Chương 7+8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Lễ khai giảng.

"Nè, Phùng Dương."

Phùng Dương nhìn Đường Vũ, lộ vẻ không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"

"Tôi muốn hỏi, lịch sử liên bang cậu học ở đâu? Có tài liệu gì không?"

Vốn cho rằng đối phương sẽ nói cái gì đó gợi lên hứng thú của mình, không ngờ lại là cái chuyện nhàm chán này.

Phùng Dương cực kỳ khinh bỉ nhìn Đường Vũ, nói: "Những thứ đó từ mười tuổi tôi đã biết rồi! Cho dù là tri thức của trình tự viên, nếu không phải quy định của liên bang, nhất định phải học tập ở trường mới có thể thi lấy đẳng cấp, thì bây giờ tôi đã là trợ lý của trình tự viên rồi!" Tuy rằng muốn đả kích Đường Vũ, nhưng lại không thể khống chế được lộ ra vẻ mặt cực kỳ tự hào.

Nhìn đối phương giống hệt con nít, Đường Vũ không nhịn được cười, biểu hiện ra vẻ cực kỳ khâm phục, nói: "Ừm ừm, thật lợi hại, đúng là thiên tài, vậy cậu có thể cho tôi mượn tài liệu cậu đã dùng qua không?"

Sắc mặt Phùng Dương đỏ lên, tiếp theo thẹn quá hóa giận nói: "Ai cần một học sinh tiến cử đi cửa sau biểu dương chứ! Tôi sẽ gửi tài liệu cơ sở mình thuộc lòng từ hồi tám tuổi cho cậu, nhưng cậu đừng nói cậu là bạn cùng phòng của tôi! Mất mặt muốn chết!"

"Vậy cảm ơn nha." Đường Vũ cười híp mắt tiếp nhận "quà tặng" của Phùng Dương.

Khó trách luôn có địch ý với cậu, thì ra là ngứa mắt khi cậu nhờ quan hệ.

Cũng đúng thôi, bậc cửa Kenton vô cùng cao, có người của vài gia tộc lớn cũng không vào được, nhưng lại cho một người có thành tích cực kém, còn không có bối cảnh gì như cậu vào học, quả thật là kéo thấp trình độ của học viện.

Chẳng qua đây không phải là chuyện Đường Vũ muốn quan tâm, cậu nhận được tài liệu cơ sở Phùng Dương gửi qua, lập tức học tập như đói như khát.

Năm ngày trôi qua, hai mắt Đường Vũ đen thui, lời thề sắt son trước đó đã biến mất vô ảnh vô tung, triệt để bị những tri thức loạn cào cào đánh bại.

Cậu chỉ biết mình căn bản không thích hợp với những thứ cần phải học thuộc lòng này, cái não mới này, linh hoạt thì linh hoạt, nhưng chính là không có bản lĩnh nhìn qua sẽ không quên!

Học suốt năm ngày, cậu sắp nảy sinh nghi vấn với năng lực của mình rồi.

Cuộc thi học kỳ cậu làm sao mà qua đây?

Cho dù chán nản, Đường Vũ vẫn ăn mặc gọn gàng, chuẩn bị tham gia lễ khai giảng học sinh mới năm nay.

Trường học đã đo kích cỡ làm đồng phục mới cho mỗi học sinh rồi đưa qua.

Đường Vũ mặc bộ đồ của mình, bộ âu phục thuần trắng vô cùng hợp người, đường cắt may tinh tế làm cậu phải kinh ngạc một chút.

Ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc chạm mặt Phùng Dương đang chuẩn bị ra ngoài.

Cái đầu tóc xoăn đó mặc bộ âu phục trắng vào, phối hợp với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng tinh, quả thật có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, Đường Vũ thầm nghĩ.

"Nè Phùng Dương, đẹp trai thật nha." Đường Vũ cười ha ha chào hỏi.

"Hừ." Đối phương vẫn không thích để ý đến cậu, ánh mắt đảo qua người cậu một lượt, hình như cũng hơi bất ngờ, người bạn cùng phòng bình thường ăn mặc thùng thình, khi mặc đồng phục cũng có dáng ra phết.

Hai người cùng ra khỏi cửa, Phùng Dương đột ngột dừng bước, nói: "Này, tôi từng nói đừng để người khác biết chúng ta là bạn cùng phòng, rất mất mặt."

Đường Vũ suy nghĩ một chút, quay vào cửa nghiêng đầu nói: "Vậy cậu đi trước đi, tôi cài đặt trình tự dọn dẹp cho người máy rồi sẽ đi."

Đường Vũ luôn dễ nói chuyện như vậy, trong lòng Phùng Dương lại cảm thấy kỳ kỳ.

Cái tên học sinh kém nhờ quan hệ mà vào này, cần gì phải đồng tình chứ! Phùng Dương nghĩ đến đây, hất đầu ra khỏi phòng trước.

Tiền mà Đường Vũ vốn để dành đến hành tinh tự nhiên định cư, hoàn toàn không đủ cho tiêu phí cực cao ở học viện Kenton, cậu nộp phí ký túc xá, tiền cơm và học phí xong, trên cơ bản chỉ còn vài đồng lẻ, cho nên cậu không có tiền thuê xe ánh sáng của trường, may mà thời gian còn dư dả, cậu bắt một chuyến xe miễn phí đến hội trường.

Xe miễn phí này dùng để ngắm cảnh, đợi đến hội trường đã qua hơn nửa tiếng.

Vào hội trường rồi, bắt đầu tìm chỗ của trình tự viên.

Bậc cửa của học viện Kenton cao thì cao, nhưng 59 hành tinh trong toàn liên bang Hick cũng có một ngàn tỷ nhân khẩu, cho dù chỉ có tỷ lệ một phần trăm triệu, cả năm cũng có trên mười ngàn học sinh có thể bước vào bậc cửa này, huống chi còn có những học sinh ưu tú từ ngoài liên bang đưa đến. Nhưng hội trường chứa được hơn mười ngàn người lại không có vẻ chật chội.

Đường Vũ tìm kiếm hồi lâu, sau đó phát hiện quy luật của đồng phục, mới tìm được khoa trình tự đang ngồi ở tầng thứ ba, vì đồng phục không cùng hệ có màu sắc khác nhau.

Vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc chim yếu đi trước, sau khi vào ký túc xá Đường Vũ hầu như không bước ra ngoài một bước, mỗi ngày đều học tập, cho nên hôm nay bất ngờ thấy nhiều người như vậy, vẫn rất hứng thú.

Phải biết rằng, cậu từng lăn lộn vật vã ngoài xã hội mấy năm, lúc đó luôn nhớ nhung thời đại học, còn ảo tưởng nếu có thể cho cậu một cơ hội nữa, cậu sẽ trân trọng, hưởng thụ tốt hơn.

Hiện nay ảo tưởng thành hiện thực, sao cậu không hưng phấn được.

Lễ khai giảng của học sinh mới, mỗi khoa đều phái ra người đứng đầu kỳ thi nhập học lên phát biểu, Đường Vũ kinh ngạc phát hiện, người đại biểu của khoa trình tự, lại là bạn cùng phòng của cậu - Phùng Dương.

Khó trách tên tóc xoăn đó luôn thích ra vẻ, thì ra là thủ khoa.

Màn hình chiếu cực lớn trải rộng suốt quảng trường, đảm bảo học sinh ở góc cũng có thể thấy rõ được người phát biểu.

Phùng Dương đứng trên bục giảng, lập tức dẫn lên một cơn xao động.

"Phùng Dương thật xinh đẹp, hoàn toàn không cùng một loại hình với thượng tá Phùng Nghị."

"Đúng vậy, thật ưu nhã, nhìn mà tê cả lòng."

"Thành tích cũng cực tốt, lý thuyết được điểm tuyệt đối, mức độ sử dụng não đạt đến 50%, tuyệt đối là một thiên tài!"

"Ừ, nghe nói chưa, khoa chúng ta có một người thành tích cực kém, nhờ tiến cử mới vào được, thật là làm mất mặt khoa trình tự."

"Có lẽ mức độ sử dụng não cũng thấp đến đáng thương."

"Người ta có người chống lưng, các cậu cần gì phải chua vậy."

Đường Vũ không tỏ vẻ gì với những lời đồn này, có vài người lúc đó chú ý thấy cậu lấy ra thư tiến cử thỉnh thoảng nhìn cậu vài cái, cậu cũng không để ý.

Cậu tự cho rằng mình là người trưởng thành khá thành thục, đương nhiên sẽ không thiếu kiến thức như mấy đứa con nít!

Tuy bị âm thầm dè bỉu, cũng quả thật phải nén giận, nhưng cậu vẫn tự nói với mình, thắng được miệng lưỡi nhất thời chẳng có gì đáng cao hứng, chỉ có hành động và giành được thành tích cao mới có thể chuyển biến cách nhìn của mọi người dành cho cậu.

Huống chi, cậu cũng không để tâm mấy đến cách nhìn của người khác... đại khái là thế.

"Ê ê! Nhìn kìa! Malak!"

Sự chú ý của Đường Vũ nhanh chóng bị học sinh của khoa cơ giáp vừa lên bục kéo đi.

"Nghe nói tinh thần lực của cậu ta lên tới 700!"

"Ở Kenton không thiếu nhất chính là thiên tài."

"Nghe nói cậu ta còn đánh tiếng sẽ vượt qua thượng tá Clermont đó!"

Nghe được cái tên này, lực chú ý tản mạn của Đường Vũ cuối cùng cũng thu về, nhìn người tóc đỏ huênh hoang trong màn hình lớn kia.

Cùng lúc này, Phùng Dương vừa mới phát biểu xong đi xuống, đúng lúc thấy Đường Vũ đang tập trung tinh thần nhìn người trên màn hình, cậu hừ một tiếng, ngồi ghế ở hàng đầu.

Trong buổi lễ khai giảng, còn có màn phát biểu của học sinh sắp ra trường.

Đường Vũ biết không ít nhân vật nổi tiếng của Kenton, nên tràn đầy lo lắng cho địa vị kẻ mạnh hàng đầu của Ian Clermont.

Nhiều người thề muốn vượt qua anh ta như thế, áp lực không nhỏ đâu.

Đến ngay cả trình tự viên, thợ bảo dưỡng, tình báo viên v.v... những người dính dáng đến Ian Clermont cũng trúng đạn, chờ bị vượt qua.

Sau khi buổi lễ kết thúc, giáo viên các khoa dẫn theo học sinh đến phòng học, sắp xếp kế hoạch học tập của học kỳ và một vài nhiệm vụ ngoại khóa.

Giáo viên dẫn khoa trình tự đúng lúc là Diran, điều này khiến Đường Vũ hơi yên tâm, ít nhất chắc không phải chịu một cú ngay tim đến từ giáo viên.

Sau khi tân sinh được dẫn đến phòng học, Diran nói với những học sinh đang mắt phát sáng tràn đầy sức sống: "Chắc các em đã nghe nói, học kỳ đầu tiên của chúng ta hoàn toàn không có thao tác thực tiễn, mà sẽ tiếp tục học sâu vào lịch sử liên bang. Lý thuyết này khác với những đề thi lý thuyết mà các em làm lúc nhập học, sẽ đi sâu hơn, hy vọng các em có thể yên lòng học tập."

Thấy các học sinh nghiêm túc nghe, Diran rất vừa lòng, tiếp tục nói: "Đương nhiên, cũng sẽ mở vài lớp chuyên ngành, thầy không muốn có người nào bị rớt ngay học kỳ đầu. Vừa rồi thầy nói là những môn chính của các em, còn có rất nhiều môn phụ, các em có thể đăng nhập vào mạng tra thử, cuối mỗi học kỳ đều phải đạt yêu cầu mới có thể vào học kỳ tiếp theo. Có rất nhiều môn không phải một người có thể hoàn thành, cho nên thầy muốn các em chọn ra bạn hợp tác của mình ngay bây giờ."

Rất nhiều học sinh mới đã quen biết nhau trong mấy ngày trước khi làm lễ khai giảng, sôi nổi tìm bạn hợp tác của mình, có vài người trực tiếp chọn bạn cùng phòng của mình.

Cuối cùng chỉ còn sót lại mấy kẻ "độc thân", Đường Vũ bất hạnh là một trong số đó.

Trên đường đến phòng học, Đường Vũ đã trở thành mục tiêu công kích.

Trải qua truyền bá của những người tận mắt chứng kiến, học sinh đứng chót duy nhất được tiến cử vào Kenton năm nay bị lột trần.

Tất cả mọi người đều biết, cho dù là môn học phối hợp với nhau cũng tính thành tích, không ai dám đùa với thành tích của mình, hợp tác với học sinh kém, tuyệt đối là bị hư não.

Diran vẫn luôn xem trọng Đường Vũ, hơn nữa hắn cũng nguyện ý tin, thành tích của thiếu niên này sẽ tăng lên, tuy phần lớn nguyên nhân trong đó là do hắn sùng bái Clermont mù quáng, nhưng hắn vẫn nguyện ý tận lực giúp đỡ Đường Vũ.

Hắn nhìn quanh phòng học, chọn người thích hợp cho Đường Vũ, rất nhanh, ánh mắt dừng lại trên một người.

"Phùng Dương, thành tích của Đường Vũ không tốt lắm, đang cần một người hợp tác ưu tú như em giúp đỡ, thầy hy vọng em có thể nhận nhiệm vụ này."

Phùng Dương bị bất ngờ điểm danh vẻ mặt rất đặc sắc, ngay cả thân phận bạn cùng phòng cũng không muốn lộ ra, bây giờ lại bị ép cột chung với học sinh đi cửa sau đó, quả thật là tức chết cậu.

Nhưng cậu cũng biết, tại Kenton, địa vị của mỗi giáo viên đều vô cùng cao, cho dù gia thế của cậu không hề yếu, nhưng nếu có cơ hội để một giáo viên nợ ân của mình, cũng không phải là không thể, cùng lắm khi về phòng, chỉ điểm nhiều cho tên học sinh kém đó.

"Thầy Diran, em không muốn thành tích của bạn Đường Vũ ảnh hưởng đến em, cho nên điểm số của tụi em..."

Diran giơ tay bảo cậu dừng lại, nói: "Môn hợp tác của hai em, có thể tính điểm riêng."

Nghe được câu này, sắc mặt Phùng Dương mới tốt chút, lộ ra nụ cười nhẹ, nói: "Nếu thầy đã nói, vậy em đồng ý thôi."

Mà bạn hợp tác của Phùng Dương chỉ có thể không cam tâm đi chọn người khác, lát sau những người "độc thân" còn lại cũng được ghép đôi hoàn tất.

Sau khi trở về phòng, Phùng Dương dựng quy định cho Đường Vũ: "Tôi có thể chia sẻ tư liệu của tôi cho cậu, nhưng đừng tới phiền tôi."

Đường Vũ nghe thế, nhíu mày, tư liệu của Phùng Dương, chắc chắn là vô cùng quý giá.

"Tốt nhất cậu nên cố gắng một chút, đừng kéo chân tôi."

"Được." Đường Vũ đồng ý, "Còn gì khác không?" Thái độ cực tốt.

Phùng Dương nghẹn lời: "Tôi nghĩ ra sẽ nói sau."

Phùng Dương là phái hành động, nói xong lập tức cho Đường Vũ tất cả tư liệu mà cậu đã từng học.

Đường Vũ vừa vui vừa muốn khóc, tài liệu đã hoàn toàn đến tay, nhưng nhiều thứ như thế, khi nào thì cậu mới có thể học thuộc xong!

Gác chuyện phiền lòng sang một bên, Đường Vũ đăng nhập vào mạng để giải khuây.

Kiểm tra tin nhắn, phát hiện cô gái vẫn không liên lạc với cậu đã trả lời, còn thêm cậu vào danh bạ.

"Lily... Clermont?" Cậu nghĩ cậu biết cô gái này có quan hệ gì với Ian Clermont rồi.

___ Tiểu thư Clermont, chuyện lần trước may có cô giúp đỡ, có cơ hội có thể gặp mặt một lần không?

Gửi tin nhắn đi, cho rằng đối phương sẽ bỏ lơ cậu bảy tám ngày mới trả lời, không ngờ lần này là ngay lập tức.

___ Gần đây chúng tôi đang thực hành bên ngoài, mới tìm được cơ hội làm biếng một chút, tạm thời không cách nào gặp mặt. Đúng rồi, có vào được Kenton không?

___ Vô cùng thuận lợi, đa tạ thư tiến cử của thượng tá Clermont.

Chương 8: Đánh giá trong học kỳ

Lily Clermont nhìn màn hình hiển thị, phẫn hận bĩu môi, chuyện tốt là do cô làm, tên Đường Vũ đó sao lại cảm ơn anh trai của cô chứ?!

"Lily, Lily?"

Nghe bạn học gọi, Lily không kịp giải thích với Đường Vũ, lập tức ra ngoài.

Đường Vũ thích đi dạo trong vườn trường khi không có tiết học. Vừa ngắm cảnh, vừa học thuộc lòng những thứ làm cậu bùng đầu. Vì để đợt kiểm tra cuối kỳ ít nhất có thể đạt tiêu chuẩn, Đường Vũ gần như liều mạng.

Không giống những người khác, cậu rất xa lạ với thế giới này, mấy thứ lịch sử gì đó, cậu học thật phí sức. Nếu hỏi cậu lịch sử trái đất, cho dù không thuộc, cậu cũng có thể đáp được tám chín phần, cái này là khác biệt của người bản địa và người ngoài hành tinh...

"Cậu nhìn cái tên học sinh kém kìa, tên đó vào nhờ tiến cử, thành tích tệ muốn chết."

"Không biết là ai tiến cử, quả thật lãng phí danh sách."

"Nhưng cậu ta rất cố gắng."

"Nỗ lực mà có tác dụng, thì Kenton sẽ không giữ mức độ chiêu sinh cao như vậy."

Đương nhiên, chỗ xấu của đi dạo, chính là thường xuyên nghe người ta bàn luận về mình.

Bây giờ cậu cũng coi như một nửa người nổi tiếng ở Kenton, ngay cả khoa khác cũng có không ít người đặc biệt đến nhìn cậu như xem khỉ, dù sao trong lịch sử Kenton tổng cộng không có mấy học sinh được tiến cử.

Không biết có nên cảm ơn tố chất của học sinh được Kenton thu nhận không, nếu chẳng phải con cháu thế gia thì chính là thiên tài này nọ, tuy thấy cậu ngứa mắt luôn bàn tán về cậu, nhưng cũng không có ai đến gây phiền phức cho cậu.

"Ối!"

Lực chú ý của Đường Vũ bị một tiếng kêu dời đi, chỉ thấy một nam sinh ngồi khuỵu dưới đất, trước mặt là một đống giấy rơi vãi

Đường Vũ vội bước qua, nhặt số giấy đó lên.

Cậu nhận thấy mỗi tờ giấy đều vô cùng lớn, đại khái lớn cỡ hai tờ giấy A0.

"Cảm ơn cảm ơn, đống giấy này nặng quá."

"Không cần cảm ơn."

Nam sinh dưới đất ngẩng đầu lên, thấy là Đường Vũ, rõ ràng hơi sửng sốt.

Đường Vũ đoán, nam sinh này chắc cũng nhận ra cậu.

Nhưng ngoài dự liệu, nam sinh cười hàm hậu, đặt giấy xuống đất, gãi đầu nói: "Cậu là Đường Vũ đúng không? Tôi biết cậu, tôi tên là Carlos."

Carlos lại ôm đống giấy dưới đất lên, nhìn Đường Vũ.

Đường Vũ cảm nhận được đối phương có vẻ muốn đi cùng cậu, vì vậy bước vài bước, người đó quả nhiên đi theo.

"Tôi là người của khoa tình báo, tin rằng cậu đã nhìn ra rồi." Carlos gợi chuyện.

Đường Vũ gật đầu.

Vì khoa học kỹ thuật phát triển cao độ, truyền đạt tin tức trên mạng không còn an toàn, cho nên rất nhiều tin tức của khoa tình báo đều sẽ truyền đi bằng phương pháp cổ xưa.

Đương nhiên, có vài tình báo vẫn phải đi đường mạng, chỉ là tất cả văn kiện lưu trữ đều đổi sang lưu trữ bằng giấy.

"Có cần tôi mang phụ cậu một phần không?" Đường Vũ thấy đối phương khá tốn sức, hỏi.

"Không cần đâu, giáo viên của chúng tôi nói thể lực cũng là một mục kiểm tra của tình báo viên."

Sau đó, hai người trầm mặc một lúc.

Carlos thấy Đường Vũ thỉnh thoảng nhìn màn hình hiển thị trên cổ tay có vẻ vắt óc suy nghĩ, không khỏi hiếu kỳ nói: "Cậu đang học sao?"

Đường Vũ sửng sốt, lúng túng tắt màn hình: "Ha ha, đúng, vừa rồi có một phần đã học đến câu cuối."

"Vậy tôi làm phiền cậu rồi."

"Không có, đã học xong rồi." Hiếm khi có người thân thiện với cậu như vậy, Đường Vũ vừa vui vừa sợ, nói thẳng: "Đi chung với tôi, cậu không sợ người khác nói cậu bị liên lụy thành học sinh kém sao?"

Carlos ngây ra, rồi cười lớn: "Làm sao... không đâu! Những người đó chỉ đố kỵ với cậu thôi, tuy xuất thân bình dân, nhưng lại có núi dựa chống lưng cho cậu, ngay cả thư tiến cử của bảy gia tộc lớn trên liên bang, Kenton cũng chưa chắc để ý đến, cho nên họ chỉ là đố kỵ mà thôi."

Đường Vũ nhún vai, đột nhiên có ấn tượng rất tốt với Carlos này.

"Nói ra thì, tôi còn phải cảm ơn cậu đó." Carlos đột nhiên cười xảo quyệt.

"Sao lại nói vậy?"

"Vì thành tích kiểm tra của tôi cũng không đạt tiêu chuẩn, nhưng có thể là tốt hơn cậu một chút, sau đó nhờ quan hệ gia tộc, mới vào được đây. Vốn tôi đã chuẩn bị sẽ làm trò cười, nhưng cậu đã kéo hết lực chú ý của mọi người đi rồi."

Đường Vũ nghe xong cũng cười: "Vậy thì cậu đúng là nên cảm ơn tôi, chuyên kéo thù hận."

"Tôi ở ký túc xá khu D, có rảnh tới đó tán dóc với tôi."

"Được, tôi ở khu B."

Hai người lại nói vài câu, Carlos đến khu D, bye bye Đường Vũ.

...

"Thượng tá, nhiệm vụ đóng giữ đã đưa xuống rồi." Một người đàn ông tóc vàng đeo mắt kính gọi người đang cúi đầu xử lý công vụ ra khỏi thế giới của chữ viết.

"Ở đâu, bao lâu." Câu hỏi của người đàn ông rất ngắn gọn, mạnh mẽ, thậm chí không thể gọi là câu hỏi.

"Hành tinh bỏ hoang 1002, một năm."

Người đàn ông rũ mắt xuống, ý bảo đã biết, người kia liền ra khỏi phòng sách.

Người được gọi là thượng tá, chính là Ian Clermont.

Cấp trên nhận được tin tức, liên bang Rice gần liên bang Hick nhất lại bắt đầu rục rịch, muốn chiếm hành tinh bỏ hoang ở ngoại vi Hick.

Tuy nói là hành tinh bỏ hoang, nhưng vấn đề lãnh thổ, một tấc cũng không nhường, đây là tôn chỉ mà Hick từ trước đến nay luôn thực thi, đừng nói muốn chiếm mấy hành tinh bỏ hoang, cho dù chiếm bầu trời của họ, cũng quyết không cho phép.

Ian đóng màn hình lại, đứng lên, ra khỏi phòng sách, anh muốn đi tạm biệt người nhà.

"Ian!" Nghe nói Ian lại sắp đi, phu nhân Clermont rất tức giận: "Một năm?! Lâu quá, không được đi!"

"Đây là mệnh lệnh, con không thể chống lại."

"Con không thể chống lại?" Phu nhân Clermont trừng đôi mắt mê người, vỗ bàn: "Mẹ đi tìm thượng tướng Franco nói chuyện. Ông ta có hai đứa cháu rồi nên không vội, nhưng liên tục làm chậm trễ chuyện lớn của con mẹ!"

"Mẹ..."

"Con đừng nói nữa! Ngày mai con nhất định phải gặp mặt em gái của thượng tá Lev! Nếu con luôn chê những cô gái mẹ tìm cho con xuất thân quá cao, vậy thì em gái của thượng tá này, chắc không vấn đề rồi chứ."

"Mẹ, ngày mai con nhất định phải xuất phát." Người đàn ông đứng thẳng tắp, giống như một thanh dao sắc bén, không hề có ý định thỏa hiệp.

"Con..." Phu nhân Clermont cảm thấy vô lực, "Con trai à, có thể cho mẹ biết tại sao con không thích những cô gái đó không? Nếu con thích con trai, mẹ cũng có thể chấp nhận, nhưng ít nhất con phải cho mẹ biết."

"Cũng không phải." Ngũ quan Ian tuấn tú bất phàm, trong đôi mắt màu vàng chỉ lộ ra gợn sóng không hứng thú, tựa như hoàn toàn chẳng thích thú gì với đề tài này, "Con không cần một người liên lụy."

"Con đã 30 rồi, con không cần bị liên lụy, những con cần một đứa con, lỡ đâu..." Phu nhân Clermont đột nhiên che miệng, không nói tiếp nữa.

Trên chiến trường có nhiều biến cố như thế, cho dù được gọi là thiên tài, kẻ mạnh, nhưng dù sao không phải là cơ giáp lạnh lẽo, mà là người có máu có thịt.

Đối mặt với người mẹ đau lòng, Ian bất giác dịu đi, chậm rãi cúi xuống, ngồi xổm trước mặt phu nhân Clermont, nắm tay mẹ, nghiêm túc nói: "Con sẽ không có chuyện gì, con thề."

Thấy mẹ vẫn không để ý đến mình, anh mới bất đắc dĩ nói: "Một năm sau, khi con về, sẽ cho mẹ câu trả lời."

"Con nghiêm túc sao?" Tâm trạng phu nhân Clermont cuối cùng cũng chuyển biến tốt.

"Con chưa từng nói đùa."

...

Một bộ máy phi hành chậm rãi dâng cao, kèm theo đó là ánh vàng lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh vút qua chân trời, nhanh chóng biến mất.

"Ian lại đi rồi..." Lily đứng trên mặt đất lộ vẻ thất vọng.

Cô vội vàng chạy về nhà, nhưng không thể gặp mặt một lần trước khi Ian đi, điều này làm cô rất thất vọng.

Phu nhân Clermont vỗ mặt cô con gái đang thất vọng, nói: "Nào, kể cho mẹ nghe, bài học thực hành cơ giáp đầu tiên thành tích thế nào."

Thời gian thoi đưa, thoáng cái nửa học kỳ đã qua.

Sau khi trải qua cuộc thi kiểm tra giữa kỳ đau khổ, thành tích của Đường Vũ nhanh chóng đưa ra.

Lịch sử liên bang của cậu bất hạnh lại là một dấu chéo đỏ, bị Phùng Dương mắng chửi.

"Cậu có phải là người Hick không hả, vấn đề đơn giản như vậy cậu lại đáp sai! Lẽ nào cậu không biết người đề ra cách phân tinh vực để quản lý chính là tổng thống bây giờ?!"

Đường Vũ cúi đầu, lịch sử liên bang à! Sao ngay cả chuyện chính trị cũng hỏi chứ! Có còn cho người ta qua hay không!

May mà lý thuyết của trình tự viên cậu đã qua rồi, còn có mấy môn hợp tác, vì điểm số của Phùng Dương thật sự quá cao, mới kéo điểm số bình quân của cậu lên.

Tuy trước đó giáo viên đã từng hứa điểm số bài hợp tác của Phùng Dương và Đường Vũ có thể tính riêng, nhưng dù sao ở chung trong một phòng lâu như thế, lại cảm thấy Đường Vũ cũng không tồi tệ như lời đồn, đồng thời suy nghĩ đến cơ chế hợp tác từ trước đến nay của Kenton, cuối cùng khi tính thành tích, vẫn kéo Đường Vũ lên.

Cái này dẫn đến Phùng Dương phải rớt khỏi bệ cao đứng nhất chuyên ngành, rớt xuống hàng trung.

Biết Phùng Dương cũng là nghĩ cho mình, Đường Vũ không nổi giận với Phùng Dương, ngược lại thái độ tốt đẹp nhận sai: "Tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, lần này cảm ơn cậu."

"Cái thành tích của cậu, làm gì muốn đến Kenton!" Phùng Dương vẫn không nguôi giận, học sinh ưu tú từ nhỏ lập tức bị kéo xuống học sinh hạng trung, mới nói vài câu sao mà hết giận được, "Không bằng cậu sớm ra ngoài kiếm tiền, hoặc đến một vài trường học cấp thấp, chứ không nên lãng phí thư tiến cử lôi kéo quan hệ vào đây."

"Cậu nói đúng, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, tôi chỉ có thể cố gắng tiến thủ thôi."

"Ôi cậu..." Cảm thấy mình thực đủ bao dung với Đường Vũ, Phùng Dương cũng phải khâm phục tính cách của mình.

Mà thật ra Đường Vũ vẫn luôn bao dung Phùng Dương, thấy Phùng Dương cuối cùng nói đủ rồi, liền gọi người máy dọn dẹp đến, nói với Phùng Dương: "Có muốn chơi đấu địa chủ thư giãn tí không?" Cậu sửa chửa lại trình tự cho người máy, đã biết rất nhiều cách chơi poker.

Trải qua một tháng tiếp xúc, Đường Vũ đã hiểu rõ tích cách Phùng Dương.

Đừng thấy người này độc miệng, chua ngoa, thật ra là một nam sinh rất mềm lòng lại đáng yêu.

Cũng giống như anh trai Phùng Nghị của Phùng Dương đã từng nói.

Con chip ở cổ tay lóe vài cái, Đường Vũ cúi đầu nhìn, một tin nhắn nhảy ra.

__ Đường Vũ, có ở ký túc xá không? Nếu có ra mở cửa.

Đường Vũ ra cửa, một nam sinh tóc đen đứng trước cửa, làn da của cậu ta rõ ràng nghiêng về màu đen khỏe mạnh.

"Carlos, vào đi."

Từ khi quen biết Carlos ở vườn trường, cả hai cảm thấy đối phương tốt tính, nên nhanh chóng thân quen.

"Đường Vũ, thành tích kiểm tra lần này thế nào?" Carlos cười nhạo hỏi.

"Cũng được, may nhờ có Lông Cừu."

"Tôi đã nói đừng gọi tôi là Lông Cừu."

"Thật ngưỡng mộ cậu, có một sinh viên ưu tú che cho." Carlos lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

"Cậu thi thế nào?"

"Tốt hơn lúc thi nhập học một chút."

"Có tiến bộ là tốt rồi."

"Đừng lấy tiêu chuẩn của cậu đánh giá người khác!" Phùng Dương tức giận nói.

"À à, xin lỗi nha người anh em, cậu phải học tập bạn Lông Cừu, cũng phải tranh thủ sớm ngày che chở cho ai."

"Ha ha, sao có thể."

Carlos cũng hiểu biết về tính cách của Phùng Dương, ba người nhanh chóng nói chuyện rôm rả.

"Các cậu nghe chưa." Carlos thần bí gợi lòng hiếu kỳ của hai người còn lại, nói: "Thượng tá Clermont dẫn binh đóng ở hành tinh biên giới, đã khai chiến với liên bang Rice rồi."

Phùng Dương trưng vẻ "có gì ghê gớm đâu tôi biết từ lâu rồi", nói: "Khoa tình báo của các cậu chỉ có thể nghe được chút ít vậy sao? Cái này tôi biết rồi."

"Sao cậu biết?" Carlos hỏi.

"Không thể nói." Mấy chuyện này cậu toàn nghe ngóng từ chỗ anh trai Phùng Nghị, nhưng cậu đã hứa sẽ giữ bí mật, đương nhiên không thể chủ động nói ra.

Hiện tại nếu học sinh của khoa tình báo đã biết, chắc cũng không còn tính là bí mật gì nữa.

"Đường Vũ, cậu ngẩn người gì vậy?" Carlos phát giác thấy Đường Vũ khác thường, hỏi.

"À, không có gì, tôi đang đợi cậu nói tiếp đó."

Vừa rồi cậu bỗng thấy hơi lo lắng, tuy căn bản không quen biết người đó, nhưng dù sao đã nhận ân tình to lớn của đối phương, cũng không thể không có một chút cảm giác nào khi biết đối phương đến nơi nguy hiểm như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro