Chương 9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Hai trường thi đấu

Thấy lực chú ý của hai người đều tập trung vào mình, Carlos tiếp tục nói: "Theo như tôi biết, đã giao chiến mấy lần rồi, lần này khí thế của Rice rất hùng dũng, phái ra đại đội cơ giáp, phía chúng ta kháng cự hơi phí sức.

"Nói bậy!" Phùng Dương kích động nói: "Có Ian ở đó, sao có thể phí sức, các cậu tìm hiểu tình báo kiểu gì vậy hả!"

"Lông Cừu, cậu rất thân với thượng tá Clermont sao? Gọi thẳng tên người ta như vậy?"

"Trước kia lúc anh tôi ở nhà, anh ta cũng từng đến vài lần." Phùng Dương dường như không muốn nói nhiều, giục Carlos nói tiếp.

"Lấy ít địch nhiều, phí sức cũng bình thường thôi." Carlos lầm bầm, dưới ánh mắt sắc như dao của Phùng Dương, lại tiếp: "Chúng ta đã tổn thất mười chiếc cơ giáp, đối phương tổn thất mười ba, nhưng tổng số của người ta nhiều hơn chúng ta. Đến ngày mà tin tình báo truyền về, thì thượng tá Clermont còn chưa đích thân lên chiến trường, chẳng qua nghe nói, cơ giáp 'Sisyphus' của anh ta đã tiến vào khu chuẩn bị chiến đấu, có thể sẽ nhanh lên chiến trường thôi."

"Nếu Ian ra mặt, nhất định có thể xoay chuyển chiến cục nhanh chóng!" Phùng Dương nói chắc như đinh đóng cột.

"Ừ, tôi cũng nghĩ thế. Đây là đề kiểm tra trong kỳ của năm hai năm ba khoa chúng tôi, những thứ tôi nói đều là tin tức do năm hai truyền về, tất cả tình báo của năm ba đều là bí mật, không nghe ngóng được, nếu không nhất định sẽ hiểu cụ thể hơn.

Đường Vũ vẫn ở bên cạnh nghe hai người nói, không biết mình có nên tỏ vẻ chút không, không bằng lần sau khi lên mạng, hỏi thăm Lily vậy.

Cậu và Lily đã liên lạc mấy lần rồi.

Bây giờ cơ giáp mà Lily dùng để thực tập có cùng loại hình và cùng một đợt sản xuất với chiếc sử dụng ở Hạn Hải khi đó, trình độ dung hợp Đường Vũ cho cô rồi, nên phương diện đồng bộ vẫn chưa xảy ra vấn đề gì.

Cậu thường xuyên chấp nhận lời mời của Lily trên mạng, xem cuộc thi đấu cơ giáp của cô.

Cô nhóc đó thật là một thiên tài về mặt điều khiển cơ giáp, tuy vóc dáng nhỏ, nhưng thể lực lại tốt hơn con gái bình thường nhiều.

Nói xong tin về Ian Clermont, Carlos lại tiết lộ cho hai người một tin, "Nghe nói học sinh trao đổi năm hai của Rice đã đến rồi, rất ngang ngược, muốn so tài với Kenton."

Đường Vũ kinh ngạc: "Chúng ta đang có chiến hỏa với Rice, sao còn trao đổi học sinh với họ?"

"Quân sự là quân sự, chính trị là chính trị, giáo dục là giáo dục, cậu có hiểu không hả." Carlos để lại một câu như thế, rồi kết thúc cuộc "hội ngộ" của ba người hôm nay.

Khi Đường Vũ lên mạng, phát hiện Lily cũng có mặt, liền truyền tống đến chỗ đối phương, phát hiện cô quả nhiên đang khiêu chiến với cơ giáp khác.

"Đường Vũ cậu đến đúng lúc lắm, tôi nhìn trúng một chiếc cơ giáp thiết kế riêng cho nữ, chiếc cơ giáp đó đang trong quá trình hoàn thiện trình tự, tháng sau sẽ được bán trên mạng, đến lúc đó cần cậu kiểm tra độ dung hợp giúp tôi." Sau khi khiêu chiến toàn thắng một cơ giáp, Lily nói.

Công chúa nhà giàu...

Đường Vũ oán thầm một câu, cam chịu gật đầu.

"Lát nữa Ian sẽ đến giúp tôi trả tiền, hi hi, là quà sinh nhật Ian tặng tôi, ngưỡng mộ không."

Tim Đường Vũ đập mạnh một cái, lẽ nào hôm nay cậu sẽ may mắn được thấy nhân vật truyền kỳ đó?

"Cậu đừng vọng tưởng, tôi sẽ không cho hai người gặp mặt đâu." Lily thấy Đường Vũ sửng sốt, liền tuyên bố quyền sở hữu của mình, "Khó lắm anh ấy mới rút thời gian đến thăm tôi, tôi sẽ không phân lực chú ý của anh ấy cho bất cứ ai." Nói xong còn cực kỳ kiêu ngạo hừ một tiếng.

"Ấy, Lily..." Nhân lúc Lily không có cơ giáp nào để khiêu chiến, Đường Vũ chen vào: "Bên chỗ thượng tá Clermont, không có nguy hiểm gì chứ."

"Ian sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm đâu." Lily hất cằm, mũi sắp hỉnh lên trời rồi.

"À, vậy thì tốt." Đường Vũ cười cười, nói: "Vậy cậu hỏi thăm anh ta dùm tôi."

Lily đột nhiên nghĩ đến, nếu không nói rõ thì tên Đường Vũ thúi này vẫn cho rằng Ian viết thư tiến cử cho cậu ta.

Đùa à, Ian bận như vậy, lạnh nhạt với người ngoài như vậy, sao có thể phí công sức viết thư tiến cử cho người không quen biết chứ!

Cô phải cho Đường Vũ biết, để cậu ta đừng vọng tưởng.

"Tôi cho cậu biết nha..." Đang định nói, trước mặt Lily lóe lên một tia sáng vàng, nói rõ có người đang truyền tống đến.

Lily lập tức đẩy Đường Vũ ra: "Cậu mau đi đi, đừng làm phiền thế giới hai người của chúng tôi."

Tuy rất muốn gặp truyền kỳ liên bang, nhưng dạng dân nghèo có tinh tịch hành tinh nhân tạo còn không bằng cả bình dân bình thường như cậu, sợ là không có tư cách rồi.

Đường Vũ tiếc nuối rời đi.

Ánh sáng yếu dần, bóng người bên trong dần rõ ràng hơn.

"Ian, cực kỳ đúng giờ nha! Em dẫn anh đến cửa tiệm đó."

Sau lưng Đường Vũ truyền đến giọng nói hớn hở của Lily, tiếp theo, cậu nghe một giọng nam: "Ừm."

Giọng nói lạnh lẽo mang theo cảm xúc cứng nhắc, nhưng lại lộ ra một chút dịu dàng không dễ phát giác.

Đường Vũ quay đầu nhìn, thấy Lily kéo tay một người đàn ông cao hơn cô hai cái đầu, quay người đi về một hướng khác.

Từ sau lưng không thấy rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn rõ mái tóc màu nâu của người đó, chỉnh tề không một sợi rối, cứ như được dùng sáp định hình, không một sợi nào thoát khỏi sự khống chế.

Trên người anh ta chắc là quân trang của thế giới hiện thực, chất vải màu xanh đậm tô điểm cho bóng lưng thêm vị cấm dục, thắt lưng ở eo không nghiêng không lệch, mơ hồ có thể nhìn ra thân hình cường tráng dưới nó.

Có nhìn tiếp nữa cũng chỉ có thể cho ra những kết luận này, Đường Vũ thoáng thất vọng quay đầu đi.

Dường như cảm giác được tầm mắt sau lưng, người đàn ông đó quay đầu qua, nhìn bóng lưng gần đó.

Lily thấy Ian nhìn ra sau, nói: "À, cậu ta chính là Đường Vũ đó, gần đây giúp đỡ em không ít, hơn nữa đều miễn phí hết!" Dường như nghĩ đến gì đó, Lily lại nói: "Đúng rồi, vừa rồi cậu ta còn nhờ em hỏi thăm anh đó, vậy em thay cậu ta thăm hỏi anh, xin hỏi có thể hẹn hò với anh không, thượng tá Clermont."

Khóe miệng anh cong lên như có như không, mang theo nuông chiều nhìn cô em gái tinh ranh của mình, nói: "Nếu anh đồng ý, thì người hẹn với anh là em, hay là cậu ta?"

Lily ra vẻ không thể tin nổi, mắt trợn trừng kinh ngạc: "Ian! Anh cũng biết đùa nữa hả?"

Người kia lắc đầu, vẫn mỉm cười nói: "Anh chưa từng đùa."

"Vậy." Lily lắp bắp, "Vậy đương nhiên là hẹn với em, sao có thể hẹn với cậu ta chứ!"

"Như em mong muốn, tiểu thư Clermont xinh đẹp."

Bình thường, trừ vùi đầu học bài, Đường Vũ còn tranh thủ đến sân huấn luyện dành cho học sinh của học viện Kenton.

Vì tiền vốn có hạng, Đường Vũ rất trân trọng mỗi lần huấn luyện, bình thường cậu đều bủn xỉn lợi dụng mỗi một phút một giây, cho nên tại sân huyến luyện này chưa từng có ghi chép đăng ký của cậu.

Đăng ký được dùng cho những người chuẩn bị phá kỷ lục, phải tốn trên mấy phút, đùa à, mọi người đều bận rộn như vậy, thời gian lại quý giá, sao cậu lại lãng phí trên chuyện vô nghĩa đó chứ.

Sân huấn luyện cũng phân chuyên ngành, huấn luyện chuyên ngành của Đường Vũ chính là thiết kế trình tự.

Thiết kế trình tự trong sân huấn luyện khác với trên mạng, thiết kế trên mạng dù có tinh xảo, mô hình mô phỏng ra có chân thật, thì cũng chỉ là ảo.

Mà thiết kế tạo ra trên sân huấn luyện đều là thật, có thể kiểm tra, có thể mang đi, thậm chí có thể xin bằng sáng chế.

Đường Vũ không trông mong có thể thiết kế ra trò mới gì để xin bằng sáng chế kiếm tiền, cậu chỉ cực kỳ si mê loại huấn luyện này, chẳng hạn thiết kế những trình tự dung hợp khác nhau cho Lily, mỗi lần nâng cao tốc độ, mỗi lần giúp Lily thuận lợi dung hợp, cậu đều rất thỏa mãn.

Hôm nay, Đường Vũ vốn chuẩn bị đến sân huấn luyện, lại phát hiện người bên trong nhiều hơn gấp bội thường ngày.

"Chuyện gì vậy?" Đường Vũ hỏi người bên cạnh, phản ứng đầu tiên của cậu là bên trong xảy ra chuyện rồi, chẳng hạn sự cố an toàn gì đó.

"Là học sinh trao đổi của Rice thi đấu với đàn anh của chúng ta." Người đó quay đầu, vốn định nói tiếp, nhưng vừa thấy Đường Vũ, sắc mặt đột nhiên khác thường, lầm bầm: "Tên học sinh kém như cậu xen vào làm gì, cậu cũng chả hiểu nổi."

Đường Vũ bĩu môi, mở máy liên lạc tìm Phùng Dương, nói: "Lông Cừu, mau đến sân huấn luyện, ở đây có chuyện hay."

Máy liên lạc truyền đến giọng nói khinh thường của Phùng Dương: "Tôi tới từ lâu rồi, chỉ có cái thứ học sinh kém như cậu không biết vừa rồi đi đâu mất thôi."

"À." Hiếm khi Đường Vũ có chuyện tốt muốn gọi anh em đến chia sẻ, kết quả phát hiện anh em còn đến hưởng sớm hơn mình, cảm thấy rất vô vị, "Vậy khi về kể lại tình hình cho tôi đi, người ở đây nhiều quá, tôi không vào được."

"Cậu trở lại cho tôi!" Phùng Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Lẽ nào cậu không biết đây là cơ hội học tập đáng quý thế nào sao?! Vào đây! Tôi đã giữ chỗ cho cậu rồi!"

Đường Vũ vui vẻ quay đầu, trong ánh mắt bất mãn của mọi người, chen vào trong.

Cuộc đấu bên trong đang tiến hành đến khoa bảo dưỡng.

Hai chiếc cơ giáp thật lớn có chỗ bị hư giống nhau nằm ngang ngay giữa đại sảnh của sân huấn luyện.

Đường Vũ vừa tìm Phùng Dương, vừa quan sát cuộc đấu.

Chỉ thấy tuyển thủ hai bên tay đặt lên mặt đất, bày ra rất nhiều công cụ lớn nhỏ khác nhau cực kỳ phức tạp, hai người đều nhanh chóng sửa chữa cơ giáp, động tác đó quả thật nhanh đến mức không thể tin nổi.

Mỗi lần đổi dụng cụ, hai người dường như đều không động đậy, nhưng công cụ dưới đất lại biến đổi, hơn nữa không chỉ tốc độ nhanh, còn vô cùng chính xác, thay đổi nguyên liệu, kết nối linh kiện bán dẫn, phương hướng của đường dây, quả thật chuẩn xác như một người máy, Đường Vũ trợn mắt nghẹn họng mà nhìn.

Cái này nhất định là phải trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc mới luyện ra được.

"Đường Vũ! Cậu còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau qua đây!" Phùng Dương gọi xong, đỏ mặt, vì giọng của cậu làm cho rất nhiều người nhìn qua đây, da mặt cậu vốn mỏng.

"Đó là ai vậy? Xinh đẹp quá?"

"Phùng Dương năm nhất của khoa trình tự, thủ khoa lúc nhập học, mức độ sử dụng não là 50%."

"Vậy người mà cậu ta gọi là ai?"

"Cũng là năm nhất, người đứng chót."

Đơn giản mạnh mẽ, chỉ đúng chỗ cần thiết.

Đường Vũ nghe mà tim cũng sắp vỡ.

Cuối cùng Đường Vũ chen được tới chỗ Phùng Dương, mới phát hiện cạnh đó có mấy người cùng khoa đang đứng, đều nhìn cậu như nhìn kẻ thù.

"Nào, qua đây." Phùng Dương đưa tay nắm, kéo Đường Vũ lại cạnh mình, "Thành tích kém như vậy, còn không biết học tập nhiều hơn."

Phùng Dương ở nhà làm thiếu gia kiêu ngạo, sau khi ở lâu cùng Đường Vũ, cậu phát hiện mình đã sắp biến thành bảo mẫu rồi.

Đường Vũ chịu đựng những ánh mắt như muốn lăng trì xẻo thịt sau lưng, nhỏ giọng hỏi Phùng Dương: "Vị trí này sao mà có?"

"Mấy người sau lưng hiếu kính tôi."

Đường Vũ đen mặt, cậu biết mà...

Cuộc so tài của khoa bảo dưỡng nhanh chóng cho ra kết quả, Kenton dành ưu thế chiến thắng với 2 phút 36 giây.

Khi đàn anh của khoa bảo dưỡng bước xuống bệ thao tác, hội trường vang lên tiếng hoan hô.

"Kenton tất thắng! Kenton tất thắng! Kenton! Kenton!"

"Đàn anh đẹp trai quá!" Đây là đám chim non của khoa bảo dưỡng la.

Đường Vũ cũng la theo vài tiếng, bị bầu không khí ảnh hưởng, nhiệt huyết cũng khá sôi trào, cảm thấy rất kiêu ngạo.

Cuộc đấu của chuyên ngành khác cũng tuần tự triển khai.

Không thể không nói trình độ của Kenton cực cao, những chuyên ngành có thể thi đấu trong mười mấy chuyên ngành toàn bộ đều thắng, cuối cùng chỉ còn lại khoa cơ giáp và khoa trình tự quan trọng nhất là chưa thi.

Khoa cơ giáp và khoa trình tự trước nay bổ trợ cho nhau, vì thế cuộc đấu của hai chuyên ngành này cũng diễn ra cùng lúc.

Người xuất chiến của khoa cơ giáp là Lunerb.

Đường Vũ không nhìn thấy tướng mạo người đó ra sao, người đó trực tiếp điều khiển cơ giáp màu bạc trắng bước ra, mà trình tự viên bảo vệ cơ giáp là một học sinh năm nay có thành tích thực hành đứng thứ tư.

Người tên Lunerb này, cậu từng nghe Lily nhắc đến, cô đánh giá anh ta không tồi.

Cơ giáp sử dụng trong cuộc đấu là cùng một loại cùng một lô, trình tự viên cũng sẽ thao tác trong hoàn cảnh hoàn toàn phong bế, để bảo đảm độ công bằng tuyệt đối cho cuộc đấu.

Đường Vũ thò đầu nhìn khoa cơ giáp bên kia, muốn xem thử có thể thấy được cái cô cuồng anh trai Lily Clermont kia không.

Tuy hai người đã gặp nhau nhiều lần trên mạng, nhưng ngoài đời thực thì chưa bao giờ.

Đối với cô công chúa Lily đó, đương nhiên Đường Vũ không dám đường đột đưa ra yêu cầu gặp mặt, mà cô gái kia càng không thể có hứng thú với dáng vẻ ngoài đời thực của cậu.

Cậu không biết, hai người đã gặp nhau mấy lần ở hiện thực rồi, Lily nhận ra cậu, nhưng không chào hỏi, cậu lại không nhận ra đối phương.

Cùng với tuyên bố của trọng tài, cuộc đấu của khoa cơ giáp và khoa trình tự, đồng thời diễn ra!

Chương 10: Chiến huống bất lợi

Khoa cơ giáp là chuyên ngành nóng nhất toàn liên bang.

Trên chiến trường, có lúc một người điều khiển ưu tú thậm chí có thể xoay chuyển cục diện.

Nhưng cho dù người điều khiển có giỏi thế nào, không có trình tự viên tốt để phối hợp, thì tất cả cũng chỉ là nói suông.

Vì thiết kế của cơ giáp vô cùng phức tạp, còn mang hệ thống dung hợp của tinh thần lực, không ai dám bảo đảm mỗi một linh kiện nhỏ, mỗi một đường dây đều có thể vĩnh viễn vận chuyển tốt, càng không ai đảm bảo, dưới tấn công hỏa lực của quân địch, trình tự bên trong cơ giáp sẽ không bị loạn.

Cho nên, người điều khiển tốt đều sẽ phối hợp với trình tự viên cố định.

Trình tự viên không chỉ phải hiểu rõ cơ giáp của người điều khiển, cũng phải hiểu tất cả những nhân tố tạo nên ảnh hưởng cho việc điều khiển cơ giáp như thân thể, cảm xúc, độ khỏe mạnh v.v... của người điều khiển.

"Bạn hợp tác của đàn anh Lunerb không phải là người đứng đầu khoa trình tự sao, sao lại thành người đứng thứ tư?" Đường Vũ nghe có người hỏi.

"Ba người đứng đầu mấy hôm trước bị trường phái đi diễn thuyết lưu động rồi, qua một thời gian nữa mới về được."

"Vậy... để thế được sao?"

"Tinh thần lực của đàn anh Lunerb và độ đồng bộ đều rất cao, không có vấn đề."

Cơ giáp nặng nề cao mười lăm mười sáu mét, chạy trên sân huấn luyện, Đường Vũ cũng cảm thấy dưới chân hơi rung động.

Đường Vũ không hiểu chiến đấu cơ giáp, nhưng có thể khẳng định là, hai chiếc cơ giáp này còn linh hoạt hơn cả động tác của người bình thường, chắc đã trải qua vô số lần huấn luyện.

Cậu nhớ khi mình kiểm tra cánh tay máy ở 0773, dùng ngón tay máy so với ngón tay của mình, miễn cưỡng có thể đạt được đồng bộ.

Khi đó cậu còn cảm thấy rất thỏa mãn, bây giờ xem ra, những gì cậu làm được so với hai vị đại thần khoa cơ giáp mà nói, hoàn toàn là trò vặt.

Lunerb khom lưng húc chỏ tấn công, góc độ xảo quyệt tấn công cơ giáp do học sinh Rice điều khiển, hiện trường liền truyền đến tiếng kim loại va chạm thật lớn, còn thoáng thấy được rất nhiều tia lửa bắn xuống.

Đối phương cũng không cam lòng yếu thế, lúc thân thể bị đè xuống đồng thời co gối húc vào thắt lưng Lunerb, tiếng va chạm của máy móc chấn điếc cả tai. Hai người giống như hai cao thủ giác đấu, tới tới lui lui không phân trên dưới.

Đường Vũ được mở mắt, cậu chỉ từng thấy cuộc so tài của Lily trên mạng, cho rằng như vậy đã rất ưu tú, hiện tại xem ra là tiểu vu gặp đại vu.

Phản ứng của hai người đều cực kỳ nhạy bén, cho dù cơ giáp rất lớn, nhưng lại khống chế nó linh hoạt như một người nhỏ nhắn.

Học sinh vây xem cũng thỉnh thoảng kêu lên, vừa hoan hô cho sướng, vừa lau mồ hôi vì hai người, vừa hy vọng bên mình mau thắng lợi, vừa không muốn kết thúc cuộc thi đấu đặc sắc này.

Đường Vũ xem một hồi, đột nhiên muốn đi vệ sinh, đáng lý định nhịn đến khi xem xong, nhưng lại cảm thấy hai người đang đấu rất hăng, trong thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại, nên dự định đi mau về mau.

Nói một tiếng với Phùng Dương, cậu lập tức chuồn ra giải quyết nhu cầu bàng quang.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Vũ quyết định đi đường vòng trở về, còn có thể xem ở các góc độ khác. Giữa đường đúng lúc đi ngang qua phòng huấn luyện của khoa trình tự.

Lúc đi đến cửa phòng huấn luyện, Đường Vũ đột nhiên dừng chân, đi lùi vài bước.

Cậu đưa tay đẩy cửa, phát hiện cửa không khóa, cảm thấy hơi bất thường.

Theo lý mà nói, tất cả phòng huấn luyện bất kể có người ở bên trong hay không, đều phải giữ trạng thái khóa chặt, cửa không đóng lại, nhất định là trình tự khóa cửa xảy ra vấn đề.

Đường Vũ nhíu mày, rồi vẫn do dự bước vào.

Vào phòng thao tác, Đường Vũ kinh ngạc phát hiện có người ngã trên bàn điều khiển.

Cậu giật bắn, lập tức chạy qua xem xét, phát hiện người này chỉ đang ngủ, cậu tạm yên tâm, sau đó lại cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên, phát hiện trên màn hình hiển thị đang là cuộc đấu mà cậu quan sát vừa rồi!

Trời!

Đường Vũ vội đẩy người đó, muốn đánh thức đối phương, đừng ngủ vào lúc này chứ! Chú ý đến tố chất của người điều khiển hợp tác với anh đi!

Cố gắng đẩy vài cái cũng không được, Đường Vũ hoài nghi người này bị hôn mê.

Mà tình hình trong sân huấn luyện đã biến đổi, Lunerb đang bị đè xuống, trình tự cơ giáp của Kenton xảy ra vấn đề.

Nên làm sao đây?

Lẽ nào trân mắt nhìn học viện Kenton thất bại sao?

Trên màn hình lóe qua từng dòng trình tự như ký tự ngoài hành tinh, Đường Vũ căn bản không hiểu.

Đường Vũ chỉ biết hệ thống soạn trình tự của kiếp trước, hoàn toàn khác với thế giới này, lúc này cho dù cậu muốn giúp đỡ, cũng lực bất tòng tâm!

Mà hiện tại nhất định phải phục hồi trình tự bị loạn trước, mới có thể khiến cơ giáp chịu khống chế một lần nữa.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Lúc này mà gọi Phùng Dương đến, nhất định không kịp.

Cơ giáp của Lunerb đã hoàn toàn không đứng được nữa.

Trong đầu Đường Vũ nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

Đột nhiên, một suy nghĩ nảy ra, Đường Vũ giống như mới được khai thông.

Cậu có một suy nghĩ rất lớn mật, những trình tự bị tổn hại tại sao nhất định phải sửa chửa? Dùng lối tư duy mà cậu biết để soạn trình tự mới, khởi động thì có vấn đề không?

"Không kịp nghĩ nhiều nữa, làm đại đi cho rồi." Đường Vũ cắn răng, bắt đầu kiểm tra trình tự bị tổn hại của cơ giáp, đồng thời mô phỏng ra trình tự mới trong đầu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cơ giáp của Lunerb đã hoàn toàn có dấu hiệu suy sụp, nếu còn không nghĩ cách, học viện Kenton sẽ thua chắc!

Hai tay Đường Vũ đặt trên màn hình thao tác, hít sâu một cái, sau đó mở mắt ra, nhìn vào màn hình trước mặt.

"Này, còn ngủ tiếp nữa, bạn hợp tác của anh sẽ thua đó." Để giảm bớt cảm giác căng thẳng, Đường Vũ trêu chọc người đang nằm úp sấp cạnh mình, tiếp theo mở phòng của mình sử dụng nghiệm chứng.

May mà hôm nay cậu có hẹn đến đây huấn luyện.

__ Có đăng nhập không. Không.

__ Đợi kiểm tra quyền hạn. Thông qua.

__ Đợi truy cập quyền hạn. Thông qua.

Đường Vũ vẫn luôn biết hệ thống trình tự mà mình sử dụng hoàn toàn khác với liên ban, cho nên khi soạn trình tự cậu vẫn luôn chú ý che giấu bản thân, mà đây chính là nguyên nhân thứ hai cậu chưa từng đăng nhập.

Bàn điều khiển vẫn đang đọc tin tức trên con chip của Đường Vũ, bên kia, Lunerb đã nghiêng trái ngã phải, trong tình trạng hoàn toàn không có trình tự viên giúp đỡ, có thể kiên trì lâu như thế, đã vô cùng ưu tú.

"Đàn anh, tôi đến giúp anh đây, nếu thao tác không tốt xin anh nhẫn nại bao dung cho."

Đường Vũ lầm bầm, hai tay vạch qua màn hình thao tác, ánh sáng màu lam rực lên, chiếu lên gương mặt trắng nõn của cậu, cả người trở nên sinh động dị thường.

Những trình tự hỗn tạp nhanh chóng lóe lên trên màn hình hiển thị đã chậm dần dưới sự điều khiển của Đường Vũ, rất nhanh trên màn hình đã trở nên sạch sẽ, những trình tự loạn cào cào kia đã bị cậu xóa sạch.

Sau khi xóa hết toàn bộ thông tin, Đường Vũ bắt đầu dùng phương pháp của mình để cứu chiếc cơ giáp đó.

Ngón tay nhanh đến không thể thấy rõ, ánh sáng màu lam lấp lóe liên tục, màn hình gần như chỉ chớp mắt đã tràn ra vô số trình tự.

"Tiểu Ảnh? Tiểu Ảnh? Cậu sao vậy? Trả lời tôi!"

Lunerb giơ tay lên chống lại một cú tấn công thô bạo của đối phương, độ chấn động mạnh mẽ dẫn đến trình tự ở tay bị loạn, thao tác của hắn cũng trở nên khổ sở.

"Chết tiệt!" Biết mình có gọi thế nào, cũng không có người đáp lại, Lunerb cực kỳ nóng giận.

Đáng lý hắn có lòng tin tuyệt đối có thể chiến thắng đối phương, cho dù bạn hợp tác không quen lắm, nhưng hắn có thể bảo đảm mình sẽ không xảy ra sai lầm, chỉ cần bài thực hành của Tiểu Ảnh đạt tiêu chuẩn là đã đủ dùng, ai biết người này nửa đường lại mất bóng!

Cho dù hắn có toàn lực chống đỡ, thậm chí sử dụng tinh thần lực để sửa chửa trình tự, nhưng cũng như khi hành quân không có hậu phương tiếp viện, chỉ có một kết cục là thất bại.

Tuy rằng mấy cuộc so tài trước đều là Kenton thắng, nhưng là học viện quân sự hàng đầu liên bang, nếu khoa cơ giáp thất bại, vậy đồng nghĩa với việc thua toàn cuộc.

Lunerb vừa tức vừa vội, từ trước đến nay hắn luôn mạnh mẽ, sao có thể cho phép mình thua không rõ ràng như vậy chứ?

Khi hắn còn chưa nghĩ ra nên ứng phó thế nào, tình trạng tệ hơn lại diễn ra, cơ giáp đột nhiên không cách nào thao tác được nữa, chết máy rồi?!

Sao có thể được chứ!

Mặc dù thời gian hắn điều khiển cơ giáp không lâu, nhưng chưa từng bị chết máy, huống chi hắn nghe nói chỉ khi cơ giáp hoàn toàn bị tổn hại thì hệ thống động lực mới mất linh, nhưng trước mắt cơ giáp của hắn còn mười vạn tám ngàn dặm mới tới độ hoàn toàn tổn hại!

Đây là chuyện gì chứ?!

Lunerb vừa tức vừa giận, lúc này đã hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa, chỉ có thể chấp nhận kết cục thất bại, khi hắn đang không cam lòng muốn từ bỏ, đột nhiên cơ giác lại có thể động.

Cảm giác đó, giống như người đang ngủ say, dần dần tỉnh lại.

Ban đầu độ đồng bộ của thân thể còn chưa cao, nhưng đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh lại, có một cảm giác sung sướng khi đoạt lại chủ quyển thân thể từ trong giấc mơ, độ đồng bộ từ từ hồi phục mức độ hàng đầu!

"Tiểu Ảnh?" Lunerb mở miệng hỏi: "Vừa rồi là chuyện gì?"

Mấy giây sau, vẫn không có câu trả lời.

Nhíu mày, Lunerb thử hỏi: "Cậu không phải Tiểu ảnh, là ai?"

Lẽ nào là giáo viên của trường?

Trừ giáo viên ra, hắn không nghĩ ra còn ai có thể thuần thục sửa chữa trình tự bị tổn hại trong thời gian ngắn như thế. Nhưng giáo viên không được phép tham gia vào cuộc so tài của học sinh...

Cho nên, đây chính là nguyên nhân đối phương không nói chuyện?

Cho rằng đối phương không muốn bại lộ, Lunerb từ bỏ truy vấn, lúc này, đối phương lại chủ động nói chuyện với hắn.

"Đừng nói chuyện, độ dao động tinh thần lực của anh đang vượt mức bình thường." Một giọng nói thanh thúy thuộc về thiếu niên vang lên, dường như gõ vào tim, nhịp đập của Lunerb đột nhiên tăng mạnh.

Đây tuyệt đối không phải là giọng của giáo viên!

Giáo viên khoa trình tự của Kenton hắn đều từng tiếp xúc, tuyệt đối không có giọng nói này.

"Nè nè, đã được rồi đó, độ dao động lại cao lên rồi, anh đang ra đề khó cho tôi sao?" Thiếu niên tuy đang oán trách, nhưng ngữ khí không hề gấp, dường như vấn đề dao động tinh thần lực khó giải quyết nhất đối với trình tự viên, đối với cậu ta thì lại không khó.

"Ba phút sau, tôi phải nói bye bye với anh rồi." Đường Vũ đùa, đồng thời cũng đang cảnh cáo người ở trong khoang điều khiển cơ giáp, nếu còn không khống chế tinh thần lực, ba phút sau sẽ bị cơ giáp bài xích, thiếu không khí dẫn đến hôn mê.

Lunerb dường như đã chấp nhận lời cảnh cáo của cậu. Nhìn trị số đang từ từ bình ổn, Đường Vũ nhếch môi lên, bắt đầu kiểm tra trình tự, mười ngón tay linh hoạt nhảy nhót trên màn hình thao tác.

Vừa rồi xóa bỏ trình tự cũ, nhất định đã dọa đàn anh này rồi, ngay cả tinh thần lực dao động cũng không khống chế được.

Ha ha, Đường Vũ cười hả hê.

"Cậu tên gì?" Người trong cơ giáp đã đứng lên, bắt đầu chuẩn bị phản kích mạnh mẽ. Nhưng sự chú tâm của người đó dường như không còn nằm trên đối thủ của mình, mà đặt vào trình tự viên đang thoải mái giúp đỡ hắn.

"Chỗ bị phá hoại thật không ít đâu." Thiếu niên thấp giọng nói, không muốn lộ ra tên của mình.

"Cảm ơn cậu."

"Muốn cảm ơn tôi? Không bằng đánh đối phương một trận đi, thế nào?"

Lunerb nhếch môi lên, nện tay phải vào lòng bàn tay trái, tràn đầy tự tin: "Cậu nhìn kỹ đó."

Học sinh ngồi xem đã cam chịu chấp nhận thất bại rồi.

"Đàn anh Lunerb sao vậy? Bị người ta đè đánh như thế."

"Cậu ngu à! Rõ ràng là trình tự viên không theo kịp anh ấy."

"Trình tự viên đứng thứ tư sao lại kém người đứng đầu nhiều thế, chuyên ngành này cũng chẳng lợi hại như lời đồn gì cả."

"Hừ, lợi hại gì chứ, ngay cả đứa đi cửa sau cũng có thể vào, cậu còn trông mong nó lợi hại nỗi gì?"

Nếu những người này biết, học sinh đi cửa sau kia đã cứu đàn anh của họ, xoay chuyển thế cục, nhất định sẽ giật mình nói không nên lời.

Khi mọi người không cam lòng nhưng không thể không thất vọng trở về, cuộc đấu xảy ra biến hóa!

Chỉ thấy Lunerb lại đứng lên, làm động tác mài đấm xoa tay, tiếng cảnh báo của chiếc cơ giáp phát ra trước đó cũng biến mất, từng chuỗi "tích tích tích" chứng minh từng hàng trình tự đang hồi phục vận chuyển với tốc độ nhanh chóng, tiếp theo cơ giáp phát ra một tiếng "đinh__" vang vọng, dường như cơ giáp đã có linh hồn, sân huấn luyện được sự vui sướng vờn quanh.

Sửa chữa cơ giáp hoàn tất, trở lại trạng thái đỉnh cao ban đầu, cuộc đấu, còn chưa kết thúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro