Chap1 :Mừng rỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm! tiếng va đập của điện thoại rơi xuống nên gạch phát ra tiếng kêu to đùng, nó nghe tai mình ù ù, tim đập nhanh, mọi giác quan nhưng ngừng hẳn, nó không dám tin mọi chuyện vừa nghe là sự thật

Nó chợt nhớ lại chuyện lúc nãy:

  -Trường lấy tới 40 điểm lận con ơi, mẹ vừa nghe thầy Trí điện thoại báo như thế, con thi được 39.5 điểm, chỉ còn 0.5 điểm nữa là con đậu rồi... – tiếng mẹ nó từ trong điện thoại đầy nổi lo lắng.

– Mẹ nói thật không vậy? Điểm thi dù cao nhất cũng 50 thôi mà, sao năm nay trường đó lấy điểm cao quá vậy, năm vừa rồi chỉ có 25 điểm thôi mà mẹ? – nó trả lời mà giọng run run.

-Mẹ cũng mới vừa nghe thầy Trí điện thoại nói cho mẹ biết thôi, con bình tỉnh ở nhà đi, tí nữa mẹ gọi lại

...Nó như hồn bay phách lạc, tay không thể giữ nổi cả 1 chiếc điện thoại, cứ thế, nó để cho chiếc di động rơi tự do xuống nền gạch

Chạy lên giường nằm thả mình xuống 1 cách nặng nề, bởi lẽ 2 chân nó không thể trụ lại được nữa... Nó khóc.

Suốt năm lớp 9 nó rất chú tâm cho việc học, tuy còn đi chơi nhưng thời gian nó dành cho việc học thì nhiều hơn hết, với lại, theo khả năng của nó thì các giáo viên trong trường đều đánh giá rất cao, thế mà bây giờ nó lại phải nghe tin động trời này.

Nứơc mắt lăn dài hồi lâu, có lẻ tinh thần đã tốt hơn, nó lấy lại sự bình tỉnh vốn có, nhẹ nhàng nhặt điện thoại lên gọi cho cô Bé- cô là giáo viên dạy toán của nó suốt 4 năm cấp 2, ngừơi mà biết rõ nhất thực lực của nó.

– Alo, cô ơi, em rớt rồi cô ơi, trường lấy tới 40 điểm lận, em thi được có 39.5 điểm à, sao giờ cô?

– Ai nói em biết? – cô hỏi

– Dạ mẹ em mới gọi điện thoại về, mẹ em nghe thầy Trí nói vậy á cô.

– Khùng quá, trường lấy chỉ tiêu 600 học sinh mà, lấy 40 điểm như thế thì trường nhận được bao nhiêu học sinh?

– Nhưng em lo quá cô ơi, lỡ em rớt thiệt thì làm sao?

– Thôi em đừng lo quá, có gì qua trường khác học, còn nguyện vọng 2 nữa mà em... không sao đâu, vào đó ráng học thì thế nào mà chẳng đậu đại học, cô biết khả năng của em tới đâu mà.

Nó chào cô rồi nhẹ nhàng cúp máy, không để đầu óc phải suy nghỉ nhiều nữa, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, dù sao thì nó cũng đã cố gắng hết sức mình... Nó đi vào phòng tắm, rửa mặt cho sạch đi những giọt nứơc đã khô trên khuôn mặt trắng sáng, nó vuốt dọc xoa đều gương mặt thanh tú của mình để kích thích từng tế bào da hoạt động trờ lại... Sẵn tiện, nó vặn vòi sen, cởi hết những thứ vướn víu trên người, nó thả mình thư giản trong làn nước mát

_ Nó : một thằng học sinh điển trai, có thể nói là thuộc hàng hot boy của trường, với làn da trắng, mắt sâu mang một màu nâu đặc trưng, đôi mi cong vút cùng cặp chân mày rậm, chiếc mũi cao, đôi môi đỏ đỏ tự nhiên... cộng với khuôn mặt góc cạnh, thanh tú. Sự kết hợp hài hòa của khuôn mặt thêm vào đó là chiều cao 1m72 và thân hình cân đối, săn chắc đã làm rất nhều đứa con gái phải hâm mộ và yêu mến, còn những thằng con trai thì ngưỡng mộ nhưng lại không hề GATO với nó, có lẻ nhờ vào thành tích học tập rất giỏi- luôn nằm trong top của trường... học giỏi là thế nhưng nó cũng rất dễ gần, lại rất hay chỉ bài bạn bè, nó rất có khiếu sư phạm nên chỉ bài đứa nào cũng hỉêu cặn kẻ, chính vì thế mà trong trường kể cả thầy cô lẫn học sinh đều yêu mến nó...

Nhưng có một điều mà mọi người không biết ở nó chính là.... NÓ LÀ GAY... mặc dù xung quanh có rất nhiều cô bạn theo sau tỏ tình và mến mộ nhưng nó chưa bao giờ có cảm giác với đứa nào. Đơn giản vì nó chỉ thích con trai thôi.

Bước ra khỏi phòng tắm, cả thân người sạch sẽ đã làm cho đầu óc nó trở nên linh hoạt hơn, nó đã không còn suy nghỉ nhiều về chuyện lúc nãy nữa, một đứa con trai lạc quan yêu đời thì không thể buồn quá lâu vì một việc không thể thay đổi ấy.

Nằm lên giường, Quơ tay lấy cái remote mở phim hoạt hình Tom & Jerry để giải tỏa hết mọi chuyện, vừa bật TV lên thì điện thoại reo , nó uể oải móc chiếc điện thoại ra... haizzz, làm mất hứng hà... nhìn lên màn hình, à thì ra là mẹ gọi... nó bắt máy, chưa kịp nói thì.

– Quân à, con đậu rồi, mẹ mừng quá, trường lấy có 26.5 điểm hà con, hồi sớm thầy Trí giựt mìn mẹ làm mẹ lo muốn chết, chắc nãy giờ con ở nhà buồn lắm phải hông? tí nữa mẹ về mẹ mua bánh cho con nha....

Mẹ nó nói 1 lèo chẳng để cho nó thốt ra được tiếng nào, chỉ có thể "dạ" 1 phát rồi cúp máy, nhưng bây giờ nó cũng chẵng muốn phải nghe thêm nhiều hơn nữa, chỉ cần biết rằng mình đã đậu...

Vậy là bao nổ lực bấy lâu đã không làm nó thất vọng... Nụ cười hiện hữu trên môi, nó bây gờ đang dần sung sướng trở lại, cảm giác lân lân cứ như được vàng ấy... Nhấc điện thoại lên gọi cho nhỏ bạn thân nhất của nó.

– Alo????

-Mập ơi, tao đậu rùi mập ơi, mày đậu không?

-Hehe, đậu. Tao mới biết kết quả hồi nãy nè, tao được 36.5 điểm mà không đậu gì mậy...- nhỏ cười vang bên kia đầu dây.

-Cức heo, anh mày được 39.5 nè cưng, có thế mà cũng khoe.

– Bà nội mày, mày học giỏi từ đó giờ mà. Chảnh với chị hả? Ỷ học giỏi cái lên mặt à?

– Kệ tao, mà con Pầu nó đậu không hén??? Mài biết điểm nó không?

-Đậu... nãy tao đi coi sẵn tiện coi điểm cho vài đứa luôn... nó được 33 điểm.

-Coi điểm cả đám mà không coi điểm tao hả? nhỏ kia, mài dám đối xử với thằng bạn thân nhất vậy hả?

-Có coi sao không mậy, tại thấy điểm mày cao quá nên chị ghét, chị nói thế không được sao? bây giờ cưng muốn gì nà? muốn ăn...... phải không???- nhỏ giở giọng hâm dọa.

-Giỏi nhỉ, dám đánh anh mày luôn à? không sợ mấy em theo đuôi anh mày nó bóp cổ cưng hả?

-Có gì phải sợ, bây giờ mày đâu còn học trường cấp 2 nữa đâu, tao chắc luôn là mấy nhỏ đó buông tay rồi,haizz..... Tính ra cũng tội mấy đứa nó, yêu ai không yêu đi yêu thằng gay chính hiệu luôn mới đau chứ!!!!!

-Thì ai bảo anh mày cute quá chi??? hahahaha

-Úi mẹ ơi, Quân ơi, cho tao mượn cái túi, tao mắc ói quá hà.

– Mắc ói phải hông, mắc ói vậy đâu có ăn gà rán với uống sinh tố được nhỉ?

– Mày ngu quá, ói ra hết nên giờ đói nè... Đói nên mấy cái đó phải ăn chứ mậy.

-Đồ cái thứ heo ham ăn, vô quán Thảo Sương đi, sẵn ghé rũ con Pầu đi luôn nghen.

– OK Bê Đê.

– Êh!!!......." tút....tút....tút"

Bà nó, vừa nghe có ăn là cúp máy cái rụp không thèm đợi bạn bè nói gì thêm hà, cái thứ heo thành tinh mà...

_ Nhỏ tên Diễm ( đứa mà nó vừa nói chuyện điện thoại xong á ), nó thường hay kêu bằng Mập, cái biệt danh đó nó gán cho nhỏ khi tụi nó học chung với nhau năm cấp 1 tới bây giờ. Lúc đó nhỏ mập lắm, mập mà còn bự hơn nó nữa, da đen, lại còn cắt tóc ngắn nhìn yk chang con trai... Lúc đó nó không dám kêu nhỏ bằng Mập, vì khi ấy nhỏ dữ lắm, như " Sư tử Hà Đông", nói ra nhỏ có mà đánh nó chết...

Lúc cấp 1 nó với nhỏ chỉ là học chung nên biết nhau thôi, chứ nói thân với nhau là thi học lớp 6, chẳng hiểu sao nó và nhỏ lúc đó hợp nhau ghê gớm, nói chuyện với nhau hoài không chán, chuyện trên trời dưới đất gì đi nữa thì hai chúng nó nói với nhau cũng thấy tếu tếu. Cứ như thế, hai đứa trở thành bạn thân nhất của nhau từ khi nào tụi nó cũng không biết nữa.

Bây giờ nhỏ đã trờ thành một thiếu nữ xinh đẹp, tóc dài mượt hơi cúp vào cổ trông rất dễ thương, dáng người mi nhon lắm chứ không còn ú ù như xưa, nhìn nhỏ bây giờ ra dáng thiếu nữ lắm. Nhưng mà cái tính tình hung dữ đó thì vẫn y chang, còn thêm cái tính mê trai nữa chứ, với bạn bè thì như phù thủy, còn với anh nào đẹp đẹp là biến ngay thành " con nai vàng ngơ ngác "

...Ayzzz, nghỉ tới thôi mà thấy ghét hà, có điều phải nói nhỏ là đứa bạn chơi rất được, chưa bao giờ lợi dụng bạn bè điều gì cả, ai mà đụng bạn bè nhỏ là nhỏ sẽ bênh bạn hết mình.... Và... một điều quan trọng hơn hết là nhỏ chấp nhận chuyện nó là gay và luôn yêu thương, quí mến nó...

Sau một hơi suy nghỉ dài dòng thì nó đã đến quán Thảo Sương, chưa kịp gác chống xe là y như rằng, tiếng nhỏ kêu chóe chóe, vừa bước vô quán " an tọa " là nhỏ cằn nhằn.

– Đàn ông con trai gì mà quầng như gà mắc đẻ hà, mày biết tao vô đây từ nãy giờ không kêu món được không?

– Ai kêu mày vô sớm chi? Tao biết tính mày hay lề mề nên tao nói trước trừ hao mà, tại có đứa ham ăn nên đi sớm thì ráng chịu đợi nhá. Mà tao chỉ khao một ly trà sữa với 1 phần gà rán thôi, phần chi phí phát sinh thì tao không biết à!!!

– Gì kì vậy mậy? – nhỏ cãi lại liền

– Mày đại gia mà, đáng ra phải khao tao mới đúng á.

-Xương bọc da không nè chứ ở đó mà đại gia.

– Thôi hai đứa bây im đi, nói quài mệt quá, vô đây là phải tập trung vào chuyên môn nghen!!!- con Pầu bây giờ mới bắt đầu mở miệng.

Nhỏ là đứa bạn thân thứ hai của nó ( do nó chỉ có hai đứa bạn thân thôi ) tên thật đầy đủ của nhỏ là Nìm Thị Bích Trăm... Nó với nhỏ chơi cùng nhau từ bé, học chung từ lúc mẫu giáo, hai đứa bao giờ cũng kè kè với nhau, đến mức mấy cô chú hàng xóm đều ghép cả hai là một cặp... Cái biệt danh Pầu đó cũng chẳng hiểu tại sao nó lại gọi như vậy nữa, chỉ là nó gọi Trăm với Pầu nghe ăn vần quá. Lúc đầu thì gọi là Trăm Pầu, từ từ rồi chỉ gọi một tiếng Pầu cho nhanh gọn.

– Dạ, em biết rồi... chị đừng nóng kẻo nổi mụn á...- nó giả vờ ngoan ngoãn.

– Ừ, em biết vậy là ngoan, thấy em đẹp trai nên chị tha đó nha, đãi chị ăn bữa nay đi coi như trả ơn cho chị nghen cưng

– Dạ, chị càng ngày càng giống " má " em đó nha.

Nói đến đó thì cô nhân viên đem thức ăn nứơc uống ra, nó lịch sự cười làm cô ấy thẹn đỏ mặt đi vội vào trong, đợi cô ấy vừa vào.. Nhỏ Mập thọt ngay.

– Mày đó nghen, có yêu thương gì con gái đâu sao cứ đi gieo bẫy tình rồi làm người ta vỡ mộng hoài vậy, làm như mày còn ác hơn giết người nha con- nhỏ giở giọng trách móc

– Vậy chứ không lẻ tao khóc, vô duyên, cười cũng hông cho !!!

Nó đáp lại bấy nhiêu rồi nhanh chóng tập trung vào chuyên môn, cứ thế cả ba đứa bọn nó cứ thế mà ăn uống no say, cùng nhau chém gió biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất... Ngày hôm nay với cả ba đều là một ngày đặc biệt, ngày mà cả ba đều thi đỗ vào ngôi trường THPT thuộc hàng Top của tỉnh, ngày mà đối với nó là cánh cửa để bước sang một trang mới của cuộc sống.

2 tuần sau, nó bắt đầu đi vào trường mà nó đã đậu để xếp lớp, biết giáo viên chủ nhiệm và nó sẽ quen được những người bạn mới... không biết họ như thế nào nhỉ????

_" Reng...reng....reng.........Reng....reng...reng... .Reng...." chiếc đồng hồ kêu inh ỏi báo hiệu đã 6:00AM, nó giật mình tỉnh giấc. Dụi dụi 2 mắt rồi bước xuống giường, thong thả làm vệ sinh cá nhân và chuẩn bị mọi thứ để đến trường.

Sau khi mọi thứ đã tươm tất, nó nhìn lại mình 1 lần nữa trong gương, nở một nụ cười thật tươi chào ngày mới rồi thưa mẹ đi đến trường.

Sao hôm nay nó thấy mọi thứ xung quanh đẹp vô cùng, tất cả đều mới mẽ, nó nhìn thấy mọi người trên đường ai cũng thật đáng yêu... Thả mình vào bầu không khí trong lành buổi sáng, trên chiếc xe đạp điện đang đi với tốc độ 30km/h , nó cảm nhận được từng cơn gió mát phả vào gương mặt, bầu trời mát mẽ tinh khôi dường như làm cho tất cả mọi người trở nên yêu đời hơn thì phải?

Xe dừng lại, trước mắt nó bây giờ là ngôi trường THPT XYZ, nơi mà rất nhiều học sinh ao ước được vào, nó nhẹ nhàng dẫn xe vào bãi giữ xe của trường, rồi đi tiếp vào dãy phòng học, hơi tí choáng ngợp về ngôi trường này.

– To quá !!!!- nó chỉ thốt lên được bấy nhiêu thì có ai đó nói theo sau lưng.

– Nhìn mặt sáng sủa thế mà nhà quê vậy, trường tí beo thế này thì có gì đâu mà phải ngạc nhiên thế chứ?

Nó quay mặt lại nhìn, trước mắt nó bây giờ là một tên đẹp trai, nhìn bộ tóc hơi dựng ngược về sau trông rất menly, nhưng nó rất dị ứng với những ai để kiểu tóc như thế, đặc biệt cái tên này, nhìn khuôn mặt với mái tóc thì có lẻ cũng lưu manh lắm đây, có khi là đại ca chứ chẳng chơi... chỉ nhìn tên đó chốc lát rồi nó làm ngơ như chưa từng nghe hắn " thọt " sau lưng mình, nó tiếp tục đy thắng đến bảng xếp lớp để biết được mình sẽ học ở đâu....... Dù gì nhà nó cũng xa trường, tốt hơn đừng kiếm chuyện với ai để được 3 năm cấp 3 thật yên ổn.

Sau một hồi chen lấn, cuối cùng nó cũng thấy được cái tên Trần Anh Quân của nó,

_" A ! mình được học lớp này cơ à!!!! ", thầm nghỉ rồi nó đi lên tầng 3, vào lớp 10T1. Nghe mấy anh chị đã từng học ở trường cho hay thì những lớp T1 là lớp chọn của trường, có thể hiểu là lớp đó dành cho đa số những học sinh thi đầu vào được điểm cao, đồng thời học bạ phải có thành tích tốt.

Lúc này trong lớp đã đông học sinh, hình như chỉ còn lại 2 bàn trống, nó bước đến ngồi vào cái bàn trống ở dãy 2, chổ này có tầm nhìn lên bảng rất thoáng.

_" Chẳng hiểu tại sao mấy đứa kia không ngồi nhỉ? Mà thôi kệ, coi như mình hên xí được chổ tốt...hehe!!!" nó tự độc thoại nội tâm.

Nãy giờ cứ lo vào lớp rồi tìm chổ ngồi mà nó không biết rằng có rất nhiều cặp mắt đang nhìn nó. Tụi kia hình như hơi bị choáng trước vẻ đẹp của nó, từng chi tiết trên khuôn mặt đều hoàn hảo, nhìn nó vừa có một nét rất " cu tè" vừa có tí menly, chắc chắn không ai nghỉ nó là gay cả. ( nhưng sự thật thì =]] )

Bọn chúng còn ngạc nhiên hơn khi nó dám ngồi vào chổ đó, cái chổ mà cho tiền bất cứ đứa nào trong đây đi nữa thì chúng cũng chẳng dám đặt mông vào... Bởi vì đó là chổ ngồi của " Minh đại ca".....

Nghe hai chữ đại ca thì chắc khỏi nói cũng biết hắn ta là người như thế nào, nhưng nó nào biết rằng, hắn ta là đại ca của cả khu này chứ nói gì là cái trường bé tẹo này.

Vừa nhắc thì hắn đã bước vào lớp, tiến lại chổ nó, ánh mắt hắn đã bắt đầu có lửa.... vì có đứa dám ngồi vào chổ của hắn, hắn gằng giọng.

-Mày muốn chết à?

Nó quay qua, chẳng hiểu vì sao mình lại bị nói câu ấy... nó chợt nhận ra hắn ta là cái tên láo cá hồi sớm đã chê nó " nhà quê". Nhìn hắn với nét mặt cực kì ngơ ngác, nó tự moi trong thước phim kí ức của mình xem lúc nãy có nói gì không phải với hắn không mà bây giờ thái độ hắn như thế???.............Nhưng rõ ràng là lúc đó nó chỉ quay lại nhìn hắn thôi mà, nó đâu có nói câu nào????

Đang mãi mê với dòng suy nghỉ thì nó chợt giật mình vì hắn quát.

– Mày bị điếc hả thằng kia. Hay mày bị câm? Để tao thông tai cho mày hén????

Hắn càng tức điên hơn khi mặt nó càng ngày càng ngu ra... chẳng tỏ vẻ gì là sợ hắn, chỉ hỏi lại nhẹ nhàng.

-Chuyện gì vậy?????

Như chẳng thể nhịn được nửa, hắn nắm chặt bàn tay lại định đấm cho cái thằng nhóc đẹp trai, dễ thương mà không biết trời đất kia một phát cho hả hê...thì.... Hắn càng bất ngờ hơn vì nó đã đở được cú đấm đó. Tay nó nhanh nhẹn chặng đường tấn công của hắn làm cho cả đám trong lớp há hốc mồm vì ngạc nhiên, cái tên nhóc đó nhìn trắng trẻo, cute thế mà đánh đấm giỏi phết...

Nó với hắn cứ như thế mà choảng nhau ngay giữa lớp, đến khi cô giáo chủ nhiệm vô thì cả 2 mới ngừng. Nó liền cười hiền với cô như để giải thích hai đứa chỉ giỡn thôi, rồi cả hai ngồi xuống, hắn cũng đành chấp nhận cho nó ngồi đó. Nói đúng ra thì nãy giờ nó toàn đỡ, còn hắn thì ra sức đánh... Nếu không nhờ cô vào lớp kịp thời thì nó chắc ăn sẽ bị dính vài đấm thôi.

Hồi nhỏ nó được mẹ cho đi học võ, học từ lớp 1 đến lớp 8 nên lúc nãy nó mới đỡ nổi mấy cú đấm đó, chứ gặp đứa khác chắc xong phim với hắn rồi.

_" Hắn ta đánh cú nào cũng hiểm thật, mình mà đánh solo với hắn chắc ăn sẽ nhừ xương, dù mình có học võ nhưng mà chưa thực hành ngoài đời bao giờ, thua hắn là phải rồi " nó thầm nghỉ

Rồi hai đứa nó cũng chẳng nói gì với nhau, chỉ ngồi im lặng nghe cô chủ nhiệm giới thiệu về bản thân, phổ biến nội qui nhà trường...v..v....Suốt buổi nó có cảm giác như hắn nhìn nó chằm chằm... chắc hắn ghét nó lắm đây. Lúc đầu nó có quay lại nhìn, nhưng thấy cái đầu " Bờm ngựa" của hắn làm nó chướng mắt nên nó cũng kệ, hắn muốn nhìn gì kệ hắn.

Sau khi đã chép xong thời khóa biểu, cô cho cả lớp về, tuần sau mới bắt đầu nhập học chính thức. Nó cũng như mấy đứa khác, hào hứng đi về....Nhưng.......vừa đứng lên thì có ai đó nắm tay nó kéo ngược lại, quay qua nhìn... nó bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như muốn nuốt chết người khác của hắn.

– Ở lại đi theo tao đến chổ này, tao có chuyện muốn giải quyết với mày...- hắn nói.

-Nhưng tại sao tao lại phải nghe lời mầy? – nó cố kháng cự

– Hay là mày muốn 3 năm không được yên thân đi học?? – giọng hắn mang mùi thuốc súng

Nó bây giờ chẳng thể làm gì được, đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà nghe theo hắn....nhưng mặt thì chẳng hiểu hiện tí nào của sự ngoan ngoãn. Hắn quay qua nhìn nó, trông thấy điệu bộ ngu ngu nhưng vô cùng dễ thương ấy làm hắn cũng muốn cười, nhưng lỡ làm mặt lạnh rồi nên hắn đành ráng nín cười.

Hắn dẫn nó đến một khu đất sau trường, nơi này chẳng có ai, vì muốn vào được đây thì phải leo qua cái hàng rào kẽm gai, nhưng với hắn và nó thì leo qua đây không phải là chuyện quá khó... À nãy giờ quên để ý, cái bãi đất này mát thật, cây cối xung quanh rất nhiều rợp bóng mát rượi cả 1 khoảng rộng, dưới chổ nó đang đứng đầy cỏ, không biết đây là loại cỏ gì mà êm êm, mềm mềm, cứ như loại cỏ trong sân bóng nhân tạo ấy... Trước mắt nó là 1 cái hồ nước.

_" Chẳng biết sao chổ này lại đào đâu ra cài hồ hay thế nhỉ? ", nó tự hỏi.

Mãi mê bên cảnh vật hữu tình mà nó quên khuấy cái nguyên nhân gì nó lại bị đưa đến đây, đến khi bị hắn hỏi thì hồn nó mới trở về với thể xác.

– Tại sao mày lại ngồi chổ đó của tao, cuối lớp vẫn còn một cái bàn trống mà? – hắn thắc mắc.

– Bàn của mày khi nào thế? Bộ mày mua bàn đem vô trường để học hay gì mà bảo nó là của mày? – nó trả lời một cách sốc hông như thể không còn biết sợ là :... Hắn, tại ngay đây, ngay bây giờ, sẽ cho nó một trận đòn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro