Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Ji + Viên.
"Ô. . . . ." Người ngủ ở trên giường bỗng nhiên phát ra tiếng rên rỉ, đau quá, toàn thân thật giống như muốn rời ra thành từng mảnh.

Ô . . ô . . . Y vô tình bị Phương Nguyên Tùng bắt được, tên cầm thú vô nhân tính kia đưa y đến đây. Hắn mặc dù không giết y nhưng lại làm một hành động động không bằng cầm thú - cường bạo y.

Nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, mặt Cao Vũ không khỏi đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố chui xuống. Y thật vô sỉ, bị Phương Nguyên Tùng xâm phạm cư nhiên lại có cảm giác, hơn nữa còn cầu xin hắn thao y, người không biết xấu hổ kia thật sự là mình sao? Y làm sao lại trở nên không biết xấu hổ như vậy.

giọt nước mắt ở trên mặt, trong mắt lại cháy lên ngọn lửa tức giận. Tất cả đều tại Phương Nguyên Tùng, do hắn làm chuyện đó với y nên y mới dâm đãng không biết xấu hổ như vậy. Hắn dám cường bạo y, y nhất định phải báo thù, nếu không đem Phương Nguyên Tùng ngũ mã phanh thây, chặt thành 8 khúc, y thề không làm người. Hừ! Bất quá bây giờ phải nghĩ cách trốn khỏi đây, sau đó sẽ nghĩ biện pháp báo thù.

" A --" Cao Vũ muốn ngồi dậy nhưng vừa khẽ động, thân thể lập tức truyền đến một trận đau nhức. Eo của y đau quá, nhất là chỗ cúc huyệt kia, nơi đó đau muốn chết, chỉ cần động nhẹ một chút đều đau đến ra mồ hôi lạnh. Phương Nguyên Tùng khốn kiếp, hắn chẳng khác nào dã thú, cả một buổi chiều liền không ngừng xâm phạm y, lúc đầu y chỉ nhớ hắn làm bảy tám lần sau đó liền hôn mê, lúc tỉnh lại y vẫn thấy hắn ở trên người mình cày cấy, đúng là đồ ngựa đực.

Một bụng đầy oán hận, y lần lượt đem mười tám đời tổ tông nhà phương Nguyên Tùng ra hỏi thăm, nén giận y mới cắn chặt răng, cố nén đau đớn đứng dậy xuống giường, đem y phục đã bị Phương Nguyên Tùng xé nát rơi trên sàn miễn cưỡng mặc vào.

Cao Vũ nhìn khắp bốn phía, trong mắt hiện lên một tia vui mừng. Thật tốt quá, lão dâm ma kia không có ở đây, mình phải nắm chặt cơ hội chạy trốn này.

Cao Vũ hướng phía cửa đi tới, mỗi bước đi thân thể đều đau đến rã rời, chờ đến khi đi tới cửa Cao Vũ đã đau đến nước mắt doanh tròng, càng đau trong lòng lại càng thêm hận Phương Nguyên Tùng.

Cửa đang khóa, làm sao chạy trốn đây? Không cần suy nghĩ, Cao Vũ từ trong túi quần lấy ra một tấm thẻ, quẹt một cái, cửa liền mởi ra. Chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó y, trước khi mỗi lần đến khì thi, y sẽ cùng Tiểu Lam và Viên Viên đi trộm bài thi, vì vậy đã sớm luyện thành một tay mở khóa tuyệt kỹ.

Sợ Phương Nguyên Tùng đột nhiên trở lại, Cao Vũ không dám ở lại lâu, liền lập tức rời đi. Trước khi chạy, y phẫn nộ nhìn lại căn phòng hỗn loạn cùng chiếc giường dơ bẩn khi một lần nữa. Lão dâm ma, ngươi hãy đợi đấy cho ta, ta nhất định sẽ đem lỗi nhục hôm nay trả lại cho ngươi gấp trăm, gấp ngàn lần.

*** *** ***
Phương Nguyên Tùng trở lại liền thấy cửa phòng mở ra, trong phòng không có một bóng người.

"Chạy? Những thứ này cũng không cần dùng đến nữa rồi" Phương Nguyên Tùng ném gói thuốc trên tay vào thùng rác, Hắn vốn cảm thấy tiểu tử kia thân thể không tệ, cho nên không quyết định không giết y nữa, để cho y theo mình chơi một thời gian, còn đặc biệt đi mua thuốc cho y, không nghĩ tới y lại chạy.

Phương Nguyên Tùng cũng không giận, ngồi vào ghế sa lon rót một ly rượu, tính gọi bữa tối. Chạy rồi coi như xong, dù sao cũng đã hung hăng dạy dỗ y rồi, coi như bớt được một chút oán khí, đáng tiếc sau này không có cơ hội đùa giỡn thâm thể tuyệt hảo dâm đãng kia. Đáng tiếc nhất chính là chỉ hỏi được một chút về kế hoạch hãm hại mình của hai tên chủ mưu kia, bất quá chỉ cần biết chủ mưu là ai, chuyện sẽ dễ làm hơn.

Rất nhanh tửu điếm sẽ đưa tới Phương Nguyên Tùng chút tảng thịt bò, Phương Nguyên Tùng Vừa vặn cầm lấy dĩa ăn chuẩn bị ăn xong tảng thịt bò sau, tựu gọi điện thoại để cho tất cả thủ hạ toàn lực tìm ra kia hai"Chủ mưu" hạ lạc : tung tích, đặt lên bàn , điện thoại lại đột nhiên vang lên. Phương Nguyên Tùng cầm lấy điện thoại di động vừa nhìn, là Lưu Ngọc tuấn đánh tới .

Rất nhanh bữa tối của Phương Nguyên Tùng được đưa đến, miếng bít tết trong đĩa

"Nguyên Tùng ta nói cho ngươi một tin tức tốt." Lưu Ngọc Tuấn vừa mở miệng vừa cười nói.

"Ta cũng có tin tức tốt muốn cho ngươi biết." Phương Nguyên Tùng cũng cười nói.

"Ta đã tra được là ai ở phía sau giở trò quỷ hãm hại ngươi." Đang lúc Phương Nguyên Tùng chuẩn bị nói cho Lưu Ngọc Tuấn hắn đã biết là ai tính kế hãm hại mình thì Lưu Ngọc tuấn đã nói trước.

"Nga, thì ra ngươi đã biết rồi, là Đại Hoa nói cho ngươi đúng không. Hôm qua vận khí ta rất tốt, đã bắt được tiểu tử kia, cuối cùng tra ra manh mối ,." Phương Nguyên Tùng khẽ nhếch mép cười.

"Sao? Chẳng lẽ ngươi cùng Đại Hoa đã biết chuyện lần này là do Cao Vân dở trò." Lưu Ngọc tuấn sửng sốt một chút, rất nhanh nghi ngờ hỏi.

"Cao Vân? Là Cao Vân sao?" Phương Nguyên Tùng lập tức nhíu mày, Cao Vân? Chuyện này cùng Cao Vân có quan hệ?

"Ngươi không phải nói ngươi biết sao. Thì ra tất cả đều là Cao Vân muốn trả thù ngươi đã cướp đi mối làm ăn của hắn. Ta đã điều tra xong, mấy tên tiểu quỷ trong hôn lễ, có một người tên Tiểu Văn đó chính là em trai của Cao Vân- Cao Vũ, hai người kia là bạn học được Cao Vũ nhờ giúp đỡ." Lưu Ngọc Tuấn tất cả thông tin mình tra được nói cho Phương Nguyên Tùng.

"Ngươi nói cái gì?" Phương Nguyên Tùng nghe xong, không nhịn được hét lớn, gương mặt tuấn tú giận đến xanh mét. Mẹ kiếp , cái tên tiểu tử thúi kia lại dám đùa bỡn hắn, hắn biết tiểu tử kia rất dối trá, nhưng không nghĩ tới lá gan y lại to như vậy, dám ở trước mặt hắn ra vẻ, nói dối như cuội. Tức chết hắn.

"Nguyên Tùng, sao vậy?" Phía bên kia, Lưu Ngọc tuấn càng thêm nghi ngờ. Nguyên Tùng ở Nhật Bản rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Không có gì. Ngọc Tuấn, cực khổ cho ngươi rồi. Chờ ta về nước, chúng ta lại tán gẫu." Nói xong, Phương Nguyên Tùng cúp điện thoại, tinh mâu trở nên u ám vô cùng. Tiểu tử thúi lại dám lừa gạt hắn, y lại thiếu mình một khoản , lần này hắn tìm được y, hắn sẽ làm cho y biết dám lừa hắn sẽ có hậu quả gì.

Thưởng thức một ngụm rượu màu máu, Phương Nguyên Tùng phát ra tiếng cười làm người ta không khỏi sợ hãi . . . . . . .

*** *** ***

Sợ bị Phương Nguyên Tùng bắt được, Cao Vũ lập tức ngồi chuyến phi cơ trong ngày trở về nước. Bị đè gần chết, lại phải đi đường dài, Cao Vũ đáng thương khi về đến nhà mệt như sắp chết, nằm ở trên giường một tuần lễ.

Chuyện đầu tiên khi y xuống giường chính là gọi cho Viên Viên cùng Tần Lam, những ngày qua không lúc nào y không muốn báo thù Phương Nguyên Tùng.

"Ngươi lại muốn làm gì? Vô luận ngươi muốn làm gì, chúng ta cũng sẽ không giúp cho ngươi!" Tần Lam vừa nhận điện thoại của Cao Vũ, lập tức không nhịn được mà lớn giọng, nói xong tính dập máy. Đối với tên bạn lỡ lời không có cho bọn hắn mở Ferrari, vừa hại bọn họ chung quanh bị Phương Nguyên Tùng"Thông tập" , nhưng hắn là đầy bụng oán khí.

"Ngươi không nên cúp điện thoại, ngươi hãy nghe ta nói, ta ở Nhật Bản bị Phương Nguyên Tùng bắt được, hắn cường bạo ta" Cao Vũ lớn thanh kêu khóc nói.

"Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!" Tần Lam lập tức kinh ngạc kêu to.

"Ta bị Phương Nguyên Tùng cường bạo rồi. Giống như ba ngươi trước kia làm ngươi như vậy." Cao Vũ đáng thương vừa khóc vừa nói.

Nghe nói huynh đệ tốt bị cường bạo, Tần Lam lập tức vứt bỏ hiềm khích lúc trước, lập tức mang theo Viên Viên tới nhà Cao Vũ. Vừa vào cửa, Tần Lam cùng Viên Viên đã nói: "Tiểu Vũ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù , chúng ta lập tức đi phế lão sắc lang Phương Nguyên Tùng kia"

"Cám ơn các ngươi. Các ngươi thật là hảo huynh đệ của ta." Cao Vũ cảm động nói, quả nhiên chỉ có Tiểu Lam cùng Viên Viên đối với mình tốt nhất, làm bằng hữu của hai người này thật không có uổng phí.

"Tiểu Vũ, vô luận ngươi muốn làm như thế nào, chúng ta cũng toàn lực ủng hộ ngươi."Viên Viên tức giận lên tiếng. Lại dám khi dễ hảo huynh đệ của , bọn họ tuyệt đối muốn kia họ Phương Bạch dao găm vào, Hồng dao găm ra.

"Các ngươi thật tốt." Cao Vũ kích động ôm lấy Viên Viên, so với hai người bạn tốt này, tên lão ca bạch vô âm tín. Chờ hắn trở lại, y sẽ ném hắn cho chó ăn, y bị cường bạo tất cả đều do hắn hại.

"Tiểu Vũ, ngươi tính trả thù Phương Nguyên Tùng như thế nào? Tuyệt không không thể dễ dàng tha cho hắn được." Tần Lam giận dữ hỏi, vẻ mặt đầy sát khí.

"Ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn gậy ông đập lưng ông, Phương Nguyên Tùng dám cường bạo ta, ta sẽ đòi lại hắn gấp trăm lần, tìm một đống đại nam nhân cưỡng dâm hắn." Cao Vũ cười gian nói. Mẹ kiếp, một đao giết chết Phương Nguyên Tùng đúng là quá tiện nghi cho hắn, hắn dám cưỡng gian y, y cũng muốn hắn nếm trải tư vị bị nam nhân cưỡng gian, y muốn cái mông già của hắn nở hoa.

"Tốt. Chủ ý này không tệ!" Tần Lam cùng Viên Viên không hẹn mà cùng gật đầu, cũng không cảm thấy Cao Vũ làm như vậy quá độc ác.

"Ta đã tra được Phương Nguyên Tùng ngày hôm trước đã trở về nước rồi, tối nay hắn sẽ đi tham gia dư một bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, tối nay chúng ta sẽ ra tay." Cao Vũ cười đến không ngậm được miệng, y đã sớm chuẩn bị chu toàn.

"Tốt, bọn ta hạ phải đi gay sao tìm một đại bang Xenh Nam, để cho bọn họ tối nay hảo hảo ' hầu hạ ' kia lão sắc lang!" Tần Lam lập tức trở về đáp, XeViên Viên gật đầu phụ Hợp.

"Ừ!" Cao mưa móc ra vẻ Satan loại mỉm cười, tối nay hắn nhất định phải làm cho kia lão vương bát đản không chết cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng, bị chơi Thành tàn phế, hừ --

*** *** ***

Rạng sáng, trên đường nhựa rộng rãi, trống trải, yên tĩnh không một tiếng động, không có một bóng người, trong không khí tràn ngập một cỗ quỷ dị cùng nguy hiểm.

Ở trong hẻm tối có một đám người cao lớn, trong đó có một mĩ thiếu niên thanh tú khả ái đứng đầu hẻm, người này lớn lên quả thực so với búp bê giống nhau, đều xinh đẹp tinh sảo.

"Viên Viên, không có người đến?" - Thiếu niên hỏi.

"Không có!" Chịu trách nhiệm quan sát tình hình xung quanh, Viên Viên quay đầu lại, lắc đầu trả lời.

"Mẹ kiếp, này bây giờ đã mấy giờ rồi, tên vương bát đản kia làm sao còn chưa có xuất hiện, hắn không phải đã sớm đi rồi chứ?!" Khả ái mĩ thiếu niên không nhịn được mà mắng, vẻ mặt khó chịu. Bọn họ ở đây đã đợi nhiều giờ, nhưng là vẫn không thấy bóng dáng lão súc sinh Phương Nguyên Tùng kia.

"Không thể nào, chúng ta vẫn luôn canh chừng tại chỗ này, hắn không thể nào qua mắt chúng ta chạy được. Nhất định là do sinh nhật bằng hữu cho nên mới đến trễ. Tiểu Vũ, kiên nhẫn chút." Đứng ở bên cạnh y, một mĩ thiếu niên khác vô cùng đẹp trai tuấn tú với một đầu tóc xanh kiên nhẫn an ủi.

Cao Vũ nghiến răng nghiến lợi "Hừ!" một tiếng, Phương Nguyên Tùng kia dám hại bọn họ, làm bọn họ bực tức chờ lâu như vậy, tội càng thêm tội, không thể tha thứ, nhất định phải hảo hảo thu thập hắn. Y quay đầu liếc nhìn phía sau, một đám kia lưng hùm vai gấu, vẻ mặt dữ tợn, thân hình to lớn, khoé miệng bất giác cong lên cười xấu xa. Những nam nhân này tất cả đều là đặc biệt vì Phương Nguyên Tùng chuẩn bị tỉ mỉ, bọn họ không chỉ là cuồng bạo lực, hơn nữa tất cả đều có tính cuồng ngược đãi....tất cả là dành cho lão vương bát đản Phương Tùng Nguyên.

Lại đợi hơn mười phút đồng hồ, Viên Viên đột nhiên quay đầu kêu lên :"Tới rồi".

Nghe vậy, Cao Vũ hai mắt lập tức toả sáng, nhìn thấy cách đó không xa thân ảnh Phương Nguyên Tùng không có lái xe đang từ từ đi tới, đầu tóc có chút xốc xếch, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, rõ ràng đã uống rượu, hơn nữa còn có chút say.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc cũng tới!" Cao Vũ nở nụ cười mừng rỡ, lấy gậy côn trước đó đã chuẩn bị, lập tức mang theo Tần Lam cùng đám người xông ra ngoài, đem bao vây xung quanh Phương Nguyên Tùng.

Phương Nguyên Tùng nhìn thấy đột nhiên nhô ra một đám người, nhất thời men say trong người hoàn toàn biến mất, mày kiếm khẽ nhếch, khi thấy dẫn đầu là Cao Vũ thì sừng sốt một chút, chợt bừng tỉnh, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh.

"Lão đầu tử, đã lâu không gặp!" Cao Vũ dương dương đắc ý nhìn Phương Nguyên Tùng, cười đến vô cùng vui vẻ. Hahaha, y cuối cùng cũng có thể báo thù rồi! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của lão dâm ma này.

"Ngươi định làm gì?" Phương Nguyên Tùng ngẩng đầu nhìn phía sau Cao Vũ, là một đám người mắt lộ ra dâm quang, thân hình vạm vỡ, khí tức hung thần áp sát....hắn cũng không kinh hoảng, tò mò hỏi. Nhìn tình hình này, hẳn là tiểu tử này đến tìm hắn báo thù đi, thật không nghĩ tới, mình còn không có đi tìm hắn, hắn đã đến tìm mình trước.

"Ngươi cảm thấy ta định làm gì? Nói nhảm! Đương nhiên là hành hung ngươi một trận trước, sau đó cho những đại ca này thay phiên thao ngươi, chơi cho ngươi nát hoa cúc." Cao Vũ tà ác cười nói. Haha, lão đầu tử nghe xong nhất định là bị hù doạ đến chân mềm nhũn đi. Hừ! Ai kêu hắn lại dám đi cưỡng gian y, như vậy đối với hắn đã là quá khách khí rồi.

"Cái gì?" Phương Nguyên Tùng đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lại ôm bụng cười to, nước mắt cũng muốn chảy ra. Hắn không nghe nhầm chứ? Tiểu tử này thế nhưng lại muốn cưỡng gian hắn?!

Thấy thế, Cao Vũ thẹn quá hoá giận, nổi trận lôi đình mắng.

"Cười cái gì? Có cái gì buồn cười? Lão tử nói cho ngươi biết, hôm nay rơi vào tay thiếu gia ta, ngươi nhất định phải chết!" Lão này có phải hay không quá sợ hãi, biến thành ngu ngốc mất rồi?

Phương Nguyên Tùng không hề sợ y, như cũ cười ha ha. Tiểu tử này lông mao còn chưa dài đủ, lại dám học đòi đi đe doạ, thật là buồn cười chết mất.

Cao Vũ giận đến giơ chân, lão này lại dám coi rẻ hắn. Ghê tởm.

" Tiểu Vũ đừng nói nhảm với hắn, trước đánh cho hắn một trận, để xem còn dám kiêu ngạo như vậy hay không!" Một bên Tần Lam trong bụng cũng nổi giận, đối với bạn tốt nói.

Lửa giận ngút trời, Cao Vũ lập tức gật đầu, cho gọi tới một đám nam nhân cao lớn xông lên.

Phương Nguyên Tùng khinh thường cười lạnh một tiếng, trong mắt tinh quang chợt loé, nhận thấy một tên đánh tới hướng mình, liền một đòn đánh qua vai, người nọ lập tức ngã trên mặt đất kêu rên.

Đám người Cao Vũ cùng Tần Lam đều lấy làm kinh hãi, cũng không nghĩ tới Phương Nguyên Tùng cư nhiên là luyện qua võ. Bất quá bọn hắn rất nhanh liền cười nhạt, luyện qua thì thế nào, hắn lợi hại như vậy nhưng một người không thể địch lại hai, hơn nữa bọn họ nhiều người như vậy chính là có thể giải quyết hắn.

Đám nam nhân vẫn tiếp tục hung ác xông về phía Phương Nguyên Tùng mà đánh tới, hận không thể xé rách hắn. Phương Nguyên Tùng người này cao lớn anh tuấn, lại thành thục chững chạc, nam nhân như hắn đúng là ( cửa thích nhất hình).

Phương Nguyên Tùng một chút cũng không đem đám người kia để vào mắt, như trước vẫn thong dong tự đại khẽ mỉm cười, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên một cước đá bay tên cách hắn gần nhất, sau đó liền liên hoàn đá đánh ngã những tên khác, đoạt lấy gậy côn trong tay bọn họ, đem bọn họ trong mấy giây toàn bộ đều ngã sấp trên mặt đất. Chẳng qua là trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, những nam nhân hung ác như hổ đều đã bị Phương Nguyên Tùng đánh ngã.

Cao Vũ, Tần Lam cùng Viên Viên toàn bộ ngây ngốc nhìn Phương Nguyên Tùng, nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ dẫn cả đám người quyết tâm đến bao thù, cư nhiên lại bị địch nhẹ nhàng giơ chân đánh ngã, Phương Nguyên Tùng này rốt cuộc là người như thế nào?

Phương Nguyên Tùng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng cười một tiếng, những tiểu tử đáng chết này chẳng lẽ không biết trước kia mình làm lính, là bộ đội đặc chủng sao? Những người kia chỉ là nam nhân khoẻ mạnh bình thường, mười mấy người cũng không phải là đối thủ của hắn.

Cao Vũ nhìn trong đêm tối, nam nhân trước mặt giống như quỷ Satan mà mỉm cười, hai chân không khỏi khẽ phát run. Y vội vàng tự an ủi mình không cần sợ, mặc dù những người kia không dùng được, đều đã bị Phương Nguyên Tùng giết chết, nhưng bọn họ còn có Viên Viên, Viên Viên vô cùng lợi hại, nhất định có thể đánh ngã Phương Nguyên Tùng, mình vẫn là giống như kế hoạch, có thể báo thù.

Cao Vũ vừa định để cho Viên Viên xông lên, không nghĩ tới Viên Viên thế nhưng đã mở miệng kêu trước :"Tình huống không ổn, chạy mau!"

Cao Vũ kinh ngạc nhìn Viên Viên, cậu ta đang nói gì?

"Đừng nhìn nữa, chạy mau! Ta không đánh lại hắn!" Không đợi Cao Vũ lấy lại tinh thần, Viên Viên đã lôi y cùng Tần Lam bỏ chạy. Mới vừa rồi nhìn Phương Nguyên Tùng đánh nhau, hắn đã biết mình không phải đối thủ của Phương Nguyên Tùng, người này cực kì lợi hại.

"Muốn chạy? Nằm mơ!" Phương Nguyên Tùng làm sao có thể dễ dàng để bọn họ chạy mất, liền lập tức đuổi theo.

Phương Nguyên Tùng một bộ hung ác, đã nhìn trúng con mồi, nhất định sẽ không bỏ qua cho. Cao Vũ bọn họ chạy có mấy bước đã bị hắn đuổi theo tới rồi, hắn duỗi tay ra liền bắt được Cao Vũ.

"Tiểu Lam, Viên Viên mau cứu ta!" Cao Vũ sợ hãi, vội vàng hướng về phía bằng hữu cầu cứu.

Tần Lam cùng Viên Viên trước giờ đều vô cùng nghĩa khí, lập tức quay đầu lại đi cứu Cao Vũ, chỉ là bọn họ vừa tới trước mặt Phương Nguyên Tùng, chưa kịp động thủ đã bị Phương Nguyên Tùng một cước đá tới, toàn bộ ngã trên mặt đất, ôm bụng kêu đau.

"Đám tiểu tử các ngươi chưa sạch nước mũi đã dám đi vuốt râu hùm, thực sự không muốn sống nữa?" Phương Nguyên Tùng lãnh khốc cong khoé môi, cũng không thèm nhìn Tần Lam cùng Viên Viên dưới đất một cái, mang Cao Vũ rời đi. Đối với mấy kẻ đồng loã này dạy dỗ như vậy đủ rồi, nhưng tên đệ đệ của Cao Vân này không chỉ dám lừa hắn, lại còn dám dẫn người đến nghĩ muốn cưỡng gian hắn, lần này phải từ từ cẩn thận tính sổ!

"Buông! Khốn kiếp, lão dâm ma, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?. . . . . . Mau buông, cứu mạng a. . . . . ." Cao Vũ liều mạng giãy dụa, dùng sức đánh Phương Nguyên Tùng. Mẹ kiếp , chuyện làm sao đã biến thành như vậy? Y không chỉ không báo thù thành công, ngược lại còn tự đưa dê vào miệng cọp, lần này mình thật sự là chết chắc, tên này nhất định sẽ đem mình băm thành trăm mảnh , ô ô.

. . . . .

"Ầm ĩ chết đi được, im lặng cho lão tử an tĩnh chút!" Phương Nguyên Tùng nhíu mày, đưa tay đánh về phía sau cổ Cao Vũ, Cao Vũ lập tức hôn mê bất tỉnh.

Phương Nguyên Tùng lộ ra nụ cười thoả mãn, rốt cục cũng có thể thanh tĩnh rồi, đem Cao Vũ đang hôn mê bất tỉnh vác lại lên vai, rồi nhanh chóng biến mất trong đêm tối yên tĩnh.

Tần Lam cùng Viên Viên nằm trên mặt đất không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Nguyên Tùng đem bạn tốt mang đi. . . . . .

*** *** ***

Cao Vũ bị một trận đau nhói làm tỉnh lại , y mở mắt ra vừa nhìn mới biết được mình lại bị treo ngược lên, hơn nữa cả người trần truồng, thân thể một mảnh vải che cũng không có. Cao Vũ lập tức giãy dụa, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào không biết xấu hổ, lại đem mình biến thành như vậy.

"Ngươi đã tỉnh!" Đang lúc Cao Vũ cố gắng nghĩ cách thoát khỏi sợi dây chạy trốn , phía sau đột nhiên truyền đến một chất giọng nam trầm thấp khàn khàn.

Phương Nguyên Tùng? Đại não hỗn độn của Cao Vũ lập tức tỉnh táo, nhớ lại hết thảy, y phản ứng đầu tiên chính là nhắm mắt lại -- giả bộ ngủ.

"Đừng giả bộ ngủ, ta biết ngươi đã tỉnh!" Giọng nói dễ nghe của nam nhân chuyển hướng đến phía chính diện, chính là người phía sau đã đi đến trước mặt y.

Cao Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục giả vờ ngủ. Hiện tại rơi vào trong tay Phương Nguyên Tùng , mở mắt ra hứng chịu ánh mắt đáng sợ của hắn phóng đến, đứa ngốc mới mở mắt.

"Giả bộ ngủ thì cho là sẽ không có chuyện sao? Thật là buồn cười! Nếu như một giây sau ta không nhìn thấy ngươi mở mắt, ta liền lập tức lấy xăng thiêu cháy ngươi!" Phương Nguyên Tùng giễu cợt cong khóe môi, tàn khốc cười lạnh nói.

Cao Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt, khiếp đảm địa nhìn kẻ vẻ ngoài anh tuấn thành thục nhưng bên trong lại đáng sợ giống như Satan , hỏi: "Ngươi.....như thế nào?"

"Ngươi nhiều lần đùa bỡn ta, lại còn muốn tìm người cưỡng dâm ta, nếu như đổi lại là ngươi, ngươi sẽ như thế nào? Cao Vũ!" Phương Nguyên Tùng cười đến thực mê người, chẳng qua là trong mắt là một mảng lạnh như băng, một chút ý cười cũng không có.

Nghe được một câu cuối cùng, Cao Vũ sửng sốt một chút, Phương Nguyên Tùng lão đầu tử này thế nhưng lại biết tên mình? Như vậy sẽ không phải là hắn đã biết chân tướng, biết Cao Vân là ca ca y, biết tất cả đều là bọn họ cùng Cao Vân giở trò quỷ đi?!

"Cao Vũ là ai? Ta biết hắn sao?" Cao Vũ quyết định trước tiên giả bộ ngu, tra rõ hư thật rồi hãy nói.

"Cao Vũ, ngươi thật đúng là giả bộ giỏi! Đừng nói với ta, ngươi là bị mất trí nhớ rồi đi?!" Phương Nguyên Tùng đầu tiên là sửng sốt, cười ha ha, sau đó lại thu hồi nụ cười, nắm lấy đầu Cao Vũ hung ác nhìn chằm chằm y.

Chủ ý này thật là không tệ, Cao Vũ rất muốn nói cho Phương Nguyên Tùng biết rằng y đúng là bị mất trí nhớ rồi , nhưng nhìn vẻ mặt hung ác như quỷ kia, y thật sự không có cái gọi là can đảm.

"Ta cho ngươi biết, ta đã điều tra rõ ràng hết cả rồi, tiểu tử ngươi không cần giả bộ." Phương Nguyên Tùng buông đầu y, khôi phục nụ cười mê người, ngồi vào ghế salon trước mặt Cao Vũ.

Cao Vũ không nói chuyện, chỉ cảm thấy như là ông trời hại y vậy! Trả thù Phương Nguyên Tùng thất bại, bị hắn bắt được đã rất xui xẻo, bây giờ còn để cho Phương Nguyên Tùng biết chân tướng, biết mình lúc trước nói láo lừa gạt hắn, mình còn có thể sống sao? Sớm biết như vậy trước kia mình nên thắp hương bái Phật nhiều một chút, như vậy thời điểm mấu chốt như này cũng có thể cầu Phật tổ cứu y.

"Ta hỏi ngươi, ca ca ngươi Cao Vân đang ở đâu?" Phương Nguyên Tùng rót chén rượu đỏ, thưởng thức một ngụm hỏi. Sau khi biết chân tướng, hắn đã phải người đi xung quanh tìm Cao Vân, nhưng Cao Vân giống như biến mất khỏi trái đất vậy, vô luận như thế nào tìm cũng không có đầu mối, hắn đang chuẩn bị đi tìm đệ đệ thân ái của Cao Vân hỏi tung tích, không nghĩ tới người này lại chủ động tìm tới cửa.

"Ta không biết!" Cao Vũ lắc đầu, trong đầu không ngừng tìm tòi biện pháp có thể thoát thân. Hiện tại y bị treo, hai tay bị trói, y cũng không còn sức phản công. Hơn nữa cho dù có một phần sức, có cơ hội thoát khỏi sợi dây, người này có thể đánh giỏi như vậy, mình căn bản không thể nào đánh thắng hắn từ trên tay hắn chạy mất. Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất hay là chỉ có dựa vào chiêu --"Lừa gạt"

"Ngươi nói lại lần nữa xem." Phương Nguyên Tùng nhướn mày kiếm, âm trầm nhìn y, thanh âm lãnh khốc hù chết người.

"Ta thề, ta thật sự không biết ca ca ta ở đâu, ta cũng vậy đang tìm hắn. Thúc thúc, thật ra thì ta và ngươi giống nhau đều đáng thương, đều là người bị hại." Cao Vũ nặn ra hai giọt nước mắt, đáng thương nhìn Phương Nguyên Tùng nức nở nói.

"Nga! Nói rõ xem như thế nào?" Phương Nguyên Tùng nhướn mày kiếm, tò mò hỏi. Theo kinh nghiệm lần trước, tiểu tử này lại muốn ra vẻ rồi, bất quá hắn thật tò mò xem y làm sao lừa hắn.

"Thúc thúc, ngươi có điều không biết. Cao Vân cùng ta thật ra thì cũng không phải là huynh đệ thân thích, ta là được cha mẹ của hắn từ cô nhi viện nhận nuôi, chúng ta tuy là huynh đệ, nhưng thật ra là chủ tớ. Ngoài mặt ta mặc dù là Cao tiểu thiếu gia, nhưng trên thực tế ta căn bản chó của Cao gia cũng không bằng. Từ nhỏ đến lớn, Cao Vân thường xuyên đánh ta mắng ta, đối với ta mọi cách hành hạ sỉ nhục, ỷ vào hắn là thiếu gia căn bản không đem ta nhìn vào mắt. Ta từ nhỏ đến lớn không biết bị hắn bao nhiêu lần ngược đãi cùng hành hạ, ta quả thực so sánh với cải thìa còn muốn khổ a!" CaoVũ bắt đầu khóc lóc kể lể "Huyết lệ sử" của mình, nước mắt không ngừng lăn xuống, nếu như không phải là hai tay bị trói , y còn có thể phối hợp với tứ chi, làm ra vô số kiểu bất hạnh.

"Thật là một câu chuyện cảm động, một câu chuyện xưa khiến người ta phải rơi lệ!" Phương Nguyên Tùng trầm mặc một hồi lâu, lộ ra nụ cười không rõ, vô cùng "cảm động" nói. Hắn Phương Nguyên Tùng đời này không bội phục người nào, nhưng hôm nay hắn không thể không nói hắn vô cùng bội phục tiểu tử này, hắn sống hơn ba mươi năm nhưng chưa từng thấy ai so với tiểu tử này thêu dệt chuyện xưa giỏi hơn người như vậy, bản lĩnh thật là đệ nhất thiên hạ.!

"Thúc thúc, ngươi nói với thân phận của ta, Cao Vân bắt ta làm cái gì, ta có thể không làm sao? Ngươi không biết Cao Vân vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần ta không nghe lời của hắn, hắn sẽ thả chó cắn ta. Lần này đi phá hư hôn lễ của ngươi tất cả đều là hắn ép ta làm, hắn nói nếu như ta không biết điều nghe lời một chút, hắn sẽ đem ta giết cho chó ăn, ta là bị bất đắc dĩ mới hại ngươi a!" Cao Vũ nhìn Phương Nguyên Tùng tựa hồ đã có chút ý muốn tin, lập tức "Gia tăng thế công" , đem mình nói càng thêm đáng thương, khóc đến hai mắt đều sưng lên.

"Ngươi thật thật đáng thương!" Phương Nguyên Tùng gật đầu tỏ vẻ "đồng tình" .

"Cho nên thúc thúc ngươi tựu nhìn ta ở đây thực đáng thương, nhân nhượng thả ta đi! Ta sẽ lấy công chuộc tội, giúp ngươi tìm được Cao Vân , Cao Vân người này tàn nhẫn, lòng dạ hẹp hòi, hèn hạ vô sỉ bại hoại, ngươi ngàn vạn không thể bỏ qua cho hắn, tìm được hắn sau này nhất định phải dùng cực hình tàn nhẫn nhất hành hạ hắn." Cao Vũ đáng thương hề hề cầu khẩn nói, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, y nói tất cả đều là tiếng lòng chân thật của y. Lão ca kia không có lương tâm , gây họa nhưng lại chạy mất, làm cho một mình y đối mặt với một Phương Nguyên Tùng tức giận, chờ sau này y tìm được hắn, không ăn thịt của hắn mới là lạ.

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Phương Nguyên Tùng như có điều suy nghĩ, cười nói. Tiểu tử này thế nhưng để cho hắn đi trả thù ca ca của y, thật là có ý tứ!

"Dĩ nhiên." Cao Vũ vội vàng gật đầu, "Cao Vân cái loại người này, cho dù đem đi bắn chết cũng không quá phận."

"Cám ơn đề nghị của ngươi, đợi sau khi tìm được Cao Vân ta sẽ suy nghĩ ." Phương Nguyên Tùng gật đầu.

"Thúc thúc, vậy ngươi mau thả ta, để cho ta giúp ngươi tìm Cao Vân! Ta sẽ sớm giúp ngươi tìm được hắn !" Cao Vũ nhân cơ hội đánh rắn thượng côn* , trong lòng cười thầm: mẹ kiếp , này tử lão đầu thật là đần, dễ dàng mắc mưu y , Hừ! Chờ sau khi hắn thả y, y liền lập tức đi tìm Hắc bang đem lão này chôn, chấm dứt quan hệ!

"Không được!" Phương Nguyên Tùng lắc đầu, vẻ mặt xin lỗi.

"Tại sao? Ta không phải là đã nói, ta là vô tội sao! Ta hướng ngươi thề, đây hết thảy tất cả đều là chủ ý của Cao Vân, ta chính là đáng thương bị bắt buộc đồng lõa, ta chưa từng nghĩ tới muốn hại ngươi !" Cao Vũ lập tức kêu to, trong lòng đem tổ tông mười tám đời nhà Phương Nguyên Tùng ra mắng.

"Cho dù chuyện hôn lễ ngươi vô tội, nhưng chuyện tối nay ngươi cũng không thể nói là có người bức ngươi đi!" Phương Nguyên Tùng cười lạnh nói.

"Thúc thúc, nói đến chuyện tối nay, ngươi càng phải thả ta!" Cao Vũ vội vàng nói.

"Tại sao?" Phương Nguyên Tùng tò mò hỏi, tiểu tử này lại muốn nói ra mấy lời buồn cười gì nữa đây.?!

"Thúc thúc, ta tối nay làm như vậy tất cả đều là vì muốn cứu ngươi!" Cao Vũ vẻ mặt chân thành nói.

Phương Nguyên Tùng thiếu chút nữa ôm bụng cười cười to, tiểu tử này thế nhưng nói y tìm người tới đánh hắn, sau đó muốn cưỡng dâm hắn là vì cứu hắn?! Tiểu tử này thật là rất thú vị, lời như thế đều nói được ra, cho là mình có tin hay không?!

"Nói như thế nào?" Phương Nguyên Tùng cố nín cười, cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi.

"Chẳng lẽ thúc thúc quên mất, ở Nhật Bản thời điểm ngươi khiến ta đang khoẻ mạnh tự nhiên trở nên bị hỏng, bạn trai của ta sau khi biết vô cùng tức giận, quyết định muốn đem ngươi giết, sau đó thiên đao vạn quả, giúp ta báo thù! Mặc dù ta rất tức giận thúc thúc đối với ta làm ra chuyện tình xấu xa như vậy, nhưng ta cảm thấy tội thúc thúc cũng không đáng chết, cho nên đã cầu khẩn bạn trai ta trừng phạt ngươi một chút thôi là tốt rồi, nhưng bạn trai ta vẫn không đáp ứng! Ta là phải van xin hắn đến gãy lưỡi, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng, nhưng hắn nói làm cho ngươi phải chịu hình phạt thích đáng mới tha cho ngươi! Cho nên nói tối nay, mọi chuyện, ta tất cả đều là vì cứu ngươi mới làm như vậy , ngươi không thể trách ta!" Cao Vũ giả bộ vẻ mặt thẹn thùng, nói, trên mặt còn hiện lên vẻ đỏ ửng khả ái, đem mình nói đến thành vĩ đại.

"Đúng là, theo như lời ngươi nói, ta không chỉ có không nên trách ngươi, còn hẳn là hảo hảo cảm tạ ngươi! Ngươi thật đúng là thiện lương, ta đem ngươi cưỡng gian, ngươi thế nhưng không hận ta ngược lại còn muốn biện pháp cứu ta, ta thật là rất cảm động!" Phương Nguyên Tùng gật đầu mỉm cười, chân thành "Cảm kích" nói, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt. Hắn đối với tiểu tử thúi này thật sự không muốn nói gì, hắn sợ nói thêm gì nữa, hắn không nhịn được đưa tay bóp chết y. Con mẹ nó, tiểu tử chết tiệt này thật sự đã đem hắn biến thành kẻ ngốc rồi, hay là y cho rằng hắn là trẻ con ba tuổi, không có trí óc đi tin mấy chuyện kỳ quái này?! Bất quá, không hổ danh là đệ đệ của hồ ly Cao Vân, đủ giảo hoạt, đủ gian trá, còn chưa trưởng thành đã "thông minh" như vậy rồi, chờ trưởng thành khẳng định so với Cao Vân còn muốn xảo trá gấp nghìn lần.

"Đúng vậy! Thúc thúc, cho nên nói ngươi hẳn là nhanh nhanh thả ta, còn tốt hơn là cám ơn ta, ta nhưng là ân nhân cứu mạng của ngươi!" Cao Vũ cười híp mắt nói, ở trong lòng đắc ý cười ha ha. Hắn thật là một thiên tài, phương pháp xử lí như vậy cũng có thể nghĩ ra được, chỉ cần nói như vậy Phương Nguyên Tùng không chỉ có sẽ không hận hắn, nói không chừng còn có thể hảo hảo cảm tạ hắn một phen, hắn càng ngày càng cảm giác mình thật là quá thông minh!

Phương Nguyên Tùng không nói gì, chẳng qua là thẳng tắp nhìn hắn, đưa mắt nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục cũng nhịn không được nữa cất tiếng cười to. Hôm nay hắn rốt cục hiểu cái gì gọi là chân chính vô sỉ rồi, tiểu quỷ chết tiệt này trong mắt hắn tuyệt đối là vô sỉ nhất, nhất muốn chết người, không chỉ nghĩ ra được mấy chuyện kỳ quái này, còn nói là ân nhân cứu mạng của hắn, vô sỉ hướng hắn tranh công, hắn cười đến nỗi bụng cũng muốn đau rồi.!

"Thúc thúc, ngươi cười cái gì?" Cao Vũ nghi hoặc nhìn Phương Nguyên Tùng, lão này tại sao cười đến khoa trương như vậy, không phải là hắn đã nhìn ra sơ hở gì đó của mình chứ?

Phương Nguyên Tùng như cũ không nói, cười đứng lên đi tới đứng trước mặt Cao Vũ, đột nhiên vỗ tay.

"Thúc thúc, ngươi đang ở đây làm cái gì?" Cao Vũ càng thêm nghi ngờ, đại não lập tức tính toán. Lão này đang đùa cái gì, chẳng lẽ hắn không tin lời mình nói? Kỳ quái, mình diễn cái kia , chưa từng có người không bị y lừa cũng bị gạt, lão kia hẳn là cũng sẽ bị mình lừa gạt mới đúng!

"Ta tại vì ngươi vỗ tay a! Ngươi diễn , thực là quá tuyệt vời, để cho ta thật sự không nhịn được muốn vì ngươi vỗ tay, hảo hảo khen ngợi ngươi một chút!" Phương Nguyên Tùng vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, khóe miệng vung lên một tia trào phúng.

Cao Vũ trong lòng kêu to không ổn, xong, bị phát hiện! Y vội vàng nhỏ ra hai giọt nước mắt oan uổng, "Thúc thúc, ta không rõ ngươi đang ở đây nói gì, cái gì ta diễn? Ta diễn cái gì, ta nói tất cả đều là thật, ta nhưng mà có thể thề, nếu như ta nói có một câu nói dối, ta sẽ bị......."

"Đủ rồi, ta không có hứng thú nghe nữa ngươi bịa đặt lung tung nữa! Ngươi nói dối như vậy không cảm thấy mệt sao? Ngươi không mệt nhưng lão tử rất mệt!" Phương Nguyên Tùng không nhịn được cắt đứt lời y, cười lạnh nói.

"Thúc thúc, ta không có nói láo, ta. . . . . ." Cao Vũ nghĩ giải thích, nhưng là lại bị Phương Nguyên Tùng cắt đứt.

"Câm miệng! Ngươi thật sự coi lão tử là đứa ngốc, sẽ tin tưởng ngươi sao? Những thứ kia, trẻ con ba tuổi chúng nó cũng không tin những chuyện ma quỷ này! Cao Vũ!" Phương Nguyên Tùng buồn cười lắc đầu, lớn tiếng nổi giận mắng.

Cao Vũ ở trong lòng giận đến nghiến răng nghiến lợi, con mẹ nó, lão bất tử kia thì ra là căn bản cũng không có tin tưởng lời của mình, mình mới vừa rồi ngu ngốc còn tưởng rằng hắn tin, lại vẫn liều mạng diễn. Hiện tại làm sao bây giờ?

Cao Vũ trong người mặc dù tức chết, nhưng ngoài mặt như cũ một bộ đáng thương, điềm đạm đáng yêu nhìn Phương Nguyên Tùng, cho dù đã bị vạch trần, nhưng y cũng không phải là không có biện pháp, Cao Vũ ủy khuất khóc nói: "Ta thật không có lừa ngươi, thúc thúc, ngươi phải tin tưởng ta, ô ô. . . . . ."

Phương Nguyên Tùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xem ra không để cho tiểu tử này nếm một chút "đãi ngộ", e là y sẽ không yên vị một chỗ.

Phương Nguyên Tùng lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên đưa tay tóm lấy Cao Vũ thân thể đang không chỗ nào được che đậy, dùng sức nắm lấy hạ thể của y, Cao Vũ lập tức đau đớn lớn tiếng kêu thảm thiết.

"A --" Cao Vũ đau đến nước mắt chảy ròng, cảm thấy phía dưới tiểu đệ đệ sắp bị Phương Nguyên Tùng làm hỏng. "Khốn kiếp, ngươi làm cái gì? Mau buông ra, đau quá a. . . . . ."

"Tiểu tử thối, hiện tại thành thật trả lời vấn đề của ta, nếu không lão tử sẽ phế đi tiểu huynh đệ của ngươi, cho ngươi làm thái giám!" Phương Nguyên Tùng lại tiếp tục dùng sức, âm thanh tàn ác cười nói.

Cao Vũ nào dám nói không, vội vàng gật đầu. Lão bất tử kia thật sự là quá âm hiểm ác độc rồi, lại nắm mệnh căn của y để uy hiếp. Nếu như hắn thật sự đem cái kia của mình phế đi, làm cho mình biến thành thái giám thì làm sao bây giờ!

"Ngươi có phải hay không, cùng với Cao Vân là huynh đệ cùng cha mẹ?" Phương Nguyên Tùng gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ nụ cười thỏa mãn, hỏi vấn đề thứ nhất. Thật ra thì cái vấn đề này căn bản không cần hỏi, hắn sớm đã biết rồi, Cao Vũ tiểu tử thối này không biết hắn trở về nước trước đã cho thám tử tư đi điều tra được nhất thanh nhị sở, ngay cả hắn khi còn bé đi tiểu mấy lần trên giường hắn cũng biết, lại vẫn dám nói láo lừa gạt hắn nói mình là con nuôi, thật sự là chán sống!

"Không phải!" Cao Vũ lắc đầu, đau đến xanh cả mặt. Tiểu đệ đệ của y đau quá, sắp bị lão bất tử kia làm hỏng rồi, này lão súc sinh con mẹ nó, hắn không phải là người, hắn nhất định phải đem hắn ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả.

"Không phải? Xem ra ngươi không có hiểu lời của ta!" Phương Nguyên Tùng khẽ khiêu mi, khóe miệng khẽ kéo lên một đường cười lạnh, tay dùng sức hơn nữa. Thật là, chết đến nơi rồi, còn không biết hối cải!

"A --" lại là một tiếng kêu đáng thương thảm thiết, Cao Vũ đau đến sắp ngất đi rồi. "Ô ô. . . . . . Ta là. . . . . . Ta là. . . . . ." Cao Vũ vội vàng gật đầu, y biết nếu như y không thừa nhận, Phương Nguyên Tùng tuyệt đối sẽ để cho y làm thái giám.

"Là cái gì?" Phương Nguyên Tùng nhấp một hớp rượu đỏ, lười biếng hỏi, bàn tay nắm tiểu đệ đệ của Cao Vũ vẫn không buông ra nửa phần.

"Ô ô. . . . . . Ta là. . . . . . Ta là Cao Vũ, ta là cùng cha cùng mẹ với Cao Vân.....ô ô. . . . . . Cầu ngươi... . . . . . Van cầu ngươi mau buông ra. . . . . . Ô ô. . . . . ." Cao Vũ đau đến khí lực để nói cũng không có, hạ thể cho dù không bị Phương Nguyên Tùng cắt đứt, cũng sẽ bị hắn bóp nát! Lão chết tiệt này khí lực thật lớn, thật là đáng sợ, hắn đau đến chết! Ai tới cứu hắn, hắn không muốn thái giám, không có tiểu đệ đệ, hắn làm sao có thể giải quyết a! Ô ô ô ô ô. . . . . .

"Vậy lời ngươi nói lúc trước tất cả đều là gạt ta?" Phương Nguyên Tùng cười lạnh, trên tay tăng thêm chút lực đạo. Thật là đê tiện, không thấy quan tài không đổ lệ. Hắn biết rõ Cao Vũ là lừa gạt hắn , còn muốn chính miệng hỏi y, chính là muốn thử tiểu tử thúi này thành thật một chút, kết quả y còn không chịu nói thật, đối với y phải mạnh tay mói được.

Cao Vũ quay đầu nhìn ra chỗ khác, không dám đối mặt trực tiếp với ánh mắt của Phương Nguyên Tùng. Hôm nay hắn thật sự là trăm phần trăm chết chắc, hắn cũng không dám nghĩ hắn sẽ được chết dễ coi, cũng không biết lão súc sinh này có lòng từ bi không, cho y chết toàn thây. Đáng thương thay y mới chỉ mười sáu tuổi, cuộc sống tốt đẹp cũng chỉ mới bắt đầu, đã phải chết thảm rồi. Ô ô, y thật là quá đáng thương, y không muốn chết. Y phải sống sót, y nhất định phải nghĩ biện pháp sống sót!

"Hảo tiểu tử, ngươi lại dám gạt ta." Phương Nguyên Tùng khinh thường, hừ lạnh một tiếng nổi giận mắng.

"Ô ô. . . . . . Ta không phải cố ý, thúc thúc, xin ngươi tha cho ta. . . . . . Ô ô. . . . . . Ta biết sai rồi, ta sau này cũng không dám nữa. . . . . . Ô ô ô. . . . . ." Cao Vũ mau chóng quay đầu nhìn Phương Nguyên Tùng, vừa đáng thương, vừa đau khổ cầu khẩn nói.

"Ngươi thật biết sai?" Phương Nguyên Tùng nét mặt biểu lộ vẻ giễu cợt nụ cười, tiểu tử này nói hắn biết sai lầm rồi, hắn căn bản không tin tưởng. Mặc dù chỉ gặp tiểu tử này trước sau chỉ có ba lần nhưng hắn thừa biết y miệng đầy lời nói dối, lời của y không có một câu có thể tin tưởng. Hừ! Y cho là mình bị y lừa một lần, còn có thể bị y lừa gạt lần thứ hai.

"Ừ, thúc thúc, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta thật biết sai rồi." Cao Vũ đầu như bằm tỏi, hoàn toàn không biết mình đã mất đi sự tin tưởng, vô luận nói gì Phương Nguyên Tùng cũng sẽ không tin tưởng hắn.

"Tốt! Ta tin tưởng ngươi, nhưng nói miệng không bằng chứng, ngươi nói xem ta nên tin tưởng ngươi thế nào đây." Trông đôi mắt thâm thúy mê người hiện lên một tia tính toán.

"Vậy ta phải như thế nào thì ngươi mới chịu tin ta."

"Nói cho ta biết Cao Vân bây giờ đang ở đâu?" Phương Nguyên Tùng cười híp mắt hỏi.

"Ta không biết." Cao Vũ liếc mắt, tại sao lại là cái vấn đề này.

"Xem ra ngươi còn không có ăn đủ đau khổ, xem ra phải biến thành thái giám, ngươi mới thành thật được." Phương Nguyên Tùng thu hồi nụ cười trên gương mặt tuấn tú, thô bạo nói.

"Thúc thúc, ta không có lừa ngươi, ta thực sự không biết ca ca ta ở đâu, ta cũng đang đi tìm hắn." Cao Vũ ở trong lòng đem Cao Vân mắng lên bờ xuống ruộng, hận chết kẻ ca ca như hắn. Y rốt cuộc đã gây ra tội gì, lại có ca ca ác độc như Cao Vân, hắn ban đầu rõ ràng đã nói nếu như xảy ra chuyện một mình hắn chịu, kết quả y hiện tại bị Phương Nguyên Tùng làm thịt, hắn chết ở nơi nào. Ô ô, y muốn cùng Cao Vân đoạn tuyệt quan hệ, y không bao giờ ... nữa muốn nhận Cao Vân làm ca ca nữa.

"Cao Vũ, ngươi không nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, tính nhẫn nại của ta là có hạn. Ngươi tốt nhất thừa dịp ta chưa phát hỏa, mau đem nơi ở của Cao Vân nói ra, nếu không đừng trách ta lòng dạ độc ác." Phương Nguyên Tùng không nhịn được cảnh cáo. Đối với tiểu tử thúi này hắn đã nhẫn đến cực hạn, nếu như không phải là muốn từ trên người hắn tìm được Cao Vân, y còn có giá trị lợi dụng, hắn sớm đem hắn đánh cho thành tàn phế, sau đó dùng phương pháp tàn nhẫn nhất làm thịt y.

"Ô ô, thúc thúc, ta lần này thật không có lừa ngươi, ta không biết anh ta ở đâu. Cho dù ngươi đem ta giết cũng vô dụng." Cao Vũ gào khóc lớn hơn, lần này là khóc thật, tiếng khóc phát ra từ nội tâm. Phương Nguyên Tùng vẫn ép hỏi y lão ca ở đâu, nhưng y thật sự không biết, nếu như y biết chỗ đó, hắn nhất định sẽ nói cho Phương Nguyên Tùng , lão ca đem y hại thảm như vậy, y là tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống khá giả. Đáng tiếc a!

Con mẹ nó, thật là càng nghĩ càng nghĩ không ra, y tại sao mệnh khổ như vậy, rõ ràng chủ mưu là lão ca, y chỉ là đồng lõa, nhưng lão ca được tiêu dao sung sướng, mà một mình y đáng thương ở chỗ này chịu sự trả thù của Phương Nguyên Tùng trả thù. Ô ô ô, hắn thật hận a.

Phương Nguyên Tùng nhìn Cao Vũ khóc đến thương tâm vô cùng, trong mắt hiện lên một tia u quang, bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ Cao Vũ thật không biết Cao Vân ở đâu, Nhớ tới báo cáo của thám tử, trong khoảng thời gian này Cao Vân đúng là một lần cũng không có cùng Cao Vũ liên lạc qua.

"Đừng khóc nữa. Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự không biết anh của ngươi đã chạy đi đâu?" Phương Nguyên Tùng nhìn sâu vào mắt Cao Vũ, ánh mắt sắc bén như đao, như muốn nhìn thấu Cao Vũ linh hồn giống nhau.

"Thúc thúc, ngươi rốt cuộc muốn ta nói bao nhiêu lần ngươi mới tin ta, ta không biết cá ca của ta ở đâu. Từ sau lần phá hư hôn lễ của ngươi, ta không còn gặp hắn nữa. Ngươi không tin, ta có thể thề độc." Cao Vũ thật là khóc không ra nước mắt, có thể thật là hắn lời nói dối nói quá nhiều rồi, lời của hắn nói Phương Nguyên Tùng thật giống như cũng không nguyện ý tin tưởng, coi như là lời thật hắn cũng không nghe.

"Đủ rồi, đừng thề thốt trước mặt ta, lời thề của ngươi thúi lắm một chút cũng không đáng tin." Phương Nguyên Tùng khinh thường địa mắng. Xem ra Cao Vũ này chết tiểu tử thật sự không biết Cao Vân ở đâu, tiểu tử thúi này mặc dù là kẻ dối trá, nhưng là loại nhu nhược, rõ ràng vô cùng sợ chết. Đã biết sẽ bị trừng phạt, nếu như y biết Cao Vân ở đâu, y đã sớm chịu không được tự nói với mình ,.

Tiểu tử này không biết tung tích của Cao Vân vậy hiện tại phải xử trí y như thế nào đây? Thả hắn? Đó là đương nhiên là tuyệt đối không thể nào , tiểu tử thúi này mặc dù không phải là chủ mưu cũng là đồng lõa, hơn nữa y lần này lại dám dẫn người tới vây đánh hắn, còn muốn cho người luân phiên cưỡng dâm Phương Nguyên Tùng hắn, mình tuyệt đói không thể dễ dàng tha cho y. Giết y? NO! Hắn còn muốn giữ y lại tìm Cao Vân, mặc dù tiểu tử thúi này hiện tại cũng không biết tung tích của Cao Vân nhưng hắn tin tưởng chỉ cần Cao Vũ còn ở trên tay hắn, Cao Vân tên khốn kiếp kia sớm muộn gì cũng hiện thân chủ động tìm hắn. Hừ! Đến lúc đó hắn không xé rách bộ mặt hồ ly của tên kia, hắn sẽ không gọi là Phương Nguyên Tùng! Hơn nữa hắn đối với Cao Vũ có một chút hứng thú, giết y rồi thật là đáng tiếc, lưu y ở bên người làm một món đồ chơi giải buồn hẳn là không tệ.

Cao Vũ trầm mặc không nói, cười xấu hổ hai tiếng, nhưng trong lòng bất an mắng: mẹ kiếp , hắn sao lại nói khó nghe như vậy, cái gì gọi là y thề thúi lắm, y cái này gọi là thông minh, có hiểu hay không.

"Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng để ta biết ngươi gạt ta, nếu không làm cho ta biết ngươi nói là gạt ta , nếu không ta nhất định sẽ đem ngươi ném vào hồ cá sấu, cho ngươi biết tư vị bị cá sấu ăn thịt." Phương Nguyên Tùng lâng cằm y lên, lãnh tà mỉm cười nói. Ngụ ý chính là nếu như Cao Vũ dám lừa hắn, hắn sẽ đem Cao Vũ ném đi uy cá sấu.

"Thúc thúc, ngươi rốt cục nguyện ý tin tưởng ta rồi. Thật tốt quá." Cao Vũ kích động kêu lên, khóe miệng vui vẻ giương lên. A di đà Phật, lão Thiên có mắt, hắn vừa lần nữa đại nạn không chết tránh được một kiếp rồi, hắn sau khi trở về nhất định sẽ lập tức phải đi Phật đường thắp hương cảm tạ khắp nơi thần linh .

"Ngươi không nên cao hứng được quá sớm! Tiểu tử, mặc dù ta tin tưởng ngươi lời mà nói..., nhưng giữa chúng ta nên tính toán trướng hay là muốn coi là, nên báo thù hay là muốn báo!" Phương Nguyên Tùng cười lạnh nói, trong lòng đối với Cao Vũ thật là im lặng chí cực. Hắn còn cho tới bây giờ chưa từng thấy một người vẻ mặt có thể biến hóa nhanh như vậy, một giây trước còn khóc phải chết đi sống , một giây sau lập tức vừa mặt mày hớn hở ,.

"A. Thúc thúc, chúng ta không thù không hận, có cái gì mà phải báo. Nếu như là chuyện lần trước ta phá hư hôn lễ của ngươi, thì chẳng phải lúc ở Nhật Bản đã báo rồi sao" Cao Vũ lập tức buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, nhớ tới lần trước ở Nhật Bản bị Phương Nguyên Tùng cường bạo, cướp đi lần đầu tiên quý giá, y hận đến nghiến răng nghiến lợi, đó là niềm sỉ nhục lớn của Cao Vũ.

"Ngươi nhớ được còn Xen Thanh Sở sao! Vậy thì tốt, chúng ta có thể từ từ xem là cá rõ ràng! Chuyện hôn lễ đúng là đã giải quyết xong nhưng còn chuyện tối nay ngươi đem 1 đám nam nhân đến, chắc hẳn ngươi chưa quên?" Phương Nguyên Tùng cười đến vô cùng mê người, trầm thấp tiếng nói không giống uy hiếp người, trái ngược với giọng điệu của các đôi tình nhân,

"Vậy ngươi muốn như thế nào." Cao Vũ cảm thấy thật vất vả lộ ra một con đường sống, lại một lần nữa bị bóng tối toàn bộ bao phủ.

"Lấy- Thân- Chuộc- Tội " Phương Nguyên Tùng nụ cười càng sâu, cười thật mê người, nhẹ nhàng ở bên tai Cao Vũ từng chữ từng chữ nói.

"Cái gì?" Cao Vũ sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lập tức kêu to. Gậy ông đập lưng ông, hắn chẳng phải là muốn tìm người tới cưỡng dâm y? Má ơi, cứu mạng a!

"Ngươi chẳng phải muốn cưỡng dâm sao? ta dĩ nhiên cũng muốn theo ý ngươi, hơn nữa còn phải hảo hảo đáp lễ ngươi mới được." Phương Nguyên Tùng lộ ra vẻ mỉm cười, ôn nhu nói.

"Ngươi nói ta nên tìm bao nhiêu người tới cưỡng dâm ngươi đây? Mười? Quá ít đi? Hai mươi? Hai mươi không tệ. Ngươi mặc dù là nam sinh, bất quá tư vị còn hơn cả nữ nhân, ta nghĩ những nam nhân kia nhất định sẽ vô cùng thích ngươi." Phương Nguyên Tùng đưa tay vuốt ve làn da trắng nõn hư uyết của Cao Vũ, lồng ngực, bóng loáng, ngón tay còn nhẹ nhẹ phẩy qua hạt đậu nhỏ trên ngực y, Cao Vũ hụt một ngụm lãnh khí. Phương Nguyên Tùng trong mắt hiện lên một tia sắc bén, thật đúng là nhạy cảm.

Cao Vũ u mê, y không có nghe lầm đi. Lão biến thái lại muốn tìm hai mươi người tới cưỡng dâm y. Má ơi, hai mươi? ! Lúc đó liệu y còn sống?

"Không. Thúc thúc, cầu ngươi không nên như vậy. Ngươi ngàn vạn lần không nên tìm người tới cưỡng dâm ta. Ta van cầu ngươi!" Cao Vũ sợ hãi khóc lớn, đáng thương vô cùng cầu khẩn nói.

"Nhìn ngươi khóc thật đáng thương, ngươi rất sợ bị cưỡng dâm sao?" Phương Nguyên Tùng vui vẻ cười hỏi.

"Thúc thúc, chỉ cần ngươi không để cho người cưỡng dâm ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được. Cầu xin ngươi, ngươi đại phát từ bi, ta chỉ là một đứa bé trẻ người non dạ bị ca ca lừa gạt, cho nên mới nhất thời hồ đồ động thủ trên đầu thái tuế, ngươi tha cho ta đi." Cao Vũ gật đầu như bằm tỏi, khóc thật đáng thương. Trong lòng thầm nghĩ nếu như y có thể tránh được đại kiếp này, y thề nhất định phải đi tìm sát thủ đem Phương Nguyên Tùng lão bất tử kia lăng nhục đến chết, cho dù đem hắn đi ngũ mã phang thây cũng không xả hết giận.

"Chỉ cần không tìm người cưỡng dâm ngươi, ta muốn ngươi làm gì cũng được?" Phương Nguyên Tùng lộ ra vẻ tà ác vô cùng nụ cười. Hắn chờ chính là những lời này.

"Thật. Thúc thúc, chỉ cần ngươi không tìm người cưỡng dâm ta, ngươi muốn ta lên núi đao xuống vạc dầu ta đều nguyện ý." Cao Vũ vội vàng gật đầu, dù sao Phương Nguyên Tùng lại không thể để cho y đi lên núi đao, xuống vạc dầu, trước hết nghĩ biện pháp để cho hắn bỏ qua cho mình rồi hãy nói, vô luận như thế nào hắn Đều tuyệt đối không muốn bị một đám lão nam nhân cưỡng dâm.

"Được rồi. Ngươi đã cầu ta như vậy, ta tạm thời bỏ qua ngươi, không tìm người đến cưỡng dâm ngươi. Bất quá ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện." Phương Nguyên Tùng nụ cười càng ngày càng tà khí.

"Điều kiện gì?" Nhìn Phương Nguyên Tùng nụ cười, Cao Vũ cảm giác, đang cùng một loại ma quỷ thực hiện giao dịch, không khỏi rùng mình một cái.

"Trước khi tìm được Cao Vân ca ca ngươi, ngươi phải làm nô lệ của ta, để cho ta tùy ý điều giáo, ngươi phải dùng thân thể của ngươi thay hai người huynh đệ kia chuộc tội với ta." Phương Nguyên Tùng nói ra điều kiện. Hắn vô cùng hoài niệm thân thể tiểu tử thúi này, hắn tin tưởng với thân thể nhạy cảm của tiểu tử này, hắn nhất định có thể đem y điều giáo Thành một cực phẩm tính nô.

"Không." Cao Vũ làm sao có thể có đáp ứng, không chút do dự lập tức lắc đầu cự tuyệt. Làm tính nô lệ, đây còn không phải là bị hắn thượng, y chết cũng không cần lại bị hắn thượng đẳng hai lần, y vĩnh viễn cũng sẽ không quên lần đầu tiên bị cưỡng gian, cái loại cảm giác cả người như muốn bị xé thành mảnh nhỏ,

"Không? Vậy ngươi cứ đợi đến khi bị một đám nam nhân cưỡng dâm đến chết đi." Phương Nguyên Tùng cau mày, lãnh khốc vô tình cười nói, thanh âm lạnh như băng một chút nhiệt độ cũng không có.

"Không. Ta chết cũng không muốn bị cưỡng dâm." Cao Vũ lập tức lắc đầu, tiếng nói sắp khóc ,. Y bây giờ là thật sợ, y thà bị Phương Nguyên Tùng một đao giết chết, cũng không muốn bị một đống lão nam nhân cưỡng dâm đến chết, thật là đáng sợ.

"Vậy thì biết điều một chút làm như nô lệ của ta. Ngươi nghĩ xem, bị mất chục nam nhân chơi hay để một mình ta chơi ngươi nhiều lần. Ngươi nên cám ơn vì ta đối với thân thể ngươi có chút hứng thú, nếu không bây giờ ngươi căn bản không có cơ hội cùng ta nói điều kiện, sớm đã bị mấy tên nam nhân khác cưỡng dâm rồi." Phương Nguyên Tùng bứt tóc Cao Vũ, âm tàn cười nói.

Cao Vũ bắt đầu do dự. Nếu như bị lão nam nhân một người chơi, vô luận dù thế nào thảm, y vẫn còn một cái mạng. Nhưng nếu như bị mười mấy lão nam nhân chơi, căn bản không cần nghĩ, y ngày mai nhất định sẽ là một cổ tử thi. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có làm lão nam nhân tính nô lệ, y mới có một con đường sống.

Cao Vũ không có lựa chọn khác, chỉ có thể không cam lòng gật đầu đáp ứng: "Ta lựa chọn làm nô lệ của ngươi."

Thông báo: chương sau sẽ có H, có sử dụng sex toys.
Chương 4: 9/9/2017
* cúi đầu* cám ơn Ji đã chấp nhận nhảy xuống cái hố này cùng con sâu lười như tôi, cậu vất vả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro