Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chan: Xin lỗi bây giờ mình mới chỉ đăng được một phần của chương 25 (Update: Full chương rồi nè). Bọn mình thật sự quay cuồng với việc học và mọi hoạt động. Mình bên này, cuộc sống mới, lại vừa mới qua trận sốt giờ còn chưa khỏi bệnh, mình rất thích Chân Tâm nên sẽ không drop đâu, dù có còn hay không ai xem đi chăng nữa mình cũng sẽ cố gắng hoàn nó.

—-

(1)

Trở lại phòng ngủ không nhìn thấy bóng dáng Liễu Úc, Liễm Diễm có chút hoảng sợ, đang khi cho rằng đã xảy ra chuyện gì thì trên nóc nhà truyền đến thanh âm, "Liễm Diễm, đi đâu lâu như vậy?"

Liễm Diễm sắc mặt ban đầu tái nhợt nhất thời tốt hơn nhiều, thở ra một hơi an tâm, ngẩng đầu lên đã là dáng vẻ thường ngày, cười cười nói: "Ta muốn đưa bạc cho Vương bác gái, nhưng bà ấy kiên quyết không chịu nhận."

Liễu Úc duỗi xuống một tay, Liễm Diễm biết ý hắn liền vội vã lắc đầu. Tay chân y hoàn toàn không linh hoạt, vạn nhất leo lên nóc nhà không được ngược lại còn đem Liễu Úc ngã xuống thì làm sao? Tuy rằng nhà xí thấp nhưng vẫn là có độ cao a.

Liễu Úc bật cười, "Sợ cái gì, ta sẽ làm ngươi té sao?"

"..." Liễm Diễm lúng túng trong chốc lát, "Ta là sợ ngươi té."

Liễu Úc cười càng thoải mái, Liễm Diễm trước đây trong Vương phủ chưa bao giờ lộ rõ suy nghĩ quan tâm như thế, "Đừng chần chừ, đưa tay cho ta."

Liễm Diễm do dự một hồi, không đọ lại kiên trì của Liễu Úc, đành đưa tay lên, chạm phải bàn tay ấm áp làm người an tâm của nam nhân.

"Đạp lên bệ cửa sổ."

Liễu Úc ung dung nói, Liễm Diễm mất một hồi dùng sức giẫm lên, một tay còn lại bám vào mái hiên, nửa người đã ở trên mái hiên tất nhiên sẽ thuận tiện rất nhiều, Liễu Úc ôm thắt lưng y một nhấc liền đem cả người Liễm Diễm lên đến, bởi vì quá mức đột nhiên Liễm Diễm liền than khẽ một tiếng "A", ngã vào trong người Liễu Úc.

Liễu Úc đem người ôm vào lòng, thuận theo chạm vào tóc y, lại sờ soạng sống lưng gầy gò, vùi đầu chôn vào hõm cổ y nghe thấy mùi hương nhàn nhạt của cơ thể.

Liễm Diễm đỏ mặt đẩy đẩy Liễu Úc, hắn lại chôn mặt càng sâu, làm Liễm Diễm khẩn trương đến mức ngồi bất động.

Một lúc lâu Liễu Úc mới buông y ra, cằm hướng lên trời ra ý chỉ, "Ở đây nhìn trời rất đẹp phải không?"

Liễm Diễm ban đầu bị Liễu Úc làm cho không được tự nhiên, nghe Liễu Úc nói như muốn dời đi lực chú ý mới vội vã ngẩng đầu, lại thực sự bị bầu trời đêm trên đỉnh đầu hấp dẫn lấy.

Rõ ràng chỉ là cao hơn mặt đất một đoạn, lại dường như cách bầu trời rất gần, ngay cả không khí xung quanh dường như trở nên trong lành hơn. Màn đêm rộng lớn mênh mông, tuy rằng mù mịt nhưng lại yên tĩnh bất ngờ, ánh sao rất nhiều, trăng sáng cong cong treo bên cạnh, như ánh mắt cô gái cười rộ lên nhu mì.

Liễm Diễm nhịn không được đưa tay lên, bầu trời giống như có thể đụng lấy.

"Rõ ràng quỳnh lâu điện ngọc cao lớn, sao trời nhất định đẹp hơn, thế nhưng đứng ở nơi đó chỉ có thể thấy được quyền lực." Liễu Úc bỗng nhiên nói.

Liễm Diễm nhất thời không biết nên làm gì, tuy rằng Liễu Úc vẫn luôn mang dáng vẻ thanh nhàn, nhưng có lẽ điều hắn để ý nhất vẫn là ngôi vị hoàng đế. Dù sao vẫn là đại biểu cho con của trời, quyền vị chí cao vô thượng...độ cao này chỉ cách như thế, quả nhiên là không cam lòng đi?

Thấy vẻ mặt Liễm Diễm buồn bã, Liễu Úc sờ sờ đầu y, "Đang nghĩ loạn cái gì?"

"Không có." Liễm Diễm che giấu tốt tâm tình biểu lộ bộ dáng tươi cười thường ngày, Liễu Úc lắc đầu, lại sờ một trận khiến tóc y rối loạn một mảnh.

"Ngươi còn muốn gạt ta? Đừng suy nghĩ nhiều, ta hiện tại thấy cuộc sống này rất tốt."

Đêm đã khuya từng nhà đều tắt đèn Liễu Úc và Liễm Diễm mới xuống dưới. Ôm Liễm Diễm ngủ trên giường nhỏ, Liễu Úc vẫn chưa đi vào giấc ngủ.

Nếu như là trước kia nói cho hắn biết hắn sẽ thực sự cam nguyện trải qua cuộc sống như thế, hắn có lẽ sẽ không nhất định tin, thế nhưng Liễm Diễm đến, ngay khi hắn cho rằng hắn chẳng còn lại gì. Cũng không phải là khi mất đi vương quyền mới xem trọng Liễm Diễm, chỉ là thấu rõ hơn, có một người chẳng phân sang giàu mà thật tâm đối xử với chính mình. Bỏ mất ngôi vị hoàng đế không cam lòng là thật, những ngày này vui vẻ thảnh thơi cũng là thật. Liễm Diễm rất tốt, vẫn luôn thanh sạch, cười cũng được ngượng ngùng cũng được vui vẻ cũng được, đều không có ý ngăn cách như xưa. Liễu Úc cho rằng những ngày như hiện tại rất tốt, Liễm Diễm đứa ngốc này vậy mà luôn luôn chiếu cố hắn trước tiên, rõ ràng chính mình tương đối gầy yếu nhưng luôn nhận lấy việc nặng, khi ăn đều đem những thứ tốt bỏ vào trong bát hắn, sau khi nhìn hắn ăn xong mới lộ ra nụ cười an tâm.

Nghe thấyy tiếng cười khẽ của Liễu Úc bên tai, Liễm Diễm mở mắt ra, "Không ngủ được sao? Giường nằm quá cứng?"

"Không có." Liễu Úc ôm y càng chặt.

Liễm Diễm thở dài trong lòng, Liễu Úc ôm chặt như thế ngược lại làm y không ngủ được.

Cuối cùng vẫn là thiếp đi, không biết lúc nào.

Tháng chín vào thu, ban ngày nhiệt độ cao, buổi tối lại tương đối mát mẻ. đêm qua hai người ở trên nóc nhà gió lạnh thổi qua, bị cảm mạo không phải Liễm Diễm nhưng lại là Liễu Úc.

Nhìn Liễm Diễm bưng chén thuốc đi đến, Liễu Úc nhịn không được nhấp khóe miệng, đầu chân mày cong cong đến.

"Uống nhanh một chút." Không phải không nhìn thấy dáng vẻ chán ghét của Liễu Úc, tuy rằng hắn đã cố gắng khắc chế. Liễm Diễm nhất thời buồn cười không thôi, Vương gia vậy nhưng lại sợ uống thuốc?

Liễu Úc nhăn nhăn mi, không vui nhìn Liễm Diễm, "Ngươi cười nhạo ta?"

"Nào dám. Nhanh lên uống một chút." Nhìn theo cái bát được đưa đến trước mặt, mày Liễu Úc nhăn lại càng sâu.

Ý cười của Liễm Diễm càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt như nước sáng lên vẻ trêu chọc, Liễu Úc nào cho phép y bỡn cợt trên đầu mình như thế? Kéo vạt áo do dự chốc lát liền đoạt lấy cái bát đem thuốc uống một hơi hết sạch. Khi uống thì không thấy gì, uống xong mới cảm thấy cổ họng một trận đắng nghét, bao tử cũng giống như cuồn cuộn một trận.

Liễm Diễm từ trong tay áo lấy ra thứ gì đó đưa đến trước mặt Liễu Úc, hắn nghi hoặc nhìn y.

Liễm Diễm giải thích nói: "Tiểu Hổ nhà kế bên cho ta, ta ban đầu còn nghĩ rằng mình đã là người lớn còn ăn kẹo làm gì, này lại vừa vặn có việc dùng đến."

Liễu Úc nghe xong lời này chân mày giương cao tận trời, nhưng nghĩ đến một trận đắng chát trong miệng, còn là do do dự dự nhận lấy viên kẹo, đang khi muốn đưa vào trong miệng, lại nghe được tiếng thở phốc không nhịn được cười của Liễm Diễm, nhất thời thẹn quá hóa giận kẹo cũng ném đi đem người nhấn mông ngồi xuống trên đùi mình.Liễm Diễm bị hù cho sợ, nào phải người làm chuyện như thế, gương mặt xấu hổ ửng hồng, cố gắng giãy dụa vài lần nhưng bàn tay đặt trên lưng mình khí lựa quá lớn. liễm Diễm tức giận cũng chỉ có thể kêu ra thanh âm không một khí thế ngược lại còn có dáng vẻ đáng yêu không được tự nhiên, "Liễu Úc!"

(2)

Liễu Úc lúc này mới buông ra Liễm Diễm, đem y hảo hảo ôm trên đùi, một tay vòng qua trước người bắt lại hai cánh cổ tay y, tay kia từ đầu gối y chầm chậm lần tới bên trong bắp đùi, ngón tay xảo quyệt nhanh nhẹn.

"Ngươi... còn bệnh." Liễm Diễm vừa như chống cự điều gì vừa như đấu tranh nói.

Liễu Úc ngay lập tức cách khố quần nắm chặt phân thân, ở bên tai Liễm Diễm vừa cười vừa nói, "Chẳng qua là phong hàn nho nhỏ, ta còn lâu mới để trong mắt."

Kết quả thật sự làm rồi, bệnh của Liễu Úc lại càng nặng thêm.

"Đừng ngại, ta cũng rất thích các ngươi, các ngươi có thể ở lại thêm vài ngày càng tốt." Vương bác gái nghe Liễm Diễm nói phải ở lại ít ngày liền vui vẻ. Bà đối vơi hai thanh niên tướng mạo tốt tình tình tốt này rất là yêu thích.

"Cảm tạ Vương bác gái."

Liễm Diễm bưng thuốc đi vào phòng ngủ, trong phòng có rất nhiều đồ đạc vụn vặt, đều là các loại trái cây này nọ, theo Vương bác gái nói đây là đồ từ quê nghe thấy Liễu Úc bị bệnh liền đặc biệt đem đến.

"Bọn họ ngược lại cũng rất nhiệt tình." Liễm Diễm đem thuốc đưa cho Liễu Úc, lại lấy ra một khối đậu tô đường, đây chính là do y đặc biệt nhờ Vương bác gái nếu người có vào thành mua gì đó thì mang về.

*Đậu tô đường (豆酥糖): là món bánh truyền thống của tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

"Như vậy có nghĩ đến việc ở lại nơi này ổn định hay không?"

Liễm Diễm bất ngờ nhìn sang hắn, suy nghĩ một hồi, cười gật đầu. Nơi này bình thản chất phát, y rất thích.


"Liễm Diễm, sao ngươi lại ra đây!" Đại Ngưu thấy Liễm Diễm xuất hiện ở ruộng đồng liền kinh ngạc.

Liễm Diễm ngó nghiêng trái phải, không thấy Liễu Úc mới trả lời, "Ta muốn xem thử có gì đó ta có thể giúp không?"

"Ngươi có gì mà giúp được đây." Đại Ngưu ít khi cũng thái độ nghiêm khắc giọng nói cũng quyết đoán. Thôn dân nơi xóm nghèo vắng vẻ này chưa hề gặp qua người đẹp tựa Liễm Diễm như vậy, hoàn toàn xem y như bảo vật mà che chở, dường như chỉ mệt mỏi một chút cũng sẽ làm y vỡ nát.

Mặc dù biết họ xuất phát từ ý tốt nhưng Liễm Diễm vẫn là bất đắc dĩ, ở trong thôn một tháng tuy rằng Vương bác gái nghe theo mình khuyên can mãi cuối cùng mới thu một ít bạc, nhưng bọn họ một nhà ba người xem y và Liễu Úc như người một nhà mà đối đãi, cũng không biết Liễu Úc là do buồn chán hay muốn báo đáp, vậy mà lại ra đồng giúp bọn họ làm việc. Liễm Diễm này sao có thể một mình an tâm rảnh rỗi ngồi trong phòng? Liễu Úc tuy rằng cốt thân thể cứng rắn nhưng đến cùng trước kia vẫn là hoàng tử, sao khó thể phải chịu cực như vậy!

"Ngươi về nhà về nhà đi. Mặt trời gay gắt như vậy vạn nhất phơi nắng hôn mê làm sao đây?" Đại Ngưu gọi A Ngưu đến, nghiêm túc dặn dò, "Đưa Liễm Diễm về nhà."

Liễm Diễm nửa cười nửa khóc, "Ta không sao cả."

"Không được!"

Cuối cùng thở dài, chỉ có thể theo A Ngưu quay trở về. Vương bác gái nghe y kể khổ nhìn không được bật cười, "Liễm Diễm ngươi nghe xong đừng buồn a, bọn ta những thô nhân này xem ngươi so với tiểu thư khuê nữ còn hơn bảo bối, đừng nói đến việc ra đồng nặng nhọc này, ngay cả để ngươi giặt giũ y phục ta còn không nỡ đâu."

Liễm Diễm càng thêm thất vọng.

"Bất quá ngươi thật sự muốn giúp đỡ như vậy ngược lại cũng không phải không có việc gì có thể làm. Ngày mai vừa hay là ngày vào thành bán đồ, không bằng ngươi cùng ta và A Ngưu cùng đi?"

Nghĩ lại so với việc một mình ở trong phòng buồn chán, Liễm Diễm gật gật đầu.

Ngày thứ hai vào thành, Vương bác gái nói là nói để Liễm Diễm đến giúp đỡ, nhưng trên đường chỉ cho y khiêng một túi, trọng lượng so với để nữ nhi cầm đến còn nhẹ hơn, sau vào thành lại để cho y đi bách bộ, nói là bán một chút đồ để đổi lấy lương thực chỉ cần bà và A Ngưu là đủ.

Liễm Diễm muốn nổi giận cũng không có hơi sức, đành giận hờn mà bỏ đi.

Nói là thành trấn cũng không phồn hoa, này lầu gác đều bị hỏng hóc cũ kỹ, nhưng bách tính ngược lại rất nhiều, đều tưng bừng náo nhiệt. Cầm theo chút bạc, xem qua từng nhà từng cửa hàng, cuối cùng gà vịt thịt cá đều mua không thiếu. Nghĩ đến lúc Liễu Úc hai ngày nay liên tục vận động thân thể, luôn cảm thấy không để cho hắn bồi bổ hảo hảo liền không yên long. Đi dạo đến tiệm may mua thêm vào bộ xiêm y, hai bộ cho mình cùng Liễu Úc, còn có thêm ba bộ cho người nhà họ Vương.

Vừa bước ra cửa hàng liền thấy một trận xôn xao, thì ra một nam tử trẻ tuổi y phục gọn gàng cưỡi ngựa mang theo mấy tên gia đinh đấu đá lung tung trên đường, lật không ít cửa hàng cũng đụng trúng không ít người. Vị công tử không những chẳng thấy hổ thẹn trái lại còn vui vẻ, dáng dấp thái độ mười phần đều là đắc ý.

Người đi đường tựa hồ đều quen với tình huống này, tuy rằng trốn trốn tránh tránh theo thói quen, vẫn có người bên cạnh oán hận lẩm bẩm, "Lại là thổ bá vương (= người ức hiếp kẻ yếu) Lý gia, thật là không có một ngày để người dân chúng ta sống yên ổn!"

Liễm Diễm cau mày có chút chán ghét nhìn về phía công tử Lý gia, thế nhưng vừa đúng dịp công tử Lý gia quay đầu lại, thấy Liễm Diễm liền ngày người, lôi kéo dây cương dừng lại ngựa. (Chan: Diễm hả em =))))

Ánh mắt kia Liễm Diễm hiểu rõ hơn hết, trong lâu từng gặp qua vô số lần, trong đầu biết chuyện không tốt liền nhanh chóng mang theo đồ vật tiến vào ngõ nhỏ.

Lý công tử hồi lâu lấy lại được thần khí thì không còn nhìn thấy Liễm Diễm, nhìn xung quanh một hồi sau lại sốt ruột hỏi người phía sau, "Người đâu? Người vừa đứng bên kia đâu?" Ngón tay hướng về phía nơi Liễm Diễm vừa đứng.

Gia đinh hoang mang gãi gãi đầu, "Thiếu gia, nơi này không có ai a."

Lý công tử tức giận đến mức đạp một cước, "Cái gì không có ai? Ngươi mắt mù a rõ ràng khi này còn có một đại mỹ nhân! Ngươi nhanh lên một chút đi tìm cho ta, đồ ăn hại!"

Liễm Diễm nhảy ra khỏi ngõ nhỏ quay đầu lại không nhìn thấy công tử Lý gia, mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, cái này đúng là nơi nào cũng không dám đi, vội vã đi về tìm Vương bác gái.

-//-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro