Chương 5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Chuẩn bị nhập học

Cũng đang hiếu kỳ muốn chết, mà phải giữ vững tay mình không run rẩy, vẻ mặt bình thản, đương nhiên rất khó khăn.

Đường Vũ cũng phải khen ngợi khả năng biểu diễn cấp vua điện ảnh của mình.

Thời đại này trên cơ bản mạng đã phủ khắp tinh vực liên bang, sản phẩm bằng giấy đã rất ít thấy, dùng thư giấy để chuyển tin, biểu đạt sự tôn trọng cực độ dành cho đối phương và sự thận trọng khi chuyển tải sự việc.

Đường Vũ âm thầm nuốt nước miếng, mở phong thư ra.

Sau khi xem xong, đầu cậu rối nùi.

Cậu chỉ biết có một người tên là Ian Clermont tiến cử mình đi học ở học viện quân sự liên bang Kenton, trong vẻ mặt hưng phấn của trưởng trấn, có thể biết đại khái cậu đã gặp vận may cực lớn, ôm được cái đùi bự rồi.

Người này, chắc là người mà trưởng trấn cũng phải sợ hãi, vậy mọi chuyện dễ xử rồi.

Đường Vũ cất lá thư tiến cử đi, chuyển mắt khỏi trưởng trấn, đặt lên người quan phán xử, thờ ơ nhìn.

Quan phán xử lập tức lộ ra vẻ mặt chuyện lớn không hay, ném ánh mắt xin trợ giúp vào trưởng trấn.

Trưởng trấn vội vã điều đình: "Thiếu gia Đường, cậu ta không biết cậu là bạn của thượng tá Clermont, vầy đi, tôi sẽ xem xét giữ chức cho cậu ta... thôi cách, cách chức vậy, người không phân biệt trắng đen như thế, không xứng làm quan phán xử của trấn 0773 chúng ta."

Đường Vũ không nói gì, chỉ thu ánh mắt lại, nhìn trưởng trấn đang lấy lòng mình, khó xử nói: "Cũng không đến mức phải vậy..." Trưởng trấn lập tức vui mừng tiếp lời: "Vậy thì giữ chức không lương..."

"Nhưng cũng không biết sai lầm giống vậy, anh ta đã phạm phải bao nhiêu lần. Là một quan phán xử, bắt người không thèm nhìn chứng cứ, không cho người ta cơ hội biện bạch, chuyện như vậy nếu truyền ra, sẽ không tốt cho danh tiếng của trưởng trấn ngài nhỉ?"

Trưởng trấn choáng váng mù mờ bởi phản ứng thất thường của Đường Vũ, mũi bắt đầu đổ mồ hôi.

"Không biết thượng tá Clermont..." Đường Vũ nhỏ giọng nói.

Trưởng trấn lau mồ hôi trên chóp mũi, dường như đã hạ quyết tâm, nói với nhân viên bảo vệ bên cạnh: "Hai cậu, giải cậu ta vào trại giam cho tôi."

"À, còn Điền Trung đó nữa." Đường Vũ mỉm cười lên tiếng: "Tôi cảm thấy quan hệ của họ rất tốt, dẫn vào hết đi, cho có bạn."

Cuối cùng, Đường Vũ nhìn nhân viên bảo vệ đã từng giở trò xấu với mình, phát hiện mặt đối phương bị dọa tái nhợt, cậu chớp mắt, nhìn sang nhân viên bảo vệ vẫn luôn giúp đỡ mình, lại thăm dò trưởng trấn: "Tôi thấy người này rất được, rất chính trực."

Trưởng trấn do dự một chút, rồi lệnh cho người đó làm quan phán xử mới.

Đường Vũ càng thêm hiếu kỳ với vị thượng tá kia, danh nghĩa cáo mượn oai hùm thôi cũng có thể cho cậu quyền lợi to lớn như thế?

Còn về nhân viên bảo vệ luôn giở trò với cậu, cậu tin quan phán xử mới nhận chức sẽ "chăm sóc" thuộc hạ của mình thật tốt.

Đường Vũ trở về nhà của mình dưới sự hộ tống của đích thân trưởng trấn, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày rồi mới đi.

Xua trưởng trấn đi rồi, cậu liền đăng nhập vào mạng, tra thử người tên Ian Clermont đó là ai.

Không xem không biết, xem rồi liền giật mình.

Giới thiệu về Clermont trên mạng quả thật là ngập trời.

Ảnh thì không có nhiều, gần như không có cái nào chụp chính diện.

Ian Clermont cực kỳ nổi tiếng trong cả liên bang Hick này, có thể gọi là sấm bên tai đối với phần lớn mọi người, công dân liên bang bản địa gần như không ai không biết người này, ngay cả liên bang khác cũng cực kỳ kiêng kỵ anh ta.

Người này là thiên tài có tinh thần lực cực cao, đạt đến 750 đơn vị, không chỉ thế, độ đồng bộ của anh ta và cơ giáp có thể đạt tới 80%, cao hơn 20% so với độ đồng bộ bình thường, đồng thời, anh ta còn có năng lực khống chế cơ giáp cực cao, được ca tụng là cường giả đứng đầu liên bang Hick.

Tóm lại, trong liên bang Hick, anh ta là một truyền kỳ.

Nhưng, Đường Vũ không nhớ cậu từng có qua lại gì với truyền kỳ này.

Trước đó cậu nhờ bạn mình giúp lên mạng thông qua tên đăng nhập để tìm cô gái tóc vàng mắt xanh kia, hy vọng cô gái đó còn nhớ cậu.

Cậu dùng thiết kế trình tự dung hợp để làm điều kiện, hy vọng cô gái đó có thể giúp cậu cầu tình với quan phán xử, cho cậu cơ hội tiếp xúc với đoạn ghi hình của công xưởng.

Cậu tin chỉ cần cậu có thể hồi phục đoạn ghi hình, cho dù Điền Trung muốn vu nhọ cậu cũng không bịt được miệng người đời.

Không ngờ, lại câu được một con cá lớn như vậy!

Cô gái đó có quan hệ gì với nhân vật truyền kỳ kia?

Trong biệt viện nhà Clermont.

"Lily, em tự tiện sử dụng con dấu của anh."

Cô gái vừa vào phòng sách, định tìm Ian chơi lập tức dừng bước, chậm rãi lùi ra cửa.

Người đàn ông trong phòng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sắc bén, làm cô gái không dám động nữa.

"Em, em chỉ tùy tiện dùng, dùng một chút."

Thấy người kia nhíu mày khó nhận ra, cô gái liền làm nũng lại gần nói: "Anh, ai bảo lần trước em xin anh anh không đồng ý, em chỉ đành tự nghĩ cách thôi! Cậu trai đó tên là Đường Vũ, em... em dùng danh nghĩa của anh, viết một phong thư tiến cử đến Kenton cho cậu ta..." Càng nói giọng càng nhỏ.

"Còn gì nữa?"

"Hết rồi, em, em đảm bảo! Anh, anh đừng hung dữ vậy mà, em sợ."

"Con dấu của anh không thể tùy tiện sử dụng, anh tin em vô cùng rõ ràng."

"Anh..." Cô gái ủy khuất, vành mắt bắt đầu đỏ lên.

Vẻ mặt Ian hơi hòa hoãn: "Nếu là họa do em gây ra, thì chính em tự đi theo dõi cậu ta, xem thử trừ lợi dụng thư tiến cử để nhập học, cậu ta có làm gì khác hay không."

"Được rồi anh! Nếu cậu ta dám làm chuyện xấu, em sẽ cho người bắt cậu ta lại, đánh cho một trận!"

Ian bất đắc dĩ lắc đầu, búng trán cô gái một cái: "Không có lần sau."

Nước mắt cô gái lập tức biến mất, chuyển sang cười hi hi.

Lily Clermont - tiểu công chúa được thương yêu nhất gia tộc Clermont, từ nhỏ đã là một kẻ điên cuồng cơ giáp.

Khi mười bốn tuổi kiểm tra tinh thần lực là 600, đây đã là thành tích rất tốt, dù sao có tinh thần lực cao đến biến thái như Ian toàn liên bang cũng chỉ có lác đác vài người.

Nhưng thể chất của cô lại rất đặc biệt, tinh thần lực dao động vô cùng lớn, mỗi lần vào những cơ giáp khác nhau đều sẽ đi kèm với mạo hiểm, vì thế còn cần đến sự trợ giúp của trình tự viên hơn cả người thường.

Khiếm khuyết này nói lớn không lớn, chỉ cần có một trình tự viên ưu tú là có thể giải quyết, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao trong quá trình điều khiển cơ giáp, tinh thần lực dao động do nhân tố ngoại giới gây ra là quá lớn, nếu trình tự viên không thể kịp thời phản ứng, vậy sẽ tạo nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Bậc cha chú trong nhà Clermont đều không đồng ý cho Lily vào quân đội, nhưng không chống đỡ được cô bé đáng yêu nài nỉ khẩn cầu, cuối cùng đồng ý cho Lily vào Kenton học ba năm.

Nhưng bọn họ cũng đưa ra một yêu cầu, vấn đề đồng bộ với cơ giáp cần cô tự giải quyết, nếu không thể giải quyết, thì nhất định phải từ bỏ Kenton, đến học viện của nữ.

Năm nhất học tập lý luận, cô an toàn vượt qua, nhưng bắt đầu từ năm thứ hai sẽ có thực tiễn cơ giáp, cô đang tìm kiếm khắp nơi, không ngờ đã gặp được.

Hiện tại mỗi ngày cô đều cầu nguyện, hy vọng cậu trai kia có thể thuận lợi thông qua sàng lọc nhập học nghiêm khắc của Kenton.

"A, chẳng qua cậu ta có thể giúp đỡ mình nhẹ nhàng như vậy, tin rằng trình độ không kém đâu, cho dù kém một chút, có thư tiến cử của Ian, cũng không sợ không vào được."

Sau chuyện bất ngờ ở Hạn Hải, Lily cảm thấy cậu trai đó vô cùng thích hợp trở thành trình tự viên của mình, sau khi kiểm tra ghi chép sử dụng phòng của Hạn Hải, mới biết cậu ta tên là Đường Vũ.

Cô xin Ian viết một phong thư tiến cử cho Đường Vũ, sau này nếu cô lại gặp vấn đề dung hợp cơ giáp, thì không đến mức như ruồi không đầu nữa, nhưng lại bị đối phương vô tình cự tuyệt.

Sau đó cô lại nhận được thư xin trợ giúp mà bạn của cậu gửi đến trên mạng, đầu óc nhạy bén liền nghĩ ra chủ ý này.

Cho dù bị Ian trách mắng, nhưng kết quả khiến cô rất vừa lòng.

Xem ra bài học thực hành cơ giáp của cô năm nay sẽ không còn đáng lo nữa.

Đường Vũ còn đang tìm kiếm hình ảnh của Ian Clermont, khá là quen mắt, nhưng sao cậu có thể quen biết một nhân vật lớn như vậy chứ?

Bỏ đi, sau này khi lên mạng cảm ơn cô gái đó, thử hỏi xem sao.

Cậu đã gửi tin cảm ơn cho cô ta, còn hứa sau này sẽ phục vụ miễn phí cho cô.

Sáng hôm sau, Đường Vũ đang chuẩn bị ăn cơm sáng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Mở cửa phát hiện là trưởng trấn, mang theo vài người đưa rất nhiều vật dụng sinh hoạt đến cho cậu, thậm chí còn có nguyên bộ dụng cụ học tập.

Trưởng trấn đương nhiên biết, có thể gặp được một học sinh Kenton không có gia tộc chống đỡ đã thế còn không giàu có là chuyện khó gặp, lúc này không làm quen thì còn đợi lúc nào nữa?

Trước khi đi còn trao tặng cho Đường Vũ một số tiền thưởng lớn với danh nghĩa "cống hiến đột xuất cho trấn".

Tuân theo nguyên tắc nhận cũng chẳng mất gì, Đường Vũ thu hết tiền và đồ đạc.

Học viện quân sự liên bang Kenton, đó là trường quân đội tốt nhất liên bang Hick, trước kia cậu chỉ mới nghe qua, cứ tưởng kiếm đủ tiền đổi hoàn cảnh sống tốt hơn đã đủ mừng rồi, không ngờ được chuyện của Điền Trung còn thay đổi vận mạng của cậu, quả nhiên là tái ông mất ngựa, sao biết là họa hay phúc.

Đường Vũ cầm phong thư tiến cử có vẻ rất chính thức, được soạn bằng giấy lên, không kìm được kích động hôn lên đó.

"Bất kể thế nào, rất cảm ơn anh! Thượng tá Clermont thân mến!"

Học viện quân sự liên bang Kenton, xây dựng đã gần ngàn năm.

Từ khi đời cơ giáp đầu tiên được nghiên cứu ra, Kenton đã bắt đầu bồi dưỡng nhân tài về mặt cơ giáp. Cho đến hôm nay, liên bang có rất nhiều cấp cao xuất thân từ Kenton, điều này khiến địa vị và danh tiếng của học viện này trở nên cực kỳ cao trong toàn liên bang, thậm chí có liên bang khác đưa người đến đây bồi dưỡng.

Tương ứng với nó, yêu cầu của học viện đối với tư chất của học sinh cũng vô cùng cao, cao đến mức rất nhiều con cháu thế gia vì tư chất chênh lệch khá nhiều với mức xét tuyển, nên dù gia tộc có thế lực cỡ nào, cũng không thể vào học viện học tập.

Yêu cầu cao được thể hiện ở chỗ, tinh thần lực của học sinh khoa cơ giáp ít nhất phải ở trên 500. Có vài học sinh tinh thần lực chưa đạt đến 500 nhưng chênh lệnh không nhiều, dựa vào thế lực gia tộc, vẫn có thể "hoạt động" ở đây.

Nhưng... nếu chênh lệnh quá nhiều...

Khi Đường Vũ cầm phong thư tiến cử, trăn trở nhiều ngày đến chỗ đón tiếp của học viện Kenton, mới ý thức được, có thể cậu đã vui mừng quá sớm rồi.

Đường Vũ ngồi chuyến xe tinh tế từ hành tinh nhân tạo 0773 đến hành tinh tự nhiên gần nhất là Mayo, sau đó ngồi phi thuyền tốc độ ánh sáng đến hành tinh tự nhiên gần nhất, đuổi kịp chuyến tàu vũ trụ được an bài thống nhất cho trường học, cuối cùng đến hành tinh Kenton bắt đầu báo danh.

Kế đó trong quá trình chờ đợi báo danh, cậu biết được mức xét tuyển tư chất thấp nhất của học viện Kenton qua cuộc nói chuyện của những học sinh khác.

Yêu cầu báo danh hệ cơ giáp là tinh thần lực phải đạt mục tiêu, đồng dạng, báo danh trình tự viên, yêu cầu phải hiểu biết về lịch sử liên bang hơn nữa còn phải kiểm tra mức độ sử dụng não, phải đạt trên 30% mới được.

Đường Vũ xoa huyệt thái dương, cậu căn bản không biết còn có thi nhập học gì đó, bây giờ mới học thì không kịp. Cậu cùng đội ngũ báo danh vào một sân thao tác tập trung cực lớn, trước mặt mỗi người đều xuất hiện một màn hình hiển thị màu lam, phía trên có các đề thi.

Đường Vũ nhìn những đề bài đó, đột nhiên có cảm giác hai mắt đen thui như hồi học đọc hiểu ngữ văn thời trung học.

59 hành tinh, hành tinh nào do vị tướng quân nào chinh phạt về?

Hành tinh mẹ của liên bang Hick là hành tinh nào? Niên kỷ của hành tinh mẹ?

Lần đầu tiên sửa chửa và lần thứ hai sửa chữa "Pháp Luật Liên Bang" là những năm nào?

...

Đề bài lừa người đếm không xuể.

Miễn cưỡng đáp xong, đợi công bố thành tích.

Tuy chờ đợi kỳ tích, nhưng bảng hiển thị trước mặt cậu biến thành màu đỏ, cho cậu biết, cậu không đạt yêu cầu!

Trời, cậu chỉ nghĩ có thể ôn lại cuộc sống vườn trường thì vô cùng tốt đẹp, lại quên mất ở trường học một ngày, thì cần phải trải qua những cuộc thi không có biên giới ngừng, mà thứ cậu tệ nhất chính là thi, đặc biệt là lý thuyết!

Người có bảng hiển thị biến thành màu đỏ, đều ủ rũ đi ra ngoài, có vài người còn muốn giở thủ đoạn, thầm thì nói riêng với giám khảo bên cạnh.

"Em học sinh này, đừng mua chuộc giáo viên, xin mời ra ngoài." __ Bị cự tuyệt vô tình.

Đường Vũ siết lá thư tiến cử, bắt đầu do dự.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của những giáo viên đó, bức thư này có tác dụng không?

Cậu không bị đuổi ra mất mặt giống thế chứ?

Khi đã đi đến cửa, Đường Vũ quyết định bất cứ giá nào, lấy ra khí thế quấn quýt nài nỉ khi đi xin việc, tìm ông thầy gần nhất, nói: "Thầy, làm phiền rồi, cái..."

"Không đạt tiêu chuẩn thì mời ra ngoài."

"Thầy xem cái này đi." Đường Vũ cắn răng đưa phong thư tiến cử ra.

"Đừng lãng phí thời gian của cả hai bên, không đạt tiêu chuẩn thì mời ra ngoài." Giáo viên đó rất tuân thủ chức trách tiếp tục đuổi người.

Đường Vũ gồng mình, lại đưa phong thư tiến cử ra: "Thầy... nhất định phải xem một chút!" Nếu không cho dù cậu bỏ qua cơ hội lần này, cũng sẽ nuối tiếc vạn phần.

"Tôi nói rồi..." Giáo viên đó mất kiên nhẫn nhíu mày lại, trừng mắt nhìn cái đứa học sinh cả gan dám không tôn trọng giáo viên ở học viện Kenton như thế, nhưng khi khóe mắt liếc thấy một đồ án, khiến hắn hơi để ý, lại nhìn thêm lần nữa.

Đó là một con dấu hình sư tử lớn bằng ngón tay cái.

Đường Vũ thấy rõ, vẻ mặt giáo viên từ không kiên nhẫn biến thành kinh ngạc, tiếp theo chuyển qua cực kỳ kích động.

Chương 6: Thuận lợi nhập học

Thấy đã được đối phương chú ý, Đường Vũ lập tức lấy phong thư ra, cung kính đưa lên.

Giáo viên đó xem xong thư tiến cử, đặc biệt là khi mắt rơi vào chỗ ký tên ở góc dưới bên phải, mắt sáng cả lên.

"Cậu quen?" Dường như không tiện nói ra cái tên đó, giáo viên chỉ chớp mắt ra hiệu.

Đường Vũ không tự nhiên tránh né ánh mắt đó, miễn cưỡng gật đầu: "A, chắc là vậy đi." Thật ra có dựng tám sào cũng không tới.

"Không ngờ thượng tá lại tiến cử người vào nhập học... cậu đi theo tôi, chuyện này chỉ tôi nói thì không được, cần phải tìm chủ nhiệm chiêu sinh."

Do Đường Vũ đứng gần cửa, lại kỳ kèo với giáo viên rất lâu, sớm đã khiến nhiều người chú ý.

Những người đó nghe nói cậu được tiến cử đến, hơn nữa rất có khả năng được giữ lại theo cửa sau, đều lộ vẻ phẫn hận.

Có một vài người thi vòng đầu thành tích thông qua, cũng khinh bỉ nhìn Đường Vũ, những người bị loại, càng nhìn cậu như thâm thù đại hận.

Đường Vũ trợn trắng mắt, cậu đã biết sẽ thế mà.

Chẳng qua từ trước đến nay là dân lành tuân thủ pháp luật, lần này lại nhờ quan hệ, còn là quan hệ cứng như vậy, cậu lại thoáng cảm thấy có chút tự kiêu và tự hào.

Ném ra sau lưng một ánh mắt "you can you com", cậu đi theo giáo viên ra khỏi nơi thi bằng một cửa khác.

Họ tìm đến chủ nhiệm chiêu sinh, chủ nghiệm lại dẫn họ đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng xem xong bức thư, ngẩng đầu đánh giá Đường Vũ, hàm râu hơi nghiêng, lộ ra nụ cười.

"Hiếm khi Ian cũng sẽ dùng đến quan hệ cá nhân, thầy tự nhiên sẽ nể mặt cậu ta, nhưng thầy nghe nói thành tích của em vô cùng tệ, em biết trường học chúng ta từ trước đến nay không nhận những học sinh kém."

Đường Vũ nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy đã hơi không chốn dung thân.

Hơn một trăm đề bài lung tung dính dáng đến nhiều lĩnh vực, cậu chỉ đáp đúng được số ít, hiện tại hiệu trưởng nói rõ là học sinh kém, người hơn ba mươi tuổi thật sự là mất mặt quá thể.

Thấy Đường Vũ lúng túng cúi đầu, hiệu trưởng lại cười cười, trong nụ cười tràn đầy từ ái và ôn hòa, ông nói: "Mỗi học kỳ nhà trường sẽ tổ chức kiểm tra, vậy đi, cho em thời hạn nửa năm, phải nâng cao thành tích lý thuyết của mình. Nếu lần thi sau có thể đạt yêu cầu, thì em được chân chính giữ lại, thế nào?"

Đường Vũ vui sướng ngẩng đầu, thấy đối phương không phải nói đùa, liền gật đầu thật mạnh, không thể nào vui hơn!

"Được rồi, Diran." Hiệu trưởng dặn dò giáo viên dẫn Đường Vũ tới: "Lát nữa kiểm tra mức độ sử dụng não cũng không cần dẫn em ấy đi, cứ xếp em ấy vào ký túc xá đi."

Đường Vũ vui mừng quá đỗi, bức thư tiến cử này đúng là giải quyết gọn gàng!

Đi theo giáo viên Diran ngồi vào xe trường bay qua vườn trường đến khu ký túc xá, Đường Vũ mới nhận biết được trường học này giàu có to lớn cỡ nào.

Tùy tiện lấy một xó ra, cũng xa xỉ hơn phòng làm việc xa hoa nhất của trưởng trấn tại 0773 nhiều.

"Em là người ở đâu?" Có lẽ do lộ trình khá xa, Diran thuận tiện nói chuyện với Đường Vũ.

"Thầy hỏi tinh tịch của em sao?" (Tinh tịch: Kiểu như quốc tịch)

"Phải."

"Hành tinh nhân tạo 0773."

Hoàn toàn không ngờ được, một người có lai lịch lớn như vậy lại đến từ một hành tinh nhân tạo, hơn nữa 0773 gần như xếp hàng bét nhất trong 800 hành tinh nhân tạo.

Vẻ mặt Diran biến đổi liên tục, cuối cùng hắn nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Vậy em và... thượng tá đó, làm sao quen biết?"

Dò la chuyện riêng tư của người ta không phải là việc mà một giáo viên nên làm, nhưng hắn thực sự quá hiếu kỳ.

Đường Vũ quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt lấp lánh của ông thầy này, nếu như ván đã đóng thuyền, thì cứ tùy tiện bịa một câu chuyện: "Em từng giúp đỡ anh ta trên mạng, ừm... cho nên, liền từ từ thân quen, sau đó em nói hy vọng có thể đến đây học, anh ta cũng liền trả nợ ân tình cho em."

Thật ra theo đúng lý thì là cậu mắc nợ ân tình của thượng tá đó, huống chi còn không thể khẳng định có phải do cô gái trên mạng kia giúp đỡ bên trong không.

Lần này, ánh mắt Diran nhìn cậu cũng thay đổi.

Có thể giúp đỡ cho thượng tá Clermont, còn để đối phương mắc nợ ân tình, phải là người thế nào chứ?

Thượng tá Clermont là thần tượng của hắn đó, thật muốn biết rốt cuộc là giúp đỡ cái gì, muốn đến cào ruột cào gan, nhưng bổn phận nghề nghiệp của hắn cho hắn biết không thể hỏi tiếp nữa.

Hắn lại tỉ mỉ nhìn Đường Vũ, hiện tại học sinh này đã không phải là học sinh kém được đóng dấu "đi cửa sau" nữa, mà là một học sinh kém hắn vô cùng hiếu kỳ.

Thiếu niên có hơi gầy yếu, trên gương mặt trắng nõn là đôi mắt đen kịt vô cùng sáng, đang hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như tỏa ra tia sáng khác thường.

Lúc này, Đường Vũ đang sáng mắt hận không thể xuống xe đi bộ đang đấm ngực dậm chân, cảnh sắc này đẹp hơn khu du lịch kiếp trước từng đi không biết bao nhiêu lần, nhưng dưới ánh mắt "nghiên cứu" của giáo viên kia, cậu chỉ có thể cố gắng khắc chế tâm trạng nhảy nhót, giả vờ thản nhiên ngắm cảnh.

Qua gần nửa tiếng, mới đến khu ký túc xá.

Diran giải thích với Đường Vũ: "Nếu thời gian gấp, em có thể thuê xe ánh sáng của trường, lần này tôi dẫn em đi trước để làm quan hoàn cảnh, sau này có thể sẽ không phải chậm như thế."

Đường Vũ gật đầu, không để tâm đối phương nói gì, cứ như người nông thôn ra thành thị trợn mắt ngắm khu ký túc xá hùng vĩ trước mặt.

Cậu phát hiện cứ sống mãi ở hành tinh nhân tạo, quả thật đã đánh giá thấp liên bang Hick, bây giờ cậu quả thật hoài nghi mình đã bước vào thế giới khoa học viễn tưởng, ngay cả ký túc xá cũng lạm dụng như vậy.

Không hơi sức đâu cho Đường Vũ cảm thán, Diran dẫn Đường Vũ vào trong, tại đại sảnh lầu một xác thật chứng minh thân phận cho Đường Vũ, còn nói với cậu những khoản cần phải chú ý, "Ký túc xá cũng có quy tắc, những cái đó nhất định phải tuân thủ, nếu không thư tiến cử của em cũng không cứu được em."

Đường Vũ nghiêm túc gật đầu.

Diran mỉm cười vỗ cậu: "Đi lên đi, sống cho hòa thuận với bạn học." Nói xong nghiêng đầu.

Đường Vũ đi theo hướng đối phương chỉ, vòng vèo tìm được nơi ở của mình.

Từ khi vào Kenton tới nay, chuyện khiến cậu kinh ngạc đã đủ nhiều rồi, thế nên khi thấy phòng túc xá giống như phòng tổng thống, cậu cũng không còn quá kinh ngạc nữa.

Trường học tốt nhất liên bang Hick, quả nhiên hào nhoáng xa xỉ cực điểm.

Đương nhiên, đó là vì bồi dưỡng ra vô số nhân tài, tiếp nhận một đống quyên tặng của những người đó, không xa xỉ thì biết tiêu tiền vào đâu.

Phòng ký túc xá tổng cộng có hai phòng ngủ, bạn cùng phòng của cậu chắc đang phải tham gia kiểm tra mức độ sử dụng não, Đường Vũ tùy tiện chọn một phòng, bắt đầu bố trí phòng ngủ của mình.

Ngày hôm sau, khi Đường Vũ đang ngủ mơ màng, thì nghe có động tĩnh ngoài phòng ngủ, chắc là bạn cùng phòng của cậu cuối cùng cũng đến rồi.

Cậu liền thức dậy rửa ráy một chút, đi xem bạn mới của mình.

Mở cửa, cậu thấy hai người, hai người đó cũng đồng thời nhìn cậu.

Đường Vũ thân thiện lắc tay: "Xin chào, tôi là Đường Vũ."

Một trong hai người đối diện có vóc dáng na ná cậu, thiếu niên có mái tóc xoăn tít và làn da cực kỳ trắng, thấy cậu, chân mày dễ coi nhíu lại, hình như rất bất mãn với người bạn cùng phòng này.

Người đàn ông trông khá lớn tuổi đứng bên cạnh thì thân thiện mỉm cười nói: "À, xin chào. Em ấy tên là Phùng Dương, là bạn cùng phòng của cậu. Tôi là anh trai em ấy, Phùng Nghị."

Người đàn ông đó rất cường tráng, có thể tưởng tượng được dưới bộ đồ kia, nhất định là cơ bắp chắc nịch, nhưng khi cười lại rất hàm hậu, làm người ta sinh ra thiện cảm.

"Này! Cậu nhìn đủ chưa!" Thấy Đường Vũ nhìn chằm chằm anh mình, thiếu niên tên Phùng Dương rõ ràng rất tức giận.

Đặt hành lý xuống nói với Phùng Nghị: "Em đã nói không cần phải đưa em vào! Anh xem đi, hại em trễ cả một buổi tối, bên ngoài còn có một đống hoa si đang canh, trong phòng lại thêm một tên! Lẽ nào anh không có một chút tự giác nào hay sao?!"

Hử? Đường Vũ nghi hoặc, sao cậu đột nhiên lại nhận được cái tên gọi "hoa si" này?

Phùng Nghị mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi Đường Vũ, tiếp theo nhẹ giọng an ủi em trai đang nóng nảy.

Thấy mất hứng, Đường Vũ không làm thân với bạn cùng phòng mới nữa, mà vào bếp tự làm bữa sáng cho mình.

Trước kia cậu rất ít khi nấu ăn, nhưng đến thế giới này, không thân không thích, cậu không thương mình thì lấy ai thương cậu, nghĩ lại cũng thật đáng thương, cho nên cậu thường làm những món ngon chiêu đãi bản thân.

Tài nấu ăn của cậu cũng dần dần cải thiện sau sự tàn phá vô tình của sách dạy nấu ăn điện tử.

Đợi khi cậu ăn cơm xong ra ngoài, phòng của Phùng Dương đã chỉnh lý xong, người bạn cùng phòng có vẻ rất khó ở chung kia đang đưa lưng về phía cửa, nằm trên giường, từ ngoài cửa cũng có thể cảm giác được oán khí.

Phùng Nghị mỉm cười bất đắc dĩ, theo Đường Vũ vào phòng khách.

"Cậu đừng để ý, em trai tôi chính là như vậy, tính cách con nít, nhưng nó rất thiện lương, hy vọng cậu và nó có thể ở chung hòa thuận." Anh trai tốt sợ em trai tức giận ở trường nên nói.

"À, không sao." Vừa hưởng thụ xong món ăn tươi ngon và trái cây, tâm trạng Đường Vũ rất tốt.

Sau khi Phùng Nghị thêm phương thức liên lạc của Đường Vũ vào danh bạ, nói: "Nếu có chuyện gì, nhất định phải liên lạc với tôi mọi lúc, được không?"

Đường Vũ gật đầu, đương nhiên cậu biết "chuyện gì" này là chỉ chuyện của bạn cùng phòng kia, chứ chẳng liên quan quái gì đến cậu.

Đến chiều, Phùng Dương mới thức dậy, xoa mắt nhìn quanh phòng khách một lượt, thấy Đường Vũ đang dọn vệ sinh, liền bật cười chế nhạo.

Đường Vũ không hiểu nhìn cậu.

"Cậu không biết mỗi phòng ký túc xá của Kenton đều có trang bị người máy dọn dẹp sao? Ngu chết được."

Đường Vũ lúng túng, ký túc xá xa hoa này đương nhiên là hàng đỉnh, nhưng từ trước đến giờ cậu luôn tự mình dọn vệ sinh, căn bản không ý thức được còn có chuyện tiện lợi như thế.

"Ở đâu? Cậu biết không?" Đường Vũ sẽ không tính toán với con nít, cho dù ngoại hình của hai người không chênh về tuổi tác, nhưng tuổi thật của cậu đã gần ba mươi rồi.

"Cậu không biết xem 'Sổ Tay' sao! Lẽ nào cậu chỉ xem qua phần nội quy ở trên?"

"À, tôi biết rồi, cảm ơn cậu."

Vốn muốn cười nhạo người khác, lại nhận được lời cảm ơn, làm Phùng Dương nghẹn đỏ mặt.

"Anh tôi đi rồi?"

"Ừ, cậu vừa ngủ anh ta đã đi rồi, nói trường học không cho phép người nhà ở lại lâu."

"Hừ, cậu để anh ấy đi dễ dàng như vậy?"

Đường Vũ tỏ vẻ không hiểu, cái này thì có liên quan gì đến cậu?

Sau đó cậu mới biết, Phùng Nghị là một trong ba ngôi sao lớn của liên bang, thực lực chỉ thua Ian Clermont. Khó trách trên đường đưa Phùng Dương đến trường học bị người sùng bái vây chặt, làm cho Phùng Dương suýt bỏ lỡ cuộc thi nhập học.

Phùng Dương đương nhiên cho rằng Đường Vũ cũng là kẻ sùng bái Phùng Nghị, căn bản không ngờ trong một khoảng thời gian rất dài Đường Vũ cũng không biết anh trai cậu là một người điều khiển cơ giáp cực ngầu đẹp trai và rất ưu tú!

Phùng Dương không mấy thích Đường Vũ, cái này Đường Vũ biết, cho nên cậu cũng không tự đi tìm mất mặt.

Còn một tuần lễ nữa sẽ khai giảng, cậu cần nâng cao tri thức về lý thuyết của mình, nếu không sợ khai giảng rồi sẽ không theo kịp tiến độ bài học.

Nhưng trên mạng rất khó tìm đủ tri thức liên quan đến những đề bài kia, cậu thu thập hai ngày trên mạng, hiệu quả rất bình thường.

Thoát khỏi mạng, Đường Vũ mệt mỏi nằm sấp trên giường, đúng lúc thấy Phùng Dương đi ngang qua, đột nhiên nảy ra một ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro