Chương 10 - [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sâm Viên Chính Nhân vẻ mặt âm hiểm đến gặp Tề Đằng Ngộ. Tề Đằng Ngộ đối với vị khách ngàn năm có một kinh hãi, vừa định gọi người bưng trà, Sâm Viên Chính Nhân liền xua tay nói:

"Không cần, A Ngộ, tôi định xin một thứ của cậu, tôi nghĩ cậu sẽ có, dù cậu không có, cũng biết mua ở đâu."

Sâm Viên Chính Nhân nói cho thứ mình cần cho Tề Đằng Ngộ, Tề Đằng Ngộ vừa nghe, sợ đến nỗi cái tách trong tay cũng rơi xuống. Đó không thể là Chính Nhân, Sâm Viên Chính Nhân không có khả năng cần loại đồ này!

"Chính Nhân, cậu đang muốn làm gì?"

Sâm Viên Chính Nhân nhãn thần âm u, so với trước kia hoàn toàn trái ngược, tràn ngập âm trầm, mờ mịt, được ăn cả, ngã về không.

"Chỉ cần nói cho tôi biết có được hay không."

Tề Đằng Ngộ chần chờ một chút: "Tôi không có loại đồ này, thế nhưng tôi biết mua chỗ nào. Tôi giúp cậu mua, hai ngày nữa tới lấy."

"Hai ngày sau, cậu đưa cho tôi ở trường."

Sau khi nói xong Sâm Viên Chính Nhân liền đi về. Tề Đằng Ngộ nhìn bóng lưng của hắn, Sâm Viên Chính Nhân rốt cuộc muốn làm gì?

Hai ngày sau, hắn đem thứ cần đưa cho Sâm Viên Chính Nhân, nét mặt của Chính Nhân như tro nguội, nhận đồ xong, hôm đó liền về nhà sớm.

Bắc Đại Lộ Đông Ti tan học về nhà, liền thấy Sâm Viên Chính Nhân đang ngồi trên giường mình. Vốn dĩ hai người là bạn từ bé, thường đến chơi nhà của nhau, vì vậy, Sâm Viên Chính Nhân có đến nhà của Đông Ti cũng không ai cho là lạ.

Nhưng vấn đề là, hiện tại, quan hệ của bọn họ đã không còn như trước nữa.

"Cậu tới nhà của tôi làm gì? Cút!"

Bắc Đại Lộ Đông Ti mắng như tát nước vào mặt, thế nhưng Sâm Viên Chính Nhân động cũng không hề động, Bắc Đại Lộ Đông Ti tức điên: "Cậu nghe không hiểu tiếng người hả? Cậu đúng là đồ con lợn! Tôi bảo cậu cút!"

Mắng chán thì khát nước, Bắc Đại Lộ Đông Ti cầm nước trên đầu giường uống, uống xong lập tức cảm thấy hai chân mềm nhũn. Y trừng mắt, nhìn Sâm Viên Chính Nhân rốt cuộc cũng đứng lên, thế nhưng trong đáy mắt lại có ánh lửa hừng hực ám muội, thấy rõ sự cố chấp của hắn đối với y.

"Anh nghĩ kĩ rồi, Đông Ti em gần như không có nhược điểm gì, cũng không thiếu thốn thứ gì. Nếu như muốn hạ bệ tập đoàn Bắc Đại Lộ hùng hậu, thì bằng tài lực Sâm Viên gia cùng anh ngày đêm làm việc, cũng phải mất đến mười năm. Anh không thể chịu được chục năm sau mới có được em. Anh chỉ còn nghĩ tới một nhược điểm duy nhất, khiến em hưởng thụ khoái cảm không thể chống đỡ được, anh sẽ khiến thân thể của em không thể rời xa anh!"

Thuốc kích thích - Chính là thứ mà Sâm Viên Chính Nhân đi tìm (cựu) hoa hoa công tử Tề Đằng Ngộ nhờ mua!

"Cậu nói cái thứ điên rồ gì vậy? Thật buồn nôn, học ở phim AV hả?"

Bắc Đại Lộ Đông Ti lập tức lao về phía cửa phòng nhưng lại bị Sâm Viên Chính Nhân chặn ngang ôm lên giường. Động tác thô bạo âm lãnh, thế nhưng lực đặt xuống giường vẫn là ôn nhu chiều chuộng, mà nhiệt độ cơ thể cực nóng khiến dưới lưng Bắc Đại Lộ Đông Ti lập tức ấm lên.

"Đông Ti, anh yêu em..."

Chỉ là cởi nút áo cũng đã khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti nóng như bị lửa đốt.

"Dừng! Cái tên biến thái kia dừng lại! Tìm A Lượng của cậu mà giỡn!" Bắc Đại Lộ Đông Ti giãy giụa rống giận.

Sâm Viên Chính Nhân đùa giỡn hạ thân của y, lấy tay đưa lên miệng. Bắc Đại Lộ Đông Ti mồ hôi nhễ nhại, cố gắng nhịn xuống, Sâm Viên Chính Nhân dùng môi chạm vào chỗ đó đã là chuyện không tin nổi, y càng nghĩ càng sợ. Sau đó hắn còn đưa tay cắm vào sâu trong mật động, trước sau đều bị đùa nghịch thực sự quá kích thích, Bắc Đại Lộ Đông Ti lập tức phóng xuất, Chính Nhân cứ thế nuốt tất cả vào.

"Buồn nôn muốn chết, thế mà cậu còn nuốt vào, thật khó ngửi!"

Bắc Đại Lộ Đông Ti vừa mắng vừa lấy chân đá hắn, hắn cũng không màng mà cởi bỏ quần áo y, nhằm vào tiểu huyệt của y mà tiến nhập. Đông Ti cắn răng, tâm không cam lòng không nguyện, tức giận gào lên: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?! Trước đây không phải chê tôi quá chủ động, muốn tuyệt giao với tôi sao? Đi mà đầu gối tay ấp với A Lượng của cậu đi. Đi mà bay lên sao hỏa đi! Tìm cậu ta mà làm. Làm chết là tốt nhất!"

Sâm Viên Chính Nhân cố gắng tiến vào thật sâu, tiếng mắng chửi của Đông Ti bắt đầu run rẩy, mà hắn cũng bắt đầu thở dồn dập.

Hắn cúi người muốn hôn y nhưng lại bị ăn một cái tát, mặc dù toàn thân vì dược tính mà mềm nhũn, thế nhưng ý tứ chống cự trong đó thì không nói cũng rõ.

Sâm Viên Chính Nhân bắt được tay y ôn nhu hôn nói: "Anh yêu em, Đông Ti, anh không có cách nào chạm vào A Lượng, chỉ có em mới khiến anh có cảm giác đó."

"Đó là đương nhiên, vẻ đẹp của tôi đã mê đảo cậu phải không? Không đúng, giờ không phải lúc nói cái này... Khoan... Đừng có nhúc nhích... Đừng cử động..."

Giọng nói của Bắc Đại Lộ Đông Ti đột ngột cao lên, Sâm Viên Chính Nhân hối hả ra vào trong người y khiến phía trước của y chảy ra tinh thủy. Đầu khẽ lay động, khuôn mặt ửng đỏ, hai tay bắt đầu quơ loạn. Hắn ôm đầu của y, đặt một nụ hôn thật sâu, khoái cảm cùng tê dại từ nơi bị đâm truyền đến, Đông Ti theo bản năng mở miệng, để Chính Nhân hôn thật sâu.

"A! Chính Nhân... Chính Nhân..."

Y thét, thanh âm cuồng loạn. Sâm Viên Chính Nhân ôm chặt lấy y, phần eo vẫn ngoan cố trước sau trừu tống, mỗi lần đưa vào đều chuẩn xác đụng tới vị trí mẫn cảm của Đông Ti, khiến y lần thứ hai bắn ra.

Y ngất đi tỉnh lại, Sâm Viên Chính Nhân vẫn ở trong cơ thể y chậm rãi ra vào.

"Cậu chơi đủ chưa? Tránh ra..."

Bắc Đại Lộ Đông Ti chống cự, nhấc tay muốn đánh, lại bị Sâm Viên Chính Nhân lần thứ hai hôn tay, nhiệt độ nóng bỏng khiến y lập tức lại mềm nhũn, sau đó để mặc Sâm Viên Chính Nhân "ta cần ta cứ lấy".

Đúng như Sâm Viên Chính Nhân nói, Bắc Đại Lộ Đông Ti đối với khoái cảm không có nửa điểm chống cự.

Y là biến thái, là đại ma thần tính dục! Trước đây y hạ dược Sâm Viên Chính Nhân, hiện tại đổi lại là Sâm Viên Chính Nhân hạ dược y, y bị tên đó chơi đến cả người mềm nhũn, rất nhanh nằm bệt trên giường, mặc cho tên kia làm gì thì làm, nhưng càng làm càng mẫn cảm, đến cuối cùng Sâm Viên Chính Nhân hôn một cái, khiến y đầu óc choáng váng, ngay cả mình tên gì có khi cũng nhớ không ra.

Làm xong, Bắc Đại Lộ Đông Ti toàn thân vô lực, Sâm Viên Chính Nhân lại ôn nhu ôm y vào phòng tắm, cẩn thẩn thay y rửa sạch. Đông Ti cầm chai sữa tắm đánh hắn thế nhưng hắn cũng không kêu tiếng nào, cố chấp giúp Đông Ti tẩy sạch sẽ thơm tho, để Đông Ti mắng đến đau cả lưỡi, vẫn chẳng khác nào mắng không khí, tức điên lên được.

"Mau mặc quần áo, nếu không sẽ cảm mạo."

Sâm Viên Chính Nhân giúp Đông Ti mặc quần áo, lại bị y hung ác đạp cho một cái.

"Quần áo cũng là do cậu cởi, đừng có giả vờ tốt bụng."

Sâm Viên Chính Nhân cũng không tức giận, giúp y sấy tóc. Bắc Đại Lộ Đông Ti thực sự bị hắn ngoạn đến mệt nhoài, tựa trên người hắn một lát liền ngủ.

Chờ Bắc Đại Lộ Đông Ti tỉnh dậy đã là lúc hừng đông, bọn họ đang ngủ trên giường, Sâm Viên Chính Nhân còn ôm y ngủ, đúng dáng vẻ một ông chồng.

"Cậu cút cho tôi, tên khốn!" (=w= thực ra là chửi một cách rất ác liệt , cơ mà... ta kìm lòng không được biến thành mắng như đùa (yêu) thế này =//v//=)

Sâm Viên Chính Nhân có tai như điếc, ra cửa phòng dặn dò người giúp việc của Bắc Đại Lộ vài tiếng, lập tức có bánh ngọt Đường Nhất gia đặt trên bàn Bắc Đại Lộ Đông Ti. Y nhìn bánh ngọt đến chảy nước miếng, lập tức hiểu ra là Sâm Viên Chính Nhân mang đến.

Sâm Viên Chính Nhân không nói lời nào thừa thãi, từng thìa, từng thìa đút cho Đông Ti. Được người hầu hạ thật sung sướng, Bắc Đại Lộ Đông Ti vừa ăn vừa ra vẻ dữ dằn mắng: "Đem cho cái con khỉ hôi kia ăn, tôi không thèm."

Miệng thì vẫn nói không thèm, nhưng y lại ngoan ngoãn ăn hết miếng này đến miếng khác, trong chốc lát cái bánh Chính Nhân mang đến đã bị ăn sạch bách. Hắn giúp y lau miệng, sau đó giúp y cầm túi sách, thay y mở cửa xe, đỡ y ngồi vào trong xe có rèm che, chính mình cũng đi vào, đi tới trường học, sau khi đến trường lại dịu dàng giúp y cầm túi sách.

Nhưng đừng cho rằng bánh ngọt của Đường Nhất gia có thể khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti hồi tâm chuyển ý, càng đừng cho rằng y bị thượng rồi sẽ bỏ qua. Y chính là Bắc Đại Lộ Đông Ti thân kinh bách chiến!

Vừa về đến nhà, y lập tức đã bị lôi lên giường. Nói thế nào thì nói, trước kia thân kinh bách chiến là làm công, hiện giờ là thụ, tình huống đã không còn như xưa. Bị Sâm Viên Chính Nhân chiếm hết tiện nghi.

Bắc Đại Lộ Đông Ti oán hận đánh hắn vài cái, Sâm Viên Chính Nhân chỉ đơn giản đáp lại bằng cách ôm chặt y trong lòng.

"Bí chết tôi, buông ra!" Đông Ti cào ngực hắn, bất quá cũng không quá mạnh vì sớm bị vờn đến mệt lử.

"Không buông, cả đời cũng không buông."

"Nói nhảm, giờ mới biết Bắc Đại Lộ Đông Ti – tôi tuyệt vời sao?"

"Ừm, Đông Ti là tuyệt vời nhất của anh."

"Trước kia thì giũ bỏ tôi như cặn bã, hiện tại lại nói ngon nói ngọt, tôi sẽ không bị lừa đâu!" Đông Ti vẫn chưa nguôi cơn giận, đừng hòng xóa bỏ nỗi hận của y.

"Anh yêu em, Đông Ti."

"Tôi không yêu cậu nữa."

"Anh yêu em, Đông Ti."

"Tôi đã nói là tôi không yêu cậu nữa!"

Bắc Đại Lộ Đông Ti lặp lại lần nữa, giọng điệu ngày càng gay gắt, đảm bảo khiến người nghe thổ huyết.

"Anh yêu em, Đông Ti." Thế nhưng giọng nói của Sâm Viên Chính Nhân từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi.

Nói dài nói dai, cuối cùng Bắc Đại Lộ Đông Ti chịu thua, không hiểu làm sao, tự dưng viền mắt lại nóng nóng, đang muốn mắng bản thân mình đúng là không ra gì, lại nghe Sâm Viên Chính Nhân khàn giọng nói: "Anh yêu em, Đông Ti. Đừng rời khỏi anh. Đừng cùng người khác một chỗ."

Nghe câu đó, Bắc Đại Lộ Đông Ti tức đến bốc khói, đấm Sâm Viên Chính Nhân một cú.

"Cùng người khác một chỗ là cậu, trứng thối, khốn nạn, bại hoại, cậu đi mà ở cùng con khỉ kia đi, bị cậu ta lợi dụng chết đi, cậu ta sẽ không đơn giản chia tay với cậu."

''Anh biết, thế nhưng anh sẽ xử lý, em yên tâm."

"Tôi không có lo lắng, hỗn đản."

Mắng xong, Bắc Đại Lộ Đông Ti tựa đầu vào ngực Sâm Viên Chính Nhân, Sâm Viên Chính Nhân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán y. Y cũng ôm lấy Sâm Viên Chính Nhân, giấu mặt trong ngực hắn.

Thảm rồi, y muốn khóc.

Bắc Đại Lộ Đông Ti dọa: "Không được nói với người khác là tôi khóc."

"Được, anh sẽ không nói."

"Nhất là A Ngộ, hắn sẽ cười thối mặt tôi."

"Anh sẽ giữ bí mật."

Sâm Viên Chính Nhân nhẹ nhàng nói, làm hại Bắc Đại Lộ Đông Ti vì hắn mà rơi nước mắt, lúc này dịu dàng với y như thế, chẳng phải là muốn gạt nước mắt của y thì là gì.

"Đều là tại cậu, đều là cậu làm hại, hại tôi khóc, đều là cái tên bại hoại cậu hại tôi, lần sau còn dám nói chia tay với tôi, tôi nhất định lấy dao giết cậu."

"Anh lần sau nếu như nói vậy tự anh sẽ giết mình."

Chính Nhân ôm chặt y, trong lòng hắn hiện giờ chính là người quan trọng nhất đời này của hắn, có thể trở lại bên cạnh Đông Ti, chính là chuyện hắn cả đời này tạ ơn số phận nhất.

╮(╯▽╰)╭

"Cái... Cái gì?" Khuôn mặt đẹp đẽ của Dã Trạch Lượng trở nên khó coi.

"Cậu không nhầm đâu." Sâm Viên Chính Nhân diện vô biểu tình.

"Không có khả năng! Chính Nhân ca, anh nhất định là lại nói đùa."

"Tôi không nói đùa, tập đoàn Sâm Viên sắp phá sản, đời này tôi sẽ phải trả nợ rất nhiều, cậu có nguyện ý theo tôi không?"

Dã Trạch Lượng lộ ra vẻ mặt do dự, gần đây nhà lớn hay bàn chuyện, thì ra là vậy. Mà Sâm Viên Chính Nhân lại nhìn không ra đang nói đùa, cuối cùng Sâm Viên Chính Nhân ung dung nhìn Dã Trạch Lượng, nói: "Tôi hiểu ý của cậu, cậu ở cùng tôi chưa lâu, cũng không cần gánh trọng trách này. Vĩnh biệt, A Lượng."

Dã Trạch Lượng tiến lên trước một bước, hỏi: "Anh muốn tìm Bắc Đại Lộ Đông Ti đúng không?"

"Ừm." Điểm này hắn không có nói dối.

"Anh cũng muốn nói cho Bắc Đại Lộ Đông Ti sao?"

"Không sai."

"Em không tin Bắc Đại Lộ sẽ không rời bỏ anh!"

"Đông Ti sẽ không rời bỏ tôi." Sâm Viên Chính Nhân tin tưởng nói.

"Em không tin!"

"Cậu sẽ tin."

Tiếp theo, Sâm Viên Chính Nhân cũng nói điều này cho Bắc Đại Lộ Đông Ti.

Bắc Đại Lộ Đông Ti đầu tiên là đần mặt một lúc, sau đó chỉ vào Sâm Viên Chính Nhân cười to. Y cười đến không đứng dậy được, Dã Trạch Lượng trốn ở một nơi bí mật không rõ y đang cười cái gì, Sâm Viên gia gặp chuyện tày trời như vậy, vì sao Bắc Đại Lộ Đông Ti lại cười như điên?

Bắc Đại Lộ Đông Ti sớm đã biết, Sâm Viên Chính Nhân không có y sẽ tiêu. Cười đến năm phút, Bắc Đại Lộ Đông Ti hai mắt lấp lánh nhìn Chính Nhân.

"Ha ha ha, nếu không có tôi bên cạnh, cậu nhất định sẽ thê thảm mà! Không sao, bất quá chẳng qua là một trăm triệu mà thôi, bằng tài năng bẩm sinh của tôi cộng số phận may mắn sẵn có, còn cả nhân duyên trời định, tùy tiện cũng kiếm được vài trăm triệu, chẳng qua là một trăm triệu, tôi giúp cậu trả, với điều kiện, ngày nào cũng đi mua bánh ngọt Đường Nhất gia cho tôi ăn."

Sâm Viên Chính Nhân cười, vẫn là nụ cười nhàn nhạt như vậy, giờ phút này trở nên rạng rỡ.

"Anh không còn là Sâm Viên Chính Nhân giàu có nữa."

Bắc Đại Lộ Đông Ti liếc nhìn hắn, nói đến không chừa chút mặt mũi nào, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như vậy, nói như thể mình nhà y có tiền vậy...

"Chưa từng thấy qua người giàu nào lại đau khổ già đời như cậu, cậu không có tiền càng tốt, mới không mang cái bộ mặt chết trôi nghĩ linh tinh." Nói xong, giọng của Bắc Đại Lộ Đông Ti trở nên ôn nhu: "Lại đây, tôi không cho cậu nghĩ đến việc tự sát, bán thân linh tinh, phải ở cạnh tôi."

Sâm Viên Chính Nhân ngồi bên cạnh y, Bắc Đại Lộ Đông Ti ôm lấy đầu của hắn, hiếm khi nào thấy Chính Nhân lại xúc động như vậy, ôn nhu vỗ về lưng hắn, hùng dũng nói: "Hôm nay cậu khóc cũng không sao, tôi sẽ không nói cho người khác, trừ phi cậu chọc giận tôi, tôi mới đi rêu rao."

Cũng coi như là lời nói dịu dàng, tuy có chút uy hiếp, nhưng đó chính là cái bản tính ương bướng của y.
Sâm Viên Chính Nhân lộ ra nụ cười tỏa nắng, Bắc Đại Lộ Đông Ti nhìn thấy rất không thoải mái.

"Tôi cảnh cáo cậu, cái bộ mặt đó chỉ có thể cười trước mặt tôi, dám cười như thế trước mặt đám con gái, cậu nhất định chết với tôi, tôi cũng không muốn cậu đụng tới mấy ả thối đó rồi bắt tôi xử lý."

"Được, vợ yêu."

Bắc Đại Lộ Đông Ti nhảy dựng lên, vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện không ai ở gần, lập tức véo tai Sâm Viên Chính Nhân, mặt mũi như hung thần.

"Tôi, Bắc Đại Lộ Đông Ti công danh lan xa, nếu để người khác biết tôi bị cậu áp, tôi nhất định sẽ bị A Ngộ cười cho đâm đầu vào tường! Đàn ông cái gì cũng có thể không cần, cái cần nhất chính là thể diện, cậu nhỏ nhỏ cái mồm cho tôi."

Sâm Viên Chính Nhân nhịn không được cười phá lên, Bắc Đại Lộ Đông Ti tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Phá sản mà còn vui được như vậy, cậu điên rồi hả?."

Dã Trạch Lượng xoay người rời đi, Sâm Viên Chính Nhân vì sao lại chọn Bắc Đại Lộ Đông Ti, giờ phút này đã quá rõ ràng, hắn nhận thua.

Bắc Đại Lộ Đông Ti cùng Sâm Viên Chính Nhân làm lành xong, đương nhiên là ngày nào cũng như hình với bóng. Dã Trạch Lượng đã chuyển khỏi học viện Anh Hoa, Sâm Viên Chính Nhân giải thích rằng nói phá sản chỉ là vì muốn thử tình cảm của hắn, Dã Trạch Lượng chỉ là gật đầu, nói hắn hiểu được.

Sâm Viên Chính Nhân cùng Bắc Đại Lộ Đông Ti lại trở về như trước, hắn cũng bỏ ý định đi du học, so với trước đây còn càng ngày càng chiều chuộng Đông Ti hơn.

Mà Bắc Đại Lộ Đông Ti đương nhiên cũng có chút báo đáp lại, y biết một cửa hàng bánh ngọt kiểu Nhật nổi tiếng chuyên bán số lượng có hạn, từ sáng sớm đã đứng xếp hàng, tự mình mua cho Sâm Viên Chính Nhân ăn khiến hắn suýt nữa bị dọa nhảy dựng.

"Em mua sao?"

"Ừm." Y đỏ mặt.

"Không ép người khác đi mua mà tự mình mua sao?" Hắn kinh ngạc hỏi.

Bắc Đại Lộ Đông Ti bị hỏi đến bực, mặt cũng thành màu đỏ. Này là sao? Đối tốt với hắn, hắn cũng nghi ngờ sao?

"Cậu cuối cùng có ăn hay không? Không ăn thì đừng nói lảm nhảm!"

Sâm Viên Chính Nhân ăn, từng miếng từng miếng, càng ăn, càng thấy trên mặt viết rõ hai chữ "dục vọng". Bắc Đại Lộ Đông Ti chịu không nổi vẻ mặt đó, cảm thấy mặt mình sắp bị nướng cháy đến nơi liền muốn đứng lên. Sâm Viên Chính Nhân vừa lúc đó ăn xong, kéo y lên giường, tất nhiên sau đó, lửa tình bùng cháy, đến mình họ gì còn không nhớ nổi.

Sâm Viên Chính Nhân sửa lại gian phòng, trước đây một bên là phòng Đông Ti một bên là phòng hắn, hiện giờ phá tường ngăn nối hai phòng làm một.

Bắc Đại Lộ Đông Ti vốn hay chạy sang giường hắn ngủ, mà Sâm Viên Chính Nhân cũng xót y một người ngủ một mình trên giường khác phòng khác, vì vậy, căn phòng kia hiện giờ chỉ là để quần áo và máy thứ đồ linh tinh của Đông Ti, càng ngày càng chất đống nhiều, cũng nói thêm là, thời gian Bắc Đại Lộ Đông Ti ở Sâm Viên gia càng ngày càng nhiều.

"Đông Ti, em có yêu anh không?"

"Không yêu!" Y tức giận trả lời.

"Đông Ti, anh rất yêu em."

"Ngày nào cũng nói có một câu như vậy, nghe phát ngấy."

Tuy rằng miệng nói nghe phát ngấy, thế nhưng y đỏ mặt, ôm cánh tay Sâm Viên Chính Nhân thêm chặt. Hai người vừa định hôn một cái thì đúng lúc đó Tề Đằng Ngộ cười gian nhìn hai người bạn "tốt", đúng như hắn đoán, hai người đó đang trần như nhộng.

Hắn sớm biết hai người bọn họ có gian tình, nếu không mắc gì Sâm Viên Chính Nhân lại yêu chiều Đông Ti như vậy? Hắn cố tình hôm nay tới lật tẩy, quả nhiên bắt gian tại giường.

"Ha ha ha, Đông Ti, cậu cũng có ngày hôm nay ha ha ha!"

Rất rõ ràng, hắn là đến trả thù. Cuối cùng cũng có thể đáp trả những lần bị Bắc Đại Lộ Đông Ti chọc tức chết, trước đây bị tên đó nắm gáy, mỗi lần y ngọc thể bất an liền cố ý kể chuyện cũ của hắn cho Xuân Nhật nghe, hại hắn giải thích phát mệt. Tề Đằng Ngộ đã sớm ghi hận trong lòng, chỉ là không có cơ hội báo thù, hôm nay có thù nhất định phải trả.

Bắc Đại Lộ Đông Ti biến sắc, giờ phút này kẻ y không muốn nhìn mặt nhất chính là Tề Đằng Ngộ.

Sâm Viên Chính Nhân cũng biết tình hình không ổn liền nhỏ giọng: "Không phải như cậu nghĩ đâu A Ngộ."

Tề Đằng Ngộ cười đến sái quai hàm, "Chính Nhân, tôi hiểu mà. Tôi hiểu hết. Ha ha ha ha, thật đúng mà, Đông Ti chính là tiểu thụ dễ thương..."

Bắc Đại Lộ Đông Ti mặt mũi đỏ tưng bừng, Sâm Viên Chính Nhân ngắt lời Tề Đằng Ngộ.

"Tôi mới là thụ, cậu hiểu chưa? Nếu như cậu nói ra tôi sẽ rất mất mặt, tôi cũng có tự tôn của đàn ông, hi vọng cậu sẽ giữ bí mật cho tôi."

Tề Đằng Ngộ nghe được, miệng há hốc, hắn cứ nghĩ... cứ nghĩ...

Mà Bắc Đại Lộ Đông Ti lập tức khôi phục vẻ kiêu ngạo, chỉ vào mặt Tề Đằng Ngộ, mắng: "Cơ thể của Chính Nhân là để cậu nhìn sao? Cậu mau cút cho tôi, Chính Nhân, cái tên này thích vẻ đẹp nam tính của Xuân Nhật, cậu phải cẩn thận, đừng để hắn nhìn trúng, cái tên này không có tí đức tính nào, thấy thích thì thượng, chẳng qua Xuân Nhật đáng thương yêu hắn, hắn mới hồi tâm chuyển ý, thế nhưng vẫn phải đề phòng hắn đứng núi này trông núi nọ!"

"Được." Sâm Viên Chính Nhân đáp như không có gì.

Tề Đằng Ngộ xấu hổ đóng cửa phòng, vừa đi vừa thắc mắc: Mắt mình không lẽ lại nhìn nhầm?

"Tại sao có thể như vậy, sao lại, rõ ràng Đông Ti giống tiểu thụ..."

Tề Đằng Ngộ vừa đi xong, Bắc Đại Lộ Đông Ti lập tức hôn Sâm Viên Chính Nhân cảm động nói: "Em yêu anh! Em cực kì yêu anh! Chính Nhân, em yêu anh chết mất. Anh là lão công tuyệt nhất!"

Chỉ đơn giản trước mặt Tề Đằng Ngộ nói mình là thụ liền có thể được Đông Ti nhiệt tình yêu thương như thế, Sâm Viên Chính Nhân nguyện ý nhận một trăm lần. Hắn ôm lấy Đông Ti, rất muốn hôn một lần nữa, Bắc Đại Lộ Đông Ti so với hắn còn kích động hơn, hôn càng nồng nhiệt, sau đó mọi thứ đều là y chủ động, khiến hắn hoàn toàn mất hồn.

"Rất yêu em, Đông Ti."

Trước đây mặc kệ nói như thế nào, Bắc Đại Lộ Đông Ti đều né tránh không đáp, hiện tại hoàn toàn không như vậy.

"Em cũng rất yêu anh." Giọng nói Đông Ti ngọt ngào mềm nhẹ giống đứa trẻ ngây ngô, thế nhưng bàn tay lại cứ nhằm vào vị trí nhi đồng không nên sờ mà chà xát.

"Đông Ti, em thật dễ thương."

"Chính Nhân cũng rất khỏe nha!"

Lời nói hiện giờ của hai người thật giống khi bị ảnh hưởng của bùa chú, lời lẽ rất thiếu trí tuệ. Bắc Đại Lộ Đông Ti ngồi lên eo của Sâm Viên Chính Nhân, sau đó bắt đầu đong đưa, Sâm Viên Chính Nhân có chút cảm ơn Tề Đằng Ngộ hôm nay không mời mà đến, khiến bảo bối của hắn càng thêm nhiệt tình.

°°°

"Tôi đã làm chuyện tày đình gì chứ?"

Thuyền Kiều Quang hỏi Bắc Đại Lộ Đông Ti, y giơ tay hàng, tỏ ý không biết, thế nhưng y rất muốn cười.

Sâm Viên Chính Nhân từ lần thấy y cùng Thuyền Kiều Quang hôn nhau, liền bị ảnh hưởng rất lớn, hắn vừa nhìn đến Thuyền Kiều Quang, cả người tỏa ra sát khí, hơn nữa suốt ngày đều đến hội học sinh cau có nhìn Thuyền Kiều Quang.

Thuyền Kiều Quang không biết chính mình rốt cuộc đã chọc ai, hắn hiện tại giải thích với Sâm Viên Chính Nhân vô số lần rằng hắn vừa bị hôn liền muốn ọe, kết quả lại bị Sâm Viên Chính Nhân lườm phát lạnh. Đông Ti khả ái của mình bị hắn hôn mà hắn dám kêu buồn nôn? Muốn có bao nhiêu sát khí liền có bấy nhiêu.

"Tôi gần đây thực sự là không may a."

Thuyền Kiều Quang than thở. Hắn bị cái tên đậu hũ mềm mềm kia khiến cho thất điên bát đảo, đến miếu thắp hương cũng không có tác dụng. Để tu luyện, Thuyền Kiều Quang còn chạy ra thác nước tắm, muốn tẩy trần, kết quả lại bị cảm mạo, đã thế còn bị Sâm Viên Chính Nhân nhìn chòng chọc, thực sự là vận đen đến rồi.

Trước đây thấy cái tên tiểu nộn đậu hũ kia thế nào cũng thấy ghét, vậy mà bây giờ lại thấy cậu ta dễ thương muốn chết... Oa, hắn bị trúng tà rồi, nhất địch là bị hồ ly thích long dương ám rồi, nếu không sao lại có cảm giác quái dị này!

Thần a, cứu hắn đi mà!

Hắn chắp tay, vẻ mặt tiều tụy. Ngày mai lại đi miếu cúng lần nữa thôi!

_THE END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro