướng, thật mạnh. . . . . . Cái mông của ta sắp bị ngươi thao nở hoa. . . . . . Ô ô. . . . . . A a. . . . . ." Cao Vũ không ngừng phát ra những lời dâm đãng, nũng nịu trận trận, hoàn toàn bị phân thân của Phương Nguyên Tùng tuần phục, bây giờ y chỉ biết theo đuổi dục vọng dâm đãng của mình. Phân thân của nam nhân quá dũng mãnh, đem cả người y đâm xuyên, cảm giác thật giống như cắm vào trong bụng của hắn, đem lục phủ ngũ tạng y toàn bộ đâm nát.

"Ngươi đúng là tiểu yêu tinh dâm tiện, Lão Tử nếu bị ngươi gắp đi ra!" Vẻ mặt dâm đãng của y thật sự là quá mê người rồi, Phương Nguyên Tùng cho dù là cao thủ tình trường cũng không chịu được, cuối cùng bắn vào trong cơ thể y.

"A a. . . . . . Ngươi bắn vào cái gì, thật nóng. . . . . . A ừ. . . . . ." Cao Vũ cảm giác được một đạo chất lỏng nóng hổi bắn trong cúc huyệt, bỏng đến cả người kinh luyên, xen lẫn khoái cảm để cho y sướng đến cũng bắn theo.

"Tiểu dâm phụ này cái mông thật là không tệ, khoái chết Lão Tử rồi!" Để chân Cao Vũ xuống, Phương Nguyên Tùng té ở trên người y thở hổn hển, ngẩng đầu liền phát hiện Cao Vũ vẻ mặt dại ra, hạnh mâu sương mù , khóe miệng còn chảy một cổ chỉ bạc dâm mỹ, rõ ràng còn say mê trong dư âm cao trào.

Nhìn bộ dáng Cao Vũ yêu mị mê người, phân thân còn chôn trong cơ thể Cao Vũ lập tức cứng rắn, hùng hổ gầm một tiếng, Phương Nguyên Tùng cởi trói, đem tay Cao Vũ cột vào đầu giường, đem y ôm lấy tới ngồi ở trên người, một lần nữa mạnh mẽ ra vào.

"A a. . . . . . Ngươi làm gì thế? Làm sao ngươi lại làm. . . . . . Ừ a. . . . . . Thật sâu. . . . . . Ngô ừ. . . . . . Không nên thao như vậy dùng sức, có hư . . . . . . A a a. . . . . . Trời ạ. . . . . . A a. . . . . . A a. . . . . . A ừ. . . . . ." Cao Vũ còn chưa tỉnh táo khỏi cuộc tình trước lại tiếp tục lâm vào ham muốn khát cầu trong cơ thể, bị thân phân khổng lồ của Phương Nguyên Tùng đỉnh đến thét chói tai liên tục .

Một cuộc xuân sắc đại chiến kịch liệt lại bắt đầu, không biết Cao vũ đáng thương có thể sống mà bước xuống giường được hay không. . . . . . .

* cúi người * đã để mọi người chờ lâu rồi, chương thứ 3 mình sẽ làm nhanh nhất có thể thể.
----Vương Viên----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro