Chap2:Đánh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tao hỏi gì thì mày trả lời cái đấy, hay là mày không tin tao sẽ làm cho mày 3 năm đi học không được yên thân?

-Ừ, biết mày đại ca rồi, khỏi hù... Thì do lúc tao vô lớp thấy chỉ có bàn đó trống, với lại chổ đó nhìn lên bảng cũng dễ thấy. Tao bị cận mà, ngồi bàn chót sao thấy đừơng học???

– Sạo...!!! Mày cận sao không thầy đeo mắt kính??

-Có 1.25 độ hà, nhìn gần thấy được mà đeo mắt kính chi, đeo cái đó khó chịu lắm!!!!!!!

-Vậy mai mày đeo mắt kính rồi xuống dưới ngồi đi

-Ơ, mày bị gì sao? tại sao tao ngồi bàn đó với mày không được? chẳng lẻ mày sợ con trai àh?

-Mày nói cái gì? Muốn tao đánh cho khỏi về không?

-Ừ thì không muốn. Nhưng mà tao không ngồi bàn chót đâu, ngồi ở đó học không tiến bộ được.

– Thì tại mày học ngu, nếu học giỏi thì ngồi đâu học chả được

-Ừ, cứ cho là vậy đy, nên bây giờ tao mới cần ngồi ở chổ đó nè, nếu mày không thích sao mày không xuống bàn chót ngồi đi, vậy là tiện cho đôi bên.

-MÀY!!!!!!!!!!!!!- mặt hắn đỏ lên giận dữ.

Hắn giơ tay lên định cho nó ăn đấm, nó thấy thế cũng thủ thể chuẩn bị đỡ lại. Nhưng chẳng hiểu sao hắn không đánh nó.

-OK, tao cho mày một cơ hội. Bây giờ tao với mày sẽ đấu tay đôi, tao sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ cần mày có thể không bị tao đánh đến không bò dậy nổi trong 5 phút... thì tao sẽ tha, chấp nhận mày ngồi kế tao.

– Sao mày lưu manh thế, nói ra toàn đánh đánh đấm đấm- nó bắt đầu sợ.

-Thế bây giờ mày muốn sao? tao đếm từ 1 tới 10, nếu không chấp nhận thì chuẩn bị chuyển trường đi là vừa.

-......................................

-1............2...............3.................... ...........4...................................... .....5............................................ ........6.......................................7. .........................8...!!!!!

-Nhưng 3 phút thôi nha, 5 phút tao chết luôn thì có chứ lấy đâu ra mạng để chuyển trường...- nó nhìn thẳng vào mắt hắn để mong hắn siêu lòng...

Cách đó của nó tưởng chừng chỉ hiệu quả với con gái thôi, ai ngờ đâu hắn đồng ý cái rụp làm nó bất ngờ.

Chưa kịp nghỉ gì thêm thì hắn đã bắt đầu ra những ngón đòn đầu tiên. Tay hắn tung ra nhưng cú đấm nhanh, mạnh. Chân thì đá liên tục cứ như võ sĩ " đai đen", nó phải dồn hết sực lực và sự tập trung cao độ để tránh nhưng đòn hiểm của hắn, nó nhanh nhẹn nhãy lên, gập người, chắn tay... trông rất điêu luyện- quả không uổng công tập võ 7 năm trời. Nhưng " quả quít dày có móng tay nhọn"........hắn cũng chẵng vừa, phải nói là hơn nó 1 bậc, chính vì thế từ nãy giờ nó cũng ăn phải mấy đấm của hắn... Lợi dụng cơ hội hắn sơ hở, nó xoay người đá 2 cái thật mạnh khiến hắn ngã nhào về sau.

– Trông mày cũng thư sinh vậy mà không vừa nha, hình như tao đánh giá mày hơi thấp thì phải?? – hắn nhoẻn miệng cười

Tận dụng lúc này, nó nhãy tới định kìm hắn lại câu thời gian thì bị hắn phản đòn đá lại một phát vào giữa bụng đau điếng, cố nén vết thương... nó đấm thẳng vào mặt hắn...Nhưng.

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...........- tiếng nó la thất thanh

Nó bị hắn chụp lấy tay bẻ ngược về sau, tay nó đau không thể tả nổi, cứ như bị gãy xương, nhưng cũng may hắn không dùng quá sức nên chưa gãy được. Tuy nhiên, nó bị hắn đè mạnh xuống đất, hai chân hắn đè lên hai khớp gối của nó, một tay hắn giữ chặt hai tay nó phía sau lưng, tay còn lại ghì đầu nó xuống đất.

-Chịu thua chưa nhóc????

-Không bao giờ!!!!!!!!!- nó ngoan cố đáp trả.

Hắn giơ tay lên, định cho nó ăn đòn quyết định thì tiếng chuông điện thoại reo lên. thì ra lúc nãy hắn đã chỉnh hẹn giờ, nhưng lúc ấy hắn chỉnh hẹn giờ đến 5 phút, lúc nó trả giá còn 3 phút thì hắn chưa chỉnh đã vội " thượng cẳng tay, hạ cẳng chân " với nó rồi.

Thả nó ra, kéo người nó lên.... nhìn kỉ mặt nó, bầm tím hết rồi. Hắn thấy tội nghiệp, có lẻ lúc nãy hắn mạnh tay quá... Nhưng nhìn vẽ mặt không chịu thua của nó làm hắn phì cười, lần này hắn chẳng thể nhịn nổi, cười ha hả lên như bị chạm dây.

– Có gì vui mà cười, bộ đánh thắng tao rồi mày điên lên hả?- nó nói giọng bực tức.

-Muốn tao đánh nữa hả thằng kia? – hắn hâm dọa.

– Ngon... có giỏi đánh chết tao đi xem mày có ở tù không thì biết????

Hắn chỉ cười ha hả tiếp chẳng thèm để ý lời nó nói, cười một hồi mỏi miệng hắn mới nói.

– Mày được lắm, từ đó giờ mày là người đầu tiên chịu được qua 5 phút của tao đó. Coi như là lần cược này mày thắng, từ bây giờ mày sẽ ngồi kế tao, tao cũng sẽ xem mày là bạn. nhưng đã ngồi kế tao rồi thì từ nay đừng bao giờ có ý định chuyển chổ, nếu không mày sẽ chết thê thảm- hắn gằng giọng đe dọa.

Nó chẳng nói gì, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh.....Dù hắn nói nó là người thắng trong cuộc cá cược này, nhưng sao nó có cảm giác như mình chẳng có tí quyền lợi gì thì phải???...

Cuối cùng, đành phải nghe theo lời hắn, dù sao thì nó cũng muốn được an thân đi học suốt 3 năm tới, thay vì có một kẻ thù thì có một người bạn vẫn hay hơn.

Vác cái thây người đầy vết tích sau cuộc " đọ sức", nó bây giờ cảm thầy đau nhức toàn thân, giờ nó chỉ muốn về nhà nằm ngủ và ăn uống cho lại sức thôi, nhưng trờ trêu thay, nó phải đối mặt với một " bức tường " khó đỡ...

Thật ra thì đó chính là cái hàng rào kẽm gai mà khi nãy nó và hắn đã leo vào...... Sao bây giờ nhìn cái hàng rào này cao thế nhỉ?? , nó chỉ biết than trời sao mình ngu quá, đi theo hắn tới đây làm chi để giờ phải chịu đau chịu khổ thế này !!!!

Nó chẳng biết làm thế nào để trèo qua được cái hàng rào đó, chỉ biết đứng chết trân mà cắn môi.... mắt hết nhìn hàng rào rồi lại đảo qua nhìn hắn

Hắn như cũng hiểu cái lý do vì sao mà nãy giờ khuôn mặt nó thay đổi sắc thái liên tục. Hắn lại gần bên nó, chẳng biết tại sao hắn lại thì thầm một câu ớn lạnh vào tai khiến da gà, da vịt nó nổi lên cục cục.

-Muốn anh ẵm em rồi dùng hết sức quăng em qua khỏi hàng rào đó không???!!!!

Nó như bị cứng họng, chỉ biết nhìn hắn với cặp mắt " tin tao liều mạng với mày không....!!!"

Hắn cười, rồi hắn cuối người thấp xuống, để lưng hướng lên vừa tầm như mặt bàn... Hắn bảo nó đạp lên lưng hắn rồi bước qua, nó làm theo y như cổ máy, thật sự bây giờ ngoài cách đó ra thì chẳng còn cách nào khác cho nó lựa chọn.

Cuối cùng thì cũng qua được cái " bức tường" ấy 1 cách trót lọt, nó quay lại cười cảm ơn hắn rồi lếch xác ra lấy xe chạy về nhà.

p/s: mọi người đọc xong cho em ý kiến nha, nếu mọi người thíx thì em sẽ tiếp tục post, còn nếu không thì.............

Về tới nhà, cứ sợ bị mẹ nó phát hiện... Nhờ trời thương, nó về tới thì thấy trong nhà chẳng có ai... Vội vàng chạy vào phòng tắm, lúc lấy điện thoại ra khỏi túi quần, nó thấy có tin nhắn...à...thì ra là tin nhắn của mẹ, nó mở ra xem nội dung bên trong là gì.

-Quân ơi, hồi sáng lúc con vừa đi học xong, tự nhiên ba con đưa cho mẹ xem 2 tấm vé du lịch HongKong, ổng muốn tạo bất ngờ cho mẹ ấy mà...hihi, con cũng biết hôm nay là ngày kỉ niệm ba với mẹ quen nhau phải hông? Mà ba con lỡ mua vé rồi sắp xếp hết, nên mẹ không đi cũng không được... con thông cảm cho mẹ nha. Ba với mẹ đi khoảng 10 ngày là về hà, nhanh lắm con... Con ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe đó, mẹ để tiền tháng này cho con trên bàn học đấy, con chịu khó ăn cơm tiệm vài bữa nha... mẹ có thưởng thêm cho con muốn đi đâu đó chơi cũng được... Thôi, pai con. Khi về mẹ sẽ mua quà cho!!!!!!!

_"Ôi trời, 10 ngày mà ít hả mẹ??? thiệt tình" nó thầm trách, nhưng nó cũng mừng, vì chừng ấy thời gian ba mẹ nó sẽ không có nhà nên không biết việc nó đánh nhau bên ngoài, nhưng lại buồn vì nhớ mấy món ăn mẹ nấu.

Mẹ nó nấu ăn ngon lắm, lúc trước mẹ nó từng là đầu bếp trong một nhà hàng trên Sài Gòn, nhưng sau đó mẹ nó về quê ở với nó... từ sau cái ngày anh nó bị tai nạn giao thông mất, bây giờ gia đình chỉ còn lại mình nó là con duy nhất... vì thế mẹ nó muốn dành hết tình thương cho nó... Bởi vậy, 10 ngày mà không được ăn món mẹ nấu chắc cái bao tử nó biểu tình chết quá

Dẹp mớ suy nghỉ đó qua một bên, bây giờ nó chỉ muốn tắm gội sạch sẽ để tống khứ hết cái bụi bẩn mà hắn đã "ban" cho nó, cộng với mấy vết trầy nữa, tay nó đụng tới đâu là cảm giác ê ẩm theo tới đó. Nó thầm trách

-Cái tên heo nhà hắn. Thường ngày ăn cái giống gì mà đánh đau muốn chết người......Grừhhhhhh!!!!!

Sau khi đã chắc chắn cơ thể sạch sẽ hoàn toàn, nó lau mình rồi mặc đồ vào nhãy vọt lên giường, tay vớ lấy cái remote mở kênh CHANNELV nghe nhạc, nghe chưa được hai bài thì cơn buồn ngủ ập đến làm nó không kìm lại được, cứ như thế, nó chiềm vào giấc ngủ sâu không mộng mị sau một ngày đánh đấm thương tích đầy mình.

Từng ngày trôi qua với nó là một cực hình, ngày nào cũng phải ăn cơm tiệm, ngày nào cũng trực chiến với cái TV và máy vi tính, có thể nói 5 ngày trôi qua nó chỉ toàn ăn với ngủ, ngủ rồi online, online rồi ăn........Haizzzz....Nó trách tại sao ba mẹ con Pầu với con Mập lại đưa chúng nó đi chơi hết, để nó bây giờ ở nhà buồn "kinh khủng khiếp" thế này đây.

Mới chốc đã tới chủ nhật, vậy là ngày mai nó được nhập học rồi, vừa nghỉ vừa vui, đi học cho khoây khỏa chứ ở nhà kiều này chắc nó thành heo vi tính mất thôi...

Bữa nay con Mập với con Pầu cũng về rồi, thôi thì gọi điện rũ chúng nó đi đâu đó quậy phá vui chơi mới được...Vừa cầm điện thoại tính gọi cho nhỏ Mập thì trên màn hình xuất hiện cái bản mặt chà bá của nhỏ gọi tới rồi, "phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà linh như vậy chắc con khỏi cần đi học luôn quá." nó thầm nghỉ.

-Alo, nhớ tao rồi phải hôn?- Nó vừa nói vừa cười

-Làm như mày có giá lắm à? Mắc ói...Tao nhớ ai cũng không thèm nhớ mày, mày thuộc hàng chỉ ngắm không được xài,chị đây không cần....- giọng nhỏ đanh đá.

-Xài được tao cũng ứ cho xài!!!!!!!!

-Ờ, vậy giờ mày đi ăn sáng không? hôm nay chị khao.- Tự nhiên nhỏ đổi giọng.

-Ý, cái này được à nha, ghé chở em đi nha chị, dạo này em đau tay quá hà.

-Chắc do cưng quay tay quá độ chứ gì?? Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.

-Quay tay cái đầu mày, chút chở tao tao kể chuyện cho mà nghe, li kì hấp dẫn luôn.

– Vậy tí chị ghé rước.

Nói xong nó cúp máy, chạy lại tủ đồ rồi nhanh chóng thay vào, vừa trang bị " Xiêm Y" xong thì nhỏ đã đứng trước nhà nó la chóe chóe hối thúc, haizz... Thiệt là hết nói nổi nhỏ này luôn...

Trên đường đi, nó kể cho nhỏ nghe tất tần tật mọi chuyện cái hôm vào trường đầu tiên, và cái lý do tại sao tay nó tới hôm nay vẫn còn đau. Nhỏ nghe xong cười ha ha, rồi phán ra một câu chẳng có tình nghĩa tí nào.

-Kaka, vui quá là vui, cuối cùng cũng có đứa trị được mày rồi

-Tao bị đánh mà mày vui vậy hả? Mày có còn nhân tính không?

-Còn không tao tự biết, mà nó chắc cũng thuộc dạng hổ báo à nha, đánh banh xác thằng học võ 7 năm như mày thì chắc chắn không thể là tay ngang được.

-Bởi vậy.........haizz... nó bảo tao sau này nếu chuyển chổ khác thì sẽ chết không toàn mạng... hix... ngồi kế nó ba năm chẳng biết tao còn mạng để chết thêm không nữa?

-Mô phật, bât giờ tốt nhất mày nên làm việc thiện tích đức đi là vừa- Nhỏ phán xanh rờn.

Xe dừng lại ngay quán cơm gần trường, chẳng hiểu nhỏ nay bị gì mà đi ăn ở cái quán cách nhà tận 7 cây số, bước vào quán...cảm nhận đầu tiên của nó là quán này rất sạch sẽ, nội thất trang trí trông ấm cúng lắm, sáng hôm nào mà trời lạnh thì vào đây ăn sướng phải biết... tính ra chịu cực chạy 7 cây số vô đây ăn cũng không uổng công

Rồi hai đứa đi lại ngồi vào cái bàn trống ở mép tường, sau khi gọi món xong, hai đứa ngồi cười đùa nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên... nó bắt gặp khuôn mặt quen thuộc... Là hắn...cái tên đẹp trai với mái tóc " bờm ngựa " chướng mắt, nó như bị điện giật khi biết rằng hắn đã nhìn thấy nó, ngay lập tức theo phản xạ nó gục đầu xuống bàn,cả người run bần bật.

Nhỏ nãy giờ quan sát thấy hành động kì lạ của nó làm nhỏ vô cùng ngạc nhiên, lay lay tay nó, nhỏ hỏi.

-Mày bị gì vậy? Động kinh hả ?

– Cái đầu mày chứ động kinh, mày quay lại sau đi, cái thằng bờm ngựa là tên tao kể với mày hồi sớm đấy.

Nghe tên " thằng bờm ngựa" nhỏ cũng thấy lạ, tò mò quay lại xem hắn ta mặt mũi thế nào mà làm thằng này sợ như sợ ma thế...nhỏ cứ nghĩ mặt hắn sẽ hình sự, hung hăng như Trương Phi cơ...nhưng..."bé cái lầm", đập vào mắt nhỏ lúc này là một tên đẹp trai, đôi mắt sâu, chân mày rậm trông rất nam tính, mũi cao, môi hơi mỏng, khuôn mặt góc cạnh, nếu so với nó thì chắc cũng kẻ tám lạng người nữa cân à. Nhưng trông hắn có vẻ menly theo kiểu đàn ông, còn nó thì trông cute hơi menly theo kiểu dễ thương của đứa học sinh lớp 10.

Sau khi ngắm trai chán chường, nhỏ quay lại xem nó thế nào? thì ra từ nãy giờ nó vẫn gục đầu chưa ngóc lên. Nhỏ gõ gõ đầu nó.

– Ê mậy, thắng đó đẹp trai chết người mà sao hồi nãy mày kể tao, tao tưởng tượng hắn ghê lắm vậy?

Nó ngược mặt lên, chửi nhỏ.

-Đồ cái thứ mê trai. Thấy trai cái tươm tướp bênh vực liền.

-Thì có sao tao nói vậy thôi, bộ mày bị đui hả không thấy hắn đẹp? Tao nghỉ có lẻ mày nên khám mắt đi là vừa

-Cái đầu thằng đó nhìn cứ như con ngựa đội lốt người chứ có đẹp xíu nào.

-Tóc đó bây giờ người ta đang mốt đó ông ơi, quê quá hà

-Kệ tao, tao thì tao thấy xấu quắc.

-Mày nói tóc hắn hay nói hắn?

-Cả hai

Nhỏ trề môi, rồi không thèm nói gì thêm nữa, bây giờ nhỏ chỉ lo tập trung vào chuyên môn, ăn cho thỏa mãn cái dạ dày của nhỏ. Nhìn nhỏ ăn ngon lành ghê, trái ngược với nó hoàn toàn, ăn mà không dám ăn, cứ khúm rúm lại để tránh ánh mắt của ai đó, chẳng hiểu sao từ khi đánh thua hắn xong, nó sợ hắn đến lạ... hỗm rài không thấy hắn, hôm nay gặp lại làm nó run hết người, hình như ở hắn có một sức mạnh gì gì đó, nó cũng chẳng biết giải thích là gì nữa, mà chỉ cần nhìn hắn là nó hơi e dè.

Sau khi tận hưởng xong một bữa ăn ngon lành ( chỉ có nhỏ là ăn ngon thôi, còn nó thì....),nhỏ kéo nó ra công viên chơi.

Mới sáng sớm mà công viên bây giờ nhiều cặp "ếch" quá, tự nhiên nhìn lại thấy nó với nhỏ cũng một trai một gái đi tàng tàng trong đây nhìn hơi giống một cặp " ếch " rồi đó.

Đi một lát nó thấy mắt nhỏ sáng ánh lên....Aaaaaaa...thì ra là thằng bồ nhỏ ngồi chở đằng kỉa, thảo nào. Thằng đó năm nay 19 tuổi, nhà rất giàu, nhà lầu 3,4 tầng mà tới 3 cái. Ở đâu có hết nên cho người khác mướn bớt, nhưng đâu ai hoàn hảo hết, thằng chả nhìn chẳng có tí gì gọi là đẹp, lại học dỡ nữa chứ, trước khi quen nhỏ thì thằng đó quậy lắm, tới khi rơi vào lưới tình rồi thì đổi tánh đổi nết, trở nên ngoan thấy lạ...đúng là sức mạnh tình yêu mà. Nói chuyện với thằng đó mới biết chả rất vui tính, chuyên gia chọc cười người khác. Nó gọi thằng chả là chú, xưng cháu...cái nguyên nhân khiến nó gọi như thế là do thằng đó lớn hơn nó 3 tuổi... hài thật ...

Nhỏ lúc đầu cũng chẳng thích hắn, nhưng do thằng chả dai như đĩa đói, bám quài không buông. Người ta nói " mưa dầm thấm lâu" mà, nên nhỏ cũng không biết từ khi nào trở nên thích hắn, rồi thành yêu...

Mãi mê với dòng suy tưởng mà nó không biết rằng nhỏ đã chạy lại ngồi kế hắn từ lúc nào. 2 chúng nó quá thật, trước mặt thằng F.A mà chúng dám thể hiện tình cảm lộ liễu như vậy... mà cũng chẳng có gì lộ liễu lắm, hắn ta hun cái chóc vô má nhỏ thôi hà.

_"Nhìn thật là chướng mắt mà, chúng nó không thèm để ý đến sự tồn tại của mình"- nó bực tức, rồi nhỏ thêm vào một câu làm nó tức thêm gấp bội.

-Hai vợ chồng tao giờ mắc đi chơi rồi, thôi mày chịu cực đi xe buýt về nha. Tí tao còn lấy xe đi mua đồ cho má nên không đưa xe cho mày về được.

Nói xong hai đứa nó nắm tay nhau đi một mạch đến lấy xe phóng đi mất hút, bỏ lại nó đứng đó chết trân với cục tức chà bá...

Mang cái bộ mặt " hầm hầm như thịt bầm nấu cháo " đến trạm xe buýt, nó không thèm để ý thấy mọi người nhìn nó chằm chằm, nhất là bọn con gái, cứ nháo nhào lên như lụm được vàng...

Đợi một hồi thiệt lâu, chẳng thấy chiếc xe buýt nào tới, nó hơi quạo.

_"Không lẻ mấy cha tài xế bữa nay ở nhà úm vợ hết rồi hay gì hả trời?"

Đang rủa mấy ông tài xế lề mề đó thì trước mặt nó có một chiếc xe máy chạy tới dừng ngay đấy, nó quay qua nhìn một cách khó hiểu thì thấy mặt hắn cười nham hiểm... làm nó hoảng hồn. Hắn hỏi một câu đầy ẩn ý.

-Đi không em?

Chưa nhận thức được câu nói của hắn, nó như ngu ra..... ậm "Ừ" một tiếng rõ kêu...
—————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro