Chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Lần đầu gặp thượng tá.

Chỗ mà Đường Vũ tới, là nơi những người say mê cơ giáp trên các hành tinh gần đây thích tập trung nhất – chi nhánh số 4 của trung tâm huấn luyện mô phỏng cơ giáp Hạn Hải. 

Bất kể là người điều khiển, thợ bảo dưỡng, hay trình tự viên đều có thể thi triển quyền cước tại đây, tiếp xúc với cơ giáp chân thật, ở đây còn sảng khoái hơn đối chiến mô phỏng trên mạng nhiều. 

Tuy pháp luật liên bang không cho phép cá nhân có cơ giáp, chẳng qua nghe nói trung tâm huấn luyện này là do bảy đại thế gia của liên bang Hick liên thủ sáng lập, mục đích ban đầu là cung cấp cho con cháu gia tộc huấn luyện, toàn sử dụng những cơ giáp kiểu cũ đã bị quân đội loại bỏ. 

Gần mấy chục năm nay, mới mở ra năm chi nhánh trên 59 hành tinh tự nhiên trong toàn liên bang. 

Đường Vũ nhìn xung quanh, lại gần bàn điều khiển, đầu tiên điều chỉnh vách tường trong suốt xung quanh thành bối cảnh trời sao, cũng ngăn cản những người sử dụng các phòng khác thăm dò nơi này. 

Tiếp theo thì như bình thường, chọn trong kho cơ giáp ra một bộ cơ giáp bị hư chuyên dành cho thợ bảo dưỡng và trình tự viên sử dụng. Kèm với tiếng ầm ầm điếc tai vang lên, dưới mặt đất của “bầu trời sao” xuất hiện một lỗ đen có đường kính khoảng mười mét, lỗ đen dường như có một lực hút cực lớn, hút lấy tất cả mọi thứ trong phòng. 

Đường Vũ túm chặt tay vịnh của bàn điều khiển, nhìn chằm chằm lỗ đen, hai phút sau, một bộ cơ giáp màu đen chậm rãi nâng lên, dưới tác dụng của nhiên liệu phản trọng lực, trôi nổi ở giữa căn phòng. 

Trên thân cơ giáp có thể thấy một vài tổn hại rõ ràng và những ánh đỏ lóe qua tại những nơi đường dây điện bị hư hại. 

Sau khi cơ giáp hoàn toàn lộ ra, lỗ đen lại chậm rãi biến mất. 

Đường Vũ cúi đầu nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, nhập vào một chuỗi chỉ lệnh, rồi hai tay nhẹ nhàng đặt lên một tấm bảng cảm ứng. 

Tấm bảng cảm ứng tỏa ra ánh sáng xanh mờ, Đường Vũ nhanh chóng bắt đầu thao tác, sau một khoảng thời gian, từng chỗ ánh sáng đỏ chậm rãi biến mất, trình tự hỏng hóc cũng dần được sửa tốt. 

Hai tiếng sau, Đường Vũ nâng tay lên, màu xanh trên màn hình cảm ứng liền tối đi. 

Đường Vũ nâng tay lau mồ hôi trên góc trán, nhíu mày. 

Có vài chỗ trình tự bị hỏng cậu đọc thế nào cũng không ra, dù sao đây chỉ là sở thích nghiệp dư của cậu, những trình tự cậu biết chỉ là một phần nhỏ, có vài chỗ phức tạp, không được học đúng nghĩa, rất khó tự lĩnh ngộ được. 

Đối với việc này, Đường Vũ cũng không gấp, cậu ghi hết những chỗ không biết lại, dự định lần sau lên mạng tìm người hỏi thử, xem xem có người nào tốt bụng có thể cho cậu biết hay không. 

Nghĩ thế, cậu lại chỉnh bối cảnh phòng trở về trong suốt. 

Vốn định ra ngoài, lại đúng lúc thấy căn phòng phía trước có một cơ giáp đang ở vào trạng thái rất kỳ lạ, luôn giữ tư thế chồm hổm – cũng chính là tư thế chuẩn bị nhảy lên. 

Đường Vũ đứng tại chỗ nhìn một lúc, phát hiện cơ giáp trong căn phòng đó dường như đã tiến vào trình tự tự bảo vệ, nếu trong vòng 3 phút người điều khiển không thể đồng bộ với cơ giáp, người điều khiển có thể sẽ bị cơ giáp bài xích. 

Ánh đỏ cảnh báo lấp lóe trong phòng, không biết tại sao nhân viên xử lý sự cố trong trung tâm huấn luyện vẫn chưa đến đây. 

Đường Vũ mơ hồ cảm thấy trong căn phòng đó truyền đến dao động tinh thần lực dị thường, nếu còn không kịp xử lý, người điều khiển có thể sẽ bị tinh thần lực tổn thương. 

Đường Vũ ngẫm nghĩ, quyết định qua xem thử có chỗ nào có thể giúp đỡ hay không, nếu may mắn, có lẽ có thể nhận được một chút hoa hồng. 

Cậu lại gần vách tường trong suốt bên đó, tìm được bảng thao tác ở một vị trí có màu tối, nhập vào thỉnh cầu được vào phòng đối phương. 

Qua một lát, trước mặt cậu mở ra một khe hở cao bằng một người, Đường Vũ nghiêng người bước vào. 

Vào phòng rồi, Đường Vũ mới phát hiện tình trạng hiện tại còn tệ hơn cậu nghĩ nhiều. 

Tiếng cảnh báo vang dội. 

Người điều khiển bị nhốt trong cơ giáp đã hoảng lên rồi, cứ luôn la to sắp nghẹt thở, đây là triệu chứng bị cơ giáp bài xích. Đường Vũ nhanh chóng lại bàn điều khiển, đặt tay lên màn hình cảm ứng, muốn câu thông với người điều khiển. 

“D42, có thể nghe tiếng tôi không? Bình ổn hô hấp của bạn đi, tôi sẽ xem thử có thể giúp bạn hay không. Bạn có nghe thấy không?” 

“Tôi nghe rồi! Nhưng tôi sắp nghẹt thở rồi, tôi sắp nghẹt chết rồi!” 

Đường Vũ sửng sốt, không ngờ là một nữ điều khiển. 

Giọng nói đó trong vắt dễ nghe, nhưng lo lắng và run rẩy trong giọng nói đã hủy đi mỹ cảm của âm điệu, làm người nghe không khỏi đau lòng. 

“Không đâu.” Bảng thao tác dưới tay Đường Vũ sáng lên, giọng nói trấn định tràn đầy khả năng an ủi lòng người, màu lam mờ ảo rọi lên ngón tay, thể hiện mười ngón dài mảnh trắng nõn, “Tôi sẽ giải quyết nhanh chóng, tin tôi được không, còn tiếp tục như vậy cô sẽ tự dọa mình, cô không chống đỡ nổi thêm một phút nữa, đến lúc đó nhân viên điều trị của trung tâm huấn luyện cũng không cứu được cô.” 

Vừa nói, Đường Vũ vừa bắt đầu thử nhập vào chỉ lệnh cưỡng ép điều khiển cơ giáp. 

“Anh là ai?” Cô gái tựa hồ đã sắp khóc, “Tại sao Ian còn chưa về, xong rồi, anh ấy nhất định sẽ tức giận, nhất định không cho tôi chơi cơ giáp nữa, trời… đầu tôi đau quá, Ian.” 

“Này, đừng nói đến Ian đáng chết của cô nữa.” 

Câu này đúng lúc để cho người đàn ông vừa vào D42 nghe được. 

Người đó có mái tóc màu nâu đậm, vừa bước vào, khí thế cực mạnh, khi cất bước, không khí giống như ngưng đọng lại. 

Khi thấy thiếu niên xa lạ trên bàn điều khiển, toàn thân anh tỏa ra sát khí lạnh lẽo, ngay lập tức Đường Vũ bỗng cảm thấy có một nỗi sợ hãi bùng lên hết sức khó hiểu. 

Khi còn chưa kịp kiểm tra kỹ cảm giác đó, cảm giác sinh mạng bị nắm giữ đã biến mất. 

Sau khi người đàn ông tóc nâu đậm nhìn thấy tư thế kỳ lạ của cơ giáp, và chỉ lệnh thao tác trên màn hình cảm ứng của thiếu niên, liền thu lại khí thế toàn thân, anh nhíu mày dừng bước, nhanh chóng nói vào máy liên lạc trên cổ tay trái: “Kết nối bàn phục vụ… lập tức phái đội điều trị và trình tự viên đến.” 

Cùng lúc này, mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm thiếu niên trên bàn điều khiển, dường như nếu đối phương dám có bất cứ động tác nào tổn thương đếu cô gái kia, anh sẽ không do dự dồn đối phương vào chỗ chết. 

Cô gái trong cơ giáp có vẻ đã cam chịu, ngay cả Ian mà cô tâm tâm niệm niệm đã vào cũng không chú ý thấy, vừa chăm chú nhìn thiếu niên không hoảng loạn soạn trình tự bên dưới, vừa lặng lẽ đợi cảm giác nghẹt thở càng lúc càng nghiêm trọng. 

Động tác ung dung của thiếu niên khiến cô cảm thấy vô cùng quen mắt, hình như… 

Sự khó chịu trong tưởng tượng không hề xuất hiện, hô hấp bắt đầu thông thuận, cảm giác đau đầu muốn nứt đó cũng chậm rãi giảm bớt, cuối cùng hầu như không còn một chút cảm giác dị thường nào nữa. 

Trên bàn điều khiển, thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn cô. 

Người đó có một đôi mắt màu đen xinh đẹp, khi bị nhìn sẽ có cảm giác giống như cô thuận lợi dung hợp với cơ giáp vậy, vô cùng thoải mái. 

Cô nghe người đó nói với mình: “Cô thử đứng lên đi.” 

Cô đánh bạo thử, phát hiện thật sự có thể đứng lên! 

“Được rồi, tôi cảm thấy cô nên ra ngoài rồi.” Đường Vũ thu tay lại, cậu đã cài đặt xong trình tự dung hợp, cô gái và bộ cơ giáp này chắc sẽ không xảy ra phản ứng bài xích nữa. 

Chẳng qua vừa bị hù dọa như thế, cô bạn điều khiển này chắc không có tâm trạng tiếp tục điều khiển nữa. 

Lúc này cậu mới phát hiện hình như mình bị người ta nhìn chằm chằm đã một lúc, Đường Vũ quay đầu qua, thì thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, hai tay đút vào túi quần. 

Người đàn ông đó rất cao, ít nhất so với Đường Vũ trước mặt dừng lại ở 17 tuổi mà nói là rất cao, đoán sơ cũng một mét chín. 

Người đàn ông tuy đứng rất nhàn nhã, nhưng Đường Vũ cảm giác được người này tuyệt đối đang giữ trạng thái sẵn sàng bùng phát, ánh mắt đối phương rất lạnh, dường như không hề xem trọng mạng sống của cậu. 

Cậu có thể cảm giác được sự bất thiện trong đó, con ngươi màu vàng như sư tử nhìn cậu chằm chằm, dường như chỉ cần cậu có một động tác nào không thích hợp, sẽ bị đối phương vặn chết như một con kiến. 

Đường Vũ đột nhiên nhớ lại cảm giác nguy cơ khó hiểu vừa rồi, chắc không phải do người này tạo ra đó chứ? 

Xét đến cảm giác làm người ta đổ mồ hôi lạnh đó, Đường Vũ gần như lập tức thu hồi ánh mắt, ngay cả tướng mạo người đó ra sao cũng không nhìn kỹ, chỉ nhớ mái tóc màu nâu đậm và đôi mắt màu vàng làm người ta sợ hãi. 

Cơ giáp to lớn bước về bàn điều khiển, rất nhanh, một thiếu nữ tóc vàng mặc đầm công chúa bước ra khỏi phòng thay đồ, lại gần Đường Vũ. 

“Vô cùng cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ tôi.” Thiếu nữ cười cong lưng hành lễ cảm ơn. 

Nụ cười đó quả thật ngọt đến tận tim, Đường Vũ sửng sốt một chút, cảm thấy hình như đã từng quen biết người này. 

Khi cậu đang sửng sốt, người đàn ông phía sau lập tức rút tay đi lại gần họ. 

Đường Vũ gần như đồng thời cảm giác được sự áp bức kia càng lúc càng nặng, âm thanh giày da của người đàn ông nện lên mặt sàn trơn bóng khiến thân thể cậu có phản ứng phản kích, lông tơ dựng hết lên. 

Bước chân này, như dẫm lên tim cậu, chỉ cần hơi dùng sức, sẽ đạp nát trái tim. 

Đường Vũ lập tức thu lại ánh mắt đang nhìn cô gái, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Không cần cảm ơn, chẳng qua lần sau trong lúc không có trình tự viên, cô đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tinh thần lực của cô dao động rất dữ dội.” 

Thiếu nữ thè lưỡi với người đứng sau lưng Đường Vũ: “Lần sau không dám nữa.” 

Đường Vũ nghĩ đến người đàn ông sau lưng, cứ có cảm giác lo ngay ngáy, cũng không dám dạy dỗ cô gái đáng yêu này nữa, vội quay người định đi. 

“Cậu tên gì vậy?” Đường Vũ nghe cô gái đó hỏi mình. 

“Chuyện nhỏ mà thôi, chẳng qua lần sau cô phải chú ý đó.” Đường Vũ bỏ qua vấn đề tên, nói với cô gái một câu như dạy dỗ trẻ nhỏ, nhưng lại quên mất thân thể hiện tại của mình cũng chỉ có 17 tuổi. 

“Cho tôi biết số thẻ của cậu, tôi sẽ trả thù lao trình tự này cho cậu.” 

Ánh mắt sau lưng sắp đâm lủng lỗ trên lưng mình rồi, Đường Vũ nào dám ở lại lâu thêm, bước vội ra khỏi không gian làm cậu cực kỳ mất tự nhiên này, tiền hoa hồng gì đó cũng ném ra sau đầu. 

“Cảm thấy cậu ta rất quen mắt… nhất định em đã gặp cậu ta ở đâu rồi.” 

“Em lại làm bừa rồi.” Người đàn ông không bố thí thêm nhiều lực chú ý cho thiếu niên trước đó, bắt đầu giáo huấn cô gái trước, “Lily, có phải em có gì muốn nói với anh không?” 

Lily miêu tả toàn bộ lòng hiếu kỳ và khát vọng của mình đối với cơ giáp thành cái cơ giáp đáng ghét này trắng trợn dụ dỗ cô. “Hơn nữa, lần trước em đã lấy được trình tự dung hợp, rất thành công mà, tuy chủ tiệm đó cũng từng nói, không phải mỗi bộ… cơ giáp… a! Em nhớ ra rồi, khó trách lại quen như vậy, thì ra là cậu ta!!” 

Tuy không quá giống như trên mạng, nhưng động tác nhẹ nhàng lưu loát, cảm giác tạo ra cho người khác, đều cực kỳ tương tự. 

Lily kích động không thể dùng lời để biểu đạt, “Ian, lần trước em đã từng nói với anh về chủ tiệm nặc danh lợi hại kia đó, chính là người vừa rồi! Em sẽ không nhớ sai đâu!” 

“Bây giờ chúng ta đang thảo luận về em, Lily!” Ian cực kỳ nghiêm khắc, anh biết cá tính cô em gái này, thấy cơ giáp thì không cần mạng nữa, may mà lần này không có nguy hiểm gì, nhưng anh vẫn vô cùng nghiêm khắc phê bình cô gái nhỏ đáng thương một trận. 

Khóe mắt Lily ngấn nước thề sau này không bao giờ dám tự tiện thao tác cơ giáp chưa trải qua dung hợp lúc không có người giám sát nữa. Cho dù biết nước mắt của Lily không đáng tin, Ian vẫn mềm lòng, vẻ lạnh lẽo cũng hơi giảm đi, “Nhớ kỹ lời em đã nói.” 

“Em nhớ rồi.” Lily bĩu môi, tiếp theo mắt đột nhiên sáng lên: “Ian, anh trai, em… em có thể xin anh một chuyện không?” 

Chương 4: Quý nhân giải vây

Đường Vũ tự cho rằng mình cũng là người từng gặp qua sự đời, mọi mặt tố chất tâm lý đều đạt, cho nên luôn cảm thấy phẫn hận vì mình đã chạy khỏi Hạn Hải như chạy trốn vào hôm đó. 

Nhất định là do tinh thần lực của người đàn ông đó quá cao. 

Người có tinh thần lực cao sẽ sinh ra áp chế đối với người bình thường có tinh thần lực tầm tầm, chuyện này là có khả năng. 

Nghĩ thông điểm này rồi, Đường Vũ không còn xoắn xuýt nữa. 

Kiểm tra xong mấy cánh tay máy cuối cùng, hoàn thành rồi thì cậu có thể gói ghém đồ bỏ đi.

Khi cậu đang toàn thân chuyên chú kiểm tra độ linh hoạt của ngón tay máy, chợt cảm thấy sau lưng nóng lên, đột nhiên bị người ta túm chặt, Đường Vũ run rẩy, suýt khống chế không được ngón tay máy. 

Cậu quay đầu nhìn, hóa ra là Điền Trung. 

Mùi mồ hôi nồng nặc trên người đối phương làm cậu buồn nôn, cậu vung tay muốn đẩy người sau lưng ra, nhưng ngặt cái thân thể nhỏ con này căn bản không thể đẩy được thân thể như đống thịt đó. 

“Điền Trung… tổ trưởng! Ông đang làm gì? Buông tôi ra!” 

Điền Trung híp mắt ghé vào cổ Đường Vũ, hít sâu một cái, say mê nói: “Tiểu tạp chủng, cậu nghĩ tôi muốn làm gì?” 

Đường Vũ có một dự cảm không tốt. 

Từ lâu đã biết Điền Trung luôn thích ăn hiếp thiếu niên trong xưởng, không ngờ mình cũng có một ngày đụng phải. 

Nhưng cậu vẫn luôn cho rằng ức hiếp chỉ đơn thuần là ức hiếp… không ngờ lại là kiểu này! 

“Buông tôi ra! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo với ông.” Nói xong Đường Vũ liền đơ ra, mẹ nó, cái tên mập chết tiệt này hại cậu nói ra mấy lời thoại cũ rích kia! 

“Cậu dám sao? Cậu có thể không khách sáo kiểu gì chứ?” Điền Trung nói, ôm Đường Vũ mạnh hơn, đưa tay ra bóp một cái lên mông Đường Vũ, thấp giọng nói: “Ồ, đúng là có chút thịt đó…” 

Không ngờ được Điền Trung dám động thủ thật, Đường Vũ sửng sốt một lúc, sau khi hoàn hồn mặt liền đỏ bừng, ông đây lớn từng này chưa từng bị người ta sờ mó như vậy đâu, huống chi là tên đàn ông xấu xí này! 

“Tôi đã cảnh cáo ông rồi… nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ông đừng có trách tôi.” Đường Vũ trừ bị ghê tởm ra, thì cũng không quá hoảng loạn, dù sao phân xưởng này là địa bàn của cậu, cậu tự nắm chắc, chuyện bảo vệ bản thân không thành vấn đề. 

“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sao tôi lại trách cậu chứ.” Điền Trung hoàn toàn xem thường cảnh cáo của Đường Vũ, cười dâm tà, tay thò vào định lột áo Đường Vũ. 

Đường Vũ nhân lúc này, vỗ một tay lên màn hình thao tác nhanh chóng ấn vài cái. 

Điền Trung chê mở nút áo đồng phục quá phiền phức, đang chuẩn bị giật sạch nút, lại cảm thấy bên tai có tiếng gió, không đợi ông ta nhìn, cả người đã bay ra. 

“A__” Sau đó là tiếng kêu kinh sợ của ông ta, “Cậu muốn làm gì! Lấy nó ra, đồ tạp chủng thối tha!” 

Thoát khỏi sự giam cầm của Điền Trung, Đường Vũ lập tức nhào lại màn hình thao tác, khống chế cánh tay máy đánh lên người Điền Trung, còn dựng một ngón tay lên, chọt vào người dưới của đối phương. 

Khắp phân xưởng tràn đầy tiếng gào như giết heo của Điền Trung. 

“Đồ điếm thối tha, tao sẽ không bỏ qua cho mày… a! Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người!!” 

“Tôi xin cậu, tôi không dám nữa, đừng đánh tôi nữa!” 

Đường Vũ tranh thủ cởi đồng phục ra, mùi mồ hôi làm cậu buồn nôn mới biến mất. 

“Tôi đã từng cảnh cáo ông, hơn nữa ông cũng nói sẽ không trách tôi, đúng chứ, tổ trưởng Điền Trung.” Đường Vũ cố ý nhu nhược nói, mà động tác của cánh tay máy lại vẫn hung ác như cũ. 

Cho đến khi tiếng kêu cứu của Điền Trung yếu dần, Đường Vũ mới thu hồi cánh tay đã “kiểm tra” hoàn tất. 

Cậu chậm rãi lại gần Điền Trung, cười hết sức vô hại: “Ối chà, quy định của công xưởng khi đang kiểm tra máy móc, không được phép vào bên trong phân xưởng, nếu không chết hay bị thương tự gánh, sao ông lại chạy vào đây? Không sao chứ, vừa rồi tôi không thấy, có cần tôi gọi bác sĩ không?” 

Điền Trung phẫn hận nhìn cậu, toàn thân là máu, gương mặt mọc đầy thịt cũng bị đánh không ra hình dạng, co giật vặn vẹo, đau đến mức nói không ra lời. 

Đường Vũ biết rõ hết, tên biến thái trước mắt nhiều nhất cũng chỉ bị gãy xương, chẳng qua chỗ gãy xương hơi bị nhiều mà thôi, trọng điểm là người này sẽ không thể làm đàn ông nữa, xem như cậu trút giận cho tất cả những người trong xưởng từng bị Điền Trung ức hiếp. 

Cậu đá đá người dưới đất, quay người vừa đi vừa nói: “Hình như bị thương không nhẹ, tôi đi gọi đội điều trị cho ông.” 

Nói xong cậu bỏ đi, không quay lại nữa. 

Sáng hôm sau, Đường Vũ đóng gói những đồ đạc cần mang theo, đến hai cái rương lớn, chuẩn bị bước vào cuộc sống khỏe mạnh tại hành tinh tự nhiên. 

Vừa kéo hành lý ra cửa, đã bị mấy người cản lại.

“Đường Vũ, ngài Điền Trung tố cáo cậu cố ý gây thương tích, cậu cần đi theo chúng tôi một chuyến.” 

Đường Vũ đặt hành lý xuống, nhìn mấy người đó một cái, chắc là nhân viên bảo vệ của trấn. 

“Tôi phòng vệ chính đáng, băng ghi hình của công xưởng có thể chứng minh cho tôi.” Nói xong cậu tiếp tục đi tới. 

Một người đột nhiên bước ra cản đường cậu, không nói hai lời túm tay Đường Vũ đẩy vào xe lơ lửng, một người khác hơi áy náy nhìn cậu, nói: “Công xưởng nói lực từ trường của công xưởng hôm đó bất thường, có một phần băng giám sát bị rối loạn không có hiệu lực.” 

“Sao có thể?” Đường Vũ nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến, nhất định là Điền Trung động tay động chân, không phải hủy diệt chứng cứ được ghi lại, thì chính là mua luôn người phụ trách của xưởng. 

Thật đáng ghét! Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Vũ. 

Nhân viên bảo vệ giải thích với Đường Vũ là người từng nghe nói về cách làm người của Điền Trung, nhưng mệnh lệnh cấp trên hạ xuống bọn họ không thể không theo, tuy nửa phần sau của băng ghi hình là thiếu niên tên Đường Vũ điều khiển cánh tay máy đánh Điền Trung, nhưng sao lại trùng hợp như vậy chứ, nửa phần trước lại bị rối loạn? 

Nhưng không có chứng cứ tất cả đều là uổng công, thiếu niên này có thể phải đối mặt với hình phạt bỏ tù. 

Đến sở bảo vệ, Đường Vũ bị dẫn vào phòng, vừa ngẩng đầu đã thấy Điền Trung băng bó như con heo đang ngồi trên xe lăn hung ác nhìn cậu, sau lưng ông ta còn có một cô gái cột tóc đuôi ngựa. 

“Tiểu tạp chủng, dám đánh tao? Tao cho mày ngồi tù cả đời!” Nghĩ đến mình sẽ không thể hưởng thụ khoái lạc làm đàn ông nữa, ánh mắt Điền Trung nhìn Đường Vũ càng lúc càng oán độc. 

Đường Vũ nhẹ nhàng trừng mắt nhìn ông ta, không thèm đáp. 

Lúc này, cô gái đứng sau lưng Điền Trung đột nhiên nhảy ra, bước lại trước mặt Đường Vũ tát cậu một cái: “Mày dám làm hại anh trai của tao, cũng không xem thử mình có thân phận gì!” 

Đường Vũ vốn có thể tránh né, nhưng lại bị nhân viên bảo vệ bên cạnh kéo, nên phải chịu một tát tai đó. 

Cậu quay mặt qua nhìn nhân viên bảo vệ đó, đối phương lại khinh thường hừ một tiếng. 

Lúc này Đường Vũ mới ý thức được, những người này nhất định đã thông đồng hết rồi! 

Đến lúc quan phán xử tới, Đường Vũ tự biện giải cho mình: “Có thể lấy băng ghi hình của công xưởng đến không? Tôi có thể hồi phục đoạn băng đã bị hư đó.” 

Điền Trung vừa nghe, liền cười hê hê, tiếng cười sắc nhọn đâm vào màng nhĩ phát đau, “Mày cho rằng mày là ai? Một tên tạp chủng không biết từ đâu chui ra, căn bản không đáng cho quan phán xử phải phí lòng.” 

Ông ta nói xong, quay sang nịnh nọt quan phán xử vừa vào phòng: “Ngài đã xem băng ghi hình rồi, chính là tạp chủng này, cậu ta điên rồi. Tôi chỉ là bảo cậu ta làm việc đàng hoàng, bảo cậu ta kiểm nghiệm mấy cái cuối không thể làm qua loa, cậu ta liền thao túng máy móc đánh tôi, người như thế, phải ngồi tù cả đời, nếu không cậu ta sẽ tổn thương người khác.” 

“Ông nói bậy! Ông có gan thì đem đoạn băng ghi hình trước đó cho mọi người xem đi.” Đường Vũ còn muốn giải thích, lại thấy quan phán xử vung tay bảo cậu đừng nói, tiếp theo chuẩn bị văn bản tuyên án, chuẩn bị tuyên. 

Đường Vũ muốn giải thích thêm, lại bị nhân viên bảo vệ bịt miệng. 

Trên mỗi hành tinh nhân tạo đều có xây dựng một trấn nhỏ, chức vị lớn nhất chính là trưởng trấn, mà giải quyết khúc mắc chính là sở bảo vệ của trấn. 

Sinh sống ở trấn nhỏ này toàn là những người cực nghèo, nếu nảy sinh vướng mắc, đặc biệt là có đụng độ với người có thế lực, thì không ai sẽ ra mặt vì họ. 

Thông thường quan phán xử tuyên án thế nào thì chính là thế đó. 

Đường Vũ chưa từng tiếp xúc với những sự thật này lập tức ngẩn ngơ. 

Thấy Đường Vũ cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, Điền Trung cười thỏa hận: “Hối hận sao? Hối hận cũng vô dụng rồi, tao sẽ cho mày sống không bằng chết.” 

Nếu không phải ông ta đang ngồi trên xe lăn, chắc chắn bây giờ đã nhào đến giáo huấn Đường Vũ. 

Em gái của Điền Trung là Điền Cẩm dường như nghe được tiếng lòng của anh trai, tiếp cận Đường Vũ chuẩn bị trút giận cho anh. 

Lúc này, nhân viên bảo vệ vẫn luôn tỏ vẻ đồng tình với Đường Vũ chặn trước mặt Đường Vũ nói: “Cô Điền Cẩm, chú ý thân phận của cô đi.” 

“Anh tránh ra, tôi giúp anh tôi dạy dỗ tên tội phạm này, liên quan gì đến anh?” 

“Quan phán xử vẫn chưa tuyên án, cậu Đường Vũ vẫn chưa phải là tội phạm.” 

“Anh… anh có tránh ra không? Anh có biết cha nuôi của tôi là ai không?” Điền Cẩm thấy tên trước mặt không chịu theo, chuyển sang uy hiếp. 

Nhân viên bảo vệ do dự một chút, nhìn Đường Vũ. 

“Được rồi, yên lặng đi.” 

Lúc này, quan phán xử đã soạn xong bản tuyên án tuyên bố Đường Vũ có tội, không cho Đường Vũ biện giải một câu, đã sai người giải Đường Vũ vào trại giam, năm ngày sau giải vào tù. 

Trải qua hai đời, Đường Vũ chưa từng đụng phải chuyện thế này, cậu vẫn luôn là công dân tuân thủ luật pháp, căn bản không ngờ pháp luật ở cái trấn này lại đen tối như thế. 

Cậu có thể nhìn ra được từ ánh mắt Điền Trung, trong tù khẳng định có chuyện xấu gì đó đang đợi cậu. 

Phải làm sao đây? 

Trừ mấy người bạn ở công xưởng, cậu căn bản không còn ai giúp được mình, những người bạn đó ai cũng nghèo hơn cậu, càng không thể có đường gì giúp được cậu. 

Người duy nhất có thể giúp đỡ được cậu lúc này mà cậu nghĩ đến, chính là cô gái tóc vàng mắt xanh đã gặp trên mạng kia, có thể mua nổi cơ giáp ảo, nói rõ gia thế không tồi, cũng không biết tốt đến trình độ nào, có thể giúp đỡ cậu hay không? 

Tạm thời không nói đối phương có thực lực đó hay không, hiện tại cậu muốn lên mạng liên lạc với đối phương cũng không làm được. 

Đầu óc Đường Vũ nhanh chóng xoay chuyển, phải giải cứu mình thế nào đây. 

Hôm sau, bạn ở công xưởng đến thăm cậu, nói Điền Trung tuyên bố sẽ không cho cậu sống tốt lành trong tù. 

“Tạm thời đừng nhắc đến tên đê tiện đó.” Đường Vũ thấp giọng nói với bạn mình: “Tôi nhờ anh một chuyện, anh nhất định nhất định phải làm được.” 

Người bạn đó trịnh trọng gật đầu. 

Lại qua bốn ngày, nhân viên bảo vệ chuẩn bị áp giải Đường Vũ đến nhà tù, Đường Vũ không biết chuyện cậu nhờ bạn làm, đối phương có làm được hay không. 

Cho dù người trên mạng đó chịu giúp cậu, nhưng không biết đối phương khi nào mới có thể thấy được tin tức… 

Xem ra chỉ có thể vào tù trước, rồi nghĩ cách sau, hy vọng hệ thống phòng ngự bên đó sẽ không quá nghiêm. 

Khi quan phán xử hạ lệnh giải cậu đi, Đường Vũ ủ rũ cúi đầu, trong khổ tìm vui nghĩ không biết Điền Trung sắp xếp “tiết mục chào đón” nào cho cậu. 

Nhưng còn chưa ra khỏi cửa, đã thấy trưởng trấn vội vàng bước lại. 

“Mau mau, thả thiếu gia Đường Vũ ra, các cậu đang làm gì vậy hả!” 

Đừng nói Đường Vũ sửng sốt, mặt quan phán xử cũng đầy mơ hồ. 

Thấy nhân viên bảo vệ còn kéo Đường Vũ, trưởng trấn trực tiếp gạt tay họ xuống, kéo một cái ghế qua để sau lưng Đường Vũ: “Nào nào, thiếu gia Đường, mau ngồi đi, bọn họ xúc phạm cậu rồi, đừng để ý. Chuyện của cậu tôi đã nghe nói, tôi đích thân kiểm tra băng ghi hình, cậu tuyệt đối bị oan, tôi đại biểu quan phán xử của mình xin lỗi cậu, cậu đừng tính toán nhé.” 

Đường Vũ còn đang mù mờ khó hiểu, đột nhiên nghĩ đến, lẽ nào là… 

Trước khi chưa khẳng định, Đường Vũ không dễ dàng lên tiếng, ngược lại trưởng trấn đã lải nhải nói hết chuyện ra. 

“Hóa ra cậu là bạn của nhà Clermont, sao cậu không chịu nói sớm chứ? Cậu làm việc ở trấn 0773 chúng tôi đã năm năm, cống hiến rất to lớn, biểu hiện lại xuất sắc, khó trách thượng tá Clermont cũng nói cậu là bạn của anh ta…” 

Ai? Clermont là ai? Thượng tá? Cái chuyển biến gì đây. 

Cho dù trong lòng đã chấn động đầy sóng lớn, Đường Vũ vẫn giữ vẻ mặt bất biến, xem đối phương còn nói gì không. 

“Ối trời xem cái đầu của tôi này, đây là thư tiến cử của cậu, thượng tá Clermont đích thân gửi đến bảo tôi chuyển cho cậu, cậu sẽ trở thành học sinh của học viện Kenton ngay thôi, đúng là tiền đồ vô lượng!” Nói xong, trưởng trấn liền lấy ra một bức thư viền vàng trong túi, chỗ dán có đóng ấn chương sư tử sinh động như thật. 

Đường Vũ cầm bức thư, mở ra trong ánh mắt hưng phấn của trưởng trấn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro